Truyện ma - KHOẢNG TỐI (voz)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHOẢNG TỐI


Chap 1:ÔNG TƯ XE ÔM VÀ CĂN NHÀ MƯỚN.
Sinh ra ở vùng quê nghèo,đậu đươc đại học là một điều gì đó lớn lao đối với Thành.Nhưng oái ăm thay,trường mà Thành đậu vào lại cách xa nơi Thành ở gần trăm km.

Nhưng kệ,vì tương lai của mình,Thành chấp nhận xa nhà lên thành phố học.Và việc quan trong nhất mà thành phải làm bây giờ là chỗ ở.

Ko bà con thân thích,ko quen ko biết,vì vậy chẳng còn cách nào ngoài việc tìm nhà trọ.Đặt chân lên thành phố từ sáng sớm,Thành choáng ngợp trước sự bon chen của sài thành.Vừa bước xuống xe,Thành bị vây quanh bởi gần chục ông Honda ôm,ông nào cũng cố chèo kéo khách.Ông thì chụp giỏ,ông thì níu tay khách vừa xuống.Do đã được bà con dặn từ dưới quê,phải cẩn thận với bất cứ ai,nhất là người nào quá niềm nở với mình,ngoại trừ mấy anh thanh niên tình nguyện,nên Thành cố gắng lách từng dòng người hối hả,rồi đứng nép vào nhà chờ xe buýt.Đang đứng lóng ngóng ko biết phải làm gì thì từ đâu,một ông chạy xe gắn máy trờ tới,tấp vào chỗ Thành đang đứng,hỏi Thành:
_Về đâu vậy chú em?
Thành nhìn ông xe ôm vừa hỏi mình,tính khoát tay trả lời có người rước rồi,nhưng thấy thái độ ông này khá lạ lẫm,từ tốn hỏi khách,khác xa mấy ông ngoài kia chèo kéo khách hơn giặc,Thành nghĩ chắc ông này mới chạy xe ở đây,chắc chưa có máu mặt nên ko dám ra giành khách,nghĩ cũng tội,Thành buộc miệng:
_Chú biết ở đây có chỗ nào cho mướn nhà trọ cho sinh viên ko ạ? Cháu từ quê lên,chưa có chỗ ở,nên ko biết về đâu.

Khác với những gì Thành nghĩ về ông này,ông ta dựng chống xe,bước lên lề rồi kéo tay Thành,giục cậu lên xe,vừa kéo ông ta vừa hối hả:
_Ôi trời,tưởng gì chứ cái này chú biết rành lắm,đi,đi,tao dẫn mày đi xem vài chỗ,có gì thì trả tiền xe ôm thôi,chứ ko lấy tiền cò đâu .
Bị kéo lên xe,do ko đoán trước được nên Thành phải lên xe,đằng nào cũng phải nhờ ai đó chỉ chỗ thuê nhà,tặc lưỡi,Thành nghĩ:
_Thôi kệ!hy vọng gặp người đàng hoàng.
Xe chạy bon bon trên đường,Thành nói trường Thành gần đường X,quận Y,nhờ ổng tìm nhà trọ gần đó,tiện việc đi lại.Bỗng ông ta nhả ga,làm Thành chúi người,rồi tiếp tục kéo ga,ông ta hỏi 1 câu làm Thành chột dạ:
_Dưới quê mày có sợ gì ko chú e?
Thành thấy lạ,ngẫm nghĩ,cứ tưởng mình gặp cướp rồi,Thành giật mình,tay run run,thu người lại,cho tay vào túi cầm cái cục gạch nokia của mình,dù gì trong tay Thành cũng chỉ có cái đó làm vũ khí,thủ thế.Nhưng đoán trước biết Thành đang làm gì thì phải,ông ta ôn tồn tiếp:
_Bình tĩnh đi,tao nói chuyện chợ búa quen rồi,nhưng không phải cướp cạn,mà tao hỏi mày,mày có sợ gì không?

Lại cái câu hỏi đó,nhưng nghe ổng nói,Thành cũng nhẹ lòng được chút,nhưng Thành vẫn không hiểu tại sao ổng lại hỏi vậy.Thành hỏi lại:
_Ủa,sao chú hỏi con vậy?Dưới quê có gì mà sợ hả chú,bà con mình sống tình nghĩa lắm mà,thiên tai,lũ lụt gì cũng đâu sợ,chỉ sợ không ai đùm bọc à.
Ông xe ôm dường như thích thú với câu nói ngây ngô của 1 thằng dân tỉnh mới lên tp,ông ta cười ha hả rồi tiếp:
_Ừ,chú mày ngây ngô quá,đó là dưới quê,trên này khác.Nhắc trước cho chú m biết luôn,sống ở thành phố này,niềm nở,cởi mở là tốt,nhưng không được sơ hở.Mà không gì đâu,tại tao sợ mày ko dám ở một mình nên hỏi vậy.Tại cái nhà trọ tao đang dẫn mày đi,nó nằm sâu trong hẻm,xung quanh cũng có nhà ít gặp ai lắm,họ đi suốt à,gần trường m thì nhà trọ mùa này hết rồi,tụi sinh viên mới lên như mày mướn hết rồi,chỉ còn cái chỗ đó thôi à.

Nghe ông trải lòng,Thành nghĩ chắc ông cũng trải đời nhiều lắm,Thành thấy mình may mắn quá,gặp ngay người đàng hoàng,Thành thả lỏng người rồi nói:
_Dạ,con ở dưới quê lên cũng ko biết trên này thế nào,chú dẫn con tới nhà đó xem thử!
Trên đường đi,Thành cứ huyên thuyên suốt với ông xe ôm lạ mặt,Thành có cảm giác như đã wen biết ông này từ lâu lắm rồi,và có cái gì đó rất thân thuộc,chắc có lẽ ông nói chuyện quá trải đời theo kiểu khắc khổ,Thành thấy gần gũi như bà con mình dưới quê vậy.

...................................

Xe dừng chân trước một căn nhà nhỏ.Khi luồn lách trong cái hem nhỏ xíu như đường ruộng,Thành thầm nghĩ chắc cái nhà Thành sắp mướn chắc nó cũng không có gì gọi là đẹp đẽ cả,hay đúng hơn chắc là nó còn tàn hơn cái chòi dưới quê mình.Nhưng Thành đã lầm,đứng trước căn nhà khá đẹp,một lầu một trệt,cửa ra vào là hai cái cổng sắt như mấy căn nhà biệt thự mà Thành đã từng xem trên tivi,trước nhà là 1 khoảng sân rộng,đủ chỗ cho vài chiếc xe gắn máy,hai bên góc cửa vào nhà 2 con chó đá uy nghiêm màu nhạt nhạt da người.Bước vào nhà mới thấy được cái gọn gàng và ngăn nắp của căn nhà,chủ nhà dường như thích tranh ảnh nên trên tường toàn là tranh phong cảnh.Bàn ghế là các bộ bàn ghế bằng gỗ,Thành không biết bằng gỗ gì nhưng nó có màu đỏ sậm rất đẹp,dân gian hay gọi là đỏ bộc-đô.Đang say sưa ngắm căn nhà,chợt thành sực nhớ mình đang tìm nhà mướn,Thành quay qua hỏi ông xe ôm:
_Ủa chú ơi,con đi tìm nhà trọ nhỏ nhỏ cho 1 mình con thôi à,nhà lớn quá,mà đẹp nữa,chắc mắc lắm chú ơi,con không đủ tiền đâu.

Ông ta tự dưng cười nhẹ rồi hỏi:
_Thế sao không tự hỏi sao tao với mày đứng trong nhà này được?
Thành ngỡ ra,đúng rồi,lúc nãy chính ông này mở khóa cổng mà,do Thành qua say mê ngắm căn nhà nên quên khuấy mất.
_Ủa,không lẽ chú là chủ căn nhà hả?
Ổng gật đầu nhẹ,rồi nói:
_Nhà này tao ở một mình,còn để trống trên lầu,tao tính cho vài đứa thuê ở,chắc cũng đủ 3 đứa như mày.Tại thấy mày lên đây một mình,chẳng quen biết ai,tao thấy tội nên dẫn mày về đây,chứ không gì đâu,mà mày yên tâm,tháng tao lấy 1tr5 thôi,điện nước tao trả.Khi nào đi học dẫn vài đứa về ở rồi chia tiền ra,nhưng cấm dắt gái.

Thành bật cười,cười vì cái vui tính của ông,cười vì số mình may mắn gặp được người tốt,mà đúng thật,giữa cái sài gòn bộn bề này,tìm đâu ra mấy người như ông này.
_Dạ,con xấu như ma thế này,chắc để gái dắt chứ con nào mà chịu để con dắt,mà chú tên gì vậy,cho con dễ kêu,với lại con thấy lạ,chú chạy xe ôm mà…
_Kêu tao chú Tư được rồi,bộ chạy xe ôm là không có nhà ở à.Với lại chuyện đời tao dài lắm,khi nào rãnh tao kể mày nghe,bây giờ tao dẫn mày lên lầu chỉ chỗ của mày.

Thành theo chân ông Tư lên lầu,cầu thang được thiết kế xoắn theo kiểu cổ điển,cũng được làm bằng gỗ như bộ bàn ghế.Lầu trên rộng hơn ở dưới nhà,cỡ 6x8m,có 1 toilet ở góc cầu thang vừa đi lên,cửa sổ hướng là trước nhà và trước đó là 1 cái ban công,đủ chỗ cho các chiến hữu sau này của Thành,Thành nghĩ vậy,và dĩ nhiên lầu trống trơn chỉ có cái quat tường,quạt trần.Ông tư quay lại nói với Thành:
_Từ giờ m ở trên này,toilet đằng này,bât đèn,mở quạt ở đây-Vừa nói ông Tư vừa chỉ bộ công tắc trên tường sát cầu thang.
Thành dạ rối rít,ông Tư giục:
_Đưa tao cmnd với tiền đặt cọc,xuống dưới nhà làm hợp đồng thuê nhà.
Thành với ông Tư xuống nhà,sau khi hoàn tất xong hồ sơ,ông Tư dặn:
_Giờ cũng 12h trưa rồi,tao phải ra ngoài chở khách,đầu đường có cái tiệm cơm,mày ra ngoải ăn cơm đi.Đây là chìa khóa nhà,có gì khóa cửa lại.
_Chú không sợ con rinh hết đồ đi à-Thành chỉ tay vào dàn tivi tủ lạnh rồi cười nhăn nhở.
Ông Tư không buồn nhếch mép,trả lời lạnh tanh:
_Tao sống từng tuổi này tao biết đứa nào tốt xấu,với lại tao cầm cmnd m rồi,thoải mái mà rinh.
Thành dạ nhẹ cho qua chuyện vì thấy mình đùa không đúng chỗ.Ra khóa cửa cho ông Tư đi đón khách.

Thành trở vào nhà tìm nước uống vì sáng giờ khát mà chẳng uống thứ gì.Bước tới cái tủ lạnh ngay sát góc cầu thang,mở ra tìm gì đó giải khát.Tủ lạnh ông Tư chẳng có gì ngoài vài chai nước và trái cây,Thành cầm chai nước tu ừng ực.Bỗng Thành dựng đứng tóc gáy,sặc nước tung tóe ra sàn nhà vì khi đang ngửa cổ uống nước,bất giác Thành thấy có ai đó trên lầu,từ lan can xuống.Thành chẳng thấy được khuôn mặt,nhưng Thành dám chắc người đó là phụ nữ,vì khi người đó cúi xuống nhìn Thành,tóc cô ta rũ xuống trông rất ghê sợ,y như sắp nhào đầu xuống vậy.

Thành lấy tay quơ miệng,ho sặc sụa,vừa ho vừa ngước lên nhìn lần nữa,nhưng tuyệt nhiên chằng thấy gì cả.Thành nhớ ông Tư nói nhà này chỉ có 1 mình ông kia mà.Thành bước lên lầu,trong đầu nghĩ chắc con cái ông Tư bữa nay qua chơi mà không nói,với lại giờ này là trưa nắng chang chang,không có khái niệm ma cỏ gì ở trong đầu Thành lúc này cả.
Bước lên tới trên lầu,Thành ngó dáo dác tìm,nhưng trống không,cái lầu này làm gì có chỗ trốn chứ,làm gì có góc khuất nào.Sực nhớ cái ban công,Thành bước ra tìm kiếm và chỉ thấy vài chậu kiểng ngoài đấy,bụi bặm bám đầy,dường như lâu lắm rồi ko có ai ra đây.

Thành bước trở vào, ngó sang cái toilet,thấy cửa khép hờ.Cửa toilet làm bằng gỗ,có 1 tấm kiếng mờ ở trên,kiểu của mấy nhà ngày nay hay sử dụng.Nhìn qua tấm kiếng mờ ấy,Thành thấy có bóng người,ngại ngùng Thành nói:
_Em xin lỗi,chắc chị là con chú Tư phải ko ạ?
Đáp lại Thành là tiếng im lặng,Thanh xoay người ra ngoài,ko dám nhìn vào,vì biết đâu cô ta đang đi vệ sinh,nhìn vào khác nào biến thái.Thành lại tiếp tục hỏi:
_Chị ở đây lúc nào sao em không biết,lúc nãy em lên không thấy chị.
Vẫn là sự im lặng đáng sợ,bực mình vì thấy mình bị khinh thường,Thành quay lại tính trách móc.Nhưng lạ thật,vì Thành chẳng thấy bóng ai qua cửa kính cả,Thành bước nhẹ tới cửa,nắm nắm đấm cửa,hít một hơi thật sâu đẩy mạnh vào.Luồng không khí trong toilet đột ngột bị ép ra ngoài,thổi vào Thành,lạnh ngắt,và chẳng có ai cả.Thành chau mày khó hiểu:
_Làm gì có ai??
Rồi Thành rùng mình nhớ lại rõ ràng lúc nãy thấy có bóng người trong toilet,ko thể lẫn đi đâu được,bóng đen với mái tóc dài như người đã nhìn Thành từ trên lan can,dù là cửa kiếng mờ nhưng cũng đủ để Thành xác định được mình ko lầm lẫn.Tự trấn an mình bằng cách hít vào rồi thở mạnh ra,Thành tự nhủ:
_Chắc là bóng của mình lúc nãy in trên cửa.

Rồi nhanh chóng Thành bước như bay xuống nhà.Bỗng uỵch 1 tiếng,Thành ngã lăn ra sàn nhà,lồm cồm bò dậy,Thành rủa:
_Đệt,sao tự nhiên có vũng nước ở đây?
Ra là vũng nước lúc nãy Thành bị sặc khi đang uống,Thành bèn đi tìm giẻ lau nhà.
_Ko khéo ông Tư về ổng té là bị chửi chắc luôn-Thành tự nói với mình.
Loay hoay mãi mới tìm được 1 miếng giẻ sau bếp,Thành trở lên nhà lui cui lau vũng nước.Và một lần nữa,Thành bật ngửa ra sàn,mắt mở to thở hổn hển sợ hãi tột độ.Vì khi đang lau vũng nước,Thành lại thấy cô gái trên lầu đang nhào đầu ra nhìn mình,vẫn là mái tóc dài xõa xuống,vẫn là cái lan can trên lầu.Thành kinh hãi ném chiếc giẻ xuống sàn rồi chạy ngay ra cửa.

Đứng trước cửa nhà Thành vừa thở vừa sợ.Chưa bao giờ Thành cảm thấy lạnh gáy như thế này,mặc dù đang giữa trưa nắng nóng hơn 30 độ mà Thành có cảm tưởng mình đang đứng giữa Bắc Cực vậy,tay chân tê cóng,tim đập nhanh.Thành suy nghĩ ngay đến việc dọn ra khỏi căn nhà này vì giờ đây Thành biết đang có cái gì đó đang ngự trị trong căn nhà này mà Thành ko dám nghĩ tới.

Phân vân ko biết phải làm thế nào vì cả cái ba lô gồm đồ đạc,dụng cụ cá nhân,tiền bạc mẹ gửi Thành đều để trên lầu,ko lấy làm sao mà đi,mà cho có lấy được thì làm sao mà đi được khi ông Tư đã giữ cmnd của Thành rồi.Suy nghĩ mãi giữa cái mớ hỗn độn trong đầu,Thành quên khuấy mất từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng,lấy cái “đập đá” ra,Thành thấy bây giờ đã gần 1h trưa,lại thêm cái bụng đang biểu tình.Thành quyết định đánh bạo lấy hết sức can đảm bước vào nhà.

Bước từng bước tới chân cầu thang,mặc dù chỉ là vài mét nhưng với Thành bây h chẳng khác gì mấy km,và Thành cảm giác như mình đang bước vào cánh cửa địa ngục vậy.Cảnh vật xung quanh Thành như ngưng đọng,im lặng,im đến đáng sợ,không khí bỗng dưng ẩm thấp và lạnh lẽo,Thành cảm giác vậy.

Gần tới chân cầu thang,Thành cúi gằm mặt xuống đất,ko nhìn lên để tránh nhìn thấy những gì ko nên thấy,và nhất là ko nhìn vào vũng nước,bây giờ chẳng gì đáng sợ bằng khuôn mặt trắng bệch đến vô hồn với mái tóc xõa dài bỗng dưng đứng trước mặt Thành hoặc phản chiếu trong vũng nước.Thành nghĩ nếu mà bây giờ có ai đó hù một tiếng chắc Thành phải són ra quần hoặc ít nhất cũng làm Thành đứng tim vài giây.

Và phải nói con người ngộ nhất lúc này,tự dưng Thành nhớ lại những cảnh trong phim Ju-on mà thưở dưới quê Thành xem cùng với đứa bạn.Thành rùng mình khi nghĩ đến cảnh bỗng dưng có 1 cái xác như zombie mặc bộ đồ ngủ màu trắng bò từ trên cầu thang bò xuống,hoặc là ngay lúc này đây khi Thành đang cúi gằm mặt xuống thì có bộ tóc rũ ngay trước mặt Thành,hay ở đâu có tiếng “ẹt,ẹt” như ai đó bị bẻ cổ vang lên,chắc có nước Thành tung cửa mà chạy,bỏ luôn cái balô trên lầu.

Thành đứng im vài phút dưới chân cầu thang,suy nghĩ có nên bước lên hay ko,ko lên thì tiền đâu mà đi,ko lên thì chẳng lẽ ở đây suốt,mà nếu lên thì biết đâu được có 1 thế lực vô hình nào đó đang chờ Thành bước lên…
Thành cúi xuống nhặt cái giẻ vừa nãy Thành vứt khi thấy bóng cô gái trong vũng nước,tay bứt,lau,xoa cái khăn như đag tự trấn an mình và mặt vẫn cúi gằm xuống.Đứng như thế khoảng 5 phút,Thành hít một hơi thật sâu và đột ngột ngẩng mặt lên.Mọi vật vẫn bình thường như chưa từng có gì xảy ra lúc Thành vừa vào căn nhà,nhưng tuyệt nhiên Thành vẫn ko nngửa cổ mà nhìn lên lầu,Thành vẫn còn rất sợ.

Bước từng bước lên lầu,nhưng Thành vẫn ko dám nhìn lên,khi đến gần lan can,nơi mà Thành 2 lần nhìn thấy điều đáng sợ mà Thành ko dám nhớ tới.Rồi dường như chịu ko nổi áp trước sự sợ hãi,Thành ngẩng mặt lên cố mở to mắt để tận mắt thực hư những gì đang xảy ra,và Thành 1 lần nữa mém bật ngửa té lăn xuống,nhưng rồi Thành thở phào nhẹ nhõm,cười một mình như mới vừa trút được 1 gánh nặng của cuộc đời.Thứ mà Thành nhìn thấy nãy giờ chỉ là cái áo khoác đen của mình vắt trên lan can,thế mà nãy giờ nó làm Thành 3 hồi 7 lượt thót tim vì nó.Thành lẩm bẩm:
_Mẹ,làm nãy giờ són ra quần,khi ko nghĩ tới chuyện ma cỏ.

Nói rồi Thành giật phắt cái áo xuống,ném bừa xuống sàn,mở khóa balô lấy ví tiền.Xong đâu đấy Thành lửng thửng ra khỏi nhà,ko quên khóa cửa,rồi ung dung đi ra đầu hẻm gần nhà tìm tiệm cơm lấp đầy cái bụng đang biểu tình của mình..

---------------------------------------------------------------------
CHAP 2:SỰ DÒM NGÓ CỦA HÀNG XÓM.
Quán cơm đầu đường thật ra chỉ là 1 quán nhỏ xíu,ko có quy mô hoành tráng như cái tên gọi của nó:Huy Hoàng.Quán này do một cặp vợ chồng mở ra,ông chồng tên Huy và bà vợ tên Hoàng.Thoạt nhìn,quán có lẽ sẽ chẳng là nơi dừng chân của các nhân viên văn phòng hay các ông có địa vị trong xã hội,nhưng khi vào quán,Thành hết sức bỡ ngỡ vì cách bày trí của quán,rất gọn gàng và sạch sẽ,và đặc biệt là thực khách toàn là nhân viên văn phòng,giày tây,đóng thùng,họ vừa ăn vừa trao đổi rất vui vẻ.Thành dè chừng:
_Chắc quán này giá trên trời ko quá.-Thành nghĩ

Bỗng đâu 1 nhỏ nhân viên đon đả:
_Anh dùng gì,ngồi đi anh,chỗ này còn trống nè.
Thành định bụng sẽ đi quán khác,nhưng thấy nhỏ phục vụ cứ hối hả thúc giục mình ngồi,Thành buộc miệng:
_Giá cả ở đây sao vậy em?
Nhỏ nhân viên trợn mắt:
_Ủa,anh mới tới đây hả?Giá thức ăn ở đây đồng giá.15/phần.
Thành ngạc nhiên,quán này đúng là xập xệ thật,nhưng thực khách toàn dân văn phòng mà sao giá lại rất sinh viên như vậy,và đặc biệt lại còn đồng giá.Thành mừng thầm nhưng ko quên cảnh giác:
_Cho a mượn menu!
_Quán nhỏ xíu làm gì có menu anh hai-Nhỏ nhân viên nhăn răng cười.

Nói rồi nhỏ chỉ tới quầy bán:
_Anh tới lựa món rồi về bàn ngồi,e đem ra,đơn giản lắm a ạ.
Thành gọi món rồi về chỗ ngồi,với tay lấy cái muỗng và nĩa,rồi xé miếng giấy cuộn lau.Khoảng 5 phút sau,nhỏ nhân viên đon đả bê dĩa cơm,mặt tươi cười hỏi:
_Thấy anh lạ lạ,chắc anh mới dọn tới đây hả ?

Thành đỡ dĩa cơm từ tay con nhỏ rồi đáp:
_Ừ,a mới dưới quê lên đây học,a ở trọ nhà chú Tư xe ôm gần đây.
Nhỏ giật mình,đứng phắt dậy ko nói tiếng nào rồi đi tới quầy.Thành thấy lạ lắm,nhưng thôi kệ,chắc nó thấy mình là sinh viên nghèo.Thành cắm đầu phục vụ cái bụng đang đói của mình.Đang say sưa thưởng thức dĩa cơm,Thành ngước lên rồi đứng hình vài giây vì xung quanh quán,Thành thấy mọi người đều ngưng ăn và đang nhìn mình chằm chằm như thể người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.Thấy Thành nhìn lại,họ lại tiếp tục giả vờ như ko có gì,lại tiếp tục ăn.

Thành chau mày nhưng vờ ăn tiếp,bất chợt Thành ngước lên thì lại thấy họ nhìn mình 1 cách lạ lẫm như vậy.Thành khó chịu,lấy trong ví 15k rồi đặt dười dĩa,đứng dậy đi ra cửa.Trên đường về,Thành cứ thắc mắc mãi cái hiện tượng lạ ở quán,nhất là nhỏ bán cơm,vừa nghe mình nói là sinh viên đang ở trọ nhà ông Tư thì bỏ đi ngay.Và trong đầu Thành bắt đầu nghi ngờ về một cái gì đó có liên quan đến nhà ông Tư,nhưng Thành ko dám chắc.

Về đến nhà,bỏ qua cái thắc mắc trong đầu,Thành lên lầu dọn dẹp.Sau hơn 1 tiếng đồng hồ quét dọn lau chùi,căn gác giờ đây trở nên sạch sẽ tinh tươm và có phần sáng sủa hơn lúc Thành vừa lên lúc sáng.Thành tự thưởng cho mình bằng cách năm dài trên ghế gỗ dưới nhà,lấy vài trái táo trong tủ lạnh,chân gác lên thành ghê,bật tivi vừa xem vừa ăn.Thành nghĩ nếu ông Tư có chắc cũng sẽ bấm chuông,lúc đó Thành sẽ nhanh chân dọn dẹp,ko thôi sẽ bị người ta nói vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm.

Nhưng rồi khoảng 1 lúc sau,Thành mệt quá,ngủ thẳng cẳng.Đến tầm chiều tối,Thành giật mình dậy,luống cuống nhìn đồng hồ,đã hơn 6h tối.Thành lật đật ngồi dậy,dọn dẹp bãi chiến trường,hy vọng ông Tư ko về h này.
Bỗng Thành nghe có tiếng nước chảy trong nhà tắm,Thành nghĩ:
_Thôi bỏ mợ,ông Tư về rồi,chắc ổng thấy mình nằm dài ở đây rồi.
Càng nghĩ Thành thấy càng ngượng,ai đời mới mướn nhà ngày đầu mà xuống nhà chủ nhà nằm dài nằm dọc ,còn lấy trái cây trong tủ lạnh ra ăn nữa.Vừa dọn dẹp,vừa nghĩ cách làm sao chút nữa nói chuyện với ông Tư mà ko bị ngượng thì 

Ring Ring Ring….

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên khô khốc ,Thành giật mình,định thần lại,Thành tính bước tới nghe điện thoại,nhưng nghĩ lại có chú Tư ở nhà,cần gì mình phải nghe,với lại biết đâu chuyện riêng tư của ổng,nghĩ vậy nên Thành cặm cụi dọn dẹp tiếp,nói lớn:
_Điện thoại kìa chú Tư ơi!

Ko có tiếng đáp lại,chỉ có tiếng nước chảy trong nhà tắm,Thành nhìn xuống cái nhà tắm,thấy cửa khép.Cái nhà tắm nằm sát góc bếp,cửa hướng ra ngoài nên Thành thấy rõ.Đợi mãi chẳng có tiếng trả lời,Thành bực quá bước tới chỗ cái điện thoại,tính nhấc máy rồi cúp,bởi Thành ghét nhât tiếng điện thoại reo,bởi nó thúc giục và dồn dập rất khó chịu

Nhấc máy,Thành áp ống nghe vào tai,tính nói chú Tư đang bận,nhưng đầu dây bên kia hỏi làm Thành phải trả lời:
_Mày đó hả Thành?
_Dạ,ai đầu dây đó ạ?
_Tao ,chú Tư ,bữa nay tao đi nhậu với đám bạn,m ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận,khoảng 8h tao về.Nhớ đó,tao giữ cmnd m đó!
_Dạ,con biết rồi chú Tư.
Rồi ông Tư dặn dò gì đó,Thành cứ dạ liên tục.Xong,Thành cúp máy,thở phào:
_Phù…may mà ổng đi nhậu.

Rồi như sực nhớ cái gì đó,Thành kinh hãi nhảy lùi ra khỏi cái điện thoại.Quái lạ,ông Tư chưa về,vậy ai ở trong nhà tắm,ai mở nước chảy trong đấy,ai khép cửa.Một luồng điện chạy dọc xuống xương sống Thành,Thành run run quay lại sau lưng,nơi cái nhà tắm,và tuyệt nhiên mọi thứ bây h đã trở nên vắng lặng,chẳng còn tiếng nước chảy,chẳng còn tiếng gì cả.Chỉ có xa xa đâu đó tiếng ai mở tivi cứ vang vang như vọng từ cõi nào đó vọng về.Đến bây giờ,Thành đã biết sợ,Thành đã biết trong nhà này ko phải chỉ có mình Thành,chẳng qua Thành ko thấy được thôi.

Thành bước tới cái nhà tắm,lúc này chẳng hiểu sao rất sợ nhưng Thành vẫn muốn biết có cái gì đó trong nhà tắm,vẫn muốn khám phá ra cái gì đang ngự trị trong căn nhà này,giống như người ta dù rất sợ ma nhưng vẫn rất thích xem phim ma.Thành đã đứng trước cái cửa nhà tắm,Thành đẩy mạnh cái cửa,trống không.

Thành đưa đầu vào nhìn,mọi vật vẫn bình thường,vòi nước nằm im như chưa bao h mở.Thành bực lằm,vừa bực vừa sợ,sợ vì ko biết có cái gì trong căn nhà này,bực vì sáng giờ cái gì đó làm Thành lúc đứng tim lúc hồi hộp.Thành đóng mạnh cánh cửa ầm 1 tiếng,miệng lẩm bẩm:
_Mẹ nó,cọp beo rắn rết tao còn ko sợ.huống gì mấy thứ tao ko thấy.

Nói xong Thành thấy hình như quá lời,chột dạ,Thành nhanh chân bước lên nhà trên,biết đâu có cánh tay xương xẩu nào đó túm lấy Thành mà bóp cổ vì tội dám phỉ báng cái gì đó.
Thành bước ra cổng mong tìm chút không gian thoáng đãng hơn,chứ trong cái nhà đầy chuyện kinh dị này,chắc có nước Thành đứng tim mà chết.Nhưng ko như Thành ước muốn,vừa bước ra cửa Thành thấy cả chục con mắt từ bà con xung quanh nhìn vào mình,nhìn mặt ai cũng như ngạc nhiên lắm,kinh hãi lắm như vừa thấy cái gì đó.Thành khó chịu bước ra hỏi lớn:
_Có chuyện gì vậy mấy cô mấy dì,sao cứ nhìn chằm chằm vậy.

Một bà lão chừng 60t,lom khom bước ra từ đám đông hỏi chuyện Thành:
_Câu mới chuyển về đây à?
_Dạ,có gì ko cụ?
_Ko có gì to tát hết,già chỉ dặn cậu nên cẩn thận thì hơn,mà nãy h làm gì cậu la lối om sòm làm cả xóm phải bu lại đây vậy?
Thành lại nheo mắt,mặt ngơ ra,nãy h Thành có la lối bao h,nãy h trong nhà vắng như tờ cơ mà,Thành hỏi lại:
_Làm gì có ai la lối gì hở cụ,cụ có nghe lầm ko?

Cụ già chậm rãi đáp:
_Già có thể lẫn,chứ chẳng lẽ cả xóm này cũng lẫn theo già.Ai cũng nghe thấy cậu la lối như ai đang cắt tiết cậu vậy,nên cả xóm phải bu lại đây xem có chuyện gì thì cậu bước ra.Có chuyện gì vậy?
Thành điên tiết,làm gì Thành có la hét bao h,có chẳng chỉ là câu rủa lúc nãy ở nhà tắm thôi mà.Nhưng dù gì Thành cũng đang rối,ko muốn mọi chuyện rắc rối thêm,với lại đây là dịp tốt để Thành ra mắt hang xóm.Thành nói lớn:
_Dạ ko có gì đâu mấy cô mấy dì mấy bác ơi,nãy cháu ngủ mớ nên la hét thế thôi.Con xin lỗi,con mới vừa chuyển tới đây,có gì mọi người giúp đỡ.

Sau câu nói ấy,Thành nghĩ chắc ai cũng ồ lên rồi khoát tay ra về.Nhưng ko,tất cả mọi người đều im lặng,lẳng lặng bỏ về,ai cũng nhìn nhìn liếc liếc Thành chứ ko ai nói tiếng nào,chỉ duy nhất bà cụ lúc nãy bảo Thành:
_Liệu mà giữ mình!

Rồi dường như đã hẹn từ trước,ai nấy đều túa nhau ra về,chỉ khoảng vài phút sau,cảnh vật lại im ắng đến đáng sợ.Thành đứng ngây ra một lúc,cố gắng xâu chuỗi lại tất cả những việc cả ngày hôm nay mình gặp,cố gắng nghĩ xem có cái gì trong nhà.Mà Thành chắc chắn đó là…..
................................................................................ ..........................
Chap 3:HOANG MANG

Bây giờ,một mình giữa đường phố vắng lặng Thành mới ngẫm nghĩ câu hỏi của ông Tư là đúng:
-Mày có sợ gì ko?
Sợ chứ,sao ko sợ được khi trong nhà thì hang loạt chuyện kinh dị cứ xảy ra,nói là kinh dị chứ thật ra chẳng có gì cả,chỉ là khó giải thích và nó làm Thành hoang mang cực độ mà thôi.Thành bấm bụng quyết định ngồi ngoài này tới 8h,chờ ông Tư về,Thành sẽ hỏi cho ra lẽ.

Mở cổng sắt bước vào sân,Thành tiến tới cái băng ghế đá gần mấy chậu kiểng,ngồi xuống và quay mặt ra ngoài.Thành ko dám ngồi một mình và nhìn đối diện với căn nhà,biết đâu được Thành lại thấy cái gì đó khó giải thích trên cái ban công trên lầu thì có lẽ đêm nay Thành phải ra bến nhà chờ xe buýt mà ngủ.

Nhưng ngồi thừ như thế mãi cũng ko đc,vì Thành lại thấy lo lắng bồn chồn khi quay lưng về phía căn nhà,Thành lại tưởng tượng ra những chuyện vớ vẩn,xuất phát từ mấy bộ phim ma đã xem.Nào là có ai đó đứng sau lưng,làm Thành lạnh gáy rồi khi Thành quay lại xem thì trừng mắt nhìn Thành.Nào là đang ngồi như thế thì có tiếng ai đó gọi Thành,hoặc là 1 tiếng hét chói tai giữa 1 không gian tĩnh mịch như thế này.ÔI biết bao lúc ko nhớ đến,nhằm ngay lúc này mà những điều kinh dị ấy cứ ùa đến dồn dập.Thành ước gì mình biết hút thuốc,ngay lúc này làm 1 điếu có lẽ sẽ làm Thành thư thản hơn.

Thành lấy điện thoại ra,bấm dò tìm danh bạ,tìm kiếm 1 người nhắn tin hay gọi điện để khuây khỏa,nhưng chẳng thấy đứa nào tin cậy cả.Đứa thì Thành ko thích,chỉ lưu có lệ.Đứa thì tào lao quá,ko đáng tin.Đứa thì giờ này đang bận học.Thành chán nản vứt cái điện thoại trên bàn,vòng tay ra sau đầu,ngả người,ngước mắt lên trời.Bầu trời đêm nay đẹp thật,ko mây,nên Thành dễ dàng thấy nhiều ngôi sao đang lấp lánh trên trời đen kịt,Thành lại nghĩ bâng quơ về mình,về cuộc đời,về tương lai sau này.

Thình lình tiếng điện thoại của Thành làm Thành giật mình.Vội chụp lấy điện thoại,Thành chau mày khi thấy số lạ.Một số điện thoại bàn.Bấm nút nghe,Thành áp điện thoại vào tay:
_Alô!
Đâu dây bên kia cúp máy.
Thành lại nhìn cái điện thoại:
_Đứa nào rãnh quá chơi nhá máy.

Đang chán,lại trong tình cảnh 1 một mình cô độc,Thành bèn gọi lại số ấy,biết đâu có lẽ dưới quê mẹ mình gọi,vì nhà của Thành ko có điện thoại,muốn gọi thì phải chạy ra đầu ngõ,có tiệm tạp hóa mà gọi công cộng.Dưới quê mà,bà con nghèo,suốt ngày tối mặt tối mày với đồng ruộng,cần gì mấy món đồ hiện đại này.

Thành bấm nút gọi,khi điện thoại hiện lên dòng đang kết nối,Thành mới sực nhớ là mình vừa mới đổi số điện thoại.Vậy làm sao mà ai biết được số điện thoại mình chứ.Thắc mắc ấy làm Thành thêm hối hả muốn biết ai vừa gọi mình.

Đầu dây bên kia đã reng chuông,Thành lắng tai nghe tiếng tút dài đang vang lên trong điện thoại.Đến mấy tiếng tút dài như vậy vẫn chưa có ai bắt máy,Thành bỏ điện thoại ra khỏi tai,nhìn vào màn hình,vẫn đang kết nối:
_Sao kì vậy kà?

Rồi Thành giật nảy người,tóc tai dựng đứng,hồn vía thất kinh,quay lưng lại.Vì thì Thành nghe được tiếng điện thoại bàn trong nhà ông Tư đang reo lên thúc giục,quay lại nhìn cái điện thoại đang cầm trên tay,vẫn đang kết nối.Có lẽ do nãy giờ lo chú ý lắng nghe tiếng điện thoại reo mà Thành chẳng để ý mọi vật xung quanh.Chẳng lẽ Thành đang gọi vào nhà ông Tư???

Thành bấm nút đỏ thì tiếng điện thoại trong nhà cũng vừa dứt.Thành kinh hãi chạy ngay ra khỏi cổng,cái cổng sắt cao lêu nghêu tựa như cánh cổng địa ngục.Thành lại đang đứng ngoài cổng,hôm nay là lần thứ 2 Thành phải ra đứng trước cửa nhà như thế này.

Thành thở hổn hển như mới vừa chạy mấy vòng thành phố về vậy.Tay run run,đầu óc bấn loạn.Sau vài phút định thần lại,Thành ngẫm nghĩ:
_Có khi nào trùng hợp ko,mình tắt máy thì ai đó gọi cho ông Tư cũng tắt máy.

Nghĩ thế,Thành lại thở phào mỉm cười tự mắng mình ngốc,tự dưng bỏ chạy ra ngoài này,vì biết đâu suy nghĩ của Thành là đúng,ai đó gọi ông Tư,mình gọi cho ai đó,cúp máy cùng lúc với nhau.Thành quyết định kiểm chứng,bấm nút gọi vào số điện thoại lúc này,Thành im lặng,nín thở chờ kết quả.

Và mọi chuyện đã ko như mong đợi của Thành.Khi điện thoại Thành hiện lên dòng chữ đang kết nối thì cũng là lúc tiếng điện thoại trong nhà ông Tư vang lên inh ỏi.Thành buông rơi cái điện thoại,do va đập,chiếc điện thoại văng ra từng mảnh,pin 1 nơi,nắp 1 nơi.Tiếng điện thoại trong nhà lại im bặt,trả lại sự im lặng đáng sợ vốn có của căn nhà.

Thành đứng ngây người ra một lúc,mắt trợn trừng,mở to nhìn xuống cái điện thoại.Thành vẫn ko tin đó là sự thật,vẫn ko tin cái hiện tượng kì bí này.Vì Thành nghĩ nếu đó là ma,chẳng lẽ ma lại biết cầm điện thoại,biết bấm số điện thoại.Nhưng đó là gì cơ chứ,ai biết số điện thoại Thành,ai trong nhà gọi cho Thành.Đầu Thành như muốn nổ tung,những định kiến về thế giới tâm linh từ trước đến giờ trong đầu Thành bắt đầu lung lay.

Ngày xưa còn dưới quê,cả đêm đi cắm câu,bắt ếch ngoài ruộng với cả một không gian vắng lặng và tối mịt chỉ có cái ánh sáng le lói từ cái đèn pin trên tay Thành mà Thành còn ko sợ,và nhất là chưa bao giờ thấy mặt con ma tròn hay méo ra sao cả.Bây giờ giữa cái thành phố bộn bề xa hoa thế này thì lại xuất hiện những hiện tượng kì bí,khó giải thích đến đau đầu.

Thành như muốn khóc lên,khóc cho bớt sợ,khóc cho giải tỏa bớt cái căng thẳng trong đầu mình,nhưng ko được.Bỗng đâu một bàn tay thô cứng đánh bật vào vai Thành,Thành giật mình quay lưng lại thì thấy ông Tư đã đứng sau lưng mình tự bao giờ:
_Mày làm cái gì mà đứng ngoài này?

Ra là ông Tư đã về,Thành mừng quýnh lên,quên luôn câu hỏi của ông Tư:
_Trời ơi! Chú về rồi hả,con mừng quá chú Tư ơi.
Ông Tư trợn tròn mắt,hỏi lại:
_Mày làm gì mừng?
_Con…

Thành tính kể lại hết những hiện tượng lạ trong nhà,tư chuyện cái lan can trên lầu đến chuyện cái nhà tắm dưới nhà,hay ghê rợn là chuyện cái điện thoại,nhưng Thành nghĩ lại kể ra ông Tư sẽ cho là mình bịa đặt,hay xa hơn là đuổi cổ mình ra khỏi nhà vi cái tội bêu rếu,tung tin đồn ko tốt cho nhà ông.Thành tiếp:
_Con đói bụng quá mà sáng h chỉ ăn có cử cơm,mà h này tối rồi,quán cơm đóng cửa,con lại ko có xe,chờ chú về,con mượn xe đi mua đồ ăn.

Rồi Thành thấy ông Tư đi bộ.Cúi xuống nhặt cái điện thoại, Thành hỏi dồn dập như lấp liếm câu hỏi ông Tư:
_Ủa mà chú mới đi nhậu về hả? Xe chú đâu? Sao chú đi bộ vậy?
Ông Tư đáp:
_Xe tao để ở nhà ông bạn gần đây,nãy ghé nhà ổng nhậu nên để đó.Mày chưa ăn kơm thì ra tiệm tạp hóa mua gói mì mà ăn đỡ đi,sống sướng quen rồi,giờ cực xíu chịu ko đc hả?Thẳng vào kia,có mấy nhà có bán đó.

Thành dạ rồi đi một mạch.Nói luôn là nhà ông Tư ngay ngã ba,lúc sáng ông Tư chở Thành vào bằng ngõ hẻm trước nhà,cái con hẻm nhỏ xíu ngoằn nghèo như mê cung,còn bên trái nhà là ngõ đi ra quán cơm,bên phải là đường đi sâu vào xóm,nơi dân cư đông,chắc sẽ tìm được vài tiệm tạp hóa,Thành nghĩ vậy.

Lang thang lân la vài nhà,nhà nào cũng đóng cửa im ỉm.Quái lạ,nơi này là thành phố,mới 8h tối mà đóng cửa ngủ hết rồi sao,Thành thấy lạ lắm.Dưới quê ngủ sớm là chuyện thường,đằng này trên thành phố đông đúc mà cũng đóng cửa,ngủ sớm là chuyện hơi lạ.Sực nhớ Thành chỉ đi ra ngõ cho có lệ và né tránh câu hỏi của ông Tư thôi,cần gì phải mua gì đó lót dạ,vì sáng h Thành có làm gì đâu mà đói.Vả lại đường vắng tanh,tìm đâu ra tiệm tạp hóa.

Thành lại quay đầu lại,rảo bước về nhà.Cái Thành sợ nhất bây giờ là nơi Thành sắp về,nơi Thành sắp đặt lưng nằm nghỉ.Trên con đường vắng lặng,trong đầu thì toàn những suy nghĩ vẩn vơ và khó hiểu,Thành cặm cụi thong dong bước về.Chợt Thành nhận ra con đường này chỉ có mỗi mình mình,nhìn quanh,Thành chẳng thấy còn nhà nào mở cửa,và nhất là nhà nào cũng tắt đèn tối đen.Chỉ còn ánh đèn đường heo hắt,gượm buồn,thoáng chút âm u.Thành bặm môi,mắt dè chừng từng góc tối trên đường,Thành sợ cái gì đó bước ra từ trong góc tối ấy,cuốn lấy Thành hay đáng sợ hơn là nuốt chửng Thành cũng nên.

Thành đi nhanh hơn,đoạn đường về nhà ông Tư ko xa lắm,vậy mà bây giờ đối với Thành như dài cả trăm cây số.Tiếng dép lê của Thành lẹt xẹt trên đường như tiếng những người quét đường đêm khuya vang lên trong cái không gian tĩnh mịch làm Thành thêm lạnh gáy.
Cộp…cộp…cộp

Thành dừng lại,có tiếng động gì đó sau lưng Thành,tiếng như ai đang đi giày cao gót đang nện xuống mặt đường.Thành quay ngoắt lại,chỉ thấy 1 con đường dài hun hút với ánh đèn đường vàng nhạt,những cái bóng của những cành cây in trên mặt đường cứ đưa qua đưa lại làm Thành lại liên tưởng đến những thứ ko nên nghĩ đến.Thành lại bước đi tiếp,đi như bay.
Cộp..cộp…côp…cộp

Lại tiếng động ấy phát ra từ sau lưng Thành.Thành dừng lại,quay lại lần nữa,mắt mở to xem xét.Chẳng có gì cả,vẫn cảnh vật cũ,và tuyệt nhiên tiếng giày cao gót ấy lại im bặt.Thành tự trấn an mình:
_Hay là tiếng bước chân của mình.

Rồi Thành phủ nhận ngay lập tức vì đôi dép Thành mang là đôi dép kẹp,còn tiếng Thành nghe thấy là tiếng của giày cao gót.Thành bủn rủn tay chân,quay đầu bỏ chạy.Nhưng đáng sợ hơn,ngoài tiếng lạch bạch của Thành ra,còn có tiếng cộp cộp cộp sau lưng Thành vang lên khô khốc.Thành lại chạy nhanh hơn,trước mặt là nhà ông Tư rồi,nhưng đằng sau Thành là tiếng cộp cộp cộp đều đặn vẫn vang lên trong tai Thành.

Bất thình lình Thành quay lại.Đứng trước nhà ông Tư,Thành mới có can đảm làm điều đó.Rồi Thành như muốn quỵ xuống vì đằng sau Thành chỉ là một bước tường trống trơn ko hơn ko kém.Và từ nãy đến giờ,Thành chỉ cách nhà ông Tư có vài met mà thôi.Nhìn cái ngõ mà ông Tư chỉ mua mì,Thành thấy mọi vật đều bình thường,nhà ai cũng còn sáng đèn,con nít đùa giỡn trước nhà,mọi vật yên bình đến độ....đáng sợ...Vậy tại sao...

........................................................................
CHAP 4:BÍ MẬT

Thành như ko tin vào mắt mình.Rõ ràng là lúc nãy Thành đang đi trên 1 con đường vắng tanh và dài hun hút kia mà,vậy tại sao bây giờ mọi vật đều trở nên khác xa.Thành dụi mắt cả chục lần,nhưng mọi vật trước mắt vẫn như vậy.Thành ngỡ mình bị ảo giác.Nhưng ko phải,rõ ràng là mọi vật vẫn sờ sờ ra trước mắt kia mà.Vậy nãy giờ cảnh tượng Thành đang đi giữa 1 con đường vắng lặng kia,với tiếng giày cao gót sau lưng kia ở đâu mà ra….Chẳng lẽ mình bị cái gì đó che mắt sao.

Thành nhớ lại ngày còn dưới quê cũng đã xảy ra hiện tượng này.Nhiều người đi đêm về,thấy mình đã về nhà và yên giấc trên giường rồi.Nhưng khi sáng ra thì thấy mình đang nằm trên 1 nấm mồ hoang dại,hay kinh dị hơn là nằm giữa 1 bãi tha ma vắng lặng.Lúc ấy,người nào gan dạ nhất cũng thất kinh hồn vía đến mấy ngày hoặc thất thần đến suốt đời.

Và bây giờ,Thành cũng đang bị như vậy.Thành chạy thẳng vào nhà,sợ như chưa bao giờ sợ vậy.
Ông Tư đang ngồi chễm chễ trên chiếc ghế gỗ giữa nhà,thấy Thành hớt hải chạy vào,ông hỏi:
_Mày làm gì mà chạy hớt hải vậy? Sao ko đóng cổng?

Thành sợ quá,đến lúc này chẳng còn gì có thể giấu được nữa,chẳng còn gì để mà Thành phủ nhận được nữa,tất cả những điều mà Thành đã trải qua ngày hôm nay thực sự là 1 cơn ác mộng,nhưng là 1 cơn ác mộng có thực.
Thành mếu máo kể lại với ông Tư tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ sáng nay đến giờ.Từ chuyện trong nhà ông đến cái ngõ hẻm.Ông Tư vừa nghe vừa trầm ngâm ,vừa nhâm nhi li trà trên tay,ra vẻ đang hiểu chuyện lắm.Thành kể xong,ông đặt ly trà lên bàn hỏi:
_Mày có tiền sử bệnh về thần kinh ko?

_Là sao chú Tư?-Thành thắc mắc.

_Tao nghi ngờ mày có bệnh về thần kinh.

Ra là ông Tư đang nghĩ Thành bị điên,Thành lắc đầu nguầy nguậy:
_Ko có mà,con đó giờ khỏe mạnh,chưa nằm viện bao giờ,ko có tiền sử bệnh gì cả mà.Mọi chuyện nãy giờ con kể với chú là thật,ko có bịa ra để làm gì hết.Con ko bị điên.

Thành tức điên lên được,sáng giờ đã áp lực lắm rồi,bây giờ cứ tưởng ông Tư sẽ tin mình,nào ngờ…

_Lúc nãy tao nhậu ở nhà ông bạn,tao nghe hàng xóm nói có 1 thằng thanh niên trong nhà cứ la lối om sòm.Lúc đầu tao ko để ý lắm,nhưng nghe bác Hai nói thằng thanh niên đó đang ở nhà tao,nên tao đoán là mày,nhanh chóng đi về,xe cũng quên lấy.Về thì thấy mày đang đứng trước cổng….

_Rồi sao nữa chú,lúc chú kêu con đi mua mì,lúc đó chú thấy con có đi ko?

_Có,mày đi 1 quãng khoảng vài met,tao thấy chẳng có gì nên tao vàO
nhà,ngồi chờ mày hỏi chuyện mày.Xong rồi khoảng 10’ sau thấy mày chạy hớt hải vào.Tao hỏi thật,m có bệnh về thần kinh ko?
_Dạ ko có mà-Thành chắc chắn

_Vậy tại sao hàng xóm cứ nghe mày la hét om sòm trong nhà tao vậy?

Thành tính phản biện lại với ông Tư.Nhưng nghĩ lại,chẳng ích gì,vì có lẽ ông Tư cũng đang bị cái gì đó che mắt rồi cũng nên.Nên Thành đáp:
_Con…con…con ngủ mớ nên hay la hét om sòm vậy thôi à.
_Vậy còn chuyện nãy h mày nói với tao?
_Con….
_Đừng nói với tao nãy giờ mày cũng mớ rồi nói lung tung.
_Con…

Thành cúi gằm mặt,ra vẻ như hối lỗi lắm,mặc dù Thành rất ức vì sáng giờ rõ ràng Thành bị hành hạ tinh thần rất dữ dội.Ông Tư nhìn Thành chăm chăm rồi kết luận:
_Lần đầu cũng như lần chót,để tao nghe hàng xóm nói mày la hét trong nhà nữa thì có lẽ tao phải đuổi mày thôi.Còn nữa,ko có coi mấy bộ phim ma vớ vẩn nữa,rồi phán linh tinh nhà tao.Nhà tao đang ở yên lành,ma cỏ đào đâu ra mà mày nói nãy giờ như thật vậy?Tao ngủ trên lầu gần chục năm nay rồi,thấy cái gì đâu hả?

Thành im lặng,ko nói gì,nói gì bây giờ khi Thành đang ở thế tiến thoái lưỡng nan.Nói ra thì ông Tư bảo mình bị điên,còn dọa đuổi nữa.Không nói ra thì Thành lại phải ở trong căn nhà,phải một mình ấm ức cam chịu bị áp lực tinh thần.

Ông Tư đứng dậy đi ra sau bếp,nói vọng lên nhà trên:
_Tối rồi,m lên lầu dọn dẹp lo chỗ ngủ đi.

Thành dạ 1 tiếng rồi đi lên lầu.Nhưng sực nhớ những chuyện đáng sợ từ sáng đến giờ,nên Thành vẫn còn sợ lắm,ko dám đi lên một cách hiên ngang như lúc sáng Thành được ông Tư dẫn lên.Thành ngước nhìn lên lầu,tối thui.Rồi Thành ái ngại nhìn xuống bếp,hy vọng từ ông Tư một cái gì đó.Ông Tư đang lui cui dọn dẹp căn bếp,vô tình nhìn lên thấy Thành đang lựng khựng đứng trên nấc cầu thang,ông bực bội gắt lên:
_Nếu mày sợ thì tối nay mày ngủ dưới ghế,để tao ngủ trên lầu.Xem tối nay tao có bị ai bóp cổ tao ko.

Thành mừng rỡ vâng dạ rối rít,nhưng còn cái balo Thành để trên lầu rồi.Tất cả dụng cụ cá nhân Thành đều để trong đấy,ko lên lấy thì làm sao mà vệ sinh cá nhân,làm sao thay đồ.Thành rối quá,chẳng biết phải làm gì nữa.Suy nghĩ một lúc lâu,Thành lấy hết sức can đảm chạy ù lên lầu,với tay bật công tắc đèn,xách cái balo để ngay cái lan can,nơi mà lúc sáng Thành thấy cái gì đó.Xong đâu đấy,Thành chạy như bay xuống nhà,nhìn Thành như một đứa con nít lên ba vậy.
Ông Tư thấy Thành như vậy,cũng bật cười vừa tội vừa bực.

1:00 AM

Thành choàng tỉnh giấc vì khó ngủ.Từ khuya đến giờ,Thành cứ ngủ chập chờn mãi.Một là vì lạ chỗ,hai là vì cái ghế chỗ Thành ngủ quá thô cứng và nhỏ xíu,rất khó nằm.Thành bực quá,ôm mùng mền xuống đất,quấn tấm mền quanh mình rồi nằm phịch xuống đất,nhắm mắt,cố gắng ngủ.

Rồi bỗng dưng Thành mở to mắt,hai tai Thành dựng đứng lên.Trong đêm tối lặng như tờ,chỉ có tiếng máy quạt đang quay vù vù,Thành nghe loáng thoáng tiếng động gì đó rất lạ.Tiếng động ấy lúc thì xa xôi,vang vọng,lúc thì như rất gần,gần như sát bên tai Thành vậy.Thành nằm im cố gắng lắng nghe tiếng động ấy phát ra từ đâu,nhưng càng lắng nghe,tiếng ấy càng xa xăm và nhỏ dần.Nhưng khi Thành nhắm mắt tính ngủ thì tiếng động ấy lại vang lên,vẫn cứ xa xăm như thể ở đâu vọng về.

Thành bật dậy,nghe ngóng.Thành cố gắng xác định xem cái tiếng ấy là tiếng gì.Nghe cứ như thể người nào đó cầm một vật sắt nhọn xắn vào bao cát hay cái gì đó đại loại vậy.
Chợt Thành ồ lền.

_Đúng rồi.tiếng đào đất.

Sở dĩ Thành biết được là vì ngày còn dưới quê,Thành hay sửa chửa cái chuồng lợn sau nhà.Lần nào cũng phải xúc đất cát để làm,nên tiếng động ấy quá quen thuộc với Thành rồi.

Nhưng lạ ở chỗ,bây giờ đã là 1h khuya rồi,ai lại xúc đất cát làm gì cơ chứ.Thành nghĩ tới mấy anh làm thợ hồ đêm,nhưng người cặm cụi xây nhà khi mọi người đã yên giấc.Nhưng rõ ràng từ lúc sáng Thành có quan sát kĩ xung quanh lúc Thành đi ăn kơm thì chẳng có cái công trình xây dựng nào gần đây cả mà.

Chột dạ,Thành đứng dậy,quyết tìm xem cái tiếng động ấy phát ra từ đâu.Ko hiểu sao bây giờ Thành rất tỉnh táo,ko còn sợ bất cứ thứ gì nữa,hình như có ai đang điều khiển Thành vậy.Thành tắt cái quạt,lắng tai nghe thật kĩ tiếng động ấy xuất phát từ đâu.Cuối cùng Thành cũng biết nó xuất phát từ trước sân nhà,Thành chắc chắn như thế,ko thể nhầm được.

Thành rón rén bước ra cửa,vặn nhẹ cái nắm đấm cửa,Thành bước ra khỏi nhà.Trong đầu Thành đinh ninh rằng chắc là thằng ăn trộm nào đó đang rình mò hay đang hành sự trong sân nhà.Thành men theo chậu kiểng hai bên hông nhà,núp vào một góc rồi ngó mắt ra nhìn.

Dưới ánh đèn đường vàng vàng,Thành nhận ra một người đàn ông đang lui cui đào một cái hố khá lớn bên trái góc cổng ra vào đằng trước,gần cái băng ghế đá Thành ngồi lúc chiều.Thành nheo mắt,cố gắng nhìn kĩ khuôn mặt của người đó.

Chú Tư!
Thành ngỡ ngàng,chú Tư làm gì giữa đêm khuya thế này,đào đào cái gì thế nhỉ.Hàng trăm câu hỏi được đặt ra trong đầu Thành mà ko có lời giải thích.Hay chú đang làm ống nước,mà tại sao ban ngày ko đào,lại nửa đêm ra đây cơ chứ.

Thành định bụng bước ra hỏi,nhưng ko hiểu sao có cái gì đó bắt Thành ngồi im,cố gắng nhìn để xem chú Tư đang làm gì.Bỗng ông Tư ngưng đào,đứng phắt dậy,rồi đột nhiên nhìn thẳng đến chỗ Thành đang nấp.Thành bất ngờ vì ko hiểu sao ông Tư lại biết mình đang ngồi chỗ nãy.Thành bật ngửa khi thấy ông Tư đang lăm lăm cái xẻng trên tay,vung lên và tiến về phía Thành.Lúc này,bản năng tự vệ của loài động vật nổi dậy trong Thành.Thành bỏ chạy vào nhà,mặc dù ko biết ông Tư đang định làm gì mình nữa.Chạy đến cái thềm nhà,luống cuống thế nào,Thành vấp ngã sóng xoài,đau điếng.

Bật dậy,mồ hôi nhễ nhại.Ra chỉ là mơ,một giấc mơ rất thực.Thành lau vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt mình.Thành bỏ tấm mền đang quấn trên người,bước đến tủ lạnh.Vừa nhâm nhi chai nước Thành vừa nghĩ về giấc mơ lúc nãy.

Quái lạ,sao mình lại mơ thấy ông Tư đang đào cái gì ngoài sân vậy nhỉ.Sao ông Tư lại đe dọa Thành.
Thành nhìn ra cửa,một ý nghĩ quét qua đầu Thành.
“Ra thử xem”

Thành đi ra ngoài sân,đến cái băng ghế đá,tìm xem cái góc nơi mà trong giấc mơ Thành đã thấy ông Tư đào đào cái gì đó.Đúng chỗ này,ko thể lầm lẫn đi đâu được.Nơi có 1 khoảng đất trống chưa lát gạch.Thành ngó nghiêng xung quanh xem có cái gì đủ cứng để đào ko.Cuối cùng Thành rất ngạc nhiên khi thấy có cả cái xẻng gác trong kẹt cái cổng sắt to đùng đã rỉ sét.Thành vôi chụp lấy.Xúc từng nhát vào cái đống đất trước mặt.

Ko hiểu sao lúc này Thành rất gan dạ,chẳng thấy sợ gì cả,giống như có ai đang sai khiến Thành vậy.
Đào đến khoảng vài chục xẻng thì Thành xúc vào cái gì đó rất cứng.Thành ngưng đào,lấy điện thoại ra bật đèn pin lên xem xét.Ánh đèn vừa lóe 
lên,Thành kinh hãi lùi lại mấy bước .Vì dưới cái hố Thành đang đào là 1 cái sọ người trắng hếu,chỉ còn vài sợi tóc dài loe ngoe trên đỉnh sọ.Thành sợ quá ngồi phịch xuống.Tại sao lại có cái sọ người ở đây,ai chôn,mà cái sọ này là của ai cơ chứ.

Thành chợt nhớ lại giấc mơ.Ko lẽ là ông T,ko lẽ ổng…ko lẽ người này bị..Hàng trăm cái câu hỏi ko lẽ được đặt ra mà ko có câu trả lời.
Thành ngồi suy nghĩ một lúc lâu,trời đêm lạnh lạnh làm Thành thêm nổi da gà.Môi tím tai,mắt trợn lên Thành ngồi nhìn vào cái hố.May cho Thành cái sọ ấy chắc cũng đã nằm ở đó lâu lắm nên đã phân hủy hết da thịt.Chứ nếu ko,Thành có nước đứng tim mà chết.

Thành định thần lại,ngồi dậy,nhanh chóng cầm xẻng lấp đầy cái hố này,hay đúng hơn là cái huyệt của người nào đó.Trong thoáng chốc sợ hãi,Thành quyết định ngày mai sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.Ngày mai Thành sẽ báo công an

Lấp xong,Thành đặt cái xẻng trở về chỗ cũ,xem xét cái khoảng đất trống thật kĩ.Thành ko muốn ngày mai ông Tư đi làm sớm,ra đây sẽ phát hiện việc Thành phát hiện ra cái động trời trong sân nhà ông.Ngay lúc này đây,khi nghĩ đến giấc mơ,Thành như đã mường tượng ra cái sự thật kinh hoàng.Ông Tư giết người,chôn ngay tại sân.Và nạn nhân đã báo mộng cho mình bằng giấc mơ vừa nãy.

Xong xuôi mọi thứ,Thành nhẹ nhàng bước vào nhà.Lúc nãy đi ra rất hiên ngang và ung dung.Còn bây giờ thì rất sợ sệt và lén lút..Bước tới nhà tắm,Thành ngó lên lầu.Thành sợ ông Tư đứng trên ban công nãy giờ và thấy điều Thành vừa làm thì chắc sẽ có cái hố thứ 2 dành cho Thành.

Sau khi vệ sinh tay chân sạch sẽ.Thành bước lên nhà trên quấn mền lại,nằm suy nghĩ về ngày mai.Ngày mai Thành sẽ đi báo công an,Thành sẽ làm sáng tỏ vụ này.Trong thâm tâm Thành lúc này rất bình thản,chẳng sợ cái gì đó nữa.Chắc Thành nghĩ mình đang giúp người ta thì người ta chắc ko hại mình đâu.Và mọi chuyện sáng giờ Thành gặp chỉ là người ta muốn gửi cho Thành biết một thông điệp gì đó thôi.Và bây giờ Thành đã biết thông điệp ấy là gì.
Rồi Thành chợt nhớ ra rằng Thành đã cầm cái xẻng đó lên,đã đào cái xác đó lên,thì cái vân tay của Thành cũng đã in trên cái xẻng.Nếu ngày mai Thành báo công an,chắc chắn Thành sẽ bị vạ lây,sẽ bị tạm giam điều tra,sẽ bị gián đoạn việc nhập học.

Thành như muốn điên lên với những cái suy nghĩ ấy,chẳng biết phải làm gì nữa.Nếu báo công an,Thành sẽ bị vạ lây.Còn nếu ko báo,cái sự thật đáng sợ ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi,và Thành sẽ là kẻ tòng phạm.Thành rối bời.

Rồi Thành chợt cười mỉm.Đúng rồi,Thành có con bạn thân dưới quê nữa.Ngày mai Thành sẽ gọi điện cho nó xem nó quyết định thế nào.Nghĩ vậy,Thành nhắm mắt,mãn nguyện ngon giấc.
..............................................................................
CHAP 5:KẺ SÁT NHÂN THẬT SỰ

Sáng hôm sau,khi Thành còn đang ngon giấc thì ông Tư đã dậy.Lững thững trên lầu bước xuống,ông Tư thấy Thành đang cuộn tròn trong đống mền gối.Ông gọi:
_Dậy Thành,ra khóa cửa t đi chở khách.

Thành đang ngái ngủ,bị gọi dậy.Thành ngồi dậy,mặt nhăn nhăn vâng dạ một tiếng,rồi vươn vai một cái,đứng dậy rửa mặt.Lúc này Thành chẳng nhớ gì chuyện tối qua cả.

Sau khi thấy bóng ông Tư đi khuất,Thành mới khóa cổng bước vào nhà.Vô tình nhìn lại cái chỗ băng ghế,nơi cái khoảng đất trống mà lúc tối Thành vừa lấp.Thành rùng mình nhớ lại chuyện hôm qua,Thành vẫn ko tin nơi đó,ở sâu trong lòng đất là một nạn nhân xấu số đã bị vùi thây một thời gian khá dài.
Thành nhìn lại vào cái kẹt cổng,để chắc rằng có cây xẻng ở đó,để từ đó chắc chắn rằng đêm qua là có thực chứ ko phải là mơ nữa.

Thành lạnh người bước nhanh vào nhà,miệng lẩm bẩm cầu khấn rằng mình đang cô giúp cô ta,giống như một lời tự an ủi mình vậy.Thành dò danh bạ tìm số con bạn thân nhất dưới quê để kể cho nó nghe về cái chuyện động trời mà mình đang trải quá.

Linh,tên con bạn Thành.Từ bé,thay vì những đứa con gái như Linh thường tụ tập nhau nhảy dây,chơi ô ăn quan hay banh đũa.Những nhỏ này thì khác.Lúc nào cũng thấy nó lông bong với cả đám con trai,trong đó có Thành.

Có lần cả đám hùa nhau đi tát rìa bắt cá.Nước tát đã cạn,cả đám hùa nhau xuống mò từng con cá bỏ vào giò.Thằng Hoàng,cái thằng to con,cao khều,nhưng nhát thì khỏi phải bàn.Nó thình lình la làng lên rồi cuống cuồng nhảy vội lên bờ,chỉ tay vào cái bụi cỏ đã chèm nhẹp sình lầy,miệng ấp úng:
_Có…có…có cái tay người…cái..tay người…

Cả đám đang lom khom,nghe nó nói vậy thì đứng phắt dậy nhìn theo hướng nó chỉ,nhưng chẳng thấy gì .Vội leo lên bờ,bước tới chỗ nó hỏi:
_Cái gì vậy thằng mập,mày nói điên gì vậy?
Thằng Hoàng mắt vẫn trợn trừng,chỉ tay về phía bụi cỏ miệng lắp bắp câu nói cũ:
_Có..có…có cái tay người…Tao…tao thấy..tay …người..Nó..nó

Dù chẳng thấy gì nhưng thấy thái độ của nó,cả đám cũng lạnh gáy nhìn cái bụi cỏ.Tính bỏ về hết,thì tự dưng con Linh xắn ống quần,bước xuống cái rìa,tay cầm theo một nhánh cây:
_Nhát như nhỏ,để tao xem có cái gì.

Bước tới bụi cỏ,nó dùng cái cành cây dạt cỏ ra,tay kia thì bứt bớt vứt lên bờ.Cả đám nhao nhao nhìn theo nhưng chẳng đứa nào dám bước xuống.Con Linh sau khi dạt được 1 khoảng khá rộng,xoay người lại hỏi:
_Thấy gì hả mậy,mày bị điên hả.

Rồi nó thấy cả đám cũng y như thằng Hoàng,mắt trợn lên,tay chỉ về phía nó đứng và đứa nào cũng lắp bắp:
_Linh…Linh…chân..mày…Linh
Con Linh nhìn xuống rồi thất kinh hồn vía lùi lại,nhưng do vướng sình,nó bật ngửa,sình lầy văng lên đầy mặt.Dưới chỗ nó đứng đang nổi lềnh bềnh cái bàn tay người như con vịt chết lâu ngày.Cái bàn tay phù lên,trương nước ra trông rất kinh dị.

Cả bọn la lên ầm ĩ rồi bỏ chạy.Chỉ còn duy nhất Thành và con Linh đang ngồi phịch dưới cái rìa,nước ngập ngang ngực.Thành đứng lại ko phải vì gan dạ gì mà là sợ quá,tay chân tê cóng cả.Cả đời Thành có lẽ đây là vật gớm ghiếc nhất mà Thành từng thấy.Con Linh bỗng dưng bình tĩnh đến lạ,ngồi dậy,miệng lấn khấn gì đó rồi bước lên bờ,vỗ vai Thành:
_Ê Thành,chạy đi báo công an đi,tao đứng đây canh.

Thành nhìn con Linh,há hốc mồm,Thành bây giờ chẳng tin được nó là con gái:
_Trời đất..mày ko biết sợ hả Linh.
_Sợ mẹ gì,tay người chết thôi mà,tao nghi có án mạng.Mày đi gọi công an đi.
Thành lấy lại bình tĩnh,chạy đi báo cho chú tổ trưởng.Sau đó có 1 một nhóm công an đến phong tỏa cái rìa rồi bủa nhau tát cạn cái rìa nước và tìm được vài bộ phận khác nữa.Điều tra ra được đó là một nạn nhân của một vụ cướp nào đó,bị chặt xác.Sau cái vụ ấy,con Linh nổi tiếng với cái biệt danh ko sợ trời ko sợ đất.Và hình như nạn nhân đó độ cho cả gia đình nó thì phải,từ đấy,nhà nó cũng khá giả hẳn lên.

Đầu dây bên kia đã reng chuông,Thành chờ đợi.
_Alô,ai đấy?
_Dạ chú ơi có Linh ở nhà ko vậy chú?
_Có,ai đấy.
_Dạ con Thành nè chú ơi,con bác Ba gần nhà nè.Cho con gặp Linh xíu.
_À con Thành đó hả,đợi chú xíu.
Một lát sau.
_Alô,Thành hả,lên thành phố rồi hả mậy?
_Ừ,tao Thành nè,mới lên hôm qua.Mày rãnh ko,tao nhờ chút.
_Nói đi tao nghe.
Rôi Thành kể cho Linh nghe hết tất cả những gì Thành đã trải qua từ sáng hôm qua đến giờ.Xong Thành chốt lại:
_Đó,chuyện là vậy đó,giờ tính sao.Hay giống ngày xưa,đi báo công an,rồi người ta tự giải quyết.

Linh im lặng,rồi đáp:
_Khoan,mày mà đi báo,thế nào mày cụng bị vạ lây.Chuyện hồi đó là vì tao với mày còn nhỏ,chưa đủ 18 tuổi nên ko bị điều tra tùm lum.Bây giờ lớn rồi,thể nào cũng bị tùm lùm.Mệt lắm.M ra bến xe đón tao được ko,tao lên đó với mày.
_Được ko đó mậy,nhà mày cho ko?
_Yên tâm,tao đi hoài à.
_Ừ,vậy mai lên đây với tao,rồi giúp tao.Chứ tao rối quá.
_Rồi,mai tao lên tao gọi cho mày,số điện thoại mày số mấy?
_090xxxxxxx,lưu đi,mai lên gọi tao.
_Ừ,vậy nha,bye mày.Nhớ tỏ ra bình thường,đừng sợ sệt ko là lộ-Linh căn dặn

Rồi Linh cúp máy.Thành thở phào,chờ đợi ngày mai,đợi Linh lên.Dù sao trong lúc này có một người bên cạnh mình,tin mình cũng đỡ hơn.

Sáng hôm sau,Linh ra bến xe từ rất sớm.Cả ngày hôm qua Thành ko dám ở nhà một mình mà chui ra tiệm net ngồi tới sập tối,khi ông Tư về,Thành mới dám về.Và Thành cũng chưa đủ can đảm để ngủ trên lầu dù biết nạn nhân kia ko có ý hại mình.
Điện thoại Thành reo lên,Thành đoán là Linh.

_Alô,Linh hả?
_Ừ tao,mày đang ở đâu vậy?
_Tao đang đứng ngay bên xe buýt,m tới đây đi,bến xe này có 1 bên xe buýt à.

Một lúc sau,Thành đã nhìn thấy Linh.Cả hai mừng lắm.Thành mừng vì mình có đồng minh rồi.Còn Linh mừng vì gặp lại bạn thân.Sau đó Thành dẫn Linh về nhà ông Tư.Bước vào nhà,Thành chỉ cho Linh thấy nơi cái bãi đất mà Thành đã thấy cái xác.LInh nhìn kỹ rồi hỏi Thành:
_Mày có chắc là xác người ko,hay trông gà hóa cuốc

Thành làm sao mà ko chắc chứ,Thành đã nhìn rõ mồn một kia mà.Cái đầu lâu trắng hếu,lấm lem đất cát ấy ám ảnh Thành từ hôm qua đến giờ,còn ghê hơn cái bàn tay người nổi lềnh bềnh ngày xưa.Thành quả quyết:
_Chắc mà,với lại từ hôm qua đến giờ tao gặp nhiều chuyện quái dị lắm.

Rồi Thành chỉ băng ghế đá,kể lại 1 lần nữa những chuyện ngày hôm qua.Linh bảo:
_Thôi,vào nhà đã,nắng quá.Vào trong rồi tính tiếp.
Nãy giờ lo kể mà Thành quên ngoài trời đang rất nóng.Cái nóng sài gòn gắt như sa mạc vậy.Người nào yếu thể lực có thể xỉu nếu đứng lâu ngoài nắng thế này.
_Theo tao lên lầu-Thành nói với Linh

Cả hai bước lên lầu.Linh vẫn bình thản,còn Thành thì đỡ sợ hơn hôm qua rồi.Linh đặt cái balô xuống đất,cởi cái áo khoác,ngồi phịch xuống:
_Bây giờ tính sao hả mậy?
Thành tròn mắt:
_Trời đất,tao kêu mày lên đây giúp tao.Bây giờ mày hỏi ngược tao là sao?
_Thì tại…chuyện này nó hơi phức tạp.Tao cũng chẳng biết sao.Tại t thấy m tội nghiệp nên lên đây với mày,chứ thật t cũng….

Thành thất vọng ê chề,cứ tưởng Linh sẽ hiến kế giúp mình.Mà cũng phải,dù gì nó cũng chỉ là đứa con gái.Nhưng dù sao nó tin mình cũng là tốt quá rồi.Thành bàn:
_Tao tính gài ổng khai hết mọi việc,m thấy sao
_Nhưng m gài bằng cách nào,ko khéo m bị thủ tiêu luôn đó.
_Tao cũng chẳng biết,nhưng chắc sao đâu,tao chỉ gài thôi.Chứ ko có tố cáo ổng tại chỗ nên có gì tao sẽ cẩn thận

Sau một hồi bàn bạc.Cả hai quyết định sẽ gài bẫy ông Tư.Thành sẽ giả vờ hỏi đến chuyện đó.Còn Linh thì ghi âm,và ko cho ông Tư biết có Linh trong nhà.Quyết định như thế,cả hai cũng hăng hái thực hiện.Thành lúc này suy nghĩ rất mông lung,chẳng biết mình đang làm đúng hay là sai nữa.

Cả ngày hôm đó,Thành và Linh bàn bạc nhau rất kỹ về kế hoạch.Hiện tại thì ông Tư ko biết là Thành đã phát hiện ra sự việc động trời trong nhà ông,và cũng ko biết đang có người thứ 3 hiện diện trong căn nhà này là Linh,do đó Linh sẽ ở trên này suốt,ko lộ mặt để ông Tư biết mà nghi ngờ.

Tối hôm ấy,trời mưa rả rích.Tiếng ếch nhái côn trùng kêu loạn cả lên trong sân nhà ông Tư.Thành đang lim dim nằm trên ghế,mắt nhìn lền trần nhà nghe những giọt mưa đang rơi tí tách.Thành bỗng giật mình nghe tiếng mở cổng.Biết là ông Tư vừa chạy xe về,Thành phóng ngay lên lầu,bảo Linh:
_Linh ơi,ổng về.Mày trên này,có gì thì núp vào nhà tắm nha.Tao sẽ cố tìm mọi cách ko cho ổng lên.Mày trên này nghe ngóng,ghi âm được thì ghi âm.Ko thì camera lại.Và nếu tao có chuyện gì thì mày cố mà thoát ra khỏi cửa,tố cáo ổng.

Nói rồi Thành chạy như bay xuống nhà,cố tỏ ra bình tĩnh.Nhưng đợi mãi chẳng thấy ông Tư vào.Thành nhìn ra cửa thì hỡi ôi.Ông tư đang trùm cái áo mưa kín mít và đang đứng ngay cái băng ghế.Giữa trời mưa lâm râm thế này,Thành thấy ông đang đứng đam chiêu nhìn vào cái bãi đất,nơi mà có cái xác người.
Thành run lên bần bật.Trời ơi,ko lẽ ổng đã biết mình đào lên,hay là mưa đã làm trôi đi lớp đất cát và làm lộ lên cái…làm ông Tư thấy.Trời ơi,nếu vậy thì mình nguy rồi.

Thành sợ hãi luống cuống chẳng biết làm gì nữa.Rồi ông Tư bước vào.Thành cố tỏ vẻ bình tĩnh:
_Dạ..chú mới về

Ông Tư cởi cái áo mưa vắt lên cái cửa,ko trả lời.Ông bước vào nhà tắm.Thành lo sợ thầm nghĩ thôi rồi kì này mình gặp nguy hiểm rồi.Nhưng tiến thoái lưỡng nan,nếu mình bỏ đi bây giờ,Linh sẽ như thế nào.Nghĩ vậy Thành quyết đinh chống chọi với ông Tư,kẻ sát nhân này đến cùng.
Ông Tư bước ra rồi đến chỗ Thành đang ngồi.Ông từ tốn,giọng điệu khác xa những lần trước:
_Con ăn kơm gì chưa?

Tim Thành như muốn bật ngay ra ngoài,sao mà cái giọng điệu này như là đang xoa dịu Thành vậy.Hay Thành đang giống những con gà thả chuồng.Được người ta thả cho chạy rông vui sướng cả ngày sau đó làm thịt,vì khi đó thịt gà sẽ ngon hơn.Thành đáp:
_Dạ ăn rồi chú Tư.

Rồi ông Tư nhìn Thành,mỉm cười.Cái nụ cười như của kẻ sát nhân cười đểu cợt trước nạn nhân của chúng.Nếu Thành ko giữ được bình tĩnh,có lẽ bây giờ Thành đã hoảng hốt mà bỏ chạy thật xa rồi.Ông Tư hỏi:
_Con đừng giấu chú,chú biết hết rồi.

Trời ơi,lúc này Thành đã thấy nguy hiểm thật sự.Vậy là ông Tư đã biết chuyện Thành làmnghĩa là chắc chắn ông Tư là kẻ sát nhân rồi.Thành im lặng,vì Thành có nói gì bây giờ cũng sẽ làm tính mạng Thành thêm nguy cấp,Thành đang chuẩn bị tư thế chống trả lại mọi việc.
_Đi với ông-ÔngTư lại tiếp.

Thành đứng bật dậy,bỏ chạy ngay lên lầu.Linh đang đứng trên đó.Thành chưa kịp nói gì thì Linh đã hỏi:
_Cái gì vậy,có chuyện gì vậy?
Thành chưa kịp đáp thì đã thấy ông Tư lăm lăm con dao bước lên lầu.Thành kéo tay Linh chạy ra ban công tìm lối thoát,nhưng ko thể,vì ban công khá cao.Nhảy xuống thì chỉ có chuyện gãy chân mà thôi.Thành và Linh lại chạy vào nhà,tìm một cái gì đó chống trả.

Ông Tư bước lên lầu,miệng nham nhở:
_Ra là có 1 con nai nhỏ nữa đây à.Vậy là tụi bây chắc biết chuyện của tao rồi phải ko.Đúng,tao đã giết 1 đứa cỡ tụi bây rồi chôn ngoài sân đó.Do tao rắc vôi hằng ngày nên ko có mùi hôi thối bốc lên.Tao nghi lắm rồi,từ cái đêm đầu tiên m ngủ ở đây rồi.

_Đồ sát nhân-Thành hét lớn-Nhưng lý do gì ông phải giết người ta?
_Đó là sở thích của tao.

Rồi ông Tư lao vào,chực đâm Thành.Thành xô Linh ra,né được.Ông Tư mất đà đâm vào tường.Còn Linh,lồm cồm ngồi dậy,chưa kịp làm gì thì đã bị ông Tư đâm một nhát chí mạng vào ngực.Máu từ ngực Linh bắn lên tường,nhuốm đỏ cả 1 góc.Ông Tư lại tiếp tục đâm nhiều nhát vào bụng vào cổ.Thành rú lên điên loạn,lao tới ôm ông Tư,hóng lôi được gã sát nhân cuồng tính này ra khỏi Linh dù Thành biết Linh sẽ khó sống.

Cả hai vật lộn như hai con gấu đang say máu.May cho Thành,dầm mưa dãi nắng từ bé nên sức lực của Thành cũng ko kém gì ông Tư.Ông Tư vật Thành xuống,vung dao lên,Thành dùng hết sức bình sinh đạp ông Tư ngã ra.Thành nhanh mắt nhìn xem xung quanh có gì để tự vệ ko nhưng chẳng có gì.Nhìn thấy lối cầu thang đang trống,Thành nhanh chân phóng tới.Nhưng ông Tư nhanh hơn,chém con dao bắp chân Thành làm Thành ngã gục xuống.Ông Tư vùng dậy,chém loạn xa về phía Thành.Thành bị thương,lết lùi lại né đòn.

Rồi hình như ông trời có mắt hay ma quỷ có tình.Ông Tư vừa lao nhanh tới,tính đâm Thành 1 nhát kết thúc cuộc chiến thì bỗng dưng ông ngã quỵ xuống,con dao trên tay ông đâm phập vào ngực.Ông Tư chỉ còn rú lên được một tiếng rồi gục ngay tại chỗ.Thì ra máu từ vết thương Thành chảy ra 1 vũng làm ông Tư trượt ngã,con dao vô tình đâm vào ngực ông Tư.

Thành ngồi thở hổn hển,rồi khóc thành tiếng.Từ bé đến giờ thì đây là lần đầu tiên Thành cảm thấy mình dũng cảm đến vậy.Thành nhìn kỹ xem ông Tư đã chết hẳn hay chưa.Thành sợ ông Tư bỗng dưng bật dậy,lúc đó có nước Thành chỉ có con đường chết.Thành đạp ông Tư vài cái,lay lay ông.Nhưng ko,ông Tư đã chết thất rồi,vết đâm chí mạng,đâm thằng vào tim.Một vũng máu đỏ thẫm bắt đầu trào ra quanh xác ông Tư,tanh nồng.

Thành nhìn xác Linh.Linh khi này chẳng khác gì cái thây bị người ta xẻ thịt.Máu tạo thành vũng,Linh nằm sấp,tóc bết lại,Thành lại càng khóc to hơn.Vậy là Thành đã mất Linh,mất đi người bạn thân nhất của mình.Và chắc Thành cũng có yêu Linh đôi chút.Thành khóc rống lên,tiếng gào thét của Thành như phá vỡ cái không gian kinh dị trước mặt.

Rồi bỗng dưng có tiếng còi cấp cứu.Thành ngưng khóc,Thành thất kinh hồn vía khi thấy xác Linh đang từ từ biến mất.Và Thành nhìn thấy con dao mà nãy giờ ông Tư chực đâm mình đang nằm trên tay của chính mình.Xác ông Tư cùng với vũng máU đỏ thẫm tanh nồng thì vẫn còn….
Chuyện gì đã xảy ra vậy? chuyện gì vậy?

Còn tiếp
P/S(PÚ/SỮA):Càng đọc càng thấy vô lý thật,nhưng chap cuối sẽ giải thích tất cả 

CHAP CUỐI:SỰ THẬT

Tiếng chân rầm rập chạy lên cầu thang.Cũng là lúc Thành ngất lịm.Trong cơn mê man,Thành nghe tiếng mẹ gọi mình.
Mở mắt ra,nhìn lên trần nhà,mình mảy ê ẩm.Thành nhận ra mình đã nằm trong bệnh viện tự bao giờ.Cố gắng ngồi dậy dựa vào đầu giường,Thành nhìn thân thể của mình được băng bó đến thảm hại.Cái bắp chân vẫn còn rát buốt do nhát chém của ông Tư.

Cửa phòng bệnh viện mở ra.Thành thấy mẹ mình bước vào,nước mắt giàn giụa.
_Mẹ,sao mẹ ở đây.Con đang ở đâu vậy mẹ?
Mẹ Thành ông đáp,bà nhìn con,rồi khóc nấc lên thành tiếng.Thành bối rối:
_Mẹ sao vậy mẹ,Linh đâu mẹ?
Rồi Thành cũng khóc.Cái trận chiến ngày hôm qua lại hiện về mồn một trong đầu Thành.

Mẹ Thành ngồi xuống bên Thành hỏi trong tiếng nấc:
_Sao con giết người ta con ơi?
_Mẹ nói gì vậy,con giết ai bao giờ-Thành ngưng khóc vì quá ngạc nhiên
_Con giết ông Tư…Người ta làm gì con mà con phải giết người ta hả con ơi.
Rồi mẹ Thành lại khóc,khóc to hơn.Thành ngạc nhiên,ngồi bật dậy,quên cả đau đớn,lay 2 tay mẹ:
_Con ko giết người,ông ta mới là kẻ giết người.Ông ta giết 1 người chôn trong sân nhà.Còn giết luôn Linh nữa.Rồi ông ta tư ngã,tự đâm mình.Con ko giết người mà mẹ.Mẹ tin con đi me.Con ko giết ai hết.

Lúc đó,bỗng đâu có đến 2 3 ba ông công an mặc quân phục bước vào.Sau khi chào hỏi mẹ Thành và Thành,ông ta đến bên giường Thành,nhìn Thành chăm chăm rồi ôn tồn:
_Cậu tên Thành phải ko?
_Dạ,có chuyện gì vậy chú,con ko giết ai hết mà.
_Cậu bình tĩnh nghe tôi hỏi,cậu có thù oán gì với ông Tư ko?Xích mích nhỏ hay chuyện tiền nhà gì đó.
_Dạ ko,nhưng con ko giết người.Con ko giết người.Đừng cố ghép tội con.Ông ta mới là kẻ sát nhân.Ông ta chôn xác người ngay băng ghế trước nhà.Rồi giết luôn cả Linh,bạn con.Con ko giết người.

Thành hét lớn như thế,có lẽ ngay lúc này đây,Thành bị kích động rất dữ dội.
Mẹ Thành ngất lên ngất xuống khi thấy Thành bây giờ vừa là kẻ sát nhân,vừa là kẻ nói dối tệ nhất.Mấy ông công an phải đỡ bà đến 2 lần bà mới ko quỵ xuống.Mà cũng phải,ko đau sao được khi thấy đứa con trai duy nhất của mình đang đối mặt với cái án tù tội.Nhà đã neo người từ khi ba Thành mất,bây giờ vắng luôn Thành,hỏi ai mà ko đau đến thắt tim cơ chứ.Thành cũng kêu lên vài tiếng mẹ ơi khi thấy người mình thương yêu nhất đang vật vã vì mình,Thành thấy mình thật bất hiếu.

_Cậu nói ông ta giết người,ông ta giết ai.Cậu kể đầu đuôi tôi nghe-Ông công an còn lại hỏi Thành
_Con ko biết người đó là ai,nhưng có một bộ xương được chôn ngay băng ghế gần cổng.Chú ko tin cứ đến đào lên đi.Con ko giết người mà.
Ông công an nhìn Thành ái ngại:
_Ko có xương người nào cả.Ngày hôm qua khi cậu ngất xỉu,cũng lơ mơ nói là chỗ đó có xác người.Nhưng mà…
Ông công an nhìn Thành một lát rồi tiếp:
_Chỉ là 1 bộ xương chó thôi.

Thành chưng hửng quá đỗi ngạc nhiên,ko lẽ Thành lầm.Ko thể như thế được,bởi chính Thành đã tận mắt thấy mà,cái đầu sọ trắng hếu cơ mà.Mà cho là Thành lầm chuyện đó đi.Nhưng chuyện ông Tư đã giết Linh thì ko thể nào lầm được,bởi Thành đã vật lộn với ông Tư cả buổi và Linh bị đâm 1 cách thảm hại sờ sờ trước mắt Thành.Thành hét lớn:
_Vậy còn chuyện Linh bạn con thì sao?Nó bị người ta giết thê thảm,sao ko chú lên án kẻ sát nhân đó chứ.

Rồi Thành khóc hu hu một đứa trẻ.Ông công an nhìn Thành,vẻ mặt thương hại.Mẹ Thành khi nghe đến câu đó,bỗng dưng vật vã:
_Trời ơi con tôi,ai đã làm con ra nông nỗi này cơ chứ.Con Linh nào có ở đó hả con.Nó chết cách đây 1 năm rồi mà.Con sao thế này con ơi.-Rồi bà khóc rống lên tiếp như nhà có tang ai vậy.
Thành há hốc mồm,mặt tái xanh:
_Mẹ nói cái gì vậy,xác Linh nằm kế ông Tư mà.
_Chỉ có cậu đang cầm con dao và xác ông Tư với vết đâm chí tử từ con dao của cậu thôi-Ông công an đáp

Và rồi Thành thất thần,mọi thứ xung quanh Thành tối sầm.Thành cười lên 1 cách điên dại,vò đầu bứt tóc.Thành đã điên,đã điên thật sự.Mẹ Thành có lẽ là người đau khổ nhất.Nhìn con trai mình bỗng dưng giết người rồi hóa điên hóa rồ,thử hỏi người mẹ nào có thể đành lòng nhìn chứ.Bà ngất lịm.Còn Thành,bây giờ ko còn là Thành nữa,chỉ là cái xác với cái tâm trí đã bị điên loạn.Thành ko còn nhận thức được mọi thứ xung quanh nữa.Trong căn phòng lúc này thật thảm hại thê lương.Một kẻ vừa khóc vừa cười vừa nói,vẻ mặt ngây ngô.Một người ngất lên vật xuống như sắp từ giã cõi đời.

Hôm sau,bài báo trang nhất có tin
“Một thanh niên hoang tưởng giết người”
Thì ra mọi chuyện là như thế này.

Trờ lại cách đây một năm.
Sau vụ Thành và Linh vô tình thấy được bàn tay người và vô tình phá án,Thành và Linh trở thành đôi bạn thân và thích thú khi được người khác khen là gan dạ và lanh trí.

Thành và Linh từ đó ngày nào cũng mon men đến chỗ nào người ta nghi ngờ có án mạng hay có tội phạm gì đó nghe ngóng và tự ý theo dõi,hòng tự phá án một mình để được người khác khen thưởng và tung hô.Cái cảm giác đó,có lẽ chỉ tuổi trẻ mới hiểu được.Cũng phải,ai mà ko thích được người khác khen cơ chứ.Nhưng 2 người đều thất bại thảm hại vì chẳng có tí gì gọi là kinh nghiệm hay kỹ năng.Tất cả đã quá ảo tưởng về bản thân mình sau vụ may mắn ngày trước.

Rồi một ngày.Thành và Linh vô tình nghe ngóng được đầu xóm có 1 ông chạy xe ôm ở một mình.Và vì lúc nào cũng thấy ông ta lén lút làm gì đó nên rất mờ ám.Thành và Linh nghi ngờ,quyết định đến đó khám phá.
Sau khi bàn bạc,cả hai quyết định Linh sẽ vào đó hỏi thăm giả vờ nhờ ông chở đi ra chợ.cái chợ tỉnh xa cả mấy cây số.Lúc đó Thành sẽ lén vào nhà ông này,tìm hiểu xem cái gì đang trong nhà ông này.

Trưa hôm ấy,Linh đến nhà ông xe ôm nọ,còn Thành thì lẽo đẽo theo sau,và giữ khoảng cách,tránh để ông kia thấy và nghi ngờ.Linh đến trước nhà ông xe ôm,cái nhà khá đẹp,có sân,cũng đủ thoáng để Thành thấy Linh đang đứng trước nhà và nói chuyện với ông nọ.Thành ghé vào cái quán nước mía gần đó,ngồi chăm chú quan sát.

Thành bất giác nghĩ đến cái viễn tưởng sẽ khám phá ra thêm cái chuyện như ngày trước.Có cái xác trong nhà hoặc một kho ma túy,và Thành cùng Linh khám phá ra được,và lại sẽ được tung hô như một anh hùng.Thành mỉm mỉm cười mông lung với cái suy nghĩ ấy mà quên mất Linh.

Thành giật mình khi nhớ đến Linh.Đứng dậy tính tiền,Thành cố thong thả dạo bước đến sát nhà ông xe ôm.Thành đứng sân nhà,ghé mắt vào nhìn.Thành lùi lại,nấp cái bụi tre gần đó,giả vờ như đang đứng chờ ai đó vì lúc Thành ghé mắt vào cũng là lúc ông kia đang dắt xe ra và liếc nhìn thấy Thành.Sau khi ông kia và Linh đã khuất bóng trên chiếc wave.Thành dạo bước tới trước sân,hỏi lớn: 
_Có ai ở nhà ko?

Gọi khoảng 3 lần để chắc rằng ko có ai trong nhà.Thành ngó nghiêng xung quanh.Sau đó leo tường vào sân.Cái tường ko cao lắm,vì dưới quê rất ít có trôm cắp.Có khi chỉ là 2 hàng râm bụt cho đẹp sân thôi.
Thành bước nhè nhẹ đến cửa,vì chẳng may còn có người trong nhà thì chẳng khác gì thằng ăn trộm.Lúc đó bị đánh cho nhừ tử trước khi làm anh hùng nữa thì nhục mặt.

Thành bỗng khựng lại vì có mùi hôi thối rất lạ cứ thoang thoảng qua mũi.Thành quẹt mũi ,hít nhè nhẹ.Thành mém nữa nôn ra tại chỗ vì lần này cái mùi đó còn hôi lên kinh dị nữa.Thành định thần lại,cố đoán xem đó là mùi gì.Chẳng phải mùi hoa cứt lơn,chẳng phải mùi xú uế,chẳng phải mùi rác.Nó cứ ôi ôi như chuột chết,nhưng kinh tởm gấp trăm lần.Thành lần mò theo cái mùi lạ.Càng tiến đến,Thành phải càng cố nín thở,vi nó càng ngày càng hôi thối dữ dội.

Cái mùi ấy dẫn Thành đến cái khoảng đất trống bên cạnh cái lu nước đựng nước mưa bên hông nhà.Thành lấy cái khăn ra bịt mũi lại vì chịu hết nổi.Cái mùi ấy nó ko xộc thẳng lên,mà cứ thoang thoảng và kinh dị thế nào ấy.
Thành cúi xuống nhìn cái bãi đất.Rồi Thành đứng sựng dậy,nghi ngờ.Thành phân vân vì có nên đào lên hay ko,vì Thành đã ngờ ngợ ra cái gì rồi.Lấy hết dũng khí tự trấn an mình:
_Con Linh làm được,mình ko lẽ nhát.

Rồi Thành dùng cuốc gần đó đào lên.Hì hục đào mãi,Thành bật ngửa ra khi thấy cái sọ trắng hếu,lấm lem đất cát và cái mùi hôi thôi đó xộc lên dữ dội. 
Bốp,một cú đánh trời giáng làm Thành gục xuống,bất tỉnh

Mở mắt ra Thành thấy mình đã bị trói trên cái ghế,trước mắt là Linh cũng như vậy và cả hai đều bị nhét giẻ vào miệng,chung trong 1 căn phòng kín mít
Thành nảy nảy cái ghế tìm cách mở dây,Linh cũng vậy.Hai ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào nhưng đều toát lên vẻ sợ hãi tột cùng.

Cánh cửa mở ra,ông xe ôm bước vào.Lão đặt cái con dao sáng loáng xuống bàn,ngồi xuống,nhẹ nhàng và ung dung như ko có Thành và Linh ở đây vậy:
_Hai đứa bây là hai đứa được người ta cho là ko sợ trời ko sợ đất phải ko?
_Ưm…ưm…ưm-cả hai lên tiếng với cái miệng bị nhét giẻ
_Thế tụi bây có sợ chết ko?

Lão cầm con dao,lấy khăn vuốt con dao,ngắm ngắm rồi tiếp:
_Tưởng tao ngu lắm mới bị lũ nít ranh như tụi bây dắt mũi à
Rồi lão cười mìm,cái nụ cười ấy làm Thành nhớ mãi.Lãobước đến chỗ Thành:
_Mày tìm thấy gì trong sân nhà tao à?Nó sẽ là án tử cho mày đấy.
Rồi lão vung con dao lên,Thành nhắm mắt chờ đợi cái chết.Bỗng lão chúi nhũi,vật xuống.Thì ra Linh đã thoát ra được.Linh lao đến đạp lão ngã nhào.Linh chạy đến,tìm cách mở dây cho Thành mà ko nói lời nào.
Phập.

Con dao xuyên qua người Linh.Lưỡi dao xuyên ra trước ngực với dòng màu đỏ tươi.Linh gục tại chỗ trước mặt Thành.Thành muốn hét lên nhưng vô vọng,cái miếng giẻ đã chặn ngang dòng cảm xúc của Thành.Thành chỉ biết :”Ưm..ưm…” .Nước mắt giàn giụa.

Lão lôi Linh ra,như con thú đang say mồi.Lão lật ngửa Linh ra,giơ con dao cắm phập vào cổ Linh,bồi thêm 2 nhát nữa vào ngực.
Thành như điên lên được khi phải tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng này.Thành nảy nảy mạnh cái ghế.Trời cao có mắt,Thành vuột được dây trói lao tới hét lên.Sau một lúc vật lộn,Thành liệu sức mình ko đủ để thoát được lão.Thành lao nhanh ra cửa.

Thành chạy ra khỏi cửa.Hốt hoảng tìm cách thoát khỏi đây mà quên mất Thành đang chạy trong 1 cái đường hầm,chứ ko phải con đường mòn hay lối đi của căn nhà nào cả.Tiếng giày Thành nện xuống đường,Thành cảm tưởng như lão sát nhân kia đang đuổi theo mình.

Chạy được một lúc,Thành đứng khựng lại vì cảnh vật sao quen quá.Đúng rồi,đúng là cái cảnh cửa căn phòng nhốt Thành và Linh lúc nãy.Thành tung cửa chạy vào,như một con mồi bị săn đến đường cùng.Thành ngã nhào trong căn phòng trên vũng máu và cái xác của Linh.

Thành hoảng loạn cực độ.Lão sát nhân bước vào.Thành sợ hãi lùi lùi lại.Lão vung con dao lao tới Thành.Rồi lão trượt chân trên vũng máu,ngã nhào,con dao cắm phập vào ngực lão.Lão chết tại chỗ.
Khó có thể giải thích được cảm giác của Thành lúc này.Thành sợ hãi tột cùng,ngất xỉu.

Sau đó Thành tỉnh giấc trong bệnh viện.Người ta điều tra được lão ta là 1 kẻ buôn ma túy.Vì bất mãn với mấy thằng mối,lão đã giết 1 đứa rồi chôn trong sân,rắc vôi tránh hôi thối.Vả lại nhà lão khá xa nhà hàng xóm nên chẳng ai hay biết.Sau đó Thành và Linh phát hiện ra bí mật này,cả hai bị lão đem đến cái nơi chứa hàng của lão rồi tính giết luôn hai người.Nhưng chỉ có Linh bị giết.Thành thì bất tỉnh.Và hôm đó cũng là lúc hình sự phá được đương dây của lão.Khi tìm đến cái đường hầm chứa hàng này thì tìm thấy Thành.

Sau vụ ấy,Thành im lặng,ít nói.Chẳng ai biết Thành đang nghĩ gì,chỉ thấy có lúc Thành ngồi nói chuyện một mình với ai đó.Mẹ Thành buồn lắm,đưa Thành đi bác sĩ thì được bác sĩ chẩn đoán rằng bị trầm uất,nếu ko đưa vào viện chữa trị thì có thể nặng hơn là sinh ra hoang tưởng,và tâm thần do cú shock quá lớn khi thấy bạn mình bị giết mà sợ hãi tột cùng.Mẹ Thành khóc ngất khi tin đó.Nhưng vì thương con,bà quyết định để con ở nhà,chăm sóc con mỗi ngày.
Hằng ngày bà đều dẫn Thành đi dạo mát cho khuây khỏa.Việc học Thành đã bị gián đoạn do chẳng tiếp thu được gì.Bà kiên nhẫn nói chuyện với Thành hằng ngày.Mong Thành một ngày nào đó bình thường trở lại.Bà tìm tòi mọi cách để giúp Thành trở lại bình thường.

Nhưng trong mắt của Thành mọi chuyện đều khác.Thành chẳng biết được mẹ mình đang quặng đau từng ngày,khóc từng đêm khi thấy Thành cứ thất thần vô hồn.Chỉ lâu lâu thấy Thành nói chuyện một mình.Thành chỉ thấy mọi thứ xung quanh đều diễn ra theo suy nghĩ của mình.Thành thấy mình vẫn còn đang đi học,Linh vẫn còn sống và cả hai nói chuyện hằng ngày.

Cái ngày Thành thấy mình đậu đại học cũng là lúc mẹ Thành nháo nhào đi tìm Thành.Thành lấy trộm tiền của mẹ rồi lẻn lên thành phố “nhập học”.
Thành vô tình được ông Tư cho ở căn nhà trọ.Và khổ nỗi là căn nhà ấy giống đến lạ với căn nhà của lão sát nhân ngày xưa Thành đã vào.Từ đó trong Thành cứ hiện ra sự hiện diện của một hồn ma bóng quế nào đó trong căn nhà.Hàng xóm nhà ông Tư cứ thấy Thành hay lẩm bẩm nói một mình.Còn trong nhà thì cứ la hét như điên dại,làm phiền hàng xóm.

Cái hôm mà Thành bước ra sân và thấy hàng xóm đang bu đen bu đỏ trước nhà ông Tư,chẳng có cụ già nào nói chuyện với Thành cả.Mà người ta chỉ thấy Thành đứng nói chuyện một mình.Và một lúc sau,ai cũng ra về chẳng nói chẳng rằng vì cho là Thành bị điên và cứ nhìn nhìn liếc liếc Thành thôi.
Hàng xóm bắt đầu nói ra nói vào và kể cho ông Tư nghe.Cái đêm ông Tư đi nhậu về,lúc đó có 1 sự việc làm Thành hoang tưởng nặng hơn.

Số là ông Tư có nuôi 1 con chó.Nhà chỉ có ông và nó nên ông thương nó như con mình vậy.Chẳng may nó bị dại chết.Ông Tư ko nỡ đem chôn ở ngoài,bèn chôn ngay cái khoảng đất trống gần băng ghế,rắc vôi lên để ko hôi thối.Thành hôm ấy khi đang ngồi trước băng ghế,vô tình cái mùi của xác động vật chết xộc vào mũi và bao nhiêu cái ký ức kinh hoàng ngày xưa trỗi dậy trong Thành.Thành nghĩ rằng ông Tư là kẻ sát nhân năm nào.Thành cũng tượng tượng ra chuyện gọi Linh lên giúp Thành…

Cái hôm trước lúc xảy ra án mạng.Ông tư đã được thông báo rằng Thành-người ông Tư đang cho ở trọ là thanh niên bị mất tích dưới tỉnh X khi ông đem cmnd Thành làm hộ khẩu tạm trú.Ông được khuyên rằng ko nên làm kích động cậu ta,vì có thể xảy ra đáng tiếc.Mà nên từ tốn khuyên bảo.Cố giữ cậu ta ở lại để mẹ cậu ta lên.

Nhưng ông Tư là dân chợ búa,chẳng biết tí gì về tâm lý người bệnh.Ông cứ hỏi vài câu hỏi làm Thành bị kích động như “Ông biết hết rồi”,”Đi với ông”.Lúc đó Thành vụt chạy lên lầu và mọi chuyện xảy ra theo suy diễn của Thành.Ông Tư chỉ chạy theo khuyên nhủ Thành,nhưng lúc ấy Thành lại nghĩ khác và điều đáng tiếc đã xảy ra.Ông Tư thấy Thành đang cầm con dao thủ thế.Ông khuyên nhủ đủ điều.Nhưng đối với 1 kẻ hoang tưởng,những điều ông Tư nói chỉ làm Thành thêm kích động.Thành giết ông Tư trong cái cảnh Linh bị giết ngày xưa.

Cuối cùng Thành bị đưa vào viện tâm thần và cách ly một mình.Mẹ Thành vẫn đau đáu nhin con mỗi ngày một tiều tụy và xơ xác.Khi thấy mẹ vào thăm.Thành hỏi:
_Mày đó hả Linh?Mày vào thăm tao à?
_Ừ,tao nghe nói thằng kế bên phòng mày giấu giấu gì đó mờ ám lắm.Tao với mày khám phá tiếp nhé.
Thành cười lớn điên dại.Mẹ Thành lại khóc.Tiếng khóc với tiếng thét giữa trưa thanh vắng ko khỏi làm cho con người ta rùng mình.

Lời kết

Có lẽ ai cũng cho kết truyện chẳng có hậu mà chỉ toàn là đau thương.Nhưng riêng bản thân tôi thì thấy nó hợp lý.Ai cũng có lúc chiến thắng,vinh quang.Nhưng phải biết đó là do thực lực của mình hay do may mắn.Những kẻ chỉ may mắn trong chốc lát mà cứ vênh vênh tự làm theo ý mình thì chỉ gây họa cho người xung quanh mình mà thôi.

Trong mỗi con người đều có khoảng tối của mình.Có thể là tội lỗi,có thể là đau thương,có thể là sợ hãi.Sao ko cố chấp nhận và vứt bỏ nó mà vui sống với tương lai.Còn mẹ Thành ngay từ đầu nếu bà ko nhu nhược thì có lẽ điều đáng tiếc đã ko xảy ra với Thành.Hay nói đúng hơn người đau nhất là bà.
Cám ơn mấy bạn đã cố đọc hết truyện.Đây ko phải là câu chuyện đơn thuần kinh dị mà nó còn là tiếng nói của mình trước cuộc sống bộn bề này.Chúc vui!


THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro