Nói "yêu em" dưới mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa !
Chị nói yêu em.
Che giấu giọt cảm xúc đang chực tràn ở khoé mắt.

Mưa !
Em nói yêu chị.
Lần đầu em hiểu mưa còn có vị mặn.

Mưa !
Chị tìm được tên gọi cho tình cảm trong lòng

Mưa !
Em nghe tim mình gọi tên "Hạnh Phúc"

**********************************

Nói "Yêu Em" dưới mưa

1.

Hạ Vy nhoẻn miệng cười khi thấy chị đứng đứng ngoài cổng đợi. "Tách", chiếc ổ khoá đã được mở, cánh cửa khẽ cựa mình nhích một bên cánh. Hạ Vy bước ra, đứng tựa mình vào cánh cửa. Chị vẫn đứng bên ngoài, cạnh chiếc Classico đen. Nắng nhuộm vàng đường. Chị mặc chiếc đầm trắng, đuôi váy có thêu một ít hoa nhỏ li ti, khuôn mặt thanh tao làm chị toát lên vẻ nhẹ nhàng như thiên thần. Hạ Vy rất thích ngắm chị trong những đầm trắng. Có những đêm trong giấc ngủ mơ màng, Hạ Vy thấy dáng người chị thấp thoáng, ẩn hiện mờ ảo dưới những dải lụa trắng. Chị thanh khiết nhìn Hạ Vy làm tim cô xao xuyến lạ. Hạ Vy muốn kêu tên chị rõ to trong giấc mơ để được chị quay lại và ôm cô vào lòng, nhưng lần nào cũng thế, Hạ Vy giật mình bởi chính tiếng kêu của mình, chưa lần nào cô thấy mình ôm được chị hay ngã trong lòng chị...dù chỉ một lần mơ.

Hôm nay chị lại e ấp bên chiếc đầm trắng, Hạ Vy như bị vẻ thanh khiết của chị hớp lấy một ngụm hồn mình. Cô thần người, mơ hồ những giấc mơ hằng đêm.
- Nhìn gì vậy cô bé..? Làm gì đứng sững người ra thế kia...?
- Cái chị này...chọc em nữa àh...!
- Ai biểu cô đứng như say nắng...!
- Em..em.. Hạ Vy muốn nói "em say chị chứ có say nắng đâu!"

2.

Quán café hôm nay vắng khách hơn mọi ngày. Những giai điệu ngọt ngào làm chị chao mình. Tự nhiên thèm một ai đó nói tiếng yêu thương, thèm một vòng tay đỡ lấy trái tim đang thổn thức, thèm một chiếc hôn trên bờ môi mọng chín màu táo đỏ. Chị thả hồn và trải lòng mình theo nhạc. Từng khúc điệu bổng trầm rót vào lòng chị những khoảnh khắc, những khao khát mà bản thân cũng không thể hình dung vào lúc này.

Đối diện chị, Hạ Vy tươi tắn với ánh mắt tinh nghịch. Chị thấy hình ảnh mình thời tuổi teen cũng thế, một chút lém lỉnh và nhí nhảnh. Chị vô tư với những thay đổi xung quanh. Đôi mắt chị ngày xưa cũng như Hạ Vy bây giờ - tươi màu hi vọng. Mắt Hạ Vy như một mặt hồ phẳng lặng, chị soi vào đó, tìm thấy mình thời non dại.

Thời non dại chỉ cách đây khoảng 3 năm thôi, nhưng nó lại như một ranh giới chia đôi tâm hồn chị về hai cực thái cảm giác. Nhớ khoảng thời gian trước cột mốc, chị luôn đem theo mình gam màu tươi trẻ, luôn mãnh liệt như cỏ non vươn mình đón sức sống mới. Sau cột mốc đó, chị tự nhiên có chút trầm lắng. Cái tuổi chị vẫn còn là thời khắc của một đoá xuân thời sắc trẻ, nhưng gam màu xuân đang bị pha nhạt dần bởi sắc thu độ buồn. Sự nồng nhiệt đón ngày mới thay bằng sự tĩnh lặng chờ nó trôi qua. Ranh giới của hai trạng thái mỏng manh nhưng lại tạo nên hai tâm hồn khác biệt rõ rệt trong một con người. Chị thấy mình khác ngày trước nhiều lắm. Ngày trước của chị giống Hạ Vy. Còn bây giờ, chị là chị, cũng không là chị. Chị cười nhẹ trong lòng nghe cảm xúc bâng quơ một thứ gì không rõ.

3.

Chị lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng có nét gì đó đượm buồn. Đôi mắt chị hay nhìn và nghĩ một điều gì đó xa xăm. Nhưng chính vì điều này, Hạ Vy cảm thấy thích gần chị. Hạ Vy sôi nổi và nhiệt huyết với tuổi trẻ. Hạ Vy trẻ, thật ra so với chị, Hạ Vy chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi. Nghĩa là Hạ Vy không trẻ quá với chị. Vậy mà Hạ Vy khác chị nhiều lắm. Sự tương phản rõ rệt càng tạo nên sự hiếu kỳ trong Hạ Vy. Cô muốn đi sâu vào tâm hồn chị, muốn biết rõ điều gì làm mắt chị đượm buồn, ai đã làm tâm hồn chị phảng phất những cung bậc cao thấp.

Hạ Vy nhớ chị trong tấm hình chị tặng cô. Chị mặc đầm trắng với nụ cười rạng rỡ. Hạ Vy đã từng xem qua cuốn album lưu giữ khoảnh khắc của chị. Tấm hình nào chị cười, khuôn mặt cũng tươi vui. Khoé miệng luôn ánh lên hạnh phúc với đôi mắt nâu tinh nghịch. Hạ Vy có dịp đi chơi với chị một lần ở Bình Qưới và cùng chị chụp được vài tấm hình. Hạ Vy rất thích và yêu những bức ảnh chị đứng bên cô, cười nhẹ. Nhưng Hạ Vy không thích những nụ cười này. Hạ Vy thích nụ cười ngày xưa của chị. Nụ cười toả nắng với hàm răng trắng, đều như cô gái quảng cáo kem đánh răng Colgate trên tivi. Hạ Vy thích nụ cười đó. Một cái cười làm bừng sáng mọi thứ. Hạ Vy không thích nét cười bây giờ của chị. Nó vẫn xinh, khoé miệng vẫn chúm chím với lúm đồng tiền trên má, nhưng nó thiếu gì đó. Có lẽ do đôi mắt xa xăm của chị mà nét rạng rỡ đã bị giảm phần nào. Hạ Vy ước mình có thể nhìn thấy lại nụ cười ngày xưa của chị.

4.

Hạ Vy đang nghĩ gì thế. Sao nét non thơ của Hạ Vy làm chị yêu thích quá. Từ ngày biết Hạ Vy, chị cảm thấy một điều gì đó lan nhẹ vào lòng. Đôi khi thấy lòng như buổi sớm mai, Hạ Vy như giọt sương điểm tô cho một ngày mới lung linh tinh khiết, nhưng đôi khi lòng lại trầm xuống, bởi ngày mới cũng sẽ trôi qua, giọt sương Hạ Vy cũng sẽ tan biến nhanh dưới ánh nắng. Lòng có những cảm xúc giao thoa khiến chị vụng về không thể diễn tả được điều gì đang xem lẫn vào góc tâm hồn. Chị chỉ biết đón nhận. Khi thì cảm thấy thật hồ hởi, khi lại cảm thấy thoáng buồn. Chị thấy mình trống chêng giữa nhớ và thương. "Nhớ ai ? Thương ai ?" Chị bất chợt lúng túng, thấy ngượng ngùng khi bắt gặp chữ "thương" trong đầu mình. Cảm giác ngồ ngộ, là lạ. Bất giác, chị thấy cảm xúc này quen thuộc lắm. Hình như tâm hồn chị từng có nó, đâu đó trong lòng chị đã từng lưu giữ nó.

Hạ Vy hồn nhiên quá nhưng Hạ Vy cũng là một người nhạy cảm có thể đoán được tâm ý của người đối diện. Chợt thấy e dè, chị sợ Hạ Vy thông suốt được xúc cảm của mình. Chị muốn che giấu. Chị ngượng ngùng khi nghĩ đến việc Hạ Vy có thể biết tâm trạng trong chị đang xao động về cô. Chị có ý muốn lấp liếm nó.

5.

- Nè chị đang nghĩ gì thế ?
- Chị có nghĩ gì đâu...
- Em thấy chị đang thẫn thờ. Hạ Vy vừa nói vừa ném cái nhìn lém lỉnh khiến chị bối rối. Nói em nghe xem chị đang nghĩ thế...?
- Chị ... Chị chẳng nghĩ gì cả.
- Thế sao chị im lặng và bần thần người thế ? Mọi ngày chị nói nhiều lắm mà.
- Không đâu, chị bình thường mà. "Hạ Vy biết mình đang nghĩ gì sao..." Nhớ... Thương... Ôi mọi thứ đang lẫn lộn trong đầu chị.
- Thật là chị nhất quyết không nói sao ? Em biết chị đang nghĩ gì đó nhé. Đừng giấu mà ! Nói em nghe đi.
- Không có gì đâu ! Thật mà ! Tự nhiên chị không biết nói gì nên im thôi. Chị muốn né tránh ánh mắt Hạ Vy.
- Chị không nói em cũng biết.
- Em biết gì...? Lời nói của chị chút nghi hồ, hốt hoảng.
- Chị nghĩ đến người xưa àh.
Chị im lặng.
- Im lặng là đồng ý hay phủ nhận vậy ?
Ngước nhìn Hạ Vy, chị lúng túng. Sao Hạ Vy hỏi nhiều thế. Chị cũng không biết phải trả lời sao. Tâm trạng chị lúc này cứ như con thuyền, mỗi câu nói của Hạ Vy lại vỗ nhẹ làm nó chòng chành giữa khơi tâm tư.

6.

Chị vẫn im lặng không trả lời. Hạ Vy thôi không hỏi nữa. Mỗi người có những khoảng lặng riêng của mình. Hạ Vy lơ đễnh nhìn khói thuốc vừa phả ra từ miệng cô, nhịp chân theo bài hát trong quán, vu vơ vài câu quen thuộc. Ly café đã ngưng nhỏ giọt từ khi nào cô cũng không biết. Cô cũng không quan tâm đến việc mình phải thêm đường, khuấy nó lên, lắc nhẹ ly đá và trút ngược nước từ đá tan ra ngoài. Sau khi cái ly đá không còn một chút nước dư, cô sẽ từ từ cho từng muỗng café vào chứ không đổ nhanh một lúc. Hạ Vy thích nhìn những viên đá trong veo bị nhuộm màu nâu đen thẫm, nhìn sắc màu của café đang liếm ngọt dần hết bề mặt viên đá, từ một sự tinh khiết được kết tinh từ nước, viên đá trở thành sở hữu thuộc về café, nó hoà mình và tan đen vào vị ngọt đắng.

Bất giác Hạ Vy nhìn chị, rồi lại nghĩ đến sự tương quan của café và những viên đá trong veo, cô tự ví mình là café và chị sẽ là viên đá. Ước gì cô có thể ngọt ngào với chị, và chị sẽ tan chảy trong cô.

7.

7 tháng 1 ngày.

Hạ Vy đã quen chị được hơn nửa năm một ít. Thời gian qua, chị trở thành một yếu tố thân quen với cô. Ngày ngày nhắn tin, điện thoại. Chị kể Hạ Vy những câu chuyện xảy ra trong ngày, chuyện trong cơ quan, chuyện bạn bè. Hạ Vy lắng nghe, hạnh phúc đón nhận chia sẻ từ chị như một chiếc bình rượu, càng đong đầy mới cũ càng nồng men.

Có những ngày mệt mỏi, chị về nhà ngả lưng ngủ thiếp, quên gọi điện cho Hạ Vy làm cô trông chờ, ngong ngóng dán mắt vào màn hình di động, hi vọng nó sáng lên và thấy được dãy số thân quen. Dần dần, cô thấy lòng mình yêu cả 24 giờ mỗi ngày vì từng khoảnh khắc trôi qua đều thấp thoáng chị.

Đã bao lần ngồi bên chị trong những quán café khắp phố Sài Gòn, Hạ Vy luôn cảm thấy tim có những rung động mạnh. Lần nào cũng thế, cô nén nó lại bằng hơi thở của mình, bằng những khói thuốc phả ra, cố che giấu những xúc cảm.

Từ ngày gặp chị, Hạ Vy gieo mầm những hạt hi vọng vào lòng. Cô mong chờ một ngày gặt hái những hạnh phúc ngọt ngào.

8.

- Em có thích mưa không ?
- Em không thích lắm
- Có bao giờ em đi bộ hay nhảy dưới mưa không ?
- Có. rất hiếm khi.
- Em ra mưa với chị đi.
- Sao thế ?
- Uh, tự nhiên chị muốn thế,

Hạ Vy chưa kịp trả lời đã thấy chị đứng ngoài sân. Chiếc đầm trắng khi nãy nhẹ nhàng đẩy đưa theo gió giờ ướt đẫm, ép chặt vào người chị. Chiếc vày xoè quấn chặt vào phần hông đổ xuống khiến chị thật gợi cảm với bờ mông tròn. Mưa. Trời ngả màu xám. Dăm mười phút lại có tiến sấm đánh từ xa vang lại. Chị đứng. Nhắm mắt. Khuôn mặt ngửa lên trời. Hàng trăm, hàng nghìn giọt mưa xối xuống, ướt đẫm mặt, ướt đẫm vai, ướt đẫm con người chị. Chiếc áo đầm ướt nước bó sát toàn thân làm hiện lên những đường cong hiền dịu. Hạ Vy nhìn chị lòng ngơ ngẩn.

Chị xoay nhẹ người, hai bàn tay chụm lại đón vốc nước mưa rồi lại tung nó lên trời. Mưa từ trời ào xuống, nước từ tay chị văng ra, nhưng giọt mưa va vào nhau, xô đẩy tung toé ra những giọt nhỏ, tất cả như một bảng hợp ca. Nhìn chị thích mưa như đứa trẻ, Hạ Vy bước ra sân, cùng chị hoà mình trong mưa. Chị nắm tay Hạ Vy. Nhún nhảy đôi chân.
- Nhảy lên đi....

Hạ Vy theo lời chị lắc lư người mình. Những giọt mưa từ cái hất mạnh mái tóc của Hạ Vy tung vào mặt chị. Tiếng chị khanh khách cười, giòn tan muốn át cả tiếng mưa.
- Nắm tay chị đi. Cùng nhảy cao nào.

9.

Hạ Vy nắm chặt tay chị. Cô siết mạnh như muốn bộc lộ điều gì, khiến chị khựng lại. Mọi thứ như chợt đứng hình. Chị nhìn Hạ Vy. Khuôn mặt ướt mưa như chị. Những giọt mưa chực nhỏ giọt dưới phần ngọn tóc. Hình ảnh Hạ Vy không nhoè trong nước dù mắt chị phải chịu trận liên tục mưa hất vào mặt. Hạ Vy xinh quá. Chị nhận ra mình đã nhớ khuôn mặt này rất nhiều lần trong đêm. Hạ Vy gợi cho chị những cảm xúc thân quen. Bỗng lúc này chị chợt biết cái tên mình nên đặt cho cảm xúc...

10.

- Chị lại nghĩ gì vậy..?
Hạ Vy hỏi, ngắt quãng suy tư trong chị. Đưa tay vuốt nhẹ lại mái, chị ngượng ngập kéo lại tóc như thể sợ nó bị rối dưới sự đùa giỡn của nước mưa.
- Chị nghĩ...
- Nghĩ gì...?
- Sao lúc nào em cũng gấp gáp hỏi chị vậy ?
- Vì em mong chờ câu trả lời của chị.
- Sao thế ?
- Em cũng không biết. Em thích hỏi, thích nghe chị trả lời
- Những câu hỏi của em bật lên điều gì từ chị àh.
- Không hẳn. Những câu em hỏi vẫn chưa thật sự là những câu em muốn hỏi.
- Thế em thích hỏi gì...
- Em...em..

Hạ Vy thấy nóng người dù mưa lạnh thấm vào trong cô nãy giờ. Bàn tay xám, những đầu ngón tay nhăn nhúm vì đứng dưới mưa quá lâu. Hạ Vy run rẩy nắm chặt đôi tay của chị. Cô nghe hơi nóng từ tim lan toả tâm hồn. Mặc mưa, mặc gió rít qua những tàn cây, mặc trời buông màu tím ngắt, đen thẫm trên vạn vật, cô chỉ biết nắm tay chị và từ từ cố ý kéo sát chị vào lòng.

Chị đứng im. Nghiêng nhẹ đầu vào bờ vai mảnh dẻ. Nghe tim Hạ Vy đập cùng tiếng mưa, chị thấy ấm áp, bỗng có cảm giác mong chờ một câu nói gì đó từ Hạ Vy.
- Chị àh...
- Gì hả em..?
- Em yêu chị...

Ngàn tiếng mưa như im bặt để lòng chị tan chảy khi nghe ba từ ấm tình đó. Hạ Vy nhẹ tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Chưa bao giờ cô thấy mình dạn dĩ như lúc này. Trái tim xúi giục cô làm nhiều điều hơn thế.
- Chị có thích em không..?
- Chị có tình cảm với em. Chị...
- Chị không cần nói thêm gì đâu... Hạ Vy bỗng sợ nghe thêm những điều từ chị. Cô sợ lời chối từ.
- Chị muốn nói hôm nay. Có lẽ lúc này là dịp tốt nhất để nói điều chị đang giữ trong lòng...
- ...........
-Chị yêu em.

Hạ Vy tan chảy theo chị.

11.

Hạ Vy kéo khuôn mặt chị gần mình hơn. Cô thấy những giọt nước hình như không phải mưa trên mặt chị. Cô cúi xuống. Thật sát và gần. Hôn nhẹ.
- Chị biết không, trước kia em nghĩ mưa không có vị. Nhưng hôm nay em biết...mưa có vị mặn.

Hạ Vy vừa nói vừa vuốt nhẹ khuôn mặt chị. Bàn tay cô luồn qua tóc chị, dưới sự đan xéo của giọt mưa, tóc chị vẫn suôn mượt theo cái kéo xuống của Hạ Vy. Bàn tay cô tới đâu, tóc nhẹ nhàng duỗi thân mình ra tới đó. Run rẩy, tay Hạ Vy dừng lại ở giữa khoảng lưng, và rồi cô ghì chặt chị gần hơn nữa. Hạ Vy thì thầm:
- Sao chị lại nói yêu em vào lúc này...?
- Vì trời đang mưa...
- Sao lại phải vì trời mưa...?
- Đơn giản chị muốn thế.

Hạ Vy nhận câu trả lời từ chị, nhưng cô hiểu rằng không phải "đơn giản vì chị muốn thế" mà là chị sợ không giấu được giọt nước mắt cảm xúc của mình khi nói điều đó. Cảm xúc tuy mong manh nhưng có thể làm vỡ oà mọi thứ.

12.

Hạ Vy ôm chị. Mặc mưa lạnh. Cô nghe lòng mình hát lời hạnh phúc.
Chị buông người vào lòng Hạ Vy. Mặc gió gào. Chị tìm lại được tên hạnh phúc ngày xưa ./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gxg