CÔ ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang yên đang lành sao lại nói yêu chứ, người bạn này cứ nghĩ là yêu đứa em kết nghĩa của tôi chứ. Không yêu đương nhiên là từ chối, tôi còn sợ bạn ấy ngại gặp mặt, tiếp xúc nên tạo không khí như bình thường, nhưng càng giả tạo tôi càng phát hiện lòng mình có chút để ý đến người ta. Tôi còn đùa thầm trong lòng đừng để sau này phải đi tỏ tình ngược lại thì chết nhưng rồi tôi phát hiện đứa em yêu quý cùng công ty lại yêu chính người bạn này, và rồi tôi làm quân sư, làm tư vấn tâm lý và bài ra cái cảnh tỏ tình giúp em nó một tay, dù tôi biết nó mạo hiểm nhưng tôi chờ một cái gì đó. Tôi thừa nhận mình ích kỷ khi đem đứa em này ra thử lòng đối phương. Tôi muốn biết người kia có từ chối, tôi muốn biết sự chờ đợi mà người ta hứa hẹn là ra sao "Tôi sẽ chờ ngày bạn yêu tôi, dù có chết cũng chờ".

Núp một nơi để gọi là an toàn chờ xem thành quả, tôi đã khẽ vui nghe hai từ xin lỗi nhưng tại sao tôi lại có cảm giác hụt hẫn như sụp đổ khi nghe tròn vành câu nói kia "Xin lỗi, chị nợ em một lời nói yêu, sao lại nói trước chị chứ", chấp nhận ư, cái con người đó mấy tháng trước còn mở miệng nói yêu mình mà giờ có người tỏ tình liền chấp nhận.

Tôi muốn lên tán cho cô ta một bạt tay để hả dạ nhưng lấy tư cách gì đây, chính tôi từ chối người ta mà, giờ lại có cảm giác hối hận là sao chứ. Một người mau thay lòng đổi dạ như cô ta không yêu là đúng, nhờ suy nghĩ này mà tôi bình ổn được bản thân. Một người từ trước đến nay chỉ biết học, học xong ra đi làm chưa từng rung động, chưa từng yêu như tôi thì làm sao biết thế nào là yêu cơ chứ. Và cũng chính từ ngày bạn tôi và em ấy yêu nhau mấy tháng sau tôi cũng công bố bạn trai.

Chúng tôi làm cùng một công ty, tiếp xúc hằng ngày là đương nhiên, nhìn cách hai người họ quan tâm yêu thương nhau ai cũng ganh tị, trong đó có cả tôi nữa. Chẳng biết tại sao tôi lại tò mò chuyện của họ và đương nhiên đứa em yêu quý của tôi kể không sót chuyện nào. Nó tâm sự với tôi tất cả, kể cả chuyện người bạn ấy còn giữ trong lòng một bóng hình và chuyện hai người chưa có bất kỳ quan hệ thể xác nào tôi cũng biết. Tôi nghe và rạo rực trong lòng, có cả vui mừng nữa, tôi tự hỏi có phải người bạn này quá ngốc, nhận yêu một người để quên tôi hay đây là cách trả thù đây. Trả thù tôi không yêu cô ta, tỏ vẻ sống hạnh phúc làm tôi hối hận khi không chọn cô ta là sai. Cho dù nghĩ thế nào tôi biết bản thân không có quyền để hỏi.

Mọi chuyện có lẽ là bình thường nếu như tôi không vô tình nghe được cuộc nói chuyện ngắn ngủi của em ấy. Ai bị tai nạn, ai đầu dây bên kia và em quay sang tôi với đôi mắt đầy nước nói không ra lời "Bệnh viện...Chị...tai nạn giao thông" e ấy ngất rồi tỉnh lại, ngất rồi tỉnh lại hai lần, tôi cố giữ bình tĩnh để đưa em đi và nước mắt rơi khi nào cũng chẳng biết. Tôi cầu nguyện đây chỉ là nhầm lẫn, hơn mười phút trước tôi còn được người ta choàng cho cái áo khoác vì lạnh do bị cảm, áo tôi còn giữ đây này. Không thể nào chỉ vì đi gặp khách hàng mà có chuyện được, cho dù có đi chăng nữa thì tai nạn cũng chỉ trầy sướt ngoài da thôi. Tại sao càng an ủi bản thân, nước mắt càng chảy thế này, tôi đau vì cái gì đây.

Gặp mặt lần cuối là bất hạnh hay hạnh phúc đây, ánh mắt đó vẫn lướt về phía tôi lưu luyến. Đúng vậy, mỗi lần gặp cái nhìn đến từ đôi mắt này tôi không dám nhìn, nó làm tôi bối rối. Ôm chặt cái áo của người ta vào lòng tôi tự hỏi nếu ngày ấy tôi chấp nhận hẹn hò thì sự việc hôm nay sẽ không xảy ra, mấy năm nay tôi yêu nhiều thất bại cũng nhiều nhưng chẳng có sự lưu luyến nào trừ lời tỏ tình hôm ấy...tôi yêu từ khi nào.

Kể từ khi tôi biết bản thân sai, tôi chọn cách chạy trốn, dù có trốn thế nào tôi cũng biết bản thân không quên được, và việc làm tôi đau hơn nữa chính là việc cô ấy để lại trái tim, một trái tim từng yêu tôi. Ba tháng kể từ ngày tôi trốn đi khỏi cái đất nước này và khi trở lại, nơi tôi muốn đến chính là mộ phần của người kia.

Từ xa tôi đã thấy em đứng đấy đầy cô độc, đôi mắt không rời hình ảnh trên bia mộ. Càng đến gần tim tôi càng đập loạn, em nhìn thấy tôi rồi chăng, nụ cười kia của em là sao, ánh mắt nhìn tôi đầy lưu luyến và quan tâm đó là sao. Mặc kệ mọi thứ tôi vẫn từng bước, từng bước và đứng trước mắt em, chúng tôi không nói lời nào với nhau, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, em giang rộng đôi tay và tôi ngã thẳng vào lòng ngực ấy...nơi có trái tim của người tôi yêu, hình như nước mắt chúng tôi cùng rơi...bức ảnh trên bia mộ đang mỉm cười có phải không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro