Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của Tô Lương chậm rãi, từng chút từng chút cởi đồ của Lục Thái Phàn.

Thân thể Xà chủ nhìn càng cường tráng hơn lúc mặc đồ. Thậm chí Tô Lương còn không dám nhìn thẳng vào ngực anh, tránh cho tâm mình nhiễu loạn.

"Thứ lỗi."

Cậu lại nói lại câu đó, sau đó hít sâu một hơi, rồi trực tiếp phủ thân thể mình lên người anh.

Có lẽ là do tinh thần lực bị mất kiểm soát, hoặc do nguyên nhân gì khác nữa mà giờ khắc này thân thể Lục Thái Phàn vô cùng nóng, hơi nóng như có tính ăn mòn, men theo những nơi thân thể hai người kề cận mà không ngừng thẩm thấu vào thân thể Tô Lương.

Ngay sau đó, thân thể Tô Lương cũng nổi lên một màu hồng nhạt ái muội.

Tị tiên sinh.....quả thực giống như sắt thép được bọc trong vải nhung.

Trong đầu Tô Lương bỗng hiện lên ý niệm này.

Và gần như đồng thời, cậu nghe thấy tiếng hít khí.

Cậu vô thức ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Lục Thái Phàn. Đối phương đang nhìn cậu, một tia sáng nguy hiểm lóe lên trong con ngươi đen thẳm của anh.

Đối diện với ánh mắt này, lập tức Tô Lương cảm thấy sau gáy mình căng chặt.

"Đừng sợ, em tiếp tục đi."

Lục Thái Phàn như muốn trấn an Tô Lương, anh khàn giọng nói.

"Vâng, vâng ạ......"

Tô Lương vội vàng đáp.

"Trước đây em từng nghiên cứu nguyên lý điều trị tinh thần lực rồi, đồng phục trên cơ thể chúng ta, còn có dịch cách ly, thậm chí đại đa số những ống dẫn truyền đều có tác dụng ngăn chặn tinh thần lực mất kiểm soát."

Tô Lương hít sâu một hơi, cố gắng để thân thể của mình và Lục Thái Phàn dán sát lại bên nhau hơn.

"Nhưng em nghĩ những dụng cụ này hẳn sẽ không có tác dụng với một Alpha như anh, hơn nữa, dù đối với em, những thứ này ngược lại sẽ trói buộc em, khiến tinh thần lực vốn đã rất thấp của em sẽ rất khó có thể truyền ra ngoài. Cứ như vậy, tinh thần lực của anh càng lúc càng tăng cao mà em lại bị hạn chế, vậy thì tình hình sẽ càng lúc càng tệ....."

Lúc này, đột nhiên Tô Lương trở nên hơi hoạt ngôn, cậu cứ nói liên tục không ngừng, giống như làm vậy là có thể giảm bớt cảm giác thẹn thùng đang tràn ngập trong cậu, hay nói đúng ra cũng không hoàn toàn là thẹn thùng, mà là một loại tâm trạng khác tinh tế hơn nhiều.

"Cho nên em mới bỏ toàn bộ những vật có thể ngăn cản tinh thần lực của em đi, rồi dùng một cách.....càng đơn giản hơn để xử lý tình huống này."

Tô Lương lắp bắp nói, giờ cậu đã hoàn toàn dán lên thân thể Lục Thái Phàn rồi.

Thực ra hành động này của Tô Lương ít nhiều gì cũng có hơi mạo hiểm, rất có thể tinh thần lực của cậu sẽ lại bị tiêu hao quá mức, rồi bị hút khô.

Thậm chí cậu đã bỏ hết cả những dụng cụ phòng vệ cuối cùng, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất để tiếp xúc với tinh thần lực của Lục Thái Phàn – cái kẻ trộm sửa lại thông số kia, cố tình nâng cao giá trị tinh thần lực của Lục Thái Phàn mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ vui mừng khôn xiết, bởi rất có thể kết cục của Tô Lương sẽ còn thảm hại hơn những gì kẻ đó muốn.

"Em vẫn luôn cảm thấy dùng dụng cụ thật không thoải mái, như này sẽ tốt hơn chút."

Nhưng lúc này Tô Lương chỉ đỏ ửng mặt, ngượng ngùng giải thích với người đàn ông dưới thân.

"Quản gia nói lần trước ở trong cơ giáp, em đã dùng bản năng của mình để trấn an tinh thần lực của anh, thực ra đó cũng có thể coi như một cách làm phải không? Nếu khi đó em làm được thì sao giờ em lại không làm được chứ."

Vốn Tô Lương còn nghĩ Lục Thái Phàn sẽ khuyên can mình.

Nhưng, anh không hề.

Người đàn ông ấy chỉ trầm mặc cầm tay Tô Lương.

Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, thân thể tương liên.

Lục Thái Phàn chăm chú nhìn thiếu niên trên thân mình, chẳng hề nói gì khác.

Anh trầm mặc như một tảng đá, một tảng đá nóng bỏng được bọc nhung bên ngoài; như một đoạn gạc hươu chưa gỡ xuống, phía dưới phần thịt nóng hầm hập là mạch máu đập rõ ràng; lại như một loài dã thú tàn bạo khát máu nhưng lại có bộ lông mềm mại.

Đúng như những gì Tô Lương yêu cầu, anh đang cố gắng thực "ngoan".

Nhưng cùng với sự trầm lặng ấy, hơi thở như rêu phong ẩm ướt cũng trở nên vô cùng nồng liệt.

Mùi tin tức tố của Alpha cấp SS có thể khiến cảm quan của người khác mơ hồ, trong thảng thốt, dịch thể sền sệt xung quanh như đã biến thành tin tức tố của hai người họ, ướt dầm dề bám vào da thịt hai người, thẩm thấu đến từng lỗ chân lông họ.

Lúc này, Tô Lương đã nhắm hai mắt lại.

Cậu cảm thấy bản thân thật nhỏ yếu vô lực, gần như đã bị tinh thần lực của Lục Thái Phàn ép tan vào hư vô.

Cậu bắt đầu muốn kiểm soát nó.

Mùi tin tức tố mạnh mẽ thơm ngát đang bao lấy cậu.

Trong thấp thoáng, dường như Tô Lương cũng cảm nhận được một mùi hương thơm như mật ong đang chảy ra từ cơ thể mình.

Như một bông hoa đang từ từ nở.

Giữa cảm giác tin tức tố đan chéo, Tô Lương có thể cảm nhận rõ ràng, tinh thần lực của cậu đang trở nên mạnh hơn.

Giống.....một bé rắn ẩm ướt dịu ngoan.

Tô Lương như nhìn thấy được tinh thần lực của chính mình, nó đang nở ra từng chút một, chẳng mấy chốc đã từ một sợi mảnh mai trở thành một "con rắn" trưởng thành. Hơn nữa con rắn này từ trạng thái hấp hối, giữa làn hương ngào ngạt, nó dần dần thành thạo mà luồn lách qua vô số "con rắn đen" đang vờn quanh.

"Rắn" cùng "rắn" quấn lấy nhau, khó bỏ khó phân.

Không có cắn nuốt, không có áp chế, chỉ có quấn quýt đến vô tận.

......

Tinh thần lực của Lục Thái Phàn dần thư hoãn lại rồi trở nên dịu ngoan, hơi thở bạo ngược đã rút đi toàn bộ, thay vào đó là cảm giác mãn nguyện, chúng bỗng trở nên mạnh mẽ hơn trước nhưng lại không hề có bất kỳ dấu hiệu mất khống chế nào.

"Tích – tích – tích – giá trị tinh thần lực đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ, quy trình trị liệu tinh thần lực đã hoàn tất, hiện tại giá trị tinh thần lực của Alpha....."

Cuối cùng Tô Lương cũng đã tỉnh táo lại từ trạng thái thất thần.

Cậu cũng đã nghe được âm thanh điện tử máy móc kia, sau khi hao phí một lượng lớn tinh thần lực, cuối cùng cậu đã hoàn tất quy trình điều trị, nhưng giờ Tô Lương cũng không để ý nổi các chỉ số của Lục Thái Phàn sau khi điều trị nữa.

Cậu mở mắt, vẫn duy trì tư thế trước đó, đối diện với người đàn ông kia.

Hai mắt Lục Thái Phàn thâm thúy, anh nhìn Tô Lương chăm chú, trong con ngươi mang một cảm xúc cực kỳ mãnh liệt khiến cho người ta run rẩy.

Thình thịch--------

Thình thịch--------

Thình thịch--------

Tô Lương nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Cậu vốn nghĩ đó là tiếng tim đập do bản thân không kiềm chế nổi. Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện âm thanh như đang reo vang này rõ ràng phát ra từ cơ thể cực kỳ cường tráng và mạnh mẽ phía dưới mình.

"Gia chủ đại nhân....."

Tô Lương kìm lòng không được khẽ gọi.

"Anh thích em gọi anh là Tị tiên sinh hơn."

Lục Thái Phàn bỗng nhiên khàn khàn nói với Tô Lương.

"Đương nhiên, nếu em muốn, thực ra em còn có thể gọi anh là a Tị."

Khi thanh niên Riar kia xuất hiện ở Trung tâm y tế, các đồng nghiệp còn rất kinh ngạc.

"Bạch Niệm? Sao cậu lại tới? Hôm nay không phải ngày nghỉ của cậu sao?"

"Cậu chăm chỉ quá rồi, trước đây đã nhiều lần tôi thấy rạng sáng cậu mới về, tăng ca nhiều quá sẽ hại sức khỏe lắm đó....."

Một đồng nghiệp khác cũng thuận miệng nói.

Nghe đồng nghiệp sau nói, sắc mặt Bạch Niệm hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.

"Tôi hơi lo nên muốn đến nhìn xem, đây là lần đầu tiên Xà chủ đại nhân tiếp nhận điều trị tinh thần lực, nhân viên điều trị lại là một Beta, tôi thực sự không yên tâm."

Bạch Niệm hơi lạnh nhạt đáp lời.

"Ầy, sao cậu còn để ý chuyện này à?" Đồng nghiệp không nhịn được liếc thêm một cái.

Tuy nói hôm nay là lần đầu tiên Lục Thái Phàn tiếp nhận điều trị tinh thần lực, nhưng thực tế, trước đó anh cũng đã từng thử khá nhiều phương án điều trị tinh thần lực khác rồi, hơn nữa nhân viên trị liệu lại chính là thanh niên Riar trước mắt này.

Chỉ tiếc những người Riar luôn am hiểu về tinh thần lực cũng phải bó tay trước cấp độ của một Alpha cấp SS.

"Đừng quá lo lắng, không phải toàn bộ những dụng cụ điều trị đều do đích thân cậu xử lý sao? Tuy trước mắt, giá trị tinh thần lực của Tô Lương thiếu gia không được cao cho lắm, nhưng độ phù hợp của cậu ấy với Xà chủ đại nhân lại rất cao, có dụng cụ phối hợp nữa hẳn sẽ không thành vấn đề đâu. Hơn nữa, Tô Lương thiếu gia hẳn cũng không thể xem như một Beta...."

"Có ý gì?"

Bạch Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồng nghiệp kia.

Ánh mắt quá mức hung ác khiến đồng nghiệp kia giật mình, dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Chúng tôi đã kiểm tra lại số liệu của Tô Lương thiếu gia một lần nữa, chỉ số của cậu ấy cũng không phù hợp với một Beta, tin tức tố quá.....ờm, nói sao nhỉ, quá đặc biệt, thậm chí còn phản ứng với Alpha và Omega ở các cấp độ khác nhau. Giờ vẫn chưa có kết quả cụ thể, nhưng chúng tôi đã điều chỉnh lại dụng cụ để kiểm tra lại rồi."

"......"

Dù đã cố gắng che giấu nhưng sắc mặt Bạch Niệm vẫn trầm xuống.

Đối mặt với Bạch Niệm như vậy, đồng nghiệp cũng cảm thấy hơi khó chịu, đại khái cũng biết Bạch Niệm không quá thích thiếu niên tên Tô Lương kia, đúng lúc này thiết bị đầu cuối gửi đến kết quả điều trị tinh thần lực, đồng nghiệp đang tính mượn cớ chuồn.

Nhưng lúc trông thấy kết quả, đồng nghiệp bỗng kinh hỉ nhảy lên tại chỗ.

"Quá tuyệt! Ôi trời! Nhìn kết quả mà xem này!"

Anh ta gọi với sáng các đồng nghiệp khác của mình.

"Không hổ là hai người có độ xứng đôi cao như vậy! Các cậu chắc chắn sẽ không tin đây là giá trị tinh thần lực của Xà chủ đại nhân đâu! Trời đất, giờ thì Tô Lương thiếu gia có phải Beta hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi, dù có là Omega cao cấp cũng không thể làm được tới mức này đâu.....Có lẽ Xà chủ thực sự được cứu rồi!"

Đồng nghiệp vừa dứt lời, quay đầu lại đã thấy Bạch Niệm đứng sau lưng mình từ lúc nào.

"Hả, Bạch Niệm, cậu....cậu không sao chứ?"

Đồng nghiệp giật bắn người, sao tên Riar này bỗng nhiên như ma vậy.

"Ờm, cậu xem đi, kết quả này không phải rất tốt sao? Từ nay về sau cậu không cần lo lắng về bệnh tình của Xà chủ đại nhân nữa."

Đồng nghiệp ngượng ngùng nói.

Bạch Niệm không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm giá trị có thể nói là hoàn mỹ trên màn hình kia, vài giây sau, sắc mặt anh ta tái nhợt, xoay người chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Bạch Niệm? Bạch Niệm?!"

Đồng nghiệp nhìn theo bóng dáng thanh niên Riar, chỉ còn lại kinh hách cùng không hiểu ra sao.

"Sao lại chạy nhanh thế nhỉ?"

"Hay là biết bệnh tình của Xà chủ đại nhân có thể chữa khỏi cho nên vui quá chăng?" Một người mới cũng vừa bị Bạch Niệm dọa, anh ta khô khan giảng hòa.

Nhưng lại bị một bác sĩ lớn tuổi khác ngắt lời: "Ha, sao cậu ta có thể vui được chứ. Mặc kệ cậu ta, đã nhiều năm nay, chỉ cần người khác có thể đưa ra kế hoạch hoặc làm được những gì có thể khiến bệnh tình của Xà chủ đại nhân chuyển biến tốt đẹp, cậu ta cũng đều như vậy hết. Dù sao khắp thiên hạ này chỉ có mình cậu ta được phép trị bệnh thành công cho Xà chủ, những người khác đều là hại ngài ấy....Chậc."

......

Lúc này, Bạch Niệm đang chạy như điên ra khỏi Trung tâm y tế.

Tất nhiên anh ta sao có thể vui vẻ.

Trong lòng anh ta lúc này chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.

"Sao có thể....."

Chạy trốn quá nhanh khiến Bạch Niệm có cảm giác buồn nôn.

Anh ta không ngừng lẩm bẩm.

"Tên Beta kia sao có khả năng vẫn còn sống được! Không, lẽ nào do mình quá bất cẩn nên thất bại sao?"

"Tinh thần lực của tên đó vẫn tăng lên từng ngày, chẳng lẽ dự đoán của mình có vấn đề."

Bạch Niệm không hiểu tại sao lần đầu tiên điều trị cho Lục Thái Phàn, Tô Lương lại có thể hoàn thành xuất sắc như vậy.

Anh ta nghi ngờ tinh thần lực của Tô Lương đã tăng vọt, rồi vừa vặn thích ứng với các thông số mà anh ta đã cố tình điều chỉnh lại.

.......Chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu, Xà chủ đại nhân đã phát hiện sao?

Không, không thể nào.

Bạch Niệm sốt ruột cắn móng tay.

Anh ta không ngừng nhớ đến việc mình đã làm mấy ngày trước. Là nhân viên nghiên cứu phát minh ra dụng cụ đó, anh ta hiểu rõ nguyên lý hoạt động của nó hơn ai hết, kiểm tra bình thường sẽ không thể phát hiện ra anh ta đã động tay động chân vào được.

Chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vết.

Tất cả sẽ trở thành một việc ngoài ý muốn thôi.

Được rồi, cho dù có người phát hiện có vấn đề thì cũng chỉ là một sự cố tiêu hao tinh thần lực nho nhỏ.

Thậm chí Bạch Niệm đã nghĩ xong lý do thoái thác: Anh ta nghĩ Tô Lương có độ xứng đôi với Lục Thái Phàn cao như vậy hẳn có thể tiếp nhận mức độ này, là bác sĩ của Lục Thái Phàn, anh ta chỉ muốn kết quả điều trị tốt nhất nên mới chỉnh sửa các chỉ số một chút thôi.....

Bạch Niệm không ngừng lặp đi lặp lại những lời này trong lòng.

Hơi thở của anh ta cũng dần bình ổn.

Nỗi sợ hãi cũng dần tan đi.

"Sẽ không sao đâu."

Anh ta tự nói với chính mình.

Nhưng vừa lúc anh ta đứng thẳng dậy định quay lại phòng thí nghiệm------

"Bác sĩ Bạch Niệm."

Anh ta nghe thấy có người gọi mình.

Bạch Niệm dừng bước, yên lặng nhìn trước mặt: con đường nhỏ nơi dẫn đến Trung tâm y tế Xà quật – nơi anh ta đã sống và làm việc rất nhiều năm.

Thật lâu sau, anh ta mới dần quay đầu lại.

Những chiến binh Độc xà mà anh ta quen biết, những chiến binh mà anh ta đã từng chữa trị trước đây, nhưng hiện tại, không ai kêu gào đau đớn hay cười đùa với anh ta nữa.

Đáy lòng anh ta đã từng trào phúng họ quá mức ồn ào, không xứng với hình tượng.

Nhưng đến giờ phút này, anh ta mới phát hiện, thì ra không phải những chiến binh đó yếu nhược, chẳng qua ở trước mặt anh ta, họ chưa bao giờ bày ra dáng vẻ khi đang làm nhiệm vụ.

Khi những chiến binh làm nhiệm vụ, kỳ thực mỗi người cũng đều giống hệt như Xà chủ đại nhân......lạnh băng, hiếu chiến, vô tình.

......Khủng bố.

"Anh bị nghi ngờ có hành vi phản bội Xà quật và có ý đồ thương tổn đến thành viên khác trong Xà quật."

"Mời anh đi theo chúng tôi."

Những người đó nói.

Tất cả lý do, tất cả những lời giải thích đều bị dập tắt chỉ trong nháy mắt.

Bạch Niệm cười thảm nhìn xung quanh, thân mình run rẩy.

"Tôi không có."

Anh ta lẩm bẩm.

"Sao tôi có thể phản bội được."

Anh ta lặp lại lần nữa.

[Cậu ta chẳng qua chỉ là một Beta yếu ớt vô dụng, sao có thể coi là một thành viên của Xà quật được?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung