Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chênh vênh một kiếp người với những tiếc nuối đã qua, tôi phải gom nhặt từng mảnh vỡ trái tim, tia sáng trong tối tăm phủ chiếu ảm đạm lại, tôi về với thứng mười một tìm ký ức về chị trong gió sương, vòng tay kia thuộc về người khác, những cái hôn nồng cháy mỗi đêm thuộc về người khác, tình cảm tôi sâu đậm mê võng không lối thoát.

Sáng sớm cái đông qua đi, từng tia nắng len lỏi bên gốc cửa sổ, chậu xương rồng nay ra hoa, lòng tôi lại nhói lên, giấc mơ về chị hàng đêm hiện về, căn phòng hoang lạnh đi, tôi nhìn lại mọi thứ nay còn ai bên cạnh nữa, tháng mười một sau những ngày lạnh qua, cuối tháng đến gần và sắp sửa sang tháng mười hai, tôi lại viết thơ về chị và cất kỹ vào chiếc tủ khoá màu hồng.

" An Thư ơi nổi nhớ về tháng mười một
Em viết từng ngày mà trang giấy thấm nước mắt em
Sụt sùi trong đêm tối lạnh giọt sầu mênh mông
Cửa sổ với những giọt mưa đợm buồn khóc thay tình em
Em nức nở trong mảnh ký ức lạnh lùng chơi vơi
Ôm mình lại với nổi nhớ nhung về An Thư
Bờ môi ấy tê lạnh tha thiết gọi An Thư trở về
Gió mang em đi trong đêm ướt đẫm người em
Từng ngày ba năm có hiện rõ mình chia xa
Dòng đời nghiệt ngã em vẫn u mê về chị
Trăm năm kiếp này liệu em có quên được chị"

Cái lạnh trở nên rét, mũi ửng hồng đi, tôi bệnh, gia đình tôi ở nước ngoài, tôi ở một mình, bệnh cũng tự chăm sóc, trước kia khi chị còn bên cạnh, An Thư luôn chăm sóc tôi, sự dịu dàng ấy khiến tôi mê luyến, khi chia tay đi, tôi cứ nghĩ mình sẽ quên được An Thư, thời gian sẽ làm tôi mạnh mẽ lên nhưng có những cái đó là điều tôi nghĩ, nổi nhớ về An Thư hiện vệ về rõ như mới thuở hôm qua, những cánh đồng đi ngang qua, xuân về trong chiều nắng tắt, tôi mang đôi chân nhỏ cất vào nổi nhớ, lòng thầm mong sẽ chôn vùi quá khứ về chị để rời xa nơi này, để một phương trời mới, một nơi không có chị.

Liệu gió có triền miên trong chiều mưa tháng mười một, tâm trí tôi sẽ đón nhận được nắng ấm mới chăng, liệu nắng ấm có khiến hoa nở rộ, tim đập vì người khác, hay bóng hình chị vẫn không nguôi,  tôi đứng trên thảm cỏ xanh, bầu trời xanh như biển gọi, những mây trắng tựa kẹo bông gòn, tôi khóc duy nhất hôm nay thôi, nhớ về chị hôm nay thôi, ngày mai đến tôi sẽ đứng lên, đến một đất nước khác, rời khỏi Việt Nam, bắt đầu cuộc sống mới với hành trình dài bất tận, ở đâu đó sẽ có người trân trọng tôi, tôi sẽ thôi nhớ về chị, sẽ để An Thư rời khỏi tâm trí, những loài hoa nở đông về, tôi sẽ tìm lại cảm giác năm nào, nắng ấm với trái tim nguyên vẹn. Nổi nhớ về tình cũ, ba năm quá đủ, đến lúc mạnh mẽ đứng dậy, con đường phía trước sẽ không ai là điểm tựa lưng, mạnh mẽ đi về phía trước, biết đâu tôi sẽ tìm thấy lại mùa xuân thứ hai và sẽ có người tôi trong trái tim đầy vết nứt, mưa tháng mười một rồi cũng sẽ tạnh, đông tháng mười hai cũng sẽ qua, hiện tại và tương lai đang chờ tôi ở nơi phương xa ấy, bài thơ cuối cùng tôi viết cho An Thư và chính thức rời khỏi Việt Nam vào ngày mai sáng lên.

" Em cất nổi nhớ An Thư vào dĩ vãng
Cái rét cuối mùa tháng mười một qua đi
Đón một ngày nắng ấm bầu trời xanh thẳm cả khoảng không
Em sẽ cất An Thư vào gió gửi về với hoài ức
Hoa sẽ bở rộ trong sương mai và lối đi cũ lại được chiếu rọi
Em sẽ thôi viết về An Thư, thơ tình sẽ được người khác vẽ lên
Nắng ấm ban mai ngày mới xa xứ biết đâu em sẽ tìm được tình mới
Cánh đồng nhỏ trong em sẽ được ai đó yêu thương
Em sẽ nghiêng mình chao đao với cảm xúc lạ trong tình mới
Xuân về trong lòng sẽ phủ đầy nắng trong cái đêm lạnh
Em sẽ viết thơ đến trọn cuối hồi kết có người khác bên đời
Hẹn một mai tình mới trân trọng em với tình thơ".

The end

Chênh vênh một kiếp người với những tiếc nuối đã qua, tôi phải gom nhặt từng mảnh vỡ trái tim, tia sáng trong tối tăm phủ chiếu ảm đạm lại, tôi về với thứng mười một tìm ký ức về chị trong gió sương, vòng tay kia thuộc về người khác, những cái hôn nồng cháy mỗi đêm thuộc về người khác, tình cảm tôi sâu đậm mê võng không lối thoát.

Sáng sớm cái đông qua đi, từng tia nắng len lỏi bên gốc cửa sổ, chậu xương rồng nay ra hoa, lòng tôi lại nhói lên, giấc mơ về chị hàng đêm hiện về, căn phòng hoang lạnh đi, tôi nhìn lại mọi thứ nay còn ai bên cạnh nữa, tháng mười một sau những ngày lạnh qua, cuối tháng đến gần và sắp sửa sang tháng mười hai, tôi lại viết thơ về chị và cất kỹ vào chiếc tủ khoá màu hồng.

" An Thư ơi nổi nhớ về tháng mười một
Em viết từng ngày mà trang giấy thấm nước mắt em
Sụt sùi trong đêm tối lạnh giọt sầu mênh mông
Cửa sổ với những giọt mưa đợm buồn khóc thay tình em
Em nức nở trong mảnh ký ức lạnh lùng chơi vơi
Ôm mình lại với nổi nhớ nhung về An Thư
Bờ môi ấy tê lạnh tha thiết gọi An Thư trở về
Gió mang em đi trong đêm ướt đẫm người em
Từng ngày ba năm có hiện rõ mình chia xa
Dòng đời nghiệt ngã em vẫn u mê về chị
Trăm năm kiếp này liệu em có quên được chị"

Cái lạnh trở nên rét, mũi ửng hồng đi, tôi bệnh, gia đình tôi ở nước ngoài, tôi ở một mình, bệnh cũng tự chăm sóc, trước kia khi chị còn bên cạnh, An Thư luôn chăm sóc tôi, sự dịu dàng ấy khiến tôi mê luyến, khi chia tay đi, tôi cứ nghĩ mình sẽ quên được An Thư, thời gian sẽ làm tôi mạnh mẽ lên nhưng có những cái đó là điều tôi nghĩ, nổi nhớ về An Thư hiện vệ về rõ như mới thuở hôm qua, những cánh đồng đi ngang qua, xuân về trong chiều nắng tắt, tôi mang đôi chân nhỏ cất vào nổi nhớ, lòng thầm mong sẽ chôn vùi quá khứ về chị để rời xa nơi này, để một phương trời mới, một nơi không có chị.

Liệu gió có triền miên trong chiều mưa tháng mười một, tâm trí tôi sẽ đón nhận được nắng ấm mới chăng, liệu nắng ấm có khiến hoa nở rộ, tim đập vì người khác, hay bóng hình chị vẫn không nguôi,  tôi đứng trên thảm cỏ xanh, bầu trời xanh như biển gọi, những mây trắng tựa kẹo bông gòn, tôi khóc duy nhất hôm nay thôi, nhớ về chị hôm nay thôi, ngày mai đến tôi sẽ đứng lên, đến một đất nước khác, rời khỏi Việt Nam, bắt đầu cuộc sống mới với hành trình dài bất tận, ở đâu đó sẽ có người trân trọng tôi, tôi sẽ thôi nhớ về chị, sẽ để An Thư rời khỏi tâm trí, những loài hoa nở đông về, tôi sẽ tìm lại cảm giác năm nào, nắng ấm với trái tim nguyên vẹn. Nổi nhớ về tình cũ, ba năm quá đủ, đến lúc mạnh mẽ đứng dậy, con đường phía trước sẽ không ai là điểm tựa lưng, mạnh mẽ đi về phía trước, biết đâu tôi sẽ tìm thấy lại mùa xuân thứ hai và sẽ có người tôi trong trái tim đầy vết nứt, mưa tháng mười một rồi cũng sẽ tạnh, đông tháng mười hai cũng sẽ qua, hiện tại và tương lai đang chờ tôi ở nơi phương xa ấy, bài thơ cuối cùng tôi viết cho An Thư và chính thức rời khỏi Việt Nam vào ngày mai sáng lên.

" Em cất nổi nhớ An Thư vào dĩ vãng
Cái rét cuối mùa tháng mười một qua đi
Đón một ngày nắng ấm bầu trời xanh thẳm cả khoảng không
Em sẽ cất An Thư vào gió gửi về với hoài ức
Hoa sẽ bở rộ trong sương mai và lối đi cũ lại được chiếu rọi
Em sẽ thôi viết về An Thư, thơ tình sẽ được người khác vẽ lên
Nắng ấm ban mai ngày mới xa xứ biết đâu em sẽ tìm được tình mới
Cánh đồng nhỏ trong em sẽ được ai đó yêu thương
Em sẽ nghiêng mình chao đao với cảm xúc lạ trong tình mới
Xuân về trong lòng sẽ phủ đầy nắng trong cái đêm lạnh
Em sẽ viết thơ đến trọn cuối hồi kết có người khác bên đời
Hẹn một mai tình mới trân trọng em với tình thơ".

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro