truyen hay 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh siết chặt vai nó, có đau không nhỉ ? NÓ cũng chẳng rõ nữa vì lời lẽ của anh đang thấm vào tai nó ...Nó thấy xót xa và ... có chút hối hận , nó vội né ánh mắt anh .Tức giận , anh gào lên:

- Tôi đã chờ đợi , chờ đợi quá lâu rồi ,tôi đã hết kiên nhẫn . Tôi phải có được cậu dù có dùng vũ lực

Ánh mắt anh lóe lên tia máu , nó biết ánh mắt đó muốn gì. Vùng vẫy nó tát anh 1 cái rồi chuồi sâu vào trong giường . Xoa xoa cái dấu vết màu đỏ , anh cười :

- Rất thú vị !

Đè lên người nó , anh giứ chặt 2 cánh tay nhỏ bé của nó đưa lên đầu , còn tay kia xé tan chiếc áo mỏng manh . Anh hôn ngấu nghiến lên môi nó không cho nó cơ hội để thở , vuốt ve tấm lưng nó môi anh trượt dần xuống cổ và ngực nó ... " thình thịch " thứ tiếng đó đã đánh thức lí trí của anh . Anh nhấc người dậy nhìn nó , mát nó đang nhắm tịt vì sợ hãi, khóe mắt nó đang trào ra nhữnh giọt nước mặn chát , toàn thân nó run rẩy ... Cánh tay anh cũng đang run lên ..." Tôi đang làm gì vậy ? " Cái việc anh đang làm với nó có khác gì lũ người thô bỉ kia ..." Tôi sai rồi "

Nó cảm thấy thân thể nhẹ nhõm , cánh tay nó cũng không còn bị trói nữa , 1 tấm áo được phủ lên người nó . Mở mắt nó nhìn anh đi đến tủ áo lấy ra chiếc áo mới 

- Vú có việc phải về quê 1 tuần , cậu hãy tự chăm sóc mình đấy đừng quên rọn rẹp nhà cửa. Anh dừng lại trước cửa và nói thêm : Tôi đã mua cậu về thì suốt đời cậu sẽ là của tôi .Đừng có quên ! 

Nhìn những mảnh áo rơi trên giường nó khóc , nó khóc mà không hiểu nguyên nhân mình khóc vì lí do gì ... Nó đang đau , rất đau , cơn đau đến từ trong ngực nó - ôm lấy ngực nó gục xuống giường ... Con người đó cũng vậy , anh cảm thấy mình thật xấu xa , thật ích kỉ khi muốn chiếm giữ cậu nhưng nếu bảo anh thả cậu anh cũng không thể làm được... Anh không có dũng khí để làm điều đó ... Tồi tệ . anh gục đầu vào cánh tay ... Im lặng ... Nực cười , 1 kẻ có thể dẫm đập lên những thứ mà mình không ưa , 1 kẻ sẵn sàng phá hủy những thứ mà mình không thể có được lại chùng tay trước 1 thằng nhãi .... Cười lớn , anh nói vang : Dù Có phải dùng đến thủ đoạn nào tôi cũng không để cậu chạy mất đâu 

.............

- Đai ca !

Gin cúi đầu chào anh , ngước mắt lên anh hỏi , giọng lạnh tanh :

- Chuyện gì ?

- Thằng nhóc ... Hôm qua ...

- Nó vẫn ổn . Lòng đố kị trong anh trào lên bất giác anh buông lời chế giễu : Sao ? Cậu sợ tôi làm gì nó à ?

Thái độ của thủ lĩnh quá rõ ràng , Gin cười tự tin nói :

- Không ! Nó là của anh , anh muốn làm gì nó chẳng được .

- Hiểu vậy là tốt . Lui mau đi !

Anh nói và lại cắm đầu vào cái Laptop... Gin không hề tuân lệnh, cậu đứng im đó nhìn anh hỏi 

- Đại ca ! Anh không hiểu nó đang muốn gì , nó đang cần gì ... 

" Rắc "

- Anh đang ghen tị với tôi , phải không ?

- Im !

Anh ấn tay xuống bàn gằn giọng nhưng giọng Gin lại càng lúc càng cao

- Anh ghen với tôi vì tôi được nó tin tưởng ... Anh có biết nó không thể nói được là vì ai không ?

" Đoàng " ... Viên đạn bay sượt qua tai Gin , 1 dòng máu chảy ra . Anh nhấn từng chữ :

- Cút ra !

Cúi người Gin bước ra khỏi phòng . Bob trợn mắt và lấy băng ra nói:

- Mày đang chảy máu đấy .

- Tao ổn ! Gin cười chờ Bob băng bó cho mình xong thì bảo : Mày lo giúp tao những chuyện còn lại nhé .

- Mày tính đi đâu ?

- Tới chỗ thằng nhóc , tao hơi lo cho nó

Bob vội nắm lấy tay Gin hỏi

- Vẫn chưa sợ sao ?

Gin dút tay ra và lao ra cửa , Nhìn theo bóng cậu Bob nói khẽ " Mày làm tao ghen với nó đấy "

Nó đang tích cực cọ cái nhà tắm với gương mặt mệt mỏi , gin hô to :

- Hê nhóc , em ổn chứ ?

Nó quay lại , nở 1 nụ cười . Gin xoa dầu nó khẽ hỏi 

- Hôm qua đã có chuyện gì vậy ?

NÓ im lặng , nó không biết phải nói thế nào ? 

- Nhóc có muốn đi chơi không ?

Nó ngước lên nhìn Gin và quay nhìn cái nhà lắc đầu . Gin vôi nắm tay nó kéo ra cửa miệng nói :

- Kệ đi , Nhà có bẩn tí đại ca cũng không trách nhóc đâu mà chắc gì anh ta đã về nhà 

Nó bỗng thấy nhói trong người ... GIn tống nó vào xe và đưa nó đi dạo : quần áo , hoa , công viên , khu trò chơi ... Tất cả với nó đều lạ lẫm , nó bị cuốn vào sự hấp dẫn của những thứ đó mà quên đi cái cảm giác khó chịu kia 

- NHóc có ăn kem không ?

Gin chỉ vào cái thứ có nhiều màu sắc và đang tỏa khói kia , Có vẻ ngon đó , nó gật đầu 

- Chờ anh tí nhé .

Gin chạy đến quán kem , nó đứng đó và 1 tiếng nói vang lên sau lưng :

- Làm ơn cho tôi ít tiền lẻ 

Nó quay lại , không phải chứ ? Papa ... NÓ lùi lại nhưng mặt ông ta cũng bién sắc rất nhanh , ông ta gào lên

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA

ông ta chạy như thể nó là quỷ hiện hình . Ngạc nhiên nhưng nó cũng đuổi theo ông ta , co người trong cái bãi rác ông ta run lẩy bẩy khi nó xuất hiện . Quỳ xụp xuống ông ta lạy nó liên tục nói :

- làm ơn tha cho tôi ... Tha cho tôi 

làm sao đây ? Nó không dám chạm vào ông ta nhưng hoàn cảnh ông ta lúc này thật đáng thương . 1 bàn tay chạm vào vai nó , kéo nó ra sau Gin nói 

- Đi thôi !

Nó định cự lại thì thấy anh vứt xuống cho ông ta 1 bó tiền ... Sững trong vài giây ông ta vồ lấy bó tiền , cuời và quỳ cảm ơn . Cái cacnhr đó khiến nó nhớ lại lúc ông ta nhảy lên bàn lấy chỗ tiền vừa bán nó . Gin vội kéo sát nó vào người rồi dưa lên xe:

- Về nhé !

Gật

Im lặng

- Em vẫn lo cho họ sao ?

Sao họ lại thành ra như thế ?

- Đó là cái giá mà họ phải chịu khi đã làm thế với em

Anh ta đã ra lệnh làm thế sao ?

- Đúng ... Nhưng nếu không vì họ đã nuôi em chắc đại ca đã giết họ rồi

...

- Em sợ đại ca sao ?

Gật dầu 

- Em có ghét đại ca không ?

Im lặng , câu này thật khó trả lời , nó không thích anh ta - đúng nhưng nó hình như cũng không ghét anh ta cho lắm ... Thật ... Nếu ngày đó anh ta không làm thế với nó , biết đâu nó sẽ cách nhìn khác về anh

Gin nhìn gương mặt biến đổi liên tục của nó , chờ đợi 

" Gin , tao nhớ mày lắm "

Gin rút chiếc điện thoại trong túi ra nói :

- Aloo!

- hê , tao nhớ mày quá 

- Giọng mày sao thế ? Mày đang ở đâu ?

- Khu cảng C , mày đến phụ tao chút đi >

" Két " 

- Cài chắc dây vào nhóc .

Gin gào to và quay ngược chiếc xe , 1 cái bóng đen lao vút trên đường làm mọi người hoảng hồn , nó phải bám chặt vào thành ghé để người khỏi đổ ra trước 

- Ở đây , chờ anh 1

Chiếc xe phanh kít , nó chưa kịp tĩnh trí thì bóng Gin đã biến mất trong khu cảng đầy những nhà kho cũ nát ... Hình như có tiếng súng nổ ở đâu đó .Chờ ,

" cạch "

tiếng cửa xe bật mở , gin ẩn 1 người ta lớn vào va gào 

- LÁi đi !

Nó bật sang tay lái và nhấn ga , chiếc xe quay 1 vòng ròi chạy 

- là nó sao ?

BOb gào lên và vết thương lại bật máu , gin vội ấn mạnh tay xuống quát :

- Im đi , tao sẽ đưa mày vào viện , chuyện khác tính sau

Gin chuòi người ra trước nói 

- Nhóc ra sau đưa tay lái cho anh .

Bệnh viện , tất cả đều trắng toát ...Không hiểu sao nó ghét cái màu trắng ở nơi này - nó có cảm giác mình thật dơ bẩn khi ở giữa màu trắng nhưng nó cũng không thể rời đây . Gin không để tâm đến nó anh đang loanh quanh trước phòng mổ , gương mặt lo âu sốt ruột - nó chưa bao giờ thấy gương mặt này ... Có chút buồn vì Gin không hề để tâm đến nó ...

Cánh cửa bật mở , Gin lao vội đến chỗ ông bác sĩ hỏi dồn :

- Cậu ta sao rồi ?

- viên đạn đã trúng vào bả vai cậu ta , tạm thời đừng để cậu ta vận động cánh tay nhiều quá

- Tôi vào được chứ ?

- Tôi có thể nói không sao ?

Ông ta cười xoa 2 tay vào nhau nói tiếp :

- Cả 2 đừng ồn ào quá là đựơc

Gin ẩn cửa bước vào nhìn thằng bạn thân đang nằm bất động trên giường , 2 mắt nhắm nghiền và cả 1 bờ vai trắng xóa ... Khẽ nhăn mặt , anh bất động 1 hồi lâu rồi giơ tay đập vào đầu Bob

- Có cần đối xử thô bạo như vậy khong ? Tao là bệnh nhân mà 

Bob giả vờ nhăn nhó nhưng gin vẫn lạnh tanh , anh thảy chiếc điện thoại của mình lên giường rồi tức giận hỏi

- Ai cho mày gài cái nhạc chuông kinh tởm này vào máy tao hả , lỡ người khác nghe được thì tao giấu mặt vào đâu ?

Mở lại cái nhạc chuông , BOb thích thú nói

- TAo thấy hay đấy chứ , mà ai dám có ý kiến trước cái mặt của mày chứ ?

Gin chồm lên bên giường gằn giọng 

- Trả cái nhạc cũ cho tao 

- Ờ , chờ tao khỏe đã ...

Bob cười và quay mặt ra cửa : 1 cái đầu màu vàng đang lấp ló ngoài đó , gương mặt vui vẻ biến mất anh quay sang nhìn Gin hết lên :

- Sao nó còn ở đây ?

Gin giât nảy mình trước tiếng hét cuả Bob , anh quay sang nhìn nó chưa kịp trả lời thì lại nghe thêm 1 tiếng hét nữa ;

- Đưa nó về mau !

Gin đang định phản đói anh không muốn về khi chưa chắc về tình trạng của Bob ... Ngần ngừ , Bob gương ngồi dậy 

-- Được rồi , mày nằm nghỉ đi tao sẽ đưa nó đi ngay

Gi ẩn vội Bob nằm xuống , kéo nó quay ngược ra cửa anh hỏi thêm:

- Lát nữa mày có ăn gì không ?

- Đưa nó về trước đi đã 

Bob càu nhàu ....Gin lái xe rất nhanh , nó nghĩ có lẽ anh muốn nhanh quay về bệnh viện ., mắt nó hướng ra cửa

- Xin lỗi vì đã kéo nhóc vào những chuyện này ?

Không sao đâu ạ , em còn chưa cám ơn anh về buổi đi chơi hôm nay mà 

Im lặng 

Tại sao anh Bob lai nổi giận như vậy ? anh ấy ghét em à ?

- Ha ha ! không , nó chỉ sợ anh đưa em về trễ sẽ làm đại ca nổi giận thôi

Anh ấy sẽ nổi giận ạ ? Mặt nó lộ vẻ lo sợ : vậy anh ...

- Không sao đâu ? Anh tự làm tự chịu

Chiếc xe dừng lại trước căn nhà , đền vẫn tối chứng tỏ nhà không có ai ... Gin xoa nhẹ đầu nó nói ;

- Ngủ ngon nhé nhóc

Anh quay lưng đi , ngước nhìn căn nhà tối nó bỗng thấy lo ... Nó vội đuổi theo Gin 

- Còn chuyện gì sao ?

Gin mỉm cười dịu dàng với nó làm nó thấy yên tâm , nó chộp lấy bàn tay ấm áp của anh

Em rất thích anh

NGỡ ngàng ... GIn cười cúi sát xuống mặt nó thì thầm 

_ Anh cũng thích em lắm nhóc ạ .

Nó nhoẻn cười ... gin đưa tau chạm vào mặt nó ... Thoáng rùng mình nhưng nó vẫn đứng nguyên . Cánh tay chạy dần xuống cổ , mặt nó có chút tái đi và khi tay anh chạm vào ngực nó thì nó nhảy lùi lại ...Gin cười :

- Em nhận ra chưa ?Từ " thích ' của 2 chúng ta có ý nghĩa không khác nhau đâu

Im lặng , nó kéo chặt cái áo ... Cảm thấy mình cũng hơi quá khi làm thế , Gin liền nói :

- Em mau về ngủ đi 

Chiếc xe biến mất trong màn đêm , nó bước vào nhà nhẹ nhàng dù biết không có ai ở trong 

- Đi chơi vui không ?

Nó tái xanh mặt khi cánh cửa to nhất mở ra và tiếng của người đàn ông đó ... Anh ta tiến lại gần nó :

- Hình như cậu chưa xong việc phải không ?

Tôi ... tôi xin lỗi 

Nó co người lai ... Anh chau mày , quần áo nó có dính chút máu :

- Máu ở đâu vậy ?

Nó hốt hoảng , nếu anh ta biết Gin đưa nó đến đó chắc chắn anh ta sẽ hại Gin 

Tôi bị ngã 

" Nói dối " Anh nhìn thân thể không 1 vết trầy xước nhúng cũng chẳng muốn hỏi hơn nữa ,anh ẩn vai nó :

- Đi ngủ đi 

Nó tròn mắt không tin vào tai mình , anh ta Tin vào cái lý do đó dễ dàng vậy sao /

- Cậu đi chơi mêt rồi , mau đi nghỉ đi 

Nó lúng túng 

Vậy còn anh

- Toi còn làm việc , về phòng đi .

Anh ta đóng cửa lại trước mặt nó , nó có chút thắc mắc nhưng lại chẳng dám hỏi ... Im lặng , anh ấn phím điện thoại nói vào đó 1 tràng rồi cúp máy ... Thở dài , anh nhớ lai cái cảnh lúc Gin chạm tay vào cổ nó . Tim anh lúc đó như thắt lại vì ghen ti , nó chưa bao giờ đẻ anh chạ vào người như thế ... Anh biết Gin chỉ coi nó như 1 người em nhưng nó laịn không nghĩ vậy ... Anh tin chắc Gin sẽ không làm gì có lỗi với anh nhưng nếu vậy thì nó sẽ không còn cười nữa ... Anh muốn thấy nó cười , anh muốn bù đắp cho nó ... nhưng cũng không muốn nó rời xa mình ... Anh chấp nhận nhìn nó vui vẻ bên người khác , chỉ cần nó luôn ở cùng anh là được...

Nó trở mình , đã 4 giờ sáng rồi... Nó leo xuống giuờng lò dò đi về căn phòng lớn nhất " Anh ta vẫn ngồi đó , vẫn làm việc không hề nghỉ ngơi " . Nó nhìn gương mặt suy tư của anh ta ... Buồn ... nó thở nhẹ và rút lui ...

Anh bước từ trong phòng ngủ ra với bộ véc đen đắt tiền , mái tóc nâu chải ngược ra sauvaf đôi mắt xanh sắc lạnh được giấu sau cặp kính đen . Dừng lại , 1 khay thưc săn được sắp sẵn trên bàn , 1 đĩa cơ trộn và 1 cốc cà phê đặc không đường . Ai đã làm vậy ? hình ảnh nó lóe lên nhưng đã bị anh phủ nhận ngay" Không đời nào cậu ta làm vây ?" , có kẻ xâ nhập chăng ? không, ngôi nhà này được nắp những hệ thống an ninh tốt nhất vạy chỉ có thẻ là vú ... bà ấy về sớm thật , a... anh giải quyết đĩa cơ 1 cách nhanh chõng và ngon lành ... Chiếc xe phóng ra khỏi nhà cùng lúc với 1 bóng người chạy đến bên bàn ăn mỉm cười...

- Đại ca !

- chuyện gì ? 

Anh ngước nhìn Gin trong vài giây rồi lại cắm mặt xuống màn hình 

- là chuyện của thằng nhóc , hôm qua em đã đã đưa nó đến ...

- Đại ca ! Bob chạy xộc vào quên cả gõ cửa : chuyện hôm qua là do em ...

Anh nhíu mày , từ tốn hỏi :

- Tay cậu ổn chưa ?

- dạ ... Bob vẫn thở dốc : em vẫn ổn 

- Vậy thì đi ra , anh phẩy tay : cả cậu nữa chuyện hôm qua các cậu tự giải quyết đi

Bob giơ tay định kéo Gin ra ngoài nhưng cậu lại né cánh tay Bob và nói :

- Đại ca , chuyện hôm qua em ...

- Dù sao cậu ta cũng đã an toàn , phải không ?

Giọng anh thản nhiên đến mức Gin thấy lung túng 

- Vậy là được rồi ... Nếu cậu vẫn thấy hối hận thì tự xử mình đi đừng có làm phiền tôi

- Vâng !

Gin cúi gập người và rời khỏi phòng ... 

- ....

- MÀy định đi thăm thằng nhóc nữa à ?

- Tao nghĩ là không ? Gin nói và đi xuống hầm 

Anh bước vào nhà thấy nó đang ngồi trên ghế , nó nhìn anh đầu hơi cúi xuống rồi chạy xuống bếp ... Anh định đuổi theo nó nhưng lại thôi, ấn điện thoai anh nói :

- Sao cậu không đến trông thằng nhóc ?

- ....

- Đến ngay đi !

- Vâng !

Tiếng ô tô dừng trước cửa cùng với tiếng của Gin , nó vội chạy lên :

- Nhóc !

Nó sững người nhìn những bầm tím trên mặt Gin , hiểu ý nó anh nói :

- Đừng lo , anh chỉ bị nhẹ thôi .... Tự trừng phạt đấy mà .

Gin quay sang nhìn anh cúi đầu ;

- Cậu tính bỏ việc à ?

- Em chỉ nghĩ ... 

- Cậu ta chẳng tin ai ngoài cậu đâu 

Anh dánh mắt sang nó rồi quay đi , nó bỗng thấy trong ngừoi khó chịu ... Quay lưng nó chạy vào bếp 

- Anh đang nói sai đấy ... Gin thì thầm 

" tại sao bỗng nhiên mình khóc " nó tự hỏi thế khi thấy 1 hạt nước rơi xuống mu bàn tay 

- Nhóc ! Gin vỗ vai nó : Có bữa tối chưa ?

nó luống cuống gạt vội nước mắt rồi đổ thức ăn ra đĩa 

- Đại ca! Gin đặt bữa tối lên bàn nói: Em còn chút việc .

- cậu không ăn sao ?

cười , Gin nói :

- Mai em sẽ tới trông trẻ cho anh 

- À ...anh ăn nhanh đi trước khi nó nguội không phụ công thằng nhóc đấy .

Anh giật mình suýt làm rơi đống giấy tờ , Trợn mắt nhìn bữa tối của mình " Đó là thức ăn cậu ta làm ư ? " ... Run run . anh xúc 1 thìa nhỏ cho vào miệng 

Thức ăn tan trong miệng ... Ngon quá ...

1 cái đầu lấp ló ngoài cửa theo dõi từng động tác của anh 

Anhim lặng chén hết bữa ăn , rồi bê cái khay đưa cho kẻ đang đứng ngoài :

- cảm ơn cậu !

Nó cúi đầu nhanh rồi lại chạy ... Hình như anh vừa thấy cậu khẽ cười , chắc là không ? Cậu sao có thể cười với anh... Nhưng sao cậu lại nấu cho anh ăn ... Im lăng, là Gin ... Có lẽ cậu ta nấu cho Gin nhưng vì Gin về sớm nên anh mới có phần ..." Thiệt tình - anh vò đầu : sao mình cứ tưởng bở nhỉ ? "

Cánh cửa đóng lại , anh vùi đầu vào công việc

- Đại ca ! Anh có chuyện gì mà trông vui thế ?

Anh ngừng gõ bàn phím ngước mắt nhìn Bob đang đứng trước mặt mình gương mặt cậu đầy vẻ khó hiểu , Anh nghiêm giọng hỏi :

- Trông tôi có vẻ đang vui sao ?

- đúng thế . Bob nhún vai đáp , chờ đợi 1câu trả lời 

- Vớ vẩn ,,, Anh lại cúi đầu vào màn hình hỏi : Tay cậu sao rồi ?

Bob chưa kịp mở miệng tar lời thì Gin đã ẩn cửa bước vào , đưa ra cho anh 1 tờ giấy 

......

- Đại ca , có chuyện gì vậy ?

Im lặng ... Ánh mắt anh đang rực rỡ niềm vui bỗng thay đổi thành 1 màu xanh sắc lạnh , gương mặt thay đổi báo hiệu 1 cơn giông tố . Đặt tờ giấy xuống bàn , anh quay nhìn Gin hỏi :

- Nó đến từ bao giờ ?

- Sáng nay 

- Cậu cần nghỉ nữa không ?

Bob nhếch mép cười sau câu nói của anh , tháo mớ băng trắng trên tay , cậu nói 

- Em chán ngồi bàn giấy 

Cười ....

Anh quay nhìn bầu trời , 1 đám mây đen đang ập đến trên nền trời xanh ... Có chút gì đó ... Lần đầu anh cảm thấy bất an ... 

" Két "

- Chào em !

- Chào anh

Nó mỉm cười mở cửa để Gin bước vào ... Ngó lại phía sau anh , không còn ai nữa " Tại sao vậy ? Mọi hôm anh ta đều về cùng anh Gin mà ..." . Ánh mắt nó nhìn Gin như muốn hỏi nhưng lại không dám .Thấy nó cứ đứng tần ngần ngoài cửa , mắt thi thoảng lại liếc ra ngoài sân , Gin mỉm cười kín đáo ... Sau 1 hồi trò chuyện , Gin đứng dậy 

- Anh về đây !

- Anh không ở lại ăn cơm sao ? 

- Anh còn việc bận ... Tính tang ... Em chờ chút !

Gin lôi điện thoaị ra , vâng dạ 1hồi rồi quay sang nó thông báo 

- em ăn cơm trứơc đi , đại ca nói hôm nay không về 

Có cái gì đó trong nó vừa rơi mất , mắt nó mở to nhìn Gin ... Gật đầu 

Từ khi tới căn nhà này nó chưa bao giờ ăn cơm 1 mình , lúc nào cũng có vú bên cạnh , khi vú đi thì có Gin và người đó ngồi ăn cùng nó ... NGồi ăn 1 mình cảm giác thật khó chịu : bàn ăn rộng ra , các món thì nó nuốt không trôi ... Mắt nó ngó ra cửa , không có gì ... Nó gác đũa ...

....

Đã 3 hôm nó cô đơn 1 mình , Gin vẫn đến vào lúc chiều nhưng anh cũng đi rất nhanh , bàn ăn vẫn chỉ có nó . Nó ăn 1 chút rồi lại sắp gọn lại để trên bàn cho người sẽ về muộn ...

Anh nhẹ nhàng bước vào phòng nó , căn phòng luôn toả ra thứ ánh sáng yếu ớt như chính bản thân nó - nó không bao giừ chịu tắt đèn khi đi ngủ và anh cũng chẳng cần phải mở miệng hỏi nó nguyên nhân tại sao ... Mái tóc vàng của nó đang rủ nhẹ xuống gương mặt che đi đôi mi dài cong vút , nó nằm nghiêng người sang 1 bên lên anh chỉ có thể ngắm 1 nửa đôi môi hồng của nó còn nửa kia đang hoà trong bóng đêm .... Anh muốn hôn nó nhưng liệu có được nỡ nó tỉnh dậy và né xa anh thì sao ? Khó khăn lắm nó mới bắt đầu chấp nhận anh - Không lên vội vàng ... Anh đưa tay chạm nhẹ lên má nó , nó khẽ cựa mình , đôi môi nó đang mấp máy ... Anh vùng dậy và rút lui ra phía cửa ... Phần cơm mà nó chuẩn bị cho anh vẫn đang để trên bàn.

Nó mở mắt , 1 cảm nhận mơ hồ về hơi ấm còn vương trên mặt- Đó không phải là sự ấm áp cảu những tia nắng đang nhảy trên mái tóc nó mà là hơi ấm của 1 con người . Nó lao ra phòng khách , không 1ai nhưng mâm cơm mà nó để trên bàn đã thay đổi : thức ăn đã hết , nó cười với mảnh giấy bên cạnh - Những nét chữ màu xanh cứng cáp 

Cảm ơn những bữa cơm của cậu

1 phút vô tình , nó hôn khẽ lên dòng chữ...

....................

- Đại ca ! có chuyện không ổn rồi ?

- gì thế Bob ?

- là .........

.....

....

- Tính sao đây đại ca ?

- Bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng ,nếu chúng muốn ta sẽ chơi tới cùng 

- Rõ !

Bob nhanh chóng ròi khỏi căn phòng anh liền quay sang Gin

- Cậu qua chỗ thằng nhóc 1 lúc rồi hãy đi 

- không ! Gin từ chối dứt khoát : Nếu đại ca lo cho nó thì tự đi đi

- Cậu ...

Anh tính hét lên nhưng lại im lặng ngay lập tức trước nụ cười nửa miệng của Gin , Gin chỉ cười như thế với anh khi cậu ta bắt trúng được điểm đen của anh... Thấy anh im lặng , Gin liền cúi người rồi đuổi theo Bob... Bầu trời có nhiều mây đen hơn hôm trước ... Chân mày anh co lại khi nhìn 1 ánh chớp nhá sáng ........

Nó bất ngờkhi thấy anh đứng trước cửa : Người đàn ông cao lớn cómái tóc nâu và đôi mắt xanh đang đứng nhìn nó chờ đợi . Chờ đợi cái gì nhỉ ? Nó luống cuống nhận ra mình đang chắn giữa cả cái cửa . Anh mỉm cười :

- Cậu tính làm Thần giữ cửa hả ?

Nó đỏ mặt bước sang 1 bên để anh đi vào nhà . Những món ăn đang xếp sẵn trên bàn cùng với 2 bát cơm

- Cậu đang định ăn cơm hả ?

Gật đầu 

- Có phần của tôi không ?

Nó ngước lên nhìn anh .... Gật đầu ... Liệu có phải có thêm người cùng ăn nó mới thấy vui như vậy không ? Nó cũng chẳng biết nhưng nhìn con người đang ăn ngon lành những món nó nấu nó thấy vui sướng ... Anh ngước lên đúng lúc bắt gặp 1 nụ cười , nó vội cúi mặt...

" tại sao mình có thể ngồi ăn với anh ta được nhỉ ?" Nó tự hỏi vậy khi thu dọn đống bát đĩa . Đúng , nếu là trước kia nó sẽ hông đời nào chịu ngồi đối diện với anh mà không có Gin hoặc vú bên cạnh nhưng giờ sao nó lại có thể ngồi ăn tự nhiên đén vậy , thậm chí còn cười nữa ... Ta thay đổi rồi sao ? .... Trái tim nó reo lên 1thứ tiếng báo hiệu sự vui mừng nhưng có chen lẫn ... Nguy hiểm ...

Anh tựa lưng bên cửa nhìn nó làm việc và cũng thấy lạ trước những thay đổi trên gương mặt nó . Lúc nãy nó cười , sau đó lại suy tư và giờ dường như đang khó chịu ... Anh tiến lại:

- Cậu không khoẻ sao?

Nó bật ngược ra sau , mắt nhìn anh cảnh giác nhưng ngay sau đó lại hối hận vì gương mặt thoáng buồn của anh . Anh quay lưng lên nhà sau câu nói :

- Làm đây tôi có chuyện muốn nói

Anh đặt xuông bàn 1 xấp tiền , nó nhìn vào chỗ tiền đó rồi quay sang anh

- Hãy cầm lấy và mua nhữnggì cậu cần 

- Tôi không cần gì cả

Anh không để tâm đến những dấu hiệu của nó , nhặt cái áo đang rũ bên thành ghế anh tiếp lời

- Tôi có thể không tới đây 1 thời gian , số tiền này là để cậu tự lo trong lúc đó 

Hình như có tiếng vỡ vụn đâu đấy ... đất dưới chân nó đang nứt ra , có phải nó đang bị bỏ rơi ?Bóng anh mờ đi trong mắt nó ..." không " tay nó vươn ra thật nhanh

- Sao thế ?

Anh ngạc nhiên nhìn bàn tay của nó đang nắm chặt vạt áo mình ... Gương mặt nó tối sầm lại

- Nhóc !

Anh gọi 1 tiếng nữa làm nó sực tỉnh , vội buông vạt áo anh ra ... Anh nhìn cái mặt đang cắm xuống đất của nó , hiểu rằng có lẽ nó sợ cô đơn trong ngôi nhà này ... Cười , anh nói :

- Yên tâm đi ! cậu sẽ không phải ở 1 mình đâu , tôi đã gọi cho vú rồi bà ấy sẽ về vào ngày mai thôi

" không , không phải chuyện đó " . Nó khẽ lắc đầu và ngước lên nhìn anh ... Đôi mắt như sắp khóc , nó cố mở miệng nhưng tiếng nói không hề thoát ra

" Bộp "

Mắt nó mở to nhìn vòng tay siết quanh người nó , mái tóc nâu đang ngả bên vai ... Có chuyên gì vậy ? Nó tự hỏi rồi gạt phắt câu hỏi đó đi để cảm nhận trọn vẹn hơi ấm từ người anh ... thời gian như đang dừnglại , im ắng nó có thể nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập cùng với tiếng của 1 con tim khác ... Mắt nó đã nhắm lại từ bao giờ trong vòng tay ấm áp và êm ái ấy ...

- Cảm ơn cậu !

Hơi ấm tuột khỏi tay nó thật nhanh trước khi nó kịp nắm lại , anh mỉm cười dịu dàng ... Bóng anh dần biến mất ... Miệng nó mở ra 1lần nữa :

- C.......

Những tiếng tiếp theo không thể thoát ra được vì cái cổ của nó lại ghẹn đi ... Nó sẽ phải chờ , chờ con người đó quay lại . Chỉ có con người đó và sự ấm áp đó mới có thể trả lại tiếng nói cho nó ... Chính là con người đó ........ 

" Cạch cạch " 

Có tiếng động ngoài cửa , là vú đã về . Vội vã , nó tung cái chăn ra và chạy xuống lầu ... Cánh cửa bật mở ...

===================

Reng reng reng reng ...........

- Alô ! Vú á , có chuyện gì vậy ? Tôi đang ........

- ...............

" RẦM "

Gin và Bob giật mình nhìn 1 cái bóng lao qua trước mặt :

- Đại ca ! Có chuyện gì vậy ?

- Theo mày ! Gin nắm lấy áo Bob nói : TAo thấy hơi lo

Bob ngoái nhìn cái văn phòng ngổn ngang những mảnh vỡ của chiếc điện thoại gật đầu ... 1 cuộc đua rùng rợn diễn ra trên xa lộ , 2 chiếc xe đen sì phóng như điên gạt bay mọi chướng ngại vật trên đường , dù có là xe tải cũng phải né chúng ....

- Vú ! Anh thở hồng hộc trước cửa : Chuyện đó ....

Trừng mắt ....

Chiếc xe thứ 2 đã phóng đến , Bob nhảy ra khỏi xe hỏi :

- Vú , có chuyện gì vạy ?

Bà chỉ vào trong nhà , cả 2 trợn mắt trong nhà bừa bộn không thể tả ; đồ dạc vỡ tung hết , rèm cửa cũng rách nát , cây cối bị bẻ gẫy ... Tất cả ở đây như vừa có hỗn chiến . Anh bứoc lên lầu tình trạng cũng không khác gì bên dưới nhưng trong phònganh thì có 1 vết máu - 1 Vết máu còn mới 

- Ta vừa về tới nhà thì đã thế này rồi , cả thằng nhóc cũng không thấy 

- Vậy là chúng đã tóm nó đi rồi ?

- Chỉ có điều ai là người đã chỉ điểm cho chúng ? Gin cúi lấy vết máu trên dất nói : Việc đại ca có nhà ở đây chỉ có 3 chúng ta biết 

- MÀy muốn ám chỉ có thằng phản bội hả ? Bob gầm gừ 

- TAo không nói thế , nhưng ......

LẠnh gáy , cả 3 người lập tức lùi về phía sau ... Xung quanh con người đang đứng trước mắt họ có cái gì đó không bình thường : nó u ám , lạnh léo và ... nguy hiểm đến chết người ...

- Gin !

- Dạ ! Gin giật nảy mình , anh có cảm giác gai ốc nổi khắp người sau tiếng gọi vừa rồi :

- Tìm chúng cho tôi

Cái chất giọng vẫn đều đều , không nhấn mạnh hay ngân cao nhưng nó vẫn làm cho cả 3 người kia túa mồ hôi , họ không dám ngước lên nữa 

=======================

- Đại ca ! bọn em đã bắt được nó rồi

- Tốt lắm , mà trán mày sao lại thế kia 

Người đàn ông vận âu phục nâu cất giọng uy quyền chỉ vào tên thuộc hạ . Hắn runlên , đưa tay quệt vết máu nói :

- Dạ , chỉ vì ... Lúc bị bắt , thằng nhãi nó phang ghế vào đầu em nên ...

- Bắt 1 thằng nhãi mà cũng bị thương à ?

NHững vòng khói tròn bay nhẹ trong không khí khiến chân tên thuộc hạ không còn vững , hắn sụp xuống :

- Xin đại ca tha mạng !

- LÀm gì thế ? HẮn cười : Tao có nói gì đâu , đứng lên đi !

- Dạ ! Tên kia lập bập đứng lên .... 1 vòng khói tròn nữa được nhả ra , có cái gì đó đang dí vào gáy hắn 

" đoàng "

Tên thuộc hạ đổ rập xuống sàn , hắn đã là 1 cái xác ... Dập điếu thuốc xuống bàn , người đàn ông kia nói :

- Được rồi , mang đồ nghề tới đây ta sẽ làm 1 videoclip để tặng cho " Boss "

1 tràng cười vang lên khi hắn nhìn người đang nằm bất tỉnh dưới chân mình

Tui có chút đính chính trong Fic trước , tù cái danh xưng " Quỷ thần " đổi sang " Boss" ... Xin lỗi vì sai sót này , tại lúc đó vội quá lên mới ghi thé ... Mong các pác thông cảm và xem lại dùm 

=========================

- Đại ca ! Bob đưa vào văn phòng 1 gói giấy màu vàng : Tối hậu thư của chúng .

1 Chiếc băng nhỏ rơi ra khỏi túi giấy cùng với 1 lọn tóc vàng ... Mở băng :

- Lâu quá không gặp , Còn nhớ tôi chứ " Boss"

Tất cả trợn trừng nhìn người đàn ông có mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng , nhếch 1 nụ cười nửa miệng , kẻ đó hạ chiếc kính đen xuống để lộ ra con mắt màu nâu còn bên kia lại trắng rã cùng với vết sẹo . Người vú rít lên :

- Jaut.

- Ai vậy vú ? Bob nhìn gương mặt căng thẳng của Gin và vú hỏi . Gin hạ giọng thật nhỏ :

- Là bạn thân lúc nhỏ của đại ca và cũng là cộng sự đầu tiên của tôi , là 1 người tài giỏi , có tài lãnh đạo và tổ chức rất cao nhưng .... Gin ngập ngừng : Cậu ta cũng là người có tham vọng rất lớn .... 

Mặt Gin bỗng cau lại , rõ ràng là cậu không muốn nói thêm nữa , cậu im lặng nhìn lên đại ca chờ đợi ...

- Nói tiếp đi ! Anh hạ lệnh ... Gin quay sang Bob nhưng mặt cậu lại nhăn nhó hơn trước , có lẽ hơi khó khi nói xấu 1 người bạn cũ dù đó có là kẻ phản bội ...

- Để ta nói tiếp cho - Vú ẩn Gin qua 1 bên : Sau khi ông trùm qua đời , Jaut đã lôi kéo 1 số thành viên chủ chốt để lật đổ cậu chủ nhưng việc đó đã bị phát hiện ... Lúc đó cậu chủ vì nể tình người bạn cũ đã tha chết cho hắn ,,, Thật không ngờ ,,,

Anh vẫn im lặng nhìn vào gương mặt trên màn hình , cái nhìn của hắn đầy oán hận , thật sự đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao ngày đó hắn lại phản bội anh , không lẽ thật sự quyền lực và địa vị có thể khiến người ta bán đi tình bạn bao năm sao ? Nhìn vết sẹo hằn sâu trên mặt hắn , anh cũng thấy tiếc ... Ngày đó anh cũng chẳng ham hố cái chức vị đó nhưng Jaut lại vẫn muốn giết anh " 1 trận quyết đấu , kẻ thắng làm vua kẻ thua phải chết " ... vết sẹo đó ...Có lẽ hắn cho rằng đã đủ thời gian để anh nhớ lại quá khứ , hắn liền mở miệng nói

- Nó làm tôi luôn nhớ đến cậu Boss ạ 

HẮn đưa tay chạm lên vết sẹo và anh bất giác cũng đưa tay lên mặt mình ... 1 cảm giác đau rát ... Hắn lắc lắc ly rượu trong tay nói :

- cậu có thích quà tôi tặng không ?

HẮn ám chỉ lọn tóc vàng đó , anh siết tay ... Giờ không phải lúc hồi tưởng nữa ... Hắn lại cười 

- Có vẻ cậu chưa thoả mãn với nắm tóc đó , phải không ? 

- ....

- Đừng có cau có như vậy kẻo thuộc hạ của cậu lại chạy hết đấy - Hắn nói cứ như thể anh đang đứng trước mặt hắn vậy , quả thật gương mặt của anh lúc này rất kinh khủng nếu không phải vì 3 người kia đều là người thân cận nhất bên anh thì họ đã đững tim cả rồi ... Hắn đưa tay ra sau lưng lôi lên trước 1 vật ...

- Búp bê của cậu đây !

Hăn nắm mái tóc vàng lôi lên lòng mình , mắt nó vẫn nhắm nghiền ... cánh tay anh bắt đầu rỉ máu . Hắn đưa lòng bàn tay nó liếm nhẹ và nói :

- Đừng lãng phí máu của mình , Boss ... HÃy để nó cho tôi thì hơn

Cả 3 người kia cúi nhìn những giọt máu đang chảy " tong tong ' xuống nền đá ... Hắn nói quá đúng ... Gia vị đã đủ , hắn quăng nó sang cho kẻ bên cạnh , nói :

- Giờ ta vào việc chính nhé , tôi sẽ trả búp bê cho cậu nếu cậu đến gặp tôi ở ...Chúng ta có chuyện cần phải thương lượng . Không được đưa thuộc hạ theo đâu - Nhất là Gin ... 

Hắn nhấn mạnh những chỗ cần thiết , chỉnh lại cặp kính trên gương mặt hắn cười 1 lần nữa - nụ cười của con thú đã bắt được con mồi mình ưa thích ... Phụt tắt ...

- Đại ca ! Bob khẽ gọi nhưng anh vẫn im lặng... Sau 1 hồi lâu ,anh mới bắt đầu mở miệng

- Gin , hãy thay đổi kế hoạch 1 chút 

- Anh muốn nhượng bộ chúng 

- Tôi chỉ nói thay đổi kế hoach chứ không nói nhượng bộ ... 1 nụ cười ác quỷ hiện ra trên môi anh : hắn sẽ phải hối hận vì đã thách thức tôi ....

Giật mình ... Đôi mắt anh đang chuyển sang màu đỏ cùng với tiếng cười khe khẽ trong cổ ...

- Xe chuẩn bị xong rồi , đại ca !

- ừm ... anh gật đầu tay mâm mê khẩu súng của mình , trông anh giống chuẩn bị đi chơi với bạn gái hơn là đi đàm phán ... BÀ vú đi đến bên bàn nói

- Cậu chủ , cho già đi theo với 

- ...

Thấy anh im lặng , Bob nắm vai bà nói nhẹ :

- Thôi , vú ở nhà đi . Vú có giúp được gì đâu 

Vú im lặng , đặt tay lên tay Bob ... Mắt bà loé sáng trong 1 giây :

- Coi chừng Bob ! Gin la lên

" Rầm "

Quá trễ ... cái sàn đá lạnh cứng rung lên trứơc cú rơi của 1 tảng thịt , Bob vẫn trợn mắt - không phải vì đau mà vì bất ngờ , anh không thể ngờ 1 thanh niên to khoẻ như mình lại bị 1 bà cụ quật ngã . Nhưng cái bất ngờ nhất có lẽ vẫn là khẩu súng thân yêu mà anh đang đeo trong người gìơ đang nằm trong tay bà ... Mỉm cười hiền từ , bà vẫn giữ nguyên tư thế ấy và chĩa khẩu súng vào đầu anh nói :

- Con trai , hãy nói năng cẩn thận . TA vẫn đủ sức để giết cậu đấy 

- Vâng ! Bob nuốt nước bọt trước ánh mắt toé lửa của bà 

Vứt trả khẩu súng cho Bob bà quay sang anh nói :

- Tôi đi cùng đựoc chứ cậu chủ ?

- Mẹ ! Gin chen vào : hắn nói đại ca không được dẫn theo thuộc hạ

- Ta đâu phải thuộc hạ , đúng không cậu chủ ?

Anh gật đầu , coi như chấp thuận bà vội ngoắt tay ra hiệu cho 2 người kia :

- 2 đứa đi kiếm cho ta ít vũ khí 

- Vâng ! Bob xoay cánh tay bị vặn rồi kéo Gin rời khỏi phòng . Sau khi chắc chắn mình đã rời khỏi tầm kiểm soát của bà vú , Bob mới nói : Mẹ mày thật kinh khủng 

Gin trợn mắt rồi phì cười nói :

- Ai bảo mày chọc giận bà , tao báo trước năm xưa bà ấy cũng là 1 sát thủ chuyên nghiệp đấy. Lần sau liệu đường mà ăn nói

- Ai muốn làm con dâu của bà chắc khổ lắm - Bob thở dài trong khi Gin kín đáo mỉm cười

- cậu đã có kế hoạch gì chưa , cậu chủ !

- ....

- Tôi hiểu rồi ! Bà mỉm cười

.................................................. ................................

Nó mở mắt nhìn căn phòng lạ ... Mơ màng , đầu óc nó vẫn quay cuồng nó nhớ lúc đó người lao vào nhà không phaỉ là vú mà là 3 người đàn ông dữ tợn , họ nhìn nó và gào lên :

" - Bắt lấy nó !

Nó vội chạy lên lầu và chui xuống gầm giường để trốn , những tiếng đổ vỡ vang khắp nhà cùng với những câu nói giận dữ... 1 lúc sau , bên ngoài có vẻ đã yên tĩnh nhưng nó vẫn nằm im thêm 1 chút nưũa rồi mới từ từ bò ra ...

- Tao tóm được nó rồi 

1 trong 3 tên vừa nãy tóm lấy tay nó và gào lên không cần suy nghĩ nó vớ lấy cái ghế bên cạnh và phang thẳng vào đầu hắn sau đó chạy ra ngoài . Nhưng " tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa " khi nó vừa lao tới giữa chân cầu thang thì bị chặn lại ... Bụng nó quặn đau và nó ngất xỉu ..."

- Cậu ổn chứ ?

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau nó , người đàn ông có mái tóc đen tuyền này là ai ? Nó ấn tay lên bụng , mặt khẽ nhăn lại ...

- Cậu vẫn đau sao ?

Nụ cười dịu dàng nhưng không hiểu sao nó lại thấy cần cảnh giác với người đàn ông này , nó cảm thấy ở ông ta có gì đó giả dối và ... nguy hiểm ... Nó lùi ra sau khi cánh tay kia với tới chỗ nó :

- Cậu đừng sợ ! Ông ta lại cười nhưng lại càng tăng sự cảnh giác trong nó : Tôi chỉ muốn xin lỗi vì hành động thô bạo của đàn em tôi thôi

" Vậy ra họ là thuộc hạ của ông ta nhưng nếu vậy ..." mặt nó biến sắc có lẽ nó đã hiểu ra vai trò của mình trong cuộc chơi này 

- Tên cậu là gì ?

- ... Mắt nó trân trân nhìn hắn

- Đại ca , thằng nhãi đó bị câm 

Hắn quay nhìn tên thuộc hạ vừa lên tiếng - là 1 trong 3 tên đã bắt nó . Giọng hắn hạ thấp 

- Bị câm ư ?

- Vâng ! Tên thuộc hạ lí nhí nói không dám ngẩng nhìn nụ cưòi thích thú của hắn 

- Bị câm ư ? ... để ta thử xem

Ruột gan nó lại lộn tùng phèo sau cú đấm của hắn , gập người xuống miệng nó há to nhưng không có 1 tiếng rên la nào thoát ra ... Nó bị câm thật ... Sau 1lúc , nó ngước mắt lên nhìn hắn ... Chân nó run lên , nó muốn tức tốc rời khỏi nơi này - nỗi sợ hãi đang xâm chiếm nó , sự sợ hãi tột độ như trong cái căn hầm hôi hám đấy. Guơng mặt tươi cười của hắn chuyển sang ngạc nhiên , giận dữ . Nắm tóc nó lôi sát lại gần mình hắn hỏi :

- Mày là búp bê của hắn thật chứ ?

Nếu là trước đây khi đững trước 1 gương mặt kinh khủng , nghe giọng nói đáng sợ như vậy chắc nó đã muốn khóc nhưng ... Dù chân nó vẫn chưa ngừng run nhưng đôi mắt nó lại không hề khóc , nó nhìn thẳng vào hắn ... 

Jaut trợn mắt trứơc đôi mắt xanh kia , trong đôi mắt đó không hề có chút sự sợ hãi nào trái ngược với đôi chân đang run nhẹ...Nhưng thứ khiến hắn thấy bực bội hơn trước là sự đồng tình trong con mắt của thằng nhóc - Đôi mắt nó như đang thừa nhận nó là " Búp bê " của Boss ... Đôi mắt đó khiến cơn giận trong hắn bùng lên và ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là bẻ gãy cổ con búp bê ...

- Đại ca ! Hắn tới rồi ...

Jaut nhìn gưong mặt hơi khó chịu của thằng nhãi khi tay hắn đang siết lên cổ nó ... Bình tĩnh , thằng nhãi này chính là lá bài quan trọng của hắn ... Xách cổ nó lên , hắn cười :

- Chúng ta đi gặp Boss nào !

Đại sảnh rực rỡ với tấm thảm đỏ và những hoạ tiết trang trí tinh xảo , anh và hắn đang đứng đối diện nhau : đen và nâu 2 sắc màu đặc trưng của bóng tối , chúng luôn bị nhầm lẫn khi đứng bên cạnh nhau nhưng giờ đây khi chúng đối chọi nhau thì phân biệt quả thật quá dễ dàng ...

- Cậu ta đâu ? Anh hỏi với gương mặt bình thản và hắn cười ngoắc tay ra sau :

- Nó sẽ ra ngay thôi . trước đó tôi có 1 thắc mắc cần cậu giải đáp 

Anh nhướn mày cảnh giác trước nụ cười của hắn :

- TẠi sao cậu lại chọn 1 thằng nhóc tật nguyền vậy ? Không phải cậu thích sự hoàn mĩ sao ?

Hắn nhấn mạnh những chỗ cần thiết và cố ngân cao những từ đó cho kẻ đang đứng sau bức tường kia nghe rõ . Anh im lặng...

Nó nhói đau khi lắng nghe những lời của hắn nhưng hắn đúng : Anh - 1 con ngưòi qua hoàn thiện anh giàu có , có quyền lực , đẹp trai còn nó chẳng là gì , nó chẳng có gì ngoài tấm thân nhơ nhuốc , nó khiếm khuyết ở mọi điểm ... Nó hối hận khi mình đã từng nghĩ sẽ ở bên anh ...

Ánh mắt anh thay đổi khi thấy nó còn hắn thì hả hê ... kéo nó đến bên mình , hắn hỏi tiếp

- Nào , nói đi , Boss ! Thằng nhãi này có điểm gì thu hút cậu ? Gương mặt của nó à ?

- Trả cậu ta cho tôi

Anh trợn mắt nhìn ngón tay hắn đang nâng gương mặt nó lên và hắn khoái trí trước biểu hiện đó của anh 

- Cậu không trả lời vậy chắc không phải hay ... thân thể nó có gì đặc biệt ?

Hắn vung tay sượt qua hàng cúc trên áo nó , chiếc áo rẽ sang 2 bên ... Anh điên lên muốn lao tới trước để dành lại nó , ánh mắt của hắn nhìn anh thách thức và thích thú ... Còn nó ... không khóc ,,,

Anh nhìn gương mặt bình thản của nó ... Nhẹ ... Ánh mắt nó có sự tin tưởng ... Anh hiểu trước 1 kẻ nắm rõ mọi suy nghĩ của anh thì anh cần phải bình tĩnh hơn nữa . Lấy lại chất giọng sắc lạnh của mình anh nói : 

- Đừng có giở trò nữa , Jaut ! Giao cậu ta qua đây bằng không chúng ta chẳng có giao dịch gì nữa

- Cậu dám thế sao ? Tôi có thể giết nó ngay lập tức 

- Cứ thử đi ! Anh nhún vai ... Khoé miệng nó hơi nhếch lên . Hắn lắc đầu , bỏ tay khỏi người nó 

- Được rồi ! không đùa nữa 

Nó chạy về phía anh và ngoan ngoãn đứng nép sau lưng ,anh hỏi nhỏ :

- Cậu ổn chứ ?

Gật đầu 

Hắn vỗ tay 3 tiếng 

- Tôi đã giao trả nó giờ thì đến cậu 

- Cậu muốn gì ?

- Tôi muốn cậu theo tôi đến nơi khác .

- Có gì nói ở đây không được sao ?

- Việc làm ăn ... và tôi không muốn có bất cứ con ruồi nào dính vào 

Hắn hất đầu qua cửa sổ chăm chú nhìn người vú đang ngồi trong xe ... Anh gật đầu ...

...............................

- Cậu chủ ! không được , nguy hiểm lắm 

- không sao ! Anh vỗ vai bà trấn an : Chỉ bàn chuyện làm ăn thôi , vú đưa cậu ta về dùm tôi

- Nhưng ...

Anh quắc mắt khiến bà im lặng ... Quay sang nó , anh xoa khẽ mái tóc nói :

- Về nhà ngủ và quên hết những chuỵen hôm nay đi

Nó im lặng nhìn anh đi sang bên xe của Jaut 

- Lên xe đi cháu 

Vú giục nhưng nó vẫn đứng im , chiếc còng sắt bập vào tay anh .

- chờ đã !

Tiếng bà vú khiến anh giật mình quay lại và 1 bóng người lao bổ vào anh ... Gương mặt anh thản nhiên từ nãy giờ của anh biến mất , anh kêu lên :

- Buông ra , nhóc !

Nó lắc đầu quầy quậy , tay ôm chặt lấy thân anh ... Cả đám người lúng túng , hắn vứt điếu thuốc xuống đất nói ;

- được rồi , đưa cả nó theo .

- CÁi gì ? Jaut, mày đã nói ...

- Và tao đã thực hiện nhưng giờ là thằng nhãi đó muốn theo

Anh mím môi quay xuống nó quát :

- Về đi !

Nó lắc đầu dữ hơn , tay vẫn không hề nới lỏng ...

- Cậu nói gì ?

- Cậu chưa nghe rõ sao ? Tôi muốn cậu nhượng lại cho tôi " Flaiks "

- KHÔNG BAO GIỜ .

- Đừng trả lời vội thế , cậu hãy suy nghĩ kĩ đi dù sao cậu cũng đâu cần đến nó

- Không bao giờ tôi giao nó ra , anh nhấn mạnh

Hắn vẫn mỉm cười búng tay nói :

- Đưa cậu ta về phòng nghỉ .

2 tên đàn em của hắn đưa anh đi đến căn phòng " đặc biệt " : những chấn song trắng chắc chắn thay cho các bức tường , phòng không hề có 1 thứ đồ đạc gì ngoài 1 cái móc sắt đang treo lủng lẳng . Chúng xô anh vào trong ... 1 người nhìn anh với ánh mắt vui mừng nhưng cũng khép nép run sợ . Anh cau mày : 

- TẠi sao cậu không nghe lời tôi hả ? Tôi đã bảo cậu về .

Nó im lặng trước những câu nói giận dữ của anh , nó cũng biết việc mình bám theo anh chỉ làm tăng gánh nặng nhưng lúc đó nó không muón rời anh ... Lúc anh chuẩn bị bước lên xe của hắn nó đã thấy bóng anh tan biến ... Nó lo sợ cái điều đó lên quyết bám tới cùng ...

Sau 1 hồi trách móc nó anh mới dừng lại suy ngẫm về những gì Jaut đã nói ; " Flaiks " là 1 loại chất gây nghiện vô cùng nguy hiểm mà bà mẹ của anh đã vô tình chế tạo ra - nó có thể tăng trưởng sức mạnh cho người sử dụng , làm thay đổi tính cách của người đó , thao túng được suy nghĩ và tình cảm ... Mẹ của anh đã điên loạn vì hít quá nhiều chất này , bà đã bí mật thử chất này lên 1 số thuộc hạ của mình và mẫu thử cuối cùng của bà ta chính là anh . Anh không thể quên được hình ảnh bà lúc ấy , từ 1 người phụ nữ xinh đẹp chỉ sau 1 chút khói đã biến thành 1 cái xác khô gầy gộc ... " Đoàng " phát súng ấy đã kết liễu bà trước khi mũi tiêm đâm vào anh - cha anh đứng bên cửa lạnh lùng với khẩu súng ...

" Đoàng ... đoàng ..."

Anh không biết mình phải cảm ơn ông ta hay là hận ông ấy - người có thể giương súng bắn 6 viên đạn vào người vợ của mình mà mặt không hề biến sắc . Ông ta không hỏi han , không đưa anh rời khỏi đó mà lẳng lặng thiêu trụi toàn bộ nghiên cứu cuả vợ mình cùng với cái xác của bà - Tất cả diễn ra trước mặt 1 đứa trẻ 8 tuổi

" Phu nhân đã chết vì hoả hoạn trong phòng thí nghiệm "

Chỉ có anh và ông ta biết sự thật

" KHông bao giờ được đưa " Flaiks " ra "

Lời trăn trối cuối cùng của ông ta vẫn là nó - cái công thức chết tiệt mà không ai xoá bỏ được ... Anh thắc mắc tại sao Jaut cũng biết tới nó ... 

- Ngài vẫn ổn chứ ? 

Nó ngước nhìn anh với đôi mắt lo âu 

- Xin lỗi 

- Không sao ! Chính tôi phải xin lỗi cậu , chính vì tôi mà cậu mới bị kéo vào chuyện này 

-...

- ...

- Chúng muốn gì từ ngài ?

- 1 thứ vô vùng nguy hiểm , nếu giao nó ra thì cả New York này sẽ loạn mất ...

- Nhưng nếu không giao ra thì 2 người sẽ không ổn đâu ... Giọng hắn vang lên bên ngoài song sắt ngay lập tức anh kéo nó vào người giữ chặt

Mặt hắn thoáng co lại , hắn phẩy tay nói :

- Không cần phải vậy , tôi không ham hố gì 1 đưa xuất thân từ Brothel

Mặt nó chùng xuống , nó cựa người định rời khỏi anh nhưng cánh tay anh vẫn giữ chặt nó , anh đanh giọng nói:

- Tại sao cậu biết về " Flaiks " ?

Nhếch mép , hắn trả lời :

- Vì tôi đã chứng kiến tất cả , bao gồm cả nguyên nhân cái chết của phu nhân tới lời trăn trối của cha cậu

- Nếu vậy , chắc cậu phải biết về tác hại của " Flaiks " sao cậu còn muốn có nó ?

- Cậu chả lẽ còn chưa hiểu " Flaiks " sẽ giúp tôi có 1 nguồn lợi nhuận khổng lồ , cùng với hàng trăm , hàng nghìn nô lệ ... Và hơn hết " Flaiks " vốn thuộc về tôi , tôi chỉ lấy lại đồ của mình 

Anh trợn mắt trước những lời lẽ của hắn . Sao " Flaiks " lại có thể của hắn được ? 

- " Flaiks " là của mẹ tôi không phải của cậu

HẮn phá lên cười :

- Nó là của tôi , mẹ cậu đã tặng nó cho tôi khi bà ta hoàn thành 

- TẠi sao mẹ tôi lại tặng cho cậu ? Anh hỏi nhưng trong lòng dường như đã có đáp án 

- Tôi là " nhân tình " của bà ta 

Tay anh siết lại lắng nghe những câu nói ghê tởm của hắn

- Cậu nghĩ rằng bà ta có thể thử nghiệm thuốc trên thân thể thuộc hạ mà không bị phát hiện là nhờ ai ... Nhờ tôi đó , tôi đã bí mật giúp bà ta xử lý mọi sản phẩm thất bại và được trả công bằng thân thể của bà ta - Chiếc lữơi của hắn liếm nhẹ 1 vòng quanh miệng : PHải thừa nhận bà ta rất tuyệt nhưng khi tôi chưa kịp nhận công thức thì đã bị cha con cậu đốt sạch ... Tôi đã thất vọng ghe gớm nhưng khi lão ta chết tôi lại tình cờ biết được rằng công thức đó vẫn còn ...

- Có phải cũng vì nó mà cậu muốn giết tôi ?

- Đúng ! HẮn cười còn anh thì giận sôi gan : cậu sẽ trả " Flaiks " cho tôi chứ ? 

- KHông bao giờ ! Anh nghiến răng 

- Kể cả khi tôi giết nó 

Thằng nhóc bị giằng khỏi tay anh ngay lập tức , nó vùng vẫy thật mạnh nhưng cũng đứng im ngay khi con dao chĩa vào cổ ... Hắn nhếch mép cười và nói với chất giọng chắc chắn :

- Lần này tôi sẽ không đùa đâu .

Con dao ấn sâu vào cổ nó - 1 dòng máu chảy ra , hắn nhấn giong :

- "Flaiks " ở đâu ?

- Dù cậu có đến đó cũng không có mật mã để mở cửa đâu

Hắn im lặng cố gắng tìm trong mắt anh 1 tia nhìn giả dối nhưng trong đôi mắt đó chỉ có sự đắc thắng , tự tin ... Hắn mím môi lại rồi cười 

- Tôi không nghĩ thế đâu ... Gọi hắn đến đây !

Tên thuộc hạ lật đật chạy đi rồi ít phút sau quay lại với 1 người đàn ông hói đầu , gương mặt có vài vết sẹo chằng chịt , người bốc mùi máu và thuốc sát trùng ... Jaut thì thầm vào tai lão đó vài câu ... Lão ta nhìn sang anh nhếch mép cười ma quái rồi cúi xuống cái hộp bên cạnh

- Ông ta sẽ giúp cậu nhớ lại vài điều 

2 tên thuộc hạ của hắn giữ chặt lấy anh ... 1 mũi kim đâm vào cổ ... Nhức nhối ... khó chịu ... Hắn cười khi thấy anh quằn quại ...

- AAAAAAAAAAAAA......

=============================

Rất lâu sau đó anh mới tỉnh lại , đầu óc anh vẫn còn quay cuồng ... Anh không thể cử động tay thoải mái được có cái gì đó đang siết lấy tay anh... Chóng mặt quá ..... 

- Ngài tỉnh rồi sao ?

Đôi mắt thằng nhóc vẫn còn rớm lệ , nó đưa cánh tay mát lạnh sờ lên trán anh . Hay lắm , giờ thì anh nhận ra cái gì đang trói mình rồi - 1cái còng mã số hẳn hoi , hơn nữa anh còn đang bị treo lên cái móc kia nữa . Thật tệ , anh nhìn đôi mắt đỏ của nó nói :

- Yên tâm đí ! Tôi chỉ hơi mỏi tay thôi

Nó phì cười 

- Tôi đã nói gì với hắn ?

Nó thuật lại những gì đã xảy ra , mặt anh tái đi thì ra không phải anh không biết mật mã mở cửa mà chính mẹ anh - người phụ nữ đó đã tiêm vào đầu anh 1 chất hoá học để ngăn không cho anh nhớ ra mật mã ấy , anh là 1 cái tủ bảo hiểm an toàn nhất của bà ta - cái tủ đó sẽ được mở ra khi có 1 chất hoá học giống như thế tác động vào và hắn - gã người tình của bà là người duy nhất biết thứ chất chết tiệt đó là gì ... anh cần rời khỏi đây , cần phải ngăn không cho "Flaiks " lọt vào tay hắn ... Anh giật mạnh cái còng ...

- Ngài định làm gì ? 

- Chúng ta cần nghĩ cách rời khỏi đây .

Nó nhìn gương mặt nghiêm trọng của anh và quay ra sau lưng , bên ngoài song sắt có kê 1 bộ bàn ghế để những kẻ khác ngồi canh chừng họ ... Những chiếc ghế đang trống , nó bước ra sát song sắt gióng mắt ra xa ... CHúng đang thay ca và gã đang chuẩn bị đến đây là 1 người mà nó biết , hắn đã bám theo nó suốt từ lúc nó bị bắt , hắn không bỏ lỡ bất cứ 1 cơ hội nào để nhìn nó chòng chọc - cái nhìn mà nó quá quen thuộc , cái nhìn thèm muốn cơ thể nó ... Nó nhắm mắt lại suy nghĩ ... Nó nghĩ ra 1 cách nhưng liệu nó có chắc chắn thực hiện được việc này , Nó có cảm giác mình chưa sẵn sàng làm chuyện đó ... Nhưng ... Nó quay lại nhìn anh ... 

Cúi đầu ... nó hít 1 hơi thật sâu ... Bỏ cánh tay đang bám trên song sắt nó tiến lại gần anh ...

Trước hết là thắc mắc về tuổi tác , đâu phải cứ bằng tuổi nhau mới được xưng là bạn , đến ngay cả Gin và Bob dù có hơn tuổi vị đại ca đáng kính vẫn phải xưng em gọi anh đấy thôi . Vậy tranh thủ nói 1 ít về tuổi tác của họ đã

- nhóc : cỡ 16 tuổi ( ít hơn thì chẳng ai dám đưa ra tiếp khách đâu )

- Boss ( đây không phải tên chỉ là biệt hiệu mà Jaut gọi anh lúc nhỏ thôi ) : tuổi mới có 23 hà

- Jaut ( đàn anh đấy nhưng nể Boss là con ông trùm lên không dám đòi cao hơn , bạn bè là đủ ) : đã ngoài 30 tuổi nhưng không hiểu sao nhìn lại chỉ như người mới ngoài 20 ( do tiếp xúc nhiều hóa chất ^_^ )

- kế là Gin ( nhiều hơn Boss nhưng lại ít hơn Jaut cũng nhờ chơi với Jaut từ nhỏ lên quên cả xưng anh em ) : 25 tuổi 

Cuối cùng là Bob hơn người trên có 1 năm 3 tháng ( Ế , Gin vậy mà cậu dám xưng mày tao với tôi sao ? - Quen miệng rồi ... )

Còn ai không nhỉ ? ... À , còn vú nữa bà đã ngoài ( Muốn chết thì hãy công khai tuổi tác của ta - Đây là nguyên văn của vú đấy nên miễn nha )

Còn việc Jaut có tình cảm với Boss không ấy à ? Xem nốt chap cuối này sẽ rõ ... Giờ mời mọi người bắt đầu *********************************************** 

2 cánh tay tay trắng trẻo vươn lên ...

Anh đang rướn mắt nhìn cái còng để kiếm mã số mở thì các dây thần kinh trên mặt anh bỗng giật mạnh vì 1 thứ mát lạnh đang chạm vào ... Từ từ ngó xuống , vì Chúa cậu đang chủ động chạm vào anh nếu không ở trong cái tình trạng này thì anh đã ôm lấy cậu rồi ... À mà chắc anh cũng chẳng làm được thế đâu vì thân thể anh bây giờ đông cứng cả rồi , đôi mắt anh đang bị nhốt trong mắt cậu ... 10 ngón tay mát lạnh kia vẫn ôm lấy gương mặt anh , cậu nhìn anh ... Hình như cậu có gì đó hơi lạ ...

Nó cố gắng giữ cho thân thể mình không run rẩy khi chạm vào anh nếu không chắc chắn sẽ lộ hết , nó đang cái gương mặt nhơ nhuốc ngày trước ... Nó không thích gương mặt này nhưng lúc này nó cần phải làm thế ... Chầm chậm nó kéo gương mặt anh cúi xuống và hôn khẽ lên môi anh ...

Anh không hiểu nụ hôn này của nó có nghĩa gì nhưng lúc này quả thật không phù hợp cho lắm , anh ngẩng cổ dứt miệng khỏi nụ hôn :

- Cậu đang làm gì vậy ?

Nó không đáp lại , tiếp tục bá lấy cổ anh kéo xuống ... Lại 1 nụ hôn nữa dài hơn và sao nhỉ ... nó thật đam mê , nó khiến anh không thể cưỡng lại ... " Lạy chúa , con đang nghĩ gì vậy ? đây không phải là lúc làm chuyện này ...Flaiks .... " . Cánh tay anh lắc mạnh nhưng nó vẫn tiếp tục công việc của mình lưỡi nó đẩy sâu hơn vào trong anh , đôi chân thon dài của nó bắt đầu quấn lấy chân anh ... Không ... không thể ... Anh lắc mạnh đầu thoát ra khỏi nụ hôn hét lên

- Dừng ngay !

Tai nó vểnh cao , nó lắng nghe ... Và cúi đầu giấu đi 1 nụ cười ...

Anh thấy nó im lặng cũng hơi lo , nó hành động thật khác thường , không sợ sệt như trứơc ... Kể cũng lạ anh luôn khao khát nó chạm vào mình nhưng lúc này anh lại muốn tránh xa nó . Có chút cảm ơn cái tên canh cửa chết tiệt kia đã chạy đến ngay khi nghe thấy tiếng anh hét . Có lẽ hắn nghĩ anh sắp thoát ra , đâu có dễ thế chứ cái khoá này chỉ mở dễ dàng khi có mật mã thôi chứ mò như anh thì đến tết Công - Gô chắc mới ra ... Cái tên canh cửa trợn mắt trứơc cảnh trước mặt , cái thằng nhãi đó không hiểu mình đang trong tình huống nào sao mà còn quấn lấy " người tình " như thế ... Anh thông cảm với hắn , nói khẽ :

- Có kẻ đang nhìn kìa 

Anh đã nghĩ nó sẽ buông mình ra ngay lập tức nhưng kìa ngón tay nó lướt xuống cổ anh rồi kéo cà vạt của anh xuống ... Nó nhóng người hôn lên cổ anh ... Rất nhiều nụ hôn , cái cà vạt đã tuột khỏi cổ anh ... Anh cảm thấy vừa bực bội vừa khó chịu ...

- Ah ... Nhóc ... dừng ...

Nó liếc mắt ra cửa nhếch mép cười ma quái ... Nó cần nhiều hơn nữa , với cánh tay tháo cúc áo anh , nó đưa lưỡi liếm nhẹ lên ngực ... Người anh đang run lên ...

Thật khó mà tả nổi gương mặt của kẻ trong cuộc và kẻ đang đang phải đứng xem , cả 2 đều bị nó kích thích đến cao độ ... Anh vừa hứng chịu những đợt tấn công của nó vừa rủa thầm tại sao nó biết những trò khỉ này ... 

- Dừng ngay ... nếu không ...

Giọng anh cố ngân cao nhưng nó hầu như không để ý , cánh tay nó luồn ra sau lưng anh miết dọc theo sống lưng ... Anh rùng mình ... Chết tiệt , rốt cuộc nó đang nghĩ gì ? Anh không hề thích cái trò này chút nào , anh mong ước vòng tay nó nhưng không phải như thế này ...

- DỪNG NGAY CHO TÔI

Anh hét lên hết cỡ phổi , nó có vẻ giật mình lên dừng lại . Ngước nhìn anh , nó nhận ra sự khó chịu trong đôi mắt ấy nhưng nó quyết không thay đổi , chờ cho anh thở đều lại nó tiếp tục hôn lên ngực anh ... Đủ lắm rồi ...

- Tránh ra!

Anh co chân đã nó rời khỏi mình , nó lăn ra hướng cửa và đập lưng vào chấn song . Anh hối hận vì mình đã quá chân nhưng lạ ....Dưới mái tóc vàng rũ rượi kia hình như anh thoáng thấy 1 nụ cười .Nó đứng dậy , vuốt ngược mái tóc ra sau và rũ người cho chiếc áo rách kia tuột xuống thân hình mảnh mai , làn da không 1 tì vết hiện ra ... Ánh mắt nó nhìn anh ngây dại nhưng môi nó lại là 1 nụ cưòi mê hoặc , nó tiến lại gần anh...

Anh cảm thấy lúc này nó thật đáng sợ vì Chúa anh quả không muốn bị nó chạm vào , nó không phải là cậu bé mà anh vẫn yêu

- Đừng có lại gần tôi

Nó khựng lại 1 phần vì câu nói của anh 1 phần vì cánh cửa sắt đang mở ra , Tên canh cửa bước vào nhìn nó nói :

- Nếu mày " khát " đến thế thì để tao giúp cho

Hắn liếm mép nhìn nó không chớp mắt , cái nhìn như muốn xé xác làn da mịn màng kia 

- Đừng có chạm vào cậu ta - Anh nghiến răng : Nhóc , quay lại đây !

Nó vẫn trơ trơ đứng đó , đầu cúi gằm . HẮn liếc nhìn anh nhếch mép cười 

- Nếu Đại ca đã không thích thì phải chia phần cho anh em chứ 

- Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mày ra

Nó ngước nhìn bàn tay đang đặt trên bờ vai mình rồi quay sang anh , đôi mắt anh đang toé lửa tức giận 

- Quay về đây !

Nó nghiêng đầu rồi cười gạt bỏ bàn tay của tên kia xuống nhưng nó cũng không quay về bên anh ... Anh trợn mắt ... NÓ đang làm gì ? Nó đang vòng cánh tay mình lên cổ của tên kia và cười - nụ cười chấp thuận ...

Tên kia nhìn nó rồi bật cười , hắn vòng tay bế nó lên ... Anh muốn hét lên nhưng giọng nói đã bị chặn lại bởi hành động của nó , nó không hề chống cự lại mà còn ôm lấy cổ hắn ...

Hắn đưa chân gạt bỏ các thứ trên bàn rồi đặt nó nằm xuống . Anh muốn điên lên được , sao nó có thể để 1 kẻ xa lạ khác chạm vào ? KHông phải nó rất sợ chuyện này sao ? ...Anh cứ trợn mắt nhìn và lần đầu tiên anh cảm thấy muốn giết nó , anh muốn bóp nát cái gương mặt thoả mãn của nó trước những va chạm của tên kia ...

Nó không dám liếc mắt nhìn anh vì nó sợ phải nhìn cái ánh mắt kinh bỉ và căm ghét đó ... Nó không cần anh hiểu cho nó nhưng nó không muốn phải đối mặt với cái nhìn đó - cái nhìn có thể làm nó tan vỡ ... Nó nhắm mắt lại để không phải cảm giác ánh mắt đó , nó không dám nhìn anh mà gắng chú tâm vào công việc trước mắt... Nó chấp nhận cái cảm giác ghê tởm mà tên kia đang tạo ra trên ngực nó , hắn có vẻ rất hứng thú dù nó không thể phát ra những tiếng rên kích thích nhưng hành động của nó lại khiến cho người ta đê mê ... Nó cong người để tên kia đưa tay xuống bên dưới , khoé mắt nó chực trào khi anh quay đi ...Anh không muốn nhìn nữa , dù nó xuất thân trong kĩ viện nhưng anh vẫn cảm thấy nó thuần khiết , nó luôn trốn trong nhà , nó sợ hãi sự đụng chạm với người khác ngoại trừ Gin và vú ... Nhưng giờ đây anh phải tự hỏi , đứa bé này có thật sự thuần khiết tất cả những gì nó đang làm không phải đang chững minh bản chất thật của nó sao ? 1 thằng điếm ... Anh không bao giờ muốn nghĩ về nó như vậy nhưng cái hành động đồng tình của nó là gì ? ....

Nó co 1 chân lên bàn để cái quần tụt xuống , thân thể nó khẽ run lên trước cái nhếch mép của tên kia . Hắn cúi xuống ...

" Chính là lúc này " 

Đôi mắt nó mở lớn và .....

Tiếng của 1 thứ ngã xuống nền khiến anh giật mình quay lại , tên canh cửa đang nằm bất động trong 1 thứ nước màu đỏ . Còn nó đang ngồi trên bàn , run rẩy , đôi mắt sợ hãi , kinh hoàng , làn da của nó lấm tấm những cánh hoa máu ... Buông rơi con dao trong tay , nó nhìn anh rồi từ từ bò xuống bàn , cánh tay nó run bần bật khi chạm vào tên kia để rút ra chùm chìa khoá ... Nó chạy về bên anh ...

Anh ngửi mùi máu dính trên thân thể nó , xót xa cái gương mặt run rẩy , sợ hãi nhưng anh cũng giận nó ... khoé môi nó nhếch lên khi cái còng được mở ra ...

" Chát "

Nó trợn mắt trước cái tát của anh , anh nhìn nó gầm gừ :

- Tôi bảo cậu làm thế sao ?

- .... Nó ngước mắt nhìn anh , đôi mắt anh vừa có sự giận dữ vừa có cả sự lo lắng , đau đớn 

Anh im lặng cởi áo ra và vứt lên người nó 

- Mặc vào đi !

Anh bước đến chỗ tên cai ngục , rút lấy khẩu súng của hắn cùng với con dao đang rơi trên sàn - đó là 1 loại dao găm cỡ nhỏ có thể giấu trong giày - 1 vật hộ thân tốt 

- Sao cậu có thứ này ?

- Vú đã cho tôi để đề phòng .... nó không dám nói tiếp là nó đã lấy con dao đó để đề phòng anh nhưng chưa bao giờ dám dùng . Nhìn những vết thâm trên người nó anh hận mình không thể nặng hơn vài kí để đạp cho cái tên kia lún sâu vào đất hơn nữa . Nó nắm áo anh hỏi :

- Bây giờ ngài định làm gì ? 

- Trứơc hết phải liên lạc được với vú . Anh lau sạch vết máu trên con dao rồi đút vào người : Đi nào !

" Rắc ( Tiếng bẻ cổ ) ... Bộp ..." Anh kéo xác kẻ xấu số đó vào trong và rút điện thoại ra

- Vú !

- Cậu chủ ... Tiếng vú rít lên ở đầu dây bên kia : Cậu ổn chứ ?

- Vâng ! Giờ vú làm cho tôi chuyện này ... Sau đó bảo với Gin ...

- Vâng

Anh gấp chiếc điện thoại lại ngẫm nghĩ thêm 1 lúc rồi lạ kéo nó đi tiếp ... Anh ta không hổ danh là 1 ông trùm đâu , nhất là cái cách xử lý người nó chỉ có thể miêu tả trong vài chữ : Nhanh , gọn , chính xác , không tốn 1 chút sức lực hay lãng phí 1 viên đạn . Tất cả đều diễn ra trong im lặng , có lẽ chúng đều đổ đi lấy " Flaiks " lên ở đây mới lỏng lẻo vậy ... Thả cái xác trong tay xuống anh nhìn quanh xem còn tên nào nữa không rồi quay sang nó nói khẽ :

- Xuống tới cầu thang là thoát .

Nó gật đầu nắm lấy tay anh... Cả 2 vừa bước tới cầu thang ...

" Đoàng "

Viên đạn bay sượt qua mặt anh , anh vội kéo nó vào người và quay lại ... Nhìn kẻ đang đứng trứơc mặt anh cười nói:

- Tôi tưởng cậu đang làm việc của mình chứ ?

- Việc đó đâu cần đích thân tôi ra tay , canh chừng cậu sướng hơn

HẮn nhếch mép đáp lại nụ cừơi của anh , nhìn những cái xác nằm khuất trong góc hắn nói giọng thán phục :

- Cậu xử lý tốt thật .

- Cảm ơn ! 

- Cậu hay tôi sẽ giải quyết nó ?

HẮn liếc mắt nhìn sang nó , hiểu ý anh dắt nó vào 1 góc nói :

- Nhắm mắt , bịt tai lại và nhớ không được thò đầu ra đấy 

Nó định nói lại thì anh đã giơ ngón tay chặn miệng nó lại rồi hôn khẽ lên trán nó

- Chờ tôi 1 lát 

Tiếng chân anh dần xa , nó nghe anh đưa 1 tay lên đầu bịt chặt tai lại và vùi mặt xuống gối ... Chờ đợi ...

- Xong rồi chứ ?

- Tôi có cần cảm ơn không ?

Hắn cười nhìn anh tiến lại gần , khoảng cách giữa cả 2 giờ chỉ còn mươi bước ... hắn nhìn đôi tay anh buông thõng cười nói:

- Thật giống trận quyết đấu năm xưa .

- Đúng vậy ! Anh gật đầu tán đồng : Và giờ chúng ta lên dứt khoát tất cả đi 

Nụ cưòi trên gương mặt cả 2 đều tắt ngấm , không gian trở lên im lặng cả 2 đều căng mắt nhìn nhau chờ thời cơ thích hợp để ra tay , những bước chân lượn vòng , tiếng tim đập rõ ràng ... " Tách " 1 tiếng động vang lên và 2 khẩu súng chĩa vào nhau ... nổ ...

Nó bịt tai thật chặt nhưng vẫn nghe thấy những tiếng súng nổ vang , những âm thanh chát chúa , những tiếng đổ vỡ ... Nó lo lắng nhưng không thể ló đầu ra ...

Anh cố kìm nén những tiếng thở sau màn đấu súng và quyền cứơc vừa rồi ... Kiểm tra lại nào anh có 2 vết sẹo trên mặt , vài vết thâm trên bụng và ngực , lưng , chân cũng có vài vết chầy ... Nhưng điều thê thảm nhất là anh chỉ còn 1 viên đạn 

- Cậu phải đền cho tôi cái áo đấy 

Anh trợn mắt nhìn cái áo te tua của hắn , hắn cũng chẳng khá hơn anh là mấy , mồ hôi thi nhau chảy tren gương mặt sước sát của hắn , hắn cũng mệt như anh nhưng vẫn có đủ sức để đùa . Anh hùa theo:

- OK ! Chỉ cần sau phát súng này 

- Vậy là cậu cũng còn 1 viên ?

Anh im lặng , cả anh và hắn chỉ còn đúng 1 viên đạn , phát súng này sẽ kết thúc tất cả ... Ăn thua chỉ còn mỗi lần này , cần thận trọng hơn nữa ... Anh nín thở , cố tìm 1 sơ suất nhỏ để ra tay ...

Hăn giương súng vào anh , bắt gặp cái màu xanh lục trong đôi mắt của kẻ đối diện - 1 nét buồn thoáng qua trên mặt hắn ( dĩ nhiên anh không hề trông thấy ) , miệng hắn mấp máy 1 vài từ . Anh nghe không hiểu và ngạc nhiên khi thấy hắn hạ súng xuống

- Sao chưa bắn ? Tôi đang cho cậu cơ hội đấy 

Anh cũng thấy lạ nhưng lúc này anh không thể nào bóp cò được , có gì đó khác lạ trong nụ cười và câu nói của hắn ... 1 cái bẫy ư ? Anh không thể xác định được ... Anh không bắn nhưng cũng không hề hạ súng xuống ...

- Tôi chán trò này rồi 

Nụ cười ma quỷ hiện ra trên mặt và hắn lao về phía anh với tốc độ nhanh nhất ... 1 giây lơ là vừa rồi đã khiến anh phải trả giá , khẩu súng trong tay anh đã rơi xuống đất ...

- Trò chơi kết thúc .

Khẩu súng của hắn đã yên vị bên thái dương anh , 1 tay hắn đang giữ lấy tay anh nhưng hắn cũng không nổ súng ... Hắn đang nhìn cái gì ? ... 

" Phập "

Hắn giật mình nhìn con dao đang cắm vào ngực mình , sững sờ buông rơi tay anh ... May là anh nhớ ra trên người mình còn con dao của nó , lùi về sau anh chùi vết máu bám trên mặt ... Mùi máu này gợi cho anh nhớ lại mẹ anh , anh không thích nó ... Anh tựa lưng vào lan can nhìn hắn ...

Ho ra 1 bụm máu , hắn vẫn nhìn con dao 1 cách thích thú rồi tiến lại gần anh ... Anh có cần phản công ? Không ... Không cần ... Hắn đã sắp chết rồi và hình như ... Hắn không có ý hại anh ... Anh không hiểu tại sao mình lại nghĩ thế nhưng anh có cảm giác suy nghĩ đó là đúng lên anh vẫn đứng nguyên...

Hắn cười dịu dàng - nụ cười anh chưa bao giờ thấy ... đưa cánh tay dính máu vuốt ve gưong mặt anh , gưong mặt hắn buồn bã - gưong mặt đang nhớ về 1 hình bóng xa xôi " Dù em không yêu tôi ... Dù với em tôi chỉ là đứa trẻ ... " . Hắn hôn lên đôi mắt anh khẽ gọi :

- Flora !

Tiếng gọi đầy yêu thương , nhung nhớ ... Anh ôm lấy hắn , im lặng ... Vĩnh biệt , Jaut ... 

Nó cảm giác có tiếng chân lại gần , 1 bàn tay vỗ lên vai nó ... Mở mắt , nó mỉm cười với con người trước mặt 

- Về thôi !

Anh nói và đứng lên đi trước , nó lật đật đứng lên đi sau ... Anh có chút buồn bã và mệt mỏi , nó không biết phải làm gì lúc này nhưng nó nghĩ anh cần được an ủi ...

Anh giật mình vì 1 vòng tay đang ôm lấy mình cùng 1 làn hơi ấm - nó khiến anh thấy nhẹ nhõm . Anh quay ngưòi khẽ gọi :

- Nhóc !

Nó thấy mình bị kéo mạnh ra sau lưng anh ... 

" Đoàng "

" Đoàng "

2 tiếng súng vang lên cùng lúc với 1 thứ máu đỏ bay trong không khí ... Cái lan can sau lưng nó bỗng rơi ra ... Anh vội lao theo và ôm lấy nó ... Nó vùi mặt trong ngực anh , thứ chất lỏng màu đỏ đó cùng vơi mùi tanh làm nó khó chịu , cú tiếp đất rất mạnh ... Mắt nó hoa lên , trứoc mặt nó chỉ còn đôi mắt nhắm nghiền của anh và máu ... Màu đỏ rồi... màu đen ... 

==============================================

Màu trắng ... Màu trắng là màu đầu tiên đập vào mắt nó khi nó tỉnh dậy ... Có phải nó đang ở Thiên đường không ? Mọi vật xung quanh nó thật êm ái và đều mang 1 màu trắng ... Nó nhắm mắt lại và quờ tay sang bên cạnh ... 

" không ... đây không phải là Thiên Đường ..." Nó mở to mắt khi bên cạnh trống rỗng , đây không phải Thiên Đường mà là bệnh viện . Nó bật dậy, và lao khỏi phòng ...

" Rầm "

Gin và Bob trợn mắt nhìn cánh cửa bật mở và nó đang thở hổn hển sau cánh cửa ấy . Mặt nó tái mét khi nhìn bóng người nằm trên giưòng , Gin vội đỡ lấy nó ;

- Em ổn chứ nhóc ?

Mắt nó vẫn không rời người đang nằm trên giường , 1 bên vai ngưòi đó đang đựoc băng bó . Bob hạ giọng :

- Ra ngoài đi !

Gin gật đầu kéo nhẹ nó ra ngoài và giải thích cho nó , viên đạn chỉ bắn vào xương vai của anh nghỉ ngơi vài tháng là ổn . Gương mặt nó nhẹ nhõm đi , Bob cười nói:

- Lúc bọn anh đến thấy cả 2 nằm bất động trên sàn lên cứ nghĩ tiêu cả rồi , may mà ...

- Nói lung tung quá mày - Gin thụi vào hông Bob rồi vỗ vai nó : Em về phòng nghỉ đi , bọn anh sẽ chăm đại ca cho .

Nó nhìn anh qua lớp kính rồi nói :

- Không ! để em

Gin và Bob trợn mắt nhìn nó bứơc vào phòng ... Vài phút sau , Bob vỗ vai Gin hỏi :

- Có phải vừa rồi ...

- Ờ , Tao nghĩ mình hết việc rồi 

------------------------------

Tỉnh ... Anh mở mắt nhìn cái trần nhà trắng toát ... Đây là bệnh viện sao ? Chậc , cái vai anh đau quá , chắc bị trúng vào xương rồi . Mà có cái gì lù lù dưới giường vậy ? Anh cố ngồi dậy nhìn và giật mình trứơc cái khối lù lù màu vàng đó ... Hơi run , anh chạm 1 ngón tay vào nó ;

- Nhóc ! 

Nó cựa người , nghểnh cái mặt ngái ngủ nhìn anh lắc đầu và lại cúi xuống ngủ tiếp ... Anh phì cười , chọc 1 ngón tay lên cái má bầu bĩnh của nó ... Nó lấy tay gạt , anh lại tiếp tục chọc

- Đại ca ! Anh đang làm gì thế ? 

Anh giật mình thu cánh tay lại và quay nhìn 2 người bạn của mình ... Cả 2 đang cố nén cười trứoc hành động vừa rồi của anh , Bob mở miệng trước :

- Bọn em không làm phiền anh chơi chứ ?

Anh đỏ mặt trước câu nói giễu cợt của Bob và tiếng cười khe khẽ của Gin phía sau cậu ta . Ho khẽ 1 tiếng , anh hỏi :

- Chuyện tôi giao thế nào ?

Gin ngừng cười , đứng thẳng dây báo cáo :

- Đúng y kế hoạch , tất cả trụ sở của Jaut đều bị đập tan ... Các nhân vật chủ chốt của hắn đều đã bị bắt lại chờ anh xử lý 

- Cái đó tuỳ cậu ... Còn Jaut ? ...

- Em đã chôn cất cậu ấy cẩn thận rồi 

- Ừ ! ... Đôi mắt anh thoáng buồn ... Khi đó , Súng của Jaut đã không còn đạn nhưng hắn vẫn áp chế được anh ... Hắn đã không giết anh . Tại sao hả Jaut ? ... Sao câụ không giết tôi ? ...

- Đại ca ! Bob khẽ gọi : Anh sao thế ? Có cần em gọi bác sĩ không ?

- Không ! anh xua tay : Phải rồi , " Flaiks " thì sao ?

Gin và Bob đưa mắt nhìn nhau sau đó trả lời 

- Lúc vú đến nơi thì chỗ đó đã bị nổ tung cả rồi ... không 1 ai sông sót , các dữ liệu về " Flaiks " đã bị thiêu huỷ hoàn toàn

- Nguyên nhân ?

- Trên cánh cửa có bom , nó bị khích thích vì va đập hoặc nhập sai mật mã

Mật mã sai ư ? Không thể tin được ... Vậy là mẹ anh đã cố tình gài thông tin sai cho anh hay là Jaut đã không nói thật cho đàn em của hắn ? ... Hắn thèm muốn " Flaiks " nhưng lại không đi lấy ,có phải vì đã biết trước chuyện này ? ... VÀ ai đã gài quả bom ấy ? Cha , mẹ hay .. Jaut ...

Có thể là cha anh đã sắp sẵn cái bẫy cho kẻ muốn chiếm đoạt " Flaiks " nhưng ... Sao ông ta lại có thể chắc chắn rằng anh sẽ không tới đấy ? ... ông ta quên anh ghét làm theo ý ông ta ư ? ...

Nếu là mẹ anh thì bà làm thế để làm gì ? không phải bà làm " Flaiks " để tặng cho hắn sao ? ... Nếu bà muốn phá huỷ " Flaiks " thì sao còn bảo vệ nó kĩ thế ? ... Bà cho hắn cách giải mật mã có phải là muốn kéo hắn chết cùng ... Anh không hiểu nổi bà

Jaut ... Hay chính cậu đã làm thế ? Chắc không phải , nếu là cậu thì sao cậu còn cần mật mã trong đầu tôi nhưng nếu thế ... Sao cậu không đi lấy " Flaiks " , cậu biết trước chuyện này ... Hay vì " Flaiks" thực sự không quan trọng với cậu - Bất giác , anh nhớ lại nụ hôn của Jaut và tiếng gọi tên mẹ anh 1 cách dịu dàng của hắn , 

" Flora "

Chạm tay lên mắt , màu xanh lục anh thừa hưởng từ bà ... Vì mẹ tôi phải không ? 

Ai đặt quả bom đó đã chẳng còn quan trọng nữa ... Tất cả những ngưòi trong cuộc chơi đó đã chết cả rồi , mọi thứ cũng đã biến mất .... 

- Thôi ! Anh thở nhẹ nói : Chuyện này vậy là đủ rồi , không cần phải tìm hiểu nữa ?

- Vâng !

- Làm thủ tục xuất viện cho tôi chưa ?

- Đại ca ! Vết thương của anh đâu có nhẹ , anh phải tĩnh dưỡng vài tháng

- Tôi ghét mùi bệnh viện và tôi không muốn ở đây , hiểu chưa ? Anh to tiếng làm cái đống dưới giường choàng tỉnh 

- ....

- A ... Xin lỗi , cậu cứ ngủ tiếp đi 

Nó trợn mắt nhìn anh rồi lao lên ... Anh cảm nhận được nước mắt của nó đang chảy xuống vai , mái tóc nó đang dụi vào cổ anh ... 2 người kia đứng im nghe nó khóc và thích tú khi thấy vẻ mặt lúng túng của anh 

Anh trừng mắt nhìn họ cái nhìn mang hàm ý " còn chờ gì nữa mà chưa cút xéo đi " , họ vôi lôi nhau ra ngoài . Cánh cửa vừa đóng lại thì anh mới yên tâm ôm nó vỗ về ...

- Cảm giác thế nào mày ? Bob vỗ vai Gin cười

- Ừm ... Gin mỉm cười trả lời : Có hơi tiêng tiếc ... Giống như ông bố vừa gả con gái đi vậy

- Xạo thế mày ? Mày lấy vợ , có con gái bao giờ mà nói thế ... Bob châm chọc nhưng khi bắt nhìn cái lườm đầy sát khí của Gin thì im bặt lại . Ôm lấy vai bạn , Bob nói : Đừng buồn , tao mời mày đi ăn .

- Ok !

---------------------------------------------

Quay lại vơi 2 người kia nào ... Sau 1 hồi khóc lóc , anh cảm thấy muốn nhìn gương mặt nó lúc này lên nói :

- Hết khóc chưa nhóc ? 

- ...

- Nếu cậu còn khóc tiếp thì sẽ làm ướt vết thương của tôi mất

Giật mình , nó nhận ra nước mắt của nó nãy giờ đã thấm đẫm vào cái băng trắng , vội ngồi thẳng dậy nó lí nhí :

- Xin lỗi 

- không sao ! Anh phẩy tay thích thú nhìn đôi mắt đỏ hoe của nó . Nó ngượng ngùng 

- Sao nhìn tôi như thế ?

- Vì cậu rất dễ thương

Anh tủm tỉm đáp ... Hử ? Mà hình như anh vừa nghe thấy tiếng nói ... Anh trừng mắt nhìn nó và chộp lấy tay hỏi dồn :

- Có phải ... Có phải cậu vừa nói .. .?

Nó ngơ ngác 1 lúc rồi trả lời 

- Vâng !

- Tại sao lại như vậy ?

Lăc đầu

- Cậu nói tiếp đi được không ?

- A... Nó nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói : Tôi xin lỗi và ... ưm ... cảm ơn ngài đã cứu tôi ...

Anh kéo nó lại gần hơn nữa cười nói :

- Nói câu khác được không ?

- Câu gì ạ ?

Nó ngây ngô hỏi lại và anh cười ôm chặt lấy nó , nó nhắm mắt lại rồi từ từ đưa tay ôm lấy anh ... Giật mình , anh ẩn nó ra :

- Ngài sao vậy ?

Anh im lặng nhìn nó , không phải nó đang đóng kịch đấy chứ ... Nó không thể nào hành động như vậy được ? đây không phải là nó , anh vuột miệng hỏi 

- Cậu không sợ tôi nữa sao ?

- Sau những chuyện vừa rồi thì câu trả lời của tôi là không . Tôi không hề sợ ngài .

Anh lại im lặng và chăm chú nhìn nó , như đọc được suy nghĩ của anh trong cái nhìn đó nó hỏi ngược lại

- Ngài đang nghĩ tôi làm vậy để trả ơn ngài sao ?

Anh gật đầu làm nó tím mặt hét lên

- Dù có là điếm tôi cũng không bao giờ đem thân xác mình ra trả ơn

Nó vùng vằng đứng dậy rời khỏi giường nhưung anh đã vội nắm lấy tay nó nói :

- Tôi xin lỗi nhưng quả thật ... Tôi có hơi bất ngờ trước hành động của cậu ... Cậu chưa bao giờ ... để tôi chạm vào ... Ừm ... cậu luôn lẩn tránh...

Nó nhìn người đàn ông đang cúi mặt nhận lỗi , kể cũng phải nó luôn tránh không cho anh chạm vào người lên bây giờ đột nhiên nó làm vậy anh bất ngờ cũng là lẽ thường tình ... Anh cúi mặt như đứa trẻ đang chờ đánh đòn nó mỉm cười ngồi lại bên giường , nâng gương mặt anh lên nó hỏi :

- Ngài có khinh thường tôi không ? Tôi chỉ là ...

- Không .. không bao giờ ... 

Anh cướp lời nó thật nhanh và nó nhoẻn cười 

- Vậy là đủ .

Nó hôn lên môi anh thì thầm 1 câu nói ngọt ngào , anh cũng cười với câu nói ấy kéo nó vào lòng anh hỏi nhỏ :

- Anh vẫn chưa biết tên em 

Nó ngước nhìn anh , ánh mắt tràn đầy nỗi buồn ... Nó làm gì có tên , nó luôn là nô lệ của người ta từ khi sinh ra lên làm gì có ai gọi tên nó ... Ánh mắt anh vẫn chờ đợi , nó lắp bắp :

- S ... Slave

- không , ta muốn biết tên thật 

Nó lắc đầu và anh hiểu ra tất cả , vò nhẹ mái tóc vàng của nó anh cười nói :

- Ok , ta hiểu rồi ... Ta sẽ tặng em 1 cái tên mới

Mắt nó trợn lên nhìn anh

- Ta không muốn em là nô lệ , cái tên mới sẽ đánh dấu em là ngưòi của ta ... Em thích tên gì ?

Nó vẫn trợn mắt nhìn anh , tên mới à ? Nó chưa bao giờ nghĩ tới điều này , cái tên mới sẽ giúp nó đoạn tuyệt với quá khứ ... Nó hồi hộp chờ đợi anh , cái tên mới do anh tặng sẽ đánh dấu nó thuộc về anh ... Tay anh mâm mê trên mái tóc vàng của nó và nhìn làn da trắng như tuyết ... Tuyết à ? Phải rồi ... Tuyết ...

- Snow ! Anh reo lên : Nó rất hợp với em

- Nhưng ...nó ngấp ngứ , tuýet quá sạch sẽ so với nó ... Anh nheo mắt :

- Sao ? em không thích à , nó nữa tính quá chăng ?

- Không ... Nó xua tay : Nhưng ngài biết đó , em ...

Anh cười xoà hôn lên đôi môi nó thủ thỉ :

- Đừng từ chối ! Ta chẳng quan tâm em xuất thân thế nào , đối với ta tâm hồn em luôn trong sạch như tuyết . Chỉ có bên em ta mới thấy dễ chịu , em làm ta an tâm không phải đề phòng trước bất cứ mưu đồ đen tối nào . Em là màu trắng duy nhất mà ta có được . Ta yêu em , Snow !

Những lời lẽ ngọt ngào trôi vào tai nó , và nó nói trong nước mắt 

- Em cũng yêu ngài !

- Tên anh là James 

Anh nhẹ nhàng gạt nững giọt nước mắt của nó và lắng nghe tiếng gọi tên anh thật dịu dàng và ngọt ngào . Anh để nó nằm xuống giường và hôn lên đôi môi ngọt ngào 

....

...

- Khoan ! Nó kêu lên và đẩy anh trở ra . Anh cằn nhằn 

- Chuyện gì thế ?

- Chúng ta không thể ... Nó lúng túng kéo lại cái áo che đi những dấu hôn ; Đây là bệnh viện ... Sắp tới giờ khám của ngài ... À anh ... và vết thương của anh nữa ... 

Anh nhíu mày nghe nó trình bày những lí do rồi kéo nó sát vào người 

- Vết thương của anh ổn rồi và anh không cần bác sĩ hay thuốc thang ... Em là đủ thay cho họ rồi 

Nó cố ẩn gương mặt đang vùi lên ngực mình nói

- Nhưng nếu họ đến ... Không được đâu ...

- Phiền quá ! Anh càu nhàu và rút ra 1 cái bảng để sẵn dưới bàn và treo ra ngoài cửa : Được rồi , chúng ta tiếp tục 

- Liệu có ổn thật không ? 

Nó nhìn anh đầy nghi ngờ và anh nở 1 nụ cười rất evil khi đẩy nó nằm xuống

- Yên tâm đi nhóc ! Sẽ chẳng ai dám làm phiền chúng ta đâu

---------------------------------------------------

Quả thật những kẻ muốn đén tìm anh dù là bác sĩ hay 2 người kia khi nhìn thấy tấm bảng đều lặng lẽ rút lui . Trên tấm bảng ngoài 4 chữ to tướng " XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN " còn có kèm theo 1 phát đạn gim lên tấm hình đầu lâu ( hàm ý : vào là xơi kẹo đồng ) ...

Nếu đã vậy thì có thánh cũng chẳng dám làm phiền họ ....hehe....

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro