Chương 1: Forks xanh biếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi gia đình Cullen chuyển đến, tôi không biết truyền thuyết và câu chuyện âm u này thì ra lại là chân thật. Thậm chí không biết rằng thế giới tôi sống chỉ là một giấc mộng về tình yêu của bác gái trung niên — ngày 17 tháng 5 năm 2003.

Forks là một nơi nhiều năm đều có mưa dầm thấm đất và đầy rêu phong, quanh năm rất ít có ánh mặt trời, không trung âm u khiến màu sắc chính của nơi này vĩnh viễn không thể đa sắc rực rỡ. Nơi này chỉ có màu xanh biếc phẳng lặng, nhan sắc đại diện cho sức sống, ở nơi như Forks thế này, người ta luôn cảm thấy áp lực một cách rất chân thật.

Tôi cần nơi này trời đầy mây, nhưng cũng không quá thích màu xanh biếc của nơi này.

Mỗi lần đi ra ngoài, lái chiếc xe ô tô Ford hàng secondhand màu xanh ngọc qua rừng rậm, tôi có thể nhìn thấy cây linh sam Douglas cao ngất lúc ẩn lúc hiện trong sương mù màu xanh lá nhạt, cây lá kim xanh trải rộng khắp núi non. Một vài con lộc hoang dã ngẫu nhiên xuất hiện ở bên cạnh quốc lộ, có lẽ tôi nên cảm ơn nhân văn tập tục độc đáo của nơi này, không ai sẽ tùy ý cầm súng bắn một phát vào những động vật rừng rậm đáng yêu đó để đưa lên bàn ăn.

Tôi không biết quỹ đạo sinh mệnh kéo dài như thế nào, đọc rất nhiều bộ sách về kiếp trước kiếp này, cũng thấy được rất nhiều câu chuyện chuyển thế giống thật mà lại giả, nhưng đối với tôi hình như cũng không giúp được nhiều. Hồi tám tuổi, tôi đã từ bỏ đề tài sinh mệnh quỷ dị này, quyết định nghiêm cẩn mà sống.

Tôi nhớ rõ kiếp trước của mình là người Trung Quốc, trong khoảnh khắc quyết định không truy cứu tôi từ đâu mà đến, chuyện tôi là người Trung Quốc đã thật sự chỉ là chuyện kiếp trước.

Tôi tuổi trẻ bị bệnh, nằm trằn trọc trên giường viện nhiều năm rồi tắt thở bỏ mình, khi đó, người thân bạn bè đều đã chấp nhận bỏ cuộc về bệnh của tôi. Nhớ khi ở trên giường bệnh nhắm mắt lại, chỉ có ánh trời chiều ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt tôi, dịu dàng làm bạn tôi đi qua đoạn đường cuối cùng của cuộc sống.

Trong những năm cuối cùng ấy, cuộc sống bình thường giống như tinh hoa được cô lọc từ tất cả những biến cố trong sinh mệnh, bi thống và cực khổ, trực diện với sinh tử và thân thể suy tàn, cả bước chân của mọi người rời đi và sự không chịu bỏ cuộc, vẫn luôn giãy dụa đấu tranh của mình, đến cuối cùng, ôm một luồng ánh mặt trời bình tĩnh nghênh đón ngủ say vĩnh viễn, sinh mệnh cả cuộc đời cứ thế kết thúc.

Khi chết đi, kỳ thật tôi không thấy tiếc nuối, thậm chí là thấy thoải mái. Tôi nghĩ cuộc sống ngắn ngủi của tôi đơn giản bình thản, lại ở sau khi bị bệnh mới nghênh đón sự thành thục và thăng hoa, tới lúc cuối cùng, tôi thậm chí có thể nghe được khoảnh khắc tâm hồn tôi như hoa nở sáng lạn, hoàn mỹ không hề sứt mẻ.

Tỉnh dậy, thấy mình ở trong một cái ôm ấm áp đến mức nóng lên, tầm mắt toàn là máu tươi, hoảng hốt không biết làm gì. Một người phụ nữ liên tục vuốt tóc tôi, bà ấy bị đè dưới gầm xe, mà tôi ở trong lòng bà ấy, được bảo vệ rất chặt chẽ.

Tôi không biết một người lại có thể chảy nhiều máu như vậy, giống như vòi nước bị hỏng, không ai có thể ngăn cản máu tươi đang trào ra mãnh liệt. Người phụ nữ là người ngoại quốc, làn da trắng nõn, mái tóc màu vàng xen kẽ các mảnh vỡ thủy tinh và chất lỏng màu đỏ đen, ngũ quan xinh đẹp. Tôi nghe thấy bà ấy lẩm bẩm, giọng nói dần dần suy yếu: "Claire, con yêu, mẹ yêu con nhiều lắm, chúng ta đi đón bố con, đi đón..."

Tôi phát hiện mặt tôi ướt sũng nước mắt và máu tươi, vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, vừa mới chấp nhận mình đã chết, kết quả vừa mở mắt lại thấy mình đang ở nơi xa lạ.

Cố sức chạm vào gương mặt của người phụ nữ, vẻ tái nhợt do đến gần cái chết đang run rẩy, tôi an ủi bà ấy, "Không sao đâu, sẽ có người tới cứu bác."

Đôi mắt của người phụ nữ dần dần yên lặng, tôi phát hiện nước mắt của mình lại bắt đầu giàn giụa, nhưng tôi vốn không yếu ớt đến mức nhìn thấy người xa lạ bị thương liền bị dọa khóc lên, thân thể và tâm lý dường như không hề khớp nhau.

Tôi thì thào lẩm bẩm: "Sẽ có người tới cứu bác." Trầm mặc thật lâu rồi nói: "Cứu chúng ta."

Cuối cùng, người được cứu trợ chỉ có tôi, bọn họ gọi tôi là Claire Miller. Bọn họ đều là người ngoại quốc, nói đều là tiếng Anh, tiếng Anh của tôi không tốt, nhưng kỳ tích là tôi nghe hiểu lời nói lộn xộn của mọi người, rống giận, an ủi, bi ai nhỏ nhẹ.

Đúng là một giấc mơ quỷ dị mà dài dằng dặc, nơi bị thương bắt đầu đau đớn bén nhọn. Tôi lại nằm xuống giường bệnh, so với tình hình bệnh của tôi lúc trước, thân thể đau nhức bây giờ không đến nỗi kiệt sức vô lực như lúc bị cái chết giày vò đến mức muốn sụp đổ ấy, tôi lại trở nên tích cực và kiên cường.

Đây là một loại cảm giác tuyệt vời không thể tả, giống như linh hồn chậm rãi dung hợp vào một thân thể tràn ngập sức sống, đau đớn do tai nạn xe cộ kích thích thần kinh của tôi, tôi thật sự cảm nhận được cái đau nhức của sự sống, rõ ràng đến mức tôi không thể kháng cự hay trốn tránh.

Sự thống khổ này như xương cốt bị vỡ vụn, nội tạng kêu rên, còn có cả tinh thần được tái tạo.

Qua những lời an ủi và buôn chuyện, tôi đã biết mình biến thành một cô bé nước Mỹ sáu tuổi, điều này làm tôi hoảng sợ vài ngày, lo lắng có phải mình phát bệnh tâm thần hay không. Dần dần tiếp nhận hiện trạng, mới biết bố của cô bé này là cảnh sát tiểu bang Washington, lúc tuần tra ở quốc lộ bị cuốn vào vụ cướp bóc châu báu, bị phạm nhân bắn trúng ba phát, tử vong tại chỗ.

Mẹ là người phụ nữ mà tôi nhìn thấy lúc tỉnh lại, nghe nói là sau khi cục cảnh sát gọi điện báo tin dữ, bà ấy bị đả kích rất nặng, mang theo con gái nhỏ mới sáu tuổi lên xe, phát điên nhấn ga muốn lao đến bệnh viện mà chồng mình đang nằm mới gặp tai nạn xe cộ.

Chỉ trong một đêm, gia đình trọn vẹn ba người bị phá tan.

Chỉ còn lại tôi, mang thân phận trẻ mồ côi sinh sống một lần nữa.

Đoạn thời gian ấy, rất nhiều người mặc trang phục cảnh sát tới bệnh viện chăm sóc tôi, bọn họ rất cố gắng cười với tôi, kể chuyện và trêu đùa tôi, còn mang theo rất nhiều đồ chơi và búp bê bằng bông mà trẻ con thích, hoặc váy mới và giày mới mà các cô bé ưa thích.

Tôi ngơ ngẩn nhìn bọn họ, giống như đầu gỗ, bởi vì tiếng Anh của tôi rất tệ, cho dù thấy rất kỳ quái khi vừa tỉnh lại đã hiểu hết được lời nói giản dị, hài hước bình dân hóa của họ, ngôn ngữ nước ngoài với đủ loại từ đơn phức tạp xâu chuỗi lại, tôi vẫn không thể xác định một khi mở miệng, liệu mình có nói được ngôn ngữ này hay không, tôi nghĩ chắc mình vừa lên tiếng sẽ là tiếng quê hương – tiếng Trung.

Cho nên bọn họ cho là tôi vẫn còn sốc, không nói được gì, ngay cả thầy thuốc tâm lý trẻ con đều đến dựng trò chơi xếp gỗ cho tôi mỗi ngày, lời nói nhỏ nhẹ hát khúc hát ru cho tôi.

Sau đó, một người đàn ông vội vã xuất hiện, bác ấy trông long đong vất vả, dường như vừa mới xuống máy bay, hành lý liền đặt xuống cạnh cửa phòng bệnh. Một người nước Mỹ rất điển hình, hốc mắt thâm đen, gương mặt gầy, dưới mái tóc ngắn màu tông là vẻ mỏi mệt. Hành động cử chỉ không nhiều nhiệt tình tự nhiên như người địa phương này, ngược lại còn khá ngốc nghếch nghiêm cẩn. Bác ấy dường như hơi luống cuống, "Cậu là cậu của cháu, chuyện mẹ cháu, cậu vừa mới biết được, cậu thật... thật đáng chết, dám để một mình cháu ở đây lâu như thế, cháu hãy tha thứ cho cậu, Claire, cháu đừng khổ sở."

Người đàn ông nói là cậu của tôi đưa tay cẩn thận ôm tôi vào trong ngực, bác ấy như sợ làm kinh hách đến cô bé yếu ớt, dịu dàng nói: "Không sao rồi, đều là quá khứ rồi, cháu bé, cậu sẽ chăm sóc cháu. Cha mẹ cháu nhất định sẽ không hy vọng cháu như thế này, cháu là một đứa trẻ ngoan, cháu sẽ ổn thôi, Claire."

Tôi cảm thấy cái ôm này thật ấm áp, độ ấm giống hệt người mẹ đã che chở cho Claire. Không biết thế nào, tôi bỗng dưng mở miệng nhẹ giọng gọi một tiếng: "Cậu?" Mang theo một chút không xác định, là tiếng Anh, tôi cảm thấy chắc tôi đã đọc đúng từ ngữ.

Cánh tay của người đàn ông đang ôm tôi khẽ run rẩy, rồi mạnh mẽ ôm tôi chặt hơn, cả người run run kịch liệt. Bác ấy nghẹn ngào nói: "Là cậu đây, mẹ cháu rất yêu cháu, Claire, em ấy thật sự rất yêu cháu."

Tôi biết, tất cả người mẹ vĩnh viễn yêu con mình nhất.

Nhưng đối với một người anh trai mà nói, mất đi người em gái thân yêu cũng đau khổ như bị moi hết tim gan.

Sinh ly tử biệt, vĩnh viễn là thứ mà nhân loại không thể chịu đựng và không thể quên được nhất.

Tôi vươn tay ôm lại bác ấy, giọng nói non nớt lanh lảnh mà mình không quen lắm, "Mẹ cũng yêu cậu."

Tôi ở bệnh viện nửa tháng, cậu Charlie ở bệnh viện luôn chăm sóc tôi. Tôi cảm kích bác ấy, tôi không phải Claire chân chính, cho nên người khác đối tốt với tôi, tôi đều biết ơn và nhớ kỹ.

Sức khỏe tốt lên, bác ấy đưa tôi đến trấn nhỏ Forks ở tiểu bang Washington, đây là nơi mà bác ấy đã sống nửa đời người. Ngày tôi đến, Forks đang đổ mưa, khi đi qua rừng rậm ôn đới, nhìn thấy cây cối và đá thấm ướt mưa đều như được bao trùm bởi một tầng màu xanh biếc rất dày. Núi cao cây cối vô biên vô hạn, trải dài rộng lớn hư ảo giống như một giấc mơ.

Con sông Quileute lao nhanh qua cánh rừng rậm cổ giăng sương mù tràn ngập màu xanh biếc, giống như đang ca hát.

Nơi này là một ngôi sao màu xanh biếc ngâm mình trong mưa, tôi không nghĩ tới mình sẽ ở nơi này rất nhiều năm.

Thậm chí trước khi gia đình Cullen chuyển đến nơi đây, tôi vẫn chưa nhớ tới trấn nhỏ hơi quen tai này và nơi nào đó trên thế giới này có điểm gì không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro