Trộm xoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tiểu Hỏa Long

- Lẹ lên rồi về nè mày ơi!

Tiếng thằng Trung giục tôi hái trộm xoài cho nhanh rồi còn chạy, trời đêm tối đen như mực, tôi và thằng Trung chỉ cầm vỏn vẹn cây đèn pin nhỏ để soi lên những chùm xoài to trên những tán cây tít trên cao, hai thằng đực rựa đã phải leo rào đi một quãng đường gần 200 mét mới đến được vườn xoài của nhà người ta. Dân vùng nông thôn, miền quê sông nước nên những lần trộm xoài, trộm mận lũ bạn cùng xóm tôi thời trẻ hầu như đứa nào cũng từng có một vài lần vào vườn người ta nghịch.

Đêm đó cũng vậy, nhưng không hiểu sao đêm đó tôi và thằng Trung lại chọn khu vườn đó để trộm xoài nữa, vì ngày trước nghe đồn cái vườn đó có ma nên chủ vườn không bao giờ ra thăm vườn vào ban đêm, cũng chính bởi vì điều đó mà vườn chỗ khác hay bị mất trộm về đêm lắm nhưng chỉ riêng vườn xoài nhà ông Năm Lãnh là tuyệt nhiên không hề mất trộm dù là không có ai canh đêm như những vườn khác.

Trở lại hiện trường, nói đoạn tôi lên tiếng gọi vọng xuống từ trên cây.

- Soi lên trên dùm tao cái, có thấy cái nồi gì đâu mà hái.

- Ờ ờ, biết rồi.

Hai thằng vẫn cứ nói chuyện rôm rả vì biết chắc là cái vườn xoài này người canh chỉ thăm nôm vào buổi sáng, thằng Trung soi đèn đến đâu là tôi liền trèo đến đó hái rồi quăng xuống đất cho nó lượm.

Khi soi được một lúc, nhìn từ trên cây tôi nhìn ở xa xa thấy có một cái bóng đèn to đùng đang từ từ tiến lại gần bên đây, vì là khu vườn ngăn cách mỗi dãy xoài là một cái mương nhỏ, mà cái ngọn đèn ấy thì ở cách chỗ tôi là hai ba cái mương lận, nhưng không biết bằng cách nào mà cái lồng đèn ấy lại nhẹ nhàng lơ lửng đi qua cả mấy mương một cách dễ dàng như thế nó đang bay vậy, không nghĩ nhiều tôi mới nhìn xuống dưới đất chỗ thằng Trung đứng mà kêu.

- Thôi chết, có người nhà người ta ra hay gì rồi mày ơi, chuồn lẹ đi.

Tôi gọi thằng Trung mãi nhưng nó không trả lời tôi mà nó cứ ấp úng không nói nên lời.

- C...cái… cái… cái gì vậy… nó… nó… ngồi cạnh mày kìa Long.

- M… mày nói gì vậy Trung?

Nó đứng dưới vừa soi vừa rung rung chỉ tay về hướng đèn pin của nó. Lúc này tôi mới kịp nhìn thấy thứ mà nó đang chỉ. Một người phụ nữ ngồi chình ình trên ngọn cây, tôi nhìn thấy rõ người đàn bà mặc chiếc áo bà ba còn rách vai, gương mặt nhợt nhạt nhìn tôi nhoẻn miệng cười, tiếng cười khanh khách làm lao xao cả cái cây tôi đang đứng ôm mình trên cao, khoảng cách giữa tôi và người đàn bà xa lạ đó chỉ khoảng tầm hơn hai mét thôi nên tôi nhìn rất rõ cái khuôn mặt đó.

“đùng đùng”

Tiếng những trái xoài non rơi xuống mương ì đùng như pháo nổ làm tôi và thằng Trung giật mình.

- Ma, ma…

Thằng Trung gân cổ la lớn rồi vứt bỏ cả thảy hết mấy trái xoài mà tôi vừa hái khi nãy hết xuống đất rồi bỏ chạy thụt mạng, riêng tôi vẫn đứng trên cây cùng người đàn bà đó mà không thể làm gì được, miệng tôi ú ớ không nói được nên lời đứng trân trân người ôm nhánh cây to mà run rẩy, cái lồng đèn khi nãy cũng từ từ tiến đến gần chỗ tôi.

Cho đến khi người đàn bà ấy bắt đầu đưa tay lên định chòm tới túm lấy tôi thì tôi mới vựt dậy mà phóng đại xuống mương rồi cố lấy hết sức mà chạy khỏi nơi đó, về được tới nhà là nằm lăn ra thở như điên.

Sau lần trộm xoài đó tôi và cả thằng Trung nằm bệnh li bì xuống cả tuần lễ mà không đi nổi, chân tay bầm tím hết cả lên mà không rõ nguyên nhân, từ đó về sau hai thằng tự nhủ không bao giờ dám đi trộm xoài vào ban đêm nữa.

---End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro