truyen ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng Người Trong Nghĩa Trang (truyện ma)

Trong những con người chúng ta nếu có sự tin tưởng vào thánh trời thì có nhiều lúc ước nguyện sẽ được thành công! chẳng hạn như điều ước may mắn sẽ xảy đến trong sự bất ngờ và đôi khi chúng ta cũng là một thử thách gì đó, trung tâm xin trân trọng thông báo cùng bạn đọc; vở truyện ma mới do chính tác giả Nguyễn Đức Tài sáng tác mang tựa đề "Bóng Người Trong Nghĩa Trang" giựa trên một câu chuyện có thật của một người con nhà nghèo quê phường Bình Đa. Phường Bình Đa thuộc về thành phố Biên Hoà. Kính thưa các bạn! nhân nói về chuyện ma quỷ thì trên toàn cầu có nhiều số dân đã hoặc đang gặp chuyện rắc rối về chuyện ma quỷ, người thường cho rằng kể chuyện ma chỉ để hù trẻ em hoặc trong những lúc đi cắm trại trên rừng

núi.

Trong mỗi cá nhân chúng ta thường có thể gặp được những chuyện sợ hãi khi mình bất ngờ gặp một linh hồn hiện diện trước mặt! người ta thường gọi là ma và sợ nhất khi chúng bước tới gần mình, những người thường thấy linh hồn hiện diện là những người có giắc quan thứ 6, nhưng những người ấy có thể loài trừ được ma quỷ cho rằng những người đó không có chức linh mục; trước khi tôi viết lên câu truyện ma này thì tôi xin trân thành cám ơn ông Nghĩa đã tạo dựng cho tôi cơ hội để kể chuyện hôm nay. Câu truyện nói về một gã thanh niên một hôm đi thăm mẹ ở nghĩa trang "Bình Đa" thì gặp một người con gái mang tên "Trần Thị Thảo! nhân lúc đầu gã chưa thấy cô gái đó trong nghĩa trang bao giờ, nhưng cuối cùng rồi gã cũng phát hiện rằng

đó chính là hồn ma cô thảo. Một lần nữa tôi xin phép ông Nghĩa để kể lại y chang lời ông kể lại! tôi xin đặt tựa đề là "Bóng Người Trong Nghĩa Trang" xin mời quý vị cùng chúng tôi đón coi.

Bà Trầm có 3 người con! nhưng tất cả đều là con trai, Phương là con trai đầu lòng của bà làm trong công ty nhà báo, Dưỡng có vợ và 2 đứa con định cư tại Long Beach thuộc về tiểu bang California; riêng bà Trầm bị goá chồng từ sau thời giải phóng năm 1975 khi chồng bà chết trong tù cải tạo nên Nghĩa là con út của bà thì ở nhà đi làm kiếm tiền trông mẹ. Mỗi ngày Nghĩa đi làm về thường hay có đồ ăn nóng để trên bàn ăn, nhưng rồi một ngày kia khi Nghĩa đi làm về thì không thấy đồ ăn trên bàn nữa; Nghĩa liền thắc mắc thì lên trên lầu vào buồng của mẹ hỏi thăm mới hay bà bị bệnh và cảm thấy đau yêu trong người. Vì gia đình còn nghèo nên Nghĩa đành biên thư lên Long Thành để báo cho anh Hai của mình biết để lấy tiền chạy thuốc cho mẹ.

Cuối tuần đó thì Nghĩa mới hay rằng bà Trầm đang mắc phải bệnh Viêm gan B nhưng chỉ còn sống được 2 tháng nữa là cùng! 2 tháng sau không may mắn bà Trầm qua đời và hưởng thọ 54, lập tức Nghĩa biên thư báo tin cho Phương và Dưỡng để trở về lại Bình Đa chạy đám tang cho mẹ; vài ngày sau đó. Phương trở về kịp để đi đám tang bà Trầm nhưng có điều là Dưỡng không kịp về để dự đám ma! hôm đó vào khoảng 4:00 khuya người dân trong nhà thờ đem xác bà Trầm vào quan tài rồi đậy nắp vào mang đến nhà thờ, vừa làm lễ xong mọi người trong hàng xóm cùng nhau tiễn đưa bà Trầm ra nghoài nghĩa trang Bình Đa, Phương trao nhiệm vụ cho Nghĩa là phải cầm tấm ảnh của mẹ cùng với vòng hoa đi đăng trước để dẫn đầu đến miếng đất nơi bà Trầm chông

cất.

Vừa vào "Nghĩa Trang Bình Đa" được 5 mét thì bỗng Nghĩa cảm thấy một cơn gió lạ lùng chạy ngang qua mặt mình, nhưng đi tới vài bước nữa thì Nghĩa vấp ngã vì cảm thấy một bàn tay lạnh lạnh thò từ lòng đất lên và bám chặt chân mình; khi đó Nghĩa la lên. (ahhhhhhhhhhh) lúc đó mọi người ai cũng đăm đăm nhìn về phía Nghĩa với ánh mắt ngạc nhiên! vừa đắp mộ xong thì mọi người đều rủ nhau ra về và chờ tối hôm đó sẽ họp mặt tại nhà Nghĩa, cùng lúc mọi người trong xóm đều mệt cả nhưng vì tình thương hàng xóm nên ai cũng đều tiễn đưa bà Trầm; buổi tối hôm đó sau khi tan buổi họp mặt tại nhà Nghĩa thì khi mọi người rủ nhau ra về thì Nghĩa vẫn còn sự ám ảnh bởi cơn sợ hãi buổi sáng khi đưa đám ma mẹ mình. Phương thấy mặt em mình vẫn

còn tái xanh nên tò mò hỏi.

Phương: Hồi sáng sớm ra mày làm cái gì mà la lối um xùm ngoài nghĩa địa vậy! mày làm cho hàng xóm người ta nhìn tao quá trời luôn kìa.

Nghĩa ngồi xuống đất và im không nói lời nào! nhưng một lát sau Nghĩa trả lời Phương rằng.

Nghĩa: Sáng nay khi em vừa bước vào trong nghĩa địa thì em cảm thấy như có một cơn gió lạnh lạnh đi ngang qua mặt em, sau đó là em vừa đi vài bước nữa thì bỗng cảm thấy được đôi bàn tay lạnh lạnh thò lên nắm chặt chân em rồi em ngã ra đất rồi em mới la lên chứ bộ.

Phương cười phá lên rồi lại nhìn vào con mắt của Nghĩa rồi nói

Phương: Chắc mẹ chết rồi cho nên mày phát điên vì không ai nấu cơm cho mày ăn đúng không?

Dứt lời! Nghĩa tức lên và định đứng dậy và cho Phương một cái đấm vào mặt để khỏi có nói câu nghi ngờ nào nữa, nhưng Nghĩa lại tạp lưỡi nói rằng.

Nghĩa: Nói bao nhiêu đó thôi đấy! muốn tin thì tin còn bằng không thì đi xem tự lấy đi

Phương vừa nghe xong lời đay nghiến của Nghĩa thì hai anh em không nói một lời nào với nhau nữa, Phương giận quá và không nói lời nào với em mình rồi sách xe chảy thẳng về; không may mắn khi vừa chạy xe được khoảng 10 phút thì bỗng Phương thấy trước mặt có một cô con gái mặc áo trắng tựa như áo ngủ, có mái tóc dài ngang lưng và khuôn mặt trắng bóc đứng trước mặt mình; Phương thắng xe lại không kịp nên không may mắn đụng vào cây trứng cá bên lề đường. Khi đó Phương quay mặt nhìn lại thì không thấy bóng người con gái đó đâu nữa! lập tức Phương mới xực nhớ lại những lời Nghĩa kể lại về hồn ma đã gặp buổi sáng khi đi chôn mẹ, Phương đau đớn quá nhưng đành phải chạy về gấp; nhưng trong lúc đó thân thể Phương run rảy lật bật.

Đêm hôm đó vào khoảng 2:00 khuya trong lúc mọi người ngủ giấc say xưa thăm thẳm của nửa đêm về sáng! trong lúc đang ngủ trong buồng thì bỗng Nghĩa lại có một giấc chiêm bao lạ lùng rằng một hôm đó chính gã chở một người phụ nữ mặc chiếc áo màu trắng tưa như áo ngủ, có mái tóc dài ngang lưng và khuôn mặt trắng bóc trên một chiếc xe môtô; vừa mơ đến đó thì gã cảm thấy một cơn gió lạnh lạnh nữa đứng trong căn buồng của hắn. Nghĩa giật mình dậy và nhìn xung quanh thì căn buồng lại ấm trở lại bình thường! nghĩa nghĩ ngợi và thắc mắc rằng chẳng lẽ cô linh hồn đó trở về phá mình chăng, nhưng vài phút tiếp theo miệng Nghĩa ú ớ lên lời hỏi rằng.

Nghĩa: Ai.... Ai đó Ai....đó

Nghĩa nghe được tiếng vang vang trên không trung nói rằng.

Hồn Ma: Làm ơi cứu em, làm ơn cứu em.

NGhĩa ngồi co chân lại và run rảy lật bật khi nghe tiếng câu cầu cứu của một vị linh hồn, Nghĩa lại nói.

Nghĩa: Ma......ma......ma.......

Dứt lời! lập tức Nghĩa không còn nghe tiếng cầu cứu của một bóng ma nữa nên cơn sợ hãi không còn xảy ra với Nghĩa trong đêm hôm ấy, sáng hôm sau Nghĩa thức giấc sớm để đi làm; nhân trong lúc đang đánh răng trong buồng tắm thì Nghĩa lại nghe tiếng như ai gõ cửa buồng ngủ của mình. Nghĩa vội vàng mở cánh cửa buồng tắm và chạy lên xem thì tiễng gõ cửa không còn nữa! biểu chiều hôm ấy khi Nghĩa đi làm về thì vào lúc buổi chiều 5:00 thì bỗng Nghĩa ghé nhang qua Nghĩa Trang Bình Đa thăm mẹ, khoảng 10 phút sau bỗng Nghĩa thấy một người con gái mặc áo trắng dài từ trên cổ xuống dưới chân; cô ta có mái tóc xoã ngang lưng với khuôn mặt trẻ tuổi như chỉ chừng 20-25.

Nghĩa từ từ bước tới và định hỏi thăm! nhân trong lúc đó con mắt của Nghĩa lại hơi mờ mờ vì làm về mệt quá nên không thấy rõ khuôn mặt người con gái đó, nhưng khi Nghĩa dụi mắt nhìn lại thì bóng hồn cô con gái đó mờ dần mờ dần cho đến khi tan biến; khi Nghĩa về đến nhà thì bỗng nghĩa thấy Phương anh mình ghé chơi và thấy nghĩa cả tuần mất ăn mất ngủ vì nhớ mẹ nên thân thể gầy đi. Càng lúc Phương hỏi thăm đến Nghĩa thì càng nói dối với anh mình vì Nghĩa biết rằng anh mình không tin vào chuyện ma quỷ! Càng hỏi thăm sâu thì Nghĩa bực mình qua nên nói ra hết cho qua câu chuyện, từ đó Nghĩa xin phép Phương để được đi đến ở tạm vài tuần cho đỡ sợ; trước đó Phương lại hỏi thêm.

Phương: Chú mày có thật sự là chú mày thấy bóng hồn cô gái đó trong nhà này hay không, hay là chỉ chỉ nói vậy để lên ở với anh rồi về làm có cơm nóng ăn liền.

Lúc này Nghĩa càng bực mình thêm nhưng vẫn phải dịu dàng xuống để cất nghĩa với phương rằng.

Nghĩa: Cái cô gái hôm bữa đó! em thấy cổ ngoài nghĩa trang, chẳng lẽ cổ theo em về nhà chăng.

Nghe đến đó Phương thở dài và cảm thấy hơi ớn lạnh! nhưng vì thấy em gặp khó khăn nên đành nói.

Phương: Vậy thôi anh dọn phụ chú mày xuống ở chung với anh, chị Lan và các cháu cho nó vui; tụi nó nhớ chú mày lắm đó; tụi nó cứ tối ngày nhắc đến chú Nghĩa hoài tao nghe chán cả tai.

Mười phút sau! đang đi nửa đường đến nhà Phương thì bỗng Nghĩa lại thấy cô con gái đứng giữa đường, nghĩa hoảng sợ quá và nói anh mình.

Nghĩa: Anh phương ngừng lại, ngừng lại, cô đó đứng trước mặt kìa

Đang trong lúc tốc độ chạy nhanh thì xe không thắng lại kịp nên Phương đành lao vô nhưng chỉ mình Nghĩa thấy được bóng hồn cô gái ấy! Phương tấp vào lề đường và bực mình la mắng.

Phương: Mày điên thì mày điên vừa vừa thôi chứ! cứ mỗi ngày mày điên như vầy thì hỏi ai mà chịu nổi mày đây hả?

Nghĩa bực mình quá và đứng yên lặng! một lát sau khi Nghĩa quay lại nhìn thì bóng cô con gái đó đã biến mất, Nghĩa thầm cầu xin trong tâm và nói rằng "Cô ơi, cô hãy hiện về cho ông anh tôi biết rằng tôi không nói xạo với ông ta nữa đi"; tối hôm đó trong lúc mọi người đang ngủ giấc say sưa thăm thẳm của nửa đêm về sáng. Lúc đó là vào khoảng 12:30 đêm trong lúc vợ chồng Lan, và Phương đang ngủ thì bỗng Phương cảm thấy một cơn gió lạnh lạ lùng trong căn buồng của mình; lẫn trong đó là 2 cây đen cầy chưng trên bàn thờ lại thắp sáng lên như có một ai đó quẹt lựa đốt nó. Phương cảm thấy lạnh quá nên đắp tấm chăn cho thật kỹ rồi từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh thì bỗng cây 2 cây đèn cầy lại tắt đi.

Phương run rảy lật bật và định ú ớ kêu lên "ai đó" nhưng không may mắn Phương bị một cánh tay lạnh lạnh bóp chặt lấy cành cổ và khiến mình khó thở! lúc đó Phương mới bắt đầu thật sự tin là trên đời có ma quỷ và chắc rằng cô con gái đó theo Nghĩa về nhà mình, lập tức Phương nghĩ đến thầm trong lòng và nói rằng "chúa ơi cứu con" thì cánh tay đó thả ra và biến mất; ngay ngày hôm sau khi Lan thức giấc lo cơm nước cho em rể và chồng đi làm thì nhân Nghĩa ra nhà bếp lịch sự hỏi thăm đến chị dâu rồi sách gói đi làm. Một lát sau khi Nghĩa vừa ra khỏi nhà để sách gói đi làm! Phương bước vào nhà bếp

thì bỗng Lan nhìn mặt chồng mình với ánh mắt sợ hãi xanh sao, trong khi đang dọn dẹp trong nhà bếp được một lúc thì Lan hỏi chồng mình rằng.

Lan: Hôm qua sao đang ngủ mà anh lại bật mình dậy vậy! anh làm em hết hồn hết vía à.

Phương đặt tay lên ngực rồi tiếp tục nghĩ đến chuyện sợ hãi đêm hôm qua! Phương biết chắc khi kể ra là vợ mình sẽ không tin, nên Phương đành phải nói.

Phương: Chuyện kể ra chắc em không tin anh đâu! thứ đến chuyện tối hôm qua đã qua rồi nên anh không muốn nhắc làm gì cho mệt nhọc.

Lập tức Lan hơi nghi ngờ có chuyện gì xảy ra không được yên ổn! nhưng Lan cố gắng giữ bình tĩnh và nói.

Lan: Chuyện gì thì anh cứ nói ra hết đi! em nghe để cho anh yên chí thồi còn tin hay không thì tuỳ theo trường hợp chứ bộ, chẳng lẽ hôm qua anh gặp ma mà rồi sợ không muốn nói cho em nghe.

Phương vừa nghe đến chữ "ma" thì lập tức nhớ lại lúc mình bị bàn tay bóp chặt cành cổ và khiến mình khó thở, khi đó Phương vội gạt đi và đáp.

Phương: ờ ...... ờ ....... không phải đâu em, em đừng có suy nghĩ lung tung.

Dứt lời! Phương vội vàng chạy vào buồng ngủ thay đồ đi làm và nhắc nhở vợ hãy cho con đi học hôm đó, buổi chiều vào lúc 7:00 tối khi mặt trời lạnh xuống từ từ và bầu trời bắt đầu tối dần; trong lúc Lan đang nấu cơm cho chông và gia đình cùng lúc Diễm đang học bài trong buồng. Được nửa tiếng trong lúc đang nấu đồ ăn thì bỗng Lan nghe tiếng Diễm như đang nói chuyện với ai trong buồng! Lan bước chân nhẹ nhàng ghé ngang qua buồng của Diễm để xem con mình đang nói chuyện với ai, nhưng khi bước tới thì bỗng Diễm im lìm và không nói chuyện nữa; Lan nhìn vào cửa buồng thì ngã ra giường và ngủ. Lan định chạy xuống nhà bếp thì bỗng nghe tiếng leng keng như 2 chiếc đĩa đập vào nhau rồi lại nghe tiếng đĩa vỡ toang trong nhà bếp.

Khi vừa bước vào nhà bếp thì Lan hoảng sợ vì trước khi đi Lan nhớ rằng 2 chiếc đĩa trên bàn chưa có ai đụng vào nhưng sao lại bị vỡ toang tại sàn nhà! Lan dọn chiếc đĩa đó và bỏ vào sọc rác thì lại nghe tiếng của bé Diễm nói chuyện nữa, nhưng lần này Lan bỗng nghe tiếng trẻ trung của một người con gái khoảng độ 20-25 tuổi nói chuyện vui chơi với Diễm; Lan vội vàng chạy tới nhìn xem thì Diễm lại mở trang sách ra và tập viết. Lan bước vô buồng của Diễm thì thấy con mình ghi trên tờ giấy có 4 chữ hoa để tên một người con gái mang tên là "Trần Thị Thu Thảo". Lan nhớ rất rõ Diễm không bao giờ viết chữ hoa mà đẹp như vậy! lập tức Lan lại nghĩ chẳng lẽ con mình bị ma nhập chăng, một lúc Lan nhìn vào mắt con mình thì thấy toàn là tròng đen; Lan lăn vai con mình rồi nói.

Lan: Trời ơi Diễm con, con có sao không vậy Diễm, trả lời mẹ đi con.

Diễm há miệng ra! rồi Lan lại nghe tiếng vang vang của một người con gái nói lên.

Hồn ma: Chị ơi cứu em, chị ơi cứu em.

Lan càng hoảng sợ khi nghe tiếng cầu cứu của hồn ma mà Lan nghi rằng Diễm bị hôn ma nhập vào, nên Lan lay vai con lần nữa và nói.

Lan: Diễm ơi, con tỉnh lại đi Diễm, tỉnh lại cho mẹ đi con.

Khi đó Linh hồn cô con gái đó ra khỏi người Diễm! rồi Lan ôm con mình vào lòng và khóc, khi đó Diễm vẫn chưa đủ trí khôn để hiểu được rằng mình bị nhập ma vì lúc ấy Diễm chỉ mới 8 tuổi; Diễm nhìn mẹ và hỏi.

Diễm: Mẹ à, tại sao mẹ lại khóc?

Dứt lời Lan dắt con mình xuống mà bếp thì chuyện sợ hãi không còn xảy ra cho buổi chiều hôm đó nữa, một buổi chiều trôi qua và buổi tối lại đến thì Nghĩa là người đầu tiên về nhà rồi chờ 15 phút sau để Phương về rồi dùng bữa tối với nhau cho vui; đêm hôm đó vào lúc 9:30 tối khi cả gia đình đều dùng bữa tối thì cùng lúc Lan, Phương, và Nghĩa bỗng nghe tiếng đồ đạc rơi xuống đấy trên căn buồng của Phương; liền lúc 3 người bỏ chiếc bát xuống và chạy vào buồng xem thì kinh hoảng vì thấy bức tượng đức mẹ chưng trên bàn thờ bị vỡ nát dưới sàn. Vào lúc đó! Lan nhờ Nghĩa xuống nhà bếp để bế bé Diễm lên lầu rôì cả gia đình đọc kinh cho chúa ban thiên thần xuống cứu giúp.

Trong khi cả gia đình đang đọc kinh cầu nguyện thì bỗng dưng chiếc bóng đèn chớp tắt như có ai sử dụng công tắc bật lên bật xuống, ngay sau đó chiếc giường nằm của vợ chồng Phương Lan lại nâng lên rồi rơi xuống lại; lúc cầu nguyện xong thì cả gia đình đều thắp nhang hương rồi tất cả trở lại bình thường. Từ đó Phương không còn sự nghi ngờ nào nữa và nhất quyết tin những lời của Nghĩa kể lại! 4 tiếng sau, lúc đó vào khoảng 1:45 khuya trong lúc mọi người đang ngủ giấc say sưa thăm thẳm của nửa đêm về sáng thì bỗng Lan có một giấc mơ. Trong giấc mộng đó Lan mơ về nhà ông hàng xóm bên cạnh nhà mẹ chồng có một người con gái ở tuổi 20-25 gây lộn với gia đình! thì bỗng ông bố lỡ tay lấy cây sắt và đập lên đầu cô thật mình và khiến cô văng máu chết tại địa điểm, Lan la lên (ahhhhhhhhhhh) khi đó Phương giật mình dậy rồi vuốt ve vợ và nói.

Phương: Chuyện gì vậy em, em bình tĩnh lại đi

Lan ôm ấp chồng và khóc! một lát sau Lan kể lại giấc mơ và nói rằng.

Lan: Em mơ có một người con gái vì gây lộn với gia đình mà bị ông bố đập ngay cây sắt vào đầu rồi chết tại chỗ, sau này vừa đi chôn thì ông bố đó bán căn nhà của ông rồi dọn đi xa.

Phương hơi run rảy! rồi lại lo âu hỏi thêm.

Phương: Vậy em thấy căn nhà này nằm ở đâu, địa điểm nào?

Lan cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đáp lời.

Lan: Nhà này chính là nhà của ông hàng xóm của mẹ.

Nghĩa đang trong giấc ngủ say! thì bỗng nghe tiếng Lan la hét lên, khi đó Nghĩa chạy sang buồng của Phương, Nghĩa nắm chặt tay Lan và lo âu hỏi.

Nghĩa: Chị không sao chứ! có chuyện gì chị bình tĩnh lại kể cho em nghe đi.

Dứt lời Phương lanh miệng trả lời dùm vợ! khi đó Nghĩa mới hiểu ra rằng tại sao mình hay thấy bóng hồn của một người con gái đi theo mình, lập tức cả 3 đều thắp nhang hương lên bàn thơ rồi từ đó Lan, Phương, và Nghĩa không còn thấy chuyện sợ hãi xảy ra nữa; 3 tháng sau tâm linh của Nghĩa trở lại bình thường thì Nghĩa báo cáo cho Phương rằng cuối tuần sẽ trở về nhà của mẹ và ở vì sợ làm phiền vợ chồng anh mình. Nghĩa vừa trở về nhà được 2 tuần! bỗng một hôm khi Nghĩa đang trong giấc ngủ say sưa thì bỗng mơ rằng có một vũng máu chảy từ trong vách tường ra, Nghĩa sợ hãi qua và tỉnh giấc thì bỗng cảm nhận rằng có một giọt nước rơi lên trán của mình; Nghĩa vuốt trán rồi đưa xuống nhìn xem là giọt nước nào nhưng không ngờ đó là gọt nước máu trên trền rơi xuống, Nghĩa la lên. (ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh)

Vài bữa tiếp theo! trên đường đi làm về, Nghĩa lại nhớ mẹ nên chạy vào "Nghĩa Trang Bình Đa" để thăm mẹ thì lại thấy một người con gái mặc áo trắng như người bình thường, mặt cô trông rất sinh và rất trẻ trung; Nghĩa bước tới hỏi thăm để lấy cớ làm quen. Được một lát sau thì Nghĩa chuẩn bị ra về để nghỉ ngơi cho ngày hôm sau đi làm sớm. Nghĩa vừa chào tạm biệt cô con gái đó để bước tới chiếc, nhưng đi khoảng một đoạn đường thì Nghĩa quay lưng nhìn lại thì không thấy cô con gái đó đâu nữa nhưng nhìn quanh chỉ thấy mình đứng trong nghĩa trang; một lát sau Nghĩa quay lại và bước đi thẳng thì bỗng cô gái đó lại hiện ra và khiến cho Nghĩa giật mình vì cô đứng trước mặt mình. Cô ta cười một lúc rồi Nghĩa lịch sự hỏi thăm.

Nghĩa: Ủa em......em hay tới nghĩa trang này lắm hả

Bóng hồn cô gái ấy mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp lời.

Hồn ma: Dạ em đi lạc vào trong đây! em không biết đường về, mong anh giúp em.

Nghĩa cảm thấy tội nghiệp cho cô con gái thất lạc trong nghĩa trang Bình Đa, Nghĩa âu yếm hỏi thêm.

Nghĩa: Tiện anh đang đi làm về nè! nhà anh cách khoảng 5 cây số trong con đường hẻm nhỏ thôi, nhà em ở đâu anh tiện đường chở em về luôn.

Cô gái đó bước theo Nghĩa lên trên xe và chỉ đường cho Nghĩa về nhà cô cách nghĩa trang khoảng 5 cây số! kh vừa đên cổng nhà mình thì cô gái bước xuống rồi nói lời cám ơn, lúc đó mới nghe tiếng vang vang kỳ lạ từ cô con gái đó nói rằng.

Hồn ma: Em cám ơn anh chở em về nhé! anh thật tốt bụng thiệt.

Nghĩa hơi hầu nghi chắc có lẽ cô đó là ma! nhưng vẫn lịch sự nói.

Nghĩa: Không sao đâu em! hay chừng nào em muốn ra nghĩa trang nữa thì báo anh biết nhé, tiện cho anh hỏi luôn tên em là gì?

Bóng hồn cô con gái đó mỉm cười rồi khẽ đáp lời.

Hồn ma: Dạ tên em là Trần Thị Thu Thảo ạ

Dứt lời bóng cô gái đó bước vào nhà! thì khi Nghĩa tò mò quay đầu lại thì không thấy bóng hồn cô thảo đâu nữa, 3 năm trôi qua rất nhanh và tết cũng lại tới thì bỗng Dưỡng trở về quê hương ăn tết rồi đi thăm mẹ mình luôn; trong mấy ngày tết Dưỡng cùng Nghĩa lên thăm viếng Phương anh hai của mình. Khi Nghĩa chở Dưỡng đến thăm thì Nghĩa thấy anh mình có khuôn mặt sợ hãi và xanh sao mặt mày! Nghĩa biết rằng cô ta trở về với gia đình Phương và nói chuyện với bé Diễm, Nghĩa và Dưỡng lên chơi vui cùng gia đình Phương được 1 tuần. Dịp tết vừa qua thì bỗng một hôm khi Dưỡng ở nhà một mình trông cháu cho Lan, và Nghĩa đi chợ cùng lúc Phương đi làm chưa về; lúc đó vào khoảng 7:00 chiều khi trời dần tối.

Dưỡng bảo Diễm hay ngoan ngoãn vào buồng học bài cho giỏi rồi mai này Dưỡng hứa sẽ dắt Diễm đi chơi vào công viên cho vui! Diễm ngoan ngoãn chấp nhận lời hứa đó và đi thẳng vào buồng làm bài vở, nhưng rồi khoảng 1 tiếng đồng hồ sau trước khi Nghĩa và Lan đi chợ về thì trong lúc Dưỡng liu thiu đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ vì cảm thấy hơi mệt; bỗng Dưỡng nghe tiếng của bé Diễm nói chuyện với một người nào đó trong buồng nó. Lúc Dưỡng chạy vào buồng coi thì không nghe tiếng con bé Diễm nữa! nhưng ngược lại Dưỡng chỉ thấy nó tập viết trong cuốn sách có 4 chữ hoa để là "Trần Thị Thu Thảo" với 4 con số 1986, Dưỡng cầm lên và đọc thì thấy con bé Diễm viết trên trang giấy thì Dưỡng tò mò hỏi.

Dưỡng: Diễm ơi! Diễm ngoan nói cho chú nghe con viết tên ai vậy con?

lúc đó linh hồn cô thảo lại nhập vào thân xác con bé Diễm để trở về dương gian, Dưỡng thấy con Diễm như một đứa bé mất hồn, nhưng khi Dưỡng lăn vai nó bỗng nghe tiếng vang vang từ của một người con gái nói rằng.

Hồn cô Thảo: Anh ơi..... làm ơn cứu em với, cứu em với.

Lập tức Dưỡng nhìn vào mắt nó thì chỉ thấy toàn là tròng đen không tròng trắng! lẫn trong đó là tiếng la hét của giọng ma quỷ, Dưỡng sợ hãi nói.

Dưỡng: Trời ơi, Diễm con có sao không Diễm, con trả lời chú đi.

Diễm ngước mắt lên nhìn Dưỡng với ánh mắt ma quái rồi tiếp tục la lên như một đứa bé điên dại.

Diễm: Ahhhhhhhhhhhhh, ahhhhhhhhhhhhhhh, ahhhhhhhhhhhhh

May mắn lúc đó Lan và Nghĩa vừa đi chợ về thì nghe tiếng con bé Diễm la hét trong buồng của nó, lập tức 2 chị em Nghĩa và Lan chạy vào rồi lo âu hỏi.

Lan: Diễm, con có sao không, Diễm à Diễm

Con bé Diễm dùng sức mạnh bóp chặt lấy cành cổ của mẹ mình rồi đẩy đến sát góc tường rồi vang ra tiếng nói của một người con gái khác và nói.

Hồn ma: Tôi không phải là Diễm! tôi không phải là Diễm mà

Dưỡng lanh trí chạy đến giựt cánh tay của con bé Diễm, lúc đó Lan phán lên một câu.

Lan: Chúa ơi cưu con với! chúa ơi

Lúc đó căn nhà của Lan run động lên như một trận động đất! lẫn trong đó là những đồ đạc xung quanh nhà đều phóng ra và văng xuống đất, lúc đó Lan mới xực nhớ rằng mình nên đót nén hương để bóng ma chạy ra khỏi nhà mình; lúc đó Lan, Dưỡng, và Nghĩa cùng nhau thắp nhang hương và cây đèn cầy rồi đi xung quanh nhà đọc kinh; lập tức sau khi đó tất cả điều sợ hãi không còn nữa và tất cả đều trở lại bình phục. Lúc này Dưỡng Khuyên Lan rằng hãy lên nhà thờ gặp các cha để xin lễ cho linh hồn cô ma này được lên thiêng và cũng cầu cho mẹ nữa! Lan chấp nhận lời khuyên và ngày hôm sau nhân sau khi Nghĩa và Phương đi làm thì Dưỡng chở Lan đi đến những nhà thờ trong vùng để hẹn gặp cha sở để xuống ban phép lành cho nhà Lan và nhà Nghĩa.

May mắn được 1 tuần sau có một ông linh mục mang tên Vũ Xuân Thiên đến nhà Lan và làm phép lành! vào cuối tuần ấy ông đến nhà thì gặp bé Diễm đang đứng trong nhà bếp, khi nó gặp linh mục Vũ Xuân Thiên vô tới nhà bếp thì nó gào lên với những tiếng ma quỷ phát ra từ trong người, khi đó cha Vũ Xuân Thiên khuyên Lan rằng hãy chói con mình trên chiếc ghế trong và đưa nó đến trước bàn thờ chúa trong phòng khách; trong khi mọi người cùng nắm tay đọc kinh thì con bé dùng hết sức mạnh đạp gãy cánh chân của chiếc ghé và giựt đứt được sợi dây chói. Khi đó con bé Diễm chạy vào trong nhà bếp thì vừa lúc ông linh mục Vũ Xuân Thiên cùng với, Lan, Dưỡng, Nghĩa, và Phương đi rượt nó vào trong nhà bếp.

Khi tới nhà bếp thì không may mắn cánh cửa tủ đựng dao của nhà Phương, Lan mở ra và 1 con dao nhọn phóng ngang qua mặt ông linh mục rồi dính vào vách tường; cha Vũ Xuân Thiên rải nước thánh xung quanh người con bé và khiến nó la lên như một đứa bé bị điên dại (ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh) lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy ấm cúng trong nhà và ngửi thấy mùi hương thơm. Khi tất cả hỏi ra thì mới hay rằng đó là đấng chúa giê-su xuống chần gian đuổi quỷ và ban thiên thần xuống cha nhà Lan, Phương để chữa lành cho con bé Diễm; buổi ban phép lành hôm ấy thành công và cha hẹn lại tuần sau sẽ đến nhà Nghĩa làm phép lạ. Một tuần trôi qua rất nhanh.

Lúc đó con bé Diễm trở lại bình phục và nó không còn thấy bóng người cô gái mà nó thường nói chuyện nữa! khi đó cha Vũ Xuân Thiên đến nhà Nghĩa và ban phép lành cho và cuối cùng Nghĩa thấy được sự ánh sáng đức chúa giê-su xuông trần gian và ban phép lành cho mình để được đời sống mới an vui hạnh phúc; vài tuần sau Dưỡng trở lại mỹ và gọi về việt nam hỏi thăm mới thấy yên lòng. Riêng với Lan, Phương, và Nghĩa hôm đó đi thăm mẹ thì tình cờ Nghĩa đi ngang qua một nắm mộ có hình của một cô con gái mà hôm bữa mình chở về; trên nắm mộ ấy có để tên là "Trần Thị Thu Thảo" chết vào năm 1986 hưởng thọ 25 tuổi. Nghĩa la lên (ahhhhhhhhhhhh) thì cùng lúc Lan, và Phương chạy tới xem thì mới biết rằng hôn ma cô Thảo mà Diễm đã viết tên chôn tại Nghĩa Trang Bình Đà.

Khi tất cả đều rủ nhau ra về! 2 tuần sau, Nghĩa và Lan ra ngoài thư viện để xem lịch sứ của bóng hồn cô Trần Thị Thu Thảo thì mới hay rằng cha của cô là ông "Trần Thanh Sơn" và bà Trần Thị Thu Sương, cô chết vì trong lúc gây lộn với gia đình thì ông lấy cây sắt và đập mạnh lên đầu cô và khiến cho máu văng lên vách tường; Cô Trần Thị Thu Thảo chết tại địa điểm và ông bán nhà dọn lên sài Gòn. Lập tức Lan nhớ lại câu chuyện trong giấc mơ của mình và hỏi ông hàng xóm ngay bên cạnh nhà mẹ rằng ông Trần Thanh Sơn ở đâu thì mới hay ông lên Sài Gòn, lập tức 1 tuần sau đó may mắn cho Lan và Nghĩa gặp được ông Trần Thanh Sơn và nghe những lời ông kể về cô Trần Thị Thu Thảo; vài ngày sau thì Nghĩa nghe tin ông Trần Thanh Sơn qua đời và thân xác nằm dười bụi cây trong sâu sau vườn với một vài nốt dao chém trên mặt.

Sau một vài tuần! bà Trần Thị Thu Sương trở về căn nhà cũ mà bà bán đi để thăm thì bà vào trong nhà bếp và quỳ xuống nơi vết móng đã văng năm xưa và nói lên lời xin lỗi con mình, khi đó cứ mỗi tuần bà đến Nha Trang Bình Đa để thắp nén hương cầu nguyện cho con mình được linh thiêng và tha thứ lỗi lầm cho bà; từ hôm đó linh hồn của cô Trần Thị Thu Thảo không còn hiện về trong Nghĩa Trang Bình Đa hoặc phá rầy gia đình Phương hoặc Nghĩa nữa. Ba năm nữa cũng trôi qua rất nhanh sau vụ ám ảnh vì ma thì may mắn cho Nghia, Trang, và gia đình được định cư sang mỹ và lập lại đời sống tươi mát; 2 năm sau là đám cưới của Nghĩa nên tất cả đều vui tươi ngày đó riêng bé Diễm dần dần quên đi cô Trần Thị Thu Thảo.

Bà Tám Bán Xôi

Tác Giả: Chưa Rõ

Chuyện này có thật.. và nó dả xảy ra với tôị...Cách dây lâu, lâu lắm, lâu lắm rồi... nếu tôi nhớ không lầm.. củng gần 18 năm.. thời gian thấm thoát như thoi dưa vậỵ. nhắm mắt một cái tôi dả trưởng thành và mở mắt một caí tôi dả trở thành một chàng trai tuấn tú rồị..thiệt là thời gian qua lẹ quá......quê tôi ở tại Bà Quẹọ. và nhà tôi thì nằm ngây con dường tránh của ngỉa trang.. lúc dó vì quá nghèo, nhà tôi chỉ dược làm bằng nhửng thân cây tre rồi lấy lá dừa dắp lên thôị. có chổ ngủ tôi nghỉ củng hạnh phúc lắm rồị. chuyện xảy ra vào khoảng tôi about 2 years old maybẻ... không hình như là một tuổi tám tháng thì phải.. umm không hình như 2 tuổị. ừ cở dó dó tôi củng hông nhớ nửạ..

lúc dó khoảng 1 giờ sáng, tất cả mọi người dang say sưa trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tôi bổng nhiên có cảm giác là lạ, tôi giậc mình dậy , toát mồ hôi... thì ra tui thấy mắc dáị. tôi liền vén mùng chui rạ. vì dể cho mọi người trong nhà yên giấc.. nên tôi chỉ di nhè nhẹ , nhè nhẹ ra sau nhà....dằng sau nhà là nhưng cây dừa trụi lá.. tại ba tôi sang bằng hết dể làm nhà.. thành ra nhửng cây dừa vòng vòng nhà tôi diều trụi lá hết.. và sau nhửng cây dừa là một con kinh nhỏ, dưới ánh trăng lờ mờ, tôi có thể nhìn thấy nhửng caí mồ nằm sừng sửng, cái này nối caí kiạ...với tiếng kêu của cắc kè, ểnh ương, và nhửng tiếng của thú lạ, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi lạnh cả ngườị.. dang dái phê phê, bổng nhiên tôi nghe tiếng ai kêu tôi" này Mario " tôi giậc mình quay lại, vì tối qua tôi không biết aị. sau khi cố mở mắt thì tôi mới nhận ra dó là bà Tám bán xôi ở dâù hẻm ,.... bà dả dứng sau lưng tôi tự bao giờ, tóc bà trắng phợ. xù xù lên, hình như là bà chưa chảy dầụ. mặt thì hơi xanh xanh vì, chắc tại bà chưa make up.. tại tối quá tôi củng không nhìn rỏ lắm... bà hỏi tôị. "Mario, sau giờ này chưa ngủ nủa mà còn dứng dây làm bậy ??" tôi liền cười bảo: thiệt không dây bà Tám? Con dang dái mà, con có làm gì dâu mà bậỷ. bà Tám liền nói: thiệt saỏ, bà Tám thấy con dứng dó dọc dọc thằng nhỏ bà tưởng con làm bậy... tôi liền nói: ồ thì ra là vậy.. tôi hỏi lại bà: sao bà Tám chưa ngủ mà lang thang làm gì vậỷ bà nói: Bà ngủ không dược mới di vòng vòng chơi thôị.. lời qua tiếng lại với bà xong, bà Tám bảo, thôi bà phải di rồị. cháu vào ngủ dị.. tôi liền dạ chào bà, xong rồi quay lưng bước vô, dang tính di vô nhà... tôi chợt nhớ chuyện gì tính quay lại hỏi bà,.. nhưng tôi chợt bàng hoàng dứng chết chân..... dưới bóng cây dừa bà laỏ dang lơ lẩng cách mặt dất khoảng 2 feet... và bà dang hướng về nghỉa dịa.. maí tóc trắng phơ dang bay trong gió.... bà còn quay caí dầu lại nhìn tôi nói " buh bye Mario hehehe" thiệt là ghê wá.... bà không cần phải quay lưng lại, mà quay caí dâù dược à?? còn cười nửa.?? giọng cười bà làm tôi rùng mình.... trong giây phút bàng hoàng này tôi chợt nhớ ra rằng bà Tám dả chết cách dây ba ngày rồi..... lấy can dảm cuối cùng còn lại, tôi ráng nhất giò chạy thẳng vô nhà, nhưng không may cho tôị. vì trời wá tôí thành ra không tháy rỏ.. tôi dụng cột nhà làm cái nhà xập xuống... tôi dang lai hoai dựng cái nhà lên lại.. thì có tiếng bên dưới nhửng lá dừa hỏi vọng lên.. " dứa nào làm sập nhà dó bây "? thì ra là tiếng má tôị.. tôi liền nói lại " con dây má ơi" con là aỉ má tôi hỏi.. con là Mario nè... thế là dêm dó cả nhà tôi phải thức dậy hết.. thức dậy dể dựng lại mái nhà tranh... mải tới nay, mổi lần di tiểu, tôi thường có cảm gíac bà Tám dứng sau lưng tôị. mặc dù hiện giờ tôi dang ở trong cảnh sang giàu tại Campuchiạ. nhưng caí dêm hôm dó cứ còn mải trong dâù tôị. như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy...

Con Ma Trong Hồ Tắm

Tác giả: Tam Tang

Chúng tôi quen nhau khi còn học chung ở một trường đại học tại tiểu bang Massachusetts! Sau khi ra trường tuy làm việc ở khác thành phố nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và đi lại với nhau! Ba năm sau chúng tôi làm lễ cưới, rồi tính đến chuyện mua một căn nhà để ở! Sau một tháng tìm kiếm, chúng tôi đã tìm được một căn nhà vừa ý, giá lại rẻ ! Đó là một căn nhà Cape, có rào chung quanh, ba phòng ngủ, hai phòng tắm, finished basement, và đặc biệt là có một hồ tắm chìm (underground swimming pool) rất rộng! Tôi thích cái hồ tắm lắm vì đã chán ngấy cái cảnh chen chúc ở các bờ hồ, bờ biển vào mỗi mùa Hè! Nay vợ chồng tôi có thể thoải mái ngâm mình trong nước mát lạnh mà không phải đi đâu xa nữa!

Chúng tôi mua nhà vào mùa Đông nên cái hồ vẫn được che phủ bằng tấm bạt! Tôi ước mong cho mùa Hè chóng tới để tha hồ bơi lội trong đó! Rồi thì mùa Hè cũng tới, chồng tôi gở tấm bạt phủ và cọ rửa đáy hồ trước khi xả nước vào! Anh ấy làm theo lời chỉ dẫn của một người bạn Mỹ để chúng tôi không còn phải lo lắng gì khi tắm! Số là tôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Tây tại VN nên bơi lội là nghề của tôi từ hồi còn bé! Chồng tôi sinh quán tại Nha Trang nên bơi lội với anh chỉ là trò đùa!

Trưa thứ Bảy đầu tiên sau khi hoàn tất việc sửa soạn cho hồ, tôi thích thú nhảy ngay xuống và bơi thoải mái qua lại từ đầu hồ tới cuối hồ! Bơi được chừng 15 phút, tôi nhoài lại gần cái thang và giữ lấy nó cho đỡ mệt! Bổng tôi có cái cảm giác là có một bàn nào đó nắm lấy cổ chân tôi! Nhìn qua làn nước trong suốt tận đáy hồ, tôi không thấy ai cả! Nhưng chân tôi vẫn như bị ai nắm lấy! Tuy chồng tôi nằm đọc báo trên ghế ở cái deck ngay bờ hồ, tôi không gọi anh ấy vì sợ cho là nhát nhúa! Nhưng tôi cũng không giám ngâm mình lâu hơn! Tay đang nắm cái thang nhôm lên xuống hồ, tôi leo vội lên ngồi cạnh chồng! Một lúc sau anh ấy nhảy xuống bơi, tôi đợi xem có sự gì lạ xảy ra cho anh ấy không! Chẳng có gì cả ! Chồng tôi ngoắc tôi xuống, tôi ngần ngừ một lúc rồi nhảy xuống cạnh chồng! Tôi cẩn thận chỉ bơi theo chồng mà chẳng giám rời xa vì cái cảm giác lúc nãy vẫn còn ám ảnh tôi! Mọi việc tốt đẹp, tôi không thấy có cảm giác bị nắm chân nữa! Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi!

Hôm sau chúng tôi lại xuống tắm, vừa nhảy xuống bơi được một vòng thì cái cảm giác bị nắm chân lại đến với tôi! Lạ một điều là cái bàn tay vô hình đó chỉ nắm lấy chân tôi chứ không kéo ghị gì cả nên tôi vẫn bơi lội thoải mái! Chỉ thấy như chân mình bị nắm thôi! Tôi cố đập chân thật mạnh để xem cái cảm giác đó có biến đi không! Không, nó như bám chặt lấy chân tôi! Đâm sợ tôi bơi vào bờ và leo lên ngồi cạnh chồng trên deck! Một lúc sau tôi làm như vô tình hỏi:

_ Anh có cảm thấy bị vướng víu gì trong khi bơi không hả ?

_ Đâu có gì đâu em! Rất thoải mái, nước trong mát anh rất thích! Mình cùng bơi nghe em!

Rồi anh ấy nhảy xuống bơi mấy vòng và ra hiệu cho tôi nhảy xuống hồ! Bất đắc dĩ tôi phải làm theo! Lạ thay tôi không có cái cảm giác bị nắm như khi tôi bơi một mình trong hồ! Tôi suy ra có lẽ do tôi sợ vẫn vơ vì hồi bé hay nghe kể chuyện "ma da" mà ra thôi! Mà ma da thì ở sông, ở hồ chứ đâu có khi nào tôi nghe nói là có nó trong hồ tắm đâu! Đúng là tôi sợ vẩn vơ rồi! Tuy tự nhủ như vậy, nhưng sau này mỗi khi ra tắm là tôi đợi chồng tôi nhảy xuống rồi mới nhảy theo! Mọi việc êm đẹp và tôi cứ theo đó mà theo để khỏi bị cái cảm giác kia làm sợ hãi và khó chịu!

Gần cuối mùa Hè năm đó là sinh nhật thứ 26 của tôi! Vợ chồng tôi tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà và mời anh em, họ hàng, cùng bạn bè đến dự! Chồng tôi không uống rượu, chỉ khi nào đi dự tiệc tùng thì anh ấy mới uống một lon bia cho vui thôi! Còn tôi thì chỉ cần một ngụm rượu cũng đủ làm cho say rồi! Nhưng vì là tiệc sinh nhật của tôi, nên họ bắt tôi uống mấy ly rượu nhỏ, và để tiệc được vui tôi không thể từ chối được! Xong tiệc, mọi người xúm nhau nói chuyện một lúc rồi từ giả ra về! Vợ chồng tôi dọn dẹp và bỏ chén dĩa vào máy rửa! Thấy mặt tôi đỏ bừng vì rượu chồng tôi bảo là hãy nằm trên sofa nghĩ cho tỉnh rượu đi! Anh ấy xuống basement dọn dẹp dưới đó một chút vì mấy đứa nhỏ con của bạn bè, họ hàng xuống chơi bày bừa bộn dưới đó!

Đang nằm thiu thiu bổng có một ma lực nào đó bảo tôi đứng dậy và đi ra hồ tắm! Tôi nghe theo như một kẻ mất hồn! Chân tôi bước ra hồ rồi tự nhảy xuống đó! Cái cảm giác bị ai nắm chân lại đến với tôi! Lần này cả hai chân tôi bị nắm và tệ hại hơn là chúng kéo tôi xuống đáy hồ! Tôi vùng vẫy mà không sao thoát được hai bàn tay đó! Mở miệng ra thì bị nước vào, tôi uống mất mấy ngụm vào bụng! Nhưng khi tới đáy hồ thì bản tính tự mhiên tìm cái sống thúc đẩy làm tôi trở lên mạnh mẻ! Tôi đạp thật mạnh để trồi lên mặt nước, vừa cố ngáp thở được hai hơi, đôi tay đó đã kéo ngược tôi xuống đáy trở lại! Không, tôi không thể chết như thế này được! Tôi mới có 26 cái xuân xanh, tôi còn quá trẻ để mà chết! Bản năng sinh tồn cho tôi sức mạnh và tôi vùng lên mặt nước một lần nữa! Đôi bàn tay đó chẳng để cho tôi thở lâu lấy sức, chúng kéo mạnh tôi trở xuống đáy hồ! Tôi cố mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào miệng làm tôi sặc sụa! Bụng tôi đã chứa khá nhiều nước rồi! Tôi cảm nhận được điều đó! Trong cơn nguy ngập, tôi nghĩ đến chồng, đến cha mẹ, đến anh chị em tôi! Không! Không, tôi chưa muốn chết! Chúng tôi mới cưới nhau được một năm thôi! Tôi mới chỉ hưởng được cái hạnh phúc vợ chồng này chưa đầy một năm, tôi chưa sinh cho chồng tôi một đứa con trai và một cô con gái như chúng tôi đã ước mong mà! Tôi chưa trả được tí gì cho công ơn dưỡng dục của cha mẹ tôi! Tôi không thể chết được! Nhưng ai cứu được tôi bây giờ! Trong cái giờ phút cuối cùng này, tôi cố nhoài người lên một lần cuối! Tôi vẫn cảm nhận là đôi bàn tay kia đang kéo tôi trở xuống, trước lúc ngất đi tôi cảm thấy có đôi tay quàng qua người mình! Tôi chỉ còn một thoáng nghĩ trước lúc hôn mê là đôi tay kia tới mang tôi về cỏi chết!

Khi tôi tỉnh dậy thấy mình trong bệnh viện, bên giường là gương mặt lo lắng của chồng và bố mẹ tôi! Tôi mừng rở mặt dàn dụa nước mắt! Tôi không biết tại sao mình còn sống và ở trong đây! Ai đã cứu tôi khỏi đôi bàn tay quái quỷ đó! Đợi tôi định tỉnh một hồi, chồng tôi mới nhỏ nhẹ nói:

_ Anh vừa ở basement lên, không thấy em đâu cả! Anh gọi nhưng không ai trả lời, vào phòng ngủ cũng không thấy em! Anh chạy ra sau thì thấy tay em thò vẫy vùng trên mặt nước và đang chìm dần! Anh hoảng quá nhảy xuống vớt em lên rồi kêu 911 ! Họ đến làm hô hấp nhân tạo và chở em vào đây! Cũng may em chưa chìm lâu nên không nguy đến tính mạng!

Tôi còn mệt nên chẳng nói gì hết! Hôm sau, họ cho tôi xuất viện! Về nhà tôi mới kể cho chồng nghe về việc tôi đã trải qua! Tôi giám chắc là trong hồ tắm có "ma da" vì nó đã cầm chân tôi từ ngày đầu tiên rồi! Việc này không phải do tôi tưởng tượng ra đâu! Chồng tôi bán tín bán nghi vì anh ấy là người sùng đạo lắm và không tin có ma quỷ hiện hình trên thế gian này! Nhưng thấy tôi quá khẳng định nên anh ấy chiều lòng và cùng tôi ghé qua nhà hàng xóm hỏi thăm! Ông bà hàng xóm là một cặp vợ chồng Mỹ già, họ không có con cái! Thấy chồng tôi hỏi thăm về cái hồ tắm phía sau nhà, bà già tái mặt không giám hở lời! Ông già mời vợ chồng tôi vào nhà chơi rồi thủng thẳng nói:

_ Thấy cô còn sống chúng tôi mừng cho cô lắm!! Ba người đàn bà trước kia ở căn nhà đó không được may như cô đâu!! Mà tôi nghe nói phụ nữ Á Đông các cô ít ai uống rượu lắm, phải không? Sao mà cô lại bị chìm trong hồ kìa! Tôi thấy hơi lạ đó!

_ Đúng đó bác ạ! Chúng tôi không uống rượu, nhưng hôm đó là sinh nhật của cháu nên bạn bè ép uống một hai ly nhỏ, nhưng vì không quen nên cháu bị say đó!

_ Thảo nào! Con ma trong hồ tắm đó chỉ kéo phụ nữ say rượu thôi!

_ Sao lại có chuyện đó hả bác ? Bác nói là con ma trong hồ tắm! Vậy ra hồ nhà cháu có ma thật sao ?

_ Vâng cô ạ! Nhiều người không tin, nhưng tôi ở đây đã 15 năm rồi, và đã chứng kiến cái chết của ba phụ nữ tại hồ nhà cô rồi đó! Bộ các cháu không hay biết gì về lịch sử của cái nhà đó sao ?!?!

_ Tụi cháu lần đầu mua nhà nên có biết gì đâu ! Ông realtor có nói gì về điều này đâu ! Thấy nhà rẻ lại ở địa điểm tốt nên tụi cháu mua ngay thôi!

_ Thôi để tôi kể cho cô chú nghe về chuyện này: "Nạn nhân đầu tiên là vợ của người chủ đầu của căn nhà đó, một hôm chồng đi vắng bà ta uống rượu quá độ rồi lạng quạng sao đó mà té xuống hồ chết! Chiều tối khi chồng về khám phá ra vợ mình chìm dưới hồ, liền kêu cảnh sát, nhưng bà ta đã chết lâu rồi! Bác sĩ giảo nghiệm và quy cái chết của bà ta là do tai nạn _ Say rượu rồi té xuống hồ chết đuối_ Ông ta buồn lắm và bán nhà đi nơi khác để quên đi nỗi đau mất vợ! Gia đình thứ hai mua căn nhà này được chừng 1 năm, một ngày kia khi người chồng đi làm về không thấy vợ đâu, chạy ra sau tìm, và thấy vợ bị chết chìm trong hồ! Ông ta kêu 911 và họ cũng không cứu được bà ta! Bác sĩ giảo nghiệm đưa đến cùng một kết quả như cái chết của người đầu tiên! Do tai nạn vì say rượu!! Ông chồng ở thêm một thời gian rồi cũng bán căn nhà cho người khác! Vợ chồng chủ mới này đã trung niên, và có 2 người gái con tuổi choai choai đang học trung học! Họ sống yên ổn được chừng hai năm thì sự việc lại xảy ra! Đứa con gái lớn bị bồ ruồng rẩy, một bữa kia cô ta một mình ở nhà lấy rượu uống giải sầu! Khi cha mẹ cô ta về nhà đã thấy cô ấy chết dưới đáy hồ rồi! Bác sĩ và cảnh sát đưa ra kết luận như những lần trước ! Họ làm việc theo khoa học và không tin vào thế giới vô hình nên các giả thuyết khác về sự trùng hợp của ba cái chết này đều bị họ gạt đi! Nhưng vợ chồng tôi thì tin là có cái gì đó đằng sau ba cái chết này! Chúng tôi đoán là cái hồ tắm đó có quỷ, và nó chỉ lựa phụ nữ say rượu để kéo xuống đáy hồ thôi! Hôm thấy xe cứu thương tới nhà anh chị, vợ chồng tôi đã bảo nhau là lại thêm một nạn nhân nữa của cái hồ quái quỷ kia! May mắn là cô không chết! Cô có thấy điều gì khác lạ không ?

_ Dạ, mỗi lần cháu xuống hồ tắm một mình, cháu đều cảm thấy một bàn tay vô hình nắm lấy chân cháu! Nhưng nó chỉ nắm thôi chứ không làm gì khác! Đến hôm cháu bị say rượu thì như có ai xúi bẩy cháu nhảy xuống hồ, và lần này nó kéo cháu bằng cả hai tay xuống đáy hồ! May mà chồng cháu thấy kịp, không thì cháu đã cùng chung số mạng với ba người kia rồi!

_ Chúng tôi chúc mừng cô đã thoát nạn, từ giờ về sau phải cẩn thận nhé!

Chúng tôi từ giả họ ra về! Câu chuyện này làm tôi sợ lắm nên tôi thuyết phục chồng tôi bán nhà đi nơi khác ở ! Anh ấy ngần ngừ nhưng sau vài lần cố gắng tôi cũng làm anh ấy xiêu lòng! Chúng tôi gọi realtor để họ bán giùm nhà! Trong khi chờ đợi bán nhà, chúng tôi không giám bén mảng ra hồ tắm nữa! Vì còn là mùa Hè nên chúng tôi thường mở cửa sổ vào ban đêm cho mát! Chồng tôi lên giường một lúc là ngủ say như chết! Còn tôi từ hôm nghe chuyện về cái hồ thường trằn trọc, khó ngủ, và bị ám ảnh bởi con ma dưới đó! Cứ gần nửa đêm là tôi lại nghe tiếng đập nước ầm ầm như có người vẫy vùng trong hồ! Tôi nghe nhưng vì sợ nên cố nằm yên không giám động đậy! Có đêm tôi liều đánh thức chồng dậy để anh ấy nghe tiếng động, nhưng ngay lúc đó tiếng vùng vẫy bổng im bặt làm tôi bị chồng rầy vì tội phá giấc ngủ !! Để kiểm xem điều mình nghe có đúng không, một sáng tôi mở cái slide door nhìn ra deck, điều tôi nghe không phải do tưởng tượng! Nước còn đọng vũng trên deck dù trời không mưa cả tuần rồi, và không ai trong chúng tôi tắm ở đó cả ! Tôi kéo chồng ra xem mấy vũng nước để minh chứng là những tiếng động tôi nghe là đúng! Chồng tôi không nói gì nhưng anh ấy hành động ngay, bằng cách xả hết nước trong hồ ra rồi phủ nó lại bằng tấm bạt dùng để phủ trong mùa Đông! Tôi yên tâm là sẽ không còn nghe tiếng vẫy vùng trong đêm nữa!

Nhưng tôi đã lầm! Khuya đó thay vì nghe tiếng đập nước thì tôi lại nghe tiếng đàn bà rên rỉ, khóc tỉ tê từ sau hồ vọng về! Tiếng khóc, tiếng rên nghe rợn cả người! Tôi cố bịt tai lại nhưng tiếng vọng ai oán này vẫn lọt vào tai! Tôi chịu không nổi nhưng không giám tự mình ra đóng mấy cái cửa sổ lại!! Tôi đành phải đánh thức chồng và nhờ anh ấy ra đóng giùm mấy cửa sổ ! Tiếng rên không vọng vào nữa! Tư đó hằng đêm tôi luôn nhớ đóng tất cả các cửa sổ trước khi đi ngủ !

Rồi nhà tôi cũng bán được, tuy là bị lỗ hết cả 10%! Không sao! Miễn bán được là tốt rồi! Tạm thời chúng tôi thuê tạm một town house để ở! Cả hai chúng tôi đều có việc làm tốt nên việc mua nhà mới sẽ không có gì khó cả, nhưng lần này chúng tôi phải điều tra kỹ về cái mà mình sẽ mua, và dù rất thích bơi lội tôi nói với chồng là không mua nhà có hồ tắm nữa! Một lần cũng đủ làm tôi tởn tới già rồi! Một hôm khoảng ba tháng sau, khi đi sắm đồ trong Mall, chúng tôi tình cờ gặp vợ chồng người mới mua căn nhà đó! Sau khi bắt tay chào hỏi xả giao, chồng tôi vẻ mặt băn khoăn lên tiếng:

_ Ông bà sống bình yên trong căn nhà mới chứ ?

_ Cám ơn anh chị, chúng tôi vẫn bình an cả !

_ Chúc mừng ông bà! Nhưng tôi có điều băn khoăn trong lòng mà nếu không nói ra tôi sợ nó sẽ cắn rứt chúng tôi sau này! Số là cái hồ tắm sau nhà không phải là một cái hồ bình thường! Đã có ba người chết ở dưới đó rồi đó! Xin ông bà hãy cẩn thận!

Ông ta cười to ra vẻ tự tin lắm:

_ Cám ơn anh chị đã nhắc cho điều này! Trước khi mua nhà chúng tôi đã điều tra kỹ về nó rồi! Tuy không tin ma quỷ nhưng tôi cũng đề phòng hết rồi! Vả lại nhà quá rẻ tội gì không mua, phải không anh chị ?! Ha ha hạ. , Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa một chút cho vui thôi, anh chị đừng giận nhé! Thật ra sau khi mua nhà, chúng tôi đã mời Cha đến làm phép trừ quỷ, và còn hơn thế nữa chúng tôi đã thuê người phá bỏ cái hồ, đổ đầy đất và trồng cỏ lên rồi! Không còn gì phải lo lắng nữa!

_ Chúc mừng ông bà! Chúng tôi phải đi đây, xin chào ông bà nhé!

Trong lúc lái xe về, chồng tôi như hơi tiếc nói:

_ Tại sao lúc đó mình không biết đường làm như ông ta nhỉ !!!

_ Thôi đi anh! Bây giờ có cho ở không em cũng nói "No, thanks" thôi anh ạ !

Ông chủ nhà mới đã đúng, chúng tôi ở vùng này đã cả chục năm rồi mà không nghe có gì lạ xảy ra trong căn nhà đó nữa! Có lẽ con ma dưới hồ tắm đã bị Cha xứ làm phép đuổi mất, hoặc nó đã không còn chổ ở mà phải dọn đi nơi khác chăng!

Căn Nhà Trên Đường An Địa

Tác giả: Bồ Giang Tuyết Điểu

Âm Ly là một thị xã nhỏ, khuất nẻo mà một du khách bình thường sẽ không bao giờ để ý đến. Vài năm trước đây còn có con lộ chánh chạy ngang qua, nhưng bây giờ một xa lộ bốn "lanes" đã được xây thêm cho xe chạy với vận tốc nhanh hơn. Con lộ cũ trở nên hoang vắng, hầu như không còn xe nào lui tới con đường nhỏ có tấm bảng phai nhạt vì sương gió đề tên "Lối rẽ vào thị xã Âm Ly".

Ông bạn Huỳnh Hắc mà tôi quen biết vì cùng là hội viên của một câu lạc bộ, đã giới thiệu với tôi về cái địa danh này. Ông ta sau khi chộp được một "cú áp phe" lớn tại thị trường chứng khoán Wall Street mấy năm trước, trở thành giầu có, dư giả tiền bạc nên đã quyết định về hưu non, sống một cuộc đời nhàn tản. Lúc đó tôi còn là một nhà văn vô danh nghèo kiết xác so với ông bạn họ Huỳnh, nhưng không hiểu vì lý do đặc biệt nào đó ông ta tỏ vẻ rất ưa thích và muốn kết thân với tôi.

Chúng tôi thường gặp nhau trong các buổi ăn chiều, đôi lúc ngồi nhâm nhi uống rượu đánh cờ và tán dóc với nhau. Một hôm trong câu chuyện tôi nói về ý định muốn đi nghỉ hè mà không biết đi đâu, ông Huỳnh nêu ý kiến bảo tôi nên đến thị xã Âm Ly thử xem sao. Ông nói một cách lơ đãng, như không để ý đến điều mình nói cho lắm:

- Âm Ly thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tẻ nữa là đằng khác. Nếu ông muốn đi nghỉ hè ở xa thì chỗ này không thích hợp mấy vì nó chỉ cách đây trên 40 dặm nhưng thật yên tĩnh và thanh bình. Tìm chỗ trọ không khó. Nếu ông không để ý phiền hà thì có thể nhập bọn với tôi trong khi chờ đợi đi tìm chỗ trọ. Tôi có một căn nhà nhỏ ở đó. Hơi chật một tí, nhưng cũng có phòng dành riêng cho khách. Ông và tôi có thể ở tạm trong thời gian chờ ông tìm được chỗ vừa ý.

Hai tuần sau, tôi lái xe theo con đường cũ hoang sơ, quẹo vào nơi có tấm bảng đề chữ "Lối rẽ vào thị xã Âm Ly", đi thêm vài dặm nữa thì đến một tỉnh lỵ nhỏ kiểu như một tỉnh miền Tân Anh Cát Lợi, xinh xắn và mơ màng như cô gái còn trong cơn ngái ngủ. Thị xã này đã may mắn tránh khỏi cái nạn bị đám người "nghỉ hè hằng niên" thường rất ồn ào đến quấy nhiễu.

Cái "căn nhà nhỏ chật chội" của ông Huỳnh thật ra là một căn nhà kiểu Georgian tuyệt đẹp, có cổng vào xây bằng cột kiểu Doric.

Khoảng một giờ sau tôi đã tắm rửa sạch sẽ,ra ngồi với chủ nhân ở sân sau ngó xuốn vườn kiểu Anh-Cát-Lợi có rào che kín chung quanh.

Tôi ngồi xuống, yên vị trong cái ghế bành êm ái, nhâm nhi ly rượu mạnh pha sodạ Chỉ một lúc sau cái cảm giác êm đềm dễ chịu từ từ lan ra khắp cơ thể, xâm chiếm từng tế bào trong da thịt, tôi cảm thấy muốn buông xuôi mọi ý chí năng động, thả mình hưởng thụ cái nhàn hạ này. Tôi thấy không còn cần phải đi đâu xa nữa, không cần phải kiếm chỗ trọ nào khác và không còn có ý định vùi đầu vào viết như đã định trước nữa.

Ông Huỳnh như đoán biết cái tâm ý của tôi, bèn nói:

- Tôi nghĩ rằng, nếu ông chịu được chật chội thì không cần phải đi đâu nữa. Cứ ở đây. Tôi có một bà giúp việc mỗi ngày đến lo cơm nước buổi sáng và buổi trưa, còn buổi chiều thì chúng ta dùng bữa tại quán Hắc Sự Quán này tuy là nhà hàng duy nhất ở Âm Ly nhưng làm đồ ăn khá lắm.

Tôi thật cảm động trước tấm thạnh tình của ông, vì dù nằm mơ đi nữa tôi cũng không dám nghĩ đến việc ông có thể chấp nhận một việc nhiều phiền hà như vậy. Nhưng một lần nữa như biết được ý nghĩ của tôi, ông nói một cách quả quyết làm tôi yên tâm:

- Không có gì phiền hà đâu. Trái lại chính ông là người sẽ giúp tôi đấy chứ. Bây giờ tôi chẳng có gì phải lo nghĩ cả, lúc nào cũng dư thì giờ, thành ra cuộc sống đôi lúc cũng không có gì thú vị lắm. Ông ở đây thì tuyệt, chúng ta có thể ngồi đánh với nhau vài ván cờ thật hứng thú mà không phải lo canh đồng hồ!

Rót thêm rượu vào ly cho tôi, ông tiếp:

- Lẽ dĩ nhiên lúc nào ông muốn ngồi vào bàn viết thì xin cứ tùy nghị Tôi là người rất tôn trọng nghề văn.

Thế là xong. Tôi hiểu ông sẽ tổn thương tự ái nếu tôi bàn thêm về vấn đề tiền bạc trả cho việc ăn ở này. Tôi nghĩ ra một cách là khi đến ăn tại quán Hắc Sư tôi sẽ dành trả tiền để bù vào đó.

Mùa hè qua thật êm đềm. Thường ngày tôi ngồi viết vài giờ đồng hồ vào buổi sáng sớm và dạo quanh tỉnh vào buổi chiều. Tới giờ, về tắm rửa, ngồi uống một vài ly rượu khai vị, tán gẫu với ông Huỳnh trước khi đi ăn chiều tại quán Hắc Sư.

Sau bữa ăn trưa, tôi thường lang thang đi dạo dọc theo những đường phố nhỏ đầy tàng cây bóng mát của thị xã Âm Lỵ Ở đây, cái cảnh sắc an bình, cái không khí trong lành, cái cảm giác bền vững toát ra từ những ngôi nhà cổ lâu đời làm tôi thấy như đang sống đắm mình trong một thế giới mộng ảo nào khác.

Việc viết lách của tôi cũng tiến triển đúng theo chương trình đã ấn định. Da thịt tôi trở nên hồng hào, và tôi thường thắng nhiều hơn trước trong những bàn cờ đánh với ông Huỳnh. May mắn cho tôi, ông ta là người có tinh thần thể thao, tuy thua nhưng không bao giờ nổi tánh xấu. Sự tiến bộ trong các nước cờ tướng của tôi được ông coi như một thách thức mới đầy thú vị, và tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đạt kỹ thuật cao hơn xưa. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn cảm thấy cái thích thú khi nhớ tới những ván cờ sôi nổi kỳ phùng địch thủ này.

Một buổi trưa trời gắt nắng, đang lang thang đi dưới hàng cây rợp bóng mát, tôi bỗng chú ý đến một tấm bảng ghi: Đường An Địa. Cái tên đường là lạ khêu gợi lòng hiếu kỳ của tôi#. Tôi quẹo vào. Con đường này hoàn toàn không giống các đường khác tại Âm Lỵ Dọc theo hai bên đường toàn là những ngôi nhà cổ thật yên tĩnh,chung quanh có vườn cây rợp mát với hai hàng cây cổ thụ cành lá xum xệ Con đường vắng lặng, không một bóng người qua lại. Đi gần đến cuối đường, mới thấy đó là một con đường cụt, muốn về, tôi phải quay trở ngược lại. Tôi đi tới cuối đường, băng ngang qua lề bên kia để đi trở về. Đó là lần đầu tiên tôi để ý đến ngôi nhà ở cuối đường. Bề ngoài trông cũng bình thường, chỉ là một ngôi nhà gạch hai tầng, nhưng điều khác là chung quanh nhà mọc lan tràn những loài thảo mộc đủ loại lớn nhỏ, hình dáng ngoại lai xa lạ, không thấy có dấu hiệu được một bàn tay nào chăm sóc cả.

Tôi đặc biệt chú ý đến một loại cây leo trường xuân có cành giây lớn bao phủ gần như toàn diện mặt tiền ngôi nhà, lấp cả cửa sổ . Tất cả như bị phủ kín, chỉ thấy được cửa ra vào. Tôi biết nhiều giống cây leo nhưng chưa bao giờ bao giờ lại thấy có cây leo to như vậy. Lá cây xanh tốt, phản chiếu ánh nắng mặt trời rọi xuống xuyên qua kẽ lá, ánh lên mầu tim tím.

Ngay lúc đứng ngắm nghía cái cây leo bất thường này, tôi chợt thấy khuôn mặt một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, từ bên trong khung cửa sổ ở trên lầu đang đưa mắt nhìn ra ngoài. Khung cửa sổ cũng bị dây leo che khuất, trong tích tắc khi tôi nhìn lại, thì khuôn mặt ấy đã biến đâu mất không để một dấu vết nào cả. Tôi bỏ về và đi ngược trở lại ngược theo đường An Địa ra trung tâm Âm Ly.

Buổi chiều vào giờ uống rượu khai vị , tôi nhắc đến chuyện trên thì được ông Huỳnh cho biết:

- Đó là căn nhà của ông Phạm Minh, một nhà thảo mộc học có tiếng. Ông ta thường đi du hành khắp thế giới mang về các loại cây hiếm. Ông ta có một khu vườn cho khách thăm viếng, nhưng mấy năm gần đây ông bị bịnh và bây giờ như ở ẩn vậy. Ít người gặp ông tạ Ông đóng cửa ở trong nhà để kệ cây cối mọc tùm lum. Tiếc thật.

Ông Huỳnh ngừng nói, nhấp một ngụm martini, một lúc sau như để đắn đo rồi mới tiếp:

- Ông ấy có họ xa với tôi, cho tôi giữ chìa khóa để vào nhà đó nữa. Nhưng tôi không hề nghĩ đến việc dùng nó. Tôi thích được để yên nên tôi cũng trọng sự riêng tư của người khác.

- Ông nói đúng, tôi bàn góp, nhưng ông có nghĩ rằng ông ấy đã bỏ bê nhà cửa một cách quá đáng không? Căn nhà này chả mấy chốc sẽ biến mất trong đám rừng cây leo.

Ông Huỳnh nhún vai:

- Tôi chủ trương là ai cũng có cái quyền điên khùng theo ý riêng của mình, miễn là đừng đụng đến quyền của người khác. Nếu me-sừ Minh muốn sống trong cái rừng của ông ta thì đó là quyền của ông ta.

Tôi biết ý, không đề cập đến vấn đề này nữa, nhưng cứ một hoặc hai ngày tôi lại thấy mình đi lơ vơ về hướng đường An Địa, tôi cũng nghĩ rằng có lẽ cái ông Phạm Minh già đáng thương kia đang nguyền rủa sự phá quấy của tôi, như ruồi thấy mật bu lại, làm phiền rộn ông. Nhưng căn nhà kỳ bí đầy cây phủ kia có hấp lực lôi cuốn tôi như nam châm hút sắt vậy.

Mùa hè nóng bức năm ấy không làm cho cây leo giảm cường độ mọc mạnh thêm. Loại cây leo trường xuân thường kỵ nắng, nhưng vì căn nhà luôn được bóng mát của hai hàng cây du to lớn trồng hai bên đường, nên cây leo này không phải chịu nắng rọi trực tiếp. Các lá cây năm nhánh ngày càng rậm ra, che kín cửa sổ, nên sau lần đầu, tôi chỉ thấy cái bóng đầu bạc trắng một hai lần nữa mà thôi. Tôi rất thích thú theo dõi cây cối thảo mộc tăng trưởng, tôi càng kỳ thú hơn khi thấy một người tự cho phép để mặc cho cây cỏ mọc tự do che khuất nơi mình ở.

Mùa hè đã trôi qua, Ông Huỳnh càng trở nên khó tính hơn, tôi thấy hình như có cái gì làm bận tâm ông. Một đôi lúc tôi bắt gặp ông bẳn gắt và tài nghệ chơi cờ của ông xuống dốc thấy rõ. Cuối cùng một hôm ngồi uống rượu mùi với tôi, ông lại đề cập đến vấn đề:

- Phiền nhiễu quá sức, ông biết không, tôi hơi lo cho ông Minh này. Mấy người giao hàng chưa gặp ông ấy cả tuần nay rồi. Thơ từ chất cả đống bên ngoài.

Rồi quay sang phía tôi ông hỏi:

- Ông có dịp đi ngang đường An Địa lúc gần đây không?

Tôi biết rõ là ông cũng biết tôi thường đi xuống phía đó, nên trả lời:

- Cứ vài ngày là tôi thả bộ ngang. Cửa sổ bị cây leo phủ kín mít, và tôi không thấy bên trong có động tĩnh gì.

Tôi nhấp một hơi rượu rồi tiếp:

- Lẽ dĩ nhiên là không ai có thể thấy gì trong đó được. Cửa sổ với đám giây leo mọc một cách tham lam che phủ kín mít như vậy thì dù cho bên trong có tiệc tùng đông đảo cả trăm người đi nữa thì bên ngoài cũng chẳng có ai biết đâu.

- Chữ ông dùng lạ nhỉ.

- Chữ nào?

- Chữ tham lam ấy mà.

Ông ngừng ở đó, một lúc sau với tay lấy thêm rượu rót vào ly cho tôi rồi nói:

- Tôi nghĩ tôi phải làm một cái gì đây.

Tôi gật đầu đồng ý:

- Tôi cũng nghĩ thế, tôi biết cái ý tưởng xâm phạm đời tư người khác ông không ưa tý nào, nhưng nếu chỉ đến coi ông lão có làm sao không thì có gì là tai hại đâu.

Ông Huỳnh ngả người sau ra miệng ầm ừ:

Vậy thì ngày mai Ông và tôi đến đó,tôi sẽ gọi cửa, nếu không ai trả lời thì tôi sẽ dùng đến cái chìa khóa mà tôi có đây.

Ngày hôm sau, trời vẫn nóng nực như cũ. Sau bữa ăn trưa nhẹ, chúng tôi kéo nhau đến nhà ông Phạm Minh trên đường An Địa.

Mới một ngày qua đi mà tôi có cảm tưởng những lá mầu xanh tím to lớn đã mọc dài thêm ra. Chúng bò tràn lan khắp nơi. Leo theo máng xối, bò lên nóc. Các rễ nhỏ bám chặt vào ống máng, dính vào vách tường gạch, chui vào khung cửa sổ. Cả căn nhà như được gói trong cái bọc dây leo dầy cộm.

Ông Huỳnh nhấn chuông nhưng không ai trả lời. Sau khi đợi mươi phút, ông rút chiếc chìa khóa ra, miệng lầm bầm:

- Ông biết đấy, tôi không ưa làm như thế này chút nào.

Chiếc cửa kêu lên răng rắc khi bị đẩy vào. Rễ cây leo đã luồn qua khe cửa bít chặt ngay cả các khe nhỏ giữa khung cửa và cánh cửa.

Lối vào xông lên một mùi ẩm mốc rêu phong. Ông Huỳnh gọi lớn: "Minh ơi!". rồi lại tiếp tục gọi sau mỗi lần chờ trả lời, nhưng vẫn im lìm. Ông Huỳnh đưa tay đóng cánh cửa chính lại, bỏ chìa khóa vào túi quần ông bảo:

- Có lẽ mình phải lên lầu thôi.

Tôi theo sau ông Huỳnh đi lên cầu thang. Một mùi hôi nồng nặc xông lên.Đến tầng trên, ông Huỳnh ngó quanh quất, có vẻ như người lạc đường:

- Mấy năm rồi chưa đặt chân đến đây. Quên mất cái phòng mà ông Minh ở rồi.

Sau cùng ông chọn căn phòng cuối phía bên phải, nằm ngó ra đường. Ông ta gõ cửa, nhưng vẫn không có ai trả lời. Ông đập cửa đùng đùng kêu lớn tiếng: "Minh! Huỳnh Hắc đây". Im lặng.

Ông vặn nắm cửa, cửa khóa: "Phải phá cửa ra, chứ tôi không có chìa khóa các phòng này!". Sau một phút ngần ngại, ông lùi ra sau lấy trớn, dùng cái vai khổng lồ húc vào cánh cửa. Cánh cửa mở bung ra sau tiếng gỗ và kim khí gẫy bể. Chúng tôi bước vào trong căn phòng nửa sáng nửa tối, không ai thốt lên được lời nào.

Trong đám mầu xanh lục, mờ mờ tranh tối tranh sáng là hình thù một người lọt thỏn trong cái ghế bành cách cửa sổ khoảng một thước tây. Cái hình thù này bị lá cây leo năm cánh khổng lồ bao trùm lấy chỉ thấy lờ mờ cái hình người. Khoảng một phút hay hơn nữa, tôi như bị mọc rễ đứng cứng đơ tại chỗ vì khiếp đảm, cái hình thù đó cũng không nhúc nhích. Rồi tôi thấy nó cử động. Nó đứng lên với một tiếng rít nhỏ thoát ra từ miệng nó.

Các lá cây leo mầu tím xanh giống như mầu da thịt lập tức hướng về phía chúng tôi như bị nam châm hút. Rồi cái hình thù ấy rơi trở lại ghế ngồi, nhưng cái tiếng rít lanh lảnh, không giống tiếng người kia vẫn phát ra không ngừng. Các lá cây leo tiếp tục lao xao. Có thể do đầu óc tôi tưởng tượng, nhưng tôi có cái cảm giác thật rõ rệt là nhánh cây leo rời khỏi ghế, bò xuống dưới sàn, và bắt đầu trườn về phía chúng tôi.

Ông Huỳnh chợt htỉnh, lấy tay xô tôi về phía cửa và hét lên:

- Đi ra nhanh lên! Chạy ra cửa mau!

Tôi đâm bổ ra cầu thang, ông Huỳnh chạy sát theo sau. Kỳ lạ là ngay trong tình cảnh này, tôi chợt thấy đây không phải là con người ông Huỳnh tôi thường biết, hay nghĩ rằng mình đã biết. Khi ra tới ngoài rồi, tôi quay lại bảo ông:

- Trời đất ơi, ông Huỳnh ! Ông sắp làm cái quái quỉ gì thế?

- Rồi ông sẽ thấy.

Tôi đi theo ông vòng ra sau nhà, chật vật với đám lá cây rậm rạp. Ông Huỳnh vừa đi vừa chửi thề, khua tay chân vạch đám lá cây mở đường đi tới một căn nhà nhỏ chứa đồ gì đó . Căn nhà nhỏ bé này cũng bị cây phủ kín chung quanh trông như một hang động. Ông Huỳnh mở cửa lách vào trong. Tôi đứng chờ, ngạt thở trong đám cây cỏ dầy đặc. Một lát sau ông Huỳnh trở ra trong tay cầm cái rìu nặng, tuy lưỡi đã rỉ sét nhưng cái cán trông còn chắc lắm. Chúng tôi vạch đám lá cây trở ra phía trước . Tôi có cảm tưởng như cái đám cây leo xum xê ấy phủ chùm lên chúng tôi. Đến khi trở lại trước cửa nhà, tôi mới hiểu ý của ông Huỳnh. Ông len vào trong, xục xạo tìm cho ra cái thân chính của cây leo. Tôi biết là vô lý nhưng có cảm tưởng cái cây leo như biết được ý đồ của ông Huỳnh. Những lá cây leo to bản như những cái quạt phất vào mặt ông tạ Tôi nhìn thấy rõ ràng một hoặc hai nhánh giây vươn ra cuốn chặt vào vai áo ông Huỳnh. Lập tức ông vung rìu lê chém mạnh vào thân cây. Tôi thấy ông giật bắn người lên, bước lùi ra sau,ông ngó chừng chừng vào cái thân cây bị chém sâu qúa nửa.Chùi mồ hôi đọng trên mắt, tôi nhìn chăm chú hơn vào thân cây. Một giòng chất lỏng đỏ thẫm như máu ứa ra từ thân cây leo Ông Huỳnh tiếp tục vung rìu lên chém tới tấp không ngừng tay.

***

Ở Âm Ly, ông Huỳnh là người quen biết nhiều nên đã dàn xếp tránh hết báo chí phỏng vấn, nhà chức trách , điều tra phiền nhiễu. Chỉ có một mẩu tin ngắn thông báo về cái chết của ông Phạm Minh vì bệnh tim. Đám ma cũng rất đơn giản, chỉ có ít thân nhân tham dự, và nắp quan tài được đóng kín. Ông Huỳnh là người thừa kế gia tài, ông đã thuê người chặt hết cây cỏ quanh nhà cho sạch tận gốc.

Mãi về sau, khi gặp lại tôi tại hội quán, ông Huỳnh mới trở lại đề tài:

- Ông biết không, mẫu các loại trường xuân khổng lồ đó đã được gửi tới các phòng thí nghiệm thảo mộc học khắp nơi trong nước, nhưng không chỗ nào biết rõ xuất xứ! Có lẽ Phạm Minh đã lấy được nó từ chỗ rừng sâu nước độc nào đó không ai biết. Trông nó giống loại trường xuân bình thường Hedera canariensis, nhưng lại có những cái khác biệt rùng rợn mà chúng ta đã được chứng kiến. Nhánh rễ giây leo chui qua các khe cửa sổ phòng ông Minh. Tôi chỉ đoán vì không biết rõ thứ tự những gì đã xẩy ra. Có lẽ ông ta bị lên cơn đau tim bất thình lình, ngồi sụm ngay vào chiếc ghế bành gần đó, rồi ngồi luôn không đứng dậy được nữa. Cây trường xuân khi len vào trong nhà đã bò về phía ông Minh ngồi và những nhánh giây leo đã bám vào người ông, các rễ giây leo nhỏ như sợi tóc bắt đầu len vào da thịt ông. Lúc đó ông vẫn còn sống,chắc là phải đau đớn lắm.

Ông Huỳnh ngừng nói rót rượu vào ly, nhấm nháp một tý rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sự đau đớn này cũng không kéo dài lâu. Ngay cả những cái chính mắt mình nhìn thấy cũng có thể bị sai lầm đi nữa. Lúc chúng ta bước vào thì ông Phạm Minh đã chết rồi.

Tôi lên tiếng phản đối:

- Nhưng tôi thấy rõ ràng là ông ta đứng dậy từ chiếc ghế bành mà.

Ông Huỳnh nhíu mày lại vẻ mặt không đồng ý:

- Vâng, tôi có thấy. Nhưng... đúng đấy... Ông phải hiểu đó là một loại cộng sinh. Nói khác đi, trên phương diện y học thì Phạm Minh đã chết khi chúng ta đến nơi. Các rễ cây trường xuân đã bò vào tới trong não bộ Ông ta, kích thích các giây thần kinh, làm giây thần kinh như sống lại. Nói khác đi, ông ta như một xác chết biết đi, bị điều khiển từ bên ngoài.

Tôi lắc đầu chưa chịu thua:

- Khó tin những điều ông đang giải thích. Thế còn tiếng kêu rít lên đó... thì sao?

Ông Huỳnh gật đầu chấp nhận sự kiện tôi nêu ra:

- Tôi biết. Nhưng ngay cả điều này cũng có thể giải thích được. Cuộc giảo nghiệm tử thi cho thấy các nhánh rễ nhỏ như sợi tóc đã ăn vào tới óc ông ta và có thể kích thích trung tâm phát âm ở đó, mặc dù ông ta đã chết rồi.

-Thế còn cái chất lỏng đỏ như máu ứa ra từ rễ cây?

Ông Huỳnh nhăn mặt :

- Biết thế nào ông cũng nêu câu hỏi đó. Chúng tôi đã nhờ phòng thí nghiệm phân tích. Vâng, đó là máu, có một phần máu người trong đó.

Tôi biết không thể tiếp tục bàn cãi thêm được nữa. Ông Huỳnh, theo tôi nhận xét, đã kết thúc đề tài này sau câu giải thích vừa rồi.

Tới bây giờ, mỗi lần đến nhà một người quen nào có giây trường xuân leo trên bờ tường,tôi tức khắc thúc chủ nhân phải nhổ bỏ đi. Có lẽ tôi vẫn còn bị ám ảnh về chuyện này quá nhiều. Một số người quen biết đã coi tôi là một người có đầu óc bỡn cợt bất bình thường.

Truyện này được chuyển ngữ từ truyện The House on Stillcroft Street của Joseph Payne Brennan trong tập truyện Mad Scientists - An Anthology of Fantasy and Horror do Stuart David Schiff chọn lựa. Joseph P. Brennan là một tác giả mới nhưng rất xuất sắc trong lãnh vực viết truyện kỳ bí. Truyện của ông thật đơn giản nhưng cũng thật lạnh xương sống. Không giống với cách cấu kết của các truyện cùng thời, truyện này viết về những loài thảo mộc, trong đó cỏ cây trò chuyện với người chứ không phải ngừơi nói với cây cỏ.

Ma Trong Khách Sạn

Tác giả: Thay Boi Mu

Duyên làm việc cho một công ty Thailand ở Saigon. Trong một dịp đi công tác ở Rạch Giá, cô vào đặt phòng nghỉ ở khách sạn Ngọc Hường ngay trên đường vào Thị xã Rạch Giá. Các cô tiếp tân tỏ vẻ ngần ngại một cách kỳ lạ:

- Tụi em chỉ còn một phòng duy nhất là phòng số 301 nhưng... lớn quá lại có tới hai phòng, một mình chị ngủ e trống trải quá!

Vì trời cũng đã tối và cảm thấy phòng lớn hay nhỏ cũng không quan trọng nên cô quyết định lấy phòng số 301. Trong khi làm thủ tục cho mướn phòng các cô tiếp tân nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt như trao đổi điều gì khó hiểu.

- Tụi em ngủ ở hành lang cùng lầu, gần cầu thang. Nếu có chuyện gì chị cứ kêu tụi em nhe!

Nói xong cô tiếp tân đưa chìa khóa cho Duyên với ánh mắt ái ngại. Sau khi tắm rửa, Duyên lên giường bắt đầu đọc sách để dỗ giấc ngủ vốn khó khăn khi cô phải ngủ phòng lạ mỗi lần đi công tác xạ Vừa đọc được mấy hàng thì bên ngoài trời bổng nổi gió đập ầm ầm vào cánh cửa sổ. Vào mùa này trời đâu có khi nào mưa bao giờ. Duyên mở cửa sổ nhìn ra xem có phải trời sắp mưa thực sự không. Lạ thật, trời trong, trăng sáng soi rõ những ngọn dừa đứng yên bất động. Duyên đóng cửa sổ, lên giường nằm đọc sách tiếp. Lạ thay, nàng lại nghe tiếng gió rít bên ngoài và tiếng cửa sổ như bị gió đập mạnh mặc dù đã đóng kín. Nàng thấy hơi lạ nhưng lại tập trung đọc sách. Nhưng rồi Duyên không tài nào tiếp tục tự che giấu cảm giác rùng rợn khi từng luồng ớn lạnh cứ chạy dài từ gáy dọc theo cột xương sống xuống dưới lưng. Tiếng động kinh dị vẫn gầm rú như gào thét đáng kinh sợ. Duyên bật tung dậy chạy ra khỏi phòng về phía cầu thang. Các cô nhân viên cũng vừa trải chiếu giăng mùng chuẩn bị ngủ. Thấy Duyên, họ không có vẻ gì ngạc nhiên mà còn như biết trước người khách nhỏ nhắn xa lạ này sẽ cần sự giúp đỡ. Duyên nói khẩn khoản:

- Mấy em ơi, phòng 301 chị thấy có cái gì đó không ổn. Có thể em nào vô ngủ chung với chị đêm nay được không? Chị sợ lắm!

Các cô nhìn nhau không nói lời nào, cũng không ai hỏi Duyên chuyện gì xày ra. Cuối cùng một cô tình nguyện vô ngủ với Duyên. Phòng có hai giường. Cô nhân viên tên là Mai vừa giăng mùng lên là trùm mền kín bít nằm im thin thít. Duyên không đọc sách nữa. Cô nằm im lắng nghe xem có tiếng gió đập cửa nữa hay không. Quả nhiên như sự mong đợi, bốn bề đều im lặng. Duyên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng không còn nghĩ vớ vẩn nữa mà bắt đầu nhớ nhà, nghĩ tới đứa con không biết giờ đã ngủ ngon chưa. Bất thình lình, nàng một bàn tay nào đó nắm lấy hai chân Duyên kéo mạnh một cái về phía cuối giường. Nàng giựt mình, rồi mau chóng trườn trở lại vị trí cũ. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp giải thích chuyện gì xảy ra thì lại bị kéo mạnh một cái nữa về cuối giường. Lần này nàng tốc người dậy, phóng qua giường của Mai, chui vô mền trùm kín bít. Duyên vừa nằm yên bên giường Mai thì nghe tiếng ngáy rất to phát ra từ đâu đó. Thoạt đầu, cô nghĩ có lẽ ai đó ngáy từ phòng kế bên. Nhưng sau khi lắng nghe thật kỹ thì rõ ràng tiếng ngáy phát ra từ ngay chính chiếc giường mà cô nằm trước đó chưa đầy một phút. Duyên gọi Mai dậy thì tiếng ngáy dứt ngaỵ Cô vội vàng thay quần áo và thu dọn đồ rời khỏi nơi đó ngay lập tức, khi trời còn chưa sáng.

Chú thích:

Đó là chuyện có thật 100% TBM được nghe chính Duyên, em gái mình, kể lại trong dịp về VN vừa rồi. Nếu bạn nào về VN có dịp ngủ lại Rạch Giá hãy nhớ chọn phòng số 301 xem thử có gì xảy ra không nhe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro