CHƯƠNG 56 TA GIÚP NÀNG XOA XOA TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiếp theo chúng ta dời ánh mắt chuyển sang những người quen cũ đã lâu chưa gặp, thủ lĩnh bọn cướp ngày xưa cũng chính là Bùi Chiếm Phong -Bùi đội trưởng hôm nay. Hắn nghe người khác nói tiểu Mai Tử đến đây tìm phu quân, thế là hưng phấn đi tìm thủ hạ của mình ngày xưa lại bên doanh trại của Đại tướng quân để bái kiến phu nhân.

Hắn đi cách doanh trướng chủ tướng không xa thì chợt dừng lại không nhúc nhích, nhìn lá cờ màu vàng trên nóc doanh trướng mà thần sắc rất quỷ dị.

Bên cạnh hắn, tên cướp nhát gan ngày xưa thấy hắn như vậy thì kỳ quái hỏi: "Sao không đi tiếp? Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"Bùi Chiếm Phong Bùi đội trưởng vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao. Chúng ta về trước đi, một lát sau hãy bái kiến tướng quân cùng phu nhân."Một tên cướp khác ở bên cạnh không hiểu hỏi: "Đã tới đây rồi thì tại sao không vào a."Sắc mặt Bùi đội trưởng chợt trở nên uy nghiêm, không cần suy nghĩ nói: "Ta đã nói đi là đi, các ngươi còn hỏi nhiều làm gì!" Vừa nói hắn vừa xoay người rời đi.Bọn cướp càng thêm hoang mang, lão đại của bọn họ chưa bao giờ kỳ quái như thế a!Trong đó, có một tên cướp không nhịn được quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, không nhịn được hét lớn: "Kỳ quái, lá cờ trên nóc doanh trướng động đậy kìa."Bùi đội trưởng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi hiểu cái gì, đây là gió!" Vừa nói hắn vừa phất tay mang người rời khỏi.Tên cướp vô tội bị mắng cuối cùng liếc nhìn nóc doanh trướng một cái, sờ sờ đầu nghi ngờ nói: "Là gió sao? Nhưng không có gió mà, lá cờ trên đỉnh của mấy doanh trướng khác cũng đâu có động!"Nhưng hắn chỉ hoang mang một chút, rồi nhìn tất cả mọi người đã đi xa rồi thì vội vã chạy bộ đuổi theo.Trong doanh trướng, Mai Tử uất ức nói: "Chàng dùng sức quá lớn, tay ta đỡ lấy cột cũng đau rồi."Tiêu Kinh Sơn thỏa mãn nở nụ cười, ôm lấy nàng đặt xuống giường: "Không sao, ta giúp nàng xoa xoa tay."Mai Tử liếc hắn một cái: "Cánh tay cũng muốn."Tiêu Kinh Sơn tốt bụng vô cùng: "Được, cánh tay đương nhiên cũng xoa."Mai Tử ở trong chăn duỗi chân ra: "Chân cũng muốn, chân đứng đến đau rồi."Bàn tay Tiêu Kinh Sơn tiến vào trong chăn, mò tới chân của nàng: "Tốt, chân cũng xoa."Bùi Chiếm Phong cuối cùng cũng chờ đến gần tối mới lại đây bái kiến tiểu Mai Tử ngày xưa – bây giờ là tướng quân phu nhân.Mai Tử nhìn thấy hắn, dĩ nhiên là vui vẻ không ngờ được. Trong quân doanh xa lạ này, trừ Tiêu Kinh Sơn ra nàng một người cũng không quen, bây giờ một đám người quen cũ chợt đến như thế, đương nhiên cảm thấy thân thiết vô cùng.Bùi Chiếm Phong theo đúng quy củ quỳ xuống đất bái kiến Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử, ngược lại làm cho tiểu Mai Tử rất khó xử.Nàng lấy ngón tay chọc chọc Tiêu Kinh Sơn bên cạnh: "Ta không thích như vậy, quỳ làm gì a, giống như trước kia không được sao?"Tiêu Kinh Sơn hạ giọng giải thích: "Bên ngoài có quy củ của bên ngoài, nàng không để hắn quỳ, sau này hắn gặp người khác cũng không tiện."Mai Tử nghe cái hiểu cái không, chỉ có thể giả vờ đã hiểu gật gật đầu.Số mệnh thật là khó đoán, bọn cướp ngày xưa vậy mà giờ lại trở thành thuộc hạ của Tiêu Kinh Sơn. Thế là một nhóm người đứng lên, bắt đầu kể lại chuyện sau này.Thì ra bọn cướp cầm thư của Tiêu Kinh Sơn đến quân doanh đầu quân cho Lỗ Cảnh An, sau này Tiêu Kinh Sơn ra khỏi núi lớn xuất binh trợ giúp Lỗ Cảnh An, một đường thắng trận đánh xuống, cuối cùng hai đoàn người ngựa kết hợp làm một, đóng quân ở chỗ này chờ tấn công thành trì cuối cùng của Bành vương gia – Thanh Châu.Bùi Chiếm Phong giải thích với Mai Tử: "Dù đã sớm biết Tiêu tướng quân thân phận bất phàm, cũng lờ mờ đoán được một chút, nhưng lúc đó gặp ở Vân Châu vẫn rất kinh ngạc. Tiêu Đại tướng quân ngày xưa từ lúc giúp đương kim Hoàng đế đoạt được thiên hạ đã sớm uy danh truyền xa, bọn ta hâm mộ đã lâu, rất bội phục."Mai Tử nghe thấy mới lạ, không nhịn được hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Chàng thực sự lợi hại như thế sao? Ta chỉ biết chàng làm tướng quân nhưng lại không biết thì ra chàng nổi danh đến thế."Bọn cướp ngày xưa ở một bên không nhịn được cười, rõ ràng nói: "Phu nhân, đó là do người ở trong thâm sơn chưa từng nghe nói qua. Ngày xưa Tiêu Đại tướng quân dẫn quân bình định thiên hạ, công thành chiếm đất không gì là không phá nổi, kẻ thù phải nói là sợ mất mật, phàm là đối thủ cũng sợ đến té ra cả quần."Tiêu Kinh Sơn nhìn bọn cướp một cái, quay đầu giải thích với Mai Tử: "Đâu có lợi hại như vậy, chỉ là người ngoài truyền miệng mà thôi, nàng muốn nghe cứ nghe nhưng đừng cho là thật."Đám người Bùi Chiếm Phong nghe lời này, biết Tiêu Kinh Sơn chỉ sợ là không muốn để Mai Tử biết chuyện quá khứ máu tanh động loạn của mình, nên họ không nói lung tung nữa.Ai dè Mai Tử vì vậy mà nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được kéo lấy Tiêu Kinh Sơn hỏi đông hỏi tây, còn hỏi đến mấy vấn đề thật sự là quá mức không thể nào trả lời, khi đó Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể há miệng rụt lưỡi không thể nào nói ra.Bọn cướp ở bên thấy cảnh này không ngừng cười thầm, cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng, chúng ta rất sợ ngươi a, nhưng thì ra ngươi cũng có khắc tinh.Bùi Chiếm Phong bày ra khuôn mặt cung kính, nhìn thấy thuộc hạ cười trộm thì hung hăng trừng bọn họ, trừng đến khi bọn họ vội vã nghiêm mặt làm ra một bộ giống như trẻ con nghe lời.Lúc Tiêu Kinh Sơn có chút ngượng ngùng thì chợt có tiếng cười to ở bên ngoài không xa truyền tới. Người nọ vừa cười vừa nói: "Nghe nói chị dâu nhỏ tới đây rồi hả?"Tiêu Kinh Sơn vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, Mai Tử vội vã theo sau, thì ra là Lỗ Cảnh An ngày ấy đã từng gặp mặt.Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, ngạc nhiên mà cười nói: "Quả nhiên là chị dâu nhỏ!"Mai Tử gặp qua Lỗ Cảnh An một lần, biết đối phương là bạn tốt của phu quân mình nên vội vàng làm lễ. Lỗ Cảnh An đương nhiên cũng lấy lễ bái qua Tiêu Kinh Sơn và Mai Tử.Hôm nay Bùi Chiếm Phong là quân dưới trướng Lỗ Cảnh An, Bùi Chiếm Phong cũng vội vã mang bọn cướp bái kiến Lỗ Cảnh An. Lỗ Cảnh An không để ý những việc này, tùy tiện vẫy tay nói: "Nếu tất cả mọi người đều quen nhau, vậy thì chẳng cần phân biệt ai cao ai thấp, cứ trực tiếp ngồi xuống nói chuyện thôi."Lập tức mọi người lần nữa tiến vào doanh trướng, rốt cuộc doanh trướng không có chỗ để ngồi nữa, phải có người đứng.Lỗ Cảnh An cười quan sát Mai Tử, nhìn Tiêu Kinh Sơn thở dài nói: "Ta đã nghe chuyện chị dâu nhỏ, thật sự là làm người khác không thể ngờ được, huyện Thanh Sơn cách nơi đây đâu chỉ ngàn dặm, thế mà nàng một mình chạy đến đây tìm đại ca."Hắn hướng Mai Tử chắp tay kính nể nói: "Chị dâu, Cảnh An thật sự thán phục! Đại ca có chị giúp đỡ làm bạn cả đời như vậy, thật sự là không còn gì để tiếc nuối nữa."Mai Tử nghe hắn khen ngợi mình như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, không khỏi giải thích nói: "Lúc đó ta đâu có biết cái gì là ngàn dặm vạn dặm đâu, nhưng lo lắng, thế là ra ngoài tìm hắn mà thôi. Bước ra ngoài rồi không suy nghĩ nhiều, chỉ vừa đi vừa hỏi, ai dè cứ thế đi hơn ngàn dặm!"Lỗ Cảnh An nghe, cười to vài tiếng, cười đến chòm râu cũng rung rung, cười xong rồi hắn thở dài nói: "Chị dâu dường như sống ẩn dật trong núi cả đời người, không tiếp xúc với nhiều chuyện, suy nghĩ cũng đơn giản rất nhiều. Nhưng việc bọn ta phải làm rất ít khi dùng đến hai chữ 'đơn giản' này. Thế gian có rất nhiều chuyện, nếu giải quyết theo cách của chị dâu – không hỏi lý do chỉ cần tâm muốn. Như vậy, không biết trên đời ít đi bao nhiêu phân tranh! Lúc đó đại ca để xuống đống đổ nát của nhân gian, quyết định ẩn cư cả đời trong rừng núi, vốn ta cho là huynh ấy nhất định sẽ cô độc một đời, không ngờ huynh ấy gặp được chị dâu, một nữ tử hiếm thấy như vậy, thật đúng là duyên trùng hợp."Mai Tử biết ở bên ngoài không thể so với trong núi, có nhiều thế tục lễ tiết hơn, vốn còn có chút lo lắng. Bây giờ lại nghe Lỗ Cảnh An nói như thế, chỉ cảm thấy mình và Tiêu Kinh Sơn có lẽ trời đã định là một đôi, trong lòng không khỏi mềm mại. Nàng nhìn trộm Tiêu Kinh Sơn, thấy Tiêu Kinh Sơn đang nhìn mình chăm chú, không khỏi e thẹn liếc hắn cười.Bên này đang nói, chợt nghe bên ngoài có người đến báo là Thôi phó tướng cầu kiến.Lỗ Cảnh An sờ sờ chòm râu xuề xòa của hắn, nhíu mày nói: "Thôi phó tướng, ai là Thôi phó tướng? Chẳng lẽ là người đem chị dâu nhốt cả đêm trong doanh trướng – Thôi phó tướng."Mai Tử nghe vậy, cũng tò mò nhìn ra bên ngoài.Tiêu Kinh Sơn cười, hạ lệnh để Thôi phó tướng tiến vào, thấy Thôi phó tướng vác trên lưng một bọc hành lý cẩn thận đi vào doanh trướng, sau đó khuỵu gối quỳ xuống.Lỗ Cảnh An nhăn mày, cố làm vẻ nghiêm túc hỏi: "Vị này —— chính là người kéo chị dâu từ trong khách sạn đến quân doanh nhốt suốt cả đêm – Thôi phó tướng?"Hắn nói đến đoạn "Suốt cả đêm" thì đặc biệt tăng cường giọng điệu, liếc mắt nhìn Thôi phó tướng đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy cả người Thôi phó tướng đổ mồ hôi hột.Thôi phó tướng mặc dù không quen thuộc với Lỗ Cảnh An nhưng hắn biết vị này không phải là một người dễ chọc. Truyền thuyết rằng, hắn từng đá một thuộc hạ đắc tội hắn bay lên cây trong cơn nóng giận, sau đó thuộc hạ này từ trên cây rơi xuống, sống sờ sờ cứ thế té chết.Lập tức, Thôi phó tướng run run rẩy rẩy tiến lên nói: "Chính là mạt tướng có mắt không tròng, chưa hỏi rõ ràng đã hiểu nhầm tướng quân phu nhân thành gian tế bắt lại."Đầu ngón tay Lỗ Cảnh An "Cộc cộc" gõ xuống tay cầm của cái ghế, nhíu mày suy tư: "Thôi phó tướng, bình thường ngươi đều bắt gian tế như thế sao?"Thôi phó tướng cúi đầu trả lời sự thật: "Trước kia mạt tướng chưa từng bắt qua gian tế."Mặt Lỗ Cảnh An nhất thời trầm xuống, vỗ bàn một cái nói: "Ngươi chưa từng bắt qua thì sao bây giờ lại dám bắt người bậy bạ?"Tiêu Kinh Sơn thấy Lỗ Cảnh An càng nói càng loạn đành cười nói: "Được rồi, Cảnh An, đừng làm ồn nữa. Thôi phó tướng, đứng dậy rồi hãy nói, Lỗ tướng quân chỉ đùa với ngươi mà thôi."Thôi phó tướng cẩn thận nhìn sắc mặt Lỗ Cảnh An một chút. Lỗ Cảnh An này không giống như đang nói giỡn, vì vậy hắn cúi đầu không dám đứng lên, chỉ cầm lấy bọc hành lý trên lưng, hai tay nâng cao nói: "Tướng quân, đây là bọc hành lý của phu nhân ở khách sạn, khi ấy phu nhân bị mạt tướng —— bị mạt tướng mang về còn nhớ mãi không quên, mạt tướng nghĩ thầm bên trong nhất định có món đồ quan trọng, cho nên hôm nay đặc biệt đi đến khách sạn lấy về."Mai Tử đã sớm chú ý tới bọc hành lý trên lưng hắn nhìn quen quen mắt rồi, đặc biệt nó còn có dây thừng nhỏ màu đỏ nàng mang theo ngày xưa, chỉ là ngại vẻ mặt nghiêm túc của Lỗ Cảnh An nên nàng không dám nhìn tới. Bây giờ nghe Thôi phó tướng nói như thế, quả nhiên là túi của mình thật, nàng vui mừng hướng Tiêu Kinh Sơn nói: "Ta còn cho là không tìm thấy bọc hành lý này, không ngờ Thôi phó tướng có lòng như thế, vậy mà đi lấy cho ta."Nàng đương nhiên không dám nói lúc đó mình muốn đi lấy bọc hành lý nhưng Thôi phó tướng cố tình không cho, nếu không Lỗ Cảnh An như ôn thần bên cạnh này lại làm khó dễ Thôi phó tướng.Thôi phó tướng thấy Mai Tử nói như thế, biết nàng đỡ lời thay mình nên vội vàng bưng bọc hành lý tiến về phía trước nói: "Phu nhân, mời kiểm tra xem hành lý bên trong có bị thiếu hụt hay không."Mai Tử cười nhận lấy: "Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vài bộ quần áo cũ mà thôi." Nàng mở ra, quả nhiên những bộ quần áo kia đều ở đây, có vẻ chưa từng bị người ta đụng qua.Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử có lòng thay Thôi phó tướng nói chuyện nên nghiêm mặt nói: "Thôi phó tướng à."Thôi phó tướng thấy Lỗ tướng quân lại nhắc tới mình, vội vàng xoay qua Lỗ tướng quân cúi đầu: "Lỗ tướng quân."Lỗ Cảnh An làm khuôn làm dạng nói: "Tiêu Đại tướng quân của các ngươi a, hắn luôn đối đãi rộng lượng với thuộc hạ, đương nhiên sẽ không trách phạt các ngươi cái gì, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, ngươi làm vậy không phải là làm tướng quân thất vọng hay sao? Ngươi hại tướng quân phu nhân của các ngươi chịu bao nhiêu uất ức? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh vác đây?"Ngữ điệu hắn trầm trọng kéo dài làm cho Thôi phó tướng cực kỳ hổ thẹn, cúi đầu nhận tội.Tiêu Kinh Sơn thấy thế đành cười nói: "Mà thôi, ngươi có lòng giúp phu nhân tìm bọc hành lý trở về, coi như lấy công chuộc tội, chuyện này từ nay trở đi không truy cứu nữa."Có Tiêu Kinh Sơn mở miệng hòa giải, cuối cùng Lỗ Cảnh An cũng ngừng lại, mà Thôi phó tướng cũng cúi đầu lạy các vị trong doanh trướng rồi một đường lui ra.Lúc này, người ngồi trong doanh trướng còn Bùi Chiếm Phong và bọn cướp, bọn họ đúng là lính dưới trướng của Lỗ Cảnh An. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai cũng không khỏi ngầm hạ quyết tâm: vị Lỗ tướng quân này, sau này thế nào cũng không thể đắc tội!CHƯƠNG 57: KHÔNG DÍNH BỤI BẬMThật vất vả mới đợi được đến lúc mọi người đi ra, Mai Tử nghiêng đầu quan sát phu quân mình, cũng là Đại tướng quân trong miệng người khác.Tiêu Kinh Sơn thấy dáng vẻ kỳ quái của nàng, cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"Mai Tử nhíu mi nhỏ nói: "Chàng rời khỏi thôn chúng ta, làm thế nào có thể làm tướng quân vậy? Trước kia có phải chàng rất lợi hại hay không, ta thấy bọn họ đều sợ chàng."Tiêu Kinh Sơn ngồi bên giường, vỗ vỗ bắp đùi của mình để Mai Tử ngồi xuống, sau đó ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đây đều là chuyện trước kia, hỏi lại làm gì."Mai Tử bất mãn đấm lồng ngực hắn, phẫn phẫn bất bình nói: "Đây đâu phải chuyện lúc trước, rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà! Chàng thấy đấy, người ta đều gọi chàng là tướng quân, nói thêm cho ta biết trước kia chàng như thế nào đi."Nàng chán nản lên án hắn: "Người khác đều biết chuyện trước kia của chàng, ta lại không biết, chàng cứ giấu ta!"Tiêu Kinh Sơn nhíu mày nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, có chút buồn cười, đáy mắt lộ ra nụ cười.Mai Tử thấy vậy càng bất mãn, đầu ngón tay hung hăng đâm lồng ngực hắn: "Chàng rõ ràng bắt nạt ta!"Tiêu Kinh Sơn nắm ngón tay hư đốn của nàng trong tay, cưng chiều nói: "Ta làm sao có thể bắt nạt nương tử của ta, Mai Tử của ta muốn biết cái gì cứ hỏi đi, vi phu biết sẽ nhất nhất nói hết cho nàng."Mai Tử cong môi nói: "Ta không cần chàng nói hết, chàng cứ nói cho ta biết chàng làm thế nào mà lên được chức tướng quân này? Có phải trước kia chàng phải làm rất nhiều việc hay không, chọn mấy việc lớn nói cho ta cũng được."Tiêu Kinh Sơn thu lại nụ cười, trầm tư, lúc này mới thong thả nói: "Thật ra có một số việc không phải ta cố ý lừa nàng, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói. Hơn nữa, những chuyện hiểm ác kia, nói ra chỉ làm cho nàng thêm phiền não mà thôi."Hắn thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ nàng: "Nhưng hôm nay ta cảm thấy, ta vẫn phải nên nói cho nàng nghe, vợ chồng quý ở chỗ hiểu nhau. Chuyện quá khứ, từ từ ta sẽ nói cho nàng."Mai Tử nghe hắn nói trịnh trọng thành khẩn như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn khi nhớ lại chuyện cũ có vài phần nặng nề, đáy mắt còn có một tia bất đắc dĩ.Chỉ một chớp mắt này, nàng chợt cảm thấy, nam nhân ở trong mắt nàng từng giống như không gì không thể làm được này có lẽ từng trải qua rất nhiều rất nhiều phiền não. Có phải bởi vì những thứ phiền não kia quá nhiều hay không, cho nên hắn mới bỏ xuống tất cả một lần nữa trở lại nơi sơn thôn đã từng sinh dưỡng hắn?Năm nay hắn chỉ mới qua tuổi lập gia đình mà thôi, nhưng đuôi mắt lại có những nếp nhăn nhỏ, trên khuôn mặt cũng mang theo tang thương nặng nề.Trong lòng Mai Tử chợt cảm thấy đau, đau vì nam nhân này. Nàng biết thế giới bên ngoài không phải tốt đẹp như vậy, nàng biết một thiếu niên 13 tuổi từ núi lớn lên đi ra ngoài, phút chốc kia đáy lòng có biết bao nhiêu mê mang.Nhưng nàng không có cách nào tưởng tượng được lần đầu tiên thiếu niên kia bước vào thế giới hay thay đổi này, hắn đã từng bước đi như thế nào. Từ một thiếu niên trong trẻo chưa từng trải sự đời, trở thành một Đại tướng quân uy chấn thiên hạ.Hắn đi qua bao nhiêu con đường? Trên chân có phải cũng nổi bọng nước giống như nàng hay không? Có phải ban đầu hắn cũng bị người ta lừa, bị người ta dọa hoảng sợ giống như nàng hay không?Con ngươi Mai Tử ẩm ướt, kìm lòng không được giơ tay lên sờ sờ hai má gầy gò của hắn.Mặt của hắn sờ rất chắc, không mềm mại giống nàng.Ngón tay của nàng thuận theo góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt hắn, sờ tới khóe mắt của hắn, cảm thụ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt."Sao vậy?" Hắn phủ tay lên cái tay đang sờ mó mắt mình, khàn khàn hỏi."Ở đây có nếp nhăn." Nàng nhỏ giọng mềm mại nói.Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nghiêm túc nhìn nàng: "Trước kia ta không nghĩ mình già, bây giờ chợt phát hiện ra, ta thật sự già rồi." Đặc biệt, nếu so với Mai Tử, hắn thật sự quá già rồi, không riêng gì người già, mà tâm cũng già hơn.Mai Tử nghe ngữ điệu hắn có điểm sa sút, càng thêm đau lòng, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, chàng không có già, chàng mới 30 tuổi, A Mang kia nói lung tung đấy!"Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ nàng cuống quít an ủi mình thì cười: "Mai Tử, nàng biết không, lúc nàng còn chơi đùa dưới gốc liễu thì ta đã bắt đầu cưỡi ngựa, cầm kiếm, đeo cung tên rồi, ta cũng bắt đầu giết người rồi."Hắn rời khỏi nàng, cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình: "Có bao nhiêu người từng ngã dưới ngựa của ta, nàng biết không? Có lẽ bọn họ cũng có cha mẹ có huynh đệ, có lẽ nơi quê hương bọn họ cũng có một Mai Tử đang chờ bọn họ. Nhưng bọn họ chết rồi, chết dưới kiếm của ta. Người thân bọn họ vĩnh viễn không đợi được bọn họ rồi."Hắn ngẩng đầu, nhìn nơi xa xăm, trong ánh mắt có tia mờ mịt: "Sau này ta không cần tự mình ra trận nữa, ta có thể chỉ huy ngàn quân vạn mã, ta ra lệnh một tiếng có thể giết chết rất nhiều người, số người đó so với người trong thôn Bích Thủy của chúng ta còn nhiều hơn rất nhiều lần."Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: "Bây giờ có phải nàng cũng ngửi thấy mùi máu tươi trên tay ta đúng không?"Mai Tử bị ngữ điệu thương tâm của hắn làm cho rung động đến mức không nói nên lời. Phu quân của nàng luôn không giống những người khác, phu quân này luôn quá mức hoà nhã bình tĩnh, dường như bầu trời có sụp trước mặt hắn hắn cũng không hoảng sợ.Dáng vẻ hắn giống như không sợ trời không sợ đất, mà người không sợ trời không sợ đất này chưa bao giờ nói về chuyện quá khứ của mình, cũng không nói ra tâm sự của mình.Lúc Mai Tử rời khỏi thôn Bích Thủy, nàng cho rằng bước đi này của mình có thể tiến lại gần lòng của hắn hơn. Bây giờ, nàng đã ra khỏi thôn, đến bên cạnh hắn, cũng giống như đi tới trái tim đang đập của hắn.Nhưng mà, vì sao, vì sao nàng bắt đầu hối hận, vì sao nàng có một loại cảm giác giống như mình đang ép hắn mở rộng miệng vết thương?Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử rung động không nói nên lời, trên mặt loáng qua một tia chán nản: "Mai Tử, ta không nên nói với nàng việc này, nàng trong trẻo giống như dòng suối trên núi, ta cần gì phải để nàng dính vào việc này."Trong lòng Mai Tử đau xót, biết hắn hiểu lầm rồi, cúi đầu ôm lấy hông hắn.Nhưng lồng ngực của Tiêu Kinh Sơn né ra, thế này làm cho Mai Tử càng thêm đau lòng, vội hoảng hốt nói: "Ta không nghĩ chàng như vậy, tay chàng rất sạch, không có mùi máu tươi, chỉ có một loại hương vị ánh mặt trời, hương vị đó làm ta rất vui vẻ."Tiêu Kinh Sơn chế nhạo cười: "Ánh mặt trời? Ánh mặt trời thì có hương vị gì?"Mai Tử từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Hương vị ánh mặt trời là một loại hương vị rất thoải mái."Nàng ngồi trên đùi hắn, nâng mặt nhìn cằm kiên nghị của hắn, ôm lấy hông hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện quá khứ chàng muốn nói thì nói, không thích nói thì thôi. Bây giờ ta nghĩ kỹ rồi, không phải chỉ là giết người đánh vài trận chiến, sau đó hoàng thượng phong cho chàng cái chức tướng quân đó. Này nha, giống như người trong thôn chúng ta ai làm được việc thì trưởng thôn vui vẻ, nói không chừng còn nhường luôn chức trưởng thôn cho người kia, đây đều là đạo lý cả."Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Mấy việc đánh giặc giết người vân vân, ta không hiểu cho lắm. Nhưng ta cảm thấy nếu thiên hạ này nhất định phải đánh giặc thì đó cũng không phải là chuyện chàng muốn. Chàng không đánh thì người ta cũng muốn đánh, đây không phải là chuyện chàng có thể quyết định. Với lại, chàng không giết họ thì người khác cũng giết họ, đây đều là mệnh, trốn cũng trốn không được."Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nói lưu loát như vậy, cúi đầu nhìn nàng một hồi, chợt cười: "Nàng nói rất hay, sao trước kia ta chưa từng phát hiện ra nhỉ."Mai Tử lắc đầu nói: "Không phải là ta nói hay, đây vốn chính là đạo lý nha! Giống như bây giờ hoàng thượng muốn gây chiến tranh, nếu chàng nhất định không ra giúp thì thiên hạ này không biết còn loạn đến bao giờ. Đến lúc đó, chẳng những có rất nhiều người chết, ngay cả dân chúng chúng ta cũng phải đóng thuế sung đinh! Bây giờ chàng đi ra, chàng ra lệnh một tiếng, tuy xác thực có người chết vì chàng, nhưng càng có nhiều người bởi vì chàng mà được sống, càng nhiều người nhiều người vì chàng mà có cuộc sống an định."Tiêu Kinh Sơn trầm mặc, gật gật đầu nói: "Nàng nói thật có lý. Thật ra ta cũng biết điều đó, chẳng qua tư tưởng lại quá phức tạp, ngược lại đem mình quấn lấy."Mai Tử thấy thế, đắc ý cười cười: "Chàng đâu chỉ có tư tưởng phức tạp, ta thấy chàng còn có tính tình trẻ con nữa."Tiêu Kinh Sơn nhíu mày: "Ta đâu có tính tình trẻ con đâu?"Mai Tử cười nhìn hắn: "Vừa rồi là ai nói mình đã già, chẳng lẽ không phải là đang giận mấy lời A Mang kia nói sao?"Tiêu Kinh Sơn nhớ lại, chính mình cũng cười: "Nàng nói đúng, ta tự thấy thẹn thùng xấu hổ trước mặt tiểu Mai Tử đáng yêu nhà ta a."Lại nói về Thành vương gia sau khi dẫn con trai mình quay về khách sạn giáo huấn một hồi. Nhưng tiểu thế tử này cố tình ngoan cố có chết cũng không chịu hối cải, cuối cùng Thành vương gia chỉ có thể vừa lấy tình vừa lấy lý, nghẹn ngào từng tiếng nói ra tình thế của thiên hạ bây giờ, nói ra tình cảnh gian nan của chính mình.Thì ra thiên hạ lúc đó đại loạn, bảy vị Vương gia tranh giành đế vị, các lộ quân một phen hỗn chiến, cuối cùng nhờ có Tiêu Kinh Sơn giúp đỡ mà thái tử đoạt được ngôi vị hoàng đế, đăng cơ lên ngôi.Từ lúc hoàng thượng lên ngôi, có vài công thần khuyên hoàng thượng triệt hết hậu họa về sau, nhưng hoàng thượng là người rất nhân từ, thế là vừa phong đất vừa phong hào cho các vị Vương gia, để bọn họ chiếm giữ một phương của mình.Vốn có đất phong, làm vương ở đó, ngày qua ngày cũng sống rất tốt, nhưng Bành vương gia kia cố tình không yên, hắn dã tâm muốn làm hoàng đế. Hắn tạo phản phen này, đừng nói là đám công thần lúc đó, ngay cả hoàng đế vốn là người nhân từ có thể đã bắt đầu hối hận: tại sao lúc đó lại muốn tha thứ cho đám người kia!Vào thời điểm này, địa vị Thành vương gia có chút khó tránh bị người hoài nghi. Thế là lúc này hắn mới hấp tấp chạy đến Vân Châu, biểu lộ lập trường với vị công thần khai quốc Tiêu Đại tướng quân này, đồng thời hiến bản đồ địa hình thành Thanh Châu trân quý kia.Như thế một hồi, vị Tiêu Đại tướng quân này đầu tiên đối với mình cũng có vài phần ấn tượng tốt, trước mặt hoàng thượng đương nhiên sẽ nói vài lời tốt hơn, Thành vương gia suy tính cũng không có sai lầm gì.Nhưng ai dè con trai của mình lại tức giận tranh cãi, vậy mà có tình ý với phu nhân người ta, chẳng những có tình ý, còn nói rõ rằng người ta già rồi, không xứng với tiểu phu nhân yểu điệu.Thành vương gia thở dài, khi ấy hắn rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Đại tướng quân kia đen lại!Thành vương gia đối diện con trai của mình khóc to: "A Mang à, con muốn cả nhà chúng ta bởi vì con mà đồng táng hết sao?""Vậy cha nói con nên làm sao bây giờ?" A Mang bị phụ vương của mình nói nửa ngày, có chút hối hận rồi.Thành vương gia thấy hắn hối hận, vội vã tranh thủ thời cơ: "Ngày mai ta dẫn con đi nhận lỗi với hắn được không?"A Mang nghe vậy, nhất thời thối mặt ra: "Xin lỗi hắn? Con không muốn! Con làm gì có lỗi? Con nói cái gì sai sao?"Thành vương gia vội vàng nói: "Không có, A Mang, con đương nhiên không có lỗi gì. Nhưng chúng ta không phải đang trong tình thế bắt buộc hay sao? Chúng ta phải bớt làm cao, da mặt phải dày lên, dù chúng ta có đúng cũng phải nhận chúng ta sai a!"A Mang suy nghĩ một chút thấy phụ vương vừa nói vừa mếu, khuôn mặt non nớt hạ lửa giận nhẫn nhục cùng quyết tâm: "Được, vậy con sẽ đi với cha đến xin lỗi hắn!"CHƯƠNG 58: AI?Vài ngày này ở quân doanh, mặc dù Tiêu Kinh Sơn luôn bận bàn chuyện cơ mật nên phải tránh Mai Tử, nhưng đối với tình hình lúc này Mai Tử ít nhiều biết một chút. Bây giờ Bành vương gia đã bị dồn vào đường cùng, chỉ có thành Thanh Châu này là phòng thủ cuối cùng của hắn, Tiêu Kinh Sơn mang theo đại quân và quân của Lỗ Cảnh An nhập làm một, một đại quân khác đã tới nơi này, bây giờ chỉ cần ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ công thành.Vì sao bây giờ Tiêu Kinh Sơn còn chưa công thành, Mai Tử tò mò hỏi hắn vấn đề này, nàng cảm thấy sớm công thành một chút, bọn họ sẽ có thể về nhà sớm một chút. Tiêu Kinh Sơn trả lời, chuyện này rất phức tạp, liên quan đến các lộ quân thưởng phạt sau này, đồng thời hoàng thượng cũng nhân từ thể hiện một tia tình cảm cuối cùng với người gọi là biểu thúc – Bành vương gia.Mai Tử nghe chuyện này liên quan đến nhiều việc như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: Thôi vậy, lúc chàng làm xong việc này, chúng ta về nhà đi, dù sao chỉ cần chàng không xảy ra chuyện gì là được.Tiêu Kinh Sơn nghe lời này, tay đang cầm bút ngừng lại, lập tức cười: "Yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì."Mai Tử thấy hắn nói như thế, chợt nhớ tới chuyện khác, liền hỏi: "Nam nhân mặc áo trắng kia, hắn trộm bản đồ Thanh Châu của bọn chàng, nếu như chàng bắt được hắn thì sẽ xử trí thế nào đây?"Mai Tử ở đây mấy ngày cũng nhìn ra, gần đây Thôi phó tướng vẫn dẫn người đi lục soát muốn tìm nam tử áo trắng kia. Nghĩ đến nụ cười như gió xuân thổi vào mặt của người kia, cùng với ở đống lửa ấm áp trong rừng, thịt nướng thơm lừng, Mai Tử có chút lo lắng thay hắn.Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tử, sau đó cúi đầu cầm lấy bút phê duyệt chuyện quân tình trên bàn, miệng không lịch sự chút nào nói: "Nên xử thế nào thì xử thế đấy."Mai Tử cắn cắn môi, con ngươi chuyển chuyển, thật muốn hỏi nữa, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tiêu Kinh Sơn, bây giờ có hỏi cũng không hỏi được gì.Lúc A Mang bước vào quân doanh nhận được những ánh mắt cùng sắc mặt khó coi. Những người đó rõ ràng khách khí hữu lễ, thế nhưng trong khách khí còn mang theo một tia bất mãn cùng khinh bỉ.A Mang hung hăng trừng qua, hắn rất bất mãn, hắn không phải là nói một câu thật tình thôi sao, tại sao những người này nhìn hắn giống như nhìn thấy kẻ thù như vậy?Thành Vương gia vừa hướng người ta gật đầu chào, vừa cuống quít kéo con cưng đi về phía trước. Đứa con trai này a,không gây chuyện thì sẽ không thoải mái sao?A Mang bị phụ thân túm lấy như vậy, lạnh mặt đi về phía trước, cuối cùng đến đại doanh Tiêu Kinh Sơn xử lý quân sự thường ngày. Tiêu Kinh Sơn nghe nói Thành vương gia đến, đương nhiên vội vàng mời người vào ngồi.Hai bên chắp tay làm lễ sau đó tự mình ngồi xuống. Thành vương gia đi thẳng vào điểm chính, nói cười bày tỏ, nói xong đẩy con trai của mình về phía trước, đồng thời còn trừng nhi tử của mình một cái.Tiêu Kinh Sơn ngày đó nghe A Mang nói trong lòng đương nhiên có chút không vui, nhưng hắn là nhân vật nào, ngay lúc này dĩ nhiên chỉ cười nhạt một tiếng, khoan dung mà nói: "Chẳng qua là một câu nói giỡn của đứa nhỏ mà thôi, Tiêu mỗ làm sao có thể để vào trong lòng. Vương gia cố ý đến đây vì chuyện này, thật sự làm cho Tiêu mỗ có chút hổ thẹn."A Mang vốn đang ôm nhẫn nhục cong eo cúi đầu hướng người ta nói lời xin lỗi, nhưng bỗng nhiên nghe Tiêu Kinh Sơn nói cái gì mà "Một câu nói giỡn của đứa nhỏ ", trong lòng hắn lại bực, không nhịn được ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ta không phải là đứa bé! Ta đã 18 tuổi rồi!"Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ người trẻ tuổi này hùng hổ phẫn phẫn bất bình, ngược lại lại cảm thấy thú vị, mỉm cười không nói.Thành vương gia nghe con trai nói vậy, hung hăng trừng hắn một cái: "Câm mồm, có tướng quân cùng phụ vương ở đây, đâu đến lượt con chen miệng vào!" Trừng con trai xong, hắn vội vã xoay người hướng Tiêu Kinh Sơn chắp tay: "Tướng quân, khuyển tử thật sự được sủng quá mức, thật sự. . . . . ."Hắn nói chưa xong, Tiêu Kinh Sơn hào phóng cười một tiếng, rộng rãi xua tay nói: "Mà thôi, thế tử là người đơn thuần sáng sủa, tính tình này rất đáng mừng, Vương gia không cần khách khí như thế."Thành vương gia thấy hắn xác thực không để ý, lúc này mới hơi yên tâm khen Tiêu Đại tướng quân độ lượng vài câu mới xoay người, đen mặt lạnh lùng nói với con trai: "Còn không xin lỗi Tiêu Đại tướng quân!"A Mang nhìn dáng vẻ phụ thân mình hướng người ta chắp tay ca tụng, trong lòng có chút hối hận rồi, biết mình vừa nói lời xúc động. Lúc này phụ thân nói mình xin lỗi, hắn nhịn xuống bất mãn trong lòng, cứng rắn tiến lên, cứng giọng nói: "Lần trước A Mang nói bậy nói bạ, chạm tới Tiêu Đại tướng quân, mong Đại tướng quân nể tình A Mang tấm bé vô tri, tha thứ cho A Mang, "Giọng nói hắn chẳng những cứng ngắc giống như con nít đọc sách, lúc nói tới "Tấm bé vô tri" còn tăng giọng không tình nguyện làm cho thị vệ bên ngoài lều cũng nghe được.Tiêu Kinh Sơn đương nhiên không đi tính toán chuyện này, dù sao nương tử của mình chính là nương tử của mình, cuối cùng không thể bị tiểu tử lỗ mãng non nớt này cướp đi. Một năm ấy hắn còn để ý việc ở nhà nên trong lòng còn lo lắng không yên. Bây giờ việc nhà đã ổn, hắn quân tâm đại định, đương nhiên căn bản không để ý cái gì.Hắn vội vàng đỡ A Mang đang cong lưng dậy, độ lượng cười một tiếng, miệng nói: "Thế tử thật sự quá mức khách khí rồi, chỉ là một câu đùa bỡn, Tiêu mỗ đâu để trong lòng." Tay hắn đỡ lấy A Mang hướng Thành vương gia khen vị thế tử này một phen. Thành vương gia đương nhiên cũng khiêm tốn một phen, trong miệng mắng thẳng đứa con trai này của mình không hiểu chuyện.A Mang nhìn hai người trò chuyện nhiệt tình, cẩn thận chen vào một câu: "Phụ vương, A Mang đã nói xin lỗi, Tiêu Đại tướng quân cũng không để ở trong lòng, vậy bây giờ A Mang có thể ra ngoài đi dạo không?" Nhìn hai người này lòng hắn cảm thấy buồn bực.Thành Vương gia vừa cười vừa giải thích: "Đứa bé này, tính tình hiếu động, luôn ngồi không yên."Tiêu Kinh Sơn thấy tình trạng đó, biết hắn không muốn ở lại đại doanh, hơn nữa hắn cũng đang có chuyện cơ mật quan trọng cần bàn với Thành vương gia, gọi thị vệ bên ngoài phân phó nói: "Dẫn thế tử đi tham quan doanh lý một chút."Thị vệ vội vàng đáp ứng, Thành vương gia thấy Tiêu Kinh Sơn nhìn qua có vẻ không tính toán gì, e sợ con trai mình ngang bướng chợt phát tác nói ra lời gì ngu xuẩn nữa nên nói: "A Mang thường ngày kính ngưỡng Tiêu Đại tướng quân có cách trị quân, hắn còn nói muốn tích lũy thêm kiến thức, bây giờ vừa hay hắn có thể nhìn xem bốn bề một chút."A Mang nghe phụ thân nói thế, trong lòng rất không tình nguyện nhìn cái ghế da hổ Tiêu Kinh Sơn đang ngồi, nghĩ thầm ta cần gì phải kính ngưỡng ngươi a. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy hắn lại không dám nói gì, chỉ có thể lạnh mặt đi theo thị vệ ra ngoài.Đi ra ngoài, thật ra chẳng có gì để nhìn, trong quân không phải chỉ có mấy cái doanh trướng cùng trường mâu và luyện binh thôi sao, hắn đã sớm len lén nhìn qua. Thị vệ ở bên ngoài doanh trướng nghe đến vị thế tử này, thật ra cũng rất bất mãn, nghiêm mặt khách khí nhưng rất bất hòa.A Mang thấy tình trạng đó, trong lòng chợt có chủ ý, "Khụ" một tiếng, lấy giọng điệu buôn bán nói với thị vệ này: "Vị đại ca này, ta thấy ngươi rất bận rộn, ta không có việc gì, chỉ nhàn rỗi đi dạo mà thôi, tự ta tùy tiện đi xem một chút là được, ngươi cứ đi làm việc chính sự của ngươi đi."Thị vệ mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, sử dụng giọng điệu cung kính lại bất hòa nói: "Thế tử, tướng quân lệnh ta mang người đi tham quan một chút."A Mang cười nói: "Ta hiểu rõ, nhưng bây giờ ta muốn tự mình đi một chút."Thị vệ lần này chẳng thèm nhìn hắn, mặt không biểu tình nói: "Thế tử, tướng quân lệnh ta mang người đi tham quan một chút."A Mang sờ sờ đầu, nghĩ muốn nói ra mình có chút nhu cầu, nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của thị vệ theo sau, vẻ mặt này nghiêm túc giống như cục đá, hắn nuốt vào câu mình đang nghẹn trở vào, đồng thời trong lòng âm thầm hiểu rõ một chuyện: tướng quân đáng giận tất nhiên sẽ có thị vệ đáng giận!Hắn vốn nín một bụng tức giận từ trong doanh trướng bước ra, bây giờ lại gặp phải tên thị vệ không thông minh này, trong lòng càng thêm rực lửa. Đang muốn phát tác, hắn chợt nhớ tới ý tưởng vừa rồi của mình, nhẫn nại bày ra nụ cười hướng thị vệ nói: "Vị đại ca này, ta bỗng nhiên rất buồn."Thị vệ mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, giọng lạnh tanh nói: "Đi với ta." Vừa nói hắn vừa đi tới một góc khuất.A Mang ngoan ngoãn đi theo thị vệ để giải quyết nỗi buồn. Hắn làm thế hô: "Đại ca, ngươi không cần đi theo ta, thường ngày ta tự tại quen rồi, ngươi đi sát ta quá ta liền nghẹn không ra."Thị vệ thấy tình trạng đó, không thể làm gì khác hơn là thối lui vài bước.A Mang căn bản chưa từng cởi quần xuống, chỉ len lén nhìn xem thị vệ có nhìn mình hay không, giống như mèo cong eo chuồn êm.Khinh công của A Mang cũng không tệ, ở quân doanh lớn như thế tránh né quay cuồng một phen, rất nhanh đã chạy ra xa.Hắn nhìn xung quanh thấy không ai chú ý tới hắn trịnh trọng "Khụ" một tiếng, sửa sang ống tay áo và tóc tai, bắt đầu hướng doanh trướng nghỉ ngơi của Tiêu Kinh Sơn mà đi.Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn là vợ chồng, dĩ nhiên Mai Tử phải ở trong doanh trướng của Tiêu Kinh Sơn. Bây giờ còn sớm, chắc là Mai Tử đang ở chỗ đó? Bây giờ hắn đi qua, không chừng có thể gặp Mai Tử a.A Mang đông tránh tây lạng, cuối cùng đến được doanh trướng của Tiêu Kinh Sơn. Hắn trông chừng lúc không có người vòng ra sau doanh trướng, từ trong ống giày rút ra một con dao ngắn, cẩn thận cắt một khe hở nhỏ phía sau doanh trướng. Hắn mở khe ra, len lén nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy lúc này Mai Tử đang nằm nghiêng trên giường.Đêm qua Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn lăn lộn vài lần, bây giờ mới sáng sớm còn mệt mỏi nên nàng chưa rời giường. Lúc này cái chăn đang đắp trên ngực nàng cơ hồ trượt xuống, trên người tỏa ra tia biếng nhác. Nàng cũng không muốn giơ tay lên kéo chăn lại, chỉ trở mình lật qua lật lại, để chăn tơ màu xanh mượt mà trượt lên trượt xuống trước ngực, che chắn đi một chút phong cảnh mỹ lệ.Lúc đầu A Mang thấy Mai Tử trong lòng chỉ có kinh hỉ, đang nghĩ xem làm thế nào để chào hỏi với nàng mà không kinh động đến người khác. Nhưng lúc này vừa thấy Mai Tử trở mình lật qua lật lại, da thịt mềm mại bị chăn che chắn, lờ mờ có thể thấy được rãnh đen trước ngực.A Mang lập tức sửng sốt, mắt trừng lớn, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy vải bạc doanh trướng không dám động. Hắn cảm thấy cổ họng khát khô, tim trong ngực nhảy lên. Hắn biết không nên, nhưng trong lòng dường như có một 100 con ngựa đang phi nhanh, hắn không nhịn được muốn xem rõ ràng hơn một chút. Đây là nữ nhân cùng hắn đi đường, từng tùy tiện nằm bên người hắn, thời gian đó hắn chưa từng có một chút ít nghĩ xiên xẹo nào. Bây giờ nữ nhân này cách ngàn núi vạn nước, hắn vắt hết óc nghĩ cách gặp mặt nàng, muốn nhìn nàng một chút.Hắn nhìn chung quanh một chút, phát hiện phía sau doanh trướng rất vắng vẻ, ngược lại không có ai chú ý, thế là móc dao ngắn ra, rọc khe hẹp rộng một chút. Nhưng ngay lúc này, tấm chăn tơ màu xanh trên người Mai Tử trượt xuống, che hơn phân nửa phong cảnh, khe rãnh kia sáng sáng tối tối, hắn căn bản nhìn không rõ, trong lòng vô cùng lo lắng.Lúc này Mai Tử đang lười nhác nằm trên giường nhìn cái lều mà suy nghĩ. Thật ra nếu là trước đó vài ngày, Mai Tử có lẽ sẽ cẩn thận, nhưng vài ngày nay ở quân doanh đã lâu, biết người ở đây cũng rất tuân thủ quy củ. Doanh trướng của Tiêu Kinh Sơn chưa từng có người dám tự tiện xông vào, vì vậy nàng cũng lớn mật hơn, không cẩn thận như thế.Nàng nằm trên giường một hồi, nghĩ đến sáng sớm Tiêu Kinh Sơn hình như ra đi rất vội, không biết lúc nào mới có thể trở về, mình có chút lười biếng như vậy, vẫn nên mặc quần áo vào một chút. Tiêu Kinh Sơn vì sợ nàng nhàm chán nên sai người mang đến một ít sách y thuật cho nàng. Nàng xem đến say sưa, có gì không hiểu sẽ đến chỗ đại phu trong quân hỏi một chút.Nghĩ đến đây, nàng muốn dậy. Mà ngồi dậy đương nhiên chăn sẽ trượt xuống, thế là nàng một tay bắt lấy chăn, một tay với lấy quần áo trên giá gỗ bên cạnh.Con mắt A Mang ở ngoài doanh trướng nhìn vào, thấy nàng chợt đứng dậy, ngược lại sợ hãi giật mình, cho là mình đã bị phát hiện, không nhịn được "A" một tiếng.Mai Tử cả kinh, giữ chặt lấy chăn che ngực lại, run rẩy hỏi: "Ai?"CHƯƠNG 59: VỪA RỒI NGƯƠI Ở ĐÂY LÀM GÌ?Mai Tử kêu lên một tiếng làm cho đầu lĩnh tuần canh xung quanh chú ý, ngay lập tức có tiếng bước chân chạy lại đây, ở bên ngoài cung kính hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"Lúc này A Mang ở phía ngoài bị động tác của Mai Tử làm kinh hách, thiếu chút nữa đặt mông té lăn xuống đất, sau đó nghe thấy tiếng vệ binh tuần canh, sợ đến nỗi vội vã lấy hai tay níu chặt khe hẹp để nó hợp lại, tránh cho Mai Tử nhìn ra cái gì sơ hở.Mai Tử nhìn bốn phía quanh doanh trướng, thấy không có gì xảy ra ngoài ý muốn, vội vàng chưa kịp mặc quần áo, hướng đầu lĩnh bên ngoài nói: "Ta vừa nghe có chút âm thanh kỳ quái, nhưng khi nhìn xung quanh lại không thấy ai."Đầu lĩnh tuần canh nghe vậy, lập tức nói: "Nếu như vậy, chúng ta lập tức phái người lục soát xung quanh."Mai Tử nghĩ mình xác thực mới nghe thấy tiếng kêu, để bọn họ lục soát một chút cũng tốt, gật gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt." Vừa nói nàng vừa vội vã mặc quần áo chỉnh tề rồi đứng dậy, đem chăn gấp thẳng, nghĩ đến lỡ có chuyện gì, bộ dạng mình nằm trên giường cũng không tiện.A Mang ở bên ngoài nghe Mai Tử nói với đầu lĩnh tuần canh như thế, biết nếu bị bắt gặp thì thật sự gặp phải kiếp nạn. Hắn sợ đến mức vội vã từ trên đất bò lên muốn tìm chỗ để trốn.Hai má hai tai hắn đỏ lên xấu hổ, e sợ nếu thật sự bị người ta phát hiện thì sẽ nhận được một trận quở trách hoành tráng. Thế là bò lên muốn hướng ra phía ngoài, nhưng mới đi chưa tới vài bước quay đầu nhìn lại thấy chỗ vải bạc mình cắt ra kia đang bị gió thổi ra!Hắn nghĩ nếu bị người phát hiện, việc này chỉ sợ bị làm loạn lên, đây là đồ háo sắc rình coi tướng quân phu nhân của người ta đi ngủ, phải làm sao bây giờ? Thế là hắn lại cuống quít quay lại, đem chỗ vải bạc doanh trướng bị mình cắt tung ra khép lại, ít nhất không để nó bị gió thổi ra trước đã.Hắn đang làm thì nghe có từng trận từng trận tiếng bước chân bên cạnh, chợt ngẩng đầu nhìn, thì ra là một đám tướng sĩ tuần canh đang bao vây xunh quanh bắt đầu lục soát.Thẹn thùng đỏ hồng trên mặt A Mang rút sạch, chỉ còn lại trắng bệch. Thật ra hắn vốn không sợ những người này, nhưng nếu bị bắt vì tội rình coi tiểu Mai Tử, hắn không còn mặt mũi nào! Hơn nữa đêm qua phụ thân giáo huấn một phen, trong lòng hắn hiểu, bây giờ Thành vương phủ đang trên đầu sóng ngọn gió, những người kia bán mạng cho Tiêu Kinh Sơn và đương kim hoàng thượng tranh đấu giành thiên hạ, khó nói bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.A Mang đang do dự không biết làm thế nào cho phải thì thấy có người đang hướng chỗ mình đi tới. Lúc này hắn không còn đường để trốn, dưới tình thế cấp bách, hắn chợt độc ác nghĩ, sau đó dứt khoát cầm dao găm cắt vải bố ra, chính mình xẹt một cái chui vào.Mai Tử ở bên trong đang cầm một quyển sách y, chau mày nghe động tĩnh bên ngoài. Chợt ngay lúc này, có một người chui đến bên cạnh làm nàng thật sự sợ hãi không ít.A Mang thấy nàng muốn hô to, vội vã đi lên, một tay che miệng nàng lại, đồng thời nhỏ giọng nói: "Là ta, đừng sợ!"Mai Tử trợn mắt sợ hãi nhìn người tới, quả nhiên thấy người đang che miệng mình chính là A Mang non nớt trong mắt mang theo kinh hoảng.Nàng vội vàng lắc đầu lại gật đầu, lắc đầu là nói ngươi muốn làm cái gì, gật đầu là nói ta không kêu.A Mang thấy nàng nhận ra mình, vội vàng rời khỏi nàng, lui về thuận tay tìm sợi dây thừng cột chặt lỗ hổng doanh trướng bị rách. Tay hắn hơi run, bận rộn cột chặt, nhưng dây thừng không nghe lời, vải doanh trướng cũng không nghe lời, hắn cột chặt không được.Lúc này Mai Tử đã bình tĩnh, vội vã đi tới, cầm cây kim từ trong túi kim chỉ của mình tiếp lấy vải doanh trướng trong tay hắn, lưu loát khâu lại. Vừa khâu vừa hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao ngươi lại ở đây?"A Mang nhìn khuôn mặt Mai Tử trắng noãn hồng nhuận không khỏi nhớ tới cảnh xuân mình vừa mới thấy, trên mặt nhất thời đỏ hồng, ngại ngùng nói: "Hôm nay ta theo phụ vương lại đây gặp Tiêu Đại tướng quân, vừa hay đi qua bên này."Lúc này Mai Tử đã nhanh nhẹn khâu xong khe hẹp trên doanh trướng, đang dùng răng cắn đứt đoạn chỉ lưu loát nút lại, lúc này nghe A Mang nói như thế, không hiểu hỏi: "Ngươi đi qua thì đi qua, sao lại kinh hoảng chạy trốn vào chỗ ta?"A Mang bị Mai Tử hỏi như thế, ngay cả cổ cũng hồng, cà lăm một phen, cuối cùng nói: "Sao ta biết được, chính là bị người hiểu lầm ta là người xấu."Mai Tử nhìn vải doanh trướng bị rạch dài một chút, lại nghĩ tới tiếng động mình nghe thấy trước đó, nghi ngờ nhìn A Mang, cau mày hỏi: "Có phải ngươi làm chuyện gì xấu đúng không?"Vốn A Mang đang đỏ mặt, lúc này bị Mai Tử hỏi như thế, nhất thời không dám nhìn Mai Tử, chỉ đứng tại chỗ cúi đầu, lắp bắp nói: "Không. . . . . . Không có. . . . .."Mai Tử trực tiếp đem "Không có" của hắn coi như " Có" , đánh giá hắn một hồi, hoài nghi chất vấn: "Vừa rồi ngươi ở đây làm gì?"Nói xong, nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, nhìn khe hẹp đã được mình khâu lại dường như không còn hở một chút nào, lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi ở đây thấy được cái gì?"Lời này hỏi đến đây, A Mang ngay cả can đảm để nói "Không có" cũng không còn. Hắn đáng thương nhìn Mai Tử, nhỏ giọng biện giải: "Thật ra....thật ra cái gì ta cũng không thấy." Thật cái gì hắn cũng không thấy a, vừa chăn vừa tóc, đâu có nhìn thấy rõ cái gì, nhưng dáng vẻ nàng tùy tiện nằm ngửa ra như vậy cũng đủ để làm tim A Mang không thể đập nhanh hơn được nữa.Lần này Mai Tử hiểu ra, trong nháy mắt mặt đỏ hồng, chợt đứng lên, tức giận nói: "Sao ngươi có thể làm như vậy? Thế mà làm ra cái chuyện này!"Nàng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của mình, càng thêm thẹn thùng tức giận. Vừa rồi mình lộ ra hơn phân nửa bả vai, chẳng lẽ cái này cũng bị hắn nhìn thấy?Mai Tử vừa nghĩ tới chuyện này, trong mắt nhất thời ẩm ướt, trong lòng vừa uất ức vừa xấu hổ tức giận: "Ngươi sao có thể làm vậy, ngươi làm ta còn mặt mũi nào đi gặp phu quân nhà ta?"A Mang thấy mắt nàng ngấn lệ, tâm nhất thời xoắn xoắn, giải thích nói: "Ngươi đừng sợ, ta thật sự không thấy cái gì, ta thề ta không thấy cái gì! Ta...ta thề!" Hắn vừa nói vừa vội vã giơ tay lên: "Ta mà thấy được cái gì thì ta cả đời không cưới được nương tử, cơ khổ một người!"Mai Tử thấy hắn thề độc đương nhiên cũng không đành lòng, cắn cắn môi nói: "Ngươi không cần như thế, ngươi không thấy gì thì nhanh nhanh đi đi, tránh cho hắn trở về bắt gặp sinh ra hiểu lầm."A Mang khó xử nhìn bốn phía, cẩn thận nói: "Nhưng xung quanh tất cả đều là người đi tuần canh, ta đi ra ngoài thì khẳng định không có cách nào giải thích . Nếu như thế, cho dù chúng ta có một vạn cái miệng cũng không giải thích rõ được, hơn nữa chuyện này khẳng định ngay lập tức truyền đến tai Đại tướng quân nhà ngươi, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ hiểu lầm."Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, có chút bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?"A Mang cũng không biết, sờ sờ đầu cuối cùng nói: "Nói cách khác, ta núp ở đây một hồi trước, chờ bọn họ lục soát xong thì ngươi len lén thả ta đi."Mai Tử cảm thấy cách này rất không ổn, mình vốn không làm chuyện gì xấu, bây giờ lại giống như người đi ăn trộm vậy. Nhưng nàng cẩn thận vén rèm nhìn ra bên ngoài một chút, quả nhiên xung quanh đều là người, lúc này nếu A Mang đi ra ngoài dĩ nhiên sẽ bị người hiểu lầm .Nàng không có cách nào: "Vậy thôi, ngươi núp ở đây trước, nhưng không được lặp lại chuyện như vậy nữa!"A Mang nghe vậy, mừng rỡ trong lòng: "Ta đang muốn nói chuyện với ngươi, bây giờ núp ở đây cùng ngươi nói một chút, vừa trúng ý ta."Mai Tử không vui nhìn hắn một cái: "Có gì để nói đâu, trước kia ta là nữ giả nam trang, chúng ta đi đường cũng không chú ý tới cái gọi là ngại ngùng giữa nam và nữ. Bây giờ ta tìm được phu quân nhà ta rồi, ngươi lại nói với hắn những lời kia để hắn không được tự nhiên, sau này ta phải ít tiếp xúc với ngươi để tránh cho người ta hiểu lầm."Nói xong, nàng cảm thấy mình có chút nhẫn tâm với A Mang, phải biết trên đường đi đến đây, người ta xem như cũng có giúp đỡ nàng. Nàng mấp máy môi, muốn nói thêm cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.Mới đầu nàng xem A Mang giống như đệ đệ, trong lòng có chút vui vẻ với hắn. Nhưng kể từ ngày hắn nói những lời kia, Mai Tử mới đột nhiên ý thức được thì ra A Mang đối với nàng có tâm tư khác. Bất luận nàng và Tiêu Kinh Sơn sau này như thế nào, Mai Tử tuyệt đối không có khả năng cùng A Mang phát triển chuyện gì, thế là nàng nghĩ, không bằng quyết tâm dứt khoát tàn nhẫn một lần.A Mang nghe nàng nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng ngây ngô thật lâu, cuối cùng giống như đứa bé bị uất ức nói: "Ngươi tìm được phu quân của ngươi rồi thì không cần ta nữa sao?"Mai Tử nghe hắn nói chệch qua chuyện khác thì vội vã: "Ngươi không phải là gì của ta thì sao ta lại cần ngươi cơ chứ, ta từng cần qua ngươi sao?"Khuôn mặt non nớt của A Mang toát ra vẻ thống khổ, hắn nhìn chằm chằm Mai Tử nói: "Ngươi biết không, ta vì có thể gặp ngươi một lần mà phải len lén chạy lại đây. Nếu chuyện này bị phụ vương ta hoặc phu quân ngươi biết, bọn họ khẳng định sẽ không tha thứ cho ta. Ta dốc sức để gặp ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta như vậy sao?"Mai Tử nghe lời hắn nói, cảm thấy lời này chọt trúng ngay chỗ áy náy của mình, nhưng nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, xoay mặt cứng rắn nói: "Ta cũng không có cách nào, ngươi cứ đối xử với ta giống ta đối với ngươi là được."Con ngươi trong sáng của A Mang toát ra tia tuyệt vọng, hắn thống khổ lắc lắc đầu, có chút khàn khàn nói: "Sao ngươi lại đối xử tàn nhẫn với ta như thế? Chúng ta từng đồng hành với nhau, lúc đầu ta xác thực luôn mắng ngươi cười ngươi, nhưng sau này ngươi cũng nhìn ra, ta thật lòng đối tốt với ngươi, ta còn từng muốn, muốn sau này ——"Hắn nói tới đây thì nghẹn ngào, gian nan nói tiếp: "Mà thôi, ngươi đã có phu quân từ sớm, việc này ta không đề cập tới nữa. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, ngươi có thể trả lời ta không?"Mai Tử cắn môi, cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hỏi nữa, chúng ta không còn gì để nói, phu quân của ta trở về nhìn thấy thì không được đâu."A Mang cười lạnh: "Ngươi có thể yên tâm, hắn đang bàn luận đại sự với phụ vương ta, nhất thời nửa khắc sẽ không lại đây."Mai Tử rủ đầu xuống "À" một tiếng sau đó nói: "Có vấn đề gì, ngươi cứ hỏi."A Mang nhìn chằm chằm Mai Tử đang gục đầu, hít sâu một hơi hỏi: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hiểu biết về Tiêu Kinh Sơn? Ngươi biết chuyện quá khứ của hắn sao?"Ngày hôm trước Mai Tử mới nghe Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện quá khứ, biết cái gọi là quá khứ đối với Tiêu Kinh Sơn mà nói cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, vì vậy nghe A Mang nhắc lại thì trong lòng có chút không vui, lạnh mặt nói: "Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào, dù sao hắn cũng là phu quân của ta."A Mang không bỏ qua, tiếp tục truy vấn nói: "Ngươi quả nhiên không biết! Ngươi cái gì cũng không biết thì sao lại có thể gả cho hắn? Chẳng lẽ ngươi không sợ ——"CHƯƠNG 60: KHÔNG THỂ VÀO KINH THÀNH VỚI TIÊU KINH SƠNMai Tử thấy A Mang ấp a ấp úng, trong lòng không có hảo cảm, lạnh mặt nói: "Hắn là phu quân của ta, trước kia hắn như thế nào đương nhiên hắn sẽ nói cho ta biết, ngươi cần gì ở đây đâm chọt gây xích mích." Trong lòng nàng chợt cảm thấy có chút hối hận khi giữ A Mang ở đây, nàng không muốn nghe A Mang nói về Tiêu Kinh Sơn như thế.A Mang thấy nàng như vậy, biết nàng hiểu lầm rồi, vội la lên: "Ta là có ý tốt, ngươi căn bản không biết chuyện trước kia."Mai Tử trong lòng càng tức giận: "Ngươi không cần cho ta biết, ta căn bản không muốn biết! Ngươi vẫn nên nhanh nhanh đi ra ngoài đi, tránh cho người khác biết chuyện còn cho rằng ta với ngươi có gì mập mờ!"A Mang nghe vậy, cắn răng hạ giọng hô: "Ngươi cho rằng hắn đường đường là một Đại tướng quân, vì sao hắn rời triều đình mà ngay cả một người thân cũng không có? Ngươi biết vì sao sao?"Mai Tử nhíu mày phản bác nói: "Không có thì như thế nào, không có không phải chuyện gì sai, nguyên nhân chính là vì hắn không có người nhà nên trở về mới cưới ta."A Mang không đoái hoài đến hành động dường như muốn bưng lỗ tai của Mai Tử, cắn răng cắn lợi mà nói: "Bởi vì mọi khuê tú trước kia hoàng thượng tứ hôn cho hắn, tất cả đều xảy ra chuyện! Không một ai thoát khỏi rủi ro!"Mai Tử nghe mà ngây người, hé ra cánh môi hồng nhuận nhưng không nói được gì, nàng không hiểu chuyện rủi ro là ý gì.A Mang thở dài, chân thành nói: "Mai Tử, ta sợ ngươi cũng xảy ra chuyện."Mai Tử không hiểu, hoàng thượng từng tứ hôn cho Tiêu Kinh Sơn, sau đó những người kia đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn?A Mang xem xét bên ngoài, thấy những tướng sĩ tuần canh bên ngoài vì không tìm thấy tung tích gì nên dần dần tản đi rồi, lúc này mới nói: "Mà thôi, chuyện này ta cũng không thể nói lung tung, sau này có lẽ ngươi sẽ biết. Đừng có ngây ngô bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nếu ngươi đã gả cho hắn rồi thì không có cách nào. Bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi biết một chuyện, ngươi nhất định phải nhớ lấy, không thể vào kinh thành với Tiêu Kinh Sơn, nhất định không thể đi, nhớ lấy!"Trong lòng Mai Tử nghi ngờ, đang muốn kéo lấy A Mang hỏi thêm thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó có thị vệ gọi tướng quân, giọng nói này rõ ràng là Tiêu Kinh Sơn đã trở về.A Mang nghe giọng Tiêu Kinh Sơn, hoảng hốt vội nói: "Ta đi trước, gặp lại sau." Vừa nói hắn vừa vung rèm bên cạnh, giống như con mèo cong eo chui ra.Mai Tử ngây người, đang nghi ngờ thì nghe thấy tiếng Tiêu Kinh Sơn vén rèm bước vào.Tiêu Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng tiến lên sờ sờ trán nàng: "Sao sắc mặt lại khó coi như thế? Vừa rồi ai dọa nàng?"Trong lòng Mai Tử đang nghi ngờ, lập tức vội vàng lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút choáng váng."Tiêu Kinh Sơn bắt lấy cổ tay nàng sờ sờ mạch đập, phát hiện không có chuyện gì lúc này mới yên tâm: "Vừa rồi nghe tướng sĩ tuần canh nói có chút tiếng vang kinh động đến nàng, không có chuyện gì chứ?"Mai Tử sợ hắn hiểu lầm nên quyết định giấu Tiêu Kinh Sơn, vội vàng lắc đầu nói: "Ta mới dậy, ngủ mơ mơ màng màng nên có khi là nghe nhầm."Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng "À" một tiếng, lúc này mới nói: "Vừa rồi Thành vương gia cùng Thế tử A Mang lại đây, A Mang cùng một thị vệ đi ra ngoài dạo sau đó lại đi mất, bây giờ ta đang phái người đi tìm."Mai Tử nghe, trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội nói: "Sao hắn không cẩn thận như vậy, tìm được chưa?"Sắc mặt Tiêu Kinh Sơn có chút tối đen nhìn không rõ nét mặt, lắc lắc đầu nói: "Chưa được."Mai Tử cúi đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, nghĩ đến hắn vừa mới chui ra ngoài sẽ không bị người phát hiện chứ?Tiêu Kinh Sơn đưa tay phủ lên mái tóc đẹp của Mai Tử, mềm giọng hỏi: "Nàng nghĩ cái gì vậy?"Mai Tử đang cúi đầu suy nghĩ, bị hắn hỏi như vậy sợ hãi giật mình, vội vã cười gượng lắc đầu nói: "Không nghĩ cái gì. . . . . ." Nàng muốn tùy tiện nói vài câu, nhưng môi chuyển động lại không thể nói ra một câu ứng phó qua loa tắc trách, trong đầu chỉ trống rỗng.Tiêu Kinh Sơn đương nhiên nhìn tất cả vào trong mắt, không biến sắc nói: "Nàng còn chưa ăn cơm, chắc là đói bụng?"Mai Tử vội vã gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ta đói!"Tiêu Kinh Sơn cười , xem xét thần sắc Mai Tử, cầm tay nhỏ bé của nàng nói: "Được, chúng ta nhanh chóng ăn cơm thôi."Lúc ăn cơm sáng thần sắc Mai Tử vẫn bất an như cũ, Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đều để tất cả vào trong mắt nhưng hắn không hỏi gì, chỉ nói thuộc hạ đi tìm thế tử. Kết quả chưa chờ đến lúc ăn cơm xong có thuộc hạ đến báo, nói là đã tìm được tiểu thế tử rồi, đang ở hầm cầu bên cạnh đại doanh, tiểu thế tử đứng ở chỗ đó ôm bụng khó chịu.Nghe tin tức này Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn Mai Tử, nhàn nhạt nói: "Xem ra thân thể hắn có chút không ổn."Mai Tử gật đầu: "Ừ, xem ra là vậy."Tiêu Kinh Sơn lại đây cùng Mai Tử ăn cơm là vội vàng vụng trộm, bây giờ đã tìm được tiểu thế tử, hắn dù gì cũng phải đi qua xem một chút, thế là buông chén đũa xuống, đứng lên nói: "Nàng tự ăn đi, ta đi một chút rồi trở về."Mai Tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, căn dặn nói: "Ừ, chàng đi nhanh lên."Lúc Tiêu Kinh Sơn vung áo khoác lên đứng dậy thì mắt vừa đúng quét qua một góc của doanh trướng, thế là ánh mắt của hắn dừng ngay chỗ đó.Mai Tử thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, vừa hay nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm cái khe hẹp mới được mình vá trên doanh trướng, nhất thời tim đập rộn lên.Tiêu Kinh Sơn đi qua, ngồi xổm xuống sờ sờ chỗ khe hẹp mới được may, nhìn vào mắt Mai Tử, lúc này mới nói: "Không trách được nương tử của ta bị kinh hách, thì ra doanh trướng này quá tồi tàn rồi."Mai Tử không hiểu ý hắn, cũng không tiện tiếp lời nên chỉ có thể gật gật đầu.Tiêu Kinh Sơn đi tới, giơ tay lên sờ sờ má của nàng, mềm giọng nói: "Nàng ngồi xuống ăn trước đi, ta qua xem một chút rồi trở về."Mai Tử cũng chỉ có thể khéo léo gật đầu một chút, gật xong giương mắt nhìn hắn, không nhịn được cẩn thận hỏi: "Lúc nào mới đánh giặc xong? Lúc nào chúng ta mới có thế về nhà?"Cái tay của Tiêu Kinh Sơn đang sờ hai má của nàng tạm dừng lại, lập tức cười nói: "Rất nhanh."Một ngày này Mai Tử nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn tóm lại có vài phần cẩn thận, một là nàng cảm giác thấy Tiêu Kinh Sơn đã biết chuyện A Mang, hai là điều A Mang nói xác thực làm lòng nàng nghi ngờ.Nàng giơ đầu ngón tay tính toán một chút, đương kim hoàng thượng lên ngôi làm đế lúc thiên hạ thái bình thì Tiêu Kinh Sơn đại khái khoảng 25 tuổi, sau này hắn trở về thôn Bích Thủy lúc 28 tuổi. Ba năm này, hắn làm Đại tướng quân, người vừa trẻ tuổi, nhìn cũng đẹp mắt (đây là Mai Tử thấy vậy), một người như vậy tại sao chưa từng kết hôn?Nhất thời, nàng chợt nhớ tới lúc Lỗ Cảnh An đến thôn Bích Thủy nhìn thấy nàng thì kinh dị, khi ấy hắn đối diện với nàng thở dài nói, hắn cho là Tiêu Kinh Sơn sẽ cô độc một đời .Mai Tử đối với quá khứ của Tiêu Kinh Sơn vốn cũng không để ý lắm, nghĩ đến nó không chém chém thì giết giết, nhưng hôm nay xem ra, trong đó chẳng lẽ còn có dính dáng tới nữ nhân khác?Trong lòng Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn là một hán tử thiết huyết, Mai Tử chưa từng nghĩ qua một nam nhân như vậy nếu đứng cùng với những nữ nhân khác thì sẽ có cảm giác gì. Sự thật là từ khi Mai Tử quen biết Tiêu Kinh Sơn, nữ nhân bên cạnh Tiêu Kinh Sơn dường như chỉ có mình nàng.Hôm nay, Mai Tử lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ lúc chưa quen biết nàng, quá khứ 28 năm của Tiêu Kinh Sơn, thế nhưng còn có nữ nhân khác?Nữ nhân kia là người thế nào? Mai Tử không gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp cao quý, nàng dốc hết ruột gan để nghĩ thì cũng chỉ nghĩ tới những phu nhân có tiền bôi bôi trét trét phấn trên mặt trong trấn.Trong lòng Mai Tử bắt đầu chua chua, nàng cảm thấy lời nói của A Mang là thật, thế là, trước kia Tiêu Kinh Sơn quả nhiên đã từng được tứ hôn, nhưng mà những hôn ước kia cuối cùng bởi vì một nguyên nhân kỳ quái nào đó mà không thành.Mai Tử cảm thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn có chuyện giấu mình, hắn chỉ nói về những thứ chém chém giết giết kia, nhưng cho tới bây giờ chưa đề cập qua chuyện cưới xin, hơn nữa cũng chẳng đề cập qua bất kỳ nguyên nhân nào khiến cho hắn không cưới những người đó.Cả ngày này Mai Tử không có chút tinh thần, Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy không hỏi cái gì, nhưng thần sắc hắn cũng có chút khó coi.Buổi tối, lúc hai người rửa mặt rồi chuẩn bị lên giường, Mai Tử vẫn đi qua cởi áo nới dây lưng cho hắn. Lúc cúi đầu giúp hắn tháo dây lưng, quanh quẩn quanh khoang mũi chính là hơi thở đậm đà mùi vị nam tính của hắn. Mai Tử có chút mềm ra, lại có chút bất đắc dĩ. Nàng chua xót mà nghĩ, chẳng lẽ trước kia cũng từng có một nữ nhân giúp hắn cởi áo nới dây lưng?Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn Mai Tử đang suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay cả ngày tinh thần nàng đều rất không tốt, đang suy nghĩ cái gì vậy?"Mai Tử cảm nhận ánh mắt thăm dò của hắn, lắc lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là nhớ nhà, không biết mẹ ở nhà thế nào rồi."Tiêu Kinh Sơn vỗ vỗ nhẹ tay của nàng, an ủi nói: "Hôm nay ta đã phái người trở về đưa tin."Mai Tử nghe vậy, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, không biết lúc nào mới có thể trở về, mẹ, bọn họ sẽ lo lắng ."Tiêu Kinh Sơn nghe lời này, ngồi bên giường chợt nói: "Bên này nửa tháng nữa có thể kết thúc, đến lúc đó ta cần phải lên kinh gặp hoàng thượng. Chờ gặp hoàng thượng xong, chúng ta sẽ trở về."Mai Tử nghe còn nửa tháng liền kết thúc thì trong lòng vui mừng, nhưng nghe đến lên kinh thì chợt nhớ tới lời A Mang đã nói, trong lòng trầm xuống.Kinh thành, chỗ đó sẽ có cái gì?Tiêu Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử dị dạng, giải thích nói: "Chúng ta chỉ đi lên kinh thành gặp hoàng thượng một chút mà thôi, hoàng thượng là người khoan dung, nàng không phải cần sợ ."Mai Tử gật gật đầu: "Ừ, ta hiểu rõ, dù sao chàng đi đâu thì ta theo đó là được, sớm muộn gì chúng ta cũng cùng nhau về nhà ." Hai người lập tức lên giường nằm xuống, lúc đầu không hiểu vì sao mà hai người đều không ôm nhau ngủ giống như bình thường, mà chỉ nằm tại chỗ của mình, nhìn đỉnh doanh trướng tự suy nghĩ.Lúc sau Tiêu Kinh Sơn duỗi tay qua nắm tay Mai Tử. Mai Tử do dự một chút rồi cầm ngược lại hắn.Tiêu Kinh Sơn kéo tay nàng chợt lật người một cái, Mai Tử chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, đã bị hắn đè cả người dưới thân.Tiêu Kinh Sơn thở dốc nặng nề mà áp lực, động tác thô lỗ mà khắc chế, nhanh chóng áp sát chặt, tiến vào, sau đó mãnh liệt công phạt.Mai Tử cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trong dòng nước xiết, gió thổi mưa rơi phiêu đãng kịch liệt. Thân thể không có chỗ nào không bị nam nhân này nắm trong tay, thở dốc cùng tiếng kêu cũng thuận theo động tác của hắn mà phóng đãng.Đến cuối cùng, Tiêu Kinh Sơn chợt trở nên gấp gáp, động tác mau mà sâu, nhiều lần nhập hết vào động, một lần so với một lần càng mãnh liệt. Mai Tử nghe tiếng ván giường kêu vang, liều mạng cắn răng nhịn xuống tiếng ngâm nga nói: "Cẩn thận chút, có tiếng vang."Tiêu Kinh Sơn tỏ thái độ khác thường, trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"Vừa nói động tác phía dưới vừa tăng nhanh, nhanh đến mức Mai Tử cơ hồ không chịu nổi. Lúc nàng cho là mình không chịu được nữa thì cuối cùng một trận kinh luyến cũng kết thúc.Mồ hôi trên ngực Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọt xuống trước ngực Mai Tử. Mai Tử nhắm mắt lại cảm thụ lửa nóng từ vực thẳm từ từ thối lui.Tiêu Kinh Sơn lật người, ôm nàng vào lòng.Mai Tử dần dần cảm thấy hô hấp bình thản đang vờn quanh cánh mũi, nàng mở hé mắt.Lúc con ngươi mở hé ra, nàng thấy trong bóng tối cũng có một đôi con ngươi đang trầm mặc nhìn mình.Bốn mắt nhìn nhau, Mai Tử muốn lên tiếng nói chuyện. Lúc này Tiêu Kinh Sơn cũng muốn lên tiếng nói chuyện.Hai người dừng lại, Tiêu Kinh Sơn sờ sờ hai má Mai Tử, khàn khàn nói: "Nàng nói trước đi."Mai Tử cọ cọ trước ngực hắn: "Chàng nói trước đi.""Ta không có gì muốn nói, chỉ muốn cho nàng biết, sau này trong lòng có chuyện gì thì cứ nói cho ta.""À, ta cũng không có gì muốn nói, chỉ hi vọng chàng có chuyện gì cũng nói cho ta biết, có được không?""Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meomeo