TRUYỆN LES (LGBT): HẠNH PHÚC MONG MANH ( PHẦN CUỐI)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Cuối cùng 1 năm cũng đã trôi qua Trang đã thi đậu vào Đại Học, và cũng bước vào năm học đầu tiên của Trường Kiến Trúc Thiết Kế còn Hoa thì chuẩn bị về nước sau một thời gian dài chữa bệnh. Trong 1 năm này Trang luôn chờ và đợi Hoa trở về, Trang không ngừng nổ lực cố gắng học tập để khi về nước Hoa được vui lòng và Trang mong sau này có thể lo cho tương lai của hai đứa. Suốt đêm dài Trang không ngủ được mong tới sáng để đi rước Hoa, cả đêm Trang trằn trọc mãi cho đến 4g sáng Trang tất bật chuẩn bị mọi thứ để ra sân bay rước Hoa trở về.

Đúng 9giờ máy bay mói hạ cánh mà Trang đã đến từ rất sớm lúc 5giờ, bồi hồi ngồi chờ suốt 4giờ đồng hố khi nghe tiếng đọc bên trong phát ra là máy bay Hoa đã hạ cánh thì trong lòng Trang càng vui mừng càng hồi hộp hơn, Trang cứ loay hoay đi qua đi lại trông ngóng bước chân của Hoa ra. Từ trong cánh cửa Hoa bước ra từ xa Trang đã vọi gọi thật  to:

  -Hoa! Hoa! Em

Bước ra cùng Hoa là một anh chàng khá đẹp trai đi cùng bên cạnh Hoa. Anh chàng ấy tên Tuấn là Bác Sĩ ở Việt Nam một Bác Sĩ giỏi được cử sang Anh để phẩu thuật cho những trẻ em mồ côi và quen được Hoa. Từ xa Trang đã chạy thật nhanh tới ôm chầm lấy Hoa, nhưng dường như Hoa không biết gì cả xem Trang như người xa lạ Hoa ngơ ngác và đẩy thật mạnh Trang ra và nói:

  -Xin Lỗi cô là ai mà ôm chầm lấy tôi vậy! Tôi không quen biết cô! Cô ôm nhầm người rồi.

Rồi Hoa nắm lấy tay Tuấn bỏ đi khiến Trang như đứng từ trên cao té xuống lòng Trang đau đớn vô cùng khi bao tháng ngày chờ đợi giờ đây tan thành mây khói. Trang cố tình chạy theo nắm giữ lấy tay Hoa và chiếc Vali nhưng Hoa đã không còn nhận ra Trang là ai nữa, Hoa không thèm nhìn Trang dù chỉ một lần mà còn nói những lời khiến Trang vô cùng đau đớn sau một hồi giằn co mong Hoa nhớ lại Trang nhưng Hoa đã làm ngơ người bạn trai đi cùng Hoa bước đến đẩy thật  mạnh Trang té xuống nền tát vào mặt Trang và nói:

   - Cô nên biết điều một chút đi! Hãy nhìn lại xem mình là ai mà đòi chạm vào bạn gái tôi! Cái thứ người như Cô là đĩa mà đòi đeo chân hạc ah! Tôi cảm thấy nhục dùm Cô đó! Nhìn lại đi trai không ra trai gái không ra gái, tôi không biết cái xã hội này tại sao lại có người như Cô nữa! Đừng bao giờ làm phiền bạn gái tôi nữa nếu không đừng trách tôi sao lại tàn nhẫn đó! Hiểu chưa đồ bệnh hoạn!

Nói xong Tuấn nắm tay Hoa bước lên xe Taxi mà không một lần nhìn lại xem Trang như thế nào, Trang như giữa biển khơi không biết phải tắp vào đâu khi mọi người xung quanh đang nhìn Trang bằng ánh mắt khinh bỉ Trang ngồi thẩn thờ mặc cho những lời mắc nhiếc của Tuấn, nước mắt Trang rơi không sao cầm lại được Trang khóc vì Hoa chứ không phải vì những lời nhục mạ của Tuấn, Trang khóc cho sự vô tình quen đi lời thề non hẹn biển mà hai người từng hứa với nhau khóc vì Hoa đã thay đổi khóc cho bản thân mình không giống người bình thường. Hoa bước về phòng mà như rã rời thân sác nằm trong phòng suốt mấy ngày liền suy nghĩ cho tình yêu của mình Trang chỉ biết khóc và khóc thôi, Trang như không còn sức làm gì cũng không nỗi mối tình đó như  đánh gục Trang, làm cho Trang hao gầy sức khỏe, nhiều lần Trang  muốn bỏ cuộc muốn kết thúc đời mình nhưng nỗi  lo âu về Hoa, Trang không thể nào yên tâm được tình yêu mãnh liệt ấy đã thoi thúc Trang phải cố lên cố gắng lên vì Hoa không đươc bỏ cuộc dù Hoa có thay đổi có như thế nào đi nữa thì vẫn không thể lùi bước còn một chút cũng phải hy vọng

Cuối cùng Trang đã đi học trở lại mỗi ngày đi học về Trang đều đến nhà Hoa đứng ở trước cổng mà không dám vào chỉ nhìn từ xa thấy Hoa hạnh phúc là Trang cũng vui rồi. Sáng ngày nào Trang cũng dậy thật sớm Trang luôn cố gắng và không từ bỏ mọi nổ lực nào vì một lời hứa của Hoa dù là 0,001 phần trăm Trang cũng không lùi bước. Sáng ngày nào Trang cũng mua 1 nhánh hoa hồng cùng kèm theo lời chúc gởi đến Hoa rồi từ xa Trang nhìn Hoa cầm cây bông và đọc lá thư với tâm trạng vui vẻ Trang bước ra về với niềm hy vọng mãnh liệt bừng lên cứ như thế ngày lại ngày trôi qua Trang luôn đứng trước cửa nhà Hoa nhìn vào, nhìn thấy cảnh Hoa và Tuấn bạn trai Hoa thân thiết với nhau mà Trang cười ra nước mắt Trang lặng lẽ bước ra về còn Hoa thì được vui sướng bên người yêu.

Sáng hôm sau cũng như mọi ngày Trang đêm hoa đến tặng thì gặp Mẹ của Hoa. Mẹ Hoa vừa bước ra cổng thì đã thấy Trang nhìn Trang, Mẹ Hoa vừa thương vừa hận, thương Trang vì Trang luôn tận tình dù biết Hoa thay đổi đối xử với Trang như vậy mà Trang vẫn quan tâm lo lắng cho Hoa, còn hận Trang vì Trang đã đẩy Hoa vào vòng vây không thuở được xém chút mất mạng. Bà mở cửa ra với đôi mắt u buồn bà nhìn Trang và nói:

   - Cháu hãy về đi đừng đến đây tìm Hoa nữa! Bây giờ Hoa đã có cuộc sống riêng rồi cháu nên hiểu cho Hoa, đừng làm khổ Hoa nữa! Hãy để cho Hoa được yên! Nếu cháu thương Hoa yêu Hoa thật lòng thì hãy nghe lời Bác mà chúc phúc cho Hoa vì còn hơn 3 tháng nữa là Hoa sắp làm lễ đính hôn rồi! Bác mong cháu sẽ đến dự và chúc phúc cho Hoa như một người bạn được không cháu?

Nge Mẹ Hoa nói mà Trang như sét bên tai Trang như ngã gục xuống đôi chân không còn đứng vững được nữa cả thế giới như muốn đỗ xuống người Trang, Trang cười nhạt trong sự đau khổ. Vừa lúc đó Hoa và Tuấn đi đâu về đến nhà Hoa nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi nhưng Trang biết nụ cười đó Hoa không dành cho Trang và cũng chẳng bao giờ Trang có được nụ cười đó như ngày xưa. Vừa bước đến gần Trang, Hoa nói:

  -Thì ra bạn là người tặng hoa cho mình trong suốt thời gian qua ah!

  -Trang đáp nhẹ nhàng: Vâng ah!

  -Hoa: Cười! Mình cảm ơn bạn nhiều lắm! Bạn thật tốt với mình!

Vừa lúc đó Tuấn đi nhanh tới giật lấy cành hoa và lá thư trên tay Hoa quăn xuống đất đạp lên nó và xỉ vào mặt Trang:

   - Tao cảnh cáo mày rồi mà sao mày không nghe vậy, mày có tin là tao chặt mày ra từng khúc cho cá ăn không! Đồ biến thái! Đồ đồng tính mà cũng biết yêu nữa  hả? Sao mày cứ tìm người yêu tao hoài vậy? Hình như mày không có lổ tai không nghe biết tiếng người nói mày là loại gì hả? Tao khinh đồ bẩn thỉu như mày! Mày hiểu chưa? Mày còn vác bản mặt mày tới lần nữa là không còn mạng để về đâu biết chưa?

Quá đau khổ và bị xúc phạm Trang quay mặt bỏ chạy trong niềm đau tột cùng đâm đầu ra xe nhưng may thay là xe đã thắng kịp thời, Trang chạy về trong sự đau khổ không tả nỗi, còn Hoa như phát run lên khi thấy Trang như vậy vì trong sâu thẳm tận đáy lòng Hoa, Hoa biết mình còn yêu Trang rất nhiều, Hoa chỉ muốn thử lòng Trang xem là Trang có thay đổi hay không nhưng không ngờ sự việc lại xảy ra quá đổi là xấu so với dự tính của Hoa. Tuấn kéo tay Hoa vào nhà với ánh mắt giận dữ tuy chưa cưới nhau nhưng Tuấn và Hoa đều ở chung một nhà của Hoa với thái độ của Tuấn, Hoa không thể nào chịu nổi nên đã bỏ lên phòng. Trang về nhà nằm vùi trong phòng suốt mấy ngày liền rồi Trang suy nghĩ nếu mình học tốt có tương lai thì sẽ không một ai dám khinh thường mình nữa, vừa đi học ở trường vừa xin đi làm thêm tiếp thị ngoài giờ để kiếm thêm thu nhập trang trãi cho cuộc sống ngoài ra Trang còn đăng kí học tiếng Anh để sau này giúp ít nhiều trong công việc của mình và cũng như  để trau dồi thêm vốn kiến thức Anh ngữ.

Duyên trời đã định không ai đoán trước được điều gì, khi buổi học đầu tiên vừa vào đến lớp vì quá vội Trang vô tình đã đụng trúng Hoa khi giúp Hoa nhặt lại tài liệu Trang giật mình bỡ ngỡ khi được học chung cùng lớp với Hoa, cùng ngồi chung, cùng về chung nỗi căm ghét Trang ở Hoa đã được xóa dần Hoa ngày càng gần gũi với Trang hơn những gì Hoa không hiểu điều nhờ Trang giải đáp giúp. Mỗi khi Hoa về không ai rước Trang đã đến đứng bên cạnh Hoa làm điểm tựa chở Hoa về cùng vui đùa đi ăn kem với nhau trên đường về thì Hoa và Trang đã gặp Tuấn, mặt Tuấn nóng giận hầm hầm bước tới kéo Hoa về và đánh Trang ngã gục xuống đường, Hoa quay lại nhìn nhưng Tuấn không cho kéo mạnh Hoa lên xe và chở về ngay, mặt Trang ở lại như thế nào, bây giờ đối với Trang cho dù có ra sao bị đánh đập hay bị mắng chưởi Trang đều không quan tâm nữa vì Trang giờ đây như đã chết khi ngày Hoa trở về lạnh lùng không nhận ra Trang là ai nữa.

Kể từ hôm đó Hoa và Trang ít gặp nhau hơn vì Tuấn đã xin chuyển cho Hoa học lớp khác dù Hoa không muốn nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn khi Tuấn đã tạo tình cảm quá tốt đẹp với Ba Mẹ Hoa, dù không được gặp Hoa thường xuyên như trước nhưng mỗi tối khi đi học về Trang đều chạy xe ghé qua nhà Hoa từ dưới đất Trang nhìn lên phòng của Hoa thấy phòng Hoa còn mở đèn sáng  nên Trang luôn đứng chờ nhìn lên cho đến khi nào Hoa tắt đèn ngủ thì Trang mới bước ra về, cứ như vậy ngày nào Trang cũng đến có hôm vì quá mệt mõi Trang đã ngủ gục ở băng ghế đá trước nhà Hoa. Sáng hôm sau Mẹ Hoa đi chợ sớm nhìn thấy Trang nằm co ro cúm rúm rút người lại trên ghế đá mà không có gì đắp trên người Bà cảm thấy vô cùng xót xa Bà bước đến gần Trang và đánh thức Trang dậy. Trang mở mắt ra hơi ngạc nhiên vì nhìn thấy Mẹ Hoa. Trang vội thức dậy và xem đồng hồ thì thấy gần đến giờ đi học rồi nên vội cảm ơn và chào Mẹ Hoa để về nhà kịp chuẩn bị cho giờ đi học. Mẹ Hoa nhìn theo mà bùn cho số phận hai đứa, 1 người chờ đợi còn 1 người sắp phải lên xe hoa, Bà xót thương cho số phận Hoa và Trang khi hai đứa có duyên mà không nợ Bà ước gì Trang là 1 người con trai thật sự dù Trang có ra sao có nghèo khó như thế nào thì Bà cũng chấp nhận nhưng ở đây Trang lại là một người con gái Bà không thể nào chịu được. Suy nghĩ một hồi bà chợt nhớ phải đi chợ để kịp chuẩn bị bữa ăn sang cho Hoa và Tuấn, Bà vội vàng đi ra chợ nhưng trong lòng vẫn còn buồn không sao nguôi được.

Trang về nhà thay đồ chưa kịp gì hết đã vội đến trường sau giờ học Trang lại tiếp tục đi quảng cáo các mẫu sản phẩm để kiếm thêm thu nhập ngày giờ của Trang phủ kín  không còn giờ rãnh tối thì phải đi học thêm tiếng Anh. Thời gian trôi  qua mau Trang cũng đã trưởng thành và chững chạc hơn nhiều, thời gian học ở trường cũng đã lâu đến lúc trường của Trang lên kế hoạch tổ chức cho sinh viên đi thực tập khảo sát thực tế ở vùng ngoại ô cách trường Trang cũng không xa lắm. Nơi mà Trang thực tập là một ngôi biệt thự lộng lẫy với cách trang trí rất kinh tế và đẹp mắt mọi thứ đều rất trang trọng. Lần này đi trong nhóm người thiết kế vẽ đẹp nhất là Trang , Trang chỉ nhìn sơ qua là có thể phác họa được bản vẽ và cách trang trí rất tuyệt vời mọi người đi thực tập chung ai cũng đều khen ngợi Trang cả, nhưng hòa trong niềm vui đó Trang bất chợt gặp Tuấn bạn trai của Hoa. Tuấn đến đây với ý định mua lại ngôi biệt thự này để sau khi đám cưới có thể dọn về đây sống riêng, nhưng Trang cũng không để ý gì tới Trang chỉ lo đi tham khảo để nghỉ ra ý tưởng mới cho mình thôi khi, Trang đi ra khu vườn phía sau thì vô tình Trang đã nghe được cuộc điện thoại nói chuyện của Tuấn và người bên kia, cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu, Trang không định nghe chuyện của người khác nhưng rồi những hành động và lời nói bất thường của Tuấn đã buộc Trang phải nán lại và nghe, ý định của Tuấn không chỉ yêu Hoa mà trong chuyến đi trở về Việt Nam lần này Tuấn còn có ý đồ xấu là buôn gan và mật người sang nước ngoài để bán, một sự thật vô cùng phủ phàng cho Hoa khi Hoa chỉ là cái cớ là con cờ để Tuấn dễ dàng thực hiện ý đồ của mình nhiều hơn lợi dụng sự tin cậy và giàu có của gia đình Hoa Tuấn đã bất chấp mọi thủ đoạn .

Biết được ý đồ của Tuấn, Trang cố gắng tìm mọi cách giúp Hoa thoát khỏi Tuấn , sau khi từ ngôi biệt thự trở về Trang luôn suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể giúp Hoa, có nên nói sự thật này cho Hoa và gia đình biết không? Liệu khi nói ra Hoa và mọi người có tin lời nói đó không khi kẻ đó lại là chồng sắp cưới của Hoa người ta quyền cao chức trọng ai sẽ tin mình nói đây. Hằng ngày Hoa vẫn cứ ngây thơ vươi tươi  bình thản bên cạnh Tuấn, bây giờ gặp lại Trang Hoa chỉ biết nhìn bằng ánh mắt xa lạ dù một lời hỏi thăm một lời chào Hoa cũng không còn dành cho Trang nữa, trái tim Hoa cũng dần tan nát nhưng biết làm sao hơn khi Hoa sắp là vợ của người ta rồi níu kéo chỉ thêm đau buồn Hoa không muốn Trang buồn và đau khổ nữa, Hoa nghĩ đó là cách tốt nhất để Trang quên đi Hoa, nhưng Hoa đâu biết mọi  cử chỉ hành động của Hoa làm Trang càng đau nhói lòng nhiều hơn và không sao Trang quen được từng lời nói, từng lời hứa, ngày trở về sẽ trùng phùng với nhau mà giờ đây như người xa lạ, nhiều lúc Trang suy nghĩ ước gì mình là người bình thường như bao nhiêu người khác, cũng muốn được hạnh phúc bên gia đình và người thân chứ không phải là một kẻ biến thái luôn bị mọi người khinh bỉ ghê sợ cả gia đình Trang giờ đây Trang cũng không dám nhìn mặt ai hết nhiều đêm Trang thức suốt để nghĩ cho số phận mong manh của mình sẽ đi về đâu khi mà phía trước còn quá nhiều chong gai nhớ đến Hoa, mắt Trang lại cay cay nước mắt tuôn đầm đìa trên chiếc gối của mình mệt mõi quá với những gì xảy ra Trang nhủ thiếp đi khi nào chẳng hay. Ngày hôm sau Trang đã đến lớp kế bên để xin số điện thoại của Hoa may mắn thay là người tta đã giúp Trang xin được số điện thoại của Hoa, Trang cầm số điện thoại Hoa trên tay mà không biết phải làm như thế nào bây giờ, quá vui mừng trong suốt buổi học Trang cứ ngồi thẩn thờ ra mà cười vì vui mừng khôn xiết.

Tối về Trang điện thoại cho Hoa muốn hỏi thăm Hoa nhưng khi Hoa bắt máy thì Trang lại tắt đi vì sợ nếu nghe được tiếng Trang thì Hoa sẽ đổi số và Trang sẽ không còn liên lạc được nữa. Buổi sáng tin mơ Hoa tất bật với bữa ăn sáng cho gia đình thì từ phía sau Hoa, Tuấn đã ôm chầm lấy eo Hoa và nói thỏ thẻ bên tai Hoa:

  - Hôm nay bà xã của anh giỏi quá ta! Chắc hôm nay là ngày đặc biệt gì phải không nè! Mà khiến cho bà xã anh tận tình xuống bếp làm bữa điểm tâm sáng vậy ta!

   - Hoa: cười, cũng như mọi ngày thôi mà đâu gì đặc biệt đâu anh! Thôi anh vào tắm thay đồ đi rồi ra ăn sáng cùng em để còn đi làm nữa nè!

Hoa đẩy Tuấn vào trong phòng tắm rồi ra dọn bữa ăn sáng , bất chợt điện thoại Tuấn reo lên hoài mà không ai nghe máy Hoa nghĩ đang có chuyện gấp gì nên vội nhấc máy lên nghe thử:

   -Bên kia nói vói giọng ra lệnh và hung tàn: Mày còn 1 tháng nữa để hoàn thành nhiệm vụ đó chỉ có 2 cái gan người thôi mà làm cũng không xong, nhiệm vụ không thành thì mày chuẩn bị cái mạng mày mà thế đi nha!

Vừa nghe nói xong Hoa như rụng rời cả người, Tuấn từ trong phòng bước ra hỏi có chuyện gì vậy nhìn thấy Hoa cầm điện thoại mình, Tuấn vội giựt lại chiếc điện thoại và nói với giọng bực tức:

  - Ai cho cô nghe điện thoại của tôi vậy hả? Từ nay tôi cấm cô đụng đến điện thoại của tôi! Cô liệu hồn đó!

Hoa đứng lặng người ra, còn Tuấn thì bỏ xuống nhà lấy xe đi mất từ sáng đến chiều tối mới về, khi về trên người nồng nặc mùi rượu. Trước mặt Ba Mẹ Hoa thì Tuấn tỏ ra ngoan hiền lễ phép nhưng sau lưng họ Tuấn như một con quỹ dữ luôn mắng nhiếc la chưỡi Hoa không tả được, kể từ khi Hoa nghe điện thoại của Tuấn thì thái độ của Tuấn thay đổi một trăm tám mươi độ mọi hành vi cử chỉ của Tuấn cũng khác thường chỉ cần có điện thoại reo lên là Tuấn lại giật mình, còn Hoa thì nươm nướm lo sợ khi sống chung với một người hết sức bí hiểm như Tuấn. Hoa không biết Tuấn đang làm gì nhưng Hoa nghĩ và đoán dược Tuấn đang thực hiện một âm mưu có liên quan đến mạng sống của con người. Từ dạo ấy Hoa càng tránh né Tuấn hơn, Hoa muốn đi tìm Trang nhưng không sao gặp được. Tuấn biết Hoa đã biết chuyện buôn gan người của mình nên đã cho ngưởi theo dõi Hoa. Dù Hoa đi đâu làm gì Tuấn cũng đều biết cả. Còn hơn hai tuần nữa là Tuấn phải có đủ hai lá gan để giao cho người ta rồi đối với Tuấn là Bác Sĩ phẩu thuật giỏi nên chuyện lấy gan là không thành vấn đề . Khi Tuấn giao gan xong cũng là lúc Tuấn và Hoa làm lễ đính hôn. Mọi suy nghĩ trong Tuấn giờ như điên cuồng Tuấn không yêu Hoa nên Tuấn đã quyết định đổi lấy tính mạng Hoa sẽ lấy gan của Hoa vì Hoa đã biết được bí mật của Tuấn rồi. Vì ham tiền nên Tuấn không từ bỏ bất kì thủ đoạn nào.Hoa thì đang lo lắng cầm tấm thiệp trên tay mà run sợ khi đưa nó cho Trang đôi mắt Trang rưng rưng nhìn về phía Hoa như muốn nói điều gì đó mà không thành lời. Hoa bước ra về mà lòng đau như cắt cũng đâu khác gì Trang. Một cuộc hôn nhân không mong muốn vui lòng người lớn mà lại cắt lòng người trẻ. Trong thâm tâm Hoa muốn nói lên là:

  -Hoa còn yêu Trang nhiều lắm cám ơn Trang về tất cả Trang hãy hiểu và tha thứ cho Hoa! Hãy xem Hoa như kẻ bội bạc mà quên đi, tìm người xứng đáng mà yêu Trang nhé!

Hoa chạy thật nhanh để cố giấu đi những giọt nước mắt, Trang muốn chạy theo để ôm lấy Hoa lần cuối nhưng đôi chân Trang không thể nào bước nổi và giờ đây Trang cũng không còn tư cách gì mà níu giữ Hoa ở lại:

   - Thôi tình yêu mình đến đây Hoa nhé! Giọt nước mắt này cuối cùng gởi đến Hoa Trang sẽ luôn cầu chúc cho Hoa được hạnh phúc và bình an! Dù ở nơi nào đó hay đi đến chân trời nào Trang cũng sẽ luôn nhớ và nghĩ về Hoa

Hoa chạy vể gần đến nhà thì bỗng nhiên có một vật gì nặng đập mạnh vào đầu Hoa làm Hoa ngất xỉu, khi tỉnh dậy Hoa đã thấy mình bị trói chặt trong một căn hầm nhỏ của ngôi biệt thự, Hoa cố gào thét:

  - Có ai không cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Hoa gọi trong tiếng khóc nhưng điều vô hiệu không ai nghe thấy tiếng Hoa cả, từ trên phía cầu thang có tiếng bước chân đi xuống đó là Tuấn, Hoa vô cùng bất ngờ Hoa giật cả mình khi không thể nào tin đó là Tuấn, ánh mắt Tuấn nhìn Hoa như muốn nuốt chững Hoa vào người và nói:

   - Người đẹp của anh hãy ráng đợi anh vài ngày nữa đi thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi mà!

  - Hoa: Không mà! Hãy thả em ra đi! Em xin anh mà! Đừng đối xử với em như vậy! Anh muốn gì cũng được! Em xin anh mà Tuấn ơi!

  -Tuấn: Cô đừng có nằm mơ nữa tôi không yêu cô! Cô hiểu chưa cô chỉ là công cụ kiếm tiền của tôi thôi! Tôi chờ đợi ngày này bao lâu rồi cô biết không?

  - Hoa: Gào lên trong tiếng khóc! Cứu tôi với! Cứu tôi!

  -Tuấn: Cô im đi dù cô có la đến chết cũng không ai cứu được cô đâu khôn hồn thì ngồi yên đó cho tôi.

Hoa cố gắng dẩy dụa để tìm cách thoát thân nhưng đã bị Tuấn tát mạnh vào mặt và ngất đi. Tuấn có vẻ đắc ý hắn bật cười, giọng cười của hắn như một con quỹ dữ làm rung rợn cả căn hầm rồi hắn bước lên bỏ mặt Hoa ở lại một mình trong căn hầm lạnh lẽo u ám đó. Ở nhà thì Ba Mẹ Hoa vô cùng lo lắng khi mấy ngày liền chẳng thấy Hoa và Tuấn đâu cả, gọi diện thoại cho Hoa và Tuấn thì đều là thuê bao không liên lạc được, từ ngày về Việt Nam đến giờ Hoa chưa đi dâu xa nhà cả mà đã ba ngày trôi qua không thấy Hoa gọi về từ trước đến giờ dù đi đâu bao lâu Hoa cũng nói trước còn lần này thì mất tích điện thoại cũng chẳng thấy đâu, Tuấn cũng đột nhiên biến mất không một lời. Hai ông bà, đứng ngồi không yên định báo cảnh sát nhưng lo sợ con mình sẽ gặp nguy hiểm hơn, trong khi hai ông bà đang lo lắng thì bất chợt có người đưa thư đến, hai ông bà ríu rít vui mừng tưởng là thư của Hoa vội chạy ra mở cửa, nhưng khi Mẹ Hoa mở lá thư ra đọc thì bà đã ngất xỉu Ba Hoa vội đỡ bà ấy vào nhà và cầm lá thư lên đọc và ông chỉ biết thốt lên:

  -Trời ơi!

Vì lá thư này có người gởi cho Tuấn hối thúc Tuấn nội trong hai tuần nữa phải đêm bằng được hai cái gan người về Anh để kịp phẩu thuật cho một tên trùm giàu có nhất ở bên Anh. Ba Mẹ Hoa giờ mới nhận ra bộ mặt thật của chàng rễ tương lai, vẻ bề ngoài ngoan hiền lễ phép tài giỏi nhưng ai ngờ đó là một tên buôn gan người thứ thiệt. Ba Mẹ Hoa tuyệt vọng vì đã quá tin tưởng giao Hoa cho Tuấn và giờ đây Ba Mẹ Hoa đã phần nào hiểu ra lý do mà mấy ngày nay Hoa mất tích, quá đau khổ Mẹ Hoa chỉ biết gào thét và khóc lóc bà vội chạy đi tìm Hoa thì vừa lúc đó Trang tới vì mấy hôm  liền Trang không thấy Hoa đi học nên lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không điện thoại thì lại khóa máy, Trang vừa tới cổng thì gặp Mẹ Hoa chạy ra vừa thấy Trang, Ba Mẹ Hoa vui mừng khôn xiết, Mẹ Hoa ôm lấy Trang và khóc nức nở Trang dìu bà ấy vào nhà và hỏi:

   - Có chuyện gì vậy Bác? Sao Bác hốt hoảng quá vậy? Có phải Hoa gặp chuyện gì rồi không Bác?

  - Hoa nó mất tích mấy ngày nay rồi cháu ah! Bác lo quá không biết nó đi đâu nữa? Cháu giúp Bác tìm nó về đi! Những chuyện trước đây Bác xin lỗi cháu! Hãy vì Hoa mà bỏ qua cho Bác nha Trang! Cũng tại Bác mà mọi chuyện mới thành ra thế này!

  - Mà chuyện gì vậy Bác Bác kể đầu đuôi cho cháu nghe đi, tại sao Hoa lại mất tích?

Mẹ Hoa nói trong tiếng khóc ngẹn ngào, Ba Hoa vội đưa lá thư đang cầm trên tay cho Trang đọc, đọc xong lá thư Trang cũng hiểu ngầm ra mọi chuyện vì trước đó Trang đã biết được chuyện Tuấn buôn gan người trong lần đi thực tập ở ngôi biệt thự, giờ đây Ba Mẹ Hoa không còn biết tin cậy trong nhờ ai ngoài Trang cả, ngồi suy nghĩ một hồi Trang vội đứng dậy xin phép Ba Mẹ Hoa ra về để đi tìm Hoa,vì khi Tuấn về Việt Nam ngoài nhà Hoa ra thì Tuấn chỉ ở ngôi biệt thự đó chứ không đi đâu được nữa Trang bước ra và nói vói Ba Mẹ Hoa:

  - Xin hai Bác đừng quá lo! Cháu sẽ tìm Hoa trở về cho hai Bác mà, hai Bác cứ yên tâm chờ cháu! Cháu đi một chút sẽ về rồi đưa hai Bác đi tìm Hoa! Hai Bác đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe! Cháu nghỉ Hoa sẽ không sao đâu ah! Xin phép hai Bác cháu đi!

Sau một hồi ngồi đợi, thì Trang đã quay lại lần này Ba Mẹ Hoa lo lắng định đi cùng Trang nhưng Trang đã ngăn lại:

  - Cháu xin được dẫn Bác trai đi cùng, còn Bác gái hãy ở nhà vì tình hình đang xảy ra nghiêm trọng mà sức khỏe Bác lại yếu không cho phép, Cháu sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Bác! Bác hãy ở nhà đợi tin Cháu và Bác Trai! Nếu trong vòng hai tiếng nữa Bác không thấy cháu và Bác Trai trở về hay liên lạc gì thì Bác hãy báo với công an đến địa chỉ này giúp Cháu nha Bác!

Rồi Trang chở Ba Hoa đi đến ngôi biệt thự lộng lẫy ấy ngôi biệt thự được trang bị rất kín đáo khóa cổng ngoài cả cổng trong không cách nào vào được, Trang và Ba Hoa đứng ở ngoài lo lắng và quan sát rất kỉ nhưng không biết làm sao để vào được Trang nói với Ba Hoa

   - Mình đành đánh liều leo tường vào đi Bác ah! Chứ đứng ở ngoài đây hoài cũng không làm được gì càng lo lắng thêm thôi mình mà chậm trễ là tính mạng Hoa càng nguy hiểm!

Nghe Trang nói có lý Ba Hoa và Trang đành liều leo vào dù biết đó là hành vi trái pháp luật nhưng vì cứu con mình đành phải chịu dù cho có như thế nào cũng được, khi vào được ngôi biệt thự Ba Hoa và Trang lần lần theo con đường nhỏ bên hông  để đi thì thấy Tuấn từ bên trong nhà đi ra, hai người núp vào hàng cây phía sau đợi khi Tuấn lái xe đi ra khỏi nhà với vẻ gấp gáp thì hai người mới tìm cách vào bên trong ngôi biệt thự do cửa bị khóa cặt không sao mở được nhưng nhờ hên là hồi nhỏ Trang có học được cách mở khóa trộm mà người ta chỉ cho nên lấy ra sử dụng thử không biết có hiệu nghiệm không nhưng trong lúc cấp bách thế này thì phải làm thử sau một hồi dò tìm cách mở Trang đã may mắn mở được cửa ra vui mừng quá Trang hô toán lên:

  - Hoa ơi! Hoa ơi! Em ở đâu vậy? Hoa ơi! Trả lời anh đi? Em đang ở đâu? Anh và Ba đến cứu em đây!

Gọi mãi tìm mãi đã hơn một tiếng trôi qua mà không thấy bóng dáng tiếng Hoa trả lời, Trang đến bên nhìn khung hình mà Hoa và Tuấn đã chụp nhìn thật lâu và cầm tấm hình lên xem vừa đụng vào tấm hình đó Trang vô tình xoay qua thì phía sau tấm hình đó mở ra một căn hầm nhỏ, Trang hoảng hốt gọi Ba Hoa vào xem và hai người cùng nhau đi xuống tầng hầm đó, vừa xuống Ba Hoa đã thấy con mình bị trói chặt từ tay đến chân nằm bất tỉnh

  -Hoa ơi! Con sao thế này! Tỉnh lại đi con! Cứu con tôi với!

Ba Hoa quá hốt hoảng chỉ biết la lên khi thấy con mình như vậy. Trang vội đến ôm chầm lấy Hoa đánh thức Hoa tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thấy Ba và Trang, Hoa vui mừng khôn xiết khóc nức nở trong tiếng khóc ôm chầm lấy Ba và Trang, trong giờ phút nguy kịch nhất Trang nói:

-         Mình đi mau chỗ này không thể ở lâu được, mình phải thoát ra khỏi chỗ này rồi tính! Mình dìu Hoa đi mau thôi Bác!

Trong lúc này Tuấn như có linh cảm chuyện mình bị ai đó phát hiện nên đã quay đầu xe về nhà ngay để đưa Hoa đi chỗ khác vừa về đến nhà đã thấy cửa nhà mình mở toan Tuấn biết chắc có chuyện không hay nên đôi mắt trừng lên tìm kiếm khắp nơi xem có ai không nhìn qua bên tắm hình thấy ai đó đã mở nó Tuấn bước xuống căn hầm thì vừa lúc đó Ba Hoa và Trang dìu Hoa đi lên thấy Tuấn ba người giựt mình hốt hoảng đôi mắt quỷ dữ của Tuấn nhìn trừng vào ba người với giọng nói đanh đá chua chát:

  - Bất ngờ lắm hả? Muốn đi lắm hả? Đông đủ thế này mà vội gì dữ vậy? Tụi bây hay lắm dám dột nhập vào nhà tao? Ngày tận của tụi bây cũng sắp tới rồi đó!

Tuấn vừa bước tới vừa cầm thanh sắt vỗ vỗ vào tay làm cả ba người phải lùi về phía sau mà hốt hoảng Tuấn chỉ vào mặt từng người nói, trước tiên là Trang:

  - Mày cũng gan dữ ha con nhỏ bệnh hoạn kia? Mày yêu nó lắm hả? Muốn chết chung với nó ah? Để hôm nay tao cho hai đứa bây được toại nguyện! Mày cản đường tao nhiều lắm rồi không đợi tao tìm mày cũng tự tới! Tại mày hết đó mày biết không?

Rồi hắn chuyển sang Hoa:

  - Còn mày! Ở bên tao mà suốt ngày mày tơ tưởng đến nó, tao không định bắt mày mà tại mày ép tao, mày nhiều chuyện quá, mày làm cho tao ăn ngủ không yên lo sợ nên tao mới như vậy mày biết là mày làm tao khổ sở mấy ngày nay lắm không! Mọi chuyện cũng tại mày và nó! Hai đứa bây nhiều chuyện quá nên hai đứa bây phải chết hết.

Thấy mọi chuyện không ổn có vẻ nghiêm trọng Trang nói nhỏ với Ba Hoa là:

 - Bác dẫn Hoa tìm cách thoát khỏi nơi đây trước đi còn Tuấn  thì để cháu đối phó. Bác hãy nghe cháu mình không còn nhiều thời gian nữa đâu, nếu không thì sẽ không kịp sẽ nguy hiểm đến cả ba người Bác ah!

Trang bỏ tay Hoa ra để Ba Hoa dẫn đi:

  - Hoa: Không nếu đi thì mình cùng đi em không muốn bỏ anh một mình đâu! Em không đi.

  - Em hãy nghe lời anh đi trước đi anh không sao đâu mà anh biết mình phải làm sao mà em! Em hãy đi với Ba thoát ra khỏi nơi đây rồi tính

Ba Hoa kéo Hoa đi nhưng Hoa vừa khóc vừa nhìn lại không đi

  - Buông con ra con không đi đâu! Ba ơi ! Con không thể bỏ Trang một mình được

Vừa kéo Hoa được một đoạn thì Tuấn cầm thanh sắt đánh vào người Ba Hoa:

  - Muốn chạy hả?

Trang nhìn thấy chạy tới xô Ba Hoa và Hoa ra để đỡ cho Ba Hoa. Trong lúc mọi chuyện xảy ra rất nguy hiểm Mẹ Hoa ở nhà đang lo lắng đứng ngồi không yên bồn chồn đôi mắt bà cứ giật lia lịa linh cảm cho bà biết chuyện không hay đã xảy ra cũng đã hơn hai tiếng trôi qua mà không thấy tin tức gì. Mẹ Hoa vội đến đồn công an trình báo sự việc, các chiến sĩ công an cùng Mẹ Hoa đến địa chỉ mà trước đó Trang đã đưa cho Mẹ Hoa.

Trong lúc giằng co Trang giữ chân Tuấn lại để cho Ba Hoa đưa Hoa ra khỏi nơi đó đã bị Tuấn dùng thanh sắt đập mạnh vào đầu nhiều lần tưởng như không thể gượng dậy nổi nhưng phút cuối cùng Trang đã ôm chặt Tuấn để Hoa  thoát ra khỏi nơi đó được an toàn. Hoa vừa chạy ra cổng thì thấy Mẹ mình và các chiến sĩ công an đến, Hoa vui mừng không nói được gì chỉ biết nói:

  - Các chú ơi! Cứu Trang dùm cháu! Bạn cháu còn trong đó! Cháu xin các chú hãy cứu bạn cháu ra an toàn! Trang sắp chết mất rồi các chú ơi!

 Tuấn như bị điên khi thấy Hoa trốn thoát liền chạy theo nhưng bị Trang giữ lại không chạy được. Tuấn giơ thanh sắt lên đập mạnh vào đầu Trang lần nữa để lấy tính mạng Trang thay thế Hoa nhưng khi vừa giơ thanh sắt lên thì các chiến sĩ công an vào tới bắt Tuấn kịp thời cùng lúc đó Trang ngã ra nằm bất tỉnh.

Khi Tuấn bị bắt Hoa vội chạy đến bên Trang đỡ đầu Trang lên:

  - Trang ơi! Tỉnh lại đi đừng bỏ em mà! Em sai rồi tại em hết tại em mà anh mới như vậy em xin lỗi!

Hoa ôm Trang khóc nức nỡ, còn đầu của Trang ra quá nhiều máu ướt đẫm cả tay và áo Hoa, Trang chỉ vội mở mắt ra nhìn Hoa lần cuối mỉm cười với Hoa rồi ngất đi. Trong suốt chặng đường đến bệnh viện cấp cứu tay Trang luôn nắm chặt lấy tay Hoa. Sau cơn cấp cứu nguy hiểm tưởng chừng không qua khỏi rồi Bác Sỉ cho biết:

  - Tính mạng của Trang không sao nhưng bây giờ vẫn còn huôn mê. Nếu sau thời gian huôn mê mà Trang không tỉnh lại thì cuộc sống của Trang sau này sẽ là cuộc sống của người thực vật. Còn như may mắn tỉnh dậy thì sẽ mất đi một phần kí ức vì chấn động mạnh quá va chạm vào não đến dây thần kinh kí ức. Gia đình hãy cố gắng giúp Trang tỉnh dậy trong thời gian sớm nhất nếu không thì chúng tôi cũng đành bó tay! Việc đầu tiên gia đình nên làm là hãy ngồi bên cạnh bệnh nhân nói chuyện thật nhiều để đánh thức Trang dậy! Gia đình hãy cố gắng lên!

Nge Bác sĩ nói xong Hoa như không còn đứng vững được nữa nước mắt Hoa tuôn rơi khi đứng từ xa nhìn vào phòng của Trang, Hoa vô cùng đau đớn tự trách bản thân mình, dứng bên giường bệnh của Trang mà nước mắt Hoa cứ tuôn trào. Hoa luôn nhắc lại những kỉ niệm về hai người mong rằng Trang sẽ nhớ nhưng tất cả điều vô hiệu đã hơn một tháng trôi qua Trang vẫn nằm im bất động, Hoa cầm tay Trang và nói trong tiếng nất nghẹn ngào:

   - Trang ơi! Mau tỉnh lại đi, Trang cứ như thế này hoài Hoa biết sống làm sao đây hả Trang? Trang không còn thương Hoa nữa sao mà cứ nằm im hoài vậy?Hoa cần có Trang mà thật lòng Hoa còn yêu Trang nhiều lắm! Đừng lạnh lùng mãi như vậy có được không Trang? Là Hoa sai là Hoa có lỗi Trang tỉnh lại đi Trang muốn gì cũng được hết. Đừng bỏ Hoa một mình, Hoa cần lắm vòn tay Trang bên cạnh! Cần lắm Trang ah! Cần những lúc Trang hay trêu đùa cùng Hoa! Cần Trang ở bên cạnh Hoa khi Hoa khó khăn và đau khổ nhất! Trang đã từng hứa dù bất cứ nơi nào dù bất cứ chuyện gì xảy ra những lúc Hoa cần Trang, Trang sẽ đến ngay bên Hoa mà! Vì Trang là Thiên Thần Nhỏ là Người Bạn Nhỏ của Hoa mà! Vậy tại sao lúc này Hoa cần Trang nhất thì Trang cứ mãi im lặng vậy Hoa cần bờ vai của Trang để tựa vào Hoa cần lắm vì bờ vai Trang ấm ấp những lúc bên Trang Hoa cảm thấy bình yên và hạnh phúc! Trang đã hứa những gì Trang còn nhớ không hả? Trang chỉ hứa cho có thôi phải không? Trang gạt Hoa Trang là người thất hứa! Hoa ghét Trang! Hoa ghét Trang ! Người đáng ghét ơi! Tỉnh dậy đi đừng bỏ em một mình nữa em sợ sự cô đơn này lắm rồi anh có biết không? Em yêu anh nhiều lắm! Ngốc của em ah! Tỉnh dậy đi anh! Em mệt mỏi khi thiếu vắng anh lắm rồi! Em sợ mình sẽ không còn đủ sức chịu đựng chờ ngày anh tỉnh dậy nữa đâu!

Bỗng nhiên những lời nói của Hoa làm Trang cảm động nước mắt Trang rơi xuống tay Trang cử động Hoa nhìn thấy vui mừng khôn xiết vội ôm chầm lấy Trang  và la lên khắp phòng:

  - Bác Sĩ ơi! Bác sĩ ơi! Trang tỉnh rồi !

Bác sĩ vào khám cho Trang thì điều thật là kì diệu Trang đã tỉnh dậy thật. Nhưng diều đáng buồn là Trang không còn nhân ra ai cả Trang như một đứa trẻ ngây thơ. Sau khi xuất viện  Hoa đã đưa Trang về nhà để chăm sóc suốt ngày Trang cứ quấn lấy Hoa không rời như một đứa trẻ mới lên ba. Tương lai của một nhà kỉ sư thiết kế giỏi giờ không biết đi về đâu suốt ngày chỉ biết cầm mấy bản thiết kế của mình ra xem và vẽ như những đứa trẻ. Một buổi chiều thật đẹp trời Hoa nằm tay Trang ra băng ghế đá ngồi Hoa ngồi xuống kể cho Trang nghe lại những chuyện ngày xưa cho Trang nghe nhưng Trang chỉ ngồi thẩn ra xem những bức tranh mà mình đã vẽ rồi nói:

  - Cô thấy tôi vẽ đẹp không tôi là nhà thiết kế mà!

Giọng nói trong trẻo của Trang hồn nhiên như một đứa trẻ lúc buồn lúc vui, mỗi bữa ăn Hoa đều phải đúc, có bữa Trang không chịu ăn đẩy Hoa ra làm chén cơm đổ khắp người Hoa nhưng Hoa vẫn không hề giận hay trách Trang gì cả. Trong một lần vô tình Hoa làm rơi chiếc khăn Trang nhặt được lấy lên xem thì trong đầu Trang ngập tràn nhiều suy nghĩ những kí ức những kỉ niệm ngày trước chợt ùa về. Trang nhớ đến cảnh khi chia tay Hoa nhớ lại tất cả những chuyện về Hoa đã làm cho Trang dòng lệ Trang tuôn ra Trang vội chạy đến bên Hoa ôm chặt lấy Hoa vào lòng:

  - Hoa ơi! Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Anh đã làm khổ em trong thời gian qua rồi! Anh hứa sẽ không để em chịu bất kì sự tổn thương nào nữa đâu!

  - Hoa vội hôn lên má Trang! Ngốc của em ah! Em không khổ đâu mà! Vì anh em chịu được tất cả mà! Đừng bỏ em đừng rời xa em một phút giây nào nữa nha anh! Em cần anh và em yêu anh nhiều lắm đó!

Hai người ôm chặt lất nhau như lâu ngày không gặp sự trùng phùng sau bao năm xa cách vượt qua biết bao nhiêu song gió giờ mới được ở bên nhau mong là ngày tháng sau này sẽ êm đềm không xa cách nhau nữa!

Trong sự đau khổ mới tìm thấy được hạnh phúc. Từ đó Trang đi làm cho Công Ty Trang Trí Nội Thất Đồ Họa còn Hoa thì mở Shop Thời Trang công việc của hai người ổn định và cuộc sống rất hạnh phúc. Ba Mẹ Hoa cũng vui mừng và chấp nhận khi vượt qua bao nhiêu sống gió hai người mới có thể bên nhau như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro