CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LÃO TƯỚNG SỐ

Hồi 1 - Con quỷ truyền kiếp

Buổi chiều ảm đạm năm 1938.

Trời kéo từng cụm mây đen vần vủ trên bầu trời tỉnh dong ha như đe doạ, trút cơn mưa bất tận xuống .từng lượt người hối hả tay xách nách mang , đùm đề lủ trẻ xuống ga chuyến xe lửa vừa cập bến .

Trong số người ấy có 1 đôi nam nữ trạc chừng hai mấy ,mệt mỏi hốc hác dìu nhau xuống xe,người chồng đôi mắt thâm quầng vì mất ngũ,mặc bộ xi vin quần tây , áo sơ mi dài tay nhăn nhúm bỏ vào lưng quần,như dáng vẻ 1 công chức bàn giấy ,tay thì xách chiếc va ly cũ to tướng ,tay còn lại dìu người thiếu phụ mặc áo trắng ngắn tay ,quần lảnh đen , đi guốc ,khuôn mặt xinh đẹp mà tiều tuỵ ,thất sắc , đầy vẻ lo lắng .

Họ dìu nhau đi đến con sông gần đó,hy vọng còn kịp chuyến đò ngang trước khi trời tối hẳn ,từng cơn gió mang nặng hơi nước thổi ồ ạt ,khiến cho thiếu phụ xiêu người đi nắm chặt quai chiếc nón lá trên tay .

Họ gần như là người cuối cùng bước lên chuyến đò , ông lái đò vội buông tay chèo bước nhanh đến đở Loan lên ,tên người thiếu phụ ấy ,Loan bước lên ghe 1 cách khó khăn vì cái bầu gần cận ngày sinh nở .cái nghe như chìm nhanh xuống ở phần mủi khiến mọi người ồ lên giật mình ,có người xì xào –“chắc con so hay sao mà bụng lớn quá! nặng ghê đi “!.....Tân, người chồng , đứng sau ôm lưng vợ giử lại thăng bằng cho cô .

Hai người xuống ghe và lần bước dọc vào phần giửa ,với ý nghỉ an toàn và thăng bằng hơn cho chuyến đò.Loan dừng bước vì không thể bước qua 1 tay nãi thật lớn nằm trên sàn ghe ,cô đứng lại thở dốc vài hơi , để rồi ngước lên chạm mắt vào 1 nhân vật có hình dáng xa lạ với người bổn xứ ,1 lão tàu đầu hói thắt đuôi sam đang nheo nheo mắt nhìn cô ,lão vội vàng mở lời với giọng lơ lớ:”-hây a,xin lổi nị a ,xỉu chẻ,cái lầy của ngộ nặng quá chời ,phải để đây á!”

Tân vội đở lời :”-không sao,thôi được mà !”

“-dạ !dạ , ông chủ cảm phiền cho ngộ nhe !”

Lão Tàu ăn mặc thật lạ mắt ,lão vận chiếc áo vải lụa trắng như áo bà ba dài tay ,với hàng nút bằng cây thắt ngang ,dưới là chiếc quần vải thô màu đen cột túm 2 ống lại ,chân đi đôi giày da cá sấu thật là buồn cười .lão khoanh tay trước ngực nhìn mông lung về phía bờ con đò vừa rời bến ,miệng lẩm bẩm vu vơ điều gì đó bằng tiếng tàu ,rồi chắc lưởi hít hà ,thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt như mèo về phía Loan ! ánh mắt ấy không qua khỏi tầm nhìn của Tân,anh cau mặt rồi quàng tay ôm lấy vai vợ,lẩm bẩm:”-phong tục người gì kì cục quá!”

suốt quảng đường qua sông ,trời càng gió mạnh ,vút nước sông tung toé lên khách đò ,mấy đứa trẻ rú lên cười khoái trá ,người lớn lại lo lật đật dương dù .…..nhưng trời lại chưa chịu đổ mưa ,bổng dưng 1 mùi thúi lợm như chuột chết sình đưa đến trong cơn gió lạnh ! ai nấy bịt mủi ,có người thì thầm :”-không chừng có ma nam ( xác chết trôi ,ma da) đâu đây rồi !nam mô a di đà phật phù hộ cho con !”

lão tàu đan 2 bàn tay gân guốc với những móng dài như phụ nử vào nhau ,lão nhắm mắt như định thần hồi lâu ,bất chợt ..rùng mình.. rùng mình… mấy cái như cảm lạnh ,lão bừng mắt ra ngó chăm bẳm lom lom vào 2 vợ chồng Tân và Loan một cách trắng trợn trơ trẻn ,không còn ti hí liếc nhìn như lúc nảy nửa !

Tân không nín nổi :-“ ông tàu nầy nhìn cái gì mà nhìn kì vậy ,người ta bầu bì chớ có gì lạ đâu mà ông ngó hoài !”

bao nhiêu là cặp mắt xoáy vào họ ,Loan thấy kì quá nên nói nhỏ nhỏ với Tân :”-thôi mà anh ,ghe sắp tới bờ rồi !”

lão chèo phóng mạnh cây sào xuống nước ngập vào cát để neo giử con đò lại ,miệng hối thúc :-“bà con lẹ lẹ lên ,sắp mưa to gió lớn về ,tui củng về nhà chớ ở đây sét đánh dử lắm à nhe .!”

lão tàu già vuốt bộ ria mép rồi bước từng bước dài mạnh mẻ rời khỏi ghe ,1 tay lão cầm quai cái hộp gổ dài độ 6 tấc đong đưa ,tay kia vác cái nãi bằng vải rất lớn trên vai ,xem ra lão già mà không yếu như bộ dạng bề ngoài ,Tân ném 1 cái nhìn hơi lo lắng vào lưng lão.,rồi đẩy nhẹ vào lưng vợ ;-“mình lẹ lẹ để mắc mưa em ơi .”

Loan 1 tay với ra sau nắm vịn cổ áo chồng ,1 tay giử bụng ,từng bước nặng nề đi đến mủi ghe ,lão chèo mím môi nắm chặt cái sào cắm ,cố giử cho gió không bạt con đò bê ngang,luôn miệng hối thúc :”-nhanh nhanh lên cô bác ơi !”

bổng nhiên Loan “oái “ lên 1 tiếng thật lớn , chân sau của cô vướng guốc vào mủi ghe ,cô loạng choạng té sấp mặt ….! Nghe tiếng kêu ,lão tàu xoay người thật nhanh ,tréo chân hình chử x rùn thấp người , đưa chiếc tay nải trên lưng đở cú té của Loan ,Loan vừa ngả người đã chạm vào tay nãi mềm mại của lão đở lấy ,2 tay cô lật đật ôm lấy tay nãi như người sắp đuối vớ được chiếc phao !Tân thét lên :”-có sao không em !” rồi buông va ly nhảy xuống bờ ôm xốc dưới nách Loan .

Loan hoàn hồn lấy 2 bàn tay áp vào đôi má xanh xao trắng bợt ,lão tàu từ từ chuyển bộ đứng lên ,lắc nhẹ đầu rồi nói “-hầy ! cái lầy là chuyện mới thì nó nhỏ thôi ,về sau lầy sợ là mới 1 chời lo lắng a!”

Tân nghẹn ngào vài giây ,rồi nói “-thiệt cám ơn ông quá sức ,không thì vợ tôi té sấp rồi ! nhưng mà chuyện sanh nở vợ tôi dỉ nhiên là tôi phải lo tròn rồi !”

Lão tàu nói ngay :

" ai da ,ngộ không nói cái chuyện sanh đẻ ,mà là cái chuyện …….kia kìa !!!” lão ngập ngừng làm Tân và Loan thấy vừa lo lắng vừa khó chịu ,rồi lão tiếp :-“ mấy nị còn nhớ cái con gió nghe mùi hồi nảy á! Có biết là cái gì không ? không biết à ! cái thứ đó nó theo mấy nị về tới tận đây lận đó !tui nói thiệt cái nầy cậu nghe nhe , ấn đường nầy của cậu nó tối đen thui lui hà ! “ vừa nói lão vừa chỉ tay vào giửa 2 chân mày của Tân .

Tân cau mày ,hít vô như nghẹn thở nảy giờ ,rồi nói :

" Tôi là người tây học ,không ưa chuyện mê tín hoang đường !ông à ,xin ông đừng nói vu vơ vậy cho vợ tôi phải lo sợ không tốt !”

Loan vội cắt lời Tân :

" Thôi thôi anh , để nghe ổng nói đi ,từ lúc em bước xuống xe là em đã cảm thấy trong bụng bồi hồi lắm rồi ! khi lên ghe chạy giữa chừng em càng sợ hơn ,em nghe như có tiếng của …Dũng …kêu em trong gió vậy !.... ông ơi , ông có phải là thầy bói không ?làm ơn coi vợ chồng tôi có gì trắc trở không ?”

Tân bực bội :

" Sao em cứ nhắc tên người ấy hoài vậy ! em cứ an tâm mà lo cho mẹ tròn con vuông đi , đừng làm anh phải thêm lo lắng !”

Lão tàu trầm ngâm rồi nói :

" Nói thiệt với 2 vị đây ,tôi chính là thầy giang hồ phiêu bạt ,lấy nghề xem bói làm 1 phần kế sinh nhai ,nhưng đây không phải là nghề chính của tôi ! nghề chính của tôi là ……..mà thôi ,cái mấy nị không cần biết ,hiện tại là có duyên nên tôi đi chung chuyến đò với 2 vị ,nhưng chức nghiệp thầy chẳng lẻ thấy nguy mà không nói ,… ông chủ à ,căn phần của ông nó đen lắm rồi a ! xin ông hảy kiếm ngay 1 cái chùa mà xin tá túc qua đêm nay ! hy vọng nhờ ân phúc tổ tông mà lánh đở cho qua cái đêm nay ……còn cô đây thì đến ngày …….”

“ Thôi đi “ Tân quát lớn cắt ngang “ Lão già nầy ,tôi người có học không tin chuyện hoang đường mê tín đâu , ông đi ra ngả ba đầu chợ mà coi bói kiếm ăn đi , đừng ở đây mà hù doạ móc túi đàn bà con gái ,tôi kêu lính mả tà cùm ông bỏ bót đó !”

Lão thầy tàu cười nhạt làm xếnh bộ râu mép l:

" Lão đây đâu có kêu mấy nị trả tiền coi tướng đâu !mà phải lo? Nhưng thầy lão truyền nghề lão coi trăm người như 1 chưa hề sai ,mọi người gọi ta là " Lão Tướng Số " ta đây quả quyết đêm nay là ngày 14 tháng 7 âm lịch thuộc giờ dần ,mối nợ của cậu sẽ đến tìm cậu ,e là lành ít dữ nhiều ! lúc đó ông lo thân còn chưa xuể ,hà huống lo cho vợ cậu nữa á!”

Tân nổi giận gào lớn :

" Ông câm họng đi , đồ thất học vu vơ biết gì gia đạo người mà láo khoét ….”

Lão tướng số cắt lời Tân :

" Nếu ông không tin hảy nhìn ra sau lưng ông xem ,dưới cát kìa !...kia kìa …là dấu chân của nó theo ông qua sông đến đây rồi đó !”

Loan và Tân ngó lại về phía bờ sông ,trong nhửng dấu guốc dép in trên cát có lẩn vào nhửng dấu chân người với phần ức và 5 ngón gần sát sau lưng Tân !Tân sừng sộ :

" Thì có ai đi chân không lên bờ chớ có gì kì đâu !?”

“ Ha cậu không thấy rõ à, hay tại chời tối rồi ? mấy cái dấu chân nầy không có cái gót như người ta bình thường ! là nó đó ! nó bây giờ nhẹ lắm , đi trên cà ràng còn không bể nữa a! nó nhẹ nên đi có nửa cái bàn chânhà !”

" Mẹ kiếp ! tôi phải văng tục với ông rồi đó ! ông cút đi ,tui la kêu lính mả tà băt ông liền đó !”

Lão tướng số không trả lời mà để tay nải xuống ,rồi luồn tay lẹ vào túi áo lấy gì đó dúi về phía Loan vừa nói :

" Tui đưa cô cái nầy để …….’

Tân 2 tay ôm Loan ,chân đá mạnh vào bàn tay lão thầy tàu ! lão thầy tàu bị bất ngờ không dè Tân nổi giận quá sức như vậy ,né lui ắt không kịp ,lão liền đưa tay kia nắm cái hộp gổ ra mà đở !” cành “ 1 cái ! Tân mang giày tây ,lại đá quá mạnh ,cái hộp gổ sút chút gài bật xuống ! 1 cái búa chẻ củi thật lớn rơi ra !

Tân và Loan xanh mặt khi thấy cái búa chẻ rất lớn ấy ! Tân ôm lấy Loan ,cả 2 đồng lùi lại mấy bước liền ! lão tướng số im lặng ,nhanh nhẹn ngồi xuống lấy cây búa bỏ ngay vào hộp gài chốt lại ,rồi nhặt 2 vật bị Tân đá làm rơi lúc nảy ,lão nói :

" Hây! ngộ không có ác ý gì ! chỉ là muốn đưa 2 cái bùa hộ mạng nầy cho mấy vị.mong là qua cho đở cái cơn bỉ cực đêm nay mà thôi !nếu 2 vị từ chối thì chắc là số trời đã định vậy !”

Lão quảy cái tay nải lên vai ,xách hộp thoan thắt bước đi dọc theo bờ sông ,phía xa xa kia là bóng ông chèo và con đò đang khất dần ….trời bắt đầu rơi hạt tí tách ….bổng nhiên lão tướng số quay đầu nói vọng lại :

"Theo hướng tôi đi cách 2 cây số là cái thảo am của tôi , đêm nay có gì xin hảy cố gắng ghé đến chổ của tôi ! xin trời phật phù trợ cho 2 vị tai qua nạn khỏi !”

Tân nói với Loan :

- Đồ khốn nạn ! nó còn quay lại trù rủa mình nửa chớ ! thầy bói gì mà đem nguyên cây búa đẻo tổ bố theo ! chắc là loại ăn cướp thảo khấu sơn lâm đó !”

Loan sợ hãi:

" Anh ơi ,em thấy ông đó coi bộ thiệt tình lắm ! anh biết không mấy cái dấu chân đó nó……”

Loan nói đến đó ,bổng mùi hôi thúi lúc trên sông lại ập đến ,cả 2 rùng mình ngó lại mấy cái dấu chân trên cát ,mưa rơi khá nặng làm nhạt nhoà gần hết ….bất chợt ! Tân thấy như lại có vài dấu chân hiện ra trên cát …Tân dụi hết hồn dụi mắt ,trời lại nhá nhem tối quá rồi ,Tân xách va li rồi dìu Loan bước nhanh dưới mưa ,mưa không ồ ạt nhưng nặng hạt đau rát cả vai ,họ tiến sâu vào ven lộ đất gần đó ,Tân gọi thật lớn :

" Xe lôi ,xe lôi...có ai xe lôi không ?khách đây !!!!”
--------------- Còn tiếp ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro