truyện lưu để đọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một –

lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào.
Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên.
Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù.
Đó là mối tình đầu của nó.
Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên.
Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm say cuồng nhiệt khác thường của tuổi thanh xuân.
Nhưng trong mắt Chu Cương không có Ngải Đông Đông, trong tù sinh hoạt thiếu thốn, đực rựa gã cũng có xài, ấy thế mà tuyệt nhiên gã không hề nghĩ đến Ngải Đông Đông.
Chu Cương coi Ngải Đông Đông là thằng nhãi ranh lôi thôi lếch thếch, mồm xoen xoét gọi “ba nuôi”. Thằng nhãi chỉ trạc tuổi con gái gã, chim chưa mở mắt thì làm ăn gì?
Khi họ gặp nhau, Ngải Đông Đông mới mười bốn, mối tình đầu, Chu Cương đã hơn ba mươi.
Sự sùng bái Ngải Đông Đông dành cho Chu Cương bao hàm cơ man là cảm xúc, là tình yêu thơ ngây say đắm, là lòng kính nể với người che chở mình, lại cũng là khát khao tình dục manh nha thức tỉnh, bản năng sùng bái trước một “con đực” đầy quyến rũ. Trong nhà lao, ở nơi tăm tối nhất, nhờ Chu Cương mà nó được chứng kiến “cảnh xuân tươi đẹp” đầu tiên trong đời.
Ngải Đông Đông thấy hơi đau khổ.
Nhưng cái đau này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không kể được với ai.
Thế nên nó trở thành sầu muộn.
Hơn chục năm đầu đời Ngải Đông Đông chưa từng biết sầu muộn, hôm nay cuối cùng cũng được nếm mùi, bởi vì yêu.
Theo lý mà nói, người đầy bản lĩnh như Chu Cương không nên đi tù.
Chu Cương có một cô bồ nhí tên Tôn Phương Phương là hoa hậu của đội văn công huyện, người mảnh mai cao ráo, thướt tha yêu kiều, theo Chu Cương từ năm mười tám tuổi, năm ấy đàn ông xếp hàng choảng nhau để giành giật nàng. Có điều đàn ông như Chu Cương cứ theo lời bọn huynh đệ của gã thì đàn bà con gái trên đời “không có ai gã cưa không đổ, chỉ có gã không thèm cưa thôi”, thế nên gã tán tỉnh dăm ba câu Tôn Phương Phương đã ngoan ngoãn quy hàng.
Về phương diện đạo đức mà nói Chu Cương không phải một người đàn ông tốt, thời thanh niên gã không lo học hành, người sặc mùi du côn thổ phỉ. Cơ mà trai không xấu gái không theo, Tôn Phương Phương yêu chính cái chất đàn ông ấy của Chu Cương, huống hồ Chu Cương lại đầy nghĩa khí, tiêu tiền như nước, bản lĩnh đầy mình, hô mưa gọi gió giữa đất Cố Thành, bí thư huyện ủy so ra còn kém gã.
Mới đầu Tôn Phương Phương quả là yêu Chu Cương chết đi sống lại, thế nhưng con người Chu Cương cái gì cũng được chỉ mỗi cái không biết lãng mạn, cũng không đủ dịu dàng, chí ít là đối với cô gái trẻ trung hoạt bát như Tôn Phương Phương, sau mấy năm đầu ở bên gã cô cảm thấy hai người bị thiếu lửa.
Chu Cương thích cô chỉ vì cô là phụ nữ, một người phụ nữ đẹp, đàn ông thích phụ nữ ngoài vì tình dục thì chỉ còn vì thứ gọi là lòng sĩ diện, Chu Cương không yêu cô.
Phụ nữ sau những giờ phút si mê mãnh liệt luôn sực tỉnh lại, họ sẽ muốn được nhiều hơn, như cô, cô không chỉ muốn thật nhiều tiền hay túi xách hàng hiệu, nhà lầu xe hơi, cô còn muốn một người đàn ông yêu cô hết lòng hết dạ, người thấu hiểu được cô, trân trọng cô. Những thứ ấy cô không tìm được ở Chu Cương.
Giữa lúc ấy một thanh niên điên cuồng theo đuổi Tôn Phương Phương xuất hiện, gã tên Lưu Thành. Nói đến Lưu Thành này cũng không phải người thường, ba gã là bí thư thị xã, ba của ba gã thì là cán bộ cứng trên tỉnh mới về hưu, thời trẻ từng có công với đất nước, tuy không so được với các cấp lãnh đạo trung ương nhưng cũng xứng được coi là con ông cháu cha ba đời làm quan. Tôn Phương Phương vốn là người khôn khéo, đôi bên gặp gỡ mấy lần cô nàng cũng có chút tình tang với Lưu Thành, gọi là tình trong thì đã mặt ngoài còn e, mới thế mà bị Chu Cương phát hiện.
Chu Cương không nói nhiều, gã tìm người đập gãy một chân Lưu Thành. Tôn Phương Phương biết tính Chu Cương hẹp hòi, về sau còn ở với gã cũng không sung sướng gì nên ngay đêm hôm đó liền bỏ trốn lên tỉnh.
Hậu quả của cái chân gãy kia càng ngày càng nghiêm trọng, kiện qua kiện lại, cuối cùng là điệu được Chu Cương vào đồn công an. Có điều dân huyện Cố Thành đều rỉ tai nhau rằng Chu Cương lên công an không phải để bị phạt tù, người ta đi tránh bão các ông bà ạ.
Trưởng đồn công an huyện Cố Thành là Triệu Đắc Ý cũng là anh em kết nghĩa với Chu Cương, người này cùng với Chu Cương và một người nữa tên Viên Suất được gọi là ba ông vua xứ Cố Thành.
Đánh gãy chân của con trai bí thư thị xã, hung phạm mà là dân thường thì không biết sẽ phải chịu hậu quả thế nào chỉ biết Chu Cương đây đi tù vẫn hiên ngang ăn chơi phè phỡn, tuyệt nhiên không khổ sở gì cả, dân huyện Cố Thành bảo nhau có biết như thế gọi là gì không?
Là phép vua thua lệ làng ạ.
Cường hào ác bá thôn quê toàn là bọn gian manh hiếu chiến chỉ rình rình đớp một cái là ta đi đời nhà ma, Ngải Đông Đông chỉ nhãng đi một tí mà cũng bị tên cường hào Chu Cương ấy “đớp” cho một cái, thế rồi kịch độc ngấm khắp tim gan phèo phổi, cả đời không tìm được thuốc giải.

Chương hai –
D

ân gian xưa có câu trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng còn ai dưới mình, so với điều kiện sinh hoạt sung sướng thỏa thuê của Chu Cương, cuộc sống của Ngải Đông Đông quả là bi đát. Nguyên nhân của thảm cảnh cũng chỉ vì một phút bốc đồng của nó, nhưng thảm cảnh vẫn là thảm cảnh, nghĩ sao cũng không cứu vãn được.
Lúc Ngải Đông Đông lưu lạc đến phố huyện mang tên “Cố Thành” này, trên người nó chỉ còn một tờ 5 đồng.
Nhõi một tờ 5 đồng, lại còn bị rách một góc, không biết có tiêu được không.
Tiền ít thật ra không thành vấn đề lắm, vấn đề thực sự là lâu lắm nó không ăn trộm cái gì, chân tay ngứa ngáy muốn chết.
Nó đã quen ăn trộm, một ngày một đêm không thó được món gì là người nó bồn chồn bứt rứt. Ấy đấy, cuối cùng nó đã chọn được một mục tiêu, nó đảo mắt láo liên, xoa xoa hai tay, ý là muốn lắm rồi.
Đằng đó là một người đàn ông trung niên đứng mua bánh bao, xem ra độ hơn bốn mươi, đeo kính gọng vàng, tay cắp một cặp giấy tờ.
Bánh bao lấy ra khỏi nồi hấp tỏa hương ngào ngạt, hương thơm làm Tiểu Võ chảy nước miếng, Ngải Đông Đông liền kéo tay nó, hí hửng bảo: “Tao trộm ví tiền, mày yểm trợ nhé.”
Tiểu Võ hoảng sợ, lắc đầu đáp: “Em sợ lắm, ở đây ít người quá dễ bị phát hiện lắm.”
Ngải Đông Đông ngứa tay ngứa chân lắm rồi, nó nhịn không nổi nên đập đầu Tiểu Võ một cái: “Sợ cái đe’o! Mày không tin tay nghề tao à, đi đi, phải nghe tao.”
“Nhưng mà…” Tiểu Võ nhăn nhó, lúng túng chỉ phía trước: “Nhưng mà anh Đông ơi đằng đấy có đồn công an…”
“Tao ngắm kĩ rồi đoạn đường đằng kia có camera không làm ăn gì được đâu, chỉ có chỗ hàng bánh bao này là góc chết camera không quay tới thôi. Với lại chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thó được ví tiền xong mình chạy luôn. Mày tin tao đi, có phải tao ăn cắp lần đầu đâu. Mày cứ dùng dằng thế này thì mình lấy gì mà ăn, mày thích nhịn đói không?”
Ngải Đông Đông có uy quyền tuyệt đối với Tiểu Võ thế nên tuy vẫn còn sợ Tiểu Võ vẫn xách lại thun quần, đi theo nó. Ngải Đông Đông đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Võ, Tiểu Võ liền xáp vào hàng bánh bao, hỏi: “Chú ơi, bánh bao bán thế nào đấy?”
“Năm đồng một xửng.”
Ngải Đông Đông đã luyện được ngón nghề tuyệt khéo, chỉ trong khoảnh khắc nó đã xoáy được một cái ví tiền. Tiểu Võ thì đỏ bừng mặt vì hồi hộp, nhưng nó cũng sướng ngoác miệng cười, nó chặc chặc lưỡi rồi lắc đầu, ra vẻ nói thêm một câu: “Đắt thế, bán đắt quá, chú làm như ăn cướp vậy.”
Chủ hàng bực mình cãi: “Ở đây ai chẳng bán thế!”
Thấy vậy, Ngải Đông Đông vội kéo tay Tiểu Võ: “Mình sang hàng khác xem!”
Ngờ đâu Tiểu Võ như bị trói chân tại chỗ, nó đứng ngây như phỗng, miệng nuốt nước bọt, mắt nhìn Ngải Đông Đông chằm chằm, nó lúng búng nói bằng giọng ngây thơ nhất: “Em… Em muốn ăn bánh bao… đói quá anh ơi…”
Bởi vậy ông bà ta mới bảo thà làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại! Mày đói thì cũng phải chạy đã chứ, Ngải Đông Đông thân là ăn cắp già đời cũng sợ vã mồ hôi hột, một tay nó cắm trong túi siết chặt cái ví mới trộm được, nó gằn giọng nóng nảy nạt: “Hết tiền rồi… mày quên à, còn có năm đồng lẻ thôi.”
Tiểu Võ đỏ bừng mặt, một lúc sau nó mới như sực tỉnh, Ngải Đông Đông vội vàng lôi nó đi, kết quả là vừa đi được mấy bước thì người đàn ông đeo kính gọng vàng đằng sau đã la lên: “Ví tôi đâu rồi?!… Này, hai thằng kia!”
Chết cha, bị phát hiện rồi! Ngải Đông Đông choáng váng cả người: “Chạy mau!”
Ngải Đông Đông hét tướng lên, túm tay Tiểu Võ chạy đi, nhưng có lẽ Tiểu Võ đói quá rồi, hai chân nó nhũn ra như bún, nó òa lên khóc: “Em không chạy được, chân em mềm mất!”
Ngải Đông Đông ngoái lại, người đàn ông kia đã đùng đùng đuổi đến: “Hai thằng mất dạy, chúng mày chán sống buồn chết à?!”
Câu chửi chưa văng ra hết thì mấy cái bánh bao thịt đã bị ném tới nơi, Ngải Đông Đông bị tiếng quát làm run cả người, nó thả luôn tay Tiểu Võ ra, một mình chạy mất.
Nó chạy thoát, nhưng Tiểu Võ thì bị bắt vào đồn công an. Gã trung niên kia không phải người thường, gã chính là người anh em kết nghĩa Triệu Đắc Ý của Chu Cương.
Triệu Đắc Ý xách Tiểu Võ như xách con nhái rồi trói nó trên cành cây hòe ngay trước đồn công an.
Tiểu Võ bị dọa thành ngơ ngáo, nó không dám khóc vì cứ hễ nó mở mồm khóc Triệu Đắc Ý lại vả cho hai cái: “Mày khóc à?!”
Tiểu Võ cũng chẳng biết Triệu Đắc Ý làm thế là không cho nó khóc hay muốn làm nó khóc, nên nó hấm hức mấy tiếng rồi nín thinh, lúc sau Triệu Đắc Ý hỏi cái gì nó đáp cái đó, gã hỏi tổ tông ba đời nhà nó, nó tên là gì, người từ đâu đến, định đi đến đâu.
Thế nhưng có một vấn đề nó không trả lời được, đó là Ngải Đông Đông từ đâu đến, và chạy đi đâu rồi.
Hai đứa nó gặp nhau dưới gầm cầu ở thị trấn Nam Quan mới được bốn năm ngày, từ hôm đó nó đi theo Ngải Đông Đông kiếm cơm ăn, chẳng quan tâm chuyện gì khác. Nó chỉ biết Ngải Đông Đông cũng là trẻ bụi đời như nó, ngoài ra không biết gì hơn.
Trả lời như thế đương nhiên là không vừa lòng Triệu Đắc Ý, gã quẹt mũi, quay sang nói với người đứng cạnh: “Cứ treo nó ở đây.”
“Cháu nhớ ra rồi, cháu nhớ ra cái này nữa!” Tiểu Võ vội vàng xin tha, nó nghĩ từ nãy đến giờ cuối cùng cũng nhớ ra một đặc điểm: “Anh í đẹp lắm ạ!”
Triệu Đắc Ý sa sầm mặt, phẩy tay nói: “Đ.m treo ngay thằng ngu này lên!”
“Đừng treo nó, đừng treo nó!”
Triệu Đắc Ý quay phắt lại, nghệt mặt ra.
Tầm năm 2000 chưa có mốt nhuộm đầu mào gà bờm sư tử nên dù Triệu Đắc Ý là tay chơi đầy kinh nghiệm nhưng lúc thấy “cái thứ xanh xanh đỏ đỏ” đứng cách đó không xa mới đầu gã thực sự không nhận ra đó là người hay quỷ.
Cái món xanh xanh đỏ đỏ, hay là “màu mè chói lọi” đó chính là Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông đi lang thang nửa ngày, trong lúc ấy nó đã đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Thật sự Tiểu Võ bị bắt một phần cũng do lỗi của nó, nhưng lũ bụi đời bọn nó nay trộm mai cắp đứa nào chẳng từng vài ba lần sống lỗi với đời. Thế nên nó không hề định quay lại chui đầu vào rọ. Nếu Triệu Đắc Ý ném Tiểu Võ vào tù, coi như mắt không thấy thì tâm không phiền, nó sẽ phủi đít chạy luôn, thế nhưng mẹ cái lão Triệu Đắc Ý này ác không chịu được, đi treo Tiểu Võ lên cây hòe trước đồn công an cả ngày trời, trông cái kiểu ấy chỉ sợ vài tiếng nữa là Tiểu Võ toi mạng.
Ấy thế mà người đi qua không ai hỏi thăm một câu.
Đ.m thói đời bạc bẽo!
Huyện Cố Thành là một huyện lị nhỏ nằm phía Tây một tỉnh nọ, năm chín mấy còn từng được nhà nước liệt vào diện huyện nghèo, về sau bí thư mới về muốn lấy thành tích nên tìm cách đẩy tên Cố Thành ra khỏi danh sách khiến dân tình oán than thấu trời. Hàng năm không còn mấy chục triệu tiền trợ cấp của chính phủ, huyện Cố Thành cứ thế ngày một nghèo mạt đi, nơi nơi đều thấy xây dựng công trình nhà nước nhưng cái nào cũng chỉ là một đống vẽ ra để tiêu tiền. Tục ngữ có câu chó cắn áo rách, dân chúng càng lầm than thì trị an càng lơi lỏng, tuy chưa đến mức xả súng buôn người nhưng du côn kết thành băng đảng khắp nơi, những vụ án phá hoại, cướp bóc xuất hiện lớp lớp. Ấy cũng là lý do khiến tâm lý người dân Cố Thành càng ngày càng sắt đá, thấy người bị treo trước cửa đồn công an chỉ như xem xiếc thú, không phải việc của mình thì mình cứ đi.
Xem sự này, cái ví tiền không được trả lại Tiểu Võ cũng sẽ không được tha. Ngải Đông Đông nghĩ thôi thì nó cũng bị bắt vào đồn công an nhiều rồi, nó còn vị thành niên, pháp luật quy định chưa đủ mười sáu tuổi thì không cần chịu trách nhiệm hình sự với hành vi trộm cướp. Cùng lắm thì nó sẽ bị phê bình giáo dục, đen đủi mà gặp cán bộ xấu bụng thì nó ăn thêm trận đòn cũng xong.
Chẳng qua nó đâu biết nơi này không như nơi khác, mọi khi nó ăn trộm của người thường, các đồng chí cán bộ công an trước kia nó gặp tính ra đều thân thiện dễ gần, chẳng ai hơi đâu để tâm đến nó, họ mắng nó mấy câu là xong, còn ở đây, hôm nay, nó đã chính thức vuốt râu hùm.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm