Chap 2:Bật Mí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 2 5:30AM

Lại tập thể dục,quơ vài cái tranh thủ ăn sáng thật nhanhchúng tôi tụ tập tại phòng để ghép thêm tấm mật thư thứ 3,nội dung kì này lạimở ra hướng điều tra khác:

“5:30AM

Sau đêm kinh hoàng ấy,tôi bắt đầu đi tìm hiểu. Gọi cho mộtanh sinh viên năm 3 tôi còn được biết thêm một bí mật khác,bí mật này khôngbiết có liên quan gì tới bóng ma nữ lang thang đó không nữa…Bí mật này là vềcăn Phòng B405 cụ thể là ở chiếc giường cuối gần hốc tường, nơi mà khi xưa cómột nam sinh viên Bách Khoa từng treo cổ ở đây mà chết,Bí mật thứ 2 là cănphòng D204 căn phòng này luôn luôn khoá cho dù là hôm đó không còn phòng ởnhưng nhà trường vẫn nhất quyết không cho ở,nghe mấy anh chị nói là căn phòngnày luôn mở quạt 24/24 cho dù là nhà trường luôn tiết kiệm điện…Liên hệ vớithằng Lương(thằng bạn thân của Long) tôi xin ngủ giường nó chính là chiếcgiường đặc biệt ở phòng B405…

07:00PM

Tôi đã liều một phen lên phòng D204 của dãy D ĐH Quốc Tế,quảthật là đúng căn phòng đã bị khoá,bên trong quạt vẫn đang hoạt động,đứng mộtmình trên lầu,da gà da óc da tay da chân nổi cả lên,không thể chịu đựng đượctôi chạy một mạch xuống sân.thở hổn hển,gặp được một bạn Quốc tế,tôi trò truyệnvà biết căn phòng đó là có ma,nhà trường sợ mới khoá, câu truyện này chẳng liênquan gì tới bóng ma nữ mà tôi tìm hiểu nên quyết định gác bí mật D204 này quamột bên trước

10:00PM

Đã được phép thằng Lương cho ngủ ở giường nó một đêm,đúngnhư sự thật trên vách có nhang,nằm trên giường lúc này tôi có cảm giác gợn gaióc,căn phòng này hướng  Bắc nữa,gió thổivào rất nhìu,trùm cái mền lông lên phủ toàn thân nhưng vẫn lạnh thấu xương,lâulâu nhìn lên chiếc quạt treo tường đang đung đưa theo gió,tôi cứ tưởng tượng vềcái chết chàng thanh niên Bách Khoa đó,cổ thì bị gãy do bị cọng dây thừng giữlại phải chịu đựng sức nặng của toàn cơ thể,hai con mắt thì trợn trắng nhìnngược lên,hai khoé mắt thì chảy máu,chiếc lưỡi thì thè ra ngoài…Eo ơi!!! Tôi tưởngtượng quá rồi…

Đúng 00:00PM một tiếng la cất lên”á Á Á Á” thằng Phong(thằngtrong phòng B405) la toán lên cả phòng giật mình,thì ra nó gặp ác mộng bị ai đósiết cổ,một người con trai,mặc áo Bách Khoa,Mắt lộn ngược,cổ gãy cứ lắc đầu làtiếng xương kêu lách..tách, siết cho không thở được,điều kì lạ là vết hằn trêncổ vẫn còn mới đỏ bầm,lúc này tôi sợ lắm rồi,miệng cứ niệm phật mong mình khôngbị gì,mong sao an lành đến sáng mai…”

Trời đất quỷ thần!!! trung tâm gì ma quá trời vậy nè,hết manữ,tới ma nam,lúc này cả nhóm 11 thằng định buông xuôi không muốn điều tra nữavì đâu ai muốn mình rước hoạ vào thân…

Ngày thứ 2 12:00PM

 Một bưu phẩm được gửitới do chính tay ba Long đưa cho bọn tôi.Mở ra chính là cuốn nhật ký của Longvới vài dòng mực:”Các bạn muốn tìm hiểu thì theo chỉ dẫn này,mình mong các bạntìm ra sự thật,và nhớ rằng mọi thứ sẽ thành sự thật vào đúng 00:00AM,ký tênLong”

Mở trang giấy kế tiếp của những tờ mật thư đã đọc:

“5:30AM

Hôm nay tôi chốn tập thể dục,một vì quá sợ,hai vì mún dànhthời gian tổng kết những kết quả thu hoạch được,nào là ma nữ,ma nam BáchKhoa,hai vụ này có liên quan gì tới nhau?con ma phòng D204 thì không có dínhliếu gì rồi…Nghe nói đêm qua phòng B402 cũng gặp ma,phải đi tìm hiểu…

12:00PM

Chui qua phòng B402,gặp Long và Hoà(hai bạn học chung 12CK2nhưng khác tiểu đội)

Được nghe kể lại là hôm qua Đúng 00:00AM Long đang thức chatchít với Gấu thì nghe vọng lại từ xa một tiếng hát của một người phụ nữ,ngherất thảm thương,tiếng rên trong đêm lúc rõ lúc không,cứ ngỡ là mình bị ù taihay hoan tưởng Long đã gọi Hoà vì Long cho mình là dân học âm nhạc,nhạc lí từnhỏ nên thính tai hơn người khác,nhưng điều làm Long sợ nhất là Hoà vẫn ngheđược tiếng hát đó,tiếng hát rất thê lương,thoang thoảng trong gió hình như làtiếng người mẹ khóc thương cho con mình,đứa con đã chết thảm,cảnh người đầu bạctiễn người đầu xanh,càng nghe càng sợ…Long và Hoà trong lúc kể gương mặt tỏ rakhông phải là bịa lên câu chuyện đó mà là cảm xúc thật,trong tôi lúc này suynghĩ rằng hồn ma nữ và ma nam đó có liên quan với nhau

4:00PM

Hết giờ học,tôi vội chạy tới góc cầu thang để gặp mấy cô laocông.Vừa nhắc tới hồn ma nữ khu bãi tập 7 và hồn ma nam Bách Khoa treo cổ phòngB405 mấy cô đó nhìn tôi với ánh mắt sững sốt:

“Sao cháu biết chuyện đó? Thật ra hồn ma nữ chính là hồn macủa cô giám thị khu này,còn hồn ma nam Bách Khoa chính là con trai của cô ấy.Côấy là một cô giám thị rất đẹp,cô có mái tóc dài,khuôn mặt ưa nhìn,màu trắngchính là màu cô ấy thích,dường như bộ đồ ngủ của cô ấy đều màu trắng hết; còncon trai cổ thì chết do thất tình một bạn nữ nào đó trong lúc theo học khoáquân sự,sau một lầm tán gái bị từ chối tuổi nhục định gieo mình xuống Hồ Đánhưng bị mẹ mình can ngăn nên đã lén lúc treo cổ mình trong phòng B405 ,ngườimẹ vì quá đau buồn hằng đêm thường chạy quanh khu bãi tập 7,hát gọi con mìnhvề,trong một lần tìm con trong mộng vì không mang giày mà chạy bằng chân khôngvô tình trượt chân té xuống hố đất mà chết,sau 2 cái chết thương tâm đó,thỉnh thoảngđêm đêm người ta vẫn nghe thấy tiếng gọi con thê thảm…”

Dứt lời tôi cũng đã hiểu ra sự thật,được nước thì làmtới,tôi hỏi luôn vụ về hồn ma phòng D204,mấy cô cũng nói luôn:

“Cái chết đó là gần đây,đó là một nam sinh rất tò mò giốngcháu như vậy!!! cố đi tìm hiểu những chuyện ma quỷ ở đây,một buổi sáng nọ ngườita tìm thấy xác cậu ấy ngoài hồ đá trên thân thể bị cột gạch ống,bị dìm xuốngđáy sông nhưng do nước rút nên nổi lên. Công an cũng bắt tay điểu tra nhưng chỉcông cốc,nước xoá đi hết mọi dấu vết,kì án khép lại,một hồn ma oan ức cứ langthang ở phòng D204, cứ mỗi lần có người vào ở phòng đó thì khuya luôn nghetiếng nước chảy,quần áo thì bị cắt vụn,cửa cứ bị khoá ngoài,bị kéo xê dịch đồđạt,quạt thì luôn mở 24/24không ai dám ở phòng đó,nên nhà trường đã đóng cửalại và niêm phong cả 2 từng lầu…”

Óc ác nổi cả lên…thay vì sợ máu trinh thám bắt đầu nổi lên…”

Tới những dòng này thì sự thật hay bí mật ở đây đã được hélộ,Đêm nay cả nhóm chúng tôi bắt đầu hành động…Đêm nay trăng tròn cũng gần đạilệ vu lang tháng 7,trăng tròn thật. Tôi,thằng Hải Dời,thằng Duẫn  cùng thằng Được rủ nhau đi dạo qua bãi tập 7,saumột hồi đùa dỡn với cái xích đu,lấy điện thoại tự sướng…Khi đã thấm mệt cùngnhau đi dạo xuống bãi tập 7 thì từ phía đường cái,có tiếng bụi rậm bị lunglay,lắc mạnh,xì..xào….xì….xào cả đám hết sức bình tĩnh ,rọi đèn pin vào từ cáiHkphone của thằng Hải Dời nhưng chả thấy ai,ngoài bụi cây đang đứng lặnglẽ,bước thêm vài bước nữa âm thanh ấy lại vang lên,lần này thì phải nói là mạnhthằng nào nấy đua,vừa tới chổ có ánh đèn đường,âm thanh đó cũng dừng lại,cốgặng rọi đèn vào lần nữa mon tìm được cái gì đó,nhưng cũng chỉ là bụi cây hoangđó,lần này quá sợ rồi cả đám về phòng bàn mở cuốn nhật ký của Long ra tìm hiểutiếp,đây là trang cuối cùng:

“9:00PM

Đêm nay ánh trăng có một màu xanh ngọc bích,thằng Lương nóvừa mới chỉ tôi,nó cảm thấy có gì đó bất an nên đã về phòng trước…Trăng thế nàylà có điều chẳng lành tôi cũng theo nó lên phòng để chuẩn bị ngủ…

00:00AM

Ánh đèn pha đêm nay sáng dữ dội,tụi trong phòng ngủ như chếtsau buổi tiệc nhậu rượu bầu đá pha Sting của thằng Được…Hôm nay lại không ngủđược tôi ra chổ phơi đồ nhìn vào bãi tập 7…Á Á Á!!! Bóng của ma nữ kìa,nhưnglần này ánh mắt ấy nhìn vào tôi,một sức mạnh nào đó nâng chân tôi đi,muốn tôixuống dưới đó,ánh mắt tròn,đen như hột nhãn,trên gương mặt trắng bệt,toả ra mộtsức mạnh lôi thể xác tôi xuống…Cố gắng chống lại sự cám giổ,tôi đang trút suynghĩ vào quyển nhật ký,đi hay không đi??? Nhưng không thể chống cự nữa ,tôi mởchốt cửa,lặng lẽ nép sát thân mình theo dọc hành lang,vừa viết tâm trạng,diễnbiến vào nhật ký,chỉ mong ai đó đọc được!!! Tới sân rồi,người đàn bà ấy nắm lấytay tôi,kêu tôi là con của mình,dìu tôi cùng chạy trên bãi sân cờ,xém nữa tôirớt cây bút,suy nghĩ tôi hiện nay chỉ là muốn viết hết vào quyển nhật ký này…Bấtthình lình!!! Hồn ma nam kia xuất hiện từ phía cây cột cờ chính giữa,trèo lêntuột xuống,cất tiếng cười quái ác:”haahhaa ahahhaha ahhaha”rồi từ trên cao nhảysầm vào tôi,tôi ngất liệm….

00:30AM

Bất tỉnh gần 30 phút,mở mắt ra tôi đang nằm ngay bãi tập 7ngay bệ đá chổ lấy cát,trước mắt tôi là hình ảnh 2 mẹ con đó đang nhảymúa,tiếng hát trong đêm mà thằng Long và Hoà nghe chính tôi đang được nghe thểthảm quá,bi thương quá,…Tôi vứt bút đây,tôi không thể kiềm chế được nữa…”

Trang cuối cùng trong quyển nhật ký cũng đã đọc được.Maisáng chủ nhật cả phòng chúng tôi lặng lẽ rời khu trung tâm,lên bệnh viện Thủ Đứcđể gặp Long,và cũng tại nơi đây chúng tôi cùng nhau làm một buổi lễ cúng chohồn ma ở đó ở ngôi chùa gần bệnh viện…Phải chăng thế lực ma quái là cóthật,sống và chết cách nhau rất mong manh,nếu không tin vào chuyện ma quỷ thìchớ đào sâu tìm hiểu về nó…Riêng Long có lẽ là lần cuối đọc truyện ma,cả nhómcùng nhau về trung tâm quốc phòng trời lúc đó đã gần tối nhìn từ phòng B302xuống bãi tập 7 chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy đang nô đùa cùng cậu contrai mình với một nụ cười mãn nguyện…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro