TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan tâm và lưu tâm là hai khái niệm khác nhau, quan tâm chỉ là nhất thời, trong một thời điểm nhất định, còn lưu tâm là để trong lòng có khi cả một thời gian dài cũng không thể quên được.

Tôi yêu cô ấy, từ ngay cái nhìn đầu tiên đã có thiện cảm, dần dần cái thiện cảm đó nó lớn nhanh không ngờ và rồi tôi yêu. Từ một người được mọi người xung quanh khen là chững chạc, chẳng thích nói đùa, chẳng biết từ khi nào tôi lại thay đổi nói nhiều hơn, đã thế còn ăn nói vô duyên. Tôi biết có người khó chịu khi nghe tôi nói chuyện hài hước nhưng chỉ vì tôi muốn mọi người vui và muốn tạo tiếng cười cho cô ấy để gần nhau hơn.

Chuyện ngốc nhất trên đời chính là nghĩ người ta cũng thích mình, tôi ngốc nên đi tỏ tình thế là đánh mất đi một người bạn tốt, dù cho cô ấy nói sẽ làm bạn, xem mọi thứ tự nhiên như ban đầu nhưng đối với tôi đó là áp lực. Tôi sợ người ta đang cố ép bản thân để tạo cho tôi thoải mái, dù có thế nào đi nữa yêu một người không thể nói bỏ là bỏ được, tôi chọn cách âm thầm nhìn người ta từ sau lưng vậy.

Họ là bạn bè, chị em tốt của nhau, chính cử chỉ thân thiết quá mức tự nhiên của họ mà tôi lầm cô ấy cũng thuộc giới tính thứ ba giống như tôi. Một người cùng tuổi là bạn, một người nhỏ hơn đến ba tuổi là em, tôi biết rõ hành động của bản thân đối với hai người là thế nào, nó khác hoàn toàn. Rõ ràng đối với em, tôi chỉ xem như em gái để đối đãi, yêu thương như một đứa em ruột trong nhà. Vậy mà vô tình lại khiến em hiểu lầm, em tỏ tình với tôi và dưới sự trợ giúp của người con gái tôi yêu.

Khóc, chưa đến mức độ đó, khó xử, ngượng ngùng và cả bất ngờ tất cả ập đến dồn dập. Tôi phải làm gì đây, từ chối, đúng vậy chỉ có từ chối mới tốt cho em ấy nhưng tôi lại khốn nạn, khốn nạn gật đầu đồng ý "Xin lỗi, chị nợ em một lời nói yêu, sao lại nói trước chị chứ", tôi ôm em nhưng cả người cứ run hết lên. Thời điểm đó tôi nghĩ rồi có ngày tôi sẽ yêu em, trái tim mà dễ thay đổi nếu có người bên cạnh sớm tối lắm.

Hai năm, vậy mà tôi vẫn xem em như em gái, thậm chí còn để em ấy biết trong tim vẫn nhớ đến một người, dù em có hỏi thế nào tôi cũng nhất quyết không nói. Muốn giải thoát cho cả hai lắm nhưng với cơ thể ốm yếu, trong người còn có bệnh tim như em thì làm sao tôi mở miệng đây. Tôi trách bản thân tại sao trước khi đồng ý lời tỏ tình của em hoàn toàn không biết gì về bệnh tình này. Trước đó tôi chỉ biết thể trạng em yếu, người ốm nhom, hay xỉu, chỉ nghĩ do hạ canxi nào ngờ lại là căn bệnh quái ác.

Hai năm yêu nhau tôi nợ em quá nhiều, có lần trước khi ngủ em hỏi tôi một vấn đề khiến trái tim tôi lặng căm "tại sao yêu nhau lâu như vậy mà chị chỉ biết ôm em ngủ, chúng ta chưa một lần quan hệ...chị sợ sao". Em nói rõ như thế, hỏi rõ như thế làm tôi sợ và trách bản thân, tôi nhu nhược, yếu đuối từ chối trả lời.

Vẫn như mọi ngày, hôm nay tôi đi làm và đi gặp đối tác, sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu chiếc xe điên kia chạy từ trong hẻm ra tông đúng xe tôi một cách trực diện "ẦM" tôi biết mình lăn ra đường "ẦM" tôi rơi xuống đường, tôi nghe mọi người nói chuyện và rồi tất cả chỉ là một màu đen trước mắt.

Mẹ, mẹ tôi đang khóc, người mẹ mà hai năm rồi tôi chỉ dám nhìn từ xa, mẹ từ tôi ngay trong cái ngày tôi dẫn em về ra mắt và giờ bà khóc gì tôi, à có cả em nữa. Thì ra giới hạn của tôi chỉ đến đây thôi, đau quá, thở thôi cũng đau nữa, không cử động được khó chịu ghê gớm, tôi muốn ngủ, ngủ để không còn đau nữa nhưng trước khi ngủ tôi phải làm một chuyện. Nắm tay người mẹ đã nuôi tôi hơn hai mươi năm, tôi cười, mẹ như hiểu ý kề sát lỗ tai gần tôi và tôi thấy bà gật đầu trong nước mắt nghẹn ngào. Tôi vui rồi, tôi nhìn em với nụ cười hạnh phúc, dù rất muốn đưa đôi tay lau đi dòng nước mắt kia nhưng sức lực tôi cạn rồi. Sao tôi cũng thấy cô ấy ở đây, thân ảnh cô ấy ngày càng mờ, ngay cả vương mi mắt lên nhìn cô ấy tôi còn không làm được nữa là...mọi thứ cứ nhạt dần nhạt dần...màu đen yên tĩnh lại đến với tôi...lần này là mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro