Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba sau khi em gái tôi bỏ nhà đi.

Đột nhiên có rất nhiều ruồi xuất hiện trước ngăn kéo.

Tôi ngửi thấy một mùi lạ, và nghi ngờ mở ngăn kéo ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

Tôi nhìn thấy thi thể em gái trong ngăn kéo.

Cơ thể của cô gái mười sáu tuổi được nhét vào chiếc ngăn kéo rộng chưa đầy 0,3 mét vuông và bị nén thành một miếng thịt vuông vức.

Không còn từ nào có thể mô tả sự kinh hoàng của tôi lúc này khi nhìn thấy xác chết của em gái.

Tôi gục xuống đất.

Mẹ tôi sợ hãi che miệng và ngất đi.

Anh trai đứng đó, anh ấy có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cơ thể anh không ngừng run rẩy.

Nửa giờ sau, cảnh sát đến.

Em gái đã mất tích trong ba ngày.

Lúc đầu, tôi nghĩ con bé chỉ bỏ nhà đi.

Em gái tôi năm nay mười sáu tuổi, cái tuổi nổi loạn.

Trước đó em cũng vắng nhà mấy ngày, không trả lời tin nhắn, cuối cùng lại một mình trở về.

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng con bé bị giết, và được giấu trong ngăn kéo ở nhà một cách kỳ lạ như vậy.

Cảnh sát đã lấy đi một số đồ đạc của em tôi và rời đi.

Sau khi an ủi mẹ, tôi đến phòng của em gái một mình.

Đột nhiên, tôi tìm thấy một dòng chữ với ký hiệu to bằng con kiến trên bàn của em ấy.

Những chữ cái và ký hiệu này có vẻ lộn xộn, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là mã Morse.

Tôi và em gái đều thích mã Morse.

Chúng tôi thường kể một số bí mật mà các bà mẹ không biết thông qua mã Morse.

Tôi đọc lướt qua ý nghĩa của tầng mật mã này mà đồng tử bỗng co thắt lại.

"Có hai người mẹ trong nhà, và một trong số họ đã giết em."

Câu này có nghĩa là gì?

Có hai người mẹ ở nhà nghĩa là gì?

Lúc này, tôi cảm thấy có ai đó đang đi phía sau mình.

Tôi quay lại thì thấy mẹ mặc chiếc váy ngủ màu đỏ đang đứng uống nước trong bếp.

“Mẹ dậy rồi ạ?"

Tôi vô thức lau dòng chữ trên bàn.

"Mẹ hơi khát nước, dậy uống chút nước."

Mẹ cười với tôi.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng mẹ.

Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy mẹ đã không còn nữa.

"Miêu Miêu, rót cho mẹ cốc nước, mẹ khát lắm."

Giọng khàn khàn của mẹ tôi vọng ra từ trong phòng.

Tôi choáng váng.

Không phải mẹ tôi vừa mới ở trong bếp sao?

Tại sao bây giờ mẹ lại đột nhiên xuất hiện trong phòng?

Tôi vẫn rót một cốc nước và mang vào cho mẹ.

Tôi thấy mẹ nằm trên giường, mặc chiếc váy ngủ màu trắng, nhìn tôi với đôi mắt trìu mến.

Tôi đưa nước cho mẹ.

Mẹ uống xong, tôi không nhịn được hỏi: "Mẹ, mẹ vừa xuống bếp sao? Mẹ mặc áo ngủ màu đỏ."

Mẹ nhìn tôi nghi ngờ.

"Mẹ vừa mới ngủ dậy, chưa ra khỏi phòng."

Lòng bàn chân tôi cảm thấy ớn lạnh.

Tôi nhớ lời cảnh báo mà em gái đã để lại cho tôi.

Có hai người mẹ trong nhà.

Mẹ tôi uống nước xong bỗng lại khóc.

"Miêu Miêu, mẹ thật không ngờ em gái con lại xảy ra chuyện như vậy, mẹ còn tưởng rằng con bé vẫn như trước, tức giận bỏ ra ngoài chơi, mẹ có lỗi với con bé. "

Mẹ tôi rơm rớm nước mắt.

Mũi của tôi bỗng nghẹt đi.

Mẹ và em gái tôi có mối quan hệ khá căng thẳng.

Em gái có bản tính nổi loạn, từ nhỏ mẹ và em ấy thường không hòa hợp với nhau.

Cha tôi bị tai nạn xe hơi khi tôi chín tuổi, và mẹ đã luôn nuôi nấng chúng tôi khôn lớn.

Mẹ và em hay tranh cãi, sau mỗi lần như vậy là em tôi lại chạy ra ngoài.

Ít nhất là hai hoặc ba ngày, lâu nhất là một tuần.

Ban đầu chúng tôi khá lo lắng, nhưng sau đó cũng quen dần.

Nhưng tôi không ngờ rằng lần này em tôi lại bị giết chết một cách dã man như vậy.

“Mẹ, mẹ nghĩ ai đã giết em?” Tôi nhìn mẹ, nhẹ giọng hỏi.

Em gái tôi bình thường không có thù oán với ai, vậy mà trong ngăn kéo ở nhà lại xuất hiện cái xác với hình thù kỳ lạ như thế.

Điều quan trọng nhất là chúng tôi đã ở nhà trong ba ngày qua, nhưng chúng tôi không nghe thấy gì.

"Mẹ không biết." Mẹ tôi cắn môi và nói với vẻ mặt đau khổ.

"Tên sát nhân này đã giết em con một cách dã man và giấu xác trong nhà. Rõ ràng là hắn đang khiêu khích chúng ta."

“Em gái con ít tâm sự với mẹ, không biết nó có đắc tội với ai không.”

Mẹ nói rồi thở dài mệt mỏi, lau nước mắt.

Thấy mẹ như vậy, tôi cũng bắt đầu chạnh lòng.

Có lẽ mã Morse đó chỉ là do em tôi xem một bộ phim kinh dị nào đó để lại.

Xét cho cùng, các cô gái ở độ tuổi này luôn thích những thứ khác lạ.

Người mẹ mà tôi đã nhìn thấy trước đó, có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi và bị ảo giác.

Tôi nhẹ nhàng an ủi mẹ rồi ra khỏi phòng.

Khi tôi đóng cửa lại, tôi thấy mẹ ngay lập tức quay đầu lại và nhìn tôi chằm chằm.

Anh trai đang ngồi trên ghế sô pha, anh đặc biệt xin nghỉ ở công ty để lo tang lễ cho em gái.

Tâm trạng anh ấy không được tốt, khuôn mặt rất đau khổ.

Tôi ngồi cạnh anh.

"Anh à, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải chuẩn bị tang lễ cho em gái." Tôi nhẹ nhàng nói.

Anh cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

"Miêu Miêu, anh đã tìm thấy một điều rất kỳ quái."

Dưới ánh đèn mờ trong phòng khách, đôi mắt của anh tôi tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Tôi nhìn thấy một số đĩa DVD trước mặt anh.

Những đĩa DVD này được cha tôi quay khi ông còn sống.

Cha tôi trước khi qua đời là một nhiếp ảnh gia, ông rất thích ghi lại cuộc sống hàng ngày của gia đình.

Tôi chưa kịp nói gì đã thấy anh tôi mím môi nhét cuộn băng video vào đầu máy.

Tiếng cười lanh lảnh của em tôi phát ra từ TV.

Tôi ướt hốc mắt.

Đây là video được quay khi em gái tôi sáu tuổi.

Lúc đó tôi, em tôi và mẹ đang chơi trong nhà, còn anh trai tôi đang trong phòng.

Giọng bố vang lên: "Nào, chúng ta cùng nhìn vào camera và mỉm cười nào".

Một VLOG gia đình vô cùng ấm áp.

Tôi hỏi anh, có chuyện gì vậy?

Anh trai tôi không trả lời câu hỏi mà mở một băng video khác.

“Em xem xong video này sẽ biết.” Giọng điệu của anh tôi gấp gáp và khó chịu.

Cuốn băng video này được ghi lại khi em gái tôi khoảng tám tuổi.

Tôi và em ấy ngồi chơi trên mặt đất, anh trai đang làm bài tập về nhà, bố mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp.

Một hình ảnh rất thân thương và quen thuộc.

Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy có một sự không hợp lý ở đây.

Cuối cùng, tim tôi đập loạn xạ và tôi nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ hoài nghi.

"Làm sao... làm sao có thể?" Tôi sợ hãi nói.

"Em cũng phát hiện ra." Anh tôi run rẩy nói.

Video này cho thấy tôi, anh, em gái, cha và mẹ.

Vậy thì ai đang cầm máy quay và quay chúng ta?

Một người bí ẩn cầm máy và quay phim mọi hành động của chúng tôi.

Điều kỳ lạ nhất là dường như không ai trong chúng tôi nhận thấy điều gì bất thường.

Và video được quay ở một góc khác lạ.

Nó có thể quay toàn bộ cơ thể và đỉnh đầu của chúng tôi được quay nhiều lần.

Chuyện này... Như thể ai đó đang nằm trên trần nhà và quay từ trên xuống dưới.

Tôi đã rất sợ hãi.

Một cảm giác kỳ lạ khó tả lan khắp người tôi.

“Anh ơi, chuyện gì... xảy ra vậy?” Tôi run rẩy nói.

Anh tôi lắc đầu, mặt rất khó coi.

"Anh không biết."

Tôi ngập ngừng một lúc và nói với anh trai mã Morse mà em gái đã để lại cho tôi.

Anh trai nhìn tôi chằm chằm, đôi môi run rẩy vài lần, "Em nói xem, video này có phải là do người mẹ thứ hai quay không?"

Tôi thở hổn hển và siết chặt các ngón tay một cách lo lắng.

Anh tôi im lặng một lúc rồi vỗ vai tôi.

"Em ngủ trước đi."

Tôi ậm ừ rồi về phòng.

Nhưng nằm trên giường mà trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Khi tôi nhắm mắt lại, tôi dường như có thể nhìn thấy thi thể của em gái.

Lúc này, tôi nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng em.

Có vẻ như ai đó đang mở ngăn kéo tủ.

Tôi cắn môi lo lắng.

Chiếc ngăn kéo đựng xác em tôi đã bị công an lấy đi.

Chỉ còn một vài ngăn kéo trống.

Nhưng âm thanh đó rất rõ ràng.

Có vẻ như ai đó đang đẩy và kéo ngăn kéo.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, cẩn thận đẩy cửa bước tới.

Càng đến gần phòng em gái, âm thanh càng rõ.

Tôi đưa tay đẩy cánh cửa phòng ra.

Tôi thấy mẹ tôi cúi đầu, đứng trước ngăn kéo, bất động.

"Mẹ?" Tôi nghi ngờ gọi.

"Miêu Miêu, em gái con làm sao nhét vào đây được?" Mẹ nhẹ giọng nói.

“Mẹ, chúng ta giao việc này cho cảnh sát được không?” Tôi thuyết phục.

Nhưng ngay sau đó, tôi thấy mẹ ngước lên nhìn tôi, nở một nụ cười quái dị.

"Con có bò vào như thế này không?"

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi run rẩy toàn thân.

Mẹ tôi mở ngăn kéo, nhìn tôi mỉm cười rồi từ từ chui vào ngăn kéo.
Một người cao ít nhất 1,65 mét đã vào như thế này.

Tôi hụt hơi, nhìn mẹ khuất dần trong ngăn tủ.

Nỗi sợ hãi khiến tôi rơi nước mắt không kiểm soát.

Tôi muốn gọi anh trai, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Đột nhiên, giọng nói của mẹ tôi vang lên sau lưng tôi.

"Miêu Miêu, con còn đứng đó làm gì?"

Tôi quay đầu lại, thấy mẹ đứng phía sau, nghi hoặc nhìn tôi.

Nhưng vừa rồi, tôi thấy rõ mẹ chui vào ngăn kéo.

"Mẹ..."

Run rẩy, tôi chỉ vào ngăn kéo.

Mẹ nhìn tôi lạ lùng, bước đến và mở ngăn kéo ra.

Ngăn kéo trống rỗng, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Nhưng tôi biết đó không phải là ảo giác.

Tôi đã nhìn thấy một người giống hệt mẹ tôi chui vào ngăn kéo.

"Miêu Miêu, sắc mặt con thật khó coi, có phải con mệt mỏi quá không?"

Mẹ tôi lo lắng đi tới, sờ trán tôi.

“Mẹ, con không sao, con chỉ hơi nhớ em gái thôi.” Tôi miễn cưỡng cười.

"Mau ngủ đi, mẹ muốn ở trong phòng em con một lát."

Mẹ lo lắng nhìn tôi, "Miêu Miêu, con mệt rồi, đi ngủ sớm đi."

Tôi bị mẹ thuyết phục rời khỏi phòng.

Nhưng giờ phút này, trong lòng tôi càng thêm tin tưởng manh mối mà em gái tôi đã để lại.

Thực sự có một người mẹ thứ hai trong nhà.

Cảnh sát đã lấy gần hết đồ của em gái nên tôi không có nhiều manh mối.

Tôi đã nghĩ kỹ về ngày con bé biến mất.

Hôm đó, mẹ gọi cho tôi.

Mẹ nói với giọng điệu khó chịu, em gái tôi lại cãi nhau với mẹ và bỏ nhà đi.

Lúc đó tôi đang làm việc nên nói với mẹ đừng quá lo lắng.

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng em gái mình đã bị giết.

Tôi tìm kiếm tất cả những thứ mà em gái tôi để lại, nhưng không tìm thấy manh mối hữu ích nào.

Ngay khi tôi định bỏ cuộc và rời đi, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.

Một bản nhạc quen thuộc vang lên, đó là một bản piano dành tặng cho em gái.

Tôi choáng váng.

Đây là bản nhạc độc quyền tôi đặt riêng cho em gái mình.

Bởi vì tất cả chúng tôi đều rất thích bản piano này.

Trên ID người gọi, đó thực sự là tên của em gái tôi.

Một cuộc điện thoại từ cõi chết.

Tôi run run cầm máy.

"Huyên Huyên, là em phải không?"

Có một âm thanh lạ phát ra từ đầu dây bên kia.

Giây tiếp theo,tôi nghe thấy giọng em gái tôi.

Con bé nói rất nhanh và giọng rất sắc bén.

Tôi chưa kịp nghe thấy em gái nói gì, điện thoại đã cúp máy.

Cuộc gọi đó là cuộc gọi đã được cài đặt trước.

Em tôi đã hẹn giờ cài đặt cuộc gọi này từ ba ngày trước.

Ba ngày trước, chính là ngày em ấy biến mất.

Tôi nắm chặt điện thoại và kết nối vào máy tính.

Tôi tua chậm âm thanh, cuối cùng tôi cũng hiểu những gì em muốn nói.

"Chị ơi, em biết cha chết như thế nào. Cha không phải chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Cha là bị người mẹ đó, người mẹ thứ hai trong nhà giết chết.”

“Khi chị nghe được đoạn ghi âm này, có thể em cũng đã chết rồi, chị phải cẩn thận người mẹ thứ hai...."

"Bà ta sẽ không giết người ngay, bà ta thích nhìn người khác sợ hãi. Khi có hứng thú, bà ta sẽ giết người một cách tàn nhẫn nhất."

Tôi nhấn nút tạm dừng.

Tim đập rất nhanh.

Bởi vì ngoài giọng nói của em tôi, tôi còn nghe thấy một giọng nói khác.

Tôi đã phát đi phát lại đoạn ghi âm một cách chậm chạp.

Ngay sau đó, tay tôi vô thức run lên.

Đó là tiếng cười.

Tiếng cười rất mỏng và sắc.

Đây không phải là giọng của em tôi.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một người đứng đằng sau tôi từ hình ảnh phản chiếu của màn hình máy tính.

Mẹ đứng sau lưng tôi, mẹ không di chuyển cơ thể mà quay đầu về phía tôi hết mức có thể.

Bà ấy nheo mắt nhìn tôi một cách vô cảm, nhưng bật ra một tiếng cười mỏng và sắc lẻm.

Nó hoàn toàn giống với tiếng cười trong đoạn ghi âm.

Tôi đã rất kinh hoảng.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không phải mẹ đã đi ngủ rồi sao!"

"Miêu Miêu, con đang nghe cái gì?"

Mẹ mở to mắt nhìn tôi ngơ ngác.

"Đây là giọng của em gái con phải không?"

Tôi cảm thấy ớn lạnh.

Tôi vội tắt máy tính, chỉ kịp nở một nụ cười.

"Mẹ ơi, con hơi nhớ em nên con chỉ nghe những bài hát đã thu âm cho em khi còn sống."

Mẹ tôi quầng mắt đỏ hoe, bà thở dài thườn thượt, cuối cùng không nói gì trở về phòng.

Tôi nhìn bóng lưng mẹ.

Lưng mẹ trông thật gầy.

Những ngày này, bà đã sụt cân rất nhiều.

Đây là hình ảnh của một người mẹ đau khổ vừa mất đi đứa con gái bé bỏng.

Nhưng bộ dạng vừa rồi khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bỗng nhìn bóng lưng mẹ mà lòng tôi lâng lâng một cảm giác kỳ lạ.
Cuối cùng, tôi đã biết sai ở đâu rồi.

Rõ ràng là mẹ tôi đang đi về phía trước và quay lưng lại với tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy những ngón chân của bà.

Gót chân hướng về phía trước, các ngón chân hướng về phía sau và toàn bộ bàn chân quay ngược lại.

Tôi đờ người, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Cổ họng tôi như bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Lúc này tôi mới thấy mẹ dừng lại.

Có một tiếng cười khe khẽ trong cổ họng bà ấy.

"Miêu Miêu, con có thấy mẹ trông kỳ lạ không?"

Mẹ quay lưng lại với tôi, giọng nói của mẹ rất lạ và sắc bén.

Tôi nín thở, mắt nhắm nghiền sợ hãi.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.

"Miêu Miêu, con sao thế, sao sắc mặt con khó coi thế?"

Tôi mở mắt ra và thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ.

Là gương mặt quen thuộc của mẹ, không phải gương mặt ma quỷ của người mẹ kia.

"Mẹ..."

Tôi không biết phải giải thích với mẹ như thế nào.

Mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: "Miêu Miêu, mẹ đã hiểu ra rồi. Mặc dù Huyên Huyên đã rời xa chúng ta nhưng mẹ cũng hy vọng chúng ta có thể vui vẻ mà tiếp tục sống."

Tôi định gật đầu, nhưng ngay sau đó, toàn thân tôi đông cứng lại.

Tôi thấy một góc màu đỏ lộ ra trên chiếc váy ngủ trắng mẹ tôi đang mặc.

Màu của máu.

"Miêu Miêu, con đang nhìn gì vậy?"

Giọng mẹ rất dịu dàng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nụ cười trên gương mặt mẹ ngày càng rạng rỡ.

Bà đến gần tôi và chậm rãi nói: "Miêu Miêu, con nghĩ cảm giác khi bị nhét vào bồn vệ sinh sẽ thế nào?"

Mẹ túm tóc tôi thật mạnh.

Tôi đã khóc và cầu xin mẹ để tôi đi.

Cánh tay gầy guộc của mẹ rất khỏe, kéo tôi đến tận nhà vệ sinh.

Tôi hét lên để anh trai có thể nghe thấy.

Nhưng anh tôi dường như không nghe thấy gì cả.

Tôi bị mẹ kéo vào nhà vệ sinh.

Trong cơn mê, tôi chợt nghĩ ra một điều.

Em gái tôi cũng bị mẹ nhét vào ngăn kéo như vậy sao?

Vào đêm đó, con bé cũng kêu cứu cầu chúng tôi giúp đỡ nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của em ấy cả.

Mẹ ấn mạnh đầu tôi xuống, và cả người tôi bị ấn vào bồn vệ sinh.
Xương tôi đau dữ dội.

Tôi cảm thấy kinh hoàng khi biết bà ấy thực sự muốn nhét tôi vào bồn vệ sinh khi tôi vẫn đang còn sống.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro