Chương 1: Tự tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mai Tử cảm thấy nàng thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa rồi.

Đã hẹn ước với Phúc ca cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng, Phúc ca lại thất hứa để lại nàng một mình đứng đợi ở vách núi Tử Thượng đến nửa đêm, những lời đồn ác ý cứ như thế mà xuất hiện. Nay Phúc ca muốn kết hôn với người khác, ánh mắt xem thường, miệt thị của mọi người sau lưng nàng càng tăng chứ không hề giảm.

Mặc dù Mai Tử không biết nhiều chữ, không biết tam tòng tứ đức là gì, nhưng nàng biết chắc rằng, với những lời đồn nhảm đầy trời như thế này, nàng không có cửa để gả ra ngoài.

Chết đi, chết liền xong hết mọi chuyện, không còn phải nghe mẹ tức giận mắng nhiếc, không cần nghe muội muội thầm oán. Chết, sẽ không còn đau lòng vì Phúc ca phụ bạc, cũng không cần đối mặt với những lời đồn đại khó chịu của mọi người nữa.

Mai Tử đi men theo con đường nhỏ sau núi, nàng biết cuối con đường này có cây cổ thụ lớn. Về chết như thế nào, Mai Tử đã suy nghĩ kỹ càng, nàng không thể chết ở nhà được, sẽ dọa mẹ và muội muội, vẫn là nên chết ở ngoài. Tuy cổ thụ không cao, nhưng dây leo rủ xuống cũng đủ để treo cổ người, liền quyết định vậy đi.

Mai Tử tiếp tục đi về phía trước, sáng sớm, con đường không một bóng người. Mai Tử thầm nghĩ may mà mình dậy sớm, nàng tính khi mọi người phát hiện ra thì mọi việc cũng đã xong rồi. Đang nghĩ như vậy, xa xa lại xuất hiện bóng người đi tới, lúc đầu mơ hồ, dần dần rõ ràng. Người đến không ai khác, chính là thợ săn Tiêu Kinh Sơn. Hắn mang cung tên cùng các loại thức ăn trên vai đi vào trong thôn.

Mai Tử rũ mắt xuống, làm bộ như không thấy, tầm mắt vừa vặn nhìn trúng đai lưng cùng cánh tay cường tráng ướt sương mai của Tiêu Kinh Sơn. Nàng đỏ mặt, nhưng lập tức cảm thấy buồn cười, có gì phải đỏ mặt đâu, bây giờ nàng muốn đi tự tử mà.

Tiêu Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử có điểm kỳ quái, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại. Mai Tử vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lướt qua Tiêu Kinh Sơn.

Nhẹ nhàng thở ra, người này, nàng có chút sợ hắn. Kỳ thật, thôn Bích Thủy này không phải lớn, cũng chỉ có hơn vài chục hộ gia đình. Những người khác Mai Tử đều quen thuộc, riêng Tiêu Kinh Sơn người này nàng lại không hề quen biết. Nghe nói phụ thân Tiêu Kinh Sơn trước kia là phu sĩ trong thôn, dạy chữ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Khi phụ thân hắn mất, sau khi mai táng xong cho cha, hắn cũng rời khỏi thôn này. Lúc rời đi, hắn mới 13 tuổi, khi đó Mai Tử tròn 1 tuổi, nên đối với Tiêu Kinh Sơn này, nàng không có một chút ấn tượng nào.

Mùa thu năm trước, sau khi rời nhà 15 năm nay, Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên trở lại. Bây giờ hắn đã trưởng thành, uy vũ cường tráng, bình thường lại trầm mặc ít nói. Sau này có người nhìn thấy trên ngực hắn có vết sẹo dài rất dọa người, vì thế xuất hiện tin đồn lúc trước hắn ở ngoài làm cướp, thành ra mọi người càng không ai dám thân cận hắn.

Tiêu Kinh Sơn cũng không thèm để ý chuyện này, sửa sang lại nhà cửa. Ngôi nhà tranh trước kia của cha hắn đã sớm sụp, hắn chặt tre, kiếm cỏ một lần nữa, rất nhanh đã dựng lại ngôi nhà mới. Ngày thường hắn đi săn, cùng người trong thôn trao đổi lương thực, có đôi khi lại mang xuống núi bán, vì thế ngày ngày hắn đều vào thôn.

Sau khi Tiêu Kinh Sơn trở về, Mai Tử cũng gặp qua vài lần, nhưng không dám bắt chuyện, đều cúi đầu đi ngang qua. Đầu tiên là vì vết sẹo đáng sợ kia của hắn, hai là vì nàng chưa lấy chồng, nhìn thấy một chàng trai cường tráng chưa lập gia thất như thế, cũng có mấy phần e lệ.

Mai Tử quyết định tự tử, ngàn tính vạn tính lại không tính được sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn đi săn trở về. Nhưng cũng may là Tiêu Kinh Sơn không hỏi gì, nếu không Mai Tử thật không biết nên trả lời thế nào.

Rất nhanh đến dưới tàng cây cổ thụ, Mai Tử sờ sờ thân cây thô ráp ẩm ướt, nghĩ đi nghĩ lại đây chính là nơi thích hợp nhất.

Cởi thắt lưng xuống, dùng sức hướng cành cây mà tung, đai lưng phiêu phiêu rớt xuống. Mai Tử khẽ cắn môi, nhấc váy hướng thân cây đạp một cái lấy đà trèo lên. Sinh ra trên núi, không ai là không biết trèo cây, một cây cổ thụ sao có thể làm khó được nàng?

Cuối cùng cũng thắt xong, nàng tìm khối đá đặt phía dưới, thử kéo kéo đai lưng xem có chắc hay không.

Khi chui đầu vào trong dây lưng đã thắt sẵn kia, những chuyện trước đây không biết tại sao cứ ùn ùn kéo đến trong tâm trí nàng.

Nhớ lại khi phụ thân mất, thân là chị cả trong nhà, nàng đã phải chịu không biết bao nhiêu cực khổ. Nhớ đến Phúc ca thường hay nói lời ngon ngọt với nàng, nhưng cuối cùng vẫn phải thuận theo phụ mẫu cưới người kia có ruộng có đất làm vợ.

Mai Tử cười khổ, nàng nhắm mắt lại.

Chết đi, sau khi đến điện Diêm Vương nàng nhất định phải nói với Diêm Vương để kiếp sau nàng được đầu thai vào một gia đình tốt.

Quyết tâm, đá mạnh khối đá dưới chân, ngón chân truyền đến cơn đau nhức.

Nhưng cảm giác đau rất nhanh đã bị hô hấp không thông lấn át, Mai Tử hít thở khó khăn, trước mắt biến thành màu đen, nàng vung vẩy hai chân trong không khí.

Nàng thật sự muốn chết. Nhưng mùi vị của cái chết, thật sự không dễ chịu chút nào.

Ngay lúc đầu óc nàng choáng váng, cổ đột nhiên buông lỏng, dây buộc đã không còn, trước nay nàng chưa từng cảm thoải mái như vậy. Nhưng nàng lại không có khí lực, mí mắt cũng không cách nào kéo lên được.

Trong mông lung, nàng cảm thấy mình được một cánh tay hữu lực ôm lấy, gấp gáp hướng đâu đó chạy đi.

Xóc nảy, lại xóc nảy, Mai Tử chìm vào mê man.

Tỉnh lại, nàng mở to mắt nhìn nóc nhà. Mái tranh phủ kín tro bụi, có vài tấm tranh tưởng chừng như muốn rơi xuống, đây là nhà nàng, là nơi nàng đã ở 16 năm qua. Nhớ lại chuyện mình tự tử, nàng vội vàng sờ sờ cổ, phát hiện ra có vết lằn, chạm đến là đau. Xem ra không phải nàng nằm mơ, chẳng qua là tự tử không thành mà thôi.

Mai Tử cảm thấy trong miệng khô khốc, cố gắng đứng dậy cầm lấy chén nước ở trên bàn, bưng lên uống một hơi cạn sạch. Uống xong còn thấy khát, liền bám tường đẩy cửa bước ra ngoài.

Trong sân, đệ đệ A Thu đang thái rau. Trong nhà có nuôi đàn heo cần ăn rau dại, việc này từ trước đến nay đều do Mai Tử làm. A Thu thấy tỷ tỷ đi ra liền hưng phấn, thả dao xuống thớt gỗ, chạy lại: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Mai Tử gật gật đầu: "Không có việc gì, mẹ cùng Chu Đào đâu?"

A Thu chỉ chỉ bên ngoài: "Ở ngoài ruộng ấy"

Thôn Bích Thủy, nhà nào có vài mẫu ruộng màu mỡ thì nhà đó chính là phú hộ. Nhà Mai Tử trước kia cũng từng là nhà khá giả, tuy rằng thế hệ này không bằng thế hệ trước, nhưng vài mẫu đất cằn thì luôn có. Đến đời phụ thân Mai Tử, tình trạng đã không còn được như trước. Khi phụ thân ngã bệnh, mẹ lại phải bán đi vài mẫu đất để có tiền chữa trị cho phụ thân, đến nay trong nhà chỉ còn lại 2 mẫu.

Hai mẫu đất này là bảo bối của nương Mai Tử. Một năm 2 mùa, cày sâu cuốc bẫm, một mùa lúa một mùa ngũ cốc, còn có các loại cây khác. Chắt chiu như thế, một năm cũng miễn cưỡng đủ nuôi một nhà bốn miệng ăn. Nay mặc dù không phải mùa thu hoạch hay gieo giống gì, nhưng vốn đã quen, mẹ cùng Chu Đào lại đi ra ruộng làm việc. Tính đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng cả người đều mệt mỏi, vậy nên nàng bước đến cầm dao mà thái.

Một lát sau thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nàng biết mẹ và tiểu muội Chu Đào đã về. Mẹ về đến nhà liền mắng, mắng nàng muốn chết thì chết cho sạch sẽ, nay chết không xong còn bị dã nhân mang về, vốn đã mất hết thanh danh nay lại mất đi nửa thanh.

A Thu nhịn không được mở miệng: "Không phải là không còn thanh danh sao? Làm thế nào mà mất đi nửa thanh?"

Nương Mai Tử nghe thế càng thêm giận, cầm lấy chổi đánh vào mông A Thu. A Thu sợ tới mức chạy lên chạy xuống, chọc chó gà trong sân chạy loạn xạ, lông gà bay lộn xộn khắp nơi. Chu Đào lau mồ hôi, sửa sửa tóc, quyệt miệng nói: "Dù sao thanh danh đã không còn, đời này đừng nghĩ lập gia đình nữa, ngươi cứ ở nhà mà hiếu kính với mẹ đi!"

Mai Tử nương trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: "Nói bậy! Mày thấy có con gái nhà nào gả không được không? Gần không gả được thì tìm nơi xa xa mà gả, kèm theo sính lễ là được chứ gì!"

Mai Tử cúi đầu không hé răng, tay càng ra sức thái. Gả không được thì không gả, nàng không sao cả.

Từ ngày đó, thanh danh Mai Tử trong thôn càng kém. Lần này không chỉ có chuyện Mai Tử bỏ trốn bị người ta vứt bỏ, mà còn tăng thêm chuyện Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn ôm Mai Tử về đến tận nhà nàng, cô nương này thật đúng là không có cách nào lập gia đình.

Mai Tử đi trên đường, ngẫu nhiên có thể nghe được những lời này. Nàng cắn môi làm bộ không để ý, nhưng trong lòng nhộn nhạo không yên. May mà nàng không chạm mặt Tiêu Kinh Sơn, nếu không trong lòng càng xấu hổ.

Một ngày kia, Mai Tử cùng mẹ, Chu Đào đi làm ruộng. Nắng nóng, 3 người thật sự rất khát, Mai Tử liền chạy trở về lấy nước. Trên đường đi vừa vặn đụng phải Tiêu Kinh Sơn từ bên ngoài trở về, trên lưng vẫn là cung tên, đang đi tới phía nàng. Hắn thấy Mai Tử liền dừng lại, mở miệng hỏi: "Nàng đã khỏe chưa?"

Mai Tử cúi đầu, khóe mắt liếc thấy xa xa có mấy ánh mắt hướng bên này nhìn lại, vì thế gật gật đầu chạy nhanh về nhà. Đi vào cửa, nàng vẫn nghe được xa xa có tiếng thì thầm, còn có tiếng cười to. Mai Tử uống nước ừng ực, uống xong lại thở hắt ra, thật là, sợ cái gì chứ!!

Chuyện này Mai Tử cũng không để trong lòng, Tiêu Kinh Sơn và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật sự làm cho Mai Tử choáng váng.

Tiêu Kinh Sơn mời bà mối trong thôn đến nhà nàng cầu hôn. Nương Mai Tử thấy con gái mình không ai muốn, tuy Tiêu Kinh Sơn là người lạ, nhưng tay chân đều đầy đủ, vì thế liền đồng ý ngay, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp bàn.

Việc hôn nhân rất nhanh đã định, ngoài ý muốn của nương Mai Tử là, Tiêu Kinh Sơn vậy mà lại đưa sính lễ tới dựa theo truyền thống trong thôn. Hai con gà, năm cân thịt lợn, một con cá lớn, năm thước vải, bốn loại kẹo, mười hai cân ngũ cốc đủ loại, còn có bạc nữa.

Nương Mai Tử nhìn thấy sính lễ, hận không thể lập tức gả Mai Tử ra ngoài. Chu Đào ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ nói sính lễ tương lai không được ít hơn so với Mai Tử, nếu không, nhất định sẽ không lấy chồng.

Hàng xóm mọi người đều chạy lại xem náo nhiệt, nhìn thấy sính lễ, ai cũng khuyên Mai Tử: Tiêu Kinh Sơn tuy lớn tuổi, nhưng xem như có tâm, một phần cũng không thiếu, gả cho hắn cũng xem như nàng không phải chịu uất ức.

Chuyện đến nước này, Mai Tử còn có thế nói gì?

Mai Tử nhìn mông lung xa xa, hồi tưởng lại hình dáng Tiêu Kinh Sơn, chỉ nhớ rõ cánh tay ẩm ướt cùng lồng ngực rộng của hắn.

Nàng phải lập gia đình sao? Gả cho một người không quen biết, gả cho một nam nhân xa lạ?

Chương 2: Lập gia đình

Đối với Mai Tử lập gia đình là một chuyện rất xa xôi.

Phụ thân mất sớm, muội muội Chu Đào năm nay mới 15 tuổi còn đệ đệ A Thu thì 10 tuổi, hai người còn nhỏ chưa giúp được việc gì. Nàng tuy rằng đã 16, cũng đã đến tuổi phải lấy chồng sinh con, nhưng mẹ vẫn giữ nàng ở nhà để giúp đỡ gia đình thêm vài năm, chờ đệ đệ lớn hơn một chút, có thể làm được việc, mẹ sẽ tìm một gia đình tốt mà gả nàng đi.

Mai Tử cùng Phúc ca vụng trộm qua lại là giấu mẹ. Phúc ca đối với Chu Đào, A Thu cũng tốt nên bọn họ không có nói cho mẹ biết chuyện.

Sau đó, khi Phúc ca nhắc tới việc này với gia đình liền gặp sự phản đối, cha hắn chạy tới gặp nương Mai Tử, thế nên nương Mai Tử mới biết. Bà cầm chổi dạy cho Mai tử một trận ngay trước mặt cha Phúc ca. Mai tử không tính đến bỏ nhà đi, nhưng mẫu thân làm vậy thật khiến cho tâm nàng lạnh xuống. Bởi vậy, khi Phúc ca đề nghị bỏ trốn, nàng không suy nghĩ liền đồng ý.

Mai Tử không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong gặp được người thật lòng đối tốt với mình. Phúc ca cho nàng hy vọng, lại làm cho nàng thất vọng nặng nề. Thế nhưng nay Mai tử lại lập gia đình, điều này khiến nàng cảm thấy rất là kỳ diệu.

Quy củ lập gia đình, Mai tử cũng đã xem qua rất nhiều. Chị em họ hàng nhà nàng gả ra một đám, nay đến lượt mình, Mai Tử lại có chút chua xót. Nàng biết, từng người gả ra ngoài đều là gả cho người mình thích, nhưng nàng lại không có. Người mà Mai Tử phải gả lại là người làm cho nàng e ngại, là người có vết sẹo đáng sợ trên ngực kia.

Mai Tử ở trong kiệu xóc nảy, nghe bên ngoài diễn tấu. Tiêu Kinh Sơn làm việc rất chu toàn, lo lắng mọi việc đều không có gì thiếu sót, nhưng như vậy thì thế nào? Mai Tử cắn cắn môi, kiệu đi một vòng quanh sơn thôn, cuối cùng cũng dừng.

Mai Tử được đưa đến tân phòng trong căn nhà tranh của Tiêu Kinh Sơn. Nàng ngồi đầu giường, có cái lò sưởi đặt gần đó, cúi đầu không nhúc nhích, chờ chuyện kế tiếp xảy ra.

Bên ngoài khi tiệc tàn, Tiêu Kinh Sơn nói cảm tạ vài vị hương thân phụ lão hỗ trợ rồi mới chậm rãi đi vào nhà.

Cửa kêu một tiếng liền mở ra, Tiêu Kinh Sơn bước tới gần, Mai Tử lập tức ngồi thẳng dậy.

Về việc động phòng, Mai Tử đã sớm nghe qua. Các tỷ muội nhà nàng gả ra ngoài, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ đều tụ tập một chỗ nói này nói nọ, nói xong liền đỏ mặt cười trộm. Mai Tử làm bộ không thèm để ý, cố gắng không nghe, nhưng những lời này vẫn cứ chui vào lỗ tai nàng vài câu. Nay đến phiên mình xuất giá, mẹ cũng nói với nàng rất nhiều chuyện. Nàng không dám nghe, vậy nên chỉ biết mơ hồ.

Nàng sợ đau, lại thẹn thùng, huống chi nam nhân này so với người bình thường còn cao lớn khỏe mạnh hơn, làm cho nàng càng sợ hãi.

Tay nàng vặn vẹo dưới khăn hồng, nàng nghĩ Tiêu Kinh Sơn nhất định nhìn ra, bởi vì hắn đi đến gần giường lại không tiến tới nữa. Bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, cúi đầu nhìn nàng, không nói gì. Mai tử xấu hổ, suy nghĩ nên nói gì đó, nhưng mở miệng vài lần đều không thể phát ra tiếng. Cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước: "Nàng đói bụng chưa?"

Mai Tử nghe lời này, liền quên luôn xấu hổ, nàng thật sự đói bụng nha. Đi kèm với suy nghĩ, bụng nàng phát ra tiếng thì thầm hưởng ứng. Mai Tử ôm bụng, không cho nó tiếp tục kêu to. Nàng đỏ mặt, đúng lúc đó, khăn voan nhoáng cái liền bị vén lên, đập vào mắt nàng là bộ ngực rắn chắc của Tiêu Kinh Sơn. Nàng sợ hãi "A" lên một tiếng, ý thức được mình thất thố liền vội vàng che miệng lại, cẩn thận nhìn Tiêu Kinh Sơn.

Tay Tiêu Kinh Sơn cầm cây xứng, trên đó còn có cái khăn voan lúc nãy, nhìn nàng. Hai người nhìn nhau một lúc, Tiêu Kinh Sơn đặt cây xứng xuống, chỉ bàn nói:" Ăn cơm trước đã".

Mai tử cắn môi, cẩn thận đứng lên, đi vòng qua Tiêu Kinh Sơn đến bàn. Hắn đem cho nàng mấy khối bánh hỉ, lại gắp cho một chén rau dại cùng một chén cháo kê, ý bảo nàng ăn trước. Đợi Mai tử ăn xong, Tiêu Kinh Sơn lấy hai chén rượu, một ly đưa cho Mai Tử, một ly cho chính mình.

Mai Tử nhanh chóng buông bát đũa xuống, ngẩn người nhìn Tiêu Kinh Sơn, nửa ngày sau nàng mới phản ứng lại, đây là rượu giao bôi? Nàng cuống quýt nhận lấy, co quắp bày ra tư thế hai cánh tay giao nhau với Tiêu Kinh Sơn, ngẩng cổ gian nan uống hết chén rượu kia.

Uống rượu xong, Mai Tử vô tội nhìn Tiêu Kinh Sơn, kế tiếp phải làm gì? Nàng không nhớ gì cả!

Tiêu Kinh Sơn không nói gì, đứng dậy cất hai chén rượu đi, đến đầu giường chỉnh lò sưởi, rồi mới quay lại nói với Mai tử đang ngơ ngác nhìn mình: "Ngủ đi".

Mai Tử nháy mắt đỏ mặt, trong lòng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ngủ, đây mới là việc quan trọng nhất trong đêm tân hôn của bọn họ!

Mai Tử cúi đầu đứng dậy, yên lặng đi đến đầu giường gần lò sưởi rồi đứng sững. Nàng muốn làm cái gì, chính mình cởi quần áo?

Tiêu Kinh Sơn trầm mặc nhìn Mai Tử, nửa ngày sau rốt cuộc mới chỉ cái giường nói: "Nàng ở bên trong, ta ở bên ngoài".

Mai Tử ngẩng đầu nhìn, trên giường có hai cái gối được đặt ngay ngắn. Mai Tử kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, hắn có ý gì, chẳng lẽ nàng hiểu sai ý hắn hay sao?

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai tử bất động, nhíu mày hỏi: "Nàng không muốn nghỉ ngơi sao?"

Mai tử vội vàng gật đầu, nàng rất muốn nghỉ ngơi, nàng mệt.

Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, cởi cái áo được làm bằng vải thô của hắn ra, treo lên đầu giường rồi ngồi xuống.

Khoé mắt Mai Tử liếc thấy hắn cởi áo, để lộ khoảng ngực rộng lớn, cơ bắp săn chắc, trên ngực hắn quả nhiên có một vết sẹo dữ tợn, theo phía dưới xương sườn kéo dài đến thắt lưng nơi đai quần. Mai Tử có điểm sợ hãi, nhưng vẫn không thể dừng suy nghĩ, vết sẹo kia kéo dài đến đâu? Vết sẹo đi xuống, đi xuống, xuống chút nữa..............

Mai Tử không dám tưởng tượng thêm, mặt nàng bắt đầu nóng lên.

Tiêu Kinh Sơn đưa tay tính kéo dây lưng, nhưng hắn bỗng dừng lại, giương mắt nhìn Mai Tử: "Như thế nào còn chưa lên?"

Mai Tử cảm thấy lúc này nam nhân đang ngồi trên giường quả thật làm cho người ta sợ hãi. Hắn giống như dã thú tản ra nhiệt lực nghiêm nghị làm cho Mai Tử không dám tới gần. Đêm nay là cửa ải khó khăn nhất, mà nàng muốn trốn cũng trốn không được.

Mai Tử cố lấy dũng khí, cẩn thận cởi từng lớp hỉ phục.

Quá trình này Tiêu Kinh Sơn vẫn nhìn nàng, tay Mai Tử run rẩy, nàng có cảm giác tay không phải là của mình, quần áo cũng không phải là của mình.

Hắn vừa đứng lên, thân hình cao lớn nhất thời bao phủ cả người Mai Tử, động tác của nàng liền cứng đờ. Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn tiểu nương tử mới cưới của mình, nàng khẩn trương đến quên cả thở. Tiêu Kinh Sơn rũ mi nói: "Nàng không cần sợ, ta đi xem cửa sổ đã đóng hay chưa".

Tiên Kim Sơn vòng qua Mai tử đi về phía cửa sổ, tim Mai Tử nhất thời trùng xuống.

Nàng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, chỉ chừa trung y, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chưa từng có chạy lên giường, chui vào trong chăn. Tiêu Kinh Sơn trở về, thấy nàng nằm ngay ngắn trên giường, đi thổi nến, xoay người nằm xuống.

Trong bóng đêm, Mai tử chỉ nghe tiếng sột soạt, bên cạnh tỏa ra hơi ấm. Nàng khẩn trương nắm chặt tay, trong lòng bất an không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng không có việc gì xảy ra cả, Tiêu Kinh Sơn nằm vào trong chăn, không thấy có động tác gì. Mai Tử khẩn trương mở to mắt, trong bóng đêm căn bản nhìn không thấy nóc nhà. Một lúc lâu sau, nàng nghe bên cạnh truyền đến âm thanh thô ráp: "Ngủ đi."

Mai Tử buông tâm xuống, nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại.

Nàng không nghĩ mình sẽ ngủ nhanh như vậy, nhưng nàng thật sự mệt mỏi, vừa nhắm mắt liền chìm vào mộng đẹp.

Chương 3: Điểm tâm

Bình thường Mai Tử không phải là sâu lười thích ngủ nướng, đừng nói đến nơi thôn xanh nước biếc này, tờ mờ sáng gà đã thi nhau gáy âm vang, đánh thức mọi người dậy dọn dẹp phòng chuẩn bị cơm sáng.

Nhưng ngày hôm nay, lúc Mai Tử mở mắt ra thì trời cũng đã sáng rõ. Nàng lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ bài trí cực kỳ đơn sơ sạch sẽ chỉnh tề mới ý thức được rằng mình thật sự đã lập gia đình, là gả cho Tiêu Kinh Sơn, người có vết sẹo lớn trước ngực kia.

Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn đâu? Mai Tử sờ sờ bên cạnh đã lạnh từ lâu, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo. Tóc còn chưa kịp chải có chút tán loạn, Mai Tử vội vàng chỉnh sửa qua loa, cắn cắn môi lấy dũng khí đẩy cửa đi ra.

Nàng chợt phát hiện cái gì ở đây cũng lạ, vẫn nên tìm xem Tiêu Kinh Sơn ở nơi nào đã.

Trước nhà có một khoảng sân nhỏ, bốn phía được bao quanh bằng dây thừng làm từ sợi gai quấn lấy mấy cộc gỗ. Trong sân vắng vẻ, không có gà vịt, chỉ có một túp lều thấp bé kế bên vách nhà, kế tiếp là bếp lửa, có lẽ là phòng bếp. Giờ phút này, phòng bếp có chút khói trắng bay lên, còn có tiếng củi cháy tách tách.

Mà chủ nhân ngôi nhà, cũng chính là người làm cho nàng bất an nhất, lúc này đang cầm búa ở trước bếp ra sức bổ củi.

Tiêu Kinh Sơn không mặc áo để lộ vùng lưng ngăm đen vững chãi, cách tay của hắn rắn chắc hữu lực, lúc này cơ bắp trên vai theo từng động tác của Tiêu Kinh Sơn mà cuồn cuộn lên xuống. Rõ ràng sáng sớm mặt trời trong thôn cũng không quá nắng gắt, nhưng nàng lại cảm thấy có chút choáng váng, vội vàng xoay đi, nhẹ nhàng ho một cái.

Tiêu Kinh Sơn ngừng lại, quay đầu nhìn Mai Tử, tay cầm cái khăn lau lau mồ hôi trên trán nói: "Cơm đã xong rồi, có thể ăn ngay, nàng đợi ta một chút".

Mai Tử đỏ mặt, không chỉ vì nhìn thấy vết sẹo hung dữ trên ngực Tiêu Kinh Sơn mà còn vì lời hắn nói. Chính mình về làm nương tử nhà người ta, kết quả mới ngày đầu lại để cho người ta làm cơm, còn mình lại tham ngủ, lời này truyền ra ngoài thì nàng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác.

Nàng vội vàng gật đầu, lắp bắp nói: "Chàng vất vả rồi, để ta". Nói xong cúi đầu bước nhanh đến bếp dọn dẹp.

Ai dè Tiêu Kinh Sơn nghi hoặc nói: "Nàng không cần rửa mặt chải đầu sao?"

Tay Mai Tử đang với lấy cái tô, nghe thế liền dừng lại, rất nhanh lui về sau, mặt lại nóng lên. Đúng vậy, nàng còn chưa rửa mặt chải đầu, thế mà đã vội vàng muốn ăn cơm, chuyện này thật đúng là nực cười mà!

Nàng sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Ừ, vậy ta đi rửa mặt chải đầu trước".

Tiêu Kinh Sơn dường như không để ý nàng thất thố, buông rìu trong tay đi đến bên cạnh, đưa cho nàng một thùng nước, nói: "Dùng cái này đi, nước suối buổi sáng ta mới lấy".

Mai Tử vội vàng gật đầu, nhận lấy thùng nước trong tay Tiêu Kinh Sơn. Hắn đi vào trong nhà, Mai Tử chạy nhanh theo vào thì thấy hắn đến cạnh rương lấy ra một cái thau gỗ và lược, gương đồng đặt lên bàn, rồi xoay người nhìn nàng nói: "Nàng rửa mặt chải đầu trước đi, ta đi dọn dẹp một chút, xong việc liền ăn cơm".

Lúc này Mai Tử càng thêm xấu hổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể gật gật.

Lúc Tiêu Kinh Sơn bước ra khỏi cửa thì thuận tay giúp Mai Tử đóng cửa lại, khóe mắt Mai Tử liếc thấy sau lưng hắn có giọt mồ hôi xuôi dòng chảy xuống, cuối cùng đến thắt lưng rồi tan thành mây khói.

Mai Tử nhìn hắn đi ra ngoài, hít một hơi sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, xoay người chuẩn bị rửa mặt chải đầu.

Lẽ ra gương cùng lược là những thứ của hồi môn do nhà gái chuẩn bị, nhưng Mai Tử gả vội vàng, lúc đó nương Mai Tử cũng không dư dã gì, bởi vậy ngay cả những thứ tất yếu đó đều chưa đặt mua liền gả Mai Tử ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn không biết làm thế nào mà biết được, lại chuẩn bị những thứ này rất tốt, đều là mới mua cả, làm cho Mai Tử lại đỏ mặt, có chút cảm động.

Tiêu Kinh Sơn này tuy có chút cổ quái, nhưng vẫn là người tốt. Lại nghĩ tới Phúc ca, Phúc ca làm sao lại không phải là người tốt? Trước kia Phúc ca đối với nàng tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn cưới người khác đó thôi.

Mai Tử bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, đem thùng nước đổ vào thau gỗ, bắt đầu rửa mặt chải đầu. Tuy rằng nàng không thích Tiêu Kinh Sơn, nhưng những việc Tiêu Kim Sơn làm lại khiến nàng cảm động. Nàng quyết định tận lực quên đi Phúc ca, nói sao thì nàng cũng đã gả cho Tiêu Kinh Sơn, còn nghĩ về Phúc ca thì thật sự cũng chẳng hay ho gì.

Rửa mặt xong, Mai Tử cầm lược bắt đầu chải tóc. Trước kia khi còn là cô nương, nàng có thể tùy tiện làm kiểu tóc nào cũng được, miễn là thoải mái. Nay đã lập gia đình thì phải búi tóc. Cái này thì Mai Tử biết, mỗi ngày mẹ đều làm. Nghĩ vậy nhưng khi chính mình làm mới phát hiện việc này không phải dễ. Mai Tử mất sức hai hổ chín trâu mới búi sơ được một búi tóc tàm tạm, nàng lo lắng bị Tiêu Kim Sơn nhìn thấy tóc nàng không được tự nhiên, nên cứ quanh quẩn ở cửa không dám đi ra ngoài.

Lúc Mai Tử phát ngốc ra, Tiêu Kinh Sơn lại đẩy cửa tiến vào. Mai Tử hoảng sợ, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt. May mà Tiêu Kim Sơn phản ứng nhanh, lập tức khôi phục lại bình thường, cũng không hỏi Mai Tử vì sao ngẩn người trước cửa, đi thẳng vào nhà đặt thức ăn lên bàn. Thức ăn hôm nay là vài cái bánh hỉ hôm qua còn lại cùng với hai khối thịt to không biết là thịt gì.

Nhà Mai Tử không có đàn ông, bình thường thức ăn chính là gạo và ngũ cốc. Nương Mai Tử xem lương thực như mạng, cho đến bây giờ cũng luyến tiếc không đổi lương thực lấy thức ăn khác, về phần dinh dưỡng trong nhà, đã có mấy con gà có thể cho trứng. Bởi vậy nhà Mai Tử một năm bốn mùa không có lấy vài lần có thức ăn mặn trong bữa ăn, chỉ lúc nào đón năm mới mới có thể thay đổi khẩu vị. Nay Mai Tử ngửi thấy mùi thịt thơm phức, miệng bắt đầu ứa nước miếng.

Nàng cúi đầu, nuốt nuốt nước miếng. Kỳ thật không phải nàng thích ăn thịt, có ăn hay không cũng giống nhau. Trước kia A Thu chạy vào núi bẫy được một ít chim về nướng. A Thu làm cho Mai Tử cùng Chu Đào ăn, nhưng một miếng Mai Tử cũng không động vào. Nàng nghĩ đệ muội nếu thích ăn thì cứ để cho bọn họ ăn đi, dù sao mình ăn vào bụng cũng đi ra, có thèm thì cũng chỉ trong nhất thời mà thôi.

Tiêu Kinh Sơn hiển nhiên không chú ý đến suy nghĩ của Mai Tử, hắn đặt thức ăn trong tay xuống rồi lại đi vào bếp bưng cháo.

Mai Tử chạy theo hỗ trợ, nhưng Tiêu Kinh Sơn đã nhanh chóng múc xong hai chén cháo, chuẩn bị đem lên. Mai Tử nhanh nhẹn tiếp lấy một chén, không ngờ cháo còn nóng nên liền buông xuống. Tiêu Kinh Sơn một tay bưng một chén nói: "Vào đi thôi, cứ để ta".

Nhà Mai Tử bình thường đều có khay gỗ, muốn bưng cháo chỉ cần để lên khay gỗ đó. Lúc này nhìn Tiêu Kinh Sơn một tay bưng chén cháo nóng, nàng không khỏi lo lắng, nhỏ giọng kêu: "Mau đặt xuống, đừng để phỏng tay".

Tiêu Kinh Sơn không để ý đến: "Da ta dày, không sợ nóng"

Mai Tử nhìn bàn tay đầy vết chai sạn, thô dày hữu lực của Tiêu Kinh Sơn, đúng là không ngại nóng. Mai Tử cầm đũa đi theo Tiêu Kinh Sơn vào phòng, hai người ngồi vào chỗ bắt đầu ăn cơm.

Tiêu Kinh Sơn đặt khối thịt to nhất vào trong bát Mai Tử: "Hôm qua đã làm nàng vất vả, ăn nhiều một chút".

Mai Tử lắc lắc đầu: "Quá nhiều, ăn không hết". Mai Tử ăn qua thịt, nhưng không phải cả khối thịt to như vậy. Nhà Mai Tử lúc nào cũng cắt thịt ra làm miếng nhỏ, khi nấu cơm mới đem một ít ra nấu.

Tiêu Kinh Sơn đánh giá Mai Tử, thấy nàng thật sự ăn không hết khối to này, liền bỏ vào bát mình, gắp khối nhỏ còn lại bỏ vào bát Mai Tử.

Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn cúi đầu ăn cháo, cũng nhanh chóng cúi đầu ăn.

Thịt này chắc là thịt heo rừng, phần nhiều là thịt nạc, chỉ có chút ít mỡ ở bên cạnh, ăn vào cảm nhận được hương vị thật không sai, rất mê người, nàng ăn đến miệng lưỡi đều thỏa mãn. Mai Tử cầm lấy bánh hỷ, ăn một miếng cháo, một miếng thịt, ngẫu nhiên nhìn nam nhân không tính là quen thuộc bên cạnh, nghĩ nghĩ, về sau chính là như vậy sao? Nếu như vậy thật thì cũng không phải là quá tệ. Mai Tử lại hơi đỏ mặt, chẳng lẽ một khối thịt đã làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn? Có lẽ chính nàng vẫn rất tham.

Ăn hết bánh hỉ cùng cháo, khối thịt này tuy rằng không lớn nhưng Mai Tử vẫn ăn không hết, nàng ăn được một nửa liền thấy ngấy. Nhìn khối thịt mình cắn dở, phía trên còn có dấu răng, làm sao nàng nói với Tiêu Kinh Sơn nàng không thể ăn được nữa? Đây là chuyện xấu hổ đến cỡ nào!

Mai Tử hối hận, ngay từ đầu nàng không nên chạm vào khối thịt này, nàng nên trực tiếp nói với Tiêu Kinh Sơn là nàng không thích ăn thịt. Đương nhiên nàng cũng có chút oán giận, vì sao khối thịt nào cũng to vậy?

Tiêu Kinh Sơn ăn cũng nhanh, hắn ăn từng miếng thịt to, từng miếng cháo lớn nhưng không có chút cảm giác thô lỗ nào, ngược lại đem tới cho người khác một luồng hào sảng. Khi ăn cháo, thấy Mai Tử dừng lại, hắn có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Ăn không được?"

Mai Tử cảm thấy khó mở miệng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Ta ăn không vô nữa". Thanh âm của nàng như muỗi kêu, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại nghe rõ.

Nghe vậy, lông mày của hắn nhíu lại, nhìn khối thịt còn hơn một nửa, lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Mai Tử nói: "Nàng ăn ít quá".

Mai Tử cúi đầu, mặt nóng lên, nhưng vẫn kiên trì nói: "Thật sự ăn không nổi nữa"

Mai Tử lo lắng Tiêu Kinh Sơn sẽ ép mình ăn tiếp, bởi vì thoạt nhìn bộ dạng hắn rất bất mãn. Nàng bắt đầu tưởng tượng nếu như mình bị nam nhân cường tráng này ép ăn khối thịt kia sẽ có cảm giác gì. Suy nghĩ này làm nàng nhất thời run run, đáng sợ. Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra hắn có thể sẽ tức giận, sẽ giống mẹ lấy gậy đánh nàng? Nàng nhớ tới lúc chẻ củi ở góc kia, Tiêu Kinh Sơn sử dụng mười phần lực đạo, nàng thật sự không dám nghĩ nữa.

Nàng không ngờ, Tiêu Kinh Sơn không nói hai lời, dứt khoát gắp khối thịt còn mang dấu răng trong bát nàng ăn.

Mai Tử lập tức đỏ mặt, đó chính là đồ nàng ăn thừa!!!

Thế nhưng bộ dáng Tiêu Kinh Sơn lại không ngại ngùng chút nào, hắn xuống bếp lấy thêm một chén cháo hỉ nữa, đem cháo, thịt toàn bộ đều ăn hết.

Chương 4: Trong bếp nấu cơm

Ngày thứ 2 gả đến đây, Mai Tử cũng dần dần quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn.

Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ duy trì nhờ vào việc săn bắn, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời. Bình thường hắn hay đến ngọn núi lân cận săn chút gà rừng, thỏ hoang, còn chi phí sinh hoạt ngẫu nhiên sẽ từ trong núi đánh được heo rừng hoặc gấu rừng mang xuống núi đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn không để ý đến vật ngoài thân, bán được tiền đều tiêu hết, không tích góp chút nào. Giống như việc thành thân, Tiêu Kinh Sơn không keo kiệt chút nào chi tiền cưới Mai Tử về nhà.

Mai Tử tuy cảm động nhưng lại cảm thấy nam nhân này thật sự chỉ tính sống qua ngày. Nàng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi người ta có bao nhiêu của cải, nhưng thế nào cũng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn hiện giờ chẳng có mấy đồng tích góp. Bởi vậy, buổi tối lúc chuẩn bị lên giường, khi Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử không có đồ trang sức, mới nói: "Chờ mấy ngày nữa ta đánh được con mồi tốt sẽ đổi lấy tiền, giúp nàng mua chút đồ dùng này nọ".

Mai Tử nghe thế vội vàng nói không cần, phụ kiện trang sức chỉ dành cho những nhà giàu có tiền dùng, nàng bộ dáng đơn giản như vậy đã thành thói quen.

Tiêu Kinh Sơn lại có chút băn khoăn, còn nói: "Ta không hiểu nữ tử các nàng cần gì, có điểm uất ức nàng".

Tiêu Kinh Sơn vừa nói, Mai Tử lại ngượng ngùng. Thanh danh nàng kém, có người muốn cưới nàng, nàng thấy thế là đủ rồi. Tuy Tiêu Kim Sơn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn là một chàng trai trong sạch độc thân. Người ta chẳng những nguyện ý cưới nàng, ngược lại còn lo nàng chịu uất ức, điều này làm cho Mai Tử rất cảm động.

Mai Tử không nói ra, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ phải đối tốt với Tiêu Kinh Sơn một chút, phải làm tròn bổn phận nương tử của mình.

Buổi sáng hôm đó, nàng thu dọn quần áo của Tiêu Kinh Sơn, cái nào cần may thì may, cái nào cần sửa thì sửa, còn lại chuẩn bị mang đến dòng suối mà giặt.

Thôn Bích Thủy tọa lạc ở phía trước ngọn núi Thanh Sơn. Thanh Sơn nơi nơi là suối, ngay bên cạnh thôn Bích Thủy cũng có một dòng suối. Nước ở đầu nguồn được dùng để ăn uống sinh hoạt, cuối nguồn để cho các cô nương, cô con dâu giặt giũ.

Một mình Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng thau gỗ đến suối, lúc này đã có vài cô nương trong thôn đến giặt quần áo, đang đùa giỡn nhau. Nhìn thấy Mai Tử đến gần, tiếng cười cũng dần dần ngừng lại.

Mai Tử cảm thấy búi tóc của mình là lạ, mọi người xung quanh hẳn là đều chê cười. Thêm vào đó, nàng lại là một cô nương mới thành thân, cho nên có chút ngại. Nàng cúi đầu mím môi không nói một lời, tìm một góc ngồi xuống, dùng thau gỗ múc nước đem quần áo ra bắt đầu giặt.

Những người khác bắt đầu ghé tai nhau, ánh mắt tò mò, thường hướng nàng liếc mắt một cái. Mặt Mai Tử nóng lên, cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu dùng sức chà giặt quần áo.

Quần áo Tiêu Kinh Sơn đều là vải thô hoặc vải bố, sợi vải đơn sơ thô ráp, trên đó còn có thể ngửi được mùi vị của hắn. Thường ngày trên đường Mai Tử cũng gặp vài nam nhân đi ngang qua, cũng từng ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn họ, đều là một mùi khó chịu. Nhưng mùi trên quần áo Tiêu Kinh Sơn không làm cho nàng chán ghét, ngược lại cảm thấy có phần nam tính. Mai Tử nghĩ tới cánh tay đầy mồ hôi cùng tấm lưng dày kia có từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, nhất định tất cả đều thấm vào quần áo này.

Nắng ngày càng gắt, nhưng ngâm tay lâu trong nước cũng làm cho Mai Tử cảm thấy lạnh. Nàng lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng chà xát quần áo Tiêu Kinh Sơn.

Xung quanh tiếng nói khe khẽ nhỏ dần rồi ngừng lại, một cô gái gần bằng tuổi nàng đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Mai Tử, ngươi khỏe không?"

Mai Tử ngẩng đầu, người kia chính là A Kim, trước đây cũng có phần thân thiết. A Kim là một trong số ít cô nương trong thôn gả cho chính người trong thôn, tuổi gần bằng nàng, vài năm nay A Kim lập gia đình, công việc có vẻ bận bịu nhưng vẫn quan hệ không tệ với Mai Tử.

Mai Tử nhìn A Kim cười nói: "Rất tốt".

A Kim do dự, như muốn nói cái gì, nhưng nhìn Mai Tử tươi cười không để ý chút nào nên thôi. Tập trung giặt quần áo, thỉnh thoảng lại trao đổi đôi ba câu với Mai Tử.

Mai Tử chú ý A Kim luôn cẩn thận tránh nói về chuyện lập gia đình, thấy vậy Mai Tử lại thương tâm, không muốn nhắc tới để cho mình thoải mái sao? Nàng cảm động, nhưng đối với sự quan tâm chăm sóc của A Kim lại thấy có chút buồn cười. Kỳ thật chuyện Phúc ca vứt bỏ nàng, nàng cũng thương tâm muốn chết. Nhưng sau lần tự tử hụt đó, nàng cảm thấy phần thương tâm kia so với sao trên trời còn mông lung không rõ ràng hơn nhiều.

Về phần hiện tại gả cho ai, đối với Mai Tử mà nói đều không quan trọng, Tiêu Kinh Sơn tuy là người quái gở, nhưng trước mắt xem ra đối với nàng cũng tốt, nàng không có gì để oán hận. Tâm sự này có nói cũng không thể nói rõ ràng cho nên Mai Tử cũng không nhắc tới với A Kim.

A Kim gả cho người trong thôn tên là Trần Hồng Vũ. Trần Hồng Vũ thích nói giỡn, hai người gặp nhau thường thường nói đùa trêu chọc nhau. Sau này trưởng bối trong nhà thấy 2 đứa trẻ này rất xứng đôi, một nhà chấp nhận gả, một nhà chấp nhận cưới, thế là định. Trần gia của cải giàu có, Trần Hồng Vũ hoạt bát lại yêu thương nương tử, thành ra thành thân hơn một năm trong nhà liền có thêm đứa bé béo múp. Ở thôn Bích Thủy này A Kim xem như là tốt số.

Mai Tử cùng A Kim nói chút việc nhà, nói xong liền vui vẻ hẳn lên. Bên cạnh có mấy cô nương thấy vậy cũng chạy lại góp vui, hỏi Mai Tử cái này cái kia, cũng có người lớn mật mạnh mẽ tên Minh Cúc, trực tiếp hỏi nàng tối hôm qua thấy thế nào?

Mai Tử làm sao trả lời được, huống hồ hôm qua chuyện gì cũng chưa xảy ra, cũng chỉ có thể cúi đầu chú tâm giặt quần áo.

Mọi người thấy Mai Tử cúi đầu đỏ mặt, nghĩ nàng thẹn thùng, càng thêm ồn ào muốn truy tới cùng. Trong đó có người tên Hồng Tảo, cười thần bí, nhìn nhìn giỏ quần áo của Mai Tử, cố ý hỏi nàng khăn trắng đâu? Không cần giặt sao?

Lúc đầu Mai Tử còn chưa hiểu Hồng Tảo có ý gì, nhưng khi nghe các cô nương xung quanh oanh một tiếng cười rộ lên, có người nói Hồng Tảo nói chuyện rất không lưu tình, Mai Tử mới chậm rãi tỉnh ngộ. Thì ra khăn trắng nàng ta nói chính là cái khăn đặt dưới thân trong đêm tân hôn.

Nàng đỏ mặt, ngẩng đầu, mắt hàm chứa một tia tức giận trừng trừng nhìn Hồng Tảo một cái. Ai cũng biết Hồng Tảo này tính tình ngay thẳng, gặp Mai Tử trừng mắt với mình, nàng ta không áy náy, ngược lại càng thêm đắc ý, nói: "Ngươi giúp tướng công nhà mình giặt quần áo, như thế nào lại không lấy cái khăn kia ra giặt, hay là cái khăn đó vốn sạch sẽ, không cần ngươi giặt, ta nói đúng không?"

Lời này thực chua ngoa, rõ ràng ý nàng ta muốn nói Mai Tử trước khi thành thân đã không còn trong sạch. Điều này làm cho Mai Tử thật sự tức giận, con ngươi tóe lửa, trừng mắt nhìn Hồng Tảo lớn tiếng hỏi: "Hồng Tảo, ngươi đây là có ý gì?"

Mai Tử tính tình ôn hòa, chưa bao giờ cãi nhau cùng người khác, nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của chính nàng, còn liên quan đến thanh danh của Tiêu Kinh Sơn, nàng không thể cứ vậy im lặng mà bỏ qua.

Mọi người thấy không khí trở nên trầm trọng, vội vàng lên tiếng khuyên can. Một bên trấn an Mai Tử đừng để ý, Hồng Tảo nói chuyện rất thẳng, không kiêng cử, chỉ đùa một chút thôi, đừng chấp nàng. Một bên lôi kéo Hồng Tảo bảo nàng ta đừng nói nữa. A Kim cái gì cũng chưa nói, tiến lên cầm cái tay đang run run của Mai Tử, ý bảo nàng đừng vội.

Mai Tử tỉnh táo lại, nàng biết việc này có nói cũng không rõ, không thể lớn tiếng tranh cãi, cũng không thể công khai chứng minh. Chuyện ái muội như vậy, nàng có nói cũng vô dụng, nhất thời nóng nảy lại càng khiến cho mọi người nghĩ nàng xấu hổ hóa giận.

Nghĩ thông suốt, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hồng Tảo, tiếp tục ngồi xuống giặt quấn áo. Nhưng tay nàng vẫn nhè nhẹ run lên, trái tim kinh hoàng, cái áo ở trong tay bị vò đi vò lại không biết bao nhiêu lần, đến khi A Kim nhắc nhở nàng mới biết xém chút nữa đã đem cái áo kia vò nát.

Đến xế chiều, mọi người xung quanh dần dần ra về, Mai Tử cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc trở về.

Mai Tử vốn nghĩ lập gia đình rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, lời đồn đãi ít nhiều cũng tiêu tán một chút, nhưng xem ra không phải. Người trong thôn không có gì tiêu khiển, ngày ngày lấy buôn chuyện làm thú vui, lúc vui vẻ có thể tám từ đầu khe đến cuối khe suối.

Mai Tử ôm giỏ trúc trở về, thấy Tiêu Kinh Sơn không biết đã về từ lúc nào, đang làm gà rừng, bên cạnh còn có đống lông gà. Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử trở về, chỉ rổ nấm bên cạnh: "Tối nay có gà rừng cùng nấm".

Mai Tử gật gật đầu, buông thau gỗ, phơi từng cái quần áo lên dây thừng. Ở đây người ta quý trọng quần áo, dù nó chỉ làm bằng vải thô cũng vậy. Mọi người thường giặt quần áo lúc chiều chiều, phơi cả đêm cho khô, tránh ban ngày nắng gắt.

Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn quần áo của mình được phơi trong sân nhỏ, gió thổi bay phấp phới rồi nhìn lại Mai Tử, nói: "Hôm nay nàng vất vả rồi".

Mai Tử quay đầu lại nhìn Tiêu Kinh Sơn cười cười. Nàng cảm thấy có lẽ Tiêu Kinh Sơn đã hiểu lầm, nhưng nàng không biết giải thích như thế nào. Nàng và Tiêu Kinh Sơn tuy đã là vợ chồng, nhưng rất nhiều chuyện bọn họ không có cách nào hiểu nhau, cảm giác giống như hai người xa lạ.

Thu thập xong quần áo, nàng dọn dẹp sạch sẽ đám lông gà rồi tùy tay đem hành gừng rửa sạch. Lúc này Tiêu Kinh Sơn đã làm gà xong, Mai Tử liền nhận lấy. Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử có vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói: "Nàng vào trong nghỉ ngơi đi, để đó cho ta".

Mai Tử làm sao có thể để cho Tiêu Kinh Sơn làm cơm chiều? Kiên trì giữ lấy con gà, dùng dao chặt thành từng khối, rửa qua rồi đặt lên giá gỗ. Tiếp theo rửa qua nấm rồi mới vào bếp nhóm lửa, quét sơ phòng bếp, nồi trên bếp nóng lên phát ra tiếng tư tư.

Mai Tử đang muốn quay đầu lấy dầu thì phía sau có một bàn tay đưa lọ dầu tới. Mai Tử liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, nhận lấy rồi cho vào nồi một ít, sau đó thả gừng và hành đã thái nhỏ vào, mùi thơm phức, cuối cùng cho gà và nấm vào nốt. Mai Tử chưa hiểu rõ vị trí vật này nọ ở trong nhà nên liền hỏi Tiêu Kinh Sơn ở đây có gia vị hay không? Tiêu Kinh Sơn mở cái hộc tủ nhỏ bên cạnh ra, Mai Tử phát hiện ở bên trong có mấy hộp vuông nhỏ chuyên đựng gia vị, đầy đủ các loại, rất có không khí gia đình. Nhưng nhìn qua Mai Tử liền biết đây đều là đồ mới mua, chưa từng sử dụng qua, buổi sáng ăn cơm cũng chưa dùng đến những gia vị này.

Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn, nàng càng cảm nhận rõ Tiêu Kinh Sơn đang săn sóc mình. Tiêu Kinh Sơn né tránh ánh mắt của nàng, lơ đãng nói: "Ta xuống núi muốn mua vài thứ, vừa vặn nhìn thấy những thứ này, liền mua về, sau này hẳn là phải dùng nhiều"

Mai Tử nghĩ đến hắn nói "phải dùng nhiều" bất giác đỏ mặt, may mắn thức ăn trong nồi đã sôi, vì thế nàng nhanh chóng quay đi không nhìn hắn. Tuy rằng Mai Tử ít ăn những món này, nhưng tốt xấu gì khi phụ thân còn sống cũng biết không ít, biết thịt gà rừng không giống với những loại thịt khác, vì thế chỉ thả một ít muối cho có vị.

Lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã lấy thêm củi cho vào bếp, ngồi ở trước bếp thổi thổi, lửa trong bếp cháy bùng lên. Mai Tử lấy nước cho vào nồi, một lúc sau cả nồi gà nấu nấm sôi ùng ục.

Mai Tử lấy bánh bột ngô cùng một cái nồi khác ra, nàng hỏi Tiêu Kinh Sơn muốn ăn bao nhiêu cái, sợ nấu ít thì Tiêu Kinh Sơn ăn không đủ. Tiêu Kinh Sơn nói 3 cái là đủ rồi, Mai Tử liền bỏ vào nồi 4 cái bánh, thường nàng chỉ ăn một cái.

Làm xong, Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn đang quạt lửa, thấy cánh tay hắn như cũ rắn chắc, ánh lửa làm vết sẹo trên ngực nổi bật lên, nhìn rất dữ tợn, nhưng Mai Tử cũng không còn sợ hãi. Nàng ngồi xuống nói: "Để ta làm cho" Nói xong tính cầm lấy cái quạt trong tay Tiêu Kinh Sơn.

Bình thường nấu cơm đều là chuyện của nữ nhân, Mai Tử cảm thấy ngượng ngùng khi để cho Tiêu Kinh Sơn phải ngồi đây giữ lửa cho nàng. Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn lại không có ý định buông tay. Mai Tử cầm lấy quạt chạm phải bàn tay to của hắn, giống như phải bỏng nhanh chóng rụt tay lại.

Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy nàng khẩn trương như vậy thật khó hiểu. Mai Tử thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta nấu cơm quen rồi".

Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, đứng lên nói: "Cũng tốt, vậy nàng làm đi".

Mai Tử thấy hắn đi ra, ngửi được mùi hương nam tính của hắn, nhất thời đỏ mặt, nàng lại nói với chính mình, chẳng qua là do ngồi gần bếp nên thấy nóng mà thôi.

Nàng dùng lực quạt mấy cái, lửa cháy lách tách, khi nấm cùng gà tỏa mùi thơm là có thể ăn.

Người ta muốn nói gì thì cứ nói, nàng không quản được. Cùng lắm thì nàng và Tiêu Kinh Sơn cứ sống cuộc sống như vậy là tốt rồi.

Chương 5: Buổi tối trong sân

Trời tối dần, nồi bắt đầu phát ra tiếng ùng ục, mùi thơm đặc trưng của món ăn thôn quê tràn ngập căn bếp nhỏ, Mai Tử biết cơm nấu đã xong. Nàng quay đầu nhìn, thấy Tiêu Kinh Sơn đang ngồi bên cái bàn đá trong sân, dùng miếng vải cũ cẩn thận chà lau cung tên.

Trong nhà Mai Tử không có người đi săn, cũng không có cung tên, bởi vậy nàng chưa từng nhìn kỹ cung tên của một thợ săn là như thế nào. Nay thấy, mới phát hiện cây cung kia hóa ra dài hơn nửa người nàng, tỏa ra hàn khí dày đặc. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn, hắn cầm cung trong tay chà lau cẩn thận, nâng niu giống như đang âu yếm bảo bối.

Tiêu Kinh Sơn làm việc rất chăm chú nên không để ý Mai Tử đang nhìn mình. Hắn lau xong rồi, tay cầm lấy mũi tên bên cạnh lên. Mũi tên kia làm theo phong cách cổ xưa, tản ra ánh đồng, cuối mũi tên còn có gắn lông chim.

Mai Tử thấy kỳ lạ, nàng biết người trong thôn này không dùng mũi tên như vậy.

Tiêu Kinh Sơn cầm mũi tên trong tay suy nghĩ một chút rồi ướm vào cây cung được chà lau sạch sẽ kia, sau đó dùng sức kéo. Cung căng cực nhanh tạo thành nữa vòng bán nguyệt. Mai Tử thắt chặt cổ họng, bỗng nhiên nàng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn trước mắt có chút xa lạ, không giống như Tiêu Kinh Sơn mà nàng biết trong những ngày qua.

Tiêu Kinh Sơn kéo cung đến cực hạn, chợt buông tay.

Tên bắn ra như bay, Mai Tử trợn mắt há mồm nhìn theo hướng mũi tên phóng. Mũi tên mang theo lực đạo cực lớn, nhanh chóng bay vút cắm phập vào khối đá trong sân. Lông vũ trên mũi tên rung rung, mà phần đầu của nó đã cắm sâu vào trong đá.

Mai Tử chưa từng đi săn không có nghĩa là nàng không biết trình độ người đi săn trong thôn như thế nào, phát tên này khẳng định người trong thôn không thể nào bắn ra được. Tiêu Kinh Sơn, rốt cuộc là người như thế nào?

Mai Tử đột nhiên nhớ lại, trước khi gả cho Tiêu Kinh Sơn có nghe đồn trước đây hắn từng làm cướp đường, vết sẹo kia là hậu quả của việc cướp bóc. Chẳng lẽ những lời đồn đó đều là sự thật?

Mai Tử ngơ ngác nhìn mũi tên, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiêu Kinh Sơn đang nhìn mình. Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng mà vẫn kiềm chế được, lắp bắp hỏi: "Làm... làm sao vậy?"

Tiêu Kinh Sơn lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có việc gì". Sao đó hắn chậm rãi đứng lên, đi đến khối đá, một tay rút mũi tên ra nhẹ nhàng, làm cho Mai Tử lắp bắp kinh hãi. Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, rốt cuộc mình gả cho người như thế nào đây?

Tiêu Kinh Sơn lấy miếng vải lau lau mũi tên, sao đó cất vào bao đựng ở trên bàn. Mà quá trình này, Mai Tử kinh ngạc nhìn thấy trên đỉnh mũi tên kia, có một con côn trùng nhỏ. Tiêu Kinh Sơn nhìn thấy khói trên bếp ít dần, lửa như đã muốn tắt, mở miệng nhắc nhở nàng: "Nên ăn cơm thôi".

Mai Tử đứng vụt lên, gật đầu như gà mổ thóc nói: "Đúng vậy, nên ăn cơm, ta chuẩn bị ngay đây".

Tiêu Kinh Sơn cũng đứng lên, tiến tới giúp đỡ Mai Tử. Rất nhanh hai người đều ngồi ở trước mâm cơm gà thơm phức, ngon lành, bụng nàng nhất thời kêu lên. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ lễ nghi, trước tiên đưa đôi đũa cho Tiêu Kinh Sơn, đợi hắn ăn mình mới bắt đầu ăn.

Tiêu Kinh Sơn nhận lấy đôi đũa Mai Tử đưa qua, nói một câu: "Về sau không cần khách khí như vậy". Xong rồi cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, thức ăn còn lại rất nhiều, Mai Tử hỏi Tiêu Kinh Sơn hầm thức ăn ở nơi nào, liền cất tất cả thức ăn còn lại xuống hầm.

Ở thôn Bích Thủy, nhà nào cũng có một cái hầm hình chữ nhật, bên ngoài phủ kín bằng cỏ tranh thực vật, đông ấm hạ lạnh, dùng để cất giữ thực phẩm.

Dọn dẹp xong, cũng không có việc gì để làm. Trời tối, nàng muốn may vá sửa sang lại một số quần áo, nhưng ngại phải thắp đèn, dù sao ban ngày cũng không phải là không có thời gian, nàng không muốn lãng phí dầu như thế.

Lúc trước ở thời điểm này, người trong thôn thường ra khỏi nhà, tụ tập ở cuối con đường nhỏ hoặc ở ngã tư đường. Một đám người ngồi cùng nhau, phẩy phẩy cây quạt trong tay, nhìn trời nhìn trăng mà nói chuyện phiếm. Nay Mai Tử gả cho Tiêu Kinh Sơn, ban ngày bị Hồng Tảo kia châm biếm, cũng không muốn chạy đến nghe mọi người châm chọc để bị mất mặt xấu hổ, gặp thêm chuyện thị phi, vì thế liền ngồi lại trong sân, đem nấm, rau củ ra, chọn chọn lựa lựa, ngày mai định phơi khô những thứ này, cất dùng lâu dài.

Tiêu Kinh Sơn hiển nhiên cũng không phải người thích náo nhiệt. Hắn vừa trở về thôn Bích Thủy, lại ít qua lại nói chuyện phiếm với người trong thôn. Sau này vì vết sẹo kia nên hắn bị nghi ngờ vô căn cứ, càng thêm ít qua lại với mọi người.

Mai Tử thầm nghĩ như thế vừa hay, nếu Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài còn lại nàng ở nhà một mình, nàng có chút sợ. Phải công nhận rằng gan của nàng không lớn, lúc trước ở nhà có muội muội, đệ đệ cùng mẹ, nay muốn nàng ở nhà một mình, có chút khó khăn.

Nàng đếm đầu ngón tay, gả đến đây hôm nay đã là ngày thứ 2 rồi, ngày kia chính là ngày lại mặt theo phong tục, không biết trong nhà Chu Đào cùng A Thu như thế nào, có tự chăm sóc mình, chăm sóc mẹ được không? Cỏ ngoài ruộng mấy ngày nay đã nhổ xong chưa? Mai Tử biết hiện tại có nghĩ cũng vô dụng, chỉ có thể chờ ngày kia trở về nhìn xem thôi.

Tiêu Kinh Sơn ăn xong cởi bỏ áo ngoài, lộ ra ngực trần tinh tráng, đương nhiên vết sẹo kia cũng lộ rõ. Mai Tử nhớ đến phát tên lúc chiều, có chút sợ hãi, chỉ cúi đầu lo nhặt nhặt củ quả, không nhìn hắn.

Hắn ở trong sân duỗi tay chân, bắt đầu luyện tập một bộ quyền pháp. Lúc này Mai Tử đã không còn ngạc nhiên, cho dù bây giờ Tiêu Kinh Sơn có cầm đao ra múa nàng cũng thấy bình thường. Mai Tử nhìn không hiểu quyền pháp, chỉ cảm thấy Tiêu Kinh Sơn luyện tập bộ pháp này rất nhuần nhuyễn, rất có lực đạo. Nên hình dung như thế nào nhỉ? Bộ quyền pháp này vừa uyển chuyển như nước, vừa vững vàng như núi, trên đời cũng có quyền pháp như thế sao?

Trăng sớm đã lên cao, chiếu đến từng ngóc ngách, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị trong lành tinh khiết của núi rừng, trong sân nhỏ của ngôi nhà tranh cuối thôn kia, có bóng dáng nhẹ nhàng đi chuyển. Tiêu Kinh Sơn đánh ra từng quyền từng quyền uy vũ cuồng phong làm cho ánh mắt Mai Tử cơ bản dứt không ra. Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn đứng tấn, thu hồi tay lại, kết thúc động tác cuối cùng của bộ quyền pháp. Mai Tử cuống quýt dời ánh mắt. Tiêu Kinh Sơn đi vào nhà lấy khăn lau mồ hôi rồi cầm hai cái thùng gỗ đi ra: "Ta ra suối tắm một lát, trở về sẽ mang nước cho nàng, nàng chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại".

Mai Tử cúi đầu mím môi gật gật, bây giờ là mùa hè, nàng thật sự cần tắm rửa, cả buổi tối nhóm lửa nấu cơm trên người ra không ít mồ hôi. Nhưng do mới đến, trong nhà lại chỉ có một gian phòng, nàng ngại ngùng không dám nói với Tiêu Kinh Sơn.

Nhân lúc Tiêu Kinh Sơn đi ra suối, Mai Tử cũng trở lại phòng chuẩn bị quần áo cùng khăn, thùng lớn để tắm rửa. Một lúc sau Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng mang theo 2 thùng nước trở về.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử đã chờ ở trong nhà, liền đổ một thùng nước vào thùng lớn, một thùng khác để bên cạnh phòng khi thiếu nước. Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn làm như vậy, nàng đứng cạnh bắt đầu lo lắng không yên. Mình ở trong nhà tắm rửa, vậy Tiêu Kinh Sơn thì sao?

Không đợi nàng suy nghĩ, Tiêu Kinh Sơn đã đi ra ngoài, vừa đi ra cửa vừa nhìn Mai Tử nói: "Nàng cứ từ từ tắm rửa, ta ở ngoài vườn đi bộ một chút".

Mai Tử cảm thấy như vậy rất hợp lý, Tiêu Kinh Sơn ở ngay trong sân, cửa sổ này không được chắc chắn, nếu bị nhìn thấy cái gì nàng khẳng định sẽ rất xấu hổ. Nếu Tiêu Kinh Sơn đi xa, nàng ở nhà một mình tắm rửa sẽ có chút sợ hãi, cho nên Tiêu Kinh Sơn ở ngoài vườn đi bộ không thể nào tốt hơn nữa.

Từ ngày đầu tiên xuất giá, Mai Tử đã vất vả cả người đầy mồ hôi. Hôm nay lại nấu cơm giặt quần áo, trên người vốn có cảm giác ngứa ngáy, tuy rằng gió thổi khô khiến nàng không còn cảm thấy ngứa ngáy nữa, nhưng nghĩ đến trên người nhiều mồ hôi như vậy cũng không dễ chịu gì. Nay có nước suối mát mẻ trong trẻo để tẩy rửa, thật sự rất thoải mái.

Mai Tử cẩn thận tắm rửa, lấy khăn lau khô, thay bộ quần áo mới, bỏ quần áo cũ của mình và Tiêu Kinh Sơn vào giỏ trúc để mai mang đi giặt. Nàng nhìn quần áo hai người đặt cùng nhau trong giỏ trúc, một cái mang kiểu cách nữ nhi, một cái vải thô đơn giản, thật đúng là nam nữ bất đồng!

Thấy như vậy, nàng nhịn không được đỏ mặt, đêm nay làm sao bây giờ, đêm nay liệu có giống đêm qua nước sông không phạm nước giếng? Không biết trong lòng Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, tối hôm qua tại sao lại không chạm vào nàng, là săn sóc sao?

Một trận ngọt ngào cùng cảm động tràn ngập trong lòng Mai Tử, trước kia yêu Phúc ca, sau này khi Phúc ca bỏ rơi nàng, nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu thêm một người nữa, thầm nghĩ nếu gả cho Tiêu Kinh Sơn thì phải cố gắng sống cho thật tốt. Nhưng con người làm bằng da bằng thịt, có cô nương nào lại không hy vọng gặp được người yêu thương mình? Đối mặt với sự săn sóc của Tiêu Kinh Sơn, trong lòng nàng tự nhiên thấy xao động.

Tiêu Kinh Sơn xa xa nhìn thấy Mai Tử ra khỏi nhà, chậm rãi thong thả đi vào, nhìn thấy Mai Tử ngồi ngẩn ngơ trước giỏ trúc đựng quần áo, hắn "khụ" một tiếng. Mai Tử nghe tiếng Tiêu Kinh Sơn, biết chính mình thất thố, nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Ta tắm rửa xong rồi".

Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, vào nhà mang thùng nước Mai Tử đã dùng qua đi đổ. Mai Tử muốn tự mình làm lấy nhưng Tiêu Kinh Sơn cự tuyệt. Nàng ngây ngốc nhìn Tiêu Kinh Sơn đem hai thùng nước đi ra sân, hất vào táng cây rồi mang cất vào góc sân: "Vào nhà ngủ thôi".

Mai Tử chính là xấu hổ chuyện này, lúc này nghe Tiêu Kinh Sơn nói như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, theo hắn vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meomeo