Truyện Gay- BỤI ƯỚT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụi ướt

"Lại đây,

Anh có kẹo

Có phép hô mưa mỗi lần em thích

Biết nắm tay, làm ấm

Và tiến xa hơn

Lại đây,

I will teach you how to love

Và không bỏ em"

(Dạ Nhật's Reply #11)

còn nhỏ

Tôi nghĩ, mình vẫn thích hợp với những kiểu không gian như trên tàu xe, đông đúc người nhưng không phải liên quan đến ai. Giao tiếp là hành động khó khăn. Tiếp nhận tình cảm là việc nên dè chừng. Luôn thấy khó khăn khi phải đối mặt với người quen, đành lòng tỏ ra hời hợt, là nỗi buồn không thể sẻ chia. Bạn phải hạn chế đụng chạm, để tránh mọi tổn thương. Đôi lúc trong cuộc sống, chúng ta cứ phải trốn chạy như vậy...

Trên xe, ngồi giữa những người xa lạ, không ai chú ý đến ai.

Bạn chỉ là riêng mình thôi. Không ai bận tâm dò xét xem bạn đang nhai kẹo hay đọc tiểu thuyết, đã từng làm điều gì xấu hổ chưa, gia đình tan nát thế nào, có ngoan ngoãn không, có tư tưởng gì không lành mạnh hay lệch lạc giới tính không. Cũng không phải nghe những câu chuyện khó hiểu. Trên một chuyến xe, mỗi người là một thế giới, phần lớn đều ngủ hoặc ngồi lặng lẽ, không ai gây khó khăn cho bạn. Bạn rất thoải mái, mắt chỉ khẽ mở, đôi lúc có nỗi buồn thoảng qua. Nhưng không ai chạm vào bạn, bạn không phải đề phòng. Chỉ ngồi thế, nhìn cảnh vật lướt qua ô cửa kính, tận hưởng sự trốn chạy êm đềm.

Tôi nghĩ, mình vẫn muốn đi xa. Như ngồi trên chuyến xe này, bắt đầu một cuộc sống mới.

...

Vào Sài Gòn học, chỉ ngày đầu là nắng, sau đấy là mưa tầm tã. Sáng, trưa, chiều, tối đều vậy, những lúc tạnh mưa hiếm hoi cũng là khoảnh khắc ẩm ướt, nghĩ sao cũng thấy thật lạ, rất khác với Nha Trang . Ở được vài ngày bỗng nảy sinh ý nghĩ Sài Gòn đồng nghĩa với mưa, hễ ra ngoài là ướt. Phòng tôi ở trọ có cửa ra vào thông ra bên hông nhà chủ, nhà vệ sinh lại nằm kế bên, rất tiện lợi và độc lập. Có thể thoải mái mở cửa, ngồi đấy đón hơi mát, đọc truyện tranh, vẽ bài tập, uống coca với đá cục lớn. Đôi khi ngắm người qua lại trên con hẻm rộng, âm thanh họ hòa trong tiếng mưa, cảm giác thu được rất phong phú. Nếu may mắn, sẽ nảy sinh ý muốn thành người lớn, cần một ai đó để yêu thương, tình cảm không bị mất dần đi... Rất thích. Dù chỉ là khoảnh khắc hiếm hoi.

Cũng rất hay viết. Những thứ linh tinh, phần lớn là chuyện quá khứ, ghi chép ngắn về một vài ấn tượng - bạn học mới, con chó của bà chủ nhà, quần áo chưa giặt, nỗi cô đơn dễ chịu... Vẫn luôn viết trên giấy, dù thường xuyên làm việc với máy tính, nhưng tôi vẫn chỉ viết trên giấy, bằng mực đen hay chì, có thể viết vào cuốn sổ lò xo có bìa nhựa màu đen - đã xài được phân nửa, hoặc đơn giản là giấy vẽ dư ra. Việc này cho tôi cảm giác xác thực, từng con chữ đều có thể sờ vào. Như thế, biết chắc tình cảm hiện tại không chỉ là giấc mơ.

Những thứ tôi viết chỉ có một độc giả duy nhất...

Như vẫn thường hay đến thăm tôi.

Đấy là đứa bạn gần như duy nhất từ cấp ba, vào Sài Gòn trước tôi một tuần, nó học rất xa chỗ tôi, nhưng vẫn luôn tử tế quan tâm đến bạn. Chẳng nhớ từ lúc nào đã trở thành Độc Giả, người duy nhất đọc được những thứ tôi viết là Như. Mỗi lần nó đến đều gọi điện trước, giọng rất bề trên, tôi thì vẫn hay lặp lại, mua coca cho tao. Ngọc Như xinh xắn và tử tế, vẫn thường nói, thằng này chỉ biết lợi dụng bạn bè, nhưng lần nào nó đến cũng xách theo chai coca lớn, nói chuyện, lôi mấy thứ tôi viết ra đọc. Đôi lúc khuôn mặt rất tâm trạng, thật ra là một cô gái sâu sắc.

Tôi vẫn nghĩ mình như trẻ con, Như là một người chị. Rất quý mến, nhưng đôi lúc lại thấy xa cách không rõ nguyên do.

...

Tôi khó ngủ nhiều đêm.

Như người ta vẫn nói là do lạ chỗ. Mười một giờ đi ngủ, chỉ độ một hai tiếng là mở mắt, phải tới gần sáng mới lại thiếp đi được. Lúc nửa đêm, ngồi dậy bật máy tính. Thật ra cũng chẳng để làm gì, có lẽ, đột ngột nảy sinh thè m muốn, có nhu cầu được nhìn thấy ánh sáng màn hình. Đơn thuần chỉ là cảm giác. Máy tính không được nối mạng, lại ngồi trong căn phòng kín giữa đêm, trở thành kẻ tách biệt với thế giới. Màn hình là nguồn sáng trong đêm, cùng với tiếng mưa bên ngoài vỗ về nỗi trống trải, mắt cứ thế mà nhìn đăm đăm vào nguồn sáng duy nhất ấy. Để yên quá lâu, sẽ lui về chế độ bảo vệ, màn hình trở nên đen ngòm với logo Cửa Sổ, phải nhấn chuột một cái...

Đôi lúc mắt rất cay.

Trong đêm, tôi luôn có cảm giác ấy... Cuộc sống đang đi dần đến thời khác kia, khi chúng ta không còn ai để yêu thương... Mềm mại và lặng lẽ. Hệt như sự trốn chạy.

Không liên quan gì đến hy vọng, tất cả là để thời gian trôi qua.

nhìn nhau

Tôi nhìn thấy anh ta trong một buổi hẹn, hệt như câu truyện với các tình tiết được sắp đặt trước. Một sự khởi đầu lạ lùng, bám theo là ánh mắt nhạy cảm.

Tôi nhìn thấy anh ta bước vào từ cơn mưa. Áo đen, tóc đen, trông rất người lớn. Cái động tác hất hất tóc của anh ta không hiểu sao rất hợp với không khí của quán cà phê đó.

Anh ta rất ướt đi về phía chúng tôi. Đôi mắt đẹp dần hiện rõ...

Tôi nhìn thấy anh ta trong một buổi hẹn. Buổi hẹn giữa anh ta và Ngọc Như.

...

Mấy ngày nay mưa bật tâm hẳn, thay vào đó là nắng gắt, rất gắt, như ngày đầu tiên vào đây. Cái nóng làm tôi khó chịu, nghĩ tới chuyện mùa mưa đã qua là thấy không đành lòng. Cả ngày mồ hôi cứ đổ, trước khi đi học phải xối nước, về nhà lại xối, lúc sắp ngủ có khi phải thêm một lần, cũng rất cẩn thận lựa khi chủ nhà đi vắng, tránh mọi lời than phiền về tiền điện nước tăng quá nhiều.

Tối thứ sáu Như gọi điện đến. Khôi ơi, mai đi với tao, có người thú vị chờ tụi mình.

Tối đó trời khá mát. Tôi ngoài gần cửa nghe điện thoại của cô bạn, nó nói, quen qua mạng, hay lắm, cứ lặp lại hay lắm, hay lắm. Rốt cuộc cũng đồng ý, đơn thuần là muốn tỏ ra tử tế với Như.

...

Ngọc Như và người quen trên mạng hẹn nhau vào buổi chiều thứ bảy, chính xác là ba giờ. Thời điểm đó vẫn rất nhiều nắng, ra đường dễ nảy sinh ảo giác, đa phần là khó chịu. Chỉ thích mưa thôi.

Khởi hành dưới nắng, hoàn toàn không có bất cứ dự cảm nào.

Như nhất quyết đòi đến sớm, tôi chẳng ý kiến. Chỉ thấy tội nghiệp anh bạn kia, Như yêu quý của tôi mang theo thằng bạn thân đến buổi hẹn với anh ta. Dù cô gái này đã chủ tâm đến sớm, buộc tôi cùng nó ngồi đợi anh ta trong quán cà phê này. "Piano", thanh lịch dịu dàng, ngồi bên trong rất dễ chịu. Đã từng ảo tưởng đến lúc thành nhà văn, ngồi một mình trong một quán cà phê kiểu này, ánh sáng không quá nhiều, âm nhạc êm tai, lặng lẽ quơ bút, sáng tác với tôi sẽ là phô bày nội tâm... Trở lại thực tại, tôi chỉ là kẻ thứ ba trong cuộc hẹn này, đi theo cổ vũ tinh thần cho cô gái kế bên.

Chúng tôi gọi nước trước, chọn cái bàn gần góc quán, nhìn ra cửa kính có thể quan sát nhất cử nhất động của người đi ngang. Như không nói điều gì cụ thể về anh chàng kia, chỉ vỏn vẹn trong vài ngôn từ đẹp đẽ đầy tính chung chung: thấy cam rồi, rất đẹp, nói chuyện rất hay, sinh viên năm cuối, thú vị... Gìơ thì hai đứa đang cùng dõi mắt ra đường, lặng lẽ không nói gì. Còn mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn, ngoài đường xe cộ đông đúc, người đi hoặc bịt kín mặt mũi hoặc mặt mày khó chịu, bụi bị cuốn tung tứ phương tám hướng, khung cảnh trông thật thê thảm...

Vậy rồi, đột nhiên trời đổ mưa.

...

Dạ Nhật. Ngay từ cái tên đã thấy lạ.

Thời khắc ấy rốt cuộc là thế nào?

Hãy nhớ lại, lúc anh ta bước vào tôi có cảm giác gì? Khi anh ta vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi, tôi có cảm giác gì? Nhìn thấy tóc anh ta ướt, cả áo nữa, tóc ướt rũ xuống, áo ướt gần hết vai, thì sao?

Dạ Nhật đến. Đầu tiên móc từ túi ra một nắm kẹo. Mua thuốc lá người ta hết tiền lẻ thối, nên lấy. Nhìn đám kẹo không khỏi thấy lạ, đó là loại rẻ tiền, chất lượng rất kém, lúc nhỏ vẫn hay ăn. Gừng, me, cam, chanh, cà phê... Đủ thứ mùi vị và màu sắc, giá hồi đó là một trăm đồng hai viên. Bây giờ vẫn còn loại này sao?

Vậy đấy, Dạ Nhật đến, đem bộ dạng đẹp đẽ ướt nước đặt trước mắt tôi, sau đấy là không khí xưa cũ vô vàn mến yêu. Cho tôi chút hưng phấn, dù rõ ràng người con trai này không hề chủ tâm.

Tôi bỏ một viên kẹo vào miệng. Vị cà phê. Tình cảm sống động.

Tự nhiên trời mưa, khổ ha?, Như nói, người con trai mặc áo đen ngồi xuống đối diện tôi, Trong này phải cuối tháng mười mới hết mưa. Hai người này mới là vai chính của hôm nay, tôi chợt nhớ.

Cuộc gặp gỡ bắt đầu, giữa Như và người kia.

Đột nhiên đâm ra lúng túng.

Đưa ly coca lên uống một hơi rồi đặt xuống bàn, rồi cứ vậy nhìn đăm đăm vào nó. Cũng có cảm giác Như đang quay qua nhìn mình. Tôi ngó nó không nói gì, làm một cử chỉ gần như nhúng vai, nhìn lãng đi chỗ khác. Như và người đối diện trò chuyện. Tôi nghe loáng thoáng không rõ, càng không biết góp chuyện thế nào. Bản thân tôi vốn không giỏi giao tiếp, nhìn người con trai kia lại thấy bất ổn, có dự cảm mọi hành động vào lúc này sẽ khó tránh khỏi hơi hướm kỳ quặc. Vậy nên chỉ rơi vào im lặng.

Chẳng biết phải thế nào, chỉ ngồi đó như kẻ không liên quan, làm mỗi việc ngắm mưa. Lại nói, mưa được chốc lát là người này bước vào, tưởng chừng như anh ta và cơn mưa có liên quan với nhau. Đó là liên tưởng kỳ lạ của tôi, nhất định nó đã ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta lúc nãy. Cảm giác chủ quan luôn làm bạn gặp rắc rối, nhất là trong những chuyện kiểu kia...

Đôi mắt có khi không thể lẫn tránh. Dường như đã nhìn anh ta rất nhiều lần.

Câu chuyện trong buổi hẹn đầu tiên xoay quanh chủ đề gì, tôi không tài nào nhớ ra. Mọi việc có thể nhắc lại chỉ là: tôi rất bất lịch sự trong việc cư xử, đứng dậy bỏ về nửa chừng, Như chắc chắn phải hối hận vì dẫn theo thằng bạn.

Ngoài ra... Đôi mắt của người con trai kia rất đẹp.

...

Hai ngày tiếp theo, trời lại nắng, xem chừng bữa trước chỉ là mưa cuối mùa... Chủ nhật đã thử gọi điện cho Như, không ai bắt máy. Tôi không suy nghĩ nhiều, dù có ghi lại chút ít về ấn tượng ngày hôm đó. Nhưng cũng tự nhủ, chỉ có chút nhàn nhạt, sẽ không phải rơi vào câu chuyện ngụ ngôn về tình bạn cao đẹp.

Hai ngày nắng trôi qua. Không có gì rắc rối.

Tối thứ ba, một số lạ gọi đến máy tôi.

Gìơ Khôi đang ở đâu?

Tôi nhớ, anh ta gọi tôi bằng tên, giọng điệu rất tự nhiên.Cũng chẳng thèm giới thiệu mình là ai, chỉ hỏi "Gìơ Khôi đang ở đâu?"

Ở nhà.

Ừ.

Rất đơn giản, khoảng nửa tiếng sau anh ta đã đứng trước mặt tôi. Nguyên nhân tại sao anh ta biết số điện thoại lẫn chỗ tôi ở vào lúc ấy chỉ là chuyện bỏ đi. Trước một đôi mắt nhạy cảm, lông mi dài trông thấy rõ, khoảng cách lại rất gần bạn, liệu có thể nào nghĩ đến những tiểu tiết kia?

Dạ Nhật tới chỗ tôi. Áo sơ mi lịch sự, lại xách theo một bình coca cola lớn, túi đá trên tay đang nhỏ nước. Xem dáng điệu và nét mặt của anh ta không thể dự đoán điều gì, tôi im lặng nhìn người trước mặt, quên cả cách cư xử thông thường. Cứ vậy chừng mười giây. Thế rồi anh ta cười, đưa chai coca cola cho tôi, chỉ nói Ở đây chút nhé, rồi tự nhiên bước vào. Như thể đang ở nhà mình, anh ta ngồi xuống tấm nệm tôi dùng nằm ngủ, lưng dựa vào tường, hành động rất thoải mái. Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ấy, anh ta lặng im, đôi mắt đẹp nhắm hờ, tưởng chừng sắp ngủ... Người con trai xa lạ đang nghỉ ngơi trong căn phòng của tôi.

Rất lâu sau, chúng tôi chẳng nói gì với nhau.

Tôi đem bỏ đá vào ca nhựa, rót đầy coca rồi uống, cử chỉ không cách gì tự nhiên. Hai đứa con trai dường như không nên hành xử theo kiểu khó hiểu này. Rõ ràng, con người đang nằm kia cố tình cư xử kỳ lạ, ngay từ cú điện thoại anh ta gọi đến lúc nãy. Mục đích là gì thì tôi không rõ, nhưng nó khiến tôi lúng túng (lại trong trường hợp tôi vốn có vấn đề ngay từ lần đầu gặp anh ta). Làm cách nào để anh ta biến đi?

Uống với, anh ta đột nhiên lên tiếng, lại chủ động với tới lấy ca nước của tôi. Sau đấy thì cười, bảo Khôi muốn làm gì thì làm đi, xem như không khí cũng được. Rõ là kiểu cách của kẻ ưa khống chế người khác.

Anh ta uống coca, tôi đứng dậy bỏ ra cửa.

Ra tới đầu ngõ thì trời đổ mưa, lập tức thấy bực bội. Thôi nhé, cái gã kia tới đây lấn chiếm chỗ nghủ của tôi, tôi lại lúng túng vì anh ta, tệ hơn là đang chạy trốn. Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc. Tôi nghĩ vậy, liền quay trở vô, hùng tâm chí khí đầy mình, sẵn sàng cho một cú đá.

Kẻ xâm nhập đang ngồi sát cái bàn nhỏ của tôi, trên đó là cuốn sổ bìa đen có kẹp những mảnh giấy ghi chép. Trang mới nhất tôi bỏ vào đó - Cuối Tuần Bụi Ướt, nằm ở dưới cùng. Anh ta chỉ đang đọc phần đầu cuốn sổ.

Làm cái gì vậy?!

Anh ta ngước lên nhìn tôi, nhưng chẳng phản ứng gì thêm, khuôn mặt rất bình thản, thậm chí còn hiện vẻ thích thú. Tôi đã giật được cuốn sổ, trong phút chốc vẫn đang bối rối, không biết phải hành xử kiểu gì với cái kẻ dám xem trộm nội tâm của tôi, cứ nhìn anh ta rất bực tức. Dạ Nhật vẫn ngồi xếp chân, cúi đầu một chút rồi nhìn lên.

Khôi thích đi du lịch?

Mím môi, lặng im, rõ ràng cái dáng điệu tự tin thoải mái của anh ta làm tôi yếu thế. Về một nghĩa nào đó tôi đang bị anh ta xỏ mũi. Rất đáng bực tức...

Du lịch một mình? Bằng xe khách? Anh ta lại nói, khuôn mặt thoáng có nụ cười, vô cùng tự tin, tưởng như tôi đang chú ý lắng nghe. Cảm giác thế rất hay, xa rời mọi mối quan hệ, lặng lẽ đối diện với bản thân. Thế nào nữa nhỉ? Không phải khách tham quan, chỉ đơn giản là muốn ra đi. Đi xe hàng đêm liền để đến một vùng đất xa lạ nào đó, ngồi cả ngày nhìn một cảnh vật duy nhất, sau đấy lại đi... Khôi này, tôi từng đi du lịch. Trên tàu lửa. Có một ông bác người Bắc nói một câu thế này, "Mong mỏi ra đi là mong mỏi của người đã cạn kiệt hoặc cô đơn vô hạn", thấy sao? Mà...

Dạ Nhật cứ nói, những lời rõ ràng chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng lại tuôn ra từ miệng anh ta rất tự nhiên. Như thể anh đang nói đến coca cola, chuyện giá xăng tăng hay không khí ô nhiễm, giọng điệu không chút gượng gạo. Chàng trai vận đồ đen nom thanh thoát, nói những lời đó ngay vào thời điểm này xem ra rất hợp. Nói xong, anh với lấy giấy bút trên bàn (trên bàn tôi luôn đầy viết chì và giấy vẽ), ghi ghi cái gì đó rất mau, xong lại dựa lưng vào tường, bắt đầu châm thuốc hút. Không nhìn tôi.

Mảnh giấy màu vàng nghệch ngoặc nét chì, "Em là thế nào nhỉ?", tưởng chừng sau một tràng phô diễn nội tâm, đấy lại là lời khó nói. Tôi nhìn anh, có cảm giác kì lạ...

Điếu thuốc tàn thì người con trai kia đứng dậy, tôi ngồi im nhìn anh đi ra cửa, ngồi lên xe máy và phóng đi. Tiếng xe nổ rất to. Về sau anh nói, đó là khoảnh khắc mất kiểm soát.

Độ năm phút sau khi Dạ Nhật đi, tôi nhận được một tin nhắn, Em có tin vào tình yêu sét đánh? Rất thích em... Sao lại cô đơn như vậy?

Tôi giấu luôn chiếc điện thoại vào tủ, không dám đọc tin nhắn ấy lần thứ hai.

lại gần

Tối nào anh ta cũng tới.

Chào hỏi bằng một nụ cười. Luôn mang đến coca cola, đôi khi có sôcôla, loại của Thụy Sỹ, 70%, mùi vị tuyệt hảo. Dần dà lại thêm rất nhiều thứ tôi thích, truyện tranh, DVD phim nước ngoài, tiểu thuyết nội tâm, khô bò cay xé miệng... Càng về sau càng tự nhiên như ở nhà mình. Dành luôn việc đập đá và rót coca. Rất hay tỏ cử chỉ chăm sóc tôi.

Một lần, tôi để anh ta nằm ở nhà, đội mưa ra tiệm thuê truyện đầu ngõ, lúc về thì thấy anh ta lại đang đọc cuốn sổ ghi chép của tôi. Cũng chẳng nói gì nữa, Dạ Nhật thành người thứ hai đọc được những gì tôi viết, trừ mảnh giấy ghi về ngày thứ bảy kia, tôi đã đem giấu dưới đống quần áo. Suốt buổi, tôi hay đọc truyện tranh, xem phim trên máy tính hoặc vẽ bài tập, anh ngồi lật giở cuốn sổ kia. Có khi vơ đại mảnh giấy, ghi nhanh vài dòng. Anh trả lời cho những thứ tôi viết... Âm thanh là rất hiếm. Hầu như không nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ phô bày nội tâm qua những mẫu giấy.

Một người con trai dáng vẻ làm mê người, khí chất hào sảng, phong thái tự tin đến chỗ tôi mỗi đêm. Lặng lẽ đọc tâm tư nơi tôi bằng đôi mắt nhạy cảm. Ra về trong mưa bay buổi khuya, sau đấy luôn có tin nhắn - lúc dịu dàng, lúc mất kiểm soát. Sự việc diễn ra có tính chất của giấc mơ, đôi lúc khiến tôi nghi ngờ. Ban ngày, khi đang đi giữa đường, hoặc ngồi trên lớp, hoặc đang thử gọi điện cho Như, tôi đều tự nhủ, chuyện này thật kỳ lạ. Thứ nhất, tôi chưa đủ mười tám tuổi, hiểu quái gì chuyện yêu đương? Hơn nữa, tôi là con trai, sao lại bị một tên con trai khác theo đuổi? Kỳ quái. Kỳ quái. Nhất thiết phải chấm dứt.

Thế nhưng tối đến, đối diện với người con trai ấy, cùng uống chung coca cola, cùng lặng lẽ,... Không khí ấy, tôi luôn thấy dễ chịu.

Dù không có cảm giác vững trãi, nhưng rất dễ chịu.

...

Một tối, anh bảo, Có muốn ra ngoài không?

Gật đầu. Thế là chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài cùng nhau. Quán cà phê dịu dàng toàn con trai, hoặc đi ăn tối, đôi khi đi bộ dọc vẻ hè. Tìm một chỗ có thể lặng lẽ nhìn nhau.

Đôi lúc, hạnh phúc chỉ là như thế. Đi phía sau một người cho bạn cảm giác an toàn, nhìn tấm lưng rộng của anh ta, tự nhủ mình đang được che chở. Bạn và anh ta cùng ngồi bên đường, im lặng trước xe cộ huyên náo, thở se sẻ trong cơn mưa lất phất cuối mùa. Đó là người bạn có thể cho phép anh ta đọc nhật ký của mình, đôi lúc nói những lời xa xôi, hiểu nhau lặng lẽ. Rất hay tỏ vẻ người lớn, bảo Em cứ như một đứa trẻ cô đơn. Một đứa trẻ cô đơn, một đứa trẻ cô đơn, cứ thường xuyên lặp lại như thế. Đó là người con trai ưa vận đồ đen, đôi mắt, nụ cười, lẫn con người anh ta đều rất đẹp, nhưng bạn không cách gì sở hữu. Không biết anh ta từ đâu đến. Qúa khứ có những gì, gia cảnh ra sao. Các mối quan hệ khác thế nào. Không một lời nói chính thức, không có ôm nhau hoặc hôn, quan hệ chỉ dừng lại ở đấy.

Có lần Dạ Nhật hỏi, khuôn mặt làm bộ ngây thơ, Em có muốn tiến xa hơn? Tôi nhìn lãng đi, không nói gì.

Tự biết mình tham lam, ưa đòi hỏi, nhưng cũng lại quá nhát gan, nhiều lo sợ. Rất hoảng loạn trước dự cảm tổn thương.

hoảng / khôi

Đang học thì nhận được tin nhắn của Như, Mình gặp nhau nhé.

Hẹn chỗ và giờ giấc, rồi trốn hai tiết cuối, thẳng thắng đến nói chuyện với cô bạn thân.

Quán cà phê Piano. Ngọc Như mặc áo trắng, tóc cột cao, khuôn mặt trông khác lạ. Vừa uống nước cam vừa nhìn tôi đi lại. Tôi nghĩ rất đau lòng, có lẽ không cần nhiều lời, mọi chuyện đều rõ ràng cả. Hai đứa ngồi đối diện nhau, được một lát thì câu chuyện bắt đầu.

Thích bạn đó rồi à?

Ừ.

Chậc... Bữa ấy sau khi bạn về... Như đã đổi cách xưng hô, thường khi chúng tôi có chuyện nó mới như thế. Hai đứa chỉ toàn nói về bạn...

Tôi chẳng biết nói gì, cứ vậy mà yếu hèn ngồi trước mặt cô gái. Như im lặng một lát, rồi lại nói, giọng buồn lạ lùng. Sao Khôi lúc nào cũng hờ hững vậy?

Tôi ngước lên nhìn nó, Như chống tay một bên má, nhìn ra đường qua lớp cửa kính của quán cà phê. Vẻ mặt khiến tôi vừa khó hiểu vừa đau lòng. Làm gì có chuyện tôi đi hẹn hò với người khác mà lại dẫn bạn theo để cản mũi? Chỉ là trước khi bỏ cuộc muốn thử một chút... Không ngờ bạn chẳng phản ứng gì cả. Chỉ tính nhờ ông kia giả bộ, ai ngờ ổng lại hớt tay trên...

Sau đấy lại quay qua nhìn tôi, và cười, rất nhẹ, Thôi đi, tao chán mày rồi.

Tôi nhìn Như, nghĩ đến một câu xin lỗi nhưng không tài nào thốt lên. Cứ vậy im lặng rất lâu, Như chỉ cười cười, tỏ ra bình thản. Cuối cùng, nó đứng dậy, làm cử chỉ như vuốt tóc tôi, Tôi chưa bao giờ lại gần bạn nổi, bạn luôn phòng thủ như thế... Vậy mà... Tin bạn kia triệt để rồi ha?

Cô gái ra về trước. Tôi ngồi lại rất lâu, cổ họng khô đắng. Quán cà phê cứ phát mãi một bản hòa tấu nhè nhẹ, nghe ra rất nhiều nỗi đau.

Sự dịu dàng. Nỗi buồn của người con gái đọng lại... Và câu nói, dù không chủ tâm, nhưng cũng buộc tôi phải nhớ lại nỗi sợ hãi của bản thân.

...

Buổi chiều, tôi để xe máy ở nhà, đi bộ một quãng đến trạm dừng xe buýt. Rồi vậy, theo hai tuyến xe đến trường Dạ Nhật. Không gọi điện hỏi trước, không định rõ phải tìm anh ta ở trường như thế nào. Chỉ muốn lại đấy, nhìn người tôi yêu vào ban ngày, xác nhận nỗi sợ hãi của tôi.

Tôi đội cái nón lưỡi trai, kéo vành sụp xuống, ngồi bên quán nước đối diện cổng trường. Lặng lẽ quan sát người ra vào, ngậm nhắm nỗi bất an quen thuộc.

Khoảng bốn giờ hơn thì trông thấy Dạ Nhật. Áo sơ mi trắng có sọc xám rất đẹp. Khuôn mặt thường trực nụ cười. Đang dắt xe ra, theo sau là một cô gái.

Trong những câu truyện, người con trai của bạn sẽ có cử chỉ thân mật với cô gái kia, nói những lời tưởng như anh ta chỉ dành riêng cho bạn. Bạn sẽ đau lòng, và tình yêu tan vỡ. Nhưng Dạ Nhật của tôi chỉ đang cho một cô gái đi nhờ xe, việc làm rất bình thường giữa bạn bè với nhau. Vấn đề chỉ là ở kẻ quan sát, đã chợt nghĩ, liệu tất cả có chắc chắn, thế là đến đây xác nhận. Thuần túy là chủ quan, đem nỗi lo sợ của bản thân gán ghép vào sự việc đang diễn ra.

Cũng như rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi quá trông mong sẽ có ngày tan vỡ. Dạ Nhật của tôi đang ở bên kia đường, xem chừng rất xa tôi. Lại đang rất tử tế với một người khác ngoài tôi. Mọi buổi đêm dịu dàng kia dường như không có thật, rồi chắc chắn sẽ nát tan, không thể có chuyện lâu bền. Cứ nghĩ vậy, rất chủ quan, thấy mình bị tổn thương. Đem ngay ám thị đó về nhà, trở nên vô cùng xấu tính.

Cuộc sống chỉ nên là như trước kia. Cô độc lặng lẽ nhưng an toàn tuyệt đối. Chỉ cần ngồi bên đường, nhìn người khác qua lại, không phải liên hệ với ai. Không cần kỳ tích xảy ra.

...

Tối ấy, khoảng gần chín giờ mới thấy Dạ Nhật. Anh đến, xách theo một túi lớn có in logo của siêu thị gần đây. Đôi mắt nhìn như có nhiều điều muốn nói.

Viết sẵn ở nhà này, anh nói, đưa ra một trang giấy, tôi thoáng thấy nét chì... Khôi, bữa nay...

Tôi nhìn người con trai đó, không để ý đến cử chỉ quan tâm của anh, cũng chẳng màn đến nụ cười dịu dàng nọ, chỉ chăm chăm thực hiện kế hoạch của mình.

Anh biến ngay đi.

Dạ Nhật nhìn tôi, chẳng nói gì. Chỉ để lại túi đồ và mảnh giấy lên bàn. Xong thì ra về, cử chỉ nhẹ nhàng và dứt khoát. Tôi ngồi quay mặt vào phía bàn, tự nhủ thế là xong. Cái kẻ tự tiện xọc vào cuộc sống của tôi đã được giải quyết. Mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp tại đây...

Rồi thế, nước mắt cứ vậy mà rơi.

Có những khoảnh khắc, không hiểu sao lại yếu hèn như vậy. Chúng ta cứ thích chạy trốn, tự nhủ như thế là an toàn, can đảm tiếp nhận là việc làm sa sỉ, mãi mãi không thích hợp. Luôn thế. Thỏa mãn trong lãng quên...

Mười hai giờ, Như gọi điện đến. Chỉ nói một câu, Khôi ơi, tao không muốn mày lại thế... Tôi nghe, rồi nhìn qua những thứ người con trai kia để lại. Cái túi đựng đầy thức ăn nhanh, đa phần là những thứ tôi thích. Trang giấy kia vẫn là giấy vẽ, giống thứ ở nhà tôi. Mọi hành động đều chu đáo như thế...

"Anh biết nỗi sợ hãi của em.

Lần đầu tiên gặp nhau. Em ngồi trước mặt, điệu bộ tỏ ra ngang tàng, từng tế bào một đều căng ra phòng thủ. Trông thật đáng thương. Hỏi mọi thứ về em từ Như. Cô gái này, lúc em ra về, đã nói Thua rồi... Anh thì muốn bắt đầu.

Anh biết nỗi sợ hãi của em.

Chúng ta đã bên ngay bao lâu? Chưa bao giờ thấy em nhìn anh một cách tin tưởng tuyệt đối. Làm thế nào nhỉ? Hôm nay chỉ muốn nói... Em cứ là con nít cũng được, đằng trước luôn có anh. Đặt tay em vào tay anh, chúng ta có thể truyền hơi ấm cho nhau. Không cần phải nghi ngờ...

Anh biết nỗi sợ hãi của em...

Lại đây."

Bỏ mảnh giấy vào túi, mở cửa đi ra ngõ, rất muốn tìm một hàng kem, nhưng xung quanh chỉ thấy đêm khuya. Bàn tay tôi nắm chặt mảnh giấy trong túi quần, từng câu từng chữ trong đó đều tựa lửa thiêu, mọi tế bào trên cơ thể đang bị đốt cháy. Thật sự cần một que kem, hoặc mưa.

Bước một đoạn trong bóng tối, cuối cùng cũng quay lại. Tôi ngồi trước cửa, nước mắt rơi rất đều đặn. Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình vào lúc đó, không chút dũng khí, như một đứa trẻ tự mình làm đau... Cho đến gần sáng, vẫn mãi nghĩ về người con trai tôi đã chờ đợi từ lâu nhưng không đủ can đảm tiếp nhận.

Phải. Ngay từ ánh mắt đầu tiên. Như thể đã được định trước. Trong câu truyện của tôi, gặp người định mệnh của tôi trong quán cà phê dịu dàng. Chàng trai bước vào từ cơn mưa, truyền hân hoan cho tôi. Bụi khô nóng trở nên ẩm ướt, tình cảm chúng ta mềm mại như thế. Phải. Ngay từ khoảnh khắc sao băng ấy, đã biết chỉ có thể là anh. Đem tình cảm của anh đặt vào tay tôi, cử chỉ chân thành như quen nhau từ kiếp trước, giờ phút này gặp lại đứa trẻ cô đơn của anh, rất muốn mang nó đi. Tương lai sẽ là thế nào, không cần quan tấm, chỉ muốn nhìn nhau tin tưởng. Dịu dàng như mưa. Người tôi yêu.

Gần bốn giờ, bắt đầu gọi điện cho Dạ Nhật. Giọng con trai trả lời, xong im lặng rất lâu. Nước mắt vẫn chưa khô, tôi nói với anh, Hết coca rồi... Thật tình rất quá đáng. Thế nên bên kia liền tắt máy. Tôi cứ vậy mà ngồi bên cửa, thật sự không biết làm gì. Xung quanh vẫn rất tối. Yên lặng vây bủa...

Được ít lâu thì nghe tiếng xe, ngước lên đã thấy anh gần bên.

Dạ Nhật móc từ túi áo khoác ra một lon coca, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị, Ở nhà chỉ còn thế này thôi. Tôi cầm lấy lon nước, anh xoay đi, lấy thuốc châm rồi đưa lên miệng. Cử chỉ nhìn nóng vội và có phần bực bội. Tôi nghĩ, rất muốn nói một lời yêu thương với chàng trai trước mặt, nhưng đầu óc cứ nhìn anh mụ mẫm. Rồi thế, chỉ ngồi đó mà cầm lon coca bằng cả hai tay. Dạ Nhật đi đi lại lại, một chốc thì dựa vào tường. Cứ vậy mà im lặng. Được một lát, chừng như hết kiên nhẫn, anh ném tàn thuốc xuống dất, quay qua nhìn tôi, Đã thấy mình vừa ngốc vừa quá đáng chưa?

Tôi gật đầu, đột ngột có mong muốn chạm vào anh.

Đừng có khóc, muốn anh cảm thấy có lỗi chắc? Em cứ quá đáng như thế... Sao lại vội vã mà chạy tới đây nhỉ? Hệt như con nít, mới chưa bao lâu đã thấy khó chìu... Đã nói đừng có khóc. Khỉ thật...

Anh cúi xuống... Cuối cùng chúng tôi cũng ôm nhau. Dạ Nhật nói khẽ, hơi thở dịu dàng, Thôi đi... Thế nhưng cảm giác gần gũi càng khiến nước mắt chảy ra nhiều hơn. Đó là thời khắc quên đi nỗi sợ hãi quen thuộc, xa rời tĩnh lặng. Đột nhiên cho rằng, tất cả tình cảm của chúng ta, cần phải nói nên lời, rung động - ấy là mong muốn, mọi người nhất quyết phải nắm tay, lại gần nhau, thế giới không thể thiếu những nụ hôn... Khóc trên vai người tôi yêu, trong ánh sàng lờ nhờ, có cảm giác tin tưởng ngọt ngào.

Đối diện với bình minh sắp ló, tôi nghe anh nói, Yêu em. Rất dễ dàng đáp lại, Em cũng vậy.

Nói với nhau những lời cổ điển. Hân hoan làm dịu mát... Một chân thành. Một khôi.

---- Hết ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#loczombie