Truyện Ma 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gác trường học - Truyện Ma

Từ đầu đến giờ tôi đã nghe mọi người lần lượt kể chuyện mình, và tôi cho rằng chung quy loại chuyện này chỉ có hai típ cơ bản mà thôi. Ở típ đầu tiên, ta có một bên là thế giới người sống còn kia là thế giới người chết, và câu chuyện xoay quanh việc bước qua ranh giới giữa hai cõi sống chết đó. Như những hồn ma chẳng hạn. Còn típ thứ hai là chuyện về những hiện tượng siêu nhiên hay những khả năng vượt ngoài những kinh nghiệm của thế giới ba chiều hằng ngày. Tri giác ngoại cảm, những điềm báo, linh cảm, hay những thứ tương tự vậy. Nếu phân chia đại khái thì tôi nghĩ có thể chia loại chuyện này thành hai típ như thế.

Suy rộng hơn, tôi nghĩ mọi người chỉ có thể trải nghiệm một trong hai típ mà thôi, hoặc típ này hoặc típ kia. Điều tôi muốn nói là, nếu một người đã nhìn thấy ma thì anh ta sẽ còn gặp ma hoài hoài, nhưng anh ta chẳng hề có linh cảm gì về chuyện đó. Còn người khác thì có khả năng ngoại cảm và luôn có linh cảm nhưng lại chẳng bao giờ gặp ma. Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng dù lý do gì đi nữa thì sự việc dường như đúng như thế. Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Và dĩ nhiên cũng có một số người chẳng thuộc nhóm nào. Như tôi chẳng hạn. Tôi đã có mặt trên đời này ba mươi mấy năm rồi mà chưa nhìn thấy con ma nào. Cũng chưa lần nào tôi có một "thấu thị" hay linh cảm gì hết. Thậm chí có một lần tôi cùng đi thang máy với hai người bạn. Hai người này đều nhìn thấy ma còn tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Họ thấy một người phụ nữ mặc quần áo xám đang đứng cạnh tôi, trong khi thật ra thì ngoài ba chúng tôi ra chẳng còn ai ở trong thang máy. Tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đấy. Hai người bạn đó không thuộc cùng nhóm với tôi. Chắc chắn đó là một chuyện kinh dị, nhưng điều đó chỉ cho thấy rằng chẳng bao giờ tôi gặp ma.

Nhưng một lần, và chỉ một lần thôi, tôi cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng. Chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm và tôi chưa kể cho ai nghe cả. Ngay khi nói về chuyện đó tôi cũng đã cảm thấy sợ rồi. Tại vì tôi cảm thấy nếu kể ra thì chuyện tương tự thế có thể lại xảy ra lần nữa. Bởi thế tôi giữ im lặng suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng đêm nay, với cương vị chủ nhà, nghe từng người kể những câu chuyện rùng rợn của họ, tôi không đành lòng im lặng cho đến lúc tàn cuộc. Vì thế mà tôi quyết định kể.

Đừng, xin quý vị đừng vỗ tay. Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì hay ho đâu.

Như tôi đã nói, tôi chưa bao giờ gặp ma và cũng không có năng lực đặc biệt gì. Có thể quý vị cho rằng truyện của tôi không kinh dị như tôi cảm nhận, hay dù quý vị cho là như thế thì cũng có sao đâu? Và nếu quý vị cũng cảm thấy như vậy thì thật là hân hạnh cho tôi quá. Nhưng dù sao thì đây cũng là câu chuyện của tôi.

Tôi tốt nghiệp trung học phổ thông vào cuối thập niên sáu mươi. Trong khoảng thời gian đó, xã hội biến động tơi bời khiến ta cảm thấy như cơ đồ thiên hạ có thể bị sụp đổ tan tành. Về phần mình, tôi cũng bị cuốn trôi theo làn sóng đó. Và từ bỏ nghiệp nghiên bút dở dang, mấy năm trời tôi lang thang khắp Nhật Bản mưu sinh bằng những công việc tay chân. Tôi nghĩ đó là con đường đúng đắn dẫn lối đời tôi. Phải, quả thật là tôi đã làm đủ thứ việc. Một số là những việc nguy hiểm. Lúc ấy tôi còn trẻ và ngu ngốc nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cho đó là một cách sống thú vị. Nếu được làm lại cuộc đời từ đầu, chắc tôi cũng làm như vậy. Tôi là loại người như vậy đó.

Vào năm thứ hai lang thang, tôi nhận lời làm công việc gác đêm cho một ngôi trường trung học khoảng hai tháng. Ngôi trường này nằm ở một thị trấn nhỏ ở quận Niigata. Thực tình tôi chỉ muốn nghỉ ngơi sau những tháng hè làm những công việc khắc nghiệt. Với lại làm người gác đêm nghe ra cũng vui. Tôi có thể ngủ ở phòng bảo vệ suốt ngày và đêm đến chỉ việc đi quanh kiểm tra khắp trường hai lần. Ngoài việc đó ra, tôi có thể nghe dĩa ở phòng nhạc, đọc báo ở thư viện trường hay chơi bóng rổ một mình trong phòng tập thể dục và làm tất cả những gì mình thích. Ở lại đêm một mình trong ngôi trường trung học không phải là tệ lắm. Không, hoàn toàn không tệ chút nào đâu. Vào lứa tuổi 18,19, bạn chẳng biết sợ bất cứ cái gì.

Chắc chắn trong các bạn đây chưa ai từng gác đêm ở trường trung học bao giờ, nên tôi phải nói qua về nhiệm vụ công việc của mình. Tôi phải đi kiểm tra hai lần: một lần 9 giờ đêm và lần 3 giờ sáng. Lịch làm việc là như vậy. Ngôi trường là một tòa nhà bê tông ba tầng tương đối mới, có 18 hay 20 lớp học gì đó. Tuy ngôi trường không lớn lắm nhưng cũng có phòng nghe nhạc, phòng thí nghiệm, phòng gia chánh, phòng nghệ thuật, phòng giáo viên và phòng hiệu trưởng. Ngoài ra thì cũng có quán ăn tự phục vụ, hồ bơi, phòng thể dục và thính phòng. Phạm vi tôi phải kiểm tra là như thế.

Có khoảng hai mươi điểm mà tôi phải dùng bút bi đánh dấu từng điểm một khi đi kiểm tra. Phòng giáo viên - đánh dấu, phòng thí nghiệm - đánh dấu. Đại khái vậy. Dĩ nhiên tôi cũng có thể ngủ vùi trong phòng bảo vệ mà vẫn đánh dấu là đã kiểm tra. Nhưng tôi không lười đến thế. Nói thế nghĩa là việc kiểm tra cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, với lại biết đâu lại có kẻ đột nhập vào và tấn công tôi khi tôi đang ngủ.

Vì thế, vào lúc chín giờ đêm và ba giờ sáng, tôi mang theo mình một cái đèn pin lớn và một thanh kiếm đi tuần tra quanh trường. Tay trái cầm đèn pin, tay phải nắm chặt thanh kiếm. Khi còn học ở trường phổ thông, tôi đã tập kiếm đạo nên tôi cảm thấy khá tự tin về khả năng tự vệ. Nếu một kẻ chưa có kinh nghiệm dùng kiếm tấn công tôi, tôi chắc chẳng lấy gì làm hãi sợ lắm. Nhưng ấy là hồi đó, chứ phải như bây giờ chắc tôi dông cẳng chạy tuốt.

Đó là một đêm tháng mười lộng gió. Trời không lạnh lắm. Thực ra tôi cảm thấy đất trời ẩm ướt. Khi đêm xuống, lũ muỗi trở nên không thể chịu nổi, tôi phải thắp vài cây nhang muỗi. Gió hú suốt đêm. Tôi nghe như cánh cổng dẫn vào hồ bơi đã bị gió phá tan tành và cứ đập tới đập lui trong gió. Tôi nghĩ mình phải ra sửa lại, nhưng trời tối đen nên tôi bỏ cuộc. Tiếng cánh cửa va đập trong gió vang lên suốt đêm trường.

Không có gì xảy ra khi tôi đi tuần tra vào lúc chín giờ tối. Hai mươi điểm kiểm tra được đánh dấu "Ok". Các cánh cửa được khóa chắc chắn và mọi vật vẫn yên vị. Không có gì bất thường. Tôi quay lại phòng bảo vệ, vặn đồng hồ báo thức lúc ba giờ sáng rồi tiếp tục ngủ vùi.

Khi chuông đồng hồ reo, tôi thức dậy với cảm giác lạ lùng chưa từng thấy. Tôi không diễn tả được nhưng đó là một cảm giác rất lạ. Nói thẳng ra là tôi chẳng muốn thức dậy chút nào. Tôi cảm thấy thân thể mình cưỡng kháng lại ý chí muốn thức dậy. Thật kỳ lạ, bởi thường thì tôi bật dậy ngay cơ mà. Nhưng cuối cùng tôi cũng thức dậy một cách khó khăn để đi làm nhiệm vụ. Cánh cửa hồ bơi vẫn va đập trong gió như hồi đêm. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy âm thanh này là lạ khác trước. Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi nhưng sao tôi vẫn nổi da gà. Tôi nghĩ thầm: ớn lạnh thật. Mình chẳng muốn đi kiểm tra một tí nào. Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng kéo lê thân xác mình dậy và bước ra ngoài. Nếu tôi chỉ giả vờ đánh dấu một lần thôi, thì tôi sẽ mãi mãi làm như thế. Tôi cầm đèn pin, nắm chặt thanh kiếm rồi rời khỏi phòng bảo vệ.

Đó là một đêm thật kinh khủng. Gió gào càng lúc càng mạnh, không khí càng lúc càng ẩm ướt. Tôi sởn gai ốc và không thể tập trung vào bất cứ cái gì. Đầu tiên tôi kiểm tra phòng thể dục, thính phòng và hồ bơi. Cả ba nơi đều không có vấn đề gì. Cánh cửa hồ bơi va đập trong gió, đóng mở liên tục như một quả lắc cuồng điên lúc lắc đầu vô nghĩa. Tiếng va đập nghe ra không theo một quy tắc nào cả. Cứ không, không, có, có... mãi như vậy. Tôi biết thật là kỳ quặc khi diễn tả như thế, nhưng đó là cảm giác thực của tôi vào lúc ấy.

Không có gì bất thường ở khu nhà chính. Vẫn như thường lệ. Tôi nhanh chóng hoàn thành việc tuần tra và đánh vào phiếu kiểm tra là Ok. Xét cho cùng thì chắc ổn cả thôi. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi quyết định trở về phòng bảo vệ. Điểm kiểm tra cuối cùng là nhà bếp của trường nằm kế bên quán ăn tự phục vụ ở góc phía đông xa nhất. Không may là phòng bảo vệ lại ở góc phía Tây. Do vậy tôi phải đi qua một dãy hành lang dài để trở về phòng mình. Tất nhiên trời tối như mực. Khi mặt trăng ló dạng, một quầng sáng yếu ớt hắt vào hành lang, nhưng nếu không, ta sẽ chẳng nhìn thấy gì. Tôi lần đường về nhờ ánh sáng chiếc đèn pin chiếu ngay phía trước mặt. Vì đêm đó có cơn bão sắp kéo tới nên hiển nhiên là trăng bị mây che khuất. Ánh đèn hắt lên một quầng sáng rồi tất cả lại ngập chìm vào đêm đen.

Đêm đó trên quãng đường về, tôi đi nhanh hơn thường lệ. Hai đế cao su đôi giày chơi bóng rổ của tôi va chạm với nền hành lang vang lên những âm thanh vội vã. Nền hành lang được trải thảm xanh. Thậm chí bây giờ trong tâm tưởng tôi vẫn nhìn thấy chúng rất rõ.

Lối vào trường nằm khoảng giữa chiều dài hành lang. Khi băng qua cổng chợt tôi có cảm giác hình như có một cái gì. Hình như tôi phát hiện một dáng hình nào đó trong bóng tối. Ngay trong khóe mắt tôi. Nắm chặt thanh kiếm, tôi rẽ sang hướng đó. Tim đập thình thình, tôi hướng ánh đèn pin vào bóng đêm. Có một bóng đen trên bức tường kế bên kệ để giày.

Đó là chính tôí. Điều tôi muốn nói là có một tấm gương. Không có ai khác ngoài tôi phản chiếu bóng mình trên tường. Tấm gương chắc là mới được gắn vào đây bởi vì tôi chưa thấy nó trong lần kiểm tra đêm trước. Chính vì vậy nên tôi đã bỏ qua. Tôi cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, đồng thời lại thấy mình vô cùng xuẩn ngốc. Mình xuẩn ngốc thật, tôi nghĩ thầm. Vẫn đứng trước gương, hạ chiếc đèn pin xuống, tôi lần tìm trong túi một điếu thuốc và châm lửa. Tôi phà một hơi khói dài và nhìn vào hình bóng mình trong gương. Một chút ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ, chiếu vào tấm gương. Tôi nghe âm thanh va đập của cánh cửa hồ bơi vang vọng phía sau mình.

Sau khi rít ba hơi thuốc lá, tôi chợt nhận ra có điều gì khác lạ. Bóng hình ở trong gương không phải là tôi. Diện mạo bên ngoài thì đúng là tôi. Không cần phải nghi hoặc về điều ấy. Nhưng nó tuyệt đối không phải là tôi. Bằng bản năng, tôi đã nhận biết điều đó. Không, đợi đã, không đúng đâu. Dĩ nhiên là tôi đấy. Nhưng nó là một cái tôi bên ngoài tôi. Hình dạng là tôi mà không phải là tôi.

Có lẽ tôi diễn đạt không được tốt lắm.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, điều duy nhất mà tôi hiểu được là kẻ đang nhìn sâu vào tôi kia căm hận tôi đến tận xương tủy. Lòng căm thù này dâng cao như một ngọn núi băng u ám, một nỗi căm thù không ai có thể chữa lành. Đó là điều duy nhất mà tôi hiểu được. Tôi đứng chết lặng một lúc lâu, không thể nhúc nhích được tay chân mình mẩy. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay tôi rơi xuống đất. Chúng tôi cùng nhìn nhau. Thân hình tôi chết lặng như thể bị trói buộc vào nơi này.

Cuối cùng, thằng tôi kia cũng cử động. Hắn đưa những ngón tay của bàn tay trái từ từ chạm vào má và xoa khắp mặt. Tôi nhận ra mình cũng làm y chang như vậy. Như thể tôi chính là hình ảnh trong gương. Điều tôi muốn nói là, dường như hắn điều khiển được tôi.

Thế là, dồn hết sức mình, tôi thét lên một tiếng. Tôi hét vang " Grarhh". Và như thế, sợi dây trói chùng xuống một tí. Tôi vận hết sức bình sinh ném thanh kiếm về phía tấm gương. Tôi nghe tiếng những mảnh gương vỡ. Không ngoái lại đằng sau, tôi chạy về phòng mình, khóa cửa và nhảy lên giường. Tiếng va đập của cánh cửa hồ bơi kéo dài đến tận sáng. Cứ có, có, có, không, có, có, không không... suốt như vậy.

Tôi đoán chắc chắn là quý vị đã biết kết thúc của câu chuyện rồi. Dĩ nhiên là chẳng có tấm gương nào ở đó cả. Không có tấm gương nào. Chẳng có tấm gương nào được lắp ở lối vào trường kế bên kệ để giày cả.

Tất cả chỉ nói lên một điều là, chẳng phải tôi nhìn thấy ma đâu. Tôi đã nhìn thấy chính bản ngã mình. Và tôi chẳng bao giờ quên được nỗi sợ hãi tối hôm đó.

Có lẽ quý vị đã nhận ra trong nhà này không hề có gương soi. Thậm chí tôi còn không dám dùng gương để cạo râu, cho dù cách này rất mất thời gian. Là chuyện thật đấy, tôi không kể thêm đâu.

Căn Nhà Ngài Thẩm Phán - Truyện Kinh Dị

Ðó là vào tháng Tư khi John Moore đang học để chuẩn bị cho một kì thi quan trọng. Khi ngày thi gần kề, cậu quyết định đến một nơi nào đó và tự học một mình. Cậu không thích sự náo nhiệt ở bãi biển, hay những cảnh đẹp ở miền quê. Cậu muốn tìm một thành phố nhỏ yên tĩnh bình thường và học mà không bị quấy rầỵ Cậu chuẩn bị hành trang với quần áo và sách vở. Sau đó cậu tìm kiếm trên bảng thời gian biểu ở trạm xe lửa một thành phố mà mình chưa hề biết. Cậu tìm thấy một nơi, và rồi mua vé đi đến đấỵ Cậu không nói với ai mình đi đâụ Tất cả chỉ vì cậu không muốn bị quấy nhiễụ

Ðấy là nguyên do đưa Moore đến Benchurch. Nó là một phố thương mại, và một tuần một lần nó lại nhộn nhịp trong vài tiếng. Những lúc còn lại thì hoàn toàn yên tĩnh, một nơi gần như thiếp ngủ. Moore nghỉ đêm đầu tiên ở khách sạn duy nhất trong thành phố. Bà chủ rất tốt bụng, nhưng khách sạn thì không thực sự đủ yên lặng với cậu tạ Ngày thứ hai cậu bắt đầu tìm thuê một căn nhà.

Chỉ có duy nhất một chỗ khiến cậu hài lòng. Nó tĩnh mịch hơn nhiều - nó đã bị bỏ hoang và rất vắng vẻ. Nó là một ngôi nhà cổ, to lớn kiến trúc theo kiểu thế kỉ XVIỊ Nó có những cửa sổ nhỏ giống như nhà tù, và bức tường gạch cao bao quanh. Không thể tưởng tượng ra được chỗ nào buồn tẻ hơn nơi nàỵ Nhưng nó lại hoàn toàn làm vừa lòng Moorẹ Cậu đến gặp ngài luật sư trong vùng, người chịu trách nhiệm về ngôi nhà.

Ông Carnford, ngài luật sư, rất sẵn lòng cho cậu thuê ngôi nhà.

"Tôi sẵn sàng cho cậu sử dụng nó miễn phí," ông nói, "chỉ để có người sống trong đó sau bao nhiêu năm naỵ Nó bị bỏ trống quá lâu đến nỗi người ta đã thuê dệt nhiều câu chuyện ngớ ngẩn về nó. Cậu có thể chứng minh những câu chuyện đó không có thực."

Moore không nghĩ sẽ cần thiết để hỏi ngài luật sư thêm về những chi tiết về những "câu chuyện ngớ ngẩn". Cậu đồng ý thuê, và ông Carnfold gửi đến cậu một người giúp việc già để phục vụ cậụ Cậu ra khỏi văn phòng luật sư với chìa khóa nhà trong túị Sau đó cậu đến chỗ bà Wood, bà chủ khách sạn.

"Tôi sẽ thuê một căn nhà trong vài tuần," cậu nóị "Xin bà hãy chỉ giúp tôi công việc mua sắm. Bà nghĩ tôi sẽ cần những gì?"

"Cậu sẽ ở đâu?" bà chủ hỏị Moore trả lời bà.

Bà nắm tay lại trong sợ hãị "Không phải căn nhà của ông Thẩm phán chứ !" bà nói, và mặt bà biến sắc trong khi nóị

Cậu nhờ bà kể thêm nhiều điều về ngôi nhà. "Tại sao nó lại được gọi là căn nhà của ngài Thẩm phán?" cậu hỏi, "và sao không ai chịu sống trong đó?"

"Ðược thôi, cậu ạ," bà ta nói, "cách đây rất lâu - tôi cũng không biết là bao lâu - có một ngài thẩm phán sống ở đó. Ông ấy là một vị thẩm phán khó tính và độc ác, một vị thẩm phán đáng bị nguyền rủạ Ông không bao giờ ban ơn cho aị Nhưng còn về chính căn nhà thì tôi không thể nói được. Tôi thường hỏi, nhưng không ai kể cho tôi nghe về nó." Bà thấy khó để có thể giải thích. Cảm giác của hầu hết những người trong thành phố là có cái gì đó kì lạ trong căn nhà của ngài thẩm phán. "Còn về riêng tôi," bà nói, "tôi sẽ không ở đấy một mình cho dù để nhận hết số tiền trong ngân hàng."

Sau đó bà chợt lộ vẻ hối hận. "Tôi thật sự xin lỗi đã làm cậu lo lắng. Nhưng nếu cậu là con trai tôi thì tôi sẽ không để cậu ở lại đó một mình dù chỉ một đêm. Tôi sẽ tự đi đến đó và tháo cái chuông bào động lớn trên mái nhà."

Moore biết ơn trước lòng tốt và sự lo lắng của bà tạ "Bà thật tốt làm sao khi mãi lo lắng cho tôi, thưa bà Wood !" cậu nóị "Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ học ôn cho một kì thi quan trọng nên cũng sẽ không có thì giờ để sợ hãi vì những điều bí ẩn."

Bà chủ vui lòng nhận lời mua sắm dùm cậụ Sau đó Moore đến gặp người giúp việc già mà ông Carnford đã giới thiệụ Bà ấy là bà Dempster, và dường như bà rất sẵn lòng và hồ hỡi khi phục vụ ông chủ mớị

Hai giờ sau khi cậu quay lại căn nhà của ông thẩm phán thì gặp bà Wood đang đợi bên ngoàị Có nhiều người đi theo bà - vài người đàn ông và mấy cậu bé khuân những kiện hàng, và người khác khiêng một cái giường.

"Nhưng trong nhà có nhiều giường rồi mà !" Moore ngạc nhiên nóị

"Nhưng cũng không ai ngủ trên chúng trong hơn năm mươi năm nay ! Không, cậu à, tôi sẽ không để cậu gặp nguy hiểm trên một chiếc giường cũ kĩ, ẩm ướt."

Bà chủ thật sự tò mò muốn xem bên trong căn nhà. Cùng lúc đó bà lại rất sợ. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm bà giữ chặt tay Moorẹ Cùng nhau họ tham quan khắp ngôi nhà. Sau cuộc thăm dò, Moore quyết định ở trong phòng ăn. Nó đủ lớn để vừa làm việc vừa ngủ. Bà Wood và bà Dempster bắt đầu dọn dẹp các thứ. Không lâu thì những gói hàng được mở rạ Moore thấy bà Wood đã mua nhiều món cần thiết. Trước khi đi, bà quay lại Moore và nói, "Tôi hi vọng cậu sẽ không saọ Nhưng tôi phải nói là tôi không thể ngủ ở đây, với tất cả những con ma này !"

Khi bà ấy đi khỏi, bà Dempster cườị "Những con ma à !" bà nóị "Ma à ! Không có con ma nào cả ! Chỉ có lũ chuột và côn trùng và những cánh cửa cần bôi dầụ Chỉ có những cánh cửa sổ đóng mở trong gió ... Cậu hãy nhìn vào bức tường bằng gỗ sồi của căn phòng nàỵ Chúng đã cũ - đã trải qua hàng trăm năm ! Cậu không nghĩ là có chuột và côn trùng bên trong gỗ à ? Cậu sẽ thấy rất nhiều chuột ở đây nhưng không hề có con ma nào cả - Tôi dám chắc như thế. Nào bây giờ cậu hãy đi dạo một vòng cho thoải máị Và khi cậu trở về thì tôi đã dọn dẹp xong căn phòng này cho cậụ"

Bà ta giữ lờị Khi Moore trở về cậu thấy căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Một ngọn lửa đang cháy trong cái lò sưởi kiểu cổ. Bà ta đã thắp đèn sáng và dọn bữa tối sẵn sàng trên bàn.

"Tạm biệt cậu," bà nóị "Bây giờ tôi phải đi về để chuẩn bị bữa tối cho chồng tôị Gặp cậu sáng maị"

"Thật tuyệt vời !" Moore nói thầm khi thưởng thức món ăn hấp dẫn của bà Dempster. Khi cậu ăn xong, thì cậu để chén dĩa về một phía bàn. Cậu thêm củi vào lò sưởi và bắt đầu học.

Moore miệt mài học cho đến khoảng 23 giờ. Rồi cậu thêm củi vào lò. Cậu cũng pha một bình trà. Cậu cảm thấy rất thích thú. Ngọn lửa cháy sáng. ánh lửa nhảy múa trên những bức tường bằng gỗ cổ và tạo nên những hình thù quái dị xung quanh căn phòng. Trà thật tuyệt vời và không ai phá rốị Sau đó, lần đầu tiên cậu chú ý đến lũ chuột đang làm ồn như thế nàọ

"Có phải chúng đã làm ra tất cả những tiếng ồn trong khi mình đang học không ?" cậu nghĩ. "Không, mình không nghĩ là chúng. Có lẽ vì chúng sợ mình khi mới gặp lần đầụ Bây giờ thì chúng mạnh dạn hơn, và chúng chạy lại lung tung như bình thường."

Chúng thật bận rộn làm sao ! Và chúng cũng ồn không tưởng được ! Chúng nhảy lên nhảy xuống, bên trong những bức tường gỗ, trên trần nhà và dưới sàn nhà. Moore nhớ lời của bà Dempster: "Cậu sẽ gặp nhiều chuột nhưng cậu sẽ không thấy bất kì con ma nào cả." "Hm," cậu mỉm cười nói, "dù sao thì bà ta cũng nói đúng về lũ chuột !"

Cậu mở đèn lên và nhìn quanh phòng. "Thật lạ," cậu nói một mình. "Tại sao không ai muốn sống trong ngôi nhà cổ tuyệt đẹp này chứ ?" Những bức tường gỗ thật đẹp. Có vài bức tranh trên tường nhưng chúng phủ đầy bụi và cậu không nhìn chúng rõ lắm. Ðây đó cậu thấy những cái lỗ nhỏ trên tường. Một con chuột tò mò đang nhìn cậu chăm chú. Và rồi nó chạy đi trong tiếng sột soạt, chút chít.

Tuy nhiên vật thu hút cậu nhất là sợi dây của cái chuông to lớn trên mái nhà. Sợi dây thòng xuống một góc phòng bên phải lò sưởị Cậu tìm thấy một cái ghế gỗ lớn và căng sợi dây bên cạnh lò sưởị Cậu ngồi đấy và uống hết tách trà cuối cùng. Tiếp theo cậu thêm nhiều gỗ hơn vào lò và ngồi tại bàn học tiếp. Trong một lát lũ chuột quấy rầy cậu bằng những tiếng sột soạt và chút chít. Nhưng cậu quen dần với tiếng ồn và dần dần quên đi mọi thứ ngoại trừ việc học.

Bất ngờ cậu nhìn lên. Cái gì đó đã khiến cậu chú ý nhưng cậu không biết nó là gì. Cậu đứng dậy và lắng nghẹ Căn phòng yên lặng. Chính là nó ! Tiếng động của lũ chuột đã dừng lạị "Ðó chính là điều phá rối mình !" Moore cười nóị Cậu nhìn quanh phòng - và thấy một con chuột hung tợn. Nó đang ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi, và nó đang trừng mắt nhìn cậu với ánh mắt căm ghét đỏ ngầụ Moore cầm lên một cuốn sách và vờ chọi nó. Nhưng con chuột vẫn không di chuyển. Nó hung hãn nhe hàm răng trắng và ánh mắt dữ tợn sáng lên độc ác trong ánh đèn.

"Sao, mày ..." Moore thét lên. Cậu cầm một khúc củi từ lò sưởi và nhảy lên. Tuy nhiên nó đã nhảy xuống sàn với tiếng kêu trước khi cậu kịp đập trúng nó. Nó trèo lên sợi dây chuông và biến mất trong bóng tốị Thật lạ lùng, tiếng sột soạt chút chít của lũ chuột trong tường lại bắt đầụ

Vào lúc đó Moore cũng không muốn học nữạ Bên ngoài lũ chim đang hót: chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng. Cậu trèo lên giường và ngủ ngay lập tức.

Cậu ngủ say đến nỗi không hay bà Dempster đã đến. Bà dọn dẹp phòng và làm điểm tâm. Sau đó bà đánh thức cậu với một tách trà.

Sau bữa điểm tâm cậu lấy một quyển sách để vào túi và đi tản bộ. Trên đường đi cậu mua vài cái sandwich. ("Vậy thì lát nữa mình không phải ngừng lại để ăn trưa," cậu nói với mình). Cậu tìm thấy một công viên nhỏ xinh đẹp và yên lặng và ở đó học suốt ngàỵ Trên đường về nhà cậu ghé khách sạn để cám ơn bà Wood. Bà nhìn cậu dò xét.

"Cậu bé, cậu không nên học quá sức đấỵ Sáng nay trông cậu xanh xao quá. Học quá nhiều sẽ không tốt cho bất kì aị Nhưng hãy nói tôi nghe cậu có ngủ ngon giấc không ? Bà Dempster nói với tôi cậu vẫn còn ngủ khi bà ta đến."

"ồ, tôi không sao," Moore cười nóị "Lũ ma vẫn chưa quấy rầy tôị Nhưng tối qua lũ chuột lại có một bữa tiệc ! Có một con chuột già với đôi mắt đỏ. Nó ngồi trên cái ghế bên cạnh lò sưởị Nó không chạy đến khi tôi cầm một thanh củi lên. Sau đó nó chạy lên dây chuông. Tôi không thấy nó chạy đi đâụ Trời tối quá."

"Lạy Chúa !" bà Wood la lên, "một con chuột ngồi bên lò sưởi ! Hãy cẩn thận, cậu ạ."

"ý bà sao ?" Moore ngạc nhiên hỏị

"Một con chuột hung tợn ! Có thể là một con quỹ." Moore cườị

"Xin hãy thứ lỗi cho tôi, thưa bà Wood," cậu nóị "Tôi không thể không bật cười trước ý nghĩ cho là Con quỹ ngồi bên cạnh lò sưởi của tôi ..." Và cậu lại cườị Sau đó cậu về nhà để dùng bữa tốị

Tối đó tiếng ồn của lũ chuột đến sớm. Sau bữa tối cậu ngồi bên cạnh bếp lửa và uống trà. Rồi sau đó cậu đến bàn để bắt đầu học.

Lũ chuột quấy rầy cậu nhiều hơn tối quạ Chúng chạy sột soạt khắp nơi, và chăm chú nhìn cậu từ những lỗ nhỏ trên tường. Mắt chúng trông như những ánh đèn nhỏ bên bếp lửạ Nhưng Moore quen dần với chúng. Chúng có vẻ thích đùa nghịch hơn là gây hạị Thỉnh thoảng những con chuột dũng cảm nhất chạy lên sàn hay qua lại trên đỉnh những bức tranh. Có lúc Moore chọi sách báo vào chúng khi chúng quấy rầy cậụ Ngay lập tức chúng chạy về những cái lỗ của mình. Và thế là buổi tối diễn ra khá lặng lẽ.

Moore miệt mài học trong nhiều giờ.

Và bất ngờ cậu cảm thấy lạ bởi sự im lặng bất chợt. Không có tiếng chuột chạy hay tiếng chút chít, sột soạt. Căn phòng rộng lớn im lặng như một ngôi mộ. Moore nhớ lại tối quạ Cậu nhìn về phía cái ghế bên bếp lửa và rất bất ngờ. ở đấy, trên cái ghế gỗ cao lớn, con chuột hung tợn ấy đang ngồị Nó đang nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù.

Không nghĩ ngợi, Moore cầm cuốn sách gần nhất lên và quăng đị Không chính xác, và con chuột không chạỵ Vì thế Moore lại cầm thanh củi lên. Con chuột lại chạy lên sợi dây chuông. Và ngay lập tức những con chuột khác lại bắt đầu ồn àọ Moore không thể thấy con chuột đã chạy đi đâụ ánh đèn không thể chói sáng đến trần nhà, và bếp lửa lại cháy sáng thấp bên dướị

Moore nhìn đồng hồ. Ðã gần nửa đêm. Cậu thêm củi vào bếp và pha một bình trà. Sau đó cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn bên lò sưởi và thưởng thức trà.

"Mình thắc mắc con chuột già đã chạy đi đâư," cậu nghĩ. "Sáng mai mình phải mua một cái bẫy chuột." Cậu bật thêm một cái đèn nữạ Cậu đặt nó ở chỗ để có thể chiếu sáng phần bên phải bức tường bên cạnh lò sưởị Cậu chuẩn bị nhiều sách để chọi con vật đó. Cuối cùng cậu nâng sợi dây chuông lên. Cậi đặt nó lên bàn và sửa lại đoạn dây cuối dưới ánh đèn.

Khi cậu cầm sợi dây, Moore cảm thấy nó thật mềm dẻọ "Người ta có thể treo cổ một người bằng sợi dây này," cậu nghĩ. Sau đó cậu nhìn lại và thích thú với sự chuẩn bị của mình.

"Ðây này, ông bạn," cậu nói lớn, "Tao nghĩ lần này tao sẽ biết được bí mật của màỵ"

Cậu lại bắt đầu học tiếp, và không bao lâu thì quên lãng mọi chuyện. Nhưng lại một lần nữa cậu thấy lạ bởi sự im lặng đột ngột. Rồi sợi dây chuông hơi di chuyển, và cái đèn trên đâu dây cũng di chuyển theọ Moore chắc là những quyển sách của mình đã sẵn sàng để chọị Sau đó cậu nhìn dọc theo sợi dâỵ Khi cậu quan sát thì con chuột lớn rơi từ sợi dây xuống cái ghế gỗ cổ. Nó ngồi đấy và trừng mắt nhìn cậu một cách giận dữ. Cậu cầm một quyển sách lên và nhắm vào con chuột. Con vật thông minh nhảy sang một bên. Moore chọi thêm một quyển khác, nhưng cũng không thành công. Tiếp đó, khi Moore đứng với quyển sách thứ ba trên tay, sẵn sàng để chọi, thì con chuột kêu chút chít và tỏ vẻ sợi sệt. Moore chọi quyển sách và trúng vào con chuột. Với một tiếng kêu chút chít đau đớn và sợ hãi, và một cái nhìn căm thù thật sự, nó chạy trở lại cái ghế và nhảy lên sợi dây chuông. Nó chạy lên sợi dây nhanh như chớp, trong khi cái đèn lung lay dưới cú nhảy liều lĩnh của nó. Moore quan sát con chuột thật tỉ mỉ. Bằng ánh sáng của cái đèn thứ hai, cậu thấy nó biến mất trong một cái lỗ trong một những bức tranh lớn trên tường.

"Mình sẽ kiểm tra lại vị khách nhỏ khó chịu vào sáng mai," Moore nói một mình trong khi nhặt quyển sách lên từ trên sàn. "Bức tranh thứ ba bên lò sưởi, mình sẽ không quên được." Cậu kiểm tra những quyển sách. Cậu lượm cuốn thứ ba mình đã chọị "Ðây là quyển khiến cậu đau lòng !" cậu nói với lòng. Sau đó mặt cậu trở nên trắng bệch. "Tại sao ... đây là cuốn kinh thánh cũ của mẹ mình mà ! Thật kì lạ !" Cậu ngồi xuống học tiếp, và một lần nữa lũ chuột trong tường lại làm ồn. Nó không khiến cậu quan tâm. So với con chuột khổng lồ thì bọn này thân thiện. Nhưng cậu không thể học tiếp. Cuối cùng cậu đóng sách lại và đi ngủ. ánh nắng hồng của buổi sớm mai xuyên qua những khung cửa sổ khi cậu nhắm mắt lại

Người đàn bà trong trắng - Truyện Ma

Trăng lên quá đầu rặng thông, hơi rượu đã thấm lòng, nhà thi sĩ già ngỏ tâm sự với một chàng trẻ tuổi ngồi đối diện:

- Tôi phải nói thật rằng tôi tiếp anh đây không phải vì ngày trước thầy anh là bạn đồng liêu của tôi và tôi coi anh như con cháu đâu. Nhưng mà vì anh cũng theo đuổi văn thơ, muốn làm thi sĩ. Nếu không thì tôi đã mời anh xuống đồi hồi chiều như những người khác đến thăm tôi.

Con người khác với thú vật ở cái chỗ biết làm thơ anh ạ. Tôi còn nhớ mãi câu nói của thầy anh trong một bữa đối ẩm như hôm nay. Nếu không phải là thi sĩ thì có khi người ta có cái cảm giác thình lình trở nên một con vật, vì không có những phương cách để diễn tả lòng mình ra. Cho nên từ buổi từ quan về sống ở đây tôi không muốn đi lại với những con vật câm ấy. Người ta cho tôi là kiêu kỳ và ghét tôi, nhưng ở trên họ, tôi kể gì đến dư luận tuế toái của thiên hạ.

Đôi mắt long lanh của nhà thi sĩ già đã hơi hơi lờ đờ vì hơi men bốc lên. Những lời nói của ông càng thao thao như nguồn thơ tuôn tràn trong cơn cảm hứng:

- Anh có công lần mò lên đây để nói chuyện thơ và hỏi tôi về Lý Bạch? Đời Lý, tôi thích nhất ở chỗ:

Lý Bạch nhất đẩu thi bách thiên,

Tràng An thị thượng tửu gia miên.

Thiên tử hô lai bất thướng thuyền,

Tự xưng thần thị tửu trung tiên.

Uống một đấu rượu, làm trăm bài thơ, say ngủ tại quán rượu, vua đòi không tới và tự xưng rằng mình là một bậc tiên rượu. Sống như thế, coi cuộc đời như giấc chiêm bao, say cả ngày lẫn đêm - xử thế đại nhược mộng, hồ vi lao kỳ sinh, sở dĩ chung nhật túy - cái chết của Lý cũng vì thơ với rượu. Một bậc hào hoa như thế, ôm trăng mà chết là phải lắm.

Bình sinh Lý vẫn cho mình là trích tiên, sau khi chết, những đêm trăng sáng, thi sĩ hiện lên trên một chiếc thuyền nguy nga đề hai chữ "Thi Bá" qua lại ở dòng sông mà Lý đã chìm theo bóng trăng đáy nước. Những nho sĩ quanh vùng đều thất kinh lập ngay đền thờ một bên sông. Một hôm có một văn nhân say rượu đi ngang thấy thuyền Thi Bá hiện lên liền ứng khẩu hỏi:

Hà nhân giang thượng xưng thi bá?

Cẩm tú văn chương tá nhất quan?1

Thì trong thuyền có tiếng trả lời:

Dạ tỉnh bất kham đề tuyệt cú,

Chỉ kinh tinh đẩu lạc giang hàn.

Đêm vắng không ngâm thơ vì sợ sao rơi, cái khẩu khí của Lý Bạch làm cho văn nhân thất kinh tỉnh rượu lủi đi mất.

Nhà thi sĩ già nói chuyện trên đây, ngày xưa là một vị quan thân ở triều đình Huế. Ông đỗ Cử nhân, làm đến chức Tham tri, gần tới Thượng thư, nhưng thình lình, trước sự ngạc nhiên của các bạn đồng liêu, ông từ quan về sống giữa cái đồn điền chè sau núi Thiên Thai với một người vợ bệnh tật sắp chết, một người lão bộc câm và một người đầu bếp đã làm lý thiện nấu ăn trong cung nội.

Linh nhớ lại lúc ban chiều còn bỡ ngỡ lên con đường dốc đưa vào nếp nhà cổ kính, uy nghiêm của ông bạn với thầy mình, và bây giờ chàng đã trở nên thân mật với con người rất khó tính kia.

Tiệc rượu tàn, nhà thi sĩ già vào phòng trong để Linh nằm nghỉ ở liêu trai, giữa một biệt thự nề nếp làm theo kiến trúc ngày xưa. Cách trang hoàng có một vẻ quý phái cổ điển; hình như thuở còn đương chức ở Triều đình ông đã nghĩ đến những ngày sau này, lựa một chốn u nghiêm ở trên một cái đồi gần gũi những lăng tẩm đế vương.

Linh ngủ trên một cái sập gỗ chạm cẩn xa cừ, gần một cái cửa gương lớn trông xuống đồi chè, nương sắn và rừng thông. Hơi rượu thấm đượm, thứ rượu nếp uống mềm môi quên cả say, Linh mê man đi và tỉnh giấc vào quãng khuya. Trăng sáng qua cửa gương tuôn chẩy lên khắp người chàng một sự dịu dàng mơn man. Hương men tan, thấy khát, Linh dậy châm nến, rót nước uống một ly nước lạnh đựng trong một chiếc bình cổ. Nước mát ngọt thấm dịu cả lòng sau cơn say. Chàng phụt tắt nến, nhìn ra vườn trăng, bỗng rợn người lên, vì chợt thấy một người đàn bà ở sau cửa gương đang ngắm mình. Một hình ảnh lãng đãng như làm bằng sương khói, mong manh, huyền ảo dưới trăng xanh.

Linh vụt nghĩ đến chuyện hồ ly tinh hiện thành người để trêu cợt văn nhân. Chàng đứng lặng trong bóng tối nhìn ra. Cái hình ảnh mơ hồ cũng vẫn yên một chỗ, để lộ nửa thân hình trên cửa. Vừa kinh dị và bị kích thích, Linh nhảy đến mở cửa gương ra, nhìn xuống vườn nhưng không thấy bóng một ai. Gió đêm mát rượi rung động những lá cây lấp lánh trăng. Một luồng rờn rợn thấm qua da thịt. Linh vội khép hai cánh cửa gương lớn. Nhưng chàng vừa bước vào sập và nhìn ra lại thấy người đàn bà mơ hồ tinh quái hiện ra sau cửa. ánh trăng phủ lên da thịt nàng một mầu sắc chiêm bao, làn áo trắng choàng lấy thân người mảnh mai càng tăng thêm vẻ gần gũi mà xa xôi của con người lạ lùng. Linh thu hết can đảm, lại mở cửa ra nhưng lần này chàng cũng không thấy hình dạng một ai dưới trăng. Muốn tránh khỏi bị phá rối nữa, chàng đóng ngay cửa gỗ ở phía ngoài lại, rồi khép thêm lần cửa gương. Linh trở vào nằm nghĩ lan man, ngờ vực, băn khoăn. Tuy sợ nhưng chàng thấy một cảm mến thơ mộng đối với người đàn bà kỳ ảo hiện ra dưới trăng để trêu ghẹo mình. Linh muốn mở cửa ra để xem nàng có hiện đến nữa chăng, nhưng lòng ngờ ngợ có nên nằm im rồi ngủ thiếp đi.

Linh tỉnh dậy trong tiếng chim kêu và nắng vàng ban mai nhuộm rực rỡ các đồi cây xanh. Chàng khoan khoái chạy ra khỏi nhà, hít mạnh không khí mát mẻ và, trong một lúc, quên người đàn bà ẩn hiện đêm qua. Trọn buổi sáng, chàng đi thơ thẩn, để tóc bay dưới nắng, qua các đồi, vào rừng thông, nằm nghiêng mình trên một dòng suối con trong suốt đáy. Hình ảnh của chàng hiện trên mặt nước nhắc đến bóng người lãng đãng dưới trăng. Linh đưa hai tay vốc nước uống và hình ảnh chàng biến tan rồi hiện lại như sự ẩn hiện kỳ lạ của người đàn bà tinh quái đến trêu ghẹo chàng giữa đêm khuya. Sự vụt hiện, vụt biến của người sau cửa gương tắm trăng khiến Linh nghĩ lại tưởng chừng như mình đã thấy trong mơ. Có thể có một sự hiện hình của yêu tinh chăng? Nhớ tới đêm qua, lòng chàng ngờ ngợ không nhất quyết tự trả lời minh bạch được. Nếu có một người đàn bà thật tinh nghịch đến trêu mình thì cũng không thể vụt hiện, vụt biến một cách dễ dàng như thế? Linh đi quanh vòng không thấy có nhà cửa ai, ngoài túp lều tranh xa cách của mấy người dân làm việc ở đồn điền và một cái mộ của vợ chủ nhân cái biệt thự.

Bóng tối lại trong lớp nhà cổ kính và Linh đã bắt đầu cảm thấy một sự bí mật kỳ ảo bao trùm lấy mình. Nhà thi sĩ già vẫn uống rượu nhiều và nói chuyện thơ cổ điển phương Đông.

- ở một cõi thanh tịnh như đây, tôi chỉ có cái thú độc nhất là rượu với thơ, và cứ trăng sáng như mấy đêm nay thì thắp đèn sáp ong, đốt trầm lên mà đọc "Liêu trai chí dị" của Bồ Tùng Linh.

Lời nói như nhắc nhở Linh nghĩ đến sự trêu ghẹo yên lặng của người đàn bà dưới trăng. Chàng ngập ngừng tính đem việc ấy ra nói cùng chủ nhân nhưng lại thôi, để lắng nghe những lời đang nói say sưa của ông:

- "Liêu trai chí dị" là một áng kỳ thơ độc nhất vô nhị của á Đông. Cái sức mạnh tưởng tượng của tác giả kỳ ảo, quái dị mà thi vị, thâm thúy, trừ phi một hồn thi sĩ lạ lùng như người thì chẳng mấy ai có được. Có người cho rằng bộ "Liêu trai chí dị" là dâm thư nhưng phẩm bình như thế thì hồ đồ và hẹp hòi quá. Phải hiểu cái cốt cách thuần túy, huyền hoặc rồi khi ấy ta mới thấu nhận về đặc sắc, tuyệt diệu của áng kỳ thơ.

Nhà thi sĩ già đem sách ra lựa đọc mấy chuyện ma mà ông thích thú nhất rồi cáo về phòng nghỉ. Linh ngồi một mình yên lặng hút thuốc trong không khí thoang thoảng hương trầm. Chàng chờ đợi người đêm qua hiện tới. Tâm trí chàng đang mơ màng đến những lẽ huyền bí xa xôi, thì cùng một lúc với ánh trăng len lén tràn vào phòng, sau làn khói thuốc mờ Linh thấy hiện ra người đàn bà kỳ ảo, yên lặng sau cửa gương. Linh chợt rợn người lên nhưng bình tĩnh được liền, và ngồi yên để xem sự thể đi đến đâu. Chàng thu hết nhỡn tuyến nhìn hình ảnh vừa hiển hiện. Đó là một người như thực như hư, thanh thoát, tế nhị tắm trong màu trăng xanh huyền hoặc. Đôi mắt sâu xa và buồn rầu trên một khuôn mặt trắng nhợt nhạt như cẩm thạch. Nửa thân hình lộ sau cửa gương vẫn mặc chiếc áo lụa bạch đêm qua. Người đàn bà ấy đẹp một vẻ vừa thiên tiên vừa yêu tinh trong khung cảnh ảo huyền. Và nàng cứ lặng yên như thế, đăm đăm nhìn Linh. Chàng sợ mở cửa ra thì nàng lại biến như lần trước nên cứ ngồi lặng, ngại ngùng, rung động trước nhan sắc.

Một đêm trăng, một người đàn bà đẹp tự đâu hiện đến, tưởng chỉ có ở thời thái bình, cổ sơ, hay trong cảnh tưởng tượng của nhà thơ kỳ lạ mà thôi. Nhưng đây, ở trước mắt Linh, nàng đang lẳng lặng và huyền hồ như trăng xanh. Người đàn bà yêu tinh đã đến với chàng, và chỉ cách nhau có một lần cửa gương thôi. Linh có thể mời nàng vào và cầm lấy đôi tay dịu dàng của con người xinh đẹp, rồi thì việc có thể xảy ra như trong các chuyện lạ lùng, quái ảo Linh đã đọc, người đắm đuối khoái trá trong lòng yêu tinh.

Thế rồi Linh se sẽ nói dịu dàng:

- Em đã có lòng nghĩ đến, xin rước em vào đây trò chuyện.

Nàng vẫn yên lặng nhìn Linh không chớp.

- Hay là em cho phép tôi ra đưa em đi chơi dưới trăng.

Nói xong Linh vừa đứng dậy, đến mở cửa gương, gần như sát vào người nàng ở ngoài. Nhưng chàng rất đỗi kinh ngạc khi hai cánh cửa vừa mở toang thì không tìm thấy nàng đâu nữa. Linh trèo qua cửa sổ nhảy xuống vườn, chạy kiếm chung quanh cũng chẳng thấy tăm dạng. Cảnh đồi rừng trắng xóa dưới trăng tự nhiên đối với chàng nhuốm một vẻ huyền hoặc lạ thường. Tiếng nước suối chảy róc rách ở đồi bên như tiếng cười lanh lảnh của ai. Trăng xanh bát ngát rộng rinh.

Linh trở về phòng, để cửa gương mở rộng chờ người đàn bà kỳ ảo hiện đến là nhảy xổ ra nắm lấy tay. Chàng đã bị khiêu khích đến tức giận. Nhưng mà rồi Linh liệu có thể ôm lấy con người xinh đẹp vụt hiện, vụt biến đi không? Trăng sáng tỏ rõ soi vào chỗ Linh đứng trắng như hơi sương xuống ban mai. Chàng rùng mình, không rõ vì hơi lạnh của đêm khuya hay vì nhớ đến người đàn bà quái dị. Xa xa có tiếng gà gáy, tưởng lầm trăng sáng là vừng đông. Linh nghĩ rằng những cô hồn vất vưởng, những yêu tinh phải trở về cõi âm trước kẻo sợ trời sáng rồi chàng khép cửa ngoài lại, không để cho trăng tràn vào nữa, khiến nao nao trong người.

Sáng ngày ra, trong một lúc dạo chơi ngoài hiên, Linh thấy có một chậu hoa mẫu đơn để ở góc vắng, tự nhiên chàng liên tưởng đến câu chuyện trong "Liêu trai chí dị", linh hồn một cây hoa mẫu đơn lâu năm tu luyện hóa thành người đẹp sống với văn nhân. Linh có ý muốn đưa chậu hoa về phòng mình để thực nghiệm xem sao. Biết đâu người đàn bà trong trăng không phải là hiện thân của thứ hoa kiều diễm ấy. Linh lựa lời thân hỏi chủ nhân:

- Thưa bác, người xưa thường uống rượu ngắm hoa, bác thì chỉ uống rượu mà thôi, còn chậu hoa xinh đẹp kia lại cô độc ở ngoài.

Nhà thi sĩ già sờ lên mái tóc đã bạc lơ thơ trên vầng trán mênh mông, ngậm ngùi nói:

- Tuổi tác như tôi mà còn ngồi uống rượu trước hoa mẫu đơn thì là một sự quá lạm. Như Lưu Vũ Tích đời Đường, tôi chỉ sợ hoa kia biết nói sẽ nói rằng: Hoa mẫu đơn nở có phải vì bậc tuổi cao đâu? Chỉ tuổi trẻ như anh thì nên chơi, anh thích tôi sai mang vào để gần chỗ ngủ cho có bạn.

Đêm đến, sau bữa rượu thường lệ, nhà thi sĩ già sai người lão bộc đốt trầm lên rồi mang cây đàn bầu ra.

- Đã lâu tôi không đàn, hôm nay cao hứng tôi gảy cho anh nghe vài điệu. Cây đàn này làm bằng gỗ quan tài, tiếng kêu rất thanh và ấm, hồi còn làm quan tôi phải nài nỉ mới mua lại được của thầy Tôn út. Lão ta hết sức tiếc, vì theo lời lão thì cây đàn lâu đời bằng thứ gỗ đặc biệt ấy đem ra gảy ở bãi tha ma có thể gọi âm hồn về nghe.

Kể qua lịch sử cây đàn, nhà thi sĩ già bàn đến âm nhạc. Hồi còn đang tuổi phong tình, ông vẫn thường soạn những bài Nam bình, Nam ai cho đám ca nữ đêm đêm với giọng u trầm, đài các của tiếng Huế than vãn trên dòng sông Hương.

Thế rồi điệu Nam bình não nùng, ai oán vang động lên dưới tay nhà nhạc sĩ già rung rinh cả yên lặng. Dây tơ nhấn mạnh nức nở tuôn ra những giọt lệ âm thanh, trong suốt và nong nóng thấm đượm cả lòng người. Linh ngồi nghe sững sờ theo tiếng đàn tưởng có thể làm cho quỷ khóc. Bản Nam ai trổi theo, tha thiết hơn khiến chàng rưng rưng cả toàn thân. Điệu nhạc thổi một luồng ớn lạnh vào trong lòng chàng, nhà thi sĩ già mê man gảy tưởng chừng đứt dây tơ đồng. Và khi ngừng tay, chờ cho những sóng âm thanh bớt run rẩy trong không khí, ông nói:

- Về cây đàn bầu, người sành âm nhạc vẫn có một sự tin tưởng huyền hoặc là ai đã chơi nó hay thì cũng như mang một nghiệp dĩ vào thân. Nó là một thứ âm nhạc di lụy cho người chơi. Tôi không tin nhưng mà hồi mua cây đàn này về ít lâu, gảy đã được nhà danh cầm đế đô khen, thì nhà tôi qua đời, thành thử tôi cũng đâm ra ngờ ngợ.

Trăng lên đã cao, còn lại một mình, Linh lặng nhìn cây hoa mẫu đơn, trầm ngâm lạc lối trong những lẽ u huyền. Kiếp trước hoa là thiếu nữ và thật có một sự phục vãn trong kiếp luân hồi, hồn hoa lại hiện thành thiếu nữ chăng? Nhưng có phải người đàn bà đã hiện ra yên lặng trêu tức mình là hiện thân của hoa mẫu đơn? Trong khi Linh đang mơ màng thì trăng đã chênh chếch dọi vào. Và kỳ diệu thay, cùng với ánh trăng chảy vào phòng, người đàn bà hiện tới, như tượng trưng thuần túy của trăng xanh. Nàng có một thứ nhan sắc huyền ảo mà càng nhìn Linh càng thấy mơ hồ, nét mặt chập chờn như sương, thân hình như khói, hình như kết đọng bằng ánh trăng thủy tinh, có thể nhìn suốt qua người. Linh mải phân tích mê hoặc đắm hồn vào trong cái hình ảnh bích ngọc, xanh xao như trăng chiêm bao. Chàng đã gần như bị quyến rũ, rung rinh trước vẻ đẹp tế nhị có sức mạnh thấm thía như mùi hương bay lẻn vào hồn. Trong giây phút khoái trá, linh hồn bị cám dỗ, Linh cảm thấy chẳng những mình không rùng rợn mà trái lại còn thích thảng, say sưa.

Người đàn bà vẫn lặng yên, không một cử động se sẽ, không một lời nói nhếch đôi môi, không một chớp mắt, và nhìn Linh như thấu suốt tận đáy hồn. Linh bỗng rợn người lên hình như mình đã bắt đầu yêu con tinh. Người đàn bà uyển lãng, kiều lệ ấy chỉ có thể là một con tinh! Nghĩ sực đến những chuyện yêu tinh mê hoặc người để hút hết tinh khí, Linh bàng hoàng, hãi hùng, muốn vụt dậy chạy. Nhưng đôi mắt đen biếc, thăm thẳm vẫn nhìn như dán vào người Linh, giữ chàng ngồi yên một chỗ. Chàng đã trở nên như người bị thôi miên bởi nhan sắc huyền hoặc.

Trăng mỗi lúc càng sáng tỏ thêm lên và xa xa thấp thoáng tiếng gà gáy. Linh mừng thầm sắp thoát khỏi cái nhìn yên lặng ghê gớm của người đàn bà yêu tinh. ánh trăng chảy vào tràn khắp phòng, Linh ngồi như dính chặt trên chiếc ghế bành đối diện với cái hình ảnh kỳ ảo sau cửa gương. Tiếng gà theo nhau gáy từ xa vang lại, nhưng trong trăng sáng người đàn bà vẫn yên lặng, trước mặt Linh, không nhúc nhích, không nói năng, và chỉ nhìn chàng với đôi mắt ghê gớm như đôi mắt rắn thôi miên lấy chàng. Thời gian tưởng chừng như đứng lại, mạch máu trong người Linh băng giá cho đến khi chàng nghẹn ngào, se sẽ nói:

- Tôi xin hỏi nàng, yêu tinh hay là oan hồn, từ đâu lại và muốn điều chi thì hãy nói cho tôi biết.

Nhưng người đàn bà vẫn lạnh lùng như một hình ảnh chết và cứ đăm đăm nhìn Linh.

- Nàng vẫn nhất quyết lặng yên? Thì hãy ở đấy mà đợi mặt trời lên.

Sau câu nói văng vẳng của Linh người đàn bà cũng vẫn im lặng như một cái bóng trong trăng. Linh nhắm mắt lại để tránh khỏi cái nhìn ghê rợn của yêu tinh rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi chàng giật mình mở mắt ra thì ánh trăng đã đi hết khỏi phòng và người đàn bà quái ảo sau cửa gương cũng đã biến đi. Linh ngả mình trên sập mê man.

Chàng thấy người đàn bà trong trăng lại hiện ra mở tung cửa gương vào, thướt tha bước đến ôm ghì lấy mình. Linh sờ vào người nàng thì cảm giác nhẹ mỏng dị thường. Nàng lôi cuốn Linh vào một cuộc ái ân sôi nổi rồi hút cạn tinh túy của chàng.

Linh hoảng hốt tỉnh giấc mơ, thấy mặt trời đã lên cao. Chàng còn bàng hoàng mê tỉnh, và đưa mắt nhìn đến cửa gương thì lại thấy thoáng bóng người đàn bà, nhưng rất mơ hồ, xa xôi. Linh dụi mắt và rất đỗi kinh ngạc khi đến gần nhận thấy rằng người đàn bà hiện ra ở trên mặt thủy tinh.

Trong lúc ấy, nhà thi sĩ già đi đến, nhìn vẻ mặt sửng sốt, bơ phờ của Linh trước cửa gương rồi nói:

- Tôi xin giới thiệu đó là hình ảnh nhà tôi,

Trước sự ngạc nhiên của Linh, ông thong thả kể:

- Trước đây nhà tôi mắc bệnh bại đang thời kỳ còn xinh đẹp, về đây hơn hai mươi năm trời, ngày ngày ngồi trên chiếc ghế bành đặt trước cửa gương, nhìn xuống đồi ngong ngóng chờ tôi về. Thuở ấy tôi mải ham mê theo những người đàn bà khác, ít khi nghĩ đến người vợ cần đến sự thương yêu của mình. Tôi chỉ hối lại khi nhà tôi đã có phần yếu, tôi liền từ chức về đây, nhưng chẳng được bao lâu thì nhà tôi qua đời. Khi đã biết yêu thương thì đã chậm lắm rồi, tôi chỉ còn trong lòng một hình ảnh in trên mặt gương này mà thôi.

Nhà thi sĩ già nói xong rồi ngậm ngùi lui vào phòng trong. Linh bắt đầu hiểu rành mạch những việc đã xảy đến cho mình.

Người vợ kiều diễm của nhà thi sĩ ngồi in bóng vào cửa gương lâu năm, những chất lân tinh trên mặt thủy tinh phản chiếu ánh sáng dần dần thấm in lấy hình ảnh. Trăng xanh huyền hoặc dội qua mặt gương làm nổi cái hình ảnh người thiếu phụ lên. Linh đã ảo tưởng đó là một nàng yêu tinh hiện ra sau cửa. Chàng nhớ lại cứ mỗi lần mở cửa gương ra thì hình ảnh vụt biến mất rồi hiện ra khi đóng lại. Linh không ngờ hình ảnh ở trên mặt thủy tinh trong suốt, trí tưởng tượng mới bị xúc động đến cực điểm và trong trường hợp ấy, chàng đã lầm lạc vì ảo ảnh.

Sau cùng, Linh thấy người đàn bà kỳ ảo hiện ra ân ái với mình trong giấc mơ vì não cân đã bị kích thích dữ dội.

Ma trong Bệnh Viện - Truyện Ma

Tôi có người cậu lúc trước làm trong ban bảo quản nhà thương được vài năm trước khi sự việc xảy ra. Một câu chuyện đáng ghi nhớ nhất vào thời thơ ấu của tôi, khi cậu tôi kể về sự kinh hoàng mà ông ấy gặp phải vào một đêm để rồi sau đó ông xin nghỉ việc luôn. Tôi nhớ câu chuyện này rất kỹ vì đó là dịp hiếm có, chúng tôi đã năn nỉ ông ấy kể, lúc kể ông có vẻ như đang đi vào một trạng thái xuất thần. Giọng của ông trở nên đều đều và ông cố gắng tránh bất cứ sự xúc động nào...

Khi mới làm việc tại bệnh viện, ông để ý có một căn phòng đặc biệt trong khu bệnh thần kinh mà không bao giờ dùng đến vã lại cửa phòng luôn luôn khóa chặt. Lúc nào ông hỏi thì người Giám Ðốc hoặc là những người làm chung đều nói rằng "đừng thắc mắc" và họ nhanh chóng đổi sang chuyện khác. Ðôi khi họ còn giả bộ không nghe ông hỏi và lờ đi.

Vào một đêm khuya, ông thay bóng đèn điện trên trần nhà ở hành lang cách căn phòng này không xa. Gắn bóng đèn mới xong ông vừa leo xuống thang thì bóng đèn mới thay bỗng chớp chớp mấy cái rồi tắt. Ngay lúc này ông để ý thấy nhiệt độ bỗng nhiên xuống thấp và một mùi kỳ lạ từ đâu tỏa ra khắp cả hành lang như một làn khói vô hình.

Ông phải đi ngang qua cái phòng đó về khu vực chính của bệnh viện để lấy một bóng đèn khác, khi gần đến cửa phòng lúc nào cũng khóa mùi hôi thối bắt đầu nồng nặc, rồi ông nghe những tiếng lạ lùng quái gỡ phát ra từ chung quanh cánh cửa đó.

Lúc đầu thì có tiếng giống như ai đang hát, nhưng rồi nó trầm xuống với một giọng lầm bầm lạ lùng. Những tiếng kế tiếp, ông nghe được mang một nỗi xúc động sầu thương: có lúc như là giận dữ, có lúc thì sợ sệt. Mặc dù, không nhận ra được gì, nhưng nó nghe như tiếng bà nội đã qua đời của ông vậy.

"Mike", tiếng thân yêu quen thuộc khóc lớn, "Cứu bà Mike, chỉ có con mới cứu được bà. Bà ở đây nè, nhanh lên Mike. Hãy nhanh lên!"

Lúc đó, cả người đều lạnh ngắt ông thấy thật bối rối, chuyện này làm sao mà xảy ra được? Bà nội đã chết hơn 20 năm rồi mà. Lúc đó người cậu lớn tuổi của tôi tự nhiên sụt sùi khóc như một đứa trẻ thơ.

Ðằng sau giọng nói cầu cứu của bà nội, ông còn nghe được một tiếng kỳ hoặc giống như tiếng cười giễu cợt từ một âm thanh... không thuộc thế giới này. Như là có lực lượng nào thúc đẩy, ông đi đến định mở cửa phòng, nhưng khi vừa cầm cái nắm cửa, ông ngửi thấy mùi cháy khét rất khó chịu nơi bàn tay của ông, và nó đã để lại một vết thẹo lưỡi liềm mà ông phải mang theo cả cuộc đời như là một sự nhắc nhở đau lòng.

Sau đó cái nắm cửa bắt đầu tự động vặn tới vặn lui, rồi đến cả cánh cửa đều rung rinh thật mạnh, tiếp theo là tiếng đập và đá trên cánh cửa rất dữ dội như có ai (hay cái gì đó) bên kia cửa đang cố gắng phá tung cửa để đi ra.

Dưới sự việc như vậy, ông biết rằng mình phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nên ông chạy nhanh như bay xuống hành lang không thèm quay đầu lại, ở sau lưng tiếng cười kỳ hoặc càng ngày càng vang lớn hơn. Khi chạy ra khỏi đến được bàn làm việc của nhân viên y tá, ông ngã quỵ xuống đất ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy, mọi người đứng xung quanh đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho ông. Khi người y tá đến săn sóc vết phỏng, ông đã kể lại những gì ông mới vừa chứng kiến.

Không ai dám đi một mình đến hành lang đó để dò xét, nên người Giám Ðốc đã phái hai người làm việc đến đó để xem tình hình ra sao. Khi trở lại, một trong hai người được phái đi không nói gì hết, anh ta chỉ đi thẳng đến nơi máng áo chụp lấy chiếc áo khoác và lặng thing đi thẳng ra cửa. Còn người thứ hai nói rằng không có chuyện gì lạ xảy ra hết, chiếc thang vẫn còn để ở hành lang như cậu tôi đã để và bóng đèn thì vẫn cháy sáng như thường.

Vài hôm sau, người được phái đi xem xét, để rồi phải nghỉ việc luôn, gọi điện thoại cho cậu tôi và nói với cậu tôi rằng ông ta cũng có một kinh nghiệm giống như vậy nhưng chỉ khác rằng tiếng của người nói bên kia cửa là tiếng của người anh của ông đã chết từ lâu. Và ông cũng nghe được những nỗi xúc động ào ạc không sao diễn tả được từ bên kia cánh cửa. Sau khi nghe xong, cậu của tôi quyết định xin nghỉ việc luôn.

Khi đến gặp người Giám Ðốc để đưa đơn thôi việc, thì cậu mới biết là mình đã bị đuổi ngay đêm hôm đó, và ông còn bị cảnh cáo rằng không được nói chuyện này với bất cứ một ai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện