TRUYỆN GAY : HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT

Tác giả : Sở Khanh Dâm Tặc

Sdt        : 01698111278

 Hải Đăng là một người con trai được sinh ra trong một gia đình nền nếp. Cha cậu là một thương gia còn mẹ cậu là một người phụ nữ dịu dàng hiền thảo. Cậu đã có một tuổi thơ thật êm đềm trong một mái nhà đầy hạnh phúc. Cha mẹ cậu yêu thương, chiều chuộng săn sóc cậu. Còn cậu, để bù đắp những nỗi vất vả và sự thương yêu của cha mẹ nên tuy mới chỉ tám tuổi cậu đã miệt mài chăm lo đèn sách, quyết tâm thi đỗ trạng nguyên để làm rạng rỡ tổ tiên và dòng họ.

 Hàng xóm láng giềng vẫn khen Hải Đăng khôi ngô tuấn tú bởi cậu có một nước da trắng trẻo và đôi mắt trầm buồn. Có lẽ chính vì có đôi mắt trầm buồn ấy nên tâm hồn cậu rất nhạy cảm, lúc nào cũng suy nghĩ và buồn vu vơ. Cậu cảm thấy cậu thật khác biệt với bọn bạn trai cùng trang lứa. Chúng nó lúc nào cũng ồn ã, vui vẻ, còn cậu lúc nào cũng tĩnh lặng và buồn. Chính vì thế nên cậu sống hơi cô lập, chẳng có bạn bè gì nhiều. Tuy nhiên cậu lại rất hay giúp đỡ mọi người xung quanh nên được mọi người hết lòng yêu mến.

 Một buổi sáng Hải Đăng cùng với Trung Kiên, cậu bạn cùng lứa tuổi bên nhà hàng xóm lên núi nhặt củi khô. Trên đường về, bỗng dưng trời đổ mưa tầm tã nên hai cậu phải ghé vào một ngôi miếu bên vệ đường trú tạm.

- Hải Đăng, cậu biết ông này là ai không? - Nhìn pho tượng một ông già râu tóc bạc phơ, trên tay cầm cuộn chỉ hồng tọa trên ban miếu, Trung Kiên hỏi.

- Biết chứ! - Hải Đăng gật đầu - Ông ấy chính là Nguyệt Lão, là người chuyên se duyên cho những đôi trai gái để giúp họ thành phu thê. Cậu hãy nhìn cuộn chỉ hồng trên tay ông ấy xem. Mỗi lần ông ấy thấy một đôi trai gái nào vừa ý, có thể nên vợ nên chồng thì ông ấy rút một sợi chỉ hồng ấy buộc chân họ lại với nhau. Bị sợi chỉ hồng đó buộc chặt, đôi trai gái ấy sẽ không thể nào tách rời nhau được, họ trở thành vợ chồng suốt đời suốt kiếp.

- Tại sao cậu lại biết rõ như vậy? - Trung Kiên hỏi.

- Là do mẹ mình nói cho mình biết đấy. Bởi vậy, ở ngôi miếu này cứ mồng một và ngày rằm lại có rất nhiều các công tử tiểu thư đến đây thắp hương cầu nguyện, cầu xin Nguyệt Lão tìm cho họ một người bạn đời xứng đáng rồi buộc chân họ lại với nhau bằng sợi tơ hồng để họ có được người mình thích.

 Trung Kiên mỉm cười:

- Chuyện hay như vậy mà bây giờ mình mới biết.

 Nói rồi cậu ta quỳ xuống trước ban thờ, chắp tay lên ngực nhắm mắt lẩm nhẩm điều gì đó mà Hải Đăng không nghe thấy rõ. Hải Đăng hỏi khẽ:

- Này, cậu cầu nguyện điều gì đấy?

 Trung Kiên mỉm cười:

- Mình cầu xin Nguyệt Lão sau này ban cho mình một người chồng thật xinh đẹp.

 Nghe Trung Kiên nói thế, Hải Đăng ôm bụng lăn ra đất cười như nắc nẻ:

- Trời ơi, cậu đúng là ngốc chưa từng có! Mới tý tuổi đầu đã cầu chuyện yêu đương. Mà cậu là con trai ai lại cầu lấy được chồng bao giờ? Con trai phải cầu lấy vợ, con gái mới cầu lấy chồng. Trời ơi cậu đúng là đồ ngốc!

 Trung Kiên gãi đầu đỏ mặt:

- Vậy à? Mình... mình đâu có biết. Thôi, chúng mình về đi kẻo ở lại đây lâu cha mẹ lại lo lắng.

 Nhìn ra bên ngoài thấy trời vẫn mưa tầm tã, Hải Đăng lắc đầu:

- Không được đâu. Trời mưa to thế kia chúng mình ra ngoài sẽ bị cảm đấy. Thôi, tốt nhất là nằm ra đây đánh một giấc đã, đợi khi nào trời ngớt mưa thì về.

 Nói rồi Hải Đăng nằm soài xuống nền miếu nhắm mắt ngủ. Trung Kiên ái ngại:

- Ngủ ở đây Nguyệt Lão có trách tội không?

- Không đâu, Nguyệt Lão hiền lắm. Cậu không nhìn mặt ông ấy à?

 Trung Kiên lại đưa mắt lên nhìn pho tượng Nguyệt Lão. Cậu định hỏi Hải Đăng thêm một câu nữa cho yên tâm nhưng thấy Hải Đăng đã ngủ, cậu cũng lẳng lặng nằm xuống và nhắm mắt.

 Không khí mát rượi của trận mưa rào đầu hè cùng tiếng gió xào xạc nhẹ nhàng đưa hai cậu bé đi sâu vào giấc ngủ. Trên ban thờ, giữa làn khói hương nghi ngút, Nguyệt Lão từ từ hiện ra. Với mái tóc và bộ râu bạc trắng như cước, da mặt hồng hào cùng đôi môi đỏ thắm, trông Nguyệt Lão vô cùng nhân hậu.

 Nhẹ nhàng như một làn khói mỏng, ông bước xuống ban miếu, lại gần Hải Đăng và Trung Kiên, xoa trán hai cậu, mỉm cười âu yếm:

- Hai cậu bé này mặt mày thanh tú trông mới đáng yêu làm sao!

- Đáng yêu à? Đáng yêu thì hãy nhận chúng làm nghĩa tử đi! - Một tiếng người vọng ra lanh lảnh.

 Nguyệt Lão quay đầu lại nhìn lên trên ban miếu thì đã thấy một gã thanh niên mặt mày tinh nghịch lém lỉnh đang ngổi trên đỉnh ban thờ vừa rung rung đùi vừa cắn lê nhai ngấu nghiến. Hắn ta tên là Thổ Công, là con trai Thổ Địa vùng này. Bình thường, mỗi khi ngôi miếu này không có người lui tới, hắn ta lại tìm đến tán gẫu với Nguyệt Lão và cũng là để kiếm chác chút lễ cúng cho vào bụng.

- Cậu...cậu...lần nào cậu cũng chén lễ cúng của tôi. Hôm qua mới là ngày rằm, mọi người mới đến đây cầu nguyện rồi dâng lễ, tôi còn chưa kịp ăn mà cậu đã... - Nguyệt Lão chỉ tay vào Thổ Công, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

- Ôi giời! - Thổ Công mỉa mai - Ông nhận lắm đồ cúng tế của người ta thế ông đã se duyên được cho đôi trai gái nào chưa? Không chịu se duyên cho người ta mà đòi một mình hưởng thụ lễ cúng á? Thật là nực cười!

- Cậu...cậu biết gì mà nói? - Nguyệt Lão mắng - Ngày nào mà tôi chẳng dùng tơ hồng buộc chân cho mấy chục đôi trai tài gái sắc? Cũng vì có tôi nên họ mới thành phu thê đấy.

 Thổ Công tinh nghịch nhảy xuống khỏi ban, nhìn vào mắt Nguyệt Lão hỏi thẳng:

- Hỏi thật nhé! Đã có bao giờ ông buộc nhầm tơ hồng chưa?

- Buộc nhầm là buộc nhầm thế nào? Trước khi buộc tôi phải suy xét thật kĩ xem chàng trai này với cô gái kia có hợp tình hợp ý với nhau không rồi mới buộc chân cho họ. Chứ cứ buộc quàng buộc xiên, họ sống với nhau không hạnh phúc thì tội của Nguyệt Lão tôi dẫu có dùng cạn cả nước Đông Hải cũng chẳng thể nào mà gột sạch. Rồi nhân gian ai còn cần Nguyệt Lão này se duyên nữa?

 Thổ Công cười:

- Thế mà tôi vẫn thấy những đôi trai gái thành vợ thành chồng rồi mà vẫn suốt ngày cãi vã đánh chửi nhau. Ông giải thích thế nào?

 Nguyệt Lão ngập ngừng:

- Thì...thì mới đầu chưa hiểu nhau nên họ mới thế. Còn sau này, khi đã thực sự yêu thương nhau , họ sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.

- Lại hỏi thật một câu nữa nhé! Ông đã già rồi, mắt cũng không còn tinh nữa, có khi nào...ông buộc nhầm nam với nam nữ với nữ chưa?

 Nguyệt Lão quát:

- Cậu nói thế chẳng phải là khinh Nguyệt Lão này mắt mờ đến nam hay nữ cũng không nhận được ra nhau sao? Nói cho cậu biết, đến con ruồi bay qua tôi còn phân biệt được con nào là đực, con nào là cái nữa là con người? 

- Thế...giả sử như ông buộc nam với nam, nữ với nữ thì kết qủa sẽ như thế nào nhỉ?

- Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra.

- Thì giả sử như thế thôi mà!

 Nguyệt Lão vuốt râu nghĩ ngợi:

- Thì... thì hai người con trai đó sẽ trở thành đồng tính.

- Đồng tính? Đồng tính là gì?

- Có nghĩa là họ sẽ thương yêu nhau như nam với nữ ấy.

 Thổ Công thích trí vỗ tay xuống đùi:

- Hay thật đấy! Nếu như chuyện đó xảy ra thì quả là có một không hai. Này, sẵn có hai thằng bé ở đây, ông thử dùng tơ hồng buộc chân chúng lại với nhau xem thế nào!

- Không được - Nguyệt Lão lắc đầu - Làm như thế là vi phạm luật trời. Nguyệt Lão ta sẽ bị Ngọc Hoàng trị tội đấy.

- Ôi giời, chỉ thử một lần thôi, Ngọc Hoàng làm sao mà biết được?

- Không được! - Nguyệt Lão vẫn cương quyết lắc đầu.

- Ông không buộc thì tôi buộc. - Thổ Công nói rồi giơ tay giật phắt cuộn chỉ hồng trên tay Nguyệt Lão. Mặc cho Nguyệt Lão ra sức ngăn cản, hắn vẫn xăm xăm lại gần Hải Đăng, Trung Kiên, rút một sợi chỉ buộc chân hai cậu lại. Trong nháy mắt, sợi chỉ thiết chặt lấy chân hai cậu lại rồi biến mất. Nguyệt Lão lắc đầu oán trách:

- Trời ơi! Thổ Công! Ngươi làm gì vậy hả? Ngươi đã tạo ra nghiệp chướng rồi ngươi có biết không? Mười năm nữa khi hai đứa bé này trưởng thành chúng sẽ mắc phải một bi kịch khủng khiếp. Ngươi... ngươi đã hại chết chúng rồi.

- Không nghiêm trọng như thế chứ? Cùng lắm chúng chỉ yêu thương nhau như huynh đệ là cùng chứ gì?

- Ngươi...ngươi đâu có biết sức mạnh của sợi tơ hồng này? Ngươi đâu có biết sức mạnh của tình yêu? Mười năm nữa, khi bi kịch của hai thằng bé này xảy ra ngươi sẽ biết. Tất cả tội lỗi ngươi gây ra hôm nay ngươi hoàn toàn phải gánh chịu! Ngươi đi đi! Mau cút ra khỏi miếu ta! Từ hôm nay ngươi đừng có bao giờ bén mảng đến đây nữa!

 Nhìn sự giận dữ tột cùng trên sắc mặt Nguyệt Lão, Thổ Công ngơ ngác khó hiểu. Chẳng lẽ sợi tơ hồng đó lại có sức mạnh ghê gớm đến như vậy sao? Rốt cuộc thì mười năm nữa bi kịch mà hai thằng nhóc kia mắc phải sẽ như thế nào? Thổ Công chau mày khó nghĩ. Hắn phụng phịu quay lưng bước ra ngoài ngôi miếu và cút thẳng.

************************************************************************************************************

 Sau lần ngủ trong ngôi miếu ấy, do mua được một cơ ngơi mới trên quê ngoại nên gia đình Trung Kiên đành phải bán ngôi nhà cũ cho người khác để chuyển về quê ngoại ở. Vậy là Trung Kiên đành phải ngậm ngùi chia tay làng xóm, chia tay người bạn thâm tình Hải Đăng để đi cùng cha mẹ. Ngày chia tay cả Trung Kiên và Hải Đăng đều rưng rức khóc. Hai cậu khẽ tháo miếng ngọc bội đeo trên cổ trao cho nhau để làm kỉ niệm. Trung Kiên sụt sịt nói với Hải Đăng rằng:

- Sau này mỗi lúc cậu nhớ mình hay mình nhớ cậu, chúng ta hãy lấy miếng ngọc này ra ngắm. Nhìn ngắm nó chúng ta sẽ có cảm giác như vẫn được ở bên nhau. Hải Đăng,cậu là bạn tốt của mình. Bao giờ lớn khôn mình sẽ lại về đây tìm cậu.

 Hải Đăng nước mắt lưng tròng nhìn cậu bạn thân của mình, nghẹn ngào trong tiếng nấc. Tay nắm tay Trung Kiên, cậu khe khẽ gật đầu tỏ ý bằng lòng những gì Trung Kiên nói. Trung Kiên gượng cười, cậu choàng tay ra ôm lấy Hải Đăng lần cuối rồi từ từ quay lưng bước lên xe ngựa. Nhìn chiếc xe chuyển bánh rồi xa dần, xa mãi cuối cùng mất hút trong những rặng cây, Hải Đăng không khỏi cảm thấy buồn thương và đơn lẻ. Cậu khẽ cúi xuống ngực, nâng miếng ngọc mà Trung Kiên vừa tặng lên ngắm nghía. Cậu biết ở trên xe ngựa, nơi phương trời xa xăm kia Trung Kiên cũng đang làm như thế. Nước mắt cậu lại trào ra nhỏ xuống miếng ngọc nhạt nhòa.

************************************************************************************************************

 Thời gian dần trôi như dòng sông âm thầm chảy. Vậy là kể từ ngày chia tay đáng nhớ ấy đến hôm nay thấm thoắt đã mười năm. Hải Đăng, cậu bé tám tuổi ngày nào nay đã trở thành chàng trai mười tám tuổi, rất tuấn tú, rất khôi ngô, rất hào hoa lại vô cùng phong nhã.

 Trong làng Hải Đăng ở, đại đa số các chàng trai mười bảy mười tám tuổi đều đã xây dựng gia đình, có con đông yên ấm. Chính vì thế nên đã không chỉ một lần, Vũ lão gia, Vũ phu nhân hàm ý nhắc nhở cậu về việc nhờ bà mối Lưu đi dạm hỏi giúp cậu những vị tiểu thư khuê các trong vùng. Mỗi lần cha mẹ nhắc đến chuyện đó, Hải Đăng đều gượng cười bối rối và nói rằng xin cha mẹ hãy thư thư, cho phép con lập công danh chiếm bảng vàng rồi mới tính đến chuyện thành gia lập thất. Nói thì nói vậy chứ thật ra trong lòng Hải Đăng buồn lắm. Cậu rất hiểu niềm mong mỏi của cha mẹ cậu nhưng biết nói sao đây khi cậu hoàn toàn không có cảm tình hay bất kì rung động nào trước những người con gái, dẫu cho những người con gái ấy đều là những vị tiểu thư đài các, tuyệt thế gian nhân, sắc nước hương trời?

 Không rung động trước nữ nhi nhưng với nam nhi thì Hải Đăng lại rất mến yêu và thích thú. Chỉ cần  một nụ cười đầy hiền hậu của một người con trai tuấn tú dành cho cậu là cậu đã bâng khuâng, trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Cậu không biết tại sao mình lại là người như thế? Qủy thần nào đã nhập vào người cậu? Tạo hóa nào đã chòng ghẹo cậu để cậu không giống bất kì ai? Cậu thật sự cảm thấy hoảng loạn và đau khổ. Cậu lo sợ không biết ngày mai cuộc đời cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ phải sống thế nào  khi cha mẹ và moị người phát hiện ra cậu là người đồng tính?

 Thế rồi điều Hải Đăng lo sợ cũng xảy ra. Bi kịch khủng khiếp đã thực sự đến với cậu mà cậu hoàn toàn không ngờ đến.

 Hôm ấy là rằm tháng tám, sau khi ăn bữa cơm Trung thu cùng gia đình, Hải Đăng dạo bước trên phố chợ. Nhìn thấy trước cửa nhà Nguyễn lão gia, người người vòng trong vòng ngoài chen nhau đông đúc, cậu bước lại gần xem. Thì ra, vốn là người đam mê thư pháp nên Nguyễn lão gia đã tổ chức cuộc thi viết thư pháp ngay trước cửa nhà mình. Bất cứ ai học rộng hiểu nhiều hoặc có lòng say mê thư pháp đều có thể bước tới dự thi. Phần thưởng là một trăm lượng bạc dành cho người nào có thư pháp đẹp nhất. Ngày thường, Hải Đăng vẫn chuyên tâm đèn sách dùi mài kinh sử chờ dịp khoa thi nên cậu cũng biết đôi chút về thư pháp. Thấy đây là dịp để mình có thể giao lưu học hỏi các bậc tiền bối và các bạn cùng lứa tuổi, Hải Đăng bước tới xin phép được dự thi. Cậu trải tờ giấy trắng ra bàn, nhúng bút lông vào nghiên mực rồi nhẹ nhàng uốn lượn bốn chữ " TẬN TRUNG BÁO QUỐC " sau đó hướng bức thư pháp về phía mọi người. Nhìn bốn chữ nét đậm nét thanh, uốn lượn như rồng bay phượng múa, Nguyễn lão gia cùng mọi người hò reo khen ngợi. Với bức thư pháp tuyệt vời đến thế, Nguyễn lão gia tuyên bố Hải Đăng đoạt giải.

 Nhưng từ giữa đám đông, một tiếng người nói vọng ra làm Nguyễn lão gia, mọi người cùng Hải Đăng giật mình kinh ngạc:

- Không, bức thư pháp này vẫn chưa thực sự tinh tế. Tôi còn có thể viết đẹp hơn.

 Một chàng trai áo trắng, mặt mày thanh tú trắng trẻo bước lên. Cậu ta trải giấy ra bàn rồi cũng nhúng bút viết lên bốn chữ " TẬN TRUNG BÁO QUỐC ". Bức thư pháp được giương lên, mọi người hò reo khen ngợi. Nguyễn lão gia trải bức thư pháp của Hải Đăng cùng bức thư pháp của chàng trai trẻ ra bàn so sánh. Ông nhận thấy bức thư pháp nào cũng đẹp, mỗi bức lại có những nét độc đáo tinh tế riêng, thật khó lòng mà kết luận được bức nào đẹp nhất. Sau một hồi so sánh ông kết luận hai bức ngang sức ngang tài. Vì vậy phần thưởng một trăm lượng bạc được chia đôi cho hai chàng thanh niên trẻ.

 Hải Đăng chăm chú nhìn khuôn mặt chàng thanh niên lạ. Không phải cậu cảm phục tài viết thư pháp của cậu ta nên mới chăm chú quan sát cậu ta đến thế, mà cái làm cậu không thể nào rời mắt khỏi cậu ta được chính là khuôn mặt thanh tú đẹp mê hồn của cậu ta. Trái tim Hải Đăng xao động rồi đập lên từng hồi rạo rực. Chàng thanh niên kia cũng nhìn Hải Đăng rồi buông một nụ cười trìu mến. Cậu ta bước xuống đặt tay lên vai Hải Đăng rồi khen ngợi:

- Trình độ thư pháp của cậu khá lắm, tôi xin cảm phục!

 Hải Đăng hồi hộp không nói được gì. Nhìn xuống ngực cậu ta, cậu giật mình khi thấy miếng ngọc  mà mười năm về trước cậu đã trao cho Trung Kiên. Cậu khẽ đưa tay nâng miếng ngọc đó lên, ngắm nghía một hồi rồi hỏi:

- Sao cậu lại có miếng ngọc này?

 Chàng thanh niên cũng đưa mắt nhìn xuống ngực Hải Đăng. Cậu ta cũng giật mình khi nhận ra miếng ngọc năm cũ. Từ chỗ ngạc nhiên, cậu ta reo lên sung sướng:

- Hải Đăng, là cậu sao? Mình là Trung Kiên, là bạn cũ của cậu đây mà!

 Hải Đăng bồi hồi rồi cũng ôm chặt lấy Trung Kiên, rối rít:

- Trời ơi, Trung Kiên! Đúng là cậu rồi! Để mình ngắm cậu xem nào! Trời đất ơi, cậu đẹp trai ghê!

- Cậu ấy! Cậu tưởng cậu không đẹp trai sao? Mặt mày thanh tú này, mắt sáng như sao này, nước da trắng trẻo này, cậu còn đẹp trai hơn mình ấy chứ?

 Hải Đăng cười rạng rỡ:

- Thế nào, về khi nào vậy? Sao không đến nhà tìm mình ngay?

- Mình vừa đặt chân đến đây xong, định đi tìm nhà cậu ngay đấy. Mười năm rồi, cảnh vật thay đổi nhiều qúa nên mình chẳng biết đâu mà mò cả. Qua đây thấy cuộc thi thư pháp hay hay muốn vào tham dự ai dè lại gặp cậu ở đây.

- Cậu về một mình hả? Cha mẹ cậu đâu?

 Nghe Hải Đăng hỏi vậy, Trung Kiên mặt buồn hẳn xuống:

- Lúc rời khỏi đây được một năm, cả cha và mẹ mình đều mắc dịch bệnh rồi qua đời cả. Sau đó mình ở với chú thím. Hôm nay chú thím mình cũng về đây. Họ đang hỏi mua một căn nhà ở khu trên kia, định bụng sẽ ở lại đây mãi mãi. Mình sốt sắng muốn gặp cậu ngay nên vội vã đi tìm. Mười năm rồi, mình nhớ cậu ghê cơ. Hình dung hình dáng cậu đủ mọi vẻ, thật không ngờ cậu lại tuấn tú khôi ngô đến thế.

- Mình cũng vậy. Nhớ cậu đến phát điên lên mất. Mà lần này cậu ở đây mãi à? Hay thật là hay. Vậy thì mình với cậu lại được đoàn tụ rồi. Mà phải rồi, cậu đã lấy vợ chưa?

- Lấy rồi. Đã có hai nhóc.

 Nghe Trung Kiên nói thế, sắc mặt Hải Đăng bỗng dưng tái mét lại. Cậu không dám nhìn vào mặt Trung Kiên nữa mà cúi nhìn xuống đất, giọng buồn buồn:

- Vậy à? Từ bao giờ thế?

 Trung Kiên cười:

- Sao thế? Cậu không vui cho mình à? Đùa cậu vậy thôi, mình vẫn trinh trắng lắm.

 Lời nói " đùa vậy thôi " của Trung Kiên ngay lập tức kéo sự vui vẻ trên sắc mặt Hải Đăng quay trở lại. Cậu nhíu mày đấm vào vai Trung Kiên một cái đau điếng:

- Muốn chết hả? Vừa mới gặp nhau đã lừa mình một vố.

- Còn cậu? Chắc phải tiến bộ hơn mình chứ?

- Vẫn chưa.

- Thật không?

- Thật. Ngay cả ý chung nhân còn chưa có.

- Vậy đường công danh đến đâu rồi?

- Vẫn đang đêm ngày đèn sách. Mình dự định khoa thi sang năm sẽ tham dự. Chẳng biết rồi có nên cơ sự gì không?

- Phải cố gắng chứ! - Trung Kiên vỗ vai Hải Đăng, động viên - Còn mình, cũng giống như cậu, vẫn đêm ngày đèn sách. Khoa thi sang năm cũng dự thi.

 Hải Đăng reo lên:

- Thật à? Hay quá! Vậy là chúng ta có chung mục tiêu rồi. Này, nếu không chê thì từ nay trở đi cứ đến nhà mình. Hai chúng ta cùng ôn cùng học. Cậu giảng cho mình, mình giải đáp cho cậu. Vói sự đoàn kết một lòng, mình tin chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp trong khoa thi năm tới.

 Trung Kiên gật đầu:

- Ừ. Cậu nói phải đấy. Vậy thì từ nay mình sẽ đến nhà cậu, cùng học cùng ôn. Có cậu ở bên làm bạn còn gì vui hơn?

 Hải Đăng mỉm cười nhìn Trung Kiên, lòng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Hai cậu vui vẻ khoác vai nhau bước về nhà.

************************************************************************************************************

 Từ ấy, ngày nào Trung Kiên cũng đến nhà Hải Đăng ôn luyện. Có Trung Kiên cùng học, cùng bè bạn, Hải Đăng cảm thấy mình như là một người hạnh phúc nhất thế gian. Điều đáng nói là ngày xưa, mười năm về trước, tính tình Hải Đăng và Trung Kiên hầu như trái ngược nhau, hai cậu chỉ nói chuyện một lúc là đã bất đồng ý kiến nên chẳng mấy khi tránh được lời to tiếng nhỏ. Còn bây giờ, chẳng hiểu sao hai cậu lại tương đồng nhau đến thế. Tính Trung Kiên cũng rất giống tính Hải Đăng, cũng lãng mạn, trầm buồn, đa cảm. Trung Kiên cũng rất thích ăn những món ăn giống Hải Đăng, cũng thích mặc quần áo như kiểu Hải Đăng thích mặc, cũng thích hội họa và đam mê thư pháp. Hải Đăng hay cười bảo với Trung Kiên rằng : có lẽ hai chúng mình có duyên nợ với nhau cũng nên. Trung Kiên cũng mỉm cười và khe khẽ gật đầu.

 Hải Đăng vẫn thường nhìn trộm khuôn mặt Trung Kiên, lấy hết lí do này đến lí do khác để được cầm tay cậu ta hoặc được ôm cậu ta trong lòng. Nhưng lạ chưa, lắm lúc nhìn trộm Trung Kiên, Hải Đăng phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn trộm cậu. Thế rồi cả hai cứ ngây ra với nhau như bị thôi miên vậy. Hải Đăng ngờ ngợ, chẳng lẽ Trung Kiên cũng... Nhưng cậu chưa một lần dám hỏi vì sợ làm mất lòng Trung Kiên.

 Kể cũng lạ, cả một ngày dài Hải Đăng học ôn với Trung Kiên, hai bên đã có những giây phút đầy lạc quan và vui vẻ. Vậy mà mới chỉ tối đến, khi Trung Kiên phải trở về nhà, Hải Đăng đã cảm thấy nhớ Trung Kiên đến mê mẩn, trong lòng chỉ mong sao trời chóng sáng để cậu lại được gặp Trung Kiên. Cậu không biết tình cảm Trung Kiên dành cho cậu như thế nào nhưng cậu phũ phàng nhận ra Trung Kiên đã làm trái tim cậu đắm say mê mệt. Nhiều lúc cậu hoảng sợ đến nỗi không muốn tin chuyện cậu mến yêu Trung Kiên là sự thật. Đã không ít lần cậu tự nhủ với chính bản thân mình phải cách xa Trung Kiên một chút, phải cố gắng quên dần cái vẻ ngoài điển trai cùng tấm lòng đáng mến của Trung Kiên. Nhưng chẳng hiểu sao, Trung Kiên cứ như một thanh nam châm, nó cứ cuốn hút lấy trái tim cậu làm cậu càng có ý định rời xa thì càng không thể nào rời xa nổi. Cậu chỉ biết ngày ngày được ở bên Trung Kiên, được cầm tay cậu ấy, được nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú khôi ngô cùng nụ cười đầy thân thương mà cậu ấy dành cho cậu là cậu cuồng quay trong hạnh phúc. Cuối cùng cậu buông xuôi, bất chấp mọi lí lẽ của đời thường để được say đắm bên Trung Kiên. Đối với cậu, niềm hạnh phúc khi được ở bên Trung Kiên là quan trọng nhất, nó lớn lao hơn tất cả những thứ gì cậu đang có và sẽ có. Nó có đủ sức mạnh để cậu không sợ hãi bất cứ một chuyện gì có thể xảy ra. Đã từ lâu trong thâm tâm cậu xuất hiện ý nghĩ cho dù phải chết mà được chết cùng Trung Kiên cậu cũng cam lòng. Bởi vậy chẳng có gì có thể làm cậu trùng bước, chẳng có gì có thể ngăn cản trái tim cậu tìm đến với Trung Kiên.

 Hải Đăng với Trung Kiên vẫn ôn luyện cùng nhau, vẫn trao cho nhau những tình cảm hết sức nồng nàn bỏng cháy. Hải Đăng biết thế là sai, là không phải, là đi ngược lại với luân thường đạo lí. Nhưng sự trêu đùa của Tạo hóa, sức mạnh vô cùng của tình yêu cứ hút chặt cậu với Trung Kiên lại bên nhau không sao rời ra được. Bây giờ thì cậu đã hoàn toàn khẳng định Trung Kiên cũng là người giống cậu, bởi cậu ta cũng hết mực mến yêu và say đắm cậu. Hơn thế nữa, đã mấy lần do không kìm nén nổi cảm xúc, cậu với Trung Kiên đã đi quá giới hạn bạn bè. 

- Hải Đăng, cậu hãy nhìn mặt trời đang khuất dần sau núi. Nó đỏ hồng như một đĩa lửa, trông thật đẹp phải không?

- Phải. Rất đẹp.

- Tình cảm của mình và cậu như ánh mặt trời vậy, có thể nói là thiêng liêng, là sâu đậm đến mức chói lóa. Nhưng liệu có một ngày nó sẽ đỏ dần, đỏ dần và lụi tàn như vầng mặt trời kia không?

- Trung Kiên, cậu không tin tình yêu của mình dành cho cậu?

- Mình tin chứ Hải Đăng!

- Vậy là cậu không tin vào tình cảm của chính mình?

- Không phải. Mình yêu cậu. Yêu rất nhiều. Yêu cậu dù cậu có trở lên xấu xí đến thế nào đi chăng nữa thì mình cũng vẫn yêu. Nhưng tình yêu giữa mình và cậu là một tình yêu khác thường, mình lo sợ số phận này, cuộc đời này không cho phép chúng ta ở bên nhau mãi mãi.

- Trung Kiên, cậu đừng nói vậy, mình sợ lắm. Nếu như cuộc sống này mà không có cậu thì mình thà chết còn hơn. Trung Kiên, hãy hứa với mình đi, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng ta cũng không bao giờ ly biệt!

- Ừ. Mình hứa!

- Vậy là mình hạnh phúc rồi. Mà Trung Kiên này, cậu đã nghĩ ra sau này mình sẽ làm gì để mãi mãi được ở bên nhau chưa?

- Mình chưa.

- Cậu ngốc lắm. Mình thì nghĩ chuyện này từ lâu lắm rồi cơ. mình nghĩ cả hai chúng ta nhất định phải có người có tên trên bảng vàng. lúc ấy nếu cậu có tên trên bảng vàng thì cậu sẽ làm quan, mình sẽ làm gia sư bên cạnh cậu. Và ngược lại nếu mình đỗ thì cậu sẽ làm gia sư cho mình. Thế là suốt đời cậu và mình sẽ không bao giờ xa nhau cả.

- Vậy nếu cả hai chúng ta cùng đỗ thì sao?

- Không được cả hai cùng đỗ. Nếu cả hai cũng đỗ thì triều đình sẽ phân công hai chúng ta bổ nhiệm hai vị trí ở hai nơi khác biệt nhau. Chúng ta sao mà sớm tối ở bên nhau được?

- Hải Đăng, cậu tính toán hay quá ha!

- Chứ còn gì nữa. Tất cả cũng vì hạnh phúc của chúng mình mà.

- Vậy nếu cả hai chúng ta cùng không đỗ thì sao?

- Thì cũng tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, không phải vướng bận bất cứ chuyện gì phiền phức của nhân gian. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống chỉ riêng hai ta có.

- Vậy còn gia đình thì sao?

- Thì thỉnh thoảng mình quay về chăm nom cha mẹ cũng được mà. Cần thiết thì mình dựng một mái nhà sớm tối cùng nhau phụng dưỡng cha mẹ luôn. Thế nào? Thấy mình suy nghĩ ổn thỏa chứ?

- Vâng. Ổn thỏa! Ông tướng của tôi ạ!

- Hi hi. Cuộc đời này thật là đẹp. Trung Kiên à, mình muốn nói điều này với cậu. Cậu ghé tai lại đây!

- Điều gì vậy?

- Mình yêu cậu! Trung Kiên!

- Tưởng gì? Nghe cậu nói hoài à!

- Cậu không thích nghe à?

- Dĩ nhiên là thích.

- Vậy cậu có gì muốn nói với mình không?

- Có.

- Cậu nói gì nào?

- HẢI ĐĂNG! MÌNH YÊU CẬU!

- Ối trời ơi, sao cậu lại hét toáng lên như thế? 

- Hét toáng lên vậy trời xanh mới thấu hiểu tình cảm sâu nặng của mình dành cho cậu!

- Hú hồn. May mà chúng ta đang ngồi trên núi và giờ này chỉ có mỗi hai chúng ta.

- Hải Đăng, mình muốn!

- Muốn gì?

- Hôn cậu.

- Được thôi, cho hôn luôn đó. Hôn đi!

- Mình sẽ hôn rất lâu đó.

- Biết rồi. Hôn đi. Phiền phức mất thời gian!

  Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Tình yêu của Hải Đăng và Trung Kiên ngày càng thêm nồng cháy. Nhưng sự đời đâu phải cứ lặng lẽ và êm đềm như những gì ta mong đợi? Đến một ngày sóng gió đã thực sự xảy ra...

 Buổi chiều hôm ấy, trong lúc tình yêu thương dâng trào mãnh liệt, trong nhà lại vắng vẻ không có ai, Hải Đăng và Trung Kiên lại cùng đưa nhau lên mây gió. Như mọi lần thì chẳng có chuyện gì xảy ra vì Vũ lão gia bận đi thu mua thực phẩm đến tối mịt mới về, còn Vũ phu nhân cũng mải mê với ghánh hàng trên phố chợ. Nhưng  hôm ấy thật không may cho hai cậu, Vũ phu nhân lại được một thương gia mua liền lúc trọn gói cả ghánh hàng. Mừng vui vì hàng bán chạy, bà hồ hởi ghé vào tiệm quần áo mua cho Hải Đăng một chiếc áo dài màu xanh, trong lòng tự nhủ thầm con trai bà mà mặc chiếc áo này chắc là đẹp lắm. Về đến nhà, vì muốn tạo sự bất ngờ cho con trai nên bà không gọi mà cứ thế mang chiếc áo lên tận thư phòng của Hải Đăng. Đến cửa phòng, bà đột nhiên nghe thấy những âm thanh là lạ. Không nén nổi sự tò mò, bà đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ nhìn vào trong. Trước mắt bà, một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp đang xảy ra. Qúa khiếp đảm, bà chỉ kịp gào lên một tiếng rồi ngã lăn ra thềm cửa, ngất lịm. Hải Đăng và Trung Kiên mặt tái mét như cắt không còn giọt máu vội vàng mặc quần áo rồi đưa Vũ phu nhân đến đại phu cấp cứu.

 Sau lần ấy, Hải Đăng liên tục bị Vũ lão gia đánh những trận đòn nhừ tử vì tội làm ô uế gia phong, còn Vũ phu nhân thì ngã bệnh nằm liệt giường do bao nhiêu hy vọng dồn cả về Hải Đăng, đứa con trai độc nhất của gia đình phút chốc tan tành theo mây khói. Căn nhà bé nhỏ của Hải Đăng, xưa kia ngập tràn ấm cúng và tiếng nói cười thì nay nặng nề, ngột ngạt, thấm đẫm biết bao nhiêu nước mắt.

 Với Trung Kiên, cũng giống như Hải Đăng, cậu cũng bị người chú ruột đánh những trận đòn thừa sống thiếu chết. Ông chú cậu đã thẳng thừng quẳng toàn bộ quần áo với sách bút của cậu ra sân, mắng chửi cậu bằng những lời đoạn tình đoạn nghĩa:

- Mày cút ngay ra khỏi nhà tao! Tao không có đứa cháu mất dậy như mày! Thằng súc sinh! Tao thay cha mẹ mày nuôi mày gần chục năm nay, tốn biết bao cơm canh và tiền bạc, những tưởng sẽ có một ngày mày vinh quy bái tổ cho rạng rỡ tổ tông, nào ngờ mày trả ơn tao bằng hành động ô uế, vô liêm sỉ đó à? Mày là người đọc sách Thánh Hiền mà mày bôi tro trát trấu vào mặt tao thử hỏi từ bây giờ tao còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa? Sớm biết thế này tao để cho mày chết nơi đầu đường xó chợ thì hơn. Bây giờ thì mày xéo đi, muốn chết đâu thì chết!

 Nước mắt Trung Kiên ròng ròng chảy xuống má, xuống cổ. Chưa bao giờ cậu cảm thấy cực thân như thế! Vừa lấy tay áo quệt nước mắt cậu vừa lẳng lặng thu dọn quần áo và sách bút. Cũng may người thím thương cháu, cố van xin chồng và ra sức giữ Trung Kiên ở lại  nên cậu không phải bỏ đi đâu cả. Nhìn chú, nhìn thím, cậu muốn lên tiếng bảo vệ tình yêu của mình với Hải Đăng. Cậu muốn nói tình yêu của cậu với Hải Đăng đều xuất phát từ trong tận trái tim, một trái tim biết yêu thương, biết nhung nhớ, biết khát khao và thiết tha mong hạnh phúc. Tình yêu ấy, trái tim ấy rất chân thành, rất bình thường, cũng như biết bao trái tim và tình yêu khác. Nó không hề cáu bẩn, không hề ô uế và vô liêm sỉ như những gì chú cậu thốt ra. Nhưng cậu biết nói sao đây? Biết nói gì khi trong ánh mắt chú cậu tràn đầy hung tợn nhìn cậu như chỉ muốn nuốt sống ăn tươi? Khi trong ánh mắt chú cậu, cậu dường như đã trở thành một con bệnh đầy xấu xa và ghê tởm? Cậu có thể nói, có thể biện minh sao?

 Ngay sau buổi chiều ngày hôm ấy, câu chuyện tình đồng tính của Hải Đăng và Trung Kiên đã thực sự trở thành một chuyện tình nóng hổi mà đi đến đâu người ta cũng xì xèo bàn tán. Hai cậu trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, trở thành một vật thể lạ để mọi người tha hồ mỉa mai chọc ghẹo.

- Nhìn hai thằng ấy mà xem, đẹp trai thế kia mà ái nam ái nữ!

- Sao trên đời này lại có chuyện hai thằng con trai yêu nhau và giao hoan với nhau nhỉ? Thật là bệnh hoạn! Thật là không biết nhục nhã là cái gì? Nhìn mà phát tởm!

- Hai thằng bại gia chi tử! Bà con đâu, ném chết cha nó đi! Đúng là đồ không biết xấu hổ, làm bại hoại cả thuần phong mỹ tục của xóm làng!

 Tức thì hàng loạt ngọn rau, cà chua, trứng thối rồi cả đất cả đá tới tấp giáng vào người hai cậu. Trái tim hai cậu đau thắt lại, một khối tủi hờn trào lên cổ nghẹn ứ và đắng chát. Nước mắt cùng máu đầu, máu mặt hai cậu trào ra chảy đầm đìa xuống cằm xuống cổ.

 Hải Đăng và Trung Kiên không còn dám đi đâu nữa. Phố chợ xưa, vốn rất thân thuộc với hai cậu, là nơi hai cậu có thể đến, để học tập, để vui chơi thì bây giờ đã trở thành nơi tập trung của những câu nói đầy nhẫn tâm, của những tiếng cười đầy mỉa mai độc ác, của những ánh mắt lạnh lùng ghẻ lạnh dành cho hai cậu. Mọi người ai cũng kì thị hai cậu, xa lánh hai cậu như kì thị xa lánh hai con bệnh đầy ghê tởm.

- Trung Kiên, máu đầu cậu chảy ra nhiều quá! Để mình băng cho cậu nha! - Vừa nói Hải Đăng vừa xé áo rồi cẩn thận băng lên quanh trán cho Trung Kiên.

- Cậu đau lắm phải không Trung Kiên? - Nước mắt Hải Đăng ứa ra - Sao cậu lại làm thế? Sao cậu lại che chở cho mình trước những hòn đá đó?

- Vì mình không muốn nhìn cậu chảy máu. Nhìn cậu chảy máu mình còn đau hơn gấp trăm nghìn lần.

- Vậy còn mình thì sao? Cậu tưởng mình dễ chịu khi mình không bị chảy máu à? Mình cũng đau lắm cậu biết không?

- Hải Đăng, mình không sao! Cậu đừng khóc!

- Máu chảy ướt hết băng rồi mà cậu còn nói không sao? Trung Kiên, để mình đưa cậu đi khám đại phu nhá, cần phải cầm máu lại!

- Mình không sao thật mà. Với lại cậu nghĩ bây giờ đại phu sẽ điều trị cho hai chúng ta sao?

- Cậu nói đúng, Trung Kiên! Chẳng đại phu nào chữa cho chúng ta đâu. Họ không ném chết chúng ta đã là may mắn lắm.

- Hải Đăng, mình xin lỗi! Lẽ ra mình không nên quay về tìm cậu. Không gặp lại mình có lẽ cậu sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

- Không đâu. Niềm hạnh phúc lớn nhất của đời mình là có được tình yêu của cậu. Mình vui lắm, mình hạnh phúc lắm! Mình không oán thán gì đâu.

- Cậu thật là ngốc! Bị trứng và cà chua thối đáp kín mặt mà vẫn nói mình hạnh phúc. Hạnh phúc được sao?

- Được chứ! Hạnh phúc là khi được ở bên cậu!

- Mấy hôm nay cậu còn bị lão gia đánh không?

- Thường xuyên cậu à. Hôm qua vừa nhìn thấy mình là cha mình đã quăng vào chân mình cái ghế gỗ.

- Sao không? Vạch quần lên cho mình xem nào!

- Trời ơi Hải Đăng! Sưng tím cả lên rồi này. Đau lắm phải không?

- Ừ đau! Đau lắm Trung Kiên à! Đau ở chân, đau ở trong tim nữa!

- Hải Đăng, mai mình rời khỏi nơi đây đi. Chúng ta sẽ đến một chân trời mới. Đến một chân trời mà không ai biết chúng ta là ai. Chúng ta sẽ rời xa nơi đau khổ này.

- Nhưng còn cha mẹ mình thì sao? Mình sao mà bỏ cha mẹ mình được?

- Chúng ta đi một thời gian thôi. Đi một thời gian để đợi sóng yên bể lặng thì sẽ trở về.

- Ừ. Vậy mai mình đi Trung Kiên nhá!

 Thế nhưng ngay buổi chiều ngày hôm ấy, khi Hải Đăng đang nằm bẹp trên giường với những vết đòn roi dày đặc trên lưng, kết quả của cơn thịnh nộ do Vũ lão gia vừa trút xuống thì từ ngoài sân tiếng bốn, năm con chó sủa lên inh ỏi. Vũ lão gia bước ra ngoài xem xét. Ông nhận ra tên hào trưởng, người có uy quyền nhất làng đang vuốt ve chiếc roi da trong tay, lừ lừ nhìn ông bằng ánh mắt đầy nham hiểm. Xung quanh hắn, hơn chục người dân, già trẻ có, trai gái có, kẻ thì cầm liềm, người thì cầm gậy, cầm dây... ai ai cũng sốt sắng với vẻ bất bình và phẫn nộ lắm. Vũ lão gia ngạc nhiên nhưng chưa kịp hỏi câu gì thì tên hào trưởng đã bước lại gần ông và lên tiếng:

- Lão là Vũ Chí Hưng, là cha đẻ của tên đốn mạt Vũ Hải Đăng phải không? Nó đâu rồi? Mau gọi nó ra đây!

 Vũ lão gia ngạc nhiên:

- Không biết Hải Đăng nhà tôi đã làm chuyện gì đắc tội với dân làng mà ngài hào trưởng cùng dân làng đến đây tìm nó?

- Chuyện gì à? - Tên hào trưởng quát - Nó với tên Nguyễn Trung Kiên đã dâm đãng với nhau làm bại hoại cả thuần phong mỹ tục của dân làng mà ông còn dám hỏi có chuyện gì à? Hôm nay ta cùng dân làng đến đây là để bắt nó ra đình trị tội! Ông là cha đẻ của nó mà không biết dạy bảo nó, để nó làm những chuyện ô uế, vô liêm xỉ như thế, ông cũng không thoát được tội đâu. 

- Ngài hào trưởng, xin ngài bớt giận! Qủa thật tôi không thể hiểu chuyện giữa con trai tôi với thằng Trung Kiên thì có liên quan gì đến lệ làng? Xưa nay lệ làng chỉ xử phạt những đôi trai gái chưa kết hôn mà đã mang thai với nhau. Còn chuyện của con trai tôi thì...

- Thì sao? Trai gái chưa kết hôn mà đã mang thai với nhau là làm ô uế danh dự của làng, còn chuyện con trai ông thông dâm với một người con trai khác là không đi ngược lại với luân thường đạo lý chắc? Là không làm bại hoại thuần phong mỹ tục của làng chắc? Bà con thấy tôi nói có đúng không?

 Tức thì hơn hai chục người dân nhao lên hô lớn:

- Đúng thế! Ngài hào trưởng nói thế là rất đúng. Dù sao thằng Vũ Hải Đăng đã làm bại hoại danh dự của làng thì phải bắt nó trị tội.

 Tên hào trưởng nhếch mép cười:

- Thế nào? Ông nghe rõ chưa? Đây là đại đa số ý kiến của dân làng, do dân làng quyết định, ông đừng nên nghĩ tôi là hào trưởng nắm mọi quyền lực trong tay mà thỏa sức làm càn, oan cho tôi lắm! Còn ông với phu nhân ông nữa đấy, sinh con ra mà không biết dạy, tội cũng chẳng nhỏ đâu. Làng phạt vợ chồng ông phải ngồi tù ba tháng!

 Nằm trong giường, Hải Đăng cùng Vũ phu nhân đã nghe rõ từng câu từng chữ mà tên hào trưởng với Vũ lão gia qua lại với nhau. Cả hai gắng gượng bước ra ngoài. Hải Đăng lên tiếng:

- Ngài hào trưởng, mọi chuyện là do tôi gây ra, tôi xin tình nguyện chịu sự trừng phạt của dân làng. Cha mẹ tôi không làm gì nên tội, ông không được phép làm căng!

- Cái gì? Một mình ngươi chịu tội mà xong à? Con cái mắc lỗi, cha mẹ cũng không tránh khỏi liên quan. Không nói lôi thôi nữa. Người đâu! Mau bắt hai vợ chồng lão già Vũ Chí Hưng lại nhốt vào trong lao, còn tên Vũ Hải Đăng thì giải ra đình trị tội!

 Nghe tên hào trưởng ra lệnh, sáu gã thanh niên hùng hổ chạy lên trên nhà. Bốn gã giữ chặt Vũ lão gia, Vũ phu nhân rồi áp giải thẳng tới nhà lao, mặc cho hai ông bà thống thiết kêu la ầm ĩ. Riêng Vũ Hải Đăng thì bị hai gã còn lại giải thẳng ra đình.

 Bị áp giải ra đến sân đình làng, Hải Đăng đã thấy Trung Kiên quỳ ở đó. Cậu vội vã chạy đến gần Trung Kiên, lo lắng:

- Trung Kiên, cậu cũng bị bọn họ bắt ra đây sao? Bọn chúng đã làm gì cậu?

 Trung Kiên buồn bã:

- Chú thím mình đã bị người dân trong làng bắt nhốt vào nhà lao rồi.

- Cha mẹ mình cũng vậy! Trung Kiên, chúng ta không sao đâu, cậu không việc gì phải sợ!

 Trung Kiên mỉm cười:

- Có cậu ở bên, mình không sợ gì cả!

 Nhìn khắp sân đình, thấy dân làng đã tụ tập đông đủ để tham dự buổi trị tội đối với hai tên cuồng dâm dám đi ngược lại với luân thường đạo lý, tên hào trưởng bước lại gần chiếc bàn đã được kê sẵn trên sân và ung dung ngồi xuống ghế. Hắn đảo đôi mắt long lanh như mắt cáo nhìn toàn thể dân làng một lượt rồi nhìn xuống hai kẻ tội danh.

- Thưa toàn thể bà con - Hắn lên tiếng - Chuyện tên Vũ Hải Đăng với tên Nguyễn Trung Kiên thông dâm với nhau, đi ngược lại với luân thường đạo lý chắc tất cả bà con đều biết. Xưa nay, ở cái làng này chưa bao giờ xảy ra chuyện nam nhi với nhau mà lại có những hành vi điên cuồng, dâm loạn đến như vậy. Hành vi của Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên như một gáo nước bẩn đã làm nhơ nhuốc thuần phong mỹ tục của làng ta. Như lệ làng ta từ trước đến nay đã định, bất kì kẻ nào có hành vi bỉ ổi, vô liêm xỉ làm ảnh hưởng đến danh dự của làng đều bị trừng trị một cách thích đáng. Vì vậy Vũ Hải Đăng với Nguyễn Trung Kiên cũng không ngoại lệ. Làng ta cần phải trừng trị chúng để gột sạch nỗi nhơ nhuốc cho dân làng và cũng là để răn đe cho những người khác. Bà con có đồng ý như vậy không?

 Tức thì sau câu hỏi đầy cương quyết của tên hào trưởng, đồng loạt cánh tay của gần trăm người giơ lên:

- Đồng ý! Đồng ý!

- Tốt! Tốt! - Tên hào trưởng gật đầu hài lòng - Vậy bà con thử nói xem nên xử lí hai tên dâm đãng này như thế nào?

- Buộc ván trôi sông!

- Cạo đầu, thoát y, đánh cho bằng chết!

- Hỏa thiêu!

- Đánh cho nhừ tử rồi trục xuất ra khỏi làng!

-...

 Vô số những hình phạt đáng sợ được đưa ra một cách vô cùng sôi nổi. Tên hào trưởng nhìn Hải Đăng với Trung Kiên, suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Thế này đi! Ta thấy Hải Đăng có mắt mà mắc phải tình yêu mù quáng, không phân biệt được trắng đen tội lỗi, vậy có mắt cũng như không. Theo ta hãy hủy đôi mắt nó. Còn Trung Kiên, có chân mà lầm đường lạc lối, bước vào một tình yêu sai trái , bệnh hoạn, theo ý ta nên chặt hai chân nó. Ý kiến của ta như vậy, bà con nghĩ sao?

- Được! Cứ làm như vậy đi! - Gần trăm người đồng loạt giơ tay đồng ý.

 Tên hào trưởng gật đầu:

- Được! Người đâu! Hãy đè ngửa Hải Đăng ra, dùng dao chọc mù hai mắt nó!

 Nghe tên hào trưởng tuyên án, sắc mặt Trung Kiên tái mét đi. Cậu hốt hoảng ôm chặt lấy Hải Đăng, thét lớn:

- Không! Không được làm gì Hải Đăng! Chúng tôi không có tội!

 Không để ý đến tiếng hét cháy ruột của Trung Kiên, sáu gã thanh niên từ trong đám đông hùng hổ tiến lại gần hai cậu. Hai gã trong số chúng dùng hết sức lực của mình tách Trung Kiên ra khỏi Hải Đăng rồi lôi sang một bên giữ chặt. Riêng bốn tên còn lại thì hung hãn đè ngửa Hải Đăng ra đất, một kẻ giữ chân, một kẻ giữ tay, một kẻ giữ đầu, còn một kể thì ngồi hẳn lên bụng cậu cậu lăm lăm con dao nhọn trong tay.

- KHÔNG! KHÔNG! CÁC NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC HẠI HẢI ĐĂNG! MAU DỪNG LẠI! KHÔNG! KHÔ...ÔNG! - Trung Kiên điên cuồng gào thét và vùng vẫy.

- Chọc mù mắt nó đi! - Tên hào trưởng ra lệnh.

 " Dza! " - Phập! - Gã thanh niên thét lên một tiếng rồi thẳng tay đâm một nhát dao tàn ác vào chính giữa mắt trái Hải Đăng. Cậu gào lên thảm khốc. Máu tươi từ mắt cậu phun ra, chảy đầm đìa xuống mặt.

- KHÔ...ÔNG! - Trung Kiên chỉ kịp gào lên rồi ngất xỉu.

 Vẫn không một chút chờn tay, gã thanh niên rút mũi dao lên rồi lại phũ phàng đâm một nhát nữa xuống con mắt còn lại của Hải Đăng. Hải Đăng gào lên, tiếng gào cháy tim cháy ruột khiến gần trăm người đứng xem ai ai cũng phải nổi da gà, lạnh xương sống. Có kẻ không dám nhìn, nhăn mặt quay đi.

- Tốt lắm! - Tên hào trưởng gật đầu hài lòng - Còn tên Trung Kiên này nữa, các ngươi hãy chặt luôn hai chân của nó đi!

 Nói rồi hắn nhấc lưỡi kiếm để trên bàn đưa cho một gã thanh niên đứng bên cạnh. Một tiếng dạ dõng dạc vang lên, gã thanh niên đón lấy lưỡi kiếm rồi bước lại gần phía Trung Kiên. Không hề tốn một chút sức lực, hai gã khác dễ dàng đè sấp Trung Kiên ra đất. Gã kia vung kiếm lên rồi thẳng cánh chặt xuống hai khuỷu chân của cậu. Trung Kiên gào lên thảm khốc rồi ngất lịm. Trên mặt đất, hai chân Trung Kiên đứt lìa khỏi đầu gối, máu tươi xối xả trào ra chảy đầm đìa loang lổ.

 Chứng kiến tận mắt sự trừng trị thích đáng đối với hai tên cuồng dâm dám đi ngược lại với luân thường đạo lý, tên hào trưởng cùng đại đa số người dân đều vô cùng hả hê vừa ý. Họ chỉ trỏ vào Trung Kiên và Hải Đăng, xì xèo bàn tán điều gì đó rồi kéo nhau ra về. Chỉ một thoáng sân đình đã vắng tanh vắng ngắt chỉ còn Trung Kiên và Hải Đăng nằm lê lết giữa vũng máu tươi loang lổ. Hải Đăng khẽ trở dậy. Cậu quờ quạng mò mẫm từng bước tìm về phía Trung KIên. Sờ thấy Trung Kiên nằm sấp trên mặt đất, cậu lại lân lê sờ xuống dưới chân. Một thứ chất lỏng nhầy nhầy chạm vào tay cậu làm cậu bàng hoàng kinh sợ. Máu! Máu! Máu của Trung Kiên! Hải Đăng gào lên rồi gục đầu vào lưng Trung Kiên nức nở. Nước mũi, nước miệng cậu trào ra cùng với máu trên hai mắt thẫm ướt lưng áo Trung Kiên loang lổ.

************************************************************************************************************

 Cảnh Đời Sao Qúa Nhiều Cơ Cực? Trách Ai Đây? Trách Ông Trời? Trách Tạo Hóa Sao Lắm Trái Ngang Cay Nghiệt Hay Trách Tình Cảm Của Chính Con Người Trong Xã Hội Mà Ta Đang Sống???

 Không còn hai mắt, không còn hai chân, cha mẹ cùng chú thím đều bị nhốt trong lao, Hải Đăng và Trung Kiên thực sự không biết phải làm gì, thực sự không biết phải trú ngụ ở đâu, không biết nương tựa vào ai để sống. Hai cậu chỉ biết dựa vào nhau, dìu nhau bước trong hoạn nạn. Không còn hai chân thì Hải Đăng là hai chân của Trung Kiên. Không còn hai mắt thì Trung Kiên là hai mắt của Hải Đăng. Ngày ngày Hải Đăng cõng Trung Kiên trên lưng, dùng đôi chân của mình giúp Trung Kiên đi lại. Còn Trung Kiên, với đôi mắt sáng, cậu dùng nó để dẫn đường chỉ lối cho Hải Đăng, tránh cho Hải Đăng vấp ngã.

- Hải Đăng, cẩn thận! Phía trước có hòn đá đó! Đi sang trái một chút đi! Đúng rồi! Thế!

- Trung Kiên, chúng ta đang ở đâu thế? 

- Chỉ còn một đoạn nữa là đến phố chợ rồi. Ra đó mình có thể xin được một chút ít đồ ăn. Hải Đăng, cậu có mệt lắm không?

- Không đâu, mình không mệt.

- Cậu cõng mình suốt một đoạn dài rồi mà còn nói không mệt là sao? Phía trước có gốc cây đó, mình lại gần đó nghỉ ngơi một lúc đã.

- Được rồi, cậu cho mình ngồi xuống đây đi. Hải Đăng, mình làm khổ cậu quá!

- Cậu đừng nói thế mà. Có cậu bên cạnh là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời mình.

- Hải Đăng, hay là...

- Hay là sao?

- Hay là cậu mặc kệ mình đi. Mình không muốn ngày nào cậu cũng phải cõng mình một cách nặng nhọc như thế này.

- Cậu nói gì vậy Trung Kiên? Cậu chê mình mù nên cậu không cần mình nữa phải không? 

- Không phải vậy đâu Hải Đăng. Chỉ là mình...

- Cậu không muốn mình cõng cậu vậy cậu sẽ di chuyển như thế nào? Còn nữa, ai sẽ là người chỉ đường cho mình đây? Cuộc sống của mình đã tối tăm lắm rồi, mình không thể không có cậu ở bên. Trung Kiên, mình xin cậu! Mình xin cậu đừng bỏ rơi mình mà! Mình sợ lắm cậu có biết không? Làm ơn đừng bỏ rơi mình mà Trung Kiên!

- Trời ơi Hải Đăng! Mình xin lỗi! Mình không nên nói những lời như vậy! Mình không bỏ cậu đâu. Không bao giờ mình bỏ cậu hết!

- Có phải...có phải mình mù trông xấu lắm đúng không?

- Không đâu. Trong mắt mình cậu bao giờ cũng là một chàng trai đẹp nhất.

- Ước gì...

- Cậu nói đi!

- Ước gì mình có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu một lần, nhìn thấy ánh mắt và đôi môi của cậu khi cậu mỉm cười với mình. Mình nhớ khuôn mặt cậu quá Trung Kiên à!

- Vậy cậu hãy sờ lên mặt mình này. Đấy, cậu thấy chưa?

- Sao cậu...sao cậu khóc?

- Mình...mình đâu có...có khóc?

- Có gì đâu! Cậu cứ khóc đi! Khóc cho lòng thanh thản. Mình cũng muốn khóc lắm nhưng chẳng còn mắt để mà khóc nữa. Mình đang khóc trong tim đây này cậu có biết không?

- Hải Đăng, cậu có biết... nhìn cậu thế này...mình...mình đau...đau đớn như thế nào không? Giá mà mình... mình có thể... mù được như cậu thì tốt biết bao. Ít ra như thế...mình sẽ...sẽ không phải thấy cậu như thế này.

- Thôi, cậu đừng khóc nữa. Mình...mình cũng thấy vui mà. Bởi vì trong hoàn cảnh đau khổ như thế này...mình vẫn được ở bên cậu. Như thế đối với mình cũng vẫn là một điều hạnh phúc.

- Hải Đăng, cậu có đói không?

- Có chứ! Nhịn từ tối qua tới giờ đã có gì ăn đâu?

- Mình cũng đói lắm. Lại khát nước nữa.

- Không có ai đi qua chỗ chúng ta sao?

- Không. Mà có. Có một vị thúc thúc đang bước đến kìa. Để mình xin thử.

- Thúc ơi, xin thúc làm ơn làm phúc...

- Sao rồi Trung Kiên? Người ta có cho gì không?

 Nước mắt Trung Kiên trào ra mặn đắng. Biết nói sao với Hải Đăng đây? Nói ra là người ta chẳng những không cho mà còn quay lại nhổ một bãi nước bọt không thương tiếc? Nói thật ra như vậy  chỉ làm cho Hải Đăng thêm đau đớn.

- Không đâu Hải Đăng à. - Nuốt nước mắt vào tim, Trung Kiên nói dối - Người ta cũng chảng có gì để mà cho mình cả.

- Ừ. Chán nhỉ! Vậy mình chờ vậy. Chắc chắn chỉ một lát nữa sẽ có người cho chúng ta một ít đồ ăn thôi.

 Nhìn Hải Đăng, Trung Kiên lắc đầu chua chát : " Sao cậu khờ dại vậy Hải Đăng? Người ta đã coi chúng ta là hai con bệnh đầy ghê tởm. Người ta đã chọc mắt, chặt chân chúng ta một cách không thương tiếc thì giờ đây vì lí do gì mà họ bố thí cho chúng ta một chút đồ ăn dư thừa của họ? "

 Một thằng bé sáu, bảy tuổi đi qua. Nó dừng lại trước mặt hai người ăn mày tội nghiệp và âm thầm quan sát. Nhìn kẻ thì mù, người thì cụt, nước mắt nó ứa ra thương cảm. Tay run run, nó khẽ móc trong áo ra một chiếc bánh bao rồi đưa cho Trung Kiên. Trung Kiên cảm động nhìn nó rồi nói tiếng cám ơn nhỏ nhẹ.

- Hải Đăng, cậu thấy không? Một cậu bé tốt bụng cho chúng ta một chiếc bánh bao này. Bây giờ mình bẻ ra cậu một nửa, mình một nửa.

 Nghe Trung Kiên nói thế, Hải Đăng nở nụ cười mừng rỡ. Cậu nuốt nước miếng chờ đợi.

 Nhưng chiếc bánh bao trên tay Trung Kiên bỗng dưng bị giật mất. Ngẩng mặt nhìn lên cậu thấy một người đàn bà đang đứng cạnh cậu bé.

- Hướng Thiện! - Người đàn bà nói - Mẹ mua bánh bao cho con sao con không ăn mà lại mang cho bọn chúng?

- Mẹ ơi! Hai người ăn xin này tội nghiệp quá mẹ à! Mẹ trả lại bánh bao cho họ đi. Họ đói quá rồi kìa!

- Đói thì mặc xác chúng! Chúng có chết ra đây cũng chẳng ai thương! Thứ đồ bệnh hoạn! Hướng Thiện, bất cứ kẻ ăn mày nào con cũng có thể cho chúng đồ ăn nhưng riêng hai tên này thì mẹ cấm.

- Mẹ! Sao vậy mẹ?

- Không sao cả. Con không thấy người qua kẻ lại ai cũng xa lánh chúng à? Đi về, không ở đây nữa!

 Nói rồi người đàn bà tàn nhẫn kéo cậu bé bước đi. Trung Kiên quay sang nói với Hải Đăng:

- Thôi, chúng ta không xin ăn nữa! Dù có phải chết đói mình với cậu cũng quyết không bao giờ thèm ăn đồ ăn của lũ người ác độc này!

 Thế là suốt cả ngày hôm ấy, Hải Đăng và Trung Kiên, hai kẻ ăn mày tội nghiệp không có một chút gì cho vào bụng. Cái đói khủng khiếp như bào gan cắt ruột làm hai cậu không còn nổi một chút sức lực nào nữa. Trời đã về khuya, khắp phố chợ vắng tanh vắng ngắt không một bóng người chỉ có mấy hàng liễu xào xạc trong gió đông rét buốt. Hải Đăng quàng tay ra sau lưng ôm lấy Trung Kiên, cậu gượng đứng dậy định bụng cõng Trung Kiên vào một nơi nào đó để tránh sương tránh gió. Nhưng chẳng còn lấy một chút sức lực, cậu cứ gượng đứng lên được thì lại nhanh chóng ngã nhào ra đất. Không còn cách nào để chống lại những trận gió cắt da cắt thịt đang từng hồi ùa đến xuyên qua manh áo mỏng, Hải Đăng và Trung Kiên chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau, truyền cho nhau những làn hơi ấm mong manh ít ỏi.

 Gió mỗi lúc một to. Trên bầu trời mây đen tự dưng từ đâu kéo tới nhanh chóng che khuất nền trời vốn đương trắng xóa. Những tia chớp sáng xanh nối tiếp nhau loang loáng rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm rồn rã nổi lên rồi đoàng đoàng tiếng sét. Mưa! Mưa như trút nước làm cả phố chợ nhạt nhòa một màu trắng xóa.

- Mưa! Mưa rồi! - Trung Kiên run rẩy nói - Sao giữa đông trời lại đổ mưa và sấm sét? Có lẽ ông trời đang khóc thương chúng ta đấy phải không Hải Đăng?

 Hải Đăng mím môi gật đầu. Dưới trời mưa tầm tã, hai kẻ ăn mày tội nghiệp ôm chặt lấy nhau, chở che cho nhau trong cái lạnh cắt da cắt thịt.

 Sáng hôm sau nền trời quang đãng hẳn. Những ánh mặt trời hồng rực ấm áp buông xuống phố chợ làm người ta khoan khoái và dễ chịu. Bên một góc tường cũ kĩ, họ phát hiện ra thi thể hai người ăn xin đang ôm lấy nhau trong giá rét. " Có lẽ chúng bị chết cóng từ đêm qua dưới trận mưa rào trái vụ." Người nọ bàn tán với người kia như thế. Rồi họ tiến tới cố gỡ thân xác Hải Đăng và Trung Kiên ra khỏi nhau, nhưng có lẽ vì bị ướp trong giá lạnh thâu đêm nên thân xác Hải Đăng và Trung Kiên đã hoàn toàn đông cứng lại khiến họ không sao tách rời hai người ra được. Cuối cùng họ quyết định mang thi hài hai người chôn chung một huyệt dưới một bãi đất hoang.

************************************************************************************************************

 Thoát khỏi vòng trần thế đắng cay và đầy đau khổ, linh hồn Trung Kiên và Hải Đăng muốn tìm xuống Địa Phủ để sớm được siêu sinh, đầu thai kiếp khác nhưng do oan tình quá nặng lại cộng thêm việc mắt mù, chân cụt nên hai cậu không thể nào tìm xuống Âm gian được. Đêm lại qua đêm, linh hồn hai cậu vẫn phải lang bạt, lê lết trên phố chợ xin ăn, cơ cực không khác gì khi còn sống. Chỉ có chút may mắn hơn là những hồn ma dưới Âm Phủ không hề cay nghiệt, vô tâm như lũ người trên dương thế. Thấy Trung Kiên và Hải Đăng xin ăn tội nghiệp là họ lại động lòng cho hai cậu chút hương hoa. Thấy quần áo hai cậu rách rưới là họ lại cho hai cậu một hai bộ quần áo giấy. Chính vì thế nên chẳng mấy khi Trung Kiên và Hải Đăng đói rét.

 Một đêm, sau khi đã được những hồn ma tốt bụng cho đồ ăn và nước uống, theo sự chỉ đường của Trung kiên, Hải Đăng cõng Trung Kiên vào một ngôi miếu bên đường với ý định dựa vào nó để nghỉ ngơi lấy lại sức. Hai cậu đâu có thể nhớ được rằng ngôi miếu mà hai cậu đang trú ngụ lúc này chính là ngôi miếu thờ Nguyệt Lão, nơi mà mười năm về trước hai cậu đã ngủ lại đây, nơi làm phát sinh bi kịch khủng khiếp trong cuộc đời hai cậu.

 Từ trên ban thờ, thấy hai hồn ma phiêu bạt, kẻ thì mù, người thì cụt đang dựa mình vào thành miếu thiêm thiếp ngủ, Nguyệt Lão hiện ra và bước lại gần. Hình ảnh ấy làm ông bần thần nhớ lại chuyện hai đứa trẻ đã ngủ trong miếu ông trong mười năm về trước. Mười năm rồi, có lẽ hai đứa trẻ ngày ấy nay cũng đã lớn khôn. Hy vọng rằng sức mạnh sợi tơ hồng của ông không đủ để đẩy chúng đến bi kịch trong đường tình ái. Ông đưa tay ra  bấm độn để xem kết cục của hai cậu bé ngày ấy thế nào. Trời ơi! Thật khủng khiếp! Ông thật không dám tin vào kết quả bấm độn của mình nữa. Hai cậu bé ngày ấy  chỉ vì sợi tơ hồng của ông mà tan cửa nát nhà, kẻ thì mù, người thì cụt, phải xin ăn nơi đầu đường xó chợ, đến chết vẫn không được siêu sinh. Ông nhìn Hải Đăng và Trung Kiên, lắc đầu đau đớn.

- Ông...Ông là ai? - Trung Kiên bất chợt tỉnh giấc nhìn Nguyệt Lão.

 Nguyệt Lão từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng:

- Ta là Nguyệt Lão, là người chuyên xe duyên cho những đôi trai gái. Thành thật xin lỗi hai cậu, tất cả mọi tội lỗi đều là do ta. Nếu năm xưa ta kịp thời ngăn Thổ Công không cho hắn buộc sợi tơ hồng của ta vào chân hai cậu thì hai cậu đã không mến yêu nhau mà mắc phải bi kịch như ngày hôm nay.

- Thì ra là ông ư? - Trung Kiên bàng hoàng nhìn Nguyệt Lão - Thì ra ông đã để người khác lấy tơ hồng của mình buộc chân tôi với Hải Đăng lại, để chúng tôi phải chịu bi kịch khủng khiếp như ngày hôm nay. Tại sao ông lại làm thế? Tôi với Hải Đăng đều là nam nhi, ông không biết điều đó hay sao? Bây giờ hậu quả của chúng tôi như thế nào ông biết rồi đấy. Kẻ thì mù, người thì cụt, đến chết vẫn phải làm ma bơ vơ trên dương thế, mãi mãi không được siêu sinh. Tất cả mọi tội lỗi là do ông! Ông đã hại chết chúng tôi! Ông là Nguyệt Lão được người người mến yêu và nhờ cậy tại sao ông lại buộc quàng buộc xiên như thế? Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi! Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi!

 Không kìm nén nổi cơn u uất, Trung Kiên đưa hai tay tún lấy ngực áo Nguyệt Lão giậu mạnh.

- Bình tĩnh lại đi chàng trai trẻ! - Nguyệt Lão buồn đau nói - Ta biết tất cả mọi tội lỗi đều do ta. Là ta đã hại hai cậu. Nhìn hai cậu khốn khổ thế này lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Ta không có phép cải tử hoàn sinh để trả lại mạng sống cho hai cậu nhưng ta có thể hòa chung linh hồn hai cậu làm một. Cậu sẽ đứng trên đôi chân của Hải Đăng còn Hải Đăng sẽ nhìn đường bằng đôi mắt của cậu. Khi hai cậu hòa linh hồn làm một rồi thì hai cậu sẽ dễ dàng xuống được Âm Phủ để đầu thai chuyển kiếp. Ta biết ta làm như vậy chẳng thấm thía gì so với sai lầm mà ta gây ra cho hai cậu nhưng ta chỉ có thể giúp hai cậu được như vậy thôi.

 Nghe Nguyệt Lão nói vậy, Trung Kiên biết Nguyệt Lão cũng không có chủ ý làm hại cậu với Hải Đăng. Cậu đau đớn buông tay ra khỏi áo Nguyệt Lão. Nguyệt Lão đứng dậy, chắp tay ra trước ngực, nhắm mắt lẩm nhẩm đọc thần chú. Tức thì ngay sau đó, linh hồn Trung Kiên vớI Hải Đăng hợp lại làm một.

- Hai cậu hãy đi khỏi đây đi - Nguyệt Lão nói - Hãy tìm xuống Âm Phủ rồi đầu thai kiếp khác.

 Hải Đăng Trung Kiên không nói gì, cậu nhìn Nguyệt Lão một hồi rồi lặng lẽ bước ra ngoài ngôi miếu.

- Không! Chúng ta tuyệt đối không thể xuống Âm Phủ được! - Hải Đăng nói - Chúng ta tuyệt đối không được quay lưng đi như không hề có chuyện gì như thế. Lũ người tàn ác kia đã phũ phàng chọc mù mắt mình, chặt đứt chân cậu khiến chúng ta sống không bằng chết. Chúng ta phải trả thù! Phải bắt họ trả giá với những hành động tàn ác mà họ đã gây ra cho chúng ta.

 Trung Kiên gật đầu:

- Cậu nói đúng! Chúng ta phải báo thù! Bây giờ chúng ta đã hòa linh hồn làm một, có thể đi lại và quan sát mọi việc một cách dễ dàng thì việc báo thù của chúng ta là không khó.

 Bàn bạc với nhau như thế nào là hành động y như thế. Hải Đăng Trung Kiên quyết định không trở về Âm Phủ vội, mà ở lại dương gian, báo thù, báo oán.

************************************************************************************************************

 Đối tượng đầu tiên mà Hải Đăng Trung Kiên tìm đến báo thù chính là tên hào trưởng cường quyền độc ác.

- Hú...hú...hú...h..ú...ú!!!

- Ha ha ha ha...Ha ha ha ha...

- Gừ...gừ..gừ..gừ..ừ!!!

- Trả lại mạng sống cho ta! Trả lại mạng sống cho ta!!!

- Hú...hú...hú...h...ú...ú!!!

- Tướng công, chàng có nghe thấy tiếng gì không? Hình như là...hình như là...là tiếng ma...ma kêu đấy. - Bị những âm thanh lạ quái rợn lọt vào tai, vợ tên hào trưởng bất chợt giật mình tỉnh giấc, ôm chặt lấy chồng, hỏi trong run sợ. 

- Bậy nào! Đêm hôm khuya khoắt đừng có nói linh tinh!

- Trả lại mạng sống cho ta! Trả lại mạng sống cho ta!

- Đấy! Tướng công không nghe thấy gì sao? Thiếp...thiếp sợ lắm!

- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!

- Tướng công! Đúng là tiếng ma kêu thật đó!

 Tên hào trưởng nằm im đưa tai nghe ngóng. Đúng là giữa tiếng xào xạc của gió đông thì đâu đó vang lên những tiếng hú dài kinh dị, những tiếng cười lạnh lẽo, những tiếng gừ ghê rợn và những câu nói trả lại mạng sống cho ta thật não nề bi thảm. Trống ngực tên hào trưởng bắt đầu đập rộn lên. Mồ hôi lạnh ngay lập tức toát ra, gai buốt tận xương sống.

- Đúng...đúng là có tiếng kêu lạ. - Hắn lắp bắp trong run rẩy.

- Hình như thiếp nghe đó là tiếng của tên Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên đấy. Tướng công, tiếng kêu đó ngày càng vọng đến nhà chúng ta kìa!

- Phu nhân, phu nhân nằm ngoài...hay là...hay là phu nhân dậy xem có chuyện gì đi!

- Không được, thiếp sợ lắm! Tướng công là đàn ông, tướng công phải dậy chứ?

- Hay là...hay là cả ta với nàng cùng dậy?

- Nhưng...nhưng chàng phải đi trước thiếp cơ!

- Được rồi! Có ta ở bên nàng không phải sợ!

 Thế là tên hào trưởng cùng vợ run rẩy bước xuống giường. Cả hai ôm sát nhau ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, một chiếc bóng đèn lúc thì đỏ rực, lúc thì xanh le đang chao lên lượn xuống trên cành nhãn trong khu vườn, vừa chao lượn nó vừa hú, vừa gào, vừa cười một cách đầy ghê rợn. Vợ chồng tên hào trưởng mặt mày tái xanh lại, tóc gáy dựng đứng lên, miệng lưỡi níu chặt vào nhau, toàn thân run lên bần bật. Nước từ đũng quần tên hào trưởng ồ ồ tuôn ra chảy lênh láng trên nền nhà.

 Một trận gió lạnh thấu xương ùa tới đánh mở toang cánh cửa sổ vốn đang khép chặt. Chiếc bóng đèn xanh ngặt theo khe hở cửa sổ bay vào trong rồi chui luôn vào người vợ tên hào trưởng. Vợ hắn đứng lặng người một hồi rồi bỗng dưng trợn mắt nhìn chồng, nghiến răng:

- Tên tàn ác này, Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên có tội tình gì mà ngươi lỡ chọc mắt, chặt chân chúng? Hôm nay ta phải thay chúng bắt ngươi đền tội!

 Nói dứt lời, vợ hắn xăm xăm chạy đến bên tường, rút lưỡi kiếm đang được treo ở đó ra khỏi vỏ, chăm chăm chĩa mũi kiếm về phía chồng. Tên hào trưởng hai chân run lên cầm cập, phân bua:

- Phu nhân, là...là tôi mà! Tôi...tôi là chồng phu nhân mà! Phu nhân đừng làm chuyện dại dột! Phu...phu nhân!

 Vợ hắn ngẩng mặt lên trời cười vang:

- Ha ha ha ha! Ta mà là phu nhân của ngươi à? Ta là Hải Đăng và Trung Kiên đến đây bắt ngươi đền tội!

 Tức thì vợ hắn thét lên một tiếng rồi chạy lại chọc thẳng lưỡi kiếm vào mắt trái tên hào trưởng. Rút lưỡi kiếm ra, vợ hắn lại chọc một nhát nữa vào mắt phải. Tên hào trưởng hai tay bưng mắt đau đớn kêu gào như bò rống rồi từ từ quỵ xuống. Vẫn chưa tha, vợ hắn lại dùng chân đè ngửa hắn ra đất rồi vung một nhát kiếm chặt đứt lìa hai chân khỏi đầu gối. Máu tươi trào ra xối xả, hắn gục xuống và ngất lịm.

 Ngay sau đên hôm ấy, câu chuyện hồn ma Hải Đăng Trung Kiên tìm đến nhà tên hào trưởng báo thù nhanh chóng lan ra khắp phố chợ. Người người bất kể là ai, dù trước kia có thành kiến với Hải Đăng, Trung Kiên hay không cũng đều rợn mình kinh sợ. Trong nhà tên hào trưởng, người ăn kẻ ở đều nháo nhác thu dọn áo quần bỏ đi nơi khác. Riêng vợ hắn sau khi bị hồn ma Hải Đăng Trung Kiên nhập vào thì sợ hãi đến phát ngộ phát điên. Còn tên hào trưởng, do trong nhà chẳng còn ai, mắt lại mù, chân lại cụt, vàng bạc của cải cũng bị bọn người ở vơ vét sạch sành sanh nên hắn phải lê lết trên phố chợ xin ăn cơ cực y hệt như khi Hải Đăng và Trung Kiên còn sống. Đúng là gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Luật nhân quả trước nay luôn luôn đúng.

 Thanh toán xong mối thù với tên hào trưởng, kẻ thù chính đã đẩy mình vào con đường chết nhưng mối hận thù trong lòng hai hồn ma thanh niên trẻ Hải Đăng Trung Kiên vẫn chưa một chút nguôi ngoai. Trong mắt hai cậu, bên cạnh tên hào trưởng cường quyền độc ác thì tất cả lũ người trên thế gian này cũng chỉ là một lũ cầm thú đội nốt người mà thôi. Còn nhớ khi còn sống hai cậu đã bị lũ người độc ác này nhạo báng phỉ nhổ đến chua chát. Trong mắt chúng, hai cậu có khác gì một bãi phân đầy nhơ nhuốc nằm giữa xã hội loài người? Rồi cũng chỉ vì chúng mà cha mẹ, chú thím của hai cậu bị nhốt trong lao. Thử hỏi nếu không có những ánh mắt kì thị, những lời xu nịnh cùng thái độ ác tâm của bọn chúng đối với hai cậu thì tên hào trưởng chó má kia làm gì có đủ quyền lực để dồn hai cậu vào con đường sống không bằng chết? Độc ác nhẫn tâm hơn nữa là khi hai cậu kẻ thì mù, người thì cụt, bọn họ vẫn không ngừng mỉa mai, châm biếm. Nếu ngày hôm đó bọn họ còn chút lương tâm của con người mà bố thí cho hai cậu một chút đồ ăn thừa thãi thì chắc gì hai cậu đã kiệt sức mà chết cóng dưới trời mưa tầm tã? Tất cả, suy cho cùng thì mọi khổ đau, mọi oan nghiệt của hai cậu cũng đều là do lũ cầm thú đội nốt người này mà ra. Mà đã là như vậy thì hai cậu không thể để lũ cầm thú này được sống trong yên ổn. Bọn chúng đã nhạo báng, đã kì thị, đã đối xử độc ác bạo tàn với hai cậu như thế nào thì giờ đây hai cậu phải bắt chúng trả giá gấp trăm ngàn lần như thế. Hai cậu phải trả thù!

 Thế là ngay sau đêm tên hào trưởng bị báo thù thì sau đó đêm nào người dân trong làng Hải Đăng Trung Kiên đã sống cũng nghe thấy những tiếng hú dài, những tiếng gầm gừ, những tiếng cười đầy uất ức và những câu " trả lại mạng sống cho ta " một cách thảm thiết đầy đau khổ. Trẻ con đêm đêm ôm chặt lấy mẹ, nghe tiếng hú sợ xanh mặt xanh mày mà không dám khóc. Người lớn thì trời vừa nhá nhem tối đã đóng cửa cài then thật chặt, không dám ló mặt đi đến đâu. Vợ chồng con cái xúm xít chen nhau trên một chiếc giường, trùm chăn nằm im thin thít ấy vậy mà vẫn sợ hãi đến chẳng thể nào ngủ nổi. Ghê rợn hơn, bên cạnh những tiếng rên, tiếng hú, tiếng cười ấy, có người còn nhìn thấy có những bóng xanh bóng đỏ cứ lập lòe, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, lúc thì đậu trên ngọn cây, lúc thì bay qua đường, lúc lại đậu trên nóc nhà hoặc bay ngang cửa sổ. Đại đa số những người khi thấy bóng ma xanh đỏ ấy đều sợ hãi đến chết ngất đi, khi tỉnh lại thì hóa dại hóa ngây, miệng lưỡi cứng lại, cấm khẩu không nói được gì nữa. Nếu không như vậy thì cũng phát ngộ phát điên, sống không bằng chết.

 Tệ hại hơn, không chỉ ban đêm mà ngay cả ban ngày hai hồn ma Hải Đăng Trung Kiên cũng thỏa sức hoành hành, nhũng nhiễu. Thấy người người đang tập trung mua bán là hai cậu nổi gió cuốn bụi đất bay mù mịt làm toét mắt tất cả mọi người. Thấy ai đó trèo cây hay cưỡi ngựa là hai cậu biến thành luồng gió ập đến xô người đó ngã bổ nhào xuống đất khiến người đó phải gãy tay gãy chân, thậm chí vỡ đầu mà chết. Mỗi lần như vậy Hải Đăng Trung Kiên đều thấy trong lòng vô cùng hả hê thích thú.

 Sợ hãi đến mất ăn mất ngủ, chỉ trong vài ba ngày mà tất cả mọi người trong vùng bị hồn ma Hải Đăng Trung Kiên báo thù đã gầy rộc đi trông thấy. Tất cả mọi hoạt động sản xuất kinh doanh của mọi người đều bị ngừng trệ. Đã không ít người không chịu nổi sự sợ hãi đã ngã bệnh rồi đi đến tử vong.

 Để chống đỡ lại với hồn ma Hải Đăng Trung Kiên càng lúc càng hoành hành ngang ngược, người dân trong vùng đã bàn nhau xây dựng một ngôi miếu thật to, thật trang hoàng lộng lẫy ngay trên đám đất bên phần mộ hai cậu, ngày lại ngày họ sắm sửa đủ mọi thứ đồ cúng tế như trái cây, thịt lợn, thịt gà... rồi mượn thầy mượn thợ sớm tối tụng kinh siêu độ cho hai cậu mong hai cậu đón nhận, bỏ qua cho những lỗi lầm mà họ đã mắc phải trước kia nhưng điều đó lại càng làm hồn ma Hải Đăng Trung Kiên u uất thêm gấp bội. " Khi chúng ta còn sống, các người ác độc chọc mắt, chặt chân chúng ta, đến một chút cơm thừa các người còn không bố thí, đến bây giờ các người còn làm bộ dựng miếu thờ cúng chúng ta ư? Chúng ta cần đồ cúng tế nhơ bẩn của các người làm gì chứ? ".  Vậy là Hải Đăng Trung Kiên tạo ra một trận cuồng phong hất đổ toàn bộ đồ cúng tế trong ngôi miếu. Thấy cách dùng lễ cầu an không xong, mọi người lại cùng nhau đi mời đủ các thầy phù thủy phép thuật vô biên về bắt ma trừ tà rồi lại dán đủ mọi thứ bùa phép quanh làng, hi vọng có thể tiêu diệt được hai hồn ma đang tác oai tác quái, nhưng tất cả mọi việc làm của họ đều vô hiệu quả. Đêm nào cũng như đêm nào, hồn ma Hải Đăng Trung Kiên cũng bay qua bay lại, cũng phát ra những tiếng hú, tiếng rên, tiếng cười khanh khách, cũng đập cửa, giáng đất đá vào trong nhà làm tất cả mọi người càng ngày càng chìm trong sợ hãi. Con số người ngã bệnh rồi qua đời càng lúc càng tăng.

************************************************************************************************************

 Chiều nay, khi đặt chân đến ngôi làng này thì mặt trời cũng dần xuống núi. Nhìn bốn bề xung quanh không có một quán trọ nào để có thể thuê trọ qua đêm, Thiên Hành ghé vào một ngôi nhà bên đường và gõ cửa. Tiếng lạch cạch mở then rồi một bà lão khoảng trên dưới năm mươi tuổi xuất hiện. Bà ta là Trương đại nương.

- Xin lỗi đại nương, cháu là Thiên Hành, là người từ nơi khác đến có việc phải đi ngang qua đây. Đến đây thì trời cũng sắp tối mà cháu lại không tìm được quán trọ nào cả. Vậy đại nương có thể cho cháu vào nhà ngủ qua một đêm có được không ạ? 

 Trương đại nương đưa mắt nhìn Thiên Hành. Thấy cậu mặt mày sáng sủa, nói năng lại lễ phép nên bà khẽ gật đầu đồng ý. Thiên Hành vui mừng nói lời cảm tạ rồi theo bà lão bước vào trong. Chồng bà lão mất sớm, bà ở với cậu con trai duy nhất năm nay hai mươi tuổi nên trong nhà chỗ ăn chỗ nghỉ vô cùng rộng rãi. Nhìn Thiên Hành nhanh nhẹn, lễ phép lại tuấn tú khôi ngô nên cậu con trai bà cũng yêu mến Thiên Hành lắm. Chẳng đợi mẹ phải nhắc, anh ta nấu luôn một bát mì nóng cho Thiên Hành dùng, lại còn tự tay trải giường, trải chiếu cho cậu nữa.

- Tiểu đệ từ nơi khác đi ngang qua đây hả? - Anh ta hỏi Thiên Hành - Có biết ở vùng này có chuyện gì không?

- Chuyện gì cơ ạ?- Thiên Hành ngạc nhiên hỏi lại.

- Ở vùng này có ma đấy. Đêm nào nó cũng lập lòe, lập lòe bay qua bay lại nơi đây. Vừa bay nó vừa gào, vừa hú, vừa cười ghê rợn lắm! Đêm nay đệ sẽ biết.

- Trương Văn, không được dọa em! - Trương đại nương mắng.

- Con đâu có dọa đệ ấy. Sự thật là vậy mà.

 Trương đại nương lại gần Thiên Hành, nhẹ nhàng:

- Đừng lo! Nếu như cháu sợ thì đại nương sẽ bảo Trương Văn ca ngủ cùng với cháu!

 Thiên Hành vẫn chưa hết ngạc nhiên, tròn mắt hỏi lại:

- Có chuyện đó thật hả đại nương?

 Bà lão lặng lẽ gật đầu. Trong sắc mặt lo âu, bà chậm rãi kể lại cho Thiên Hành nghe tấn bi kịch trái ngang của Hải Đăng và Trung Kiên cùng sự trừng phạt khủng khiếp mà người dân trong làng đã trút lên thân hai cậu, dẫn đến sự báo thù của hai hồn ma ngày hôm nay. Thiên Hành nghe xong cũng thấy trong lòng tái tê trĩu nặng. Cậu ngậm ngùi:

- Cho dù Hải Đăng và Trung Kiên, hai huynh ấy đã làm những chuyện đi ngược laị với luân thường đạo lí từ trước đến nay nhưng suy cho cùng hành động của hai huynh ấy cũng đều xuất phát từ tình yêu thương trong trái tim cả. Không biết đại nương cùng mọi người trong làng nghĩ như thế nào về hai huynh ấy, nhưng riêng cháu, cháu nghĩ hai huynh ấy hoàn toàn vô tội. Chỉ vì tình yêu thương cùng với thất tình lục dục trào dâng mãnh liệt nên hai huynh ấy đã có quan hệ thể xác với nhau.Dựa vào điều đó mà lệ làng ta trừng phạt hai huynh ấy bằng cách chọc mù hai mắt, chặt cụt hai chân thì quả là quá độc ác, quá dã man và tàn bạo.

 Trương đại nương thở dài:

- Đại nương cũng nghĩ như cháu. Xét cho cùng mọi đau đớn và cái chết oan khốc của Hải Đăng và Trung Kiên cũng đều do lệ làng hà khắc mà ra cả. Bây giờ hai đứa nó hóa thành ma trở về báo thù báo oán cũng là chuyện hợp với lẽ trời thôi.

- Mẹ không thể nói như thế được - Trương Văn nói - Cho dù Hải Đăng với Trung Kiên hóa thành ma trở về báo thù là không có gì sai thì chúng cứ đi tìm và báo thù những người có oán thù với chúng là xong. Đằng này đã nửa tháng nay đêm nào chúng cũng bay tới bay lui hù dọa làm ảnh hưởng tới giấc ăn giấc ngủ của tất cả mọi người dân trong làng. Con với mẹ có oán thù gì với chúng mà cũng phải chịu chung hậu quả? Đó là còn chưa kể những đứa trẻ con vô tội cũng bị chúng hù dọa đến phát dại phát ngây. Từ khi chúng nhũng nhiếu làng ta đến nay mẹ có đếm được bao nhiêu con người hiền lành lương thiện phải phát ngộ phát điên hoặc chết vỡ mật trong sợ hãi?

- Con nói vậy cũng có lý. Kể ra Hải Đăng với Trung Kiên cũng có phần quá đáng. Ngày trước khi còn sống, hai đứa chúng nó hết mực tốt bụng và nhân từ, luôn luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người xung quanh. nhưng cuộc đời đầy đau khổ của chúng đã biến chúng thành mãnh thú mất rồi. Có lẽ giờ đây trong chúng chỉ là tràn ngập thù hận. Chúng ta không có cách gì để thuyết phục làm thay đổi chúng nữa. Thôi thì mọi chuyện đều do trời định cả, cứ để ông trời sắp đặt đi.

 Nhìn ra bên ngoài thấy trời đất đã một màu đen sẫm, Trương đại nương giục Trương Văn:

 - Muộn rồi đấy, con đóng cửa chính lại đi. Mà cũng đóng cả cửa sổ nữa kẻo chúng ném đất đá vào nhà thì khổ. Thiên Hành còn nhỏ tuổi đêm nay con ngủ với em đi.

 Nói xong Trương đại nương quay lưng bước vào phòng trong. Trương Văn cũng tắt đèn cùng Thiên Hành lên giường ngủ.

 Nằm bên cạnh Trương Văn đã một lúc lâu nhưng Thiên Hành vẫn không sao ngủ được. Tay gác lên trán, cậu đưa mắt nhìn xoáy vào không gian tối đen nghĩ ngợi. " Phải làm cách nào nhỉ? Phải làm cách nào để hồn ma Hải Đăng, Trung Kiên quay đi không báo thù người dân vùng này nữa?'

 Gió đêm xào xạc nhẹ nhàng đưa Thiên Hành vào giấc ngủ. Xa xa, trên ngọn tre nơi đầu phố chợ một làn khói trắng xóa ngưng tụ lại rồi biến thành một bóng tròn đỏ rực. Bóng tròn ấy to dần, to dần rồi lớn như một cái đĩa phút chốc chuyển sang màu xanh ngắt. Nó bay khỏi ngọn tre rồi chao lượn quanh phố chợ. Vừa chao lượn nó vừa cười, vừa hú, vừa rên lên những âm thanh ghê rợn. Âm thanh ấy lọt vào tai Thiên Hành làm cậu giật mình tỉnh giấc. Nằm im trên giường, cậu đưa tai nghe ngóng. Qủa thật là những tiếng kêu kinh dị.

- Thiên Hành, đệ ngủ chưa? - Trương Văn khẽ lay người cậu - Đệ có nghe thấy tiếng gì không? Hồn ma Hải Đăng Trung Kiên lại đi báo thù đấy.

- Đệ nghe thấy rồi. - Thiên Hành trả lời rồi bất ngờ tốc chăn trở dậy. Cậu đến bên cửa sổ và mở toang ra.

- Đệ làm gì vậy Thiên Hành? Lên giường ngủ đi! Đệ mà nhìn thấy hai hồn ma đó thì sẽ đứng tim mà ngã lăn ra đó đấy! 

 Thiên Hành không nói gì vẫn chăm chăm đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ. Kia rồi, một bóng tròn to như chiếc đĩa lúc thì hồng rực, lúc lại xanh ngặt lên đang chao lượn trên những tán cây trong khu vườn rậm. Và kìa, hình như nó đang sắp bay đến khu nhà này thì phải. Thiên Hành vội vã chạy ra mở cửa rồi lao hẳn ra ngoài mái hiên chờ hồn ma Hải Đăng Trung Kiên bay tới.

 Chiếc bóng tròn bay là là trên mặt đất rồi đậu lại trên một cành cây trước mặt Thiên Hành. Thấy một cậu bé đứng một mình trong đêm vắng đang chăm chăm nhìn vào mình không tỏ vẻ một chút gì sợ hãi, chiếc bóng tròn hiện nguyên hình thành một hồn ma áo quần trắng toát.

- Cậu bé, đêm hôm khuya khoắt sao không ngủ mà lại ra đây đứng một mình? - Hải Đăng Trung Kiên hỏi.

- Đệ đứng đây là muốn gặp hai huynh. - Thiên Hành trả lời.

- Gặp hai ta? - Hải Đăng Trung Kiên sửng sốt - Cậu không sợ à?

 Thiên Hành lắc đầu:

- Không! Đệ không sợ! Đệ biết hai huynh là hai hồn ma tốt, mà đã là hồn ma tốt thì không có gì phải sợ.

- Không! Bọn ta không phải là hồn ma tốt. Bọn ta đang đi tìm con người để báo thù. Vì nể cậu nhỏ tuổi không làm gì nên tội nên bọn ta tha cho cậu. Cậu hãy về phòng và ngủ đi bằng không bọn ta sẽ xé xác nhai thịt cậu đấy.

 Thiên Hành mỉm cười:

- Thấy chưa? Hai huynh không nhẫn tâm sát hại trẻ con chứng tỏ hai huynh vẫn là hai hồn ma tốt. Hải Đăng, Trung Kiên, đệ biết hai huynh đã phải trải qua những tháng ngày đầy đắng cay và đau đớn nên đệ rất hiểu sự u uất và niềm căm giận trong lòng hai huynh. Nhưng hai huynh đã báo thù nửa tháng nay rồi, những người đã gieo khổ đau và mất mát cho hai huynh cũng đã phải trả giá. Bây giờ khắp vùng này chỉ còn là những người lương thiện không làm gì nên tội, hai huynh hãy dừng lại đi, hãy cho họ một con đường sống.

- Cậu còn nhỏ tuổi cậu biết gì? Tất cả lũ người trong vùng này  không kẻ nào lương thiện, không kẻ nào vô tội cả. Chúng chỉ là một lũ cầm thú đội nốt người, chúng không có lương tâm, trong chúng chỉ có sự độc địa, sự ích kỉ và lòng bất lương đến tàn ác. Bọn ta ra cơ sự như thế này cũng đều là do chúng gây nên. Bọn ta phải báo thù, báo thù nhiều nữa để tất cả lũ cầm thú này không ngày nào được sống trong yên ổn.

- Hải Đăng, Trung Kiên, hai huynh có biết không? Chỉ vì sự thù hận trong lòng hai huynh mà trong vùng này vô số những đứa trẻ như đệ do qua sợ hãi mà hóa dại hóa ngây hoặc điên điên khùng khùng đó. Chúng còn trẻ, còn vô cùng hồn nhiên trong sáng, trong chúng làm gì có sự độc địa và bất lương như hai huynh nói? Chúng vô tội, vậy vì lí do gì mà hai huynh trừng phạt chúng? Hai huynh nhẫn tâm vậy sao?

 Lời nói của Thiên Hành về những đứa trẻ thơ hồn nhiên trong sáng làm Hải Đăng Trung Kiên miên mang nhớ lại chuyện một cậu bé con tên là Hướng Thiện nhìn thấy hai cậu xin ăn tội nghiệp đã động lòng thương mà cho hai cậu một chiếc bánh bao trong khi những người lớn tuổi thì luôn phỉ báng, miệt thị hai cậu. Đúng là trẻ con khác người lớn. Chúng trong sáng, ngây thơ và tốt bụng đến đáng yêu. Chúng hoàn toàn vô tội.

- Không! Cậu bé nghe đây - Hải Đăng Trung Kiên nói - Bọn ta không hề nhằm vào những đứa trẻ vô tội để báo thù báo oán. Bon ta chỉ báo thù những người lớn tuổi.

- Không! Hai huynh nhầm rồi! Chính sự báo thù của hai huynh với những người lớn tuổi đã vô tình đẩy những đứa trẻ thơ rơi vào sợ hãi. Hai huynh không nhẫn tâm sát hại chúng nhưng sự thật thì chỉ vì hai huynh mà biết bao đứa trẻ ốm đau bệnh tật. Thử hỏi từ khi hai huynh báo thù đến nay số người lớn phải trả giá so với số trẻ con phải trả giá là bao nhiêu? Dĩ nhiên là số trẻ con phát bệnh cao hơn nhiều lần so với người lớn. Bởi vì người lớn có thể họ không sợ ma còn trẻ con lại vô cùng sợ ma quỷ. Huống hồ những người lớn tuổi lại là cha mẹ, là anh chị của trẻ con. Hai huynh báo thù họ, bắt họ phải điên dại hoặc phải chết thì có khác nào giết chết cha mẹ, giết chết những người nuôi dưỡng chúng? Khi người lớn phải chết thì trẻ con ai sẽ là người chăm sóc? Hai huynh nhẫn tâm nhìn thấy chúng phải mồ côi cha mẹ, phải xin ăn đầu đường xó chợ cơ cực như hai huynh sao? Hải Đăng, Trung Kiên, nếu hai huynh còn thương những đứa trẻ vô tội thì đệ xin hai huynh đừng báo thù nữa, hãy để cho chúng được sống hạnh phúc trong vòng tay chở che của mẹ cha và anh chị.

- Hải Đăng, cậu thấy cậu bé này nói sao?

- Mình...Trung Kiên à, hình như cậu ấy nói đúng. Chúng ta đã đi quá đà rồi thì phải. Hay là...hay là mình dừng lại đi được không? Tự dưng mình thấy chúng ta giống hai tên yêu quái quá!

- Được, nếu cậu muốn dừng lại thì mình sẽ nghe theo.

- Tại sao? 

- Vì mình mãi yêu cậu. Mình luôn nghe theo mọi quyết định của cậu.

- Vậy chúng ta không báo thù nữa nhá! Hãy vì hạnh phúc của trẻ thơ như lời cậu bé này nói được không?

- Được.

- Vậy thì ngay đêm nay chúng mình sẽ trở về Âm Phủ để đầu thai chuyển kiếp nha Trung Kiên!

- Mình nghĩ không được đâu Hải Đăng à!

- Sao vậy?

- Mình sợ về Âm Phủ Diêm Vương sẽ chia cắt chúng ta. Còn nếu chúng ta đầu thai sẽ quên hết mọi chuyện ở kiếp này, chúng ta sẽ không còn nhớ và nhận ra nhau để tiếp tục yêu nhau nữa.

- Ừ nhỉ? Cậu nói đúng. Kiếp sau chúng ta cũng không thể xa nhau được.

- Vậy thì mình với cậu sẽ cùng nhau nương náu lại dương thế. Tuy làm hồn ma cô quạnh mà được ở bên nhau còn hơn làm thần tiên nơi tiên cảnh mà không có nhau. Cậu đồng ý không?

- Mình yêu cậu nhiều lắm Trung Kiên!

- Cậu bé, cảm ơn cậu đã thức tỉnh chúng tôi. Chúng tôi biết mình đã sai, sai rồi. Chúng tôi hứa với cậu bắt đầu từ đêm nay chúng tôi sẽ không báo thù nữa. Duy chỉ có một điều vẫn còn canh cánh trong lòng làm chúng tôi không thể thanh thản ra đi. Nếu cậu giúp được chúng tôi thì chúng tôi sẽ mang ơn cậu nhiều lắm. 

 Thấy mình đã thuyết phục được Hải Đăng, Trung Kiên , Thiên Hành không để đâu cho hết mừng vui. Cậu nói:

- Chỉ cần hai huynh từ bỏ oán thù thì đệ hứa với hai huynh sẽ hoàn thành tốt việc hai huynh nhờ cậy. Hai huynh nói đi!

- Cha mẹ, chú thím chúng tôi vẫn bị nhốt trong lao không biết bao giờ mới được thả. Cậu có thể xin người dân trong làng thả tự do cho họ được không?

 Thiên Hành mỉm cười:

- Tưởng gì, chuyện đó đệ làm được. Đệ đảm bảo với hai huynh ngay sáng ngày mai họ sẽ được về nhà.

 Hải Đăng Trung Kiên nhìn Thiên Hành, mỉm cười trìu mến. Hai cậu định quay lưng bay đi thì bỗng một luồng ánh sáng xanh ập tới tới tấp đánh vào người hai cậu. Hai cậu ngả nghiêng chao đảo, cảm thấy toàn thân như bị đánh vụn ra từng mảnh. Rồi chỉ trong nháy mắt, hai cậu đã thấy mình bị hút vào trong một chiếc lọ màu xanh.

 Thiên Hành ngỡ ngàng không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cậu quay mặt lại sau lưng thì phát hiện ra hai tên quỷ sứ là Ngưu Đầu ( Đầu Trâu ) và Mã Diện ( Mặt Ngựa ) đang cầm chiếc bình Âm Dương trên tay. Thì ra chúng vâng lệnh Diêm Vương mang bình Âm Dương đến để thu hồn Hải Đăng Trung Kiên, bắt hai hồn ma đang nhiễu loạn dương thế này về Âm Ty trị tội.

- Hai người là ai? Tại sao lại thu hồn Hải Đăng Trung Kiên vào bình như thế? - Thiên Hành nhìn Ngưu Đầu, Mã Diện, hỏi.

- Bọn ta là Ngưu Đầu và Mã Diện - Ngưu Đầu nói - Bọn ta vâng lệnh Diêm Vương đến đây để thu hồn Hải Đăng, Trung Kiên vào chiếc bình Âm Dương này để mang về Âm Phủ trị tội.

- Tại sao? Tại sao phải trị tội hai huynh ấy?

- Tại vì chúng chết mà không chịu quay về Âm Phủ, dám tự ý nương náu trên dương thế, lại còn nổi loạn nhũng nhiễu người trần. Tội tày đình này của chúng chắc chắn sẽ bị Diêm Vương nghiêm trị.

- Nghiêm trị như thế nào ạ?

- Thì đày xuống mười tám tầng địa ngục, đêm ngày phải chịu đòn roi hành hạ, kiếp kiếp không được siêu sinh.

 Thiên Hành nghe Mã Diện nói vậy thì giật mình kinh hãi. Cậu vội vã phân bua:

- Ngưu Đầu, Mã Diện, xin hai huynh hãy hiểu và thông cảm cho Hải Đăng và Trung Kiên. Khi còn sống hai huynh ấy đã phải chịu muôn vàn khổ đau và tủi cực, bây giờ hai huynh lại bắt hai huynh ấy đày xuống mười tám tầng địa ngục kiếp kiếp không được siêu sinh thì thật là oan khuất cho hai huynh ấy quá. Huống hồ hai huynh ấy đã nhận ra sai lầm và hứa sẽ không bao giờ nhiễu loạn dương thế nữa. Xin hai huynh hãy rủ lòng thương mà thả hai huynh ấy ra. Đệ cầu xin hai huynh đấy!

 Ngưu Đầu cười:

- Nhóc con có biết nếu bon ta thả chúng ra thì khi trở về Âm Phủ bọn ta sẽ bị Diêm Vương trách tội như thế nào không? Có khi người bị đày xuống mười tám tầng địa ngục kiếp kiếp không được siêu sinh lại chính là bọn ta đó. Huống hồ bị hút vào chiếc bình Âm Dương này, hồn phách của Hải Đăng, Trung Kiên cũng không còn nguyên khí nữa, nếu ta mở nắp lọ ra thì chúng sẽ nhanh chóng tan thành cát bụi. Thôi, tốt nhất là để bọn ta mang chúng về nộp cho Diêm Vương, mặc Diêm Vương xử lý. Cậu bé cũng không nên quan tâm vào chuyện này làm gì cả.

 Nghe Ngưu Đầu nói, Thiên Hành bối rối không biết phải làm gì. Hải Đăng, Trung Kiên đã phải chịu quá nhiều đắng cay và đau khổ, cậu không muốn hai người ấy chịu thêm bất cứ một đắng cay nào nữa. Nhưng phải làm gì để cứu hai người ấy thì quả thật là cậu không có cách.

 Một sợi tơ màu hồng bỗng dưng xuất hiện trước mặt Thiên Hành. Nó dài dần, dài dần rồi bay về phía Ngưu Đầu, Mã Diện, cuốn chặt lấy chiếc bình Âm Dương và giật mạnh khỏi tay chúng. Thì ra là Nguyệt Lão. Ông đã kịp thời xuất hiện. Có lẽ ông muốn cứu Hải Đăng và Trung Kiên khỏi con đường tận.

- Nguyệt Lão, ông làm gì vậy? Hãy mau trả lại chiếc bình Âm Dương cho tôi! - Ngưu Đầu vồn vã.

- Hai hồn ma này không đáng bị trừng trị một cách phũ phàng như hai ngươi vừa nói. Hãy giao nó cho ta để ta xử lí.

- Không được! - Mã Diện kêu lên - Ông làm thế thì chúng tôi sẽ phải ăn nói thế nào với Diêm Vương? Diêm Vương sẽ trách tội và trừng trị chúng tôi. Không! Chúng tôi tuyệt đối không thể để ông cướp chiếc bình Âm Dương đi được.

 Nguyệt Lão mỉm cười:

- Hai ngươi cứ yên tâm. Nguyệt Lão ta với Diêm Vương từ trước đến nay vẫn là bạn bè tốt. Khi thấy ta cứu hai hồn ma này chắc chắn ông ta sẽ không suy tính đâu. Song để hai ngươi yên tâm trở về, ta sẽ gửi lại cho Diêm Vương một lá thư. Hai ngươi chuyển lá thư này cho Diêm Vương thì hai ngươi sẽ bình an vô sự.

 Nói rồi Nguyệt Lão vẫy tay một cái, một lá thư xuất hiện. Nó bay đi và đậu trên tay Ngưu Đầu. Nhìn lá thư, Ngưu Đầu thực sự chưa mấy an tâm nên hỏi lại:

- Ông chắc chắn với lá thư này, Diêm Vương sẽ không trách tội chúng tôi chứ?

- Ta xin dùng tính mạng ta để đảm bảo với hai ngươi.

 Nghe Nguyệt Lão nói, Ngưu Đầu, Mã Diện gật đầu tin tưởng. Chúng biến thân thành một làn khói mỏng và bay về Âm Ty.

 Nguyệt Lão bước lại gần Thiên Hành, đưa cho cậu chiếc bình Âm Dương và nói:

- Bị hút trong chiếc bình Âm Dương này, hồn phách Hải Đăng, Trung Kiên đã không còn nguyên khí nữa nên chỉ cần cậu mở nắp lọ ra chúng sẽ tan thành mây khói. Bây giờ để cho hồn phách chúng được hồi sinh, cậu hãy lấy một hạt đào đặt trong một nơi không có ánh sáng và kín gió sau đó hãy mở nắp lọ để hồn phách chúng bay ra và trú ngụ trong hạt đào ấy. Ba ngày sau cậu hãy mang hạt đào ấy trồng trên phần mộ của họ. Hạt đào nảy mầm, mọc thành cây rồi nở hoa, khi đó linh hồn họ sẽ hóa vào những cánh đào. Họ sẽ mãi mãi ở bên nhau và không bao giờ còn có thể bị hồn siêu phách tán.

 Nghe Nguyệt Lão nói, Thiên Hành mừng vui nói lời cảm tạ. Mặc cho đêm tối tăm, cậu chạy thẳng ra vườn đào. Tìm hết cây đào này đến cây đào khác, cuối cùng cậu cũng tìn được một quả đào lớn duy nhất còn sót lại trên cành cây khẳng khiu trụi lá. Cậu cẩn thận hái xuống và đưa lên miệng ăn. Cầm hạt đào trên tay, cậu chọn một nơi thật tối và kín gió rồi mở nắp chiếc bình Âm Dương. Một luồng ánh sáng xanh bay ra khỏi bình chui luôn vào hạt đào đó. Ba ngày sau, cậu đến bên phần mộ Hải Đăng, Trung Kiên, bới một lớp đất mỏng rồi vùi hạt đào xuống. Lạ chưa? Đất vừa được vùi kín hạt, cậu đã cảm thấy lớp đất động đậy rồi mầm hạt mọc lên. Mầm ấy lớn dần, lớn dần, trở thành một cây đào xanh tốt. Rồi từ trong những kẽ lá, nhũng nụ hồng nhú ra và tung cánh nở. Nhìn những cánh hoa đào hồng thắm rung rinh trong gió đông lạnh buốt, Thiên Hành mừng vui khôn xiết. Cậu mỉm cười. Và kìa, hình như Hải Đăng, Trung Kiên cũng đang cười với cậu. Cậu nhìn thấy rồi. Nụ cười của hai huynh ấy vừa dịu hiền, trìu mến lại phảng phất một niềm hạnh phúc riêng tư.

                                                            HẾT

 Sở Khanh xin chân thành cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi tập truyện này. Sở Khanh rất mong nhận được những lời bình luận và những ý kiến đóng góp của các bạn. Xin vui lòng liên hệ với Sở Khanh qua số điện thoại 01698111278 hoặc email [email protected]

  Mời các bạn đọc truyện tiếp theo : TRUYỆN GAY : VŨ HẢI ĐĂNG - LƯƠNG DANH NGỌC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gay