Chương 41 - 46 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41 + 42

Phần diễn của Đường Phong trong phim này rất ít, vai nam phụ số ba chỉ là một vai nhỏ, lên sân khấu không được mấy tập đã lĩnh cơm hộp, nhưng vẫn tốt hơn là vai đáng thương đến bi tình.

Trước đây Đường Phong chưa từng chân chính tham gia phim truyền hình, chỉ là vai khách mời trong một vài bộ phim nhiều tập. Nhưng dù là phim truyền hình hay điện ảnh, tóm lại cũng đều là một chữ "Diễn", cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Kịch bản trước đó cậu đã đọc qua một lần, cảnh quay hôm nay không nhiều, chỉ có một cảnh duy nhất: cậu diễn vai một nhạc công cung đình tên là Thiên Âm, cùng các nhạc công khác trình diễn tấu nhạc trong yến hội cung đình, cung nữ diễn viên chính thích khúc nhạc của cậu, hai người chỉ liếc nhau một cái rồi thôi.

Đây là tiêu chuẩn của một pháo hôi.

Căn cứ vào lễ nghi cơ bản, Đường Phong cùng với tiểu Vũ, đạo diễn và các nhân viên công tác ở đây chào hỏi nhau mọi người nhàn nhạt đáp lại. Mặc dù Đường Phong đang là một ngôi sao trẻ xuống dốc, nhưng người biết chào hỏi vẫn tốt hơn là người không biết lễ nghĩa.

Đường Phong còn tự mình đi chào hỏi với một số diễn viên chính trong phim, nhưng những người thanh niên đang nổi này chỉ liếc cậu hai cái, không thèm để ý đến cậu.

"Những người mới này thật là, vừa mới nổi lên đã tự cho mình là giỏi, những người thật sự là chủ bài thì ai cũng hòa nhã dễ gần, đâu giống như bọn họ, mắt đều mọc sau gáy, trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất thì giả vờ ngoan ngoãn, quay sang người khác thì tự cao tự đại bày ra bộ mặt xấu xí." Tiểu Vũ không nhịn được nói xấu mấy người mới đang nổi kia.

Đầu năm nay, những người mới nổi lên nhờ một bộ phim truyền hình không ít, lừa được một số fan hâm mộ trẻ tuổi, nói trắng ra, độ nổi tiếng của họ đều là giả. Phần lớn khán giả có thể vì thích một diễn viên trong bộ phim truyền hình yêu thích, nhưng cuối cùng, họ chỉ thích vai diễn trong bộ phim đó mà thôi.

Có lẽ khi bộ phim truyền hình mới ra mắt, khán giả sẽ lại thích một diễn viên mới.

"Nếu biết bọn họ đều là trẻ con thì không cần so đo với họ." Đường Phong vỗ vỗ tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hít một hơi: "Đường Phong, giọng điệu của anh cứ như anh là một tiền bối trong giới diễn nghệ."

"Cô đây là trá hình nói tôi già?" Đường Phong vừa cười vừa nói, "Dù sao tôi cũng xuất thân từ đoàn thể thần tượng, còn từng nhận thưởng giải độ nổi tiếng. Tiểu Vũ, người trên đám mây sẽ không biết mùi vị dưới đáy cốc như thế nào, một minh tinh chưa từng trải qua đáy cốc cũng rất khó leo lên đỉnh núi."

Cậu đã dùng nhiều năm để chen lấn như vậy, có loại minh tinh nào cũng chưa từng gặp qua?

Người mới không hiểu chuyện, độ nổi tiếng đột ngột nện lên đầu dễ bị choáng váng, bây giờ chính là lúc khảo nghiệm chỉ số EQ và IQ của một người. Nói thẳng, giới giải trí cũng là nơi làm việc, ngoài khả năng bản thân và thế lực phía sau, còn phải dựa vào giao tiếp với mọi người, cộng thêm năng lực đối nhân xử thế.

Thế giới này không có nhiều siêu sao trời sinh như vậy, bởi vì vô số tuấn nam mỹ nữ giống như cá qua sông đều dũng mãnh bơi vào vòng tròn này, phía sau còn vô số người khát vọng vươn lên, chực chờ cướp giật vị trí của người phía trước. Không có bản lĩnh vượt trội, không có thành tích kiêu ngạo, dựa vào cái gì đứng trên vị trí siêu sao?

Người cao ngạo mà tài hoa có thể trở thành một nghệ thuật gia, nhưng người tài hoa uyên bác lại hiểu được cách làm người mới có thể trở thành ngôi sao trên đỉnh kim tự tháp.

Ngồi trong phòng hóa trang, lần đầu tiên Đường Phong mặc vào trường bào cổ đại Trung Quốc, đội tóc giả thật dài, nhìn vào gương, cậu cảm thấy mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Anh thậm chí còn có thể đóng vai Lan Lăng Vương." Nhân viên phụ trách tạo hình cho Đường Phong vừa hóa trang vừa ca ngợi.

Đường Phong tuy sống ở nước ngoài nhưng cũng không xa lạ với lịch sử văn hóa Trung Quốc, tất nhiên cậu biết Lan Lăng Vương là ai.

Lan Lăng Vương, ngoài mềm mỏng trong cứng rắn, với đức mạo song toàn, mỗi lần có thứ gì, dù chỉ là vài quả dưa, cũng chia cho tướng sĩ. Là mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, tiếc rằng kết cục cuối cùng lại khiến người ta tiếc hận.

Khi Đường Phong đang thả hôn, nhân viên hóa trang đã xong việc, nhân viên hóa trang là một cô gái trẻ đẹp, nhìn chàng trai cổ điển trong gương cô cười nói: "Thật ra vốn nên thêm một ít phụ kiện, nhưng tôi nghĩ anh như vậy cũng đã rất đẹp rồi."

Quần áo giản đơn thanh lịch, trường sam trắng như tuyết, chiếc dây lưng màu bạc quấn quanh thắt lưng của cậu, sống lưng thẳng tắp khiến cậu đặc biệt tuấn lãng. Ngũ quan như dùng thủy mặc vẽ ra, phối với mái tóc dài, cậu càng giống như mỹ nam bước ra từ bức tranh cổ ngàn năm.

Cả người thanh lịch tuấn tú, vào ngày mùa hè nóng bức chỉ cần liếc nhìn qua cũng đã cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều dễ chịu.

"Tôi nghĩ tôi có thể diễn tốt." Đường Phong cười ôm nhân viên hóa trang một cái, "Cảm ơn cô."

"Không, không cần khách sáo... " Nhân viên hóa trang bỗng đỏ mặt, "Nếu muốn cảm ơn, cùng tôi chụp một tấm đi."

Đường Phong vui vẻ đáp ứng, tiểu Vũ giúp hai người chụp ảnh.

Sắp đến giờ Đường Phong lên diễn, cậu được nhân viên công tác gọi ra ngoài. Nhân viên hóa trang nhìn bức ảnh chụp chung, suy nghĩ một hồi rồi đăng lên blog.

Lúc đó cô chỉ nghĩ Đường Phong giống như từ trong bức tranh bước ra, cô cũng chỉ theo thói quen đăng lên mà thôi, không ngờ khi kết thúc công việc, mở blog lên xem, bài đăng của cô lại nằm trong top 3 bình luận và trích dẫn của ngày hôm đó.

Sau khi Đường Phong rời khỏi, vẫn chưa đến giờ lên sân khấu, cậu đi nói chuyện phiếm với nhân viên đạo cụ. Nếu là một nhạc công, cậu phải biết chơi đàn, nhưng đáng tiếc tổ đạo cụ chuẩn bị đều là đàn giả, Đường Phong muốn có cơ hội thể hiện cũng không có.

Mọi người có thể mong đợi một người bệnh tim đi chơi đàn ghi-ta điện sao? Lúc Đường Phong ba mươi tuổi thì đã bắt đầu dưỡng sinh như bốn mươi, uống trà đánh đàn lại chơi cờ. Đóng phim có chỗ tốt chính là chu kỳ ngắn nghỉ ngơi nhiều, thời gian học thêm nhiều hơn.

Nhất là sau khi thành danh, yêu cầu về kịch bản của cậu càng ngày càng nghiêm ngặt. Thời gian nhàn rỗi cũng nhiều thêm một chút. Một diễn viên muốn nâng cao khả năng và tố chất của mình không thể chỉ ngồi ở nhà ngủ nướng, đi ra ngoài khiêu vũ một chút mới tốt.

Không chờ cậu trò chuyện quá lâu, nhân viên công tác lại chạy tới bảo cậu chuẩn bị. Cuối cùng, cũng đến lượt cậu.

Đây là "cảnh quay đầu tiên" của Đường Phong, là của cậu, cũng là của Đường Phong trước kia.

Đường Phong luôn cảm thấy mình đang sống thay hai người, cuộc sống khá giả, điện ảnh kịch truyền hình quay thật tốt.

Chương 43 + 44

Hôm nay, phân cảnh của Đường Phong không có một câu thoại nào, chỉ cần ngồi yên, giả vờ đang đánh đàn. Sau đó, cùng nữ diễn viên chính có một chút cảnh lãng mạn đạo cụ và bố trí đã sẵn sàng, đạo diễn ngồi trên ghế hô bắt đầu.

Khi đạo diễn hô to một tiếng "ACTION", Đường Phong bỗng cảm thấy da gà nổi lên, một cảm giác đã lâu không xuất hiện lại tràn về trong lòng cậu.

Ngoài màn ảnh, Đường Phong là Đường Phong, trên màn ảnh, cậu luôn là một diễn viên.

Gió nhẹ thổi qua, làm lay động từng sợi tóc đen của, lúc này, cậu chỉ là một nhạc công trong cung đình, chân cậu mang gông xiềng vô hình, đem tất cả tình cảm, sự cô đơn cả đời đều được thể hiện qua tiếng đàn từ tay cậu.

Bốn phía là tiếng ồn ào của đế vương và quan tướng uống rượu mua vui, trong lòng cậu chỉ còn lại tiếng đàn của cây đàn cổ.

Không cần phải miêu tả quá nhiều, không cần phải làm nổi bật, cậu chỉ cần ngồi đó, là một bức tranh sống động.

Ngoài sân khấu, Tiểu Vũ mở to mắt nhìn, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phong, cô đã có trực giác mạnh mẽ rằng cậu sẽ có thành tựu lớn trong tương lai. Nhưng khi tận mắt thấy cậu diễn xuất trên màn ảnh, cô không thể không khỏi chấn động.

Đây chính là diễn xuất chân chính: không có thoại, không cần biểu cảm quá mức, khu cúi đầu trong đôi mắt hàm chứa sự ưu thương, đôi môi cười lên sự cô độc đơn giản mà rõ ràng.

Tất cả ngôn ngữ đều không sánh nổi với sự u sầu trong ánh mắt cậu.

Trên màn ảnh, cảnh và nhân vật bỗng trở nên nổi bật, tiếng ồn ào phồn hoa trở thành nền cho thân ảnh kia.

Diễn viên chính trong cảnh này, dù không phải là nhạc công trong đám đông, nhưng nhân vật nhạc công kia ngoài ý muốn trở thành trở thành điểm sáng.

Tiểu Vũ mỉm cười, rồi bỗng dưng muốn khóc, một viên ngọc quý chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Trong cảnh, nữ diễn viên đóng vai cung nữ tiến lại gần, nhạc công Đường Phong nhìn vào mắt cô độc của cô, thấy một cô gái trẻ tuổi đầy mơ mộng về tương lai., từ trong ánh mắt ấy, cậu thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa: tỉnh táo, luyến tiếc và thương cảm. Nhạc công mỉm cười nhẹ với cô, như một dòng nước trong lành làm dịu trái tim cô.

Ngày sau, cậu vì cô mà hồn đoạn thiên nhai,

Ngày sau, cô trở thành chủ tể hậu cung, đứng trên vạn người, nhìn mọi thứ trước mắt, cô có còn nhớ nụ cười an ủi trong bữa tiệc này không?

Chắc hẳn là nhớ, vì chính sự nhớ nhung ấy làm cho cô thêm ưu thương, cô sẽ sống sót và mang theo những mong đợi và sự tốt đẹp của người kia để sống.

"Cắt! Tốt, qua!" Đạo diễn hô một câu, cảnh quay chỉ cần một lần là xong.

Diễn viên vào cũng nhanh mà rời đi cũng phải nhanh, người trong phim dù sao cũng chỉ là dưới ngòi bút của người khác, còn cuộc sống của mình thì phải là chính mình.

Đường Phong đứng dậy khỏi đem, vuốt lại mái tóc, mt cô gái thanh tú tiến đến trước mặt cậu, là nữ diễn viên mà nhà sản xuất bộ phim này rất chú trọng.

"Em là Đường Điềm Điềm, trùng hợp là anh cũng họ Đường, nói không chừng tổ tiên chúng ta cùng một dòng họ." Cô cười rạng rỡ đưa tay về phía Đường Phong. "Vừa rồi anh diễn rất tuyệt, làm em cảm thấy mình như lạc vào bộ phim."

"Đường Điềm Điềm, cái tên nghe thật ngọt, nhưng em còn ngọt hơn nữa, miệng em cũng ngọt không kém." Đường Phong cười và đưa tay ra. "Nếu chúng ta là cùng họ, vậy không chừng em là em gái của tôi. Em gái, lại đây cho anh trai ôm một cái."

Đường Điềm Điềm không chút ngần ngại tiến lên ôm lấy cậu.

Ngày đầu tiên quay phim diễn ra khá suôn sẻ, phần diễn của Đường Phong hoàn thành nhanh chóng, còn quen biết nữ diễn viên chính, Đường Điềm Điềm, một cô gái cá tính, xinh đẹp, từng đi du học. Thoáng cái đã cùng "Lão bánh quẩy" Đường Phong trò chuyện ăn ý, khiến các nhân viên trên trường quay phải trêu đùa về mối quan hệ "họ Đường" của hai người.

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Đường Phong đứng bên cạnh xem các diễn viên khác hóa trang và diễn xuất, thỉnh thoảng cùng các nhân viên đoàn phim nói chuyện, người nghiêm túc, nỗ lực lại hòa nhã, có đi đến đâu cũng sẽ không sợ bị bài xích, nhưng một số diễn viên trẻ vẫn không quá thích tiếp xúc với cậu.

Một chiếc xe Aston Martin màu đen từ từ tiến vào bãi đỗ, tuy rằng Đường Phong thấy chiếc xe thể thao này không xa hoa mà lại phong cách, nhưng cũng không chú ý đến, từ nãy đến giờ, chỗ cậu ngồi phơi nắng nói chuyện phiếm không biết đã thấy bao nhiêu chiếc xe thể thao, phải để Tiểu Vũ nhắc nhở Đường Phong.

"Là xe của chủ tịch Lục!" Tiểu Vũ tiến lên kéo ống tay áo Đường Phong đang trò chuyện vui đến quên cả trời đất.

"Lục Thiên Thần?" Anh ta tới đây làm gì?

"Ngày hôm nay là ngày đầu tiên anh quay phim, anh ấy đến xem anh cũng là bình thường mà." Tiểu Vũ đương nhiên nói.

Đường Phong khẽ cười trong lòng, cậu không hề tin rằng họ Lục sẽ tử tế đến thế, nhưng mà khi ông chủ đến, người làm nhân viên không thể không có một chút biểu hiện gì.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe gần đó, Đường Phong cùng Tiểu Vũ tự giác tiến đến. Cửa xe mở ra, Lục Thiên Thần còn đẹp trai hơn cả diễn viên chính trong phim, vẫn là dáng vẻ của người đàn ông núi băng điềm tĩnh, nhưng khi thấy Đường Phong trong trang phục cổ trang không khỏi giật mình.

"Chủ tịch Lục, cảm ơn anh đã dành thời gian đến đây," Tiểu Vũ nhanh chóng tiến đến chào hỏi.

Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong: "Cậu còn chưa xong việc à?"

"Tôi. . ." Còn chưa kịp nói đã bị người cắt đứt.

Đường Phong định trả lời nhưng bị Lục Thiên Thần cắt ngang: "Tháo trang phục đi, cùng tôi trở về."

Tôi. . . X anh!

Thầm mắng một câu,Đường Phong không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu, duy trì nụ cười hòa nhã và đáp: "Phiền chủ tịch Lục chờ một chút, tôi sẽ xong ngay."

Tiểu Vũ nhanh như chớp kéo Đường Phong vào phòng hóa trang, không thể để Lục Thiên Thần phải chờ lâu.

"Kéo nhẹ tay một chút," Trong phòng hóa trang, Đường Phong thở dài khi thấy tiểu Vũ lột quần áo của mình. Dù cậu không định kéo dài thời gian để Lục Thiên Thần chờ, nhưng Tiểu Vũ có thể không thô bạo như vậy được không? Cô là con gái cơ mà, sao lại giống như một tên lưu manh khi cởi đồ của cậu?

"Chủ tịch Lục đang chờ!" Nói đi nói lại, Tiểu Vũ chỉ có một câu này.

"Thích chờ thì cứ để anh ta chờ, tôi cũng đâu bảo anh ta đến đây" Cởi bỏ tóc giả, da đầu có chút đau, Đường Phong nhẹ nhàng xoa đầu mình, một bên nhấc chân để tiểu Vũ cởi quần cậu ra.

"A, sao anh lại để tôi làm việc này?" Tiểu Vũ vừa cởi quần cho Đường Phong vừa đỏ mặt, cô nhanh chóng che mặt lại và nhìn qua khe hở, "Tôi nghĩ anh có thể làm người mẫu cho bìa tạp chí."

Thực sự là. . . Tiểu Vũ cúi đầu lại nhìn chính mình, quên đi, cô là người đại diện, không cần phải so sánh với minh tinh.

"Tôi sẽ sắp xếp," một giọng nói đàn ông bất ngờ vang lên từ cửa.

Cả Đường Phong và Tiểu Vũ đều quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy Lục Thiên Thần đứng ở cửa phòng hóa trang.

Chương 45 + 46

Đây là lần đầu tiên Đường Phong một mình đi ăn với Lục Thiên Thần, tuy Tiểu Vũ là người đại diện của cậu, nhưng lại bị Lục Thiên Thần đuổi đi. Nghĩ đến cảnh Tiểu Vũ chạy chậm chạp và hớn hở bỏ lại cậu, Đường Phong rất muốn gõ đầu tiểu Vũ một cái, đồ chân chó!

Xe dừng lại trước một nhà hàng, Lục Thiên Thần ném chìa khóa cho người ở bãi đậu xe, Đường Phong đi theo bên cạnh, khi vào nhà hàng, quản lý nhiệt tình tiếp đón, hiển nhiên Lục Thiên Thần là khách quen ở đây, ánh mắt quản lý hơi kinh ngạc khi nhìn Đường Phong, Đường Phong biết mình không phải là người bình thường đi cùng Lục Thiên Thần.

Có thể là ai, Ca Trần?

"Chủ tịch Lục, vẫn dùng mấy món cũ như thường lệ sao?" Quản lý đứng bên cạnh ghế nhỏ giọng hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Đường Phong.

Lục Thiên Thần hơi mở miệng, liếc nhìn Đường Phong ngồi đối diện, rồi đưa thực đơn cho Đường Phong: "Muốn ăn gì thì tự chọn."

Đường Phong không khách sáo, mở thực đơn chọn những món vừa đắt vừa hợp khẩu vị, hợp khẩu vị chỉ là thứ hai, đắt mới là hàng đầu. Hiếm khi chủ tịch Lục mời đi ăn, cậu chắc chắn phải hãnh diện.

"Cứ theo ý cậu ta." Lục Thiên Thần không chớp mắt.

"Vâng, xin ngài chờ một chút." Quản lý nhanh chóng đi xuống, trước khi đi không quên khép hờ cửa.

Lần này Đường Phong thông minh hơn, với người như Lục Thiên Thần không cần mở miệng trước, nói càng nhiều càng dễ bị đối phương nắm điểm yếu. Cậu cúi đầu, lặng lẽ uống nước ép hoa quả mà không nói gì, Đường Phong cảm thấy mình có thể chịu đựng được bầu không khí ngượng ngùng này hơn bất kỳ ai khác.

Người đã từng chết một lần, da cũng dày thêm hai lớp, Sinh mệnh "trộm về" không cần lo lắng về cảm nhận và cái nhìn của người khác.

Thời gian trôi qua từng giây, không ai nói chuyện, cho đến khi quản lý mang món ăn đến, cả hai vẫn làm việc riêng của mình, uống nước hoa quả, xem tạp chí, nghịch điện thoại di động.

"Ngài từ từ thưởng thức." Đồ ăn được sắp xếp gọn gàng trên bàn, quản lý cúi người một chút rồi rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa, ánh mắt của ông ta lướt qua Đường Phong, khiến cậu suýt bị sặc.

"Uống từ từ thôi." Lục Thiên Thần hơi liếc nhìn, đưa khăn tay cho Đường Phong.

"Cảm ơn." Đường Phong nhận lấy, nghiêng người lau nước hoa quả bên mép, thật là mất mặt.

"Không chỉ tính cách thay đổi, giờ cử chỉ của cậu cũng trở nên tao nhã." Trên mặt Lục Thiên Thần không có biểu cảm gì, anh cầm dao nĩa bắt đầu cắt thịt bê, không nhìn Đường Phong.

"Cảm ơn chủ tịch Lục đã khích lệ." Binh đến tướng chặn, ít lời ít lỗi.

"Trước đây lúc cậu ở cạnh tôi nói rất nhiều." Vị chủ tịch nào đó như vô tình lại cố ý nói ra một câu.

"Chủ tịch Lục hoài niệm tôi trong quá khứ sao?" Đói bụng, Đường Phong cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn, dù lớn lên ở nước ngoài, nhưng Đường Phong vẫn thích đồ ăn Trung Hoa, đặc biệt là lẩu Tứ Xuyên, là món yêu thích khó lòng từ bỏ. Nếu không phải bác sĩ căn dặn không thể ăn món này món kia, cậu đã sớm dùng lẩu làm món chính hằng ngày ở nhà.

"Không, tôi thích cậu của hiện tại hơn." Lục Thiên Thần cực kỳ tự nhiên nói.

"Cảm ơn chủ tịch Lục khen ngợi." Đó là câu trả lời hách dịch, nhưng từ miệng Đường Phong lại không cảm thấy cứng nhắc, ngược lại có chút hài hước.

Nuốt miếng thịt bê trong miệng, Lục Thiên Thần nhìn bàn thức ăn đỏ rực trước mặt Đường Phong, mắt hơi nheo lại, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn nhẹ: "Tôi gọi cậu đến đây để thông báo một tin tốt."

"Chuẩn bị tăng lương cho tôi?" Đường Phong vừa cười vừa nói.

"Gần như vậy." Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong cho miếng bò cay vào miệng, mắt hơi run, cầm ly nước uống một ngụm rồi tiếp tục nói, "Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định chọn cậu."

"Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã chọn cậu, vốn dĩ chúng tôi dự định tiến cử Ca Trần bên công ty của Tô Khải Trình, điều kiện của Ca Trần đều rất tốt, nhưng đạo diễn Lý Nguy lại thấy diễn xuất của cậu trên màn ảnh rất có sức bật." Nói đến đây, Lục Thiên Thần còn cố ý liếc nhìn Đường Phong với sự hứng thú sâu sắc.

Khi đó Đường Phong hôn Chino, Lục Thiên Thần đứng bên cạnh xem mà không mua vé vào cửa.

"Chủ tịch Lục, anh có thể nói thẳng cho tôi biết, tôi có được chọn hay không." Nói một đoạn dài như vậy, nửa ngày không nói đúng trọng điểm, rõ ràng là đang câu giờ.

"Khẩn trương như vậy?" Khóe môi nhếch lên, Lục Thiên Thần buông dao nĩa xuống, "giữa cậu và Ca Trần khả năng đạo diễn Lý Nguy chọn cậu là khá lớn. Giải trí Thiên Thần và giải trí Tô Thị mặc dù có hợp tác với đạo diễn Lý Nguy, nhưng hai công ty chỉ phụ trách quảng bá nội địa, nhà đầu tư chủ yếu là của Charles."

Đường Phong biết điều này, rồi sao nữa? Lục Thiên Thần có thể nói rõ ràng trong một lần không.

"Cơ hội của Ca Trần lúc đầu là cậu đổi lấy, nhưng có vẻ trong thời gian gần đây, Charles rõ ràng bị cậu mê hoặc. Phía đầu tư yêu cầu, nếu cậu đảm nhận vai chính trong bộ phim, họ sẽ gia tăng đầu tư." Lời này của Lục Thiên Thần nghe có vẻ bình thường, nhưng khi nghĩ kỹ lại có ý khác.

Cái gì mà Charles trong thời gian gần đây bị cậu mê hoặc.

"Đó cũng là cơ hội của chủ tịch Lục trao cho." Đôi khi cũng phải mỉa mai lại vài câu, ngoan ngoãn ngồi im chịu đựng Lục Thiên Thần không phải tác phong của cậu.

"Không cần khách sáo, đây đều là cậu giành được." Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói.

Tên da mặt dày này còn có thể nói như vậy, Đường Phong cảm thấy mình gặp phải đối thủ.

"Đạo diễn Lý Nguy không phải là một đạo diễn dễ bị phía đầu tư khống chế. Lựa chọn cuối cùng của ông ấy chưa xác định, ngoài cậu và Ca Trần, ông ấy còn đi Hàn Quốc, Nhật Bản để lựa chọn, nhưng giữa cậu và Ca Trần thì khả năng cậu cao hơn, cho nên tôi quyết định từ giờ sẽ đặt đầu tư vào cậu."

Tôi là nhân viên của anh, kiếm tiền cho anh, anh lẽ ra nên đặt đầu tư vào tôi, không phải người của công ty đối thủ.

Vì vậy... Đường Phong sẽ không cảm kích Lục Thiên Thần, cậu biết giá trị của mình. Nếu không có hợp đồng với giải trí Thiên Thần, cậu có thể sống tốt ở bất kỳ đâu.

Trên thế giới này thật sự không thiếu diễn viên giỏi, nhưng diễn viên vượt trội thì chỉ có mấy người.

"Phản ứng của cậu rất bình thản." Lục Thiên Thần nói.

"Chủ tịch Lục, tôi sẽ không để anh thất vọng." Cũng không làm chính mình thất vọng.

Lục Thiên Thần nhàn nhạt cười: "Mấy ngày trước Charles đã đưa cậu đi một số nơi, cũng gặp một số người, cậu cứ yên tâm làm việc, tôi sẽ xử lý chuyện này."

"Cảm ơn chủ tịch Lục." Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần với vẻ hài lòng hơn, đúng là cậu cảm thấy phiền phức với vấn đề của Albert. Những rắc rối thường càng ít càng tốt, cậu chỉ muốn làm việc và sinh hoạt ổn định, không muốn vướng vào những chuyện xung quanh thế giới ngầm.

"Cậu và Charles khi ở cùng nhau có khách khí như vậy không?" Lục Thiên Thần liếc nhìn cậu.

"Anh là ông chủ của tôi." Người như Charles, nếu cậu khách khí với anh ta, anh ta có thể sẽ làm thịt cậu, vì vậy tuyệt đối không thể khách khí, đồng thời, cũng cần phải tôn trọng Charles một chút, nếu không anh ta có thể bán cậu đi.

Lục Thiên Thần cười nhẹ, không nói gì thêm. Sau khi bữa ăn kết thúc, anh đưa Đường Phong trở lại biệt thự của Charles.

"Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với vài tạp chí. Ngoài ra, nửa tháng nữa tôi sẽ đến đón cậu." Trước khi rời đi, Lục Thiên Thần nói những lời này.

Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì người họ Lục cũng coi cậu là nhân viên thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ