truyen gui cho minh me no' doc hj

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

may truyen day cung hay minh' doc nhe

Câu chuyện 1

Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu

được từ trong rừng lại có người ghét cậu.

Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận

điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.

Câu chuyện thứ hai:

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể

hả con?"

Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người

nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất

nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục

suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."

Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi

mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học

được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn

nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."

Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ

chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của

mẹ."

Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì

thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng

đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm

đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.

Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.

Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố

khóc như tôi.

Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời

chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ

nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.

Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,

phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."

Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"

Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa

vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc

sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để

mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."

Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải

là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

Câu chuyện thứ 3

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.

Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên

bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề

ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo

lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi

mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp

tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu

hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được

mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.

Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.

Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là

tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống

người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng

thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con

tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không

chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều

mình đã làm."

Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng

tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành

cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

Câu chuyện thứ 4

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như

sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.

Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác

phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của

các họa sỹ nổi tiếng.

Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền

lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của

mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như

mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu

chuyện xảy ra...

Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã

mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là

khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con

mình.

Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng

con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.

Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta

báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến

trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về

từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu

vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể

hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở

trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai

tay cầm một bọc lớn.

Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con

bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết

đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu

được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không

phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng

cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn

treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước

mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có

được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài

năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất

xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm

nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi

bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và

những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác

phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên

và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu

tiên sẽ là bức chân dung này..."

Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta

không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá

cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán

với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là

hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và

tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý

không?"

Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt

đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.

Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta

sẽ dừng tại đây!"

Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ

các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi

bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,

NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC

BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!"

HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM

Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng -

ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang

diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :

- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận

động này.

Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller

nói tiếp:

- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm

đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".

Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".

Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ

chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang

lên :

- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !

Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.

Ông John Keller kết luận :

- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến

tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình

thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi

trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống

chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi

con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ

nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành

động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương

xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que

diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những

hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những

đau khổ và cái ác.

Một nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trong công việc cùng nhau về thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những vấn đề trong cuộc sống và công việc...

Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những chiếc cốc khác nhau: cái bằng sứ, cái bằng nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo...

Khi tất cả mọi người đều đã cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng lên tiếng: "Không biết các trò có chú ý không, nhưng những chiếc cốc trông đẹp đẽ, đắt tiền luôn được lựa chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và rẻ tiền.

Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi các trò muồn điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của các trò.

Một điều chắc chắn rằng cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê đựng bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.

Điều các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái cốc, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau đó các trò mới để mắt đến những cái cốc khác.

Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc mà trò có không làm nên cũng như không thay đổi cuộc đời mà trò đang sống...".

Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành thứ tốt nhất.

Hãy theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình

"Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi

ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức

những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do

thanh niên thực hiện.

Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:

- Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi

tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống

cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc,

người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang

trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc

học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu

bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".

Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm

chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.

Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng

200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy

cho ngựa.

Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài

làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của

thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".

Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:

- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

- Em đã hoạch định một việ mà em không thể làm được. Ước mơ của em

không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình

không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ

nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại

nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại

bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm

số của em. Rõ chưa?

Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý

kiến.

-Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.

Nghe cha đáp, cậu bẻ liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo

của mình

- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ

của mình.

Kể đến đây Monty dừng lại và hỏi tôi:

- Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé

trong câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó

đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi

nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :"Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi

đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm

thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó" . Nghe thầy nói thế, tôi

vội đáp "Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn

những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo

đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình"

HẠNH PHÚC VÔ BIÊN

Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện.

Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông

ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.

Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa

công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.

Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian

để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa

sổ. người kia, mỗi chiều lại chờ đợiđược sống traong cái khỏanh khắc 1

tiếng đó-cái thời gian mà thế giớ của người đó mở ra sống động bởi những

họat động và màu sắc bên ngòai.

Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn

trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình

nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những

cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành

phố ẩn hiện.

Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia

có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động.

1 chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòab diễu hành đi ngang qua.

Du' ko nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong

tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.

Ngày và đêm trôi dần....

1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông

bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến

mang ông đi. 1 ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến

bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp

gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.

Oâng căng thẳng nhìn ra cửa sổ.Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.

Oâng hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã

mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng

người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng ko thấy được bức tường

nữa. Cô nói : "Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên".

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất

chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng

hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.

Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam...

Vừa xuống sân bay,anh gọi điện về cho ba mẹ

"Thưa ba mẹ...con đã trở về..."

"Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí,hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn

nhìn thấy con.."

"Con còn có một người bạn đi cùng nữa,và con muốn ba mẹ đón nhận bạn

ấy như người trong nhà"

"Một người bạn ư?Thật là tuyệt vời !"

"Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường,bạn ấy bị cụt một tay

và một chân"

"Ồ,con yên quí,có lẽ ..con nên ....gửi bạn vào một trại thương binh nào đó,và

bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?"

Người lính im lặng và cúp máy....

Bốn ngày sau,ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát,con trai của ông

bà đã nhảy lầu tự tử."Tại sao lại vô lí như vậy?Nó có gia đình,nó lại vừa

được trở về từ cõi chết.."

Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát,vừa bước chân vào chỗ để

xác,hai người kinh ngạc dừng bước...

Con trai của họ,bị cụt một chân và một tay.....

Truyền thuyết về trái Đào.

Lâu lắm rồi ở miền Bắc Trung Quốc nọ có một làng nhỏ nằm heo hút trên

một ngọn núi cao chỉ vài gia đình sống ở đó.Trong làng ấy có một chàng trai

dũng cảm với trái tim tấm lòng nhân hậu tên là Đào tử. Mọi nguời trong làng

đều rất yêu mến chàng. Cũng ở trong làng ấy có một cô gái tên là Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ xinh đẹp, thông minh lại đàn hay hát giỏi. Đào Tử coi Tiểu Mỹ như

em gái mình. Họ hay cùng nhau nói chuyện và ca hát, dần dần họ yêu nhau

từ lúc nào cũng không hay. Tiểu Mỹ và Đào tử yêu nhau lắm nhưng khổ một

nỗi Tiểu Mỹ lại là một nàng tiên và chẳng bao lâu nữa sẽ phải về trời. Do

Tiểu Mỹ rất yêu Đào Tử nàng không muốn làm chàng đau khổ cho nên một

hôm Tiểu Mỹ lạnh lùng nói với Đào Tử rằng:Thực ra người mà em yêu phải

là người cực kỳ dũng cảm, nhưng anh lại không khống chế nổi tình cảm của

em điều này cho thấy anh không phải là người dũng cảm nhất. Khi nào anh

trở nên dũng cảm nhất em sẽ quay lai với anh.Thế rồi từ đó họ không gặp

nhau nữa.

Lời nói của Tiểu Mỹ in sâu vào trong lòng Đào Tử.Chàng ở vào thế tiến thoái

luỡng nan:Yêu Tiểu Mỹ nhưng nàng không yêu, cố quên nàng đi nhưng

không quên nổi.Trái tim chàng lúc đập rộn ràng lúc thì băng giá. Khuôn mặt

chàng đã mất dần màu máu,trái tim chàng đã bị cứng lại. Một hôm họ tình

cờ gặp nhau Đào Tử nói cho Tiểu Mỹ nỗi đau khổ của mình, chàng nói với

Tiểu Mỹ:'"Trái tim anh đã băng giá và khô cứng.anh rất yêu em, anh yêu em

bao nhiêu thì tim cứng bấy nhiêu. Anh không tin là em không yêu anh, anh

chỉ muốn xem xem, trái tim em có phải vì Tình yêu mà cũng băng giá. "Sống

trên cõi đời này không còn ý nghĩa gì đối với đôi trai gái này cho nên họ cùng

móc trái tim của mình ra cho nhau xem và cùng chết. Nguời dân cùng làng vì

cảm động trước mối tình của đôi trai gái cho nên đã chôn hai người cùng với

nhau. Cùng đêm đó có một trận mưa lớn suốt đêm,dân làng nghe thấy có

tiếng nói chuyện ở ngoài đường cái nhưng chẳng ai dám ra xem là có

chuyện gi? Thế rồi sáng hôm sau, trên ngôi mộ của đôi trai gái mọc lêm một

cái cây nhỏ, trên cây mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt. Hoá ra

là xác của Đào Tử mọc thành cái cây .Dân làng vì để tưởng nhớ tới Đào Tử

chàng trai dũng cảm đã lấy tên chàng đặt cho cái cây ấy. Còn về Tiểu

Mỹ,nàng đã hoá thành nhũng bông hoa màu hồng ấy. Sau khi chết linh hồn

của nàng bay về trời nhưng nàng vẫn còn lưu luyến với mối tình ở duới trần

gian Vương mẫu nương nương cảm động trước tình cảm ấy đã phong cho

nàng cái tên Đào hoa nương nương tượng trưng cho Tình yêu.

Hè năm đó, trên cái cây ấy kết đày những quả có có hình trái tim gắn liền

với nhau.Những người biết câu chuyện này thường sợ cây Đào đau cho nên

họ đợi cho quả Đào có màu đỏ và trở nên mềm thì mới ăn. Kỳ thứ trong quả

Đào còn có một cái hạt cứng bảo vệ trái tim đã hoá đá.

Từ năm đó trở đi nguời dân ở đây coi hoa Đào là loại hoa tượng trưng cho

Tình yêu, gỗ của cây Đào dùng làm bùa tránh tà.

Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh

đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ

chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi

người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na...Trong vùng ko ít

đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến

điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa

ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của

người vợ,la' 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi

trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai

bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi

những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn

lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm

cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối

lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là

người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già

nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé

chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già

bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên

lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:

-Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko thể

nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được

TRÁI TIM - BỘ ÓC VÀ CÁI LƯỠI

Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ

nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.

Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho

ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn,

cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."

Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao

siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ

óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ

là vàng bạc."

Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy

mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân

thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự

khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao

siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."

Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản

xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói

những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.

Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không

một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên

chai đá như những tháng hè nóng bức.

Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc

miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng

kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng

này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái

tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng

tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.

BA CHÚC CON ĐỦ

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở

các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được

ngắm nhiều người .Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :phải nhìn mọi người "

chào " và " tạm biệt " .Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt .

Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân

bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt " .Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh

phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của

mình .Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn rất

nhiều điều quý giá khác .Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng

cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi

chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau ... đó là những hình ảnh

mãi mãi nằm trong tâm trí tôi .

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy .Có 1

lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút

giây cuối cùng .Họ ôm nhau và người cha nói : " Ba yêu con, ba chúc con

đủ ".Rồi cô gái đáp lại :" Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "

Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn

và cần khóc .Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư

của ông ấy nên không nói gì .Bỗng ông quay lại chào tôi và :

- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không

gặp nữa ?

+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩng biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?

-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -

Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất .

+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói :" Ba chúc con đủ " .Tôi có thể

biết điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cha già mỉm cười : Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua

nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ

lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói :" Ba chúc con đủ ", tôi

muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được

nó .

Rồi ông lẩm nhẩm đọc :" Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm

hồn con trong sáng .Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con

luôn sống .Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui

nhỏ nhất .Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng .Ba chúc con

đủ mất mát để con yêu quý những gì con có .Và ba chúc con đủ lời chào để

có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng .

Ông khóc và quay lưng bưóc đi .

Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "

Khi đọc câu "Chỉ khi chúng ta mất đi một điều gì đó, chúng

ta mới thực sự thấy được

cái đó đáng quý biết nhường nào" của bạn mình chợt nhớ đến một câu danh

ngôn như thế này:

"When one door of happiness closes, another opens but often we look so

long at closed door that we don't see the one that has been opened for us. I

wish your fingers were caught in the process!"

"Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra. Nhưng

thường ta cứ ngắm mãi cánh cửa đã đóng để rồi không thấy cánh cửa đang

mở ra. Chúc bạn biết mở cửa."

Bạn thấy thế nào?

Sức Mạnh của Nụ Cười

(Halnoch McCarty)

Smile at each other, smile at your wife, smile at your husband, smile at your

children, smile at each other -- it doesn't matter who it is -- and that will help

you to grow up in greater love for each other.

Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau

một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi

một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ,

tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.

Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những

người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông

từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế Chiến II. Từ những năm

tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự truyện hay

một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry

là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử

bắn như những người khác. Ông viết :

"Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc.

Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh

ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi :

-Xin lỗi, anh có lửa không ?

Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt

tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế.

Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.

Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm

hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song

do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi

hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi

không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.

-Anh có con không ? - Anh ta hỏi tôi.

-Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiéc bóp có hình gia đình mình. Đoạn anh ta

cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng

của anh đối với chúng.

Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại

người thân. Anh ta cũng khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khóa

và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố, thả tôi

ra rồi quay trở về.

Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười.

Từ khi đọc được câu chuyện này, tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết

rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ mình, bảo vệ phẩm

giá và vị thế của mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý giá

mà tôi gọi là tâm hồn.

Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng

còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó

với người khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với

tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể

dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà

đưa ra một lời khuyên chân thành : "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với

vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này

sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau".

Chuyện cây táo

Cách đây rất lâu , ở 1 làng nọ có một cây táo cổ thụ .Hàng ngày có 1 cậu

nhỏ hay ra chơi đùa với cây . Cậu leo trèo lên ngọn cây , hái táo để ăn và khi

đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó . Cậu rất yêu quí cây táo

và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu .

Thời gian trôi đi , cậu nhỏ gày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo

nữa . Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất buồn bã . Cây táo muốn cậu

chơi đùa với nó , nhưng cậu từ chối :

- Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn

chơi đồ chơi kia nhưng tôi không có tiền để mua chúng .

- Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói - nhưng cậu có thể hái các trái táo để

bán và cậu sẽ có tiền .

Cậu trai rất mừng khi nghe đề nghị như vậy . Cậu hái hết các quả táo mang

đi bàn và không trở lại nữa . Cây táo rất buồn vì nhớ cậu .

Một ngày kia , cậu bé ngày nào đã trở thành 1 chàng trai , đến bên cây táo .

Nó rất vui mừng và đề nghị cậu chơi dùa với nó . Nhưng chàng trai từ chối và

đề nghị cây táo hãy cho chàng 1 ngôi nhà đề gia đìng của chàng trú ẩn .

-Tôi kô có nhà đê cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán

cây của tôi để làm nhà .

Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây , vui vẻ mang đi . Cây táo rất hạnh

phúc khi thấy chàng trai vui nhưng không thấy chàng quay lại . Nó trở nên

buốn bã và cô độc.

Vào 1 ngày hè nóng nực rất lâu sau đó ,ngươi đàn ông- cậu bé lại xuất

hiện . Và cây táo lại rất vui mừng . Nó muốn chơi đùa , nhưng người dàn

ông ấy từ chối vì mệt mỏi . Ông ấy muốn có 1 chiếc thuyền để nghỉ ngơi và

muốn cây táo giúp mình . Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây

to lớn của nó đề làm thuyền . Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện

nữa .

Cuối cùng , vào 1 buổi chiều , ông lão - cậu bé đã xuất hiện .

- Ôi con trai ,bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói -

Không còn những quả táo chín ngọt..

- Con không còn răng để ăn táo..

- Cũng không còn cành để con leo ...

- Con không đủ sức để làm việc dó.

- Thật sự ta không còn gì nữa , chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc..

- Con không cần cái gì nữa cả . Chỉ cần 1 chỗ để nghỉ ngơi thôi .

Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây . Cây táo rất đỗi vui mừng . Nó cười qua làn

nước mắt.

Đây chỉ là 1 câu chuyện ngụ ngôn . Cây táo là cha mẹ chúng ta . Khi chúng

ta còn bé chúng ta rất thích chơi đùa với Bố , Mẹ . Nhưng khi chúng ta lớn

thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về khi chúng ta cần lấy thứ gì hay chúng

ta có những nỗi phiền muộn . Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha thứ đón nhận chúng

ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta được hạnh phúc.

Món quà dành cho những nhà thông thái

Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật

ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa

ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm.

Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một

đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống VÀ KHÓC MÀ THÔI.

Ở ÐÓ , TRONG MỘT CĂN PHÒNG NHỎ, TỒI TÀN, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James

Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham

Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm . Tuy vậy đó không phải là một

công việc kiếm được nhiều tiền.Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết

lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng

vận may đã không mỉm cười với cô.Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim',

James Dillingham Young,t rong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên

bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim,

Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,

một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô

sáng lên.

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá

nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây

thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta.Thứ còn lại là

mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng.Thật tuyệt đẹp, không

khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô .Della cuộn

tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát .

Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại

trước bảng hiệu "Madame Eloise".Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta

chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.

Della cất tiếng hỏi: 'Bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo :' Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc

của cô đi'.

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.

'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.

Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các

cửa hiệu trong niềm vui khôn tả .Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ . Ðó

là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình

nhưng rất tiếc là nó không có dây . Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết

rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu

còn lại.

Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ

thầm :'Mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng

chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa.Tóc

của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông

như một con bé nữ sinh ấy!'.Cô tự nhủ :' Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế

này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng

rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo

khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh

đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh

đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Ðừng

nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món

quà.Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui

vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?'Jim hỏi.

'Ðúng thế ,em đã cắt và bán rồi ,vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em

vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'Em nói là em đã bán tóc à?'

'Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn.

Anh nói: 'Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra

em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những

giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc

kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông

thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất

đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để

kẹp nữa!

Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra

thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và

chạy đi lấy .

'Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú

nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi.Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim,

hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu

mỉm cuời nói: 'Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.

Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em .Giờ thì

chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chong#yeu