CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, tại căn nhà số 33 đường Lê Lợi, Thị xã Tây Ninh.

Minh Khôi cũng nằm trằn trọc trên giường, đầu óc cũng miên man nghĩ về người thanh niên mà mình đã gặp trong hai ngày qua, anh ta có nụ cười thật hiền và thu hút nhưng có chút gì đó tinh nghịch và quậy phá trong ánh mắt, đôi môi anh ta khi nói chuyện cứ cong lên một cách khiêu khích và cứ như sẵn sàng chửi nhau với người nào dám đối đầu với anh ta …Người thì hầm hố thế kia nhưng chỉ bước qua “thử thách” có chút mà đã muốn “yếu thế” rồi cơ đấy…

Minh Khôi thấy khát quá, muốn uống chút nước.

Tuổi mười sáu, tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, ai cũng bảo thế, là một thằng con trai đúng nghĩa với những trò chơi mạo hiểm, gan góc cùng mình, không biết sợ một thứ gì trong cuộc đời này, bướng bỉnh ngầm, chưa biết khuất phục trước một thứ gì trên cuộc đời này, với vẻ bên ngòai cũng thường thôi nhưng mình tự cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, mình chưa biết cúi đầu trước một ai hay chưa bao giờ thấy ai ngỏanh mặt khi thấy mình…

Vậy mà, giờ đây …

Chiều nay, cùng với tụi bạn đi dạo quanh thị xã, với niềm vui rạng rỡ vừa có anh, mình định tấp vào quán chè bà Trình cùng lũ bạn thì mình thấy anh đang ngồi đùa vui với một người thanh niên khác… …Nụ cười tươi tắn của anh như mình đã từng thấy, giờ đây mang màu sắc của sự giả dối và đểu cáng…Thật là dối trá, thật là xấu xa, anh thật là xấu xa …

Minh Khôi bật khóc, nghẹn ngào và tức tưởi ….

Tíêng nhạc vẫn réo rắt véo von bên tai, nằm nghĩ ngợi miên man về động thái của chiều nay, chiều nay và cả buổi tối không hề thấy Minh Khôi nhắn tin nhưng vì bận rộn với những việc không tên nên tôi cũng chả nhớ đến …Có lẽ tôi đã quá vô tâm nhưng hiện giờ tôi cũng không thể nào mà nhắn tin xin lỗi cậu …Có lẽ cậu đã ngủ yên rồi…

Cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong mòn mỏi và mệt nhọc.

Sáng hôm sau, tôi bật máy, một dòng tin nhắn hiện ra trong máy tôi …

“Trăng kia khi tỏ khi mờ

Lòng này vẫn tỏ không mờ như trăng

Trăng kia giờ đã thay lòng

Đò đành tách bến giữa dòng buồn trôi”

Là số của Minh Khôi !

Cầm điện thọai trên tay, tôi ngẩn ngơ và hiểu ra tất cả …
Khố đến nơi rồi !

Khốn nạn cho thân tôi….

Chẳng kịp giải thích với Minh Khôi nữa, tôi phải đến trường ngay, sáng hôm đó ngồi trong lớp mà mặt tôi nặng như đeo chì, thằng Phúc cứ nhìn trộm mà không hỏi gì vì nó biết tính tôi, một khi mặt tôi đã sa sầm như thế này thì làm ơn bấm nút biến đừng chọc vào con chó dại này (tức là tôi), nó cắn cho một nhát thì có mà đen tận mạng …Lũ bạn tôi cả con trai lẫn con gái chẳng đứa nào “dây” vào tôi, chỉ riêng con Hương “qua đèo” lóc chóc là dám đụng tôi.

Ra chơi, con Hương nhìn tôi rồi lên tiếng :

– Uầy ! Hòa Bình ! Bị em nào xù sao mà mặt như đưa đám thế kia ?

– Em nào xù đâu bà nội ? Tui vầy ai thương ?

– Xạo hòai ba ơi ! Ông thiếu gì đứa đeo, dóc không, mặt ông “còn mới” mới sợ …! Tui biết ông “muốn vợ” lắm !

– Không ai biết tui muốn vợ chỉ có mình bà biết tui muốn vợ, hay ghê !

Bị tôi chọt lại, con Hương ngồi yên, có lẽ là tôi đã quá thô bạo với nó nhưng mặc xác nó đi, đang điên đây, ai bảo nó đâm đầu vào mà chịu báng chứ. Hừ !

Thằng Phúc bỏ quên cái khẩu trang ở nhà, do đó hôm nay khi ra về nó lục hộc xe tôi để lấy cái khẩu trang của nó khi đi chung nó đã vứt vào đó …Thọc tay vào khua khoắng, nó rút ra tờ giấy, cầm đọc, tôi thì lo loay hoay xếp đồ vào cốp nên không nhớ ra, đến lúc nhìn lại thì thấy nó đang cầm tờ giấy của anh Phong trao cho tôi, nó lướt mắt qua rồi mặt bỗng đỏ rần lên và tái đi, nó quăng tờ giấy vào hộc xe tôi rồi quay lưng đi thẳng một nước, mặt cho tôi gọi với theo :

– Phúc ! PHúc !

Cầm tờ giấy lên, dòng chữ của anh Phong nhảy múa trước mắt tôi :

Hòa Bình mến !

Em dễ mến lắm, anh rất mến em, mình tìm hiểu nhau nha ! Có lẽ anh đã quá đường đột nhưng Phúc và anh chắc không hợp nhau…Chiều nay anh cố tình chờ em và thu xếp để được gặp em hôm nay. Mong là em không từ chối tình cảm của anh …

“Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không”

Thanh Phong

Cái gì nữa đây hử trời …

Chết mất ….

Tưởng rằng
Anh đến đây
Như chim trời
Mỏi cánh rồi…

Tuởng rằng
Em là ga
Ga sau cùng
Tàu ngừng bến

Nào ngờ, anh đến đây khi cơn mộng tan nát rồi
Chỉ còn em ngồi đây cho nỗi buồn phủ kín một đời

Cuộc tình mình như mây mùa thu
Đến với nhau nhẹ như giấc mơ
Cớ sao ta còn xót xa hòai
Để rồi chiều nay bỗng dưng nghe buồn tênh…

Tình yêu
Như bóng ta
Không bao giờ
Ta bắt gặp

Một đời
Đi tìm nhau
Nhưng cuối cùng
Chẳng có được gì …

Tình yêu trong thế giới thứ ba là vậy hay sao ? Tình yêu như một bông hoa và rồi những người đi tìm kiếm tình yêu cứ như một con bướm bay vờn từ hết bông hoa này sang bông hoa khác, mỗi một bông hoa tình yêu ấy, con bướm ái tình sẽ hút một ít mật ngọt tình yêu ấy để thêm vào bộ sưu tập tình yêu mật ngọt của mình và rồi lại bay sang bông hoa khác …

Phải chăng tôi và thằng Phúc là hai bông hoa trong vườn hoa tình ái của anh Phong ?

Anh Phong mua đồ cho tôi, tôi cũng chẳng cần thiết gì những vật chất ấy, bản thân tôi cũng chẳng có thiếu thốn thứ gì để mà phải lợi dụng một ai, người ta cho tôi thứ này thì tôi se tìm cơ hội khác cho người ta lại những thứ khác, nếu chú ý thì sẽ có rất nhiều dịp để làm điều đó, sinh nhật anh ta chẳng hạn. Mè nheo, giằng vật anh ta đó cũng chỉ là vì tôi không muốn anh ta bán theo tôi làm gì …Là một chút phá phách, một chút ba gai và bất cần đời trong con người của tôi…

Cái gì cũng có giá của nó, kể cả “bánh giò cũng có cái giá của bánh giò kia mà”, Cóc ổi mía ghim cũng không ai cho không biếu không bao giờ, huống chi là nho lê mận liễu…Hòan tòan không có ý mua bán tình yêu hay là đổi chác gì nhưng rõ ràng là khi ta yêu mến ai thì thế nào cũng được, có thể cho ăn hết nhà cũng không tiếc nhưng một khi đã ghét, hay là nói một cách nhẹ nhàng hơn : không ưa một ai đó thì tất nhiên là một chút xíu cũng không cho, Tính tôi như những người mua bán vậy : thà đổ đi chứ bán rẻ là không bán hoặc là cho không…

Vậy bây giờ trong hòan cảnh này tôi phải làm sao cho đúng bây giờ !

“Chính cương sách lược vắn tắt” trong tình hình này cần mang những nội dung gì ?

Tôi thấy cấn phải đề ra “những việc cần làm ngay” !

Một là cần phải giải thích và làm hòa với thằng Phúc ngay !

Hai là năn nỉ Minh Khôi !

Càng nghĩ tôi càng hận lão Phong ghê gớm ! Ở đâu tự nhiên nhảy ra xen vào cuộc sống đang yên ả của tôi và làm đảo lộn, xới tung hết tất cả mọi thứ. Khốn khổ cho thân tôi…

Chiều hôm đó, tôi trốn ngủ trưa, len lén đi qua nhà thằng Phúc vào khỏang hai giờ chiều. Chào cô chú (ba mẹ của thằng Phúc) xong xuôi, tôi đẩy nhẹ cửa phòng thằng Phúc đang im ỉm đóng và bước vào trong.

Phúc đang nằm sấp trên giường, mặt úp xuống gối. Tôi khẽ ngồi xuống mép giuờng, tay khẽ đặt lên vai bạn xoa nhè nhẹ. Phúc lật ngửa lên nằm lại, mắt bạn hoe đỏ. Tôi nhìn ra ngòai cửa phòng im lặng, thở dài…

Thời gian nặng nề và chậm chạp trôi qua …Không khí chùng xuống, ngột ngạt và khó thở….

Phúc bỗng ngẩng đầu lên và nhìn tôi hỏi :

– Qua chi vậy ? Có chuyện gì không Hòa Bình ?

Tôi lặng thinh một hồi rồi đáp :

– Phúc biết rồi, còn hỏi chi nữa ?

– Vậy giờ Hòa Bình tính làm gì ? An ủi Phúc ?

– ………..

Vài giây im lặng thóang qua, rồi tôi chậm chạp trả lời, giọng mình bỗng nghe khản đặc.

– Hòa Bình chẳng muốn giải thích điều gì cả ! Hòa Bình nghĩ chẳng cần phải giải thích vì chẳng có gì để giải thích cả. Chỉ có điều …

Phúc đưa tay cắt ngang lời tôi :

– Phúc hiểu ! Phúc không trách Hòa Bình gì đâu ! Phúc chỉ thấy buồn cho Phúc ! Hòa Bình không có gì cả ! Phúc không nói gì Hòa Bình đâu !…

Tôi gật đầu. Bỗng Phúc bật lên nức nở…

Mặt Phúc đỏ gay, mắt nhòa lệ, và bỗng Phúc ôm chầm lấy tôi. Phúc nói trong tiếng nấc :

– Phúc khổ lắm… !

Tôi cũng bật khóc theo …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro