Chương 11: Ăn tiểu Mai Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cả ngày, Mai Tử không dám nhìn Tiêu Kinh Sơn, trừ lúc ăn cơm không thể không gặp, còn lại tránh được lúc nào thì tránh. Trái lại, Tiêu Kinh Sơn xem như không có việc gì xảy ra, việc gì cần làm cứ làm, thần thái bình thản tự nhiên.

Mai Tử khẩn trương xấu hổ qua một ngày, buổi tối hôm đó nàng lên giường từ sớm vì sợ lúc hai người cùng lên giường chạm mặt nhau sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Ai dè ngủ đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên bị nghẹn tỉnh, thì ra tối nay đi ngủ sớm, nàng quên ra ngoài đi tiểu, nay bị bí nước tiểu đến mức khó chịu.

Nhưng nếu muốn xuống giường thì phải đi qua người Tiêu Kinh Sơn, vạn nhất không cẩn thận đụng tới cái gì làm hắn tỉnh dậy thì làm sao bây giờ? Mai Tử do dự của buổi, cuối cùng nàng quyết định xuống giường. Bởi vì không may đi ra cả giường mới là dọa người!

Nàng rất cẩn thận bò xuống cuối giường vòng qua người Tiêu Kinh Sơn, tận lực không động chạm đến hắn. Lúc vòng qua hắn, Mai Tử phát hiện chân Tiêu Kinh Sơn rất lớn, nàng không có ý kiến gì, chẳng qua so với chân nàng chân hắn to hơn rất nhiều, cảm giác thấy là lạ, nam và nữ quả nhiên là không giống nhau. Mai Tử không dám ngẩng đầu nhìn phía dưới hạ thân Tiêu Kinh Sơn, nàng cảm thấy nơi đó cất dấu một cái gì đó rất kỳ quái.

Thật vất vả mới thành công xuống giường, Tiêu Kinh Sơn không thấy có động tĩnh gì, Mai Tử vui vẻ, chạy nhanh cầm lấy bô nước tiểu trốn vào trong góc. Nàng xấu hổ phát hiện lúc mình đi tiểu phát ra âm thanh tích táp, vì thế khẩn trương nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, phát hiện hắn nằm trên giường không nhúc nhích, xem ra là ngủ rất sâu, chắc là không nghe thấy gì.

Hết thảy xong xuôi, Mai Tử lại cầm lấy cái gáo gỗ bên cạnh lấy nước suối tẩy sạch, xong rồi mới cẩn thận leo lên giường. Ngay tại lúc nàng đang rón rén nhấc chân lên vòng qua chân Tiêu Kinh Sơn, không cẩn thận bước hụt một cái, cả người như muốn té ngửa ra sau.

Mai Tử hoảng hốt thét lên, hai tay lập tức giữ lấy một bên đùi cường tráng của Tiêu Kinh Sơn, nhưng nàng vẫn không đứng vững được, từ từ tụt xuống. Lúc này nàng chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn kéo mạnh nàng một cái, bàn tay to lôi nàng lên giường, miễn cho nàng rớt xuống đất.

Hiện tại, Mai Tử an toàn, nhưng mà nàng đang ngồi trên đùi Tiêu Kinh Sơn.

Nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, lại thấy Tiêu Kinh Sơn cũng đang chăm chú nhìn mình. Trong bóng đêm nàng nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ nghe thấy hơi thở của hắn dần dần trở nên gấp gáp dồn dập.

Nàng nhỏ giọng lắp bắp giải thích: "Ta, ta không cố ý..... thực không phải cố ý."

Nói xong lời này nàng chớp mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn. Đêm tối, gió theo cửa sổ thổi vào, lay động sợi tóc của nàng, khuôn mặt nhỏ có điểm ngứa, nhưng nàng không dám động. Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên phát ra thanh âm khàn khàn: "Ta biết nàng không cố ý."

Nói xong lời này, Tiêu Kinh Sơn vươn tay, kéo cả người Mai Tử hướng lên trên một chút. Mai Tử nhịn không được kêu lên sợ hãi, lúc định thần lại phát hiện cả người mình đang ở trong lồng ngực của hắn. Tay Mai Tử vừa vặn đặt trên ngực lớn dày rộng, hơn nữa ngón tay thật khéo đụng đến vết sẹo kia. Ngực hắn thật nóng, phập phồng kịch liệt, vết sẹo cứng rắn thô ráp ma sát với ngón tay nàng, nàng nhịn không được sờ sờ, làm cho ánh mắt kia trong bóng đêm càng thêm trầm xuống, tiếng hít thở bên tai cũng trầm xuống theo.

Nàng không biết xảy ra chuyện gì, tư thế này làm cho nàng cảm thấy không tự nhiên chút nào. Động đậy hạ thân muốn đi xuống nhưng bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn giữ chặt lấy eo làm nàng phí công vặn vẹo.

Tiêu Kinh Sơn trầm giọng quát: "Đừng nhúc nhích." Mai Tử sợ tới mức liền ngồi im. Ngay một khắc đó, nàng cảm thấy dưới thân mình có vật gì đó cưng cứng, thắng tắp đâm nàng làm nàng phát đau. Nàng lập tức nhớ tới phần cộm cộm kia, ngượng ngùng cùng khẩn trương, môi nàng run rẩy, nàng rất muốn nói rằng nàng sợ hãi, nhưng làm cách nào cũng không phát ra được tiếng.

Bàn tay Tiêu Kinh Sơn kéo lại, làm cho ngực mềm mại của nàng gắt gao dựa vào ngực kiên cố của hắn, nàng tưởng chừng như thở không nổi, càng khẩn trương bất an. Tiêu Kinh Sơn cúi xuống bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, ta muốn nàng."

Mũi hắn thở ra nhiệt khí mãnh liệt phun vào bên tai nàng ngưa ngứa. Mai Tử cảm thấy cả người nóng lên, hắn nói câu kia làm cho nàng ngượng ngùng, nàng không biết làm cách nào để trốn tránh, dẫu biết rằng bọn họ là vợ chồng, sẽ có một ngày như vậy.

Môi Tiêu Kinh Sơn nóng bỏng chạm nhẹ lên mặt nàng, khàn khàn nỉ non: "Đừng sợ....."

Vừa nói, một tay hắn ấn lưng nàng làm cho cả người Mai Tử chặt chẽ dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát. Tay kia ấn mông Mai Tử làm cho phía dưới Mai Tử gắt gao dựa vào nơi cứng rắn đang bành trướng kia của hắn. Điều này làm cho Mai Tử cực kỳ không thoải mái, cái đỉnh kia làm nàng khó chịu, nàng muốn giãy giụa, nhưng khí lực của Tiêu Kinh Sơn rất lớn, căn bản động không được. Hơn nữa ngực nàng mềm mại thậm chí có thể cảm nhận được vết sẹo dữ tợn trong ngực hắn, hai khỏa tiểu đào bị ép, có điểm đau, lại có điểm tê dại.

Mai Tử nghe tiếng hô hấp của Tiêu Kinh Sơn càng nặng nề, bỗng nhiên hắn xoay người một cái, đem cả người nàng đặt ở dưới thân. Tiêu Kinh Sơn to lớn cường tráng vô cùng, Mai Tử nhỏ nhắn bị hắn đè lên, chỉ cảm thấy nặng trịch, nhưng cái loại nặng trịch này lại có điểm thỏa mãn kỳ dị. Tiêu Kinh Sơn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu Mai Tử, rốt cuộc cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của nàng. Hai má mềm mại, Tiêu Kinh Sơn có điểm thô lỗ cắn nhẹ lên, kéo dài đến đôi môi đỏ mọng kia.

Mai Tử khẩn trương bất an nhớ đến lời bọn A Kim, nghĩ rằng đây chính là hôn môi, đúng không? Nàng cuống quýt, mím chặt môi không dám mở ra. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại cực kỳ kiên nhẫn, môi hắn nóng bỏng chạm nhẹ vào cánh môi đang run run kia, cẩn thận hút vị ngọt trên môi nàng. Môi Mai Tử có hương vị ngọt ngào, cùng với hương thơm ngát của núi rừng, rất lôi cuốn. Trong bóng đêm, con ngươi Tiêu Kinh Sơn dần dần nổi lửa, hắn chậm rãi liếm môi nàng, kiên nhẫn dụ dỗ nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn.

Mai Tử dưới thế công của hắn nhịn không được phát ra một tiếng ngâm nga, đầu lưỡi Tiêu Kinh Sơn đúng lúc này cường thế mà bá đạo nhân cơ hội đánh vào bên trong. Thế công kia quá mạnh, cơ hồ như muốn làm miệng hắn cùng miệng nàng gắn lại một chỗ. Mai Tử ngượng ngùng không chịu nổi, lại khẩn trương sợ hãi, bị Tiêu Kinh Sơn hôn đến mù mịt, không nghĩ được gì, chỉ có thể bị động thừa nhận thế công của hắn. Mà lúc này phía dưới, vật kia của Tiêu Kinh Sơn càng phát to ra, bừng bừng phấn chấn đứng lên, bá đạo tựa vào giữa hai chân Mai Tử, thậm chí nàng còn cảm nhận được nhịp đập của nó. Điều này làm cho Mai Tử sợ tới mức gắt gao khép hai chân lại, một chút cũng không dám lơi lỏng.

Trong lòng nàng tuy rằng hiểu được hai người sớm muộn gì cũng có ngày thân mật như vậy, nhưng xuất phát từ ngượng ngùng cùng sợ hãi, luôn hy vọng sự kiện kia trễ ngày nào hay ngày đấy.

Tiêu Kinh Sơn một bên xâm chiếm hương vị ngọt ngào trên môi nàng, bàn tay to lại thong thả di chuyển xuống dưới, ở trước ngực nàng tìm thấy hai khỏa tiểu mật đào, vội vàng cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve đùa giỡn.

Bàn tay Tiêu Kinh Sơn to lớn thô kệch, Mai Tử tuy rằng là thôn sơn thiếu nữ, nhưng chỉ là cô gái mười sáu tuổi mới lớn, da thịt phía trước ngực được dấu trong quần áo chưa từng có người chạm qua, mềm mại thật sự, nay gặp bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn, chỉ cảm thấy đau, môi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Tiêu Kinh Sơn bị âm thanh yêu kiều của Mai Tử kích thích, vật cứng dưới thân càng kêu gào đè ép giữa hai chân nàng, giống như nóng lòng muốn tìm kiếm một chỗ ấm áp ướt át mà vùi vào.

Tiêu Kinh Sơn rốt cuộc buông cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ của Mai Tử ra, cẩn thận mà gấp gáp cởi bỏ quần áo Mai Tử. Mai Tử rất nhanh cảm thấy giữa hai chân có cảm giác mát lạnh, trên người nàng lúc này có phải là không còn một mảnh quần áo nào không? Nam nữ làm việc này nghe nói phải như vậy.

Trong lòng Mai Tử hiểu được, nhưng vẫn thẹn thùng, hai chân kìm không được muốn khép lại. Tiêu Kinh Sơn không cho phép nàng khép lại, bàn tay hắn hướng đến phía dưới thân Mai Tử, cẩn thận nâng mông của nàng lên, kiên định mà ôn nhu tách ra. Mai Tử cảm thấy chỗ ngượng ngùng của mình chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy, càng thêm xấu hổ không chịu nổi, vừa sợ vừa thẹn, trong mắt chậm rãi nổi lên hơi nước.

Tiêu Kinh Sơn cúi đầu xuống, tiến đến giữa hai chân Mai Tử. Mai Tử kêu to sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đừng, đừng nhìn nơi đó!" Nàng vừa mới đi tiểu, tuy rằng có dùng nước suối tẩy qua nhưng không biết có để lại dấu vết gì hay không, nếu để Tiêu Kinh Sơn ngửi được mùi gì dị vị, nàng như thế nào còn mặt mũi nhìn hắn! Nàng quýnh lên, xấu hổ đến phát khóc.

Tiêu Kinh Sơn đưa bàn tay to lên vuốt hai má của nàng, trấn an nói: "Đừng sợ." Nói xong hắn lại tiếp tục vùi đầu vào giữa hai chân nàng, bắt đầu dùng môi thăm dò, nhấm nháp. Tiêu Kinh Sơn không cảm thấy vị gì kì lạ, ngược lại ngửi được cỗ hương vị tươi mát của nước suối trộn lẫn cùng hương thơm đặc trưng của cô gái mười sáu tuổi, rất mê người, làm cho hắn nhịn không được muốn nếm thử.

Môi của Tiêu Kinh Sơn thô dày, lưỡi của hắn tuy rằng không thể dùng thô lệ để hình dung, nhưng khi nam nhân cương nghị này dùng đôi môi của mình chạm vào, nhẹ nhàng liếm nơi mẫn cảm của nàng, Mai Tử nhịn không được hai chân đều phát run. Tiêu Kinh Sơn liếm nơi tư mật của nàng, nơi chính nàng nhìn thấy cũng có mấy phần xấu hổ, nay lại bị một người nam nhân không tính là rất quen thuộc dùng miệng liếm, cắn hút ăn. Theo hắn hút, nàng cảm thấy có một loại cảm giác khó tả, nhiệt năng cùng run rẩy từ chỗ kia lan ra đánh úp toàn thân, làm cho cả người nàng cứng ngắt, không dám nhúc nhích.

Mai Tử khẩn trương nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay cơ hồ muốn kháp vào thịt. Tiêu Kinh Sơn dường như cảm giác được, từ hai phiến hoa ướt át mùi thơm kia ngẩng đầu, khàn khàn nói: "Đỡ lấy đầu vai của ta."

Tay Mai Tử cuống quýt cứng ngắc đỡ lấy đầu vai của hắn. Bả vai Tiêu Kinh Sơn dày rộng, nắm ở trong tay có cảm giác áp bách, nghĩ đến một nam nhân cường tráng hữu lực như vậy làm chuyện vợ chồng với mình, trong lòng Mai Tử vô cùng sợ hãi. Tiêu Kinh Sơn nâng thân mình lên, làm cho phân thân của hắn nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định đặt ở phía dưới Mai Tử, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hồng thuận cùng lông mi run run khẩn trương của nàng, thô ách nói: "Ta đi vào, lúc đầu sẽ đau một chút, nàng đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng."

Mai Tử bắt lấy đầu vai Tiêu Kinh Sơn, ngón tay không dám buông ra, lúc này nghe Tiêu Kinh Sơn nói, Mai Tử không dám nói không, nàng gắt gao cắn môi, nhẹ nhàng mà run run thân dưới.

Tiêu Kinh Sơn cảm nhận được Mai Tử run run, thương yêu vuốt hai má nàng, ở bên tai nàng khàn khàn gợi cảm nói: "Nàng còn nhỏ, lần đầu tiên ta sẽ không lỗ mãng, chỉ tiến vào một chút thôi, được không?"

Tiêu Kinh Sơn nhìn ra đây là lần đầu tiên của Mai Tử. Hắn lo Mai Tử quá nhỏ không thừa nhận được chính mình, vì thế lần đầu tiên này hắn chỉ có thể tiến vào một chút. Nhưng Mai Tử hiển nhiên không thể lý giải được ý tứ của hắn, nghe nói như thế lại càng thêm khẩn trương.

Chỉ tiến vào một chút? Cái gì chỉ tiến vào một chút? Có phải là cái vật cứng rắn kia của hắn không? Những lời này càng nhắc nhở Mai Tử, cái vật cứng kia chọc vào nàng khiến nàng đau, muốn tiến vào trong cơ thể của nàng. Điều này làm cho nàng bất an, cả người đều cứng ngắt.

Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, bàn tay thô ráp mơn trớn hai khỏa tiểu đào. Kỳ thật ngực của Mai Tử có chút nhỏ, không lớn bằng Chu Đào. Nơi đó nhỏ chẳng qua là vì chưa kịp phát triển hết, nhưng cũng vì vậy mà vô cùng mềm mại mẫm cảm. Tay Tiêu Kinh Sơn cầm cung tên, làm nhiều việc nặng, bàn tay to thô lệ hữu lực kia cố ý chà xát mơn trớn ngực mềm mại non nớt của nàng, điều này làm cho Mai Tử, người chưa bao giờ trải qua bất cứ đụng chạm nào khó có thể thừa nhận.

Mai Tử cảm thấy hai nhũ tiêm của nàng phồng lên căng cứng không chịu nổi, vừa có điểm đau lại ngưa ngứa, hận không thể chà xát vuốt phẳng một phen, loại cảm giác này làm cho nàng bắt đầu e ngại, nhịn không được cầm chặt cổ tay hữu lực kia, muốn ngăn cản động tác của hắn.

Nhưng dựa vào lực đạo của Tiêu Kinh Sơn, một chút lực từ cánh tay của Mai Tử làm sao có thể ngăn được hắn? Tiêu Kinh Sơn một tay gắt gao cầm lấy tay nàng, đặt hai bàn tay nhỏ bé mát lạnh kia vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại nhẹ nhàng đi xuống, lướt qua eo nhỏ, qua bụng phẳng, làm thân hình nàng không tự chủ được vặn vẹo.

Bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn đi vào giữa hai chân nàng, vuốt nhẹ, vạch ra cỏ mềm ở giữa hai chân, tay linh hoạt tìm được ngọc nhụy, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà xát, dần dần cảm thấy nơi đó tràn ra giọt sương trong suốt, mà thân hình Mai Tử rốt cuộc buông lỏng. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng chuẩn bị xong, dùng hai tay nâng mông nàng lên, nhắm chỗ kia nhẹ nhàng cọ xát. Mai Tử cảm thấy có một đỉnh vòng tròn đặt ngay tại u huyệt giữa hai chân, nơi chưa từng có người nào khám phá qua, nhẹ nhàng nghiền nát. Vật kia cực kỳ nóng, làm cho chính nàng vừa thẹn lại vừa sợ. Trước tiên, Tiêu Kinh Sơn chà xát ngọc nhụy một lúc, cảm thấy thân thể nàng hơi thả lỏng, rốt cuộc chậm rãi ấn tới, để tựa vào nơi đó, nhẹ nhàng thử thăm dò tiến vào bên trong.

Mai Tử cảm thấy cái miệng nhỏ phía dưới của mình bị chặn lại, sau đó một vật cứng rắn thăm dò đi vào bên trong. Lúc đầu đi vào một chút rồi dừng lại, sau đó tiếp tục

vào trong. Lúc này, đầu óc Mai Tử choáng váng nặng nề, nhớ lại ngày xưa có nghe vài người nói, nghĩ đây hẳn là hắn muốn đi vào, hắn trở ra nàng sẽ không còn là con gái nữa. Ngay lúc này, đầu óc mê muội nhuốm đầy dục hỏa của Mai Tử chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, khăn!

Bọn họ làm việc này, phía dưới phải có một cái khăn trắng! Lời nói của Hồng Tảo ở bên suối lập tức lùa về trong đầu Mai Tử, tất cả mọi người dị nghị Mai Tử không trong sạch, sao lần đầu tiên mà nàng lại không có khăn trắng để chứng minh sự trong sạch của mình? Giờ khắc này, dưới thân là chiếu, máu xử nữ thấm vào, lau liền sạch, điều này sao có thể?

Lúc này, Tiêu Kinh Sơn dưới thân chậm rãi dùng sức, phân thân của hắn bắt đầu ấn vào. Mai Tử cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, dùng hết sức lực đẩy mạnh ngực Tiêu Kinh Sơn, lớn tiếng kêu lên: "Không cần!"

Chương 12: Lần đầu tiên rất đau

Tiếng thét chói tai của Mai Tử vang lên đột ngột trong đêm. Sau khi kêu lên, Mai Tử liền sửng sốt, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt.

Mai Tử vội vàng lắc đầu thở phì phò, lắp bắp giải thích: "Hiện tại...hiện tại khoan đã, không có....không có khăn.....không được...."

Tiêu Kinh Sơn hô hấp đục ngầu chậm trãi bình tĩnh lại, trong bóng đêm hắn lặng lẽ nhìn Mai Tử, sau đó xuống giường, từ trên người Mai Tử rời đi.

Mai Tử nghĩ chắc là hắn đi lấy khăn?

Không ngờ Tiêu Kinh Sơn trực tiếp cầm lấy áo ngoài khoác vào, mang giày đi ra ngoài.

Mai Tử không hiểu, vội vàng gọi hắn lại, khẩn trương hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"

Tiêu Kinh Sơn dừng bước, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Ta nói rồi, không có sự đồng ý của nàng ta sẽ không chạm vào nàng, hôm nay là ta xúc động, nàng không cần sợ." Nói xong xoay người đi ra cửa.

Mai Tử ngẩn người ôm chăn, dưới ánh trăng mờ ảo, nghĩ đây rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn sợ làm đau nàng hay là chê nàng?

Một đêm này, Tiêu Kinh Sơn không trở lại phòng, hắn ở dưới gốc cây ngủ một đêm. Mai Tử xót hắn, nhưng lại không biết chuyện này cuối cùng sao lại thành ra như thế, cũng không dám gọi hắn quay lại phòng. Ngày hôm sau, Tiêu Kinh Sơn không nhắc lại chuyện này, nhưng mà lúc ở chung với Mai Tử hắn có vài phần tránh né.

Mai Tử vốn còn có chút rụt rè sợ hãi, đối mặt với sự ôn hòa của hắn, càng tăng thêm vài phần bất an. Vì thế nàng cẩn thận nấu cơm, nhìn sắc mặt của hắn, nhưng mà Tiêu Kinh Sơn chỉ trừ việc có chút trốn tránh nàng, mọi việc ngoài ra không có khác biệt gì lắm, thậm chí lúc ăn cơm hắn còn bảo nàng ăn nhiều chút.

Mai Tử không hiểu, nghĩ lại đêm đó nàng cũng không có nói gì nha, làm thế nào mà Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên đối đãi với nàng như vậy? Nàng càng nghĩ càng không hiểu được, cuối cùng vẫn nhịn không được nghĩ, hay là... hắn không muốn cùng nàng làm chuyện đó?

Nghĩ vậy nàng không tránh khỏi có chút tự trách, rồi vẫn phải tự an ủi mình, kỳ thật không làm thì không làm, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hơn nữa cái phồng lên kia của Tiêu Kinh Sơn thoạt nhìn rất lớn, nghĩ đến lúc cái đó tiến vào trong thân thể mình nàng thấy sợ hãi, loại chuyện này không làm thì thôi.

Vốn việc này xảy ra rồi thì cũng thôi, nhưng đêm xuống, Mai Tử phát hiện Tiêu Kinh Sơn không hề lên giường ngủ cùng mình. Hắn mang theo cái chiếu, lại không biết kiếm ở đâu ra một cái nệm rơm, trực tiếp đặt ở dưới gốc cây, buổi tối nằm ngủ ở đó.

Mai Tử giật mình nhìn mọi việc, nhịn không được đến bên cạnh hỏi: "Chàng muốn làm cái gì?"

Tiêu Kinh Sơn không nhìn Mai Tử, cùi đầu phủi phủi giường của mình dưới tán cây, nghe Mai Tử nói vậy, đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói: "Mùa hè nóng nực, ngủ ở đây mát mẻ."

Trong lòng Mai Tử nhộn nhạo, nàng biết đây chỉ là cái cớ của hắn. Trong thôn xác thực mùa hè có nam nhân ở ngoài trời ngủ như vậy, nhưng là lúc thời tiết cực kỳ nóng, nay trời còn không có nóng đến mức phải ngủ bên ngoài. Hơn nữa, nhà tranh này của Tiêu Kinh Sơn chung quanh có gió lùa, gió từ núi thổi xuống rất mát mẻ, làm sao có thể oi bức đến mức không thể ngủ trong nhà?

Đây đều là cái cớ để tránh né nàng, Mai Tử nghĩ người phu quân ôn nhu săn sóc bây giờ đã bắt đầu tránh né mình, bỗng nhiên nghĩ tới tương lai, bất an nổi lên. Mắt nàng chậm rãi ướt át, mông lung nhìn nam nhân trầm mặc trước mắt, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Chàng nếu có điều gì bất mãn với ta cứ trực tiếp nói ra, được không?"

Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thấy mắt Mai Tử ướt át thì có chút không đành lòng, nhưng không thay đổi chủ ý: "Mai Tử, nàng hiểu lầm rồi, thực ra ta không có ý gì đâu."

Nhưng Mai Tử lại cảm thấy chắc chắn hắn có ý khác, nàng hàm chứa nước mắt uất ức nói: "Thôi, chàng nếu thích ngủ ở ngoài như vậy thì cứ ngủ ở ngoài vậy."

Nói xong lời này, Mai Tử quay đầu đi vào phòng. Tiêu Kinh Sơn là phu quân của nàng, nàng không thể bất mãn với hắn, cũng không thể cứng rắn mà lôi kéo hắn đi vào nhà. Nhưng mà trong lòng không kìm được dâng lên uất ức, vì thế nàng đem hết quần áo của Tiêu Kinh Sơn sắp xếp một phen, đem tất cả bỏ vào giỏ trúc chuẩn bị ngày mai mang ra suối giặt, Mai Tử muốn Tiêu Kinh Sơn tắm ban đêm về không có quần áo mặc.

Ban đêm Mai Tử ngủ không được, vài lần tỉnh dậy chạy đến cửa sổ nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên ngoài. Chỉ thấy ánh trăng thanh, dưới gốc cây, người nam nhân đó đang yên lặng nằm ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mai Tử không có chút tinh thần nào, ra khỏi cửa thấy Tiêu Kinh Sơn đã chuẩn bị tốt cơm sáng. Nghĩ đến việc hắn ngủ ở ngoài, mặt trời vừa nhô lên liền dễ dàng đánh thức hắn. Tuy rằng Mai Tử biết việc này nhưng không muốn nói toạc ra, nếu hắn đã hạ quyết tâm ngủ ở ngoài, nàng chỉ là nương tử, không có khả năng cứng rắn bắt hắn vào nhà ngủ.

Trưa hôm đó, Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng quần áo của Tiêu Kinh Sơn mà nàng đã chuẩn bị mang đi giặt, vừa đúng lúc Tiêu Kinh Sơn trông thấy, nhắc nhở nói: "Không cần giặt hết tất cả đâu." Ý hắn sợ Mai Tử giặt nhiều như vậy sẽ vất vả, nhưng hắn không ngờ được ý tứ của Mai Tử, cho nên nàng cắn môi không nói gì trực tiếp đi ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, hắn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Qua buổi trưa, tại dòng suối nhỏ vẫn là một đám nữ nhân đang giặt quần áo, Mai Tử mới vừa đi đến bờ suối, nhìn thấy xa xa có người cười đón nàng. Mai Tử nở nụ cười đáp lại, hóa ra là A Kim.

A Kim kéo Mai Tử đến chỗ ít người, hai người ngồi kề nhau nói đùa. Mai Tử nhớ tới chuyện của mình và Tiêu Kinh Sơn gần đây, hỏi A Kim trong thôn lúc này có dị nghị nàng chuyện gì hay không. A Kim thấy Mai Tử hỏi, do dự trả lời: "Còn không phải đám đàn bà ba hoa chích chòe kia sao, cả ngày cùng ông chủ Lý tám chuyện."

Mai Tử ngược lại không tức giận, thản nhiên nở nụ cười hỏi: "Họ nói cái gì vậy?"

A Kim nhìn kỹ vẻ mặt Mai Tử: "Nghe mấy lời này làm gì, chỉ làm cho tâm tình thêm xấu mà thôi."

Mai Tử căn bản là lơ đễnh, ngược lại thúc giục A Kim nói: "Không ngại, nếu người khác có thể nói chúng ta, chúng ta vì sao không nghe họ nói? Nghe một chút để đỡ nhàm chán."

A Kim thấy Mai Tử cố ý nói tốt, bất đắc dĩ nói: "Ai nha, trong thôn chỉ nói về chuyện cũ trước kia thôi a, có cái gì mới nói đây?" Nói xong như là chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Nhưng mà, mấy ngày nay ta nghe mẹ nói nam nhân nhà ngươi bây giờ đêm nào cũng ngủ ở trong sân, chuyện này là sao?"

Mai Tử phì cười một tiếng, quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa trăm dặm, ngay cả chuyện Tiêu Kinh Sơn ngủ trong sân đều bị người ngoài để trong mắt. A Kim gặp Mai Tử cười, có chút sốt ruột: "Ai u, ngươi nói xem xem, ngươi không vội nhưng ta vội a."

Mai Tử lắc đầu nói: "Không có việc gì, hắn là sợ ở trong phòng nóng bức nên ra ngoài ngủ vài ngày."

A Kim đương nhiên không tin, nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên tai Mai Tử hỏi nhỏ: "Hắn ở trên giường thế nào?"

Lúc đầu Mai Tử khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Cái gì thế nào?"

A Kim ai u một tiếng, nhỏ giọng giải thích nói: "Chính là chuyện kia!"

Mai Tử nhìn thần sắc ái muội của A Kim, lập tức hiểu, mặt nàng nhất thời nóng lên, nói lung tung: "Tốt"

A Kim quan sát sắc mặt Mai Tử, nhìn không ra cái gì, tự mình đoán: "Hắn ngày thường là người cao to sức lớn, nhất định chuyện kia có phần hơn người? Ngươi chịu được sao? Hay là hắn có vấn đề gì?"

Mai Tử biết A Kim ngày thường thoạt nhìn đứng đắn, nhưng mà khi ở cùng đám tỷ muội khó tránh nói những lời tế nhị, lời này có chút khó nghe, làm mặt nàng đỏ đến tận mang tai nói: "Ngươi nói cái gì vậy, không nói chuyện với ngươi nữa."

A Kim nhìn Mai Tử thẹn thùng, nhịn không được khanh khách nở nụ cười: "Xem ra tên Tiêu Kinh Sơn kia chưa có dốc hết sức nha."

Trời về chiều, nương Mai Tử vội vã chạy tới, vừa hay lúc ấy Tiêu Kinh Sơn ra ngoài không có ở nhà. Mai Tử nương trực tiếp kéo Mai Tử vào trong phòng, nhỏ giọng ép hỏi: "Mai Tử, con và hắn cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Mai Tử biết lời đồn đại kia đã truyền đến tai của mẹ, cười khẽ vừa nói: "Không có chuyện gì."

Vẻ mặt nương Mai Tử mang chút hờn giận: "Con phải nói rõ ràng, cái gì mà không có chuyện gì? Hai vợ chồng không ngủ chung với nhau mà nói không có chuyện gì sao?"

Mai Tử chẳng để ý nói: "Có ngủ với nhau hay không thì có gì khác?"

Nương Mai Tử nhìn kỹ nữ nhi nhà mình, bỗng nhỏ giọng hỏi: "Hắn ở trên giường bình thường chứ?"

Mai Tử vạn lần không nghĩ được trong vòng một ngày lại bị hỏi chuyện này đến hai lần, hơn nữa còn là chính mẫu thân của mình hỏi, nàng cúi đầu nói: "Bình thường ạ."

Nếu nàng nói cho mẫu thân nàng biết nàng cùng Tiêu Kinh Sơn còn chưa làm chuyện kia, không biết mẫu thân còn nghĩ ra chuyện như thế nào nữa, vẫn là không nên nói.

Nương Mai Tử lại ép hỏi, nhưng Mai Tử chỉ đỏ mặt cúi đầu, miệng như hến cạy không ra được chuyện gì. Cuối cùng nương Mai Tử bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi thở dài nói: "Con ấy, nha đầu này, khi nào mới có thể làm cho ta bớt lo hả."

Mai Tử thực bất đắc dĩ, nàng cũng đâu có muốn mẹ lo lắng. Nhưng quan hệ của mình và Tiêu Kinh Sơn không nói rõ ràng ra được. Tiêu Kinh Sơn là một nam nhân, khí lực lớn, nàng không thể cứng rắn ép hắn lên giường.

Chương 13: Tiếng sấm ầm vang

Ban đêm, Mai Tử tự chạy ra suối lấy nước tắm rửa, nàng cùng Tiêu Kinh Sơn hiện tại đều trong trạng thái khó xử, không muốn nhờ hắn lấy nước cho nàng. Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ, chờ nàng tắm rửa xong mới vào nhà lấy quần áo của mình đi tắm.

Mai Tử mới tắm xong, trong phòng còn có chút nước, hai cái bồn tắm đều đầy nước, nàng mặc một bộ quần áo đơn giản ngồi ở đầu giường. Áo mỏng manh, vừa mới tắm xong tóc ướt sũng rối tung trên người, nàng lại tựa vào đầu giường, làm lộ ra hơn nửa cánh tay trơn mềm, ngay chỗ quần áo bị nước thấm vào, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân nóng bỏng.

Tiêu Kinh Sơn vào nhà nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhanh chóng né tránh. Lần đầu tiên hắn ý thức được gian nhà tranh đơn giản của hắn tràn ngập dụ hoặc như vậy, nàng mang theo hương vị nước suối trong trẻo cùng hương thơm đặc trưng của cô gái mười sáu xuân xanh non nớt.

Con ngươi Tiêu Kinh Sơn nóng chảy, nhưng hắn nhịn xuống, đi thẳng đến rương đựng quần áo. Nhưng hắn tìm nửa ngày, chỉ tìm được vài bộ quần áo mùa đông, còn mùa hè một cái cũng tìm không ra.

Rốt cuộc nhịn không được, hắn dời mắt nhìn Mai Tử ở đầu giường, khàn khàn mở miệng hỏi: "Quần áo của ta đâu?"

Mai Tử xoa xoa mái tóc ướt của mình, học ngữ khí thản nhiên của hắn, nói: "Đều phơi ở ngoài dây thừng kia kìa, chàng không thấy sao?"

Tiêu Kinh Sơn nhất thời bị nghẹn, được rồi, hắn thấy quần áo của mình ở ngoài kia, nhưng hắn nghĩ tốt xấu gì Mai Tử cũng để lại cho hắn một hai bộ quần áo để tắm rửa, không ngờ được, một bộ cũng không có.

Mai Tử thầm đắc ý nhưng không lộ ra ngoài mặt, xuống giường, vô tội nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Hay là chàng chờ quần áo khô rồi đi tắm sau."

Nàng đi đến bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, một cỗ hương suối thơm ngát truyền đến bên mũi hắn. Tiêu Kinh Sơn cắn chặt răng nói: "Không cần chờ." Nói xong đi ra ngoài, tới cửa bỗng nhiên quay trở lại, một tay bưng nước tắm Mai Tử đã dùng qua đi ra ngoài.

Mai Tử tiến đến bên cửa sổ, nhìn Tiêu Kinh Sơn đem hai bồn nước đến bên một gốc cây, hắt xuống, tiếp theo nghe rầm một tiếng. Tiểu Mai Tử cắn môi, chàng không nói lý do liền chạy ra ngoài ngủ như vậy, cho dù có giúp ta đổ nước tắm ta cũng không thèm tha thứ cho chàng.

Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài rồi trở lại, cả người tản ra hơi nước, ngay cả quần áo đều ẩm ướt. Mai Tử âm thầm quan sát, chắc là hắn tắm rửa sạch sẽ rồi giặt giũ vắt khô quần áo ở bên bờ suối luôn. Trời mùa hè ấm áp, hơn nữa có gió núi thổi, quần áo khô rất nhanh.

Mai Tử chà chà chân, vụng trộm cầm bộ quần áo của hắn nàng dấu ở ngăn tủ của nàng, cẩn thận bỏ vào rương của hắn. Kỳ thật nàng trộm dấu đi một bộ quần áo, chờ Tiêu Kinh Sơn không có cách nào liền đem ra ép hắn vào giường ngủ, chỉ tiếc là chiêu này không kịp sử dụng.

Tối hôm nay Mai Tử nằm trằn trọc trên giường vẫn không ngủ được. Ngày thường Tiêu Kinh Sơn nằm bên, nàng luôn lo lắng vạn nhất hắn xoay người một cái đè lên mình thì không biết làm sao, nay giường không người lẽ ra nàng phải thoải mái hơn mới đúng, nhưng không hiểu vì sao lại không thể thoải mái được, ngược lại còn có cảm giác khó chịu.

Không biết sau bao lâu, cuối cùng nàng cũng mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Ai dè vừa chìm vào mộng đẹp, chợt nghe bên ngoài có tiếng sét đánh ầm vang. Mai Tử lập tức bừng tỉnh, nghĩ rằng hỏng rồi, quần áo còn treo bên ngoài dây thừng chưa đem vào, còn có thịt phơi ban ngày cũng chưa cất a. Mai Tử cuống quýt khoác thêm áo chạy vội ra ngoài thấy thịt đã được dọn vào, lúc này Tiêu Kinh Sơn đang đem quần áo tiến vào phòng, mưa lớn bắt đầu rơi xuống.

Mai Tử nhanh chóng tránh ra phía bên cửa để Tiêu Kinh Sơn ôm quần áo vào phòng. Phòng nhỏ không có chỗ để, hắn chỉ có thể đặt tạm ở trên giường. Giường Mai Tử mới nằm ngủ, hương thơm của nữ nhi ngọt ngào còn lưu lại. Hô hấp Tiêu Kinh Sơn cứng lại, buông quần áo xoay người liền đi ra ngoài.

Mai Tử nhìn mưa lớn bên ngoài, còn có tiếng sấm ầm vang, chạy nhanh gọi hắn lại hỏi: "Tiêu Kinh Sơn, chàng còn muốn đi ra ngoài làm gì?"

Tiêu Kinh Sơn ngừng bước, không quay đầu, nghẹn ra một câu: "Ta đi xem hầm đã kín chưa."

Mai Tử vài bước chạy qua, lớn tiếng nói: "Chàng gạt người, chàng đã đem thịt thu dọn bỏ vào hầm rồi, làm sao có thể không đậy lại cẩn thận cơ chứ."

Lúc này một tia chớp lóe lên, chiếu sáng gian nhà tranh giống như ban ngày, Mai Tử thấy rõ ràng khuôn mặt Tiêu Kinh Sơn có một tia hồng.

Mai Tử nhỏ giọng lầu bầu: "Chàng quả nhiên là đang lừa người, chàng chính là muốn trốn tránh ta."

Giọng nói Tiêu Kinh Sơn có chút dỗi hờn: "Cứ coi là vậy đi." Nói xong đẩy cửa đi ra bên ngoài, mưa tầm tã, trong nháy mắt cả người Tiêu Kinh Sơn ướt sũng.

Mai Tử thấy mà đau lòng, nước mắt rơi xuống, chính mình cũng chạy theo ra ngoài. Bên ngoài mưa to, làm nàng tưởng chừng không thở nổi. Nháy mắt nàng ướt sũng, ngay cả tóc lẫn quần áo đều dính lên người, thân hình mảnh khảnh thậm chí còn run nhè nhẹ. Nước mắt nàng xen lẫn nước mưa, một tay nắm chặt quần áo hắn, mang theo nức nở lớn tiếng nói: "Cái tên xấu xa này, chàng không đáng phải làm như vậy! Cùng lắm thì ta trả lại phòng cho chàng, ta đi là được!"

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nói thế, lập tức nóng nảy, bàn tay to kéo nàng hướng vào trong phòng, trầm giọng nói: "Nàng làm gì vậy, trở về!"

Tiếng sấm lại vang lên, lấn át thanh âm của hắn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lôi nàng chạy vào trong nhà. Không ngờ Mai Tử dưới chân như mọc rễ đứng yên không nhúc nhích, miệng còn nói: "Ta không vào, ta không vào, đó là phòng của chàng, chàng vào đi, ta phải đi!"

Tiêu Kinh Sơn thấy vừa buồn cười vừa tò mò, Mai Tử thoạt nhìn nhu thuận, hắn không nghĩ tới nàng còn có thể khóc lóc om sòm như vậy. Hắn duỗi hay tay đem cả người nàng ôm lấy đi vào nhà.

Vào phòng, hai người ướt đẫm nhất thời đem sàn nhà tạo thành một vũng nước, Mai Tử bị hắn ôm vào ngực vẫn đá đạp lung tung kêu to: "Ta không về phòng."

Tiêu Kinh Sơn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ta không đi nữa, được chưa?"

Vốn đang nháo lên, Mai Tử nghe hắn nói vậy lập tức yên tĩnh lại, chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chàng lên giường ngủ chứ?"

Tiêu Kinh Sơn nhìn kỹ vẻ mặt Mai Tử, thử thăm dò: "Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta đương nhiên sẽ cùng nhau ngủ."

Mai Tử vừa nghe mặt liền đỏ, than thở phản bác nói: "Ta chưa bao giờ nói là ta không nguyện ý a, đều tại chàng không muốn thôi, nay lại muốn đổ thừa cho ta sao."

Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ: "Không phải là ta lo nàng sẽ sợ hãi sao."

Mai Tử càng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn đang tìm lý do thoái thác để lừa mình, nhịn không được cãi lại: "Ta đương nhiên sợ, nhưng cũng không đến mức muốn chàng ngủ ở ngoài. Nếu nói sợ, đêm đầu tiên ta về đây là đêm ta sợ nhất, sao chàng không đi ra ngoài đi?"

Tiêu Kinh Sơn không nghĩ tới tiểu nương tử nhà mình vậy mà nhanh mồm nhanh miệng, có chút đăm chiêu nhìn nàng, khiến mặt nàng hồng lên, cả người không được tự nhiên. Lúc này Mai Tử mới giật mình để ý nàng còn bị Tiêu Kinh Sơn gắt gao ôm vào ngực, vì thế nhanh chóng lắc lắc thân mình nói: "Mau buông ta xuống."

Tiêu Kinh Sơn trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói: "Không buông."

Trong lòng vừa giận vừa thẹn, Mai Tử hung hăng lấy tay đánh vào ngực hắn. Nàng dùng hết khí lực nhưng Tiêu Kinh Sơn giống như vững chắc như thường, không có động tĩnh gì. Đánh một lúc nàng dừng lại, Tiêu Kinh Sơn ngược lại còn hỏi: "Tại sao không đánh nữa?"

Mai Tử tức giận nói: "Tay đau a."

Tiêu Kinh Sơn lập tức bật cười, cúi xuống bên tai nàng nói: "Chờ nàng nghỉ một chút lại tiếp tục đánh, được không?"

Mai Tử cắn môi, con ngươi trong suốt chợt lóe: "Không cần, chàng thả ta xuống đi, ôm như vậy chàng không thấy mệt sao?" Hơn nữa quần áo hai người ướt sũng, dính sát vào nhau, rất là xấu hổ. Lúc nãy Mai Tử không chú ý tới, nhưng khi nàng đánh hắn, nàng có thể cảm nhận được ngực hắn phát ra một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng truyền đến tay nàng.

Tiêu Kinh Sơn đè thấp thanh âm, giọng nói khô nóng ở bên tai nàng hỏi: "Nàng không thích ta ôm nàng phải không? Nàng sợ hãi?"

Sợ? Làm sao có thể? Lúc đầu quả thật Tiêu Kinh Sơn có làm cho người ta sợ hãi, nhưng ở với hắn lâu ngày, tiểu Mai Tử biết nam nhân này căn bản không phải là người đáng sợ.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, ta không có nói là không thích a, làm sao có thể sợ hãi."

Mắt Tiêu Kinh Sơn sáng lên, một tay nâng mông nàng, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm nàng, nhìn hai má nàng hồng lên, cúi đầu nói: "Ngày đó, không phải nàng sợ đẩy ta ra sao?"

Mai Tử nhăn đôi mày nhỏ, kinh ngạc nói: "Chàng nói cái gì?"

Tiêu Kinh Sơn nhớ tới ngày ấy, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao, nàng không muốn cùng ta......." Câu nói kế tiếp, Tiêu Kinh Sơn không nói, nhưng Mai Tử hiểu.

Khuôn mặt Mai Tử đỏ rần cúi thấp đầu than thở: "Làm sao có thể, ta cũng không phải sợ chàng nên mới đẩy chàng ra, chàng nghĩ oan cho ta."

Tiêu Kinh Sơn kinh ngạc nhíu mày rậm: "À, nàng không phải sợ hãi, vậy là vì cái gì?"

Mai Tử đang muốn trả lời, bỗng nhiên nghĩ, chẳng lẽ nàng nói ngày đó muốn lấy khăn, nhưng lắp bắp không rõ, Tiêu Kinh Sơn nghe, lại tưởng nàng sợ hãi? Nghĩ đến khả năng này, nàng nhịn không được bật cười.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cười rộ lên, mặt nhăn nhó hỏi: "Nàng còn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngày đó xảy ra chuyện gì?"

Mai Tử nũng nịu liếc hắn một cái, tránh ánh mắt hắn cố ý nói: "Ta không nói cho chàng."

Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử trong lòng cười tự nhiên, yết hầu căng thẳng, hắn trầm giọng khàn khàn mở miệng: "Tốt, nàng không nói vậy chúng ta liền tiếp tục chuyện ngày đó."

Nói xong không đợi Mai Tử phản ứng, hắn một bước liền đi đến bên giường, động chân động tay, nháy mắt đã đem Mai Tử lột sạch sẽ, tùy tay lấy cái khăn bên cạnh lau qua người Mai Tử, rồi mới để nàng lên giường.

Mai Tử ngượng ngùng chạy nhanh kéo cái chăn che lại thân mình, nàng không sợ hãi, nhưng trong lòng còn nhớ tới cái khăn trắng kia. Tiêu Kinh Sơn rất nhanh cởi bỏ quần áo của mình, lau khô người, nhấc chân lên giường. Mai Tử mặt hướng vào trong không dám nhìn hắn, nghe thấy tiếng hắn muốn lên giường, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đi lấy một cái khăn trắng đến đây, ngay trong ngăn tủ đồ của ta ấy."

Tiêu Kinh Sơn không hiểu nhưng vẫn đi tới góc phòng mở ra ngăn tủ lấy cái khăn trắng. Khi hắn cầm khăn lên giường, nhìn Mai Tử thẹn thùng hướng mặt vào trong, bỗng nhiên hiểu được khăn trắng này dùng để làm gì.

Đây là đêm động phòng của bọn họ, là đêm đầu tiên của Mai Tử.

Chương 14: Tiểu Mai Tử động phòng

Tiêu Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi: "Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?"

Mai Tử xoay mặt vào trong, vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.

Tiêu Kinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụy xuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩn trương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng lập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân như có điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơn chậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầu xuống ngực nàng.

Ngực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại mềm mại như nước ngọc sơn sơ long, phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương run run, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nền tuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không được cúi đầu hôn lên.

Mai Tử cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từ từ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút không buông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn làm gì?"

Tiêu Kinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: "Nàng còn nhỏ, chịu không được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước."

Mai Tử không hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, không nhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào, động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinh tế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hẹp phía sau Mai Tử.

Khe hẹp phía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của Tiêu Kinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợ hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.

Bàn tay thô ráp của Tiêu Kinh Sơn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được Mai Tử bình tĩnh trở lại, tay của hắn mới dọc theo khe hẹp kia chậm rãi tiến lên phía trước. Bàn tay thô ráp hữu lực cẩn thận tách ra lông tơ bao bọc hai bên cánh hoa mềm mại mẫm cảm của nàng, từ giữa tìm được tiểu hạch thần bí, sau đó nhẹ nhàng trêu chọc, giống như vỗ về chơi đùa, cuối cùng ngón tay cái mạnh mẽ ma sát hoa châu phấn nộn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong miệng tiểu huyệt của nàng không ngừng xoay tròn, day day....

Mai Tử như bị điện giật chấn động, một cỗ khoái cảm xa lạ xuyên thẳng qua toàn thân của nàng, nàng không nhịn được ngửa đầu phát ra tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu kia tựa như mật ngọt vang lên, mang theo ý nhị trong trẻo, rất dễ nghe: "A......Không cần nhu....không cần ở nơi đó.......A......" Cùng với tiếng kêu yêu kiều của nàng, mật ngọt thơm ngát cũng ồ ồ chảy ra, làm ướt đẫm nhụy hoa động tình đang mấp máy, không ngừng tỏa ra mùi thơm mời mọc cùng lấp lánh ánh nước nhầy nhụa.

Cổ họng Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, hôn lên đôi môi nàng rồi chậm rãi dời xuống, lướt qua thắt lưng mềm mại tinh tế, đi tới nơi huyền bí của nàng. Hai cánh hoa nhỏ của nàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất ở trước mắt hắn. Cỏ mềm mại ướt át ôm lấy miệng hoa, hai phiến hoa hồng thuận, bao bọc lấy viên ngọc châu đẹp đẽ, lấy tay đẩy ra hai phiến hoa làm chảy ra một dòng mật hoa ngọt ngào, cảnh đẹp dâm mỹ ngay trước mắt làm cho yết hầu hắn căng thẳng.

Tiêu Kinh Sơn cúi thân mình xuống, dùng ngón tay của mình thử thăm dò đẩy ra một phiến hoa, ai biết Mai Tử cúi đầu kêu lên một tiếng, lập tức bên trong phấn môi liền thấm ra càng nhiều mật dịch, mật dịch kia trong suốt, mê người. Tiêu Kinh Sơn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đưa lưỡi liếm thử, quả nhiên vị ngọt ngào thơm ngát giống như tưởng tượng hương mang theo mùi vị đặc trưng của Mai Tử. Hắn dứt khoát cúi người xuống, tách hai chân thon dài của nàng ra, cúi đầu hút cam lộ kia, lưỡi đưa vào trong cánh môi đỏ mọng, vừa ra vừa vào, môi đỏ rung động, mật ngọt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, rất nhanh làm ướt át cỏ dại xung quanh.

Lúc này Mai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ nức nở nức nở, gắt gao che miệng nhìn nóc nhà tranh. Nàng không biết đây là chuyện gì, không biết vì sao Tiêu Kinh Sơn lại muốn ăn chỗ xấu hổ kia của nàng, cảm thấy nhiệt năng của Tiêu Kinh Sơn ở chỗ đó, thân thể dường như không còn là của nàng. Mà ngay tại lúc cái lưỡi của Tiêu Kinh Sơn ra vào, một cổ khoái cảm vây quanh người nàng, thân hình không chủ động được run rẩy, tiếp theo cảm thấy phía dưới trào ra cái gì nong nóng. Nàng bấu chặt bàn tay xuống chiếu, nghĩ không biết đây có phải là cái mà tỷ muội ngày xưa nói hay không? Nhưng mà khăn trắng đâu, như thế nào lại không dùng đến?

Tuy rằng trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: "Khăn, chớ quên."

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử lên đỉnh, phía dưới đã lầy lội một mảng, hiện tại hắn đã có thể đi vào. Lúc này bỗng nhiên nghe được lời này của Mai Tử, hắn nâng con ngươi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, thanh âm trầm thấp nói: "Nhớ rõ, còn chưa có bắt đầu đâu."

Mai Tử không dám nhìn hắn, quay mặt hỏi: "Sẽ đau đúng không?"

Tiêu Kinh Sơn khàn khàn nói bên tai nàng: "Lần đầu tiên luôn đau một chút, ta sẽ tận lực khắc chế."

Mai Tử không hiểu hắn tận lực khắc chế cái gì, nhưng Tiêu Kinh Sơn trả lời như vậy, nàng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, nói: "Cũng tốt, vậy chàng chú ý chút." Nói xong lại nhắm hai mắt, chờ Tiêu Kinh Sơn tiếp tục làm.

Tiêu Kinh Sơn muốn nàng mở mắt ra nhìn, nhưng hắn biết đây là lần đầu tiên nên nàng khẳng định rất xấu hổ, cũng không có cưỡng ép. Hắn cầm cái khăn đã được chuẩn bị từ sớm nâng mông nàng lên, để cho cái khăn sạch sẽ kia vừa vặn đặt ở phía dưới, tách hai đùi của nàng ra để chính mình qùy vào bên trong. Phân thân của hắn đã sớm căng trào cứng rắn như sắt, lấy tay cầm lấy, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp đập mơ hồ. Nhìn tiểu nương tử dưới thân, nàng chính là nương tử của hắn, thẹn thùng xấu hổ đang chờ hắn phá cửa xông vào.

Hắn là Tiêu Kinh Sơn, từng trên lưng ngựa rong ruổi sa trường, từng trải qua cửu tử nhất sinh, hắn xem hết vinh hoa nhìn thấu quyền thế, quy ẩn tại thôn Bích Thủy non xanh nước biếc này. Vốn không nghĩ đến chuyện kết hôn nhưng nhân duyên trùng hợp, hắn cùng cô nương thôn quê kết nghĩa vợ chồng. Nếu đã có duyên, nàng nên là của hắn, cùng hắn vượt qua tháng năm dài dằng dặc vô tận sau này.

Tiêu Kinh Sơn nhắm con ngươi lại, cảm thụ cảm giác được cách môi mềm mại mút lấy phân thân của hắn, thắt lưng từ từ dùng sức, đầu phân thân cứng rắn chậm rãi tách hai cánh hoa, xâm nhập vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Mai Tử kinh hoàng mở mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Hiện tại, hiện tại đã xong chưa?"

Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp của Mai Tử, chỗ thần bí mềm mại của nàng hắn chưa từng tiến vào, nơi đó thít chặt cùng ấm áp bao vây hắn. Hắn chưa phá cửa thành, nhưng tiểu nương tử dưới thân đã bắt đầu kinh hoàng. Hắn dừng lại không dám tiến, bàn tay to vuốt ve chờ thân thể nàng bình tĩnh lại. Cảm giác được nỗi kinh hoàng của Mai Tử dần dần giảm xuống, hắn dùng đầu phân thân của mình chậm rãi đâm vào chỗ hai cánh môi khép mở kia, khắc chế dùng vài phần lực đạo, chỉ nghe "tức" một tiếng lại tiến thêm vài phần.

Trong lòng Mai Tử vẫn hồi hộp chờ đợi cơn đau đớn trong truyền thuyết, nhưng mà nàng không ngờ cái loại đau đớn này lại đau đến tâm tê liệt phế, chướng bụng gian nan đến thế. Nàng gắt gao bắt lấy tay Tiêu Kinh Sơn, bấu chặt đến tưởng chừng như chảy máu, mê mang bất lực kêu: "Đau quá......"

Tiêu Kinh Sơn nhíu chặt mày rậm, mím bạc môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.

Mai Tử cảm thấy phân thân Tiêu Kinh Sơn tiến vào cơ thể của mình nhẹ nhàng ma sát, vì thế đau đớn dần dần bị đánh tan, cảm giác khó chịu dâng lên, nàng mở con ngươi mênh mông nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Kinh Sơn, thở gấp hỏi: "Chàng cũng rất đau sao?"

Tiêu Kinh Sơn cắn răng phun ra vài chữ: "Ta không đau." Chẳng những không đau mà còn rất sung sướng, khoái hoạt đến tưởng chừng như lập tức muốn lại làm nàng đau!

Mai Tử không rõ, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo, động tác này khiến cho Tiêu Kinh Sơn hít vào một hơi. Nàng liền cảm thấy vật dưới kia rục rịch, lại tiến vào thêm vài phần. Mai Tử cảm thấy thân thể có vật tiến vào tạo ra cảm giác, trong lòng nghĩ chắc là vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể mình, vừa thẹn vừa sợ.

Tuy rằng dưới thân xúc động mãnh liệt, nhưng bản tính Tiêu Kinh Sơn lại trầm ổn khắc chế, tại thời khắc mấu chốt này vẫn cố kỵ đây là lần đầu tiên của Mai Tử, tiến ba phân lùi hai phân, một bước đẩy mạnh, vách thịt nộn hồng gắt gao bao quanh thiết nóng, rốt cuộc thiết nóng cũng đã vào hơn phân nữa. Lúc sau, Mai Tử chống đỡ không nổi, nũng nịu khóc nói không được, đừng vào nữa, Tiêu Kinh Sơn đành phải dừng lại.

Kỳ thật phân thân của hắn còn ở bên ngoài mấy tấc chưa vào hết, nhưng hắn biết mình so với những nam nhân bình thường có phần to hơn, Mai Tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu, hắn không dám dùng toàn lực, chỉ có thể chấp nhận như vậy. Lúc này bên ngoài mưa to cuồng xả, tiếng sấm từng trận, Tiêu Kinh Sơn nhịn xuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗ hai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.

Lúc mới bắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ở trong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, nhịn không được động đậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũng không nhịn được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động, Mai Tử cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc Tiêu Kinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. Tiêu Kinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruột gan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.

Mà Tiêu Kinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉ kêu to, động tác của hắn nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử sợ hãi kêu lên một chút, đi vào càng lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từng ngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở yêu kiều.

Tiêu Kinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanh hơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng qua mỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịu không nổi.

Nếu nương Mai Tử lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã không cần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu gia đình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhà lá, tiểu Mai Tử vẫn chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.

Nàng đã khóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưng mà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.

Lúc trước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàng mới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thở gấp làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọt mồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặn vẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu vú nhỏ càng thêm diễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.

Lúc cuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáy sáng rồi.

Chương 15: Buổi sáng hai vợ chồng tâm tình

Sáng ngày hôm sau lúc Mai Tử tỉnh lại, chỉ thấy ngoài trời âm u, không biết bây giờ là lúc nào rồi. Mai Tử cử động người muốn ngồi dậy, nhưng mà cả người đau đớn lợi hại, đặc biệt phía dưới, chỗ đó đau nhức giống như lúc chạy mấy chục cây đường núi.

Nàng nhớ tới tối hôm qua, khuôn mặt hồng lên. Tối hôm qua cùng Tiêu Kinh Sơn lăn lộn một phen, nàng khóc lóc cầu xin hắn, miệng hắn nói không cần sợ, nói ngay lập tức sẽ tốt hơn, nhưng mà động tác vẫn không hề ngừng. Mãi cho đến cuối cùng, lúc động tác của hắn trở nên nhanh chóng, làm cho thân thể nàng loạn run, giọng nói run rẩy cơ hồ không phát ra tiếng. Cuối cùng hắn rống lớn một tiếng, bắn một dòng nhiệt khí nóng bỏng vào chỗ sâu nhất trong người nàng rồi thở mạnh nằm úp sấp xuống.

Cái người kia, vừa nặng lại vừa cao lớn, nàng thiếu chút nữa bị đè đến thở không ra hơi. Nhưng thời điểm đó nàng không còn hơi sức đâu mà nói chuyện, chỉ lấy tay đẩy nhẹ để hắn dời xuống. Thật may là hắn còn tự giác, từ trên người nàng trượt xuống, nhưng mà vẫn dùng bàn tay to kia không ngừng ôm lấy hông nàng.

Chuyện sau đó Mai Tử cũng mơ hồ, chỉ nhớ mang máng là Tiêu Kinh Sơn lấy khăn lau người lau tóc giúp nàng, lau xong lại ôm nàng ngủ.

Trong mông lung, hắn lại để cái kia ép sát nàng, ôm thật chặt, hận không thể đem nàng tiến vào trong lòng. Nhưng lúc đó nàng không có chú ý tới, mệt mỏi đến mí mắt cũng mở không được.

Nàng nhìn bên cạnh, Tiêu Kinh Sơn đã sớm xuống giường rồi, không biết là đang làm gì ở đâu. Vậy là chỉ còn nàng nằm ngủ ở trên giường. Trong lòng tự chỉ trích bản thân một lần nữa rồi mới động tay động chân muốn xuống giường. Mở chăn ra mới phát hiện trên người cũng không mặc cái gì, hơn nữa làn da trước ngực vốn mềm mại hôm nay có máu ứ đọng, hồng đến dọa người. Nhớ tới ngày hôm qua miệng người kia cắn mút nàng cuồng loạn, tim nhảy lên mấy cái.

Đúng lúc này, Tiêu Kinh Sơn đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một cái khay. Bên trong là thịt cùng vài cái bánh bột ngô, còn có chút ít rau dại. Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử muốn xuống giường, liền hỏi: "Sao không ngủ nhiều thêm một chút?"

Hắn nói chuyện rất tự tại, nhưng trải qua chuyện tối qua, Mai Tử nhìn thấy hắn liền xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi? Bên ngoài trời âm u quá."

Tiêu Kinh Sơn đặt cơm nước lên trên bàn rồi mới nói: "Bây giờ đã là buổi trưa rồi, nàng cũng nên dậy ăn chút gì đi."

Nghe thấy hắn nói bây giờ đã là buổi trưa, Mai Tử ngượng ngùng, áy náy nói: "Sao ta lại nằm ngủ không biết trời đất gì thế này, người khác biết chuyện sẽ cười chết a, đã vậy còn để chàng làm cơm nữa."

Tiêu Kinh Sơn tiến đến ngồi ở đầu giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tử: "Sợ cái gì, ai dám cười nàng nào? Nếu như cảm thấy mệt mỏi thì cứ ở trên giường nằm nghỉ đi."

Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cả người thật sự đau nhức, cũng không kiên trì muốn ngồi dậy nữa, gật gật đầu nằm xuống. Nghĩ đến trên người mình cái gì cũng không mặc, vội vã kéo kéo chăn lên che kín người.

Bàn tay Tiêu Kinh Sơn ma sát tay nhỏ bé của nàng hỏi: "Đói sao, có muốn ăn cơm hay không?"

Mai Tử không đói, chỉ là có chút khát. Tiêu Kinh Sơn nghe vậy, vội vã bưng đến cho nàng chén trà ngon đã sớm được chuẩn bị. Mai Tử thấy hắn quan tâm, trong lòng có vài phần ngọt ngào, nhận lấy chén trà uống từ từ.

Hắn nhìn nàng vươn tay đón lấy chén trà..., cánh tay thon thả lộ ra ngoài, ngay cả khoảng mềm mại trước ngực cũng có thể thấy lờ mờ. Trên vùng da trắng mịn kia có máu ứ đọng, hiển nhiên là do hắn lưu lại tối qua.

Nghĩ đến tối hôm qua, cổ họng Tiêu Kinh Sơn thắt chặt. Hắn khắc chế mình nhìn đi chỗ khác, nhưng con ngươi lại sâu thêm vài phần.

Mai Tử uống hết nước, nhìn cổ họng Tiêu Kinh Sơn chuyển động lên xuống, cho là hắn cũng khát: "A, ta uống xong rồi, chàng cũng đi rót một ly uống đi." Nàng thấy tự trách vô cùng, không ngờ nam nhân của mình cũng khát, muốn uống trà.

Tiêu Kinh Sơn lắc lắc đầu, hắn có chút khát, nhưng mà uống nước không giải khát được.

Ai dè Mai Tử không có suy nghĩ sâu xa như vậy, cầm lấy cái ly trong tay đưa cho Tiêu Kinh Sơn, vô cùng áy náy nói: "Hôm nay ta ngủ quá mức rồi, để chàng cực khổ."

Tiêu Kinh Sơn cầm lấy ly trà, mắt lại không cẩn thận nhìn vào khoảng ngực mềm mại của Mai Tử lần nữa. Lần này bởi vì động tác đưa cái ly ra mà nàng làm rơi chăn xuống, hai khỏa đào nhỏ đã toát ra đỉnh hồng.

Tiêu Kinh Sơn thở mạnh, do dự một chút, lập tức nhận lấy ly trà bỏ qua một bên, chính mình cũng cởi giầy trèo lên giường.

Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn lên giường, nhất thời cảm thấy bất an, ngơ ngác nhìn hắn. Đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn rơi xuống trước ngực mình nên cúi đầu nhìn. Lúc này nàng mới phát hiện chăn đã bị trượt xuống hết liền cuống quít kéo lên, hai tay ôm lấy chăn vây quanh thân mình.

Tiêu Kinh Sơn ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ bối rối của tiểu nương tử, cười nhẹ một tiếng.

Mai Tử thấy hắn cười, trong lòng có chút giận, vểnh miệng lên hỏi: "Cười cái gì vậy?"

Con ngươi của Tiêu Kinh Sơn giống như có ngọn lửa nhỏ: "Giữa ngày hè, lại là buổi trưa, đắp chăn kín như vậy cẩn thận rôm lên bây giờ."

Mai Tử tuy nóng nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của người này, nàng không thể không biết xấu hổ mà bỏ chăn xuống, chỉ có thể ôm lấy. Chỉ là ánh mắt của hắn thực sự quá nóng bỏng, hại má của nàng càng lúc càng nóng, đến cuối cùng nàng không dám nhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn chiếu giường ở bên cạnh.

Tiêu Kinh Sơn nhìn chằm chằm hai má đỏ hồng của nàng, thấp giọng hỏi: "Bây giờ thực sự không đói?"

Mai Tử lắc lắc đầu: "Không có khẩu vị, không muốn ăn."

Tiêu Kinh Sơn cởi áo, chỉ mặc cái quần nằm xuống, hai tay làm gối thả phía sau đầu: "Ta có chút mệt, đang muốn ngủ trưa, nàng cùng ta ngủ một lát đi."

Trong lòng Mai Tử thẹn thùng, nghĩ thầm thường ngày hắn đâu cần ngủ trưa. Hôm nay thấy nàng nằm trên giường liền lấy cớ ngủ trưa mà thôi. Nàng nghĩ đến chuyện ngủ cùng người này, tim liền đập lợi hại, tránh né cầm lấy quần áo mặc vào. Nàng muốn xuống giường!

Tiêu Kinh Sơn mang quần áo trong tay nàng ném tới cái rương ở đầu xa, sau đó lôi kéo nàng nằm xuống trước ngực mình.

Mai Tử không đề phòng té nằm ở trên ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ còn chạm đúng phải vết sẹo hung ác kia, kinh hãi trừng đôi mắt lấp lánh nước không dám động bậy. Lồng ngực kia tỏa ra nhiệt năng làm bỏng hai tay nàng, nàng không biết nên đặt tay chỗ nào cho tốt.

Tiêu Kinh Sơn đột nhiên cười, bàn tay giữ lấy mông nàng, để ngực nàng vừa đúng chạm vào ngực mình, lại nắm tay nàng vịn hông mình.

Mai Tử nằm cứng đờ trên người hắn, cảm thụ lồng ngực hắn bởi vì cười mà rung lên. Chăn đã sớm bị kéo đến đâu không biết. Lồng ngực cứng rắn phập phồng, làm bộ ngực mềm mại kia cứng ngắc, chọc cho nàng ngứa ngáy, hận không thể nằm xuống.

Đôi mắt hưng phấn của Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng khẩn trương muốn tránh lại tránh không được, ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói bên tai: "Tối hôm qua ta đều đã chạm qua hết rồi, hôm nay sao vẫn còn thẹn thùng?"

Mai Tử nghe lời này, cảm thấy hắn đang trêu ghẹo mình, mắc cỡ má hồng như đánh phấn, tay nhỏ bé thẹn thùng đấm lồng ngực hắn: "Không được nói lung tung!"

Bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn vững vàng nắm hai tay nàng, không để nàng nháo lên, tiểu Mai Tử bất bình vùng vẫy: "Để ta xuống để ta xuống."

Con ngươi Tiêu Kinh Sơn chợt u ám, một tay ôm lấy nàng, thấp giọng cảnh cáo nàng: "Đừng động, động nữa ta liền nhịn không được."

Mai Tử sửng sốt, nàng dừng động tác lại ngay. Tối qua nửa đêm ức hiếp nàng, cái kia lại bắt đầu cứng rắn đứng lên. Nghĩ đến tối hôm qua bị hành hạ, nàng luống cuống, thân thể không dám động, con ngươi đầy nước đáng thương nhìn Tiêu Kinh Sơn.

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, ôn tồn ở bên tai nàng nói: "Đừng sợ, ngày hôm qua làm nàng vất vả rồi, hôm nay sẽ không."

Mai Tử nghe lời này, hiểu ý của hắn, trong tâm lại cảm động hắn quan tâm mình, liền khéo léo gật đầu một chút, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không động đậy."

Tiêu Kinh Sơn rất hài lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta chỉ muốn ôm nàng chút thôi."

Thanh âm của hắn trầm thấp dịu dàng ôn nhu làm cho tâm Mai Tử như muốn chảy nước, nàng mím môi cười, cúi đầu nhìn tay hắn.

Tiêu Kinh Sơn ôm lấy cả người Mai Tử, bàn tay sờ sờ hai trái đào nhỏ của nàng, làm cho Mai Tử vừa xấu hổ lại vừa sợ. Lúc này hắn mới bỏ ra, nhưng mà giọng nói mang theo ý vị sâu xa: "Sau này phải ăn nhiều một chút, biết không?"

Mai Tử không hiểu ý hắn, mê mang hỏi: "Vì sao?"

Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn dời xuống, dừng lại trên hai trái đào nhỏ bị Mai Tử dùng chăn che chắn: "Nàng còn nhỏ, thân thể còn đang phát triển."

Mai Tử nhìn ánh mắt hắn, nhớ đến tư thái kiều mỹ của muội muội Chu Đào nhà mình, còn có bộ ngực nảy nở kia, nhất thời có chút buồn, nhỏ giọng oán giận: "Thì ra là chàng chê ta."

Mai Tử từ nhỏ ăn ít làm nhiều, so với nữ tử cùng tuổi thân thể có chút gầy yếu.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử không vui, bàn tay thô lệ cẩn thận nâng gương mặt đang rũ xuống kia: "Mai Tử, ta không có ý đó, chỉ là nếu nàng đã là nương tử của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc nàng cho đầy đặn một chút."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ lấy hai má mềm mại ấm áp của Mai Tử, làm nàng cảm thấy rất thoải mái.

Mai Tử cắn môi gật gật đầu, hồi lâu cuối cùng nở nụ cười, nhu thuận nói: "Được, ta biết rõ rồi."

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cuối cùng cũng cười, lúc này mới yên tâm. Thế là thuận theo mồi lửa đang cháy, ôm lấy Mai Tử một phen, lại dùng vết sẹo trong lồng ngực mình cố ý cọ cọ ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng muốn né tránh. Nhưng tiểu Mai Tử đâu có chỗ nào để tránh, cuối cùng cả người run run mặt đỏ hồng, thậm chí yêu kiều kêu lên một tiếng.

Tiêu Kinh Sơn nhìn thân thể mềm mại của Mai Tử bám vào người mình thở dốc, vật cứng rắn phía dưới liền rầm rĩ đứng nên. Nhưng hắn xót tiểu nương tử đêm qua bị vùi dập một phen, đoán chừng phía dưới bây giờ thật sự không thể nào chịu đựng hắn. Không có lựa chọn, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, tránh dọa nàng sợ. Trong tâm hắn muốn nàng sờ sờ cái kia của mình, lại lo nàng chưa từng thấy qua, nhìn thấy sẽ sợ hãi, chỉ có thể để sau này từ từ thích ứng.

Ai dè tiểu Mai Tử mềm mại nằm sấp trên ngực Tiêu Kinh Sơn lại vô cùng hiếu kì. Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé ra chạm nhẹ vết sẹo kia. Thế là Tiêu Kinh Sơn nắm lấy tay của nàng để nàng xuôi theo vết sẹo từ trên sờ xuống dưới.

Đạo vết sẹo kia thô dài, Mai Tử đau lòng hỏi: "Khi ấy nhất định là rất đau?."

Tiêu Kinh Sơn nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt ảm đạm, lập tức lắc lắc đầu nói: "Không sao, cũng đã là chuyện quá khứ." Vừa nói vừa kéo tay nhỏ bé kia xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meomeo