Chương 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người tiều phu ngước nhìn tôi, để lộ khuôn mặt giản dị và đầy thăng trầm dưới chiếc mũ tre.

"Huynh đệ, ba mươi dặm về phía Tây là Động Tiên, ngươi tới đây để học à?"

Tôi mỉm cười và trả lời: "Chính xác, cảm ơn đã cho ta biết."

Người tiều phu rời đi, còn tôi bay vào mây mù và bay đến hang Tam Tinh. Chỉ một lúc đã tới nơi

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi có chút ngạc nhiên, hoang vắng, đổ nát và hoang tàn, cổng núi cũng đang mục nát.

Tổ Bồ Đề... Ngài đi đâu rồi?

Danh tính của vị thần này là một bí ẩn trong tam giới, ông có sức mạnh thần kỳ to lớn và đã dạy dỗ nhiều đệ tử, tuy nhiên không ai có thể biết ông đến từ đâu.

Tôi đi dọc theo cửa núi, đây cũng là con đường mà sư huynh tôi đã từng đến đây.

Sư huynh kể cho chúng tôi biết rằng sư huynh đã vượt biển và cuối cùng cũng đến đây, sau đó gặp một người tiều phu dưới chân núi...

vân vân!

Vậy là xong, có một chi tiết tôi không để ý, và quả thực có vấn đề ở đây!

Dưới chân núi , những làn điệu dân ca Hoàng Đình vẫn bồng bềnh trong sương mù.

Tôi đứng trước người tiều phu và bình tĩnh nói:

"Bây giờ tìm được ngươi rồi, ta nên gọi ngươi là Bồ Đề Tổ, hay là Yêu Quái mặt trắng?"

Người tiều phu bỏ mũ ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, cười khúc khích nói: "Đúng vậy, ngươi đã tìm được địa điểm đầu tiên, ta muốn biết làm sao ngươi phát hiện ra ta có vấn đề."

"Đơn giản thôi. Một tiều phu bình thường không thể sống được hàng trăm năm!"

Nó gật đầu khẳng định: " phần thưởng đầu tiên, ta có thể giúp ngươi trả lời một điều."

Đây chính là thứ tôi cần bây giờ, tôi nhanh chóng hỏi: "Sư huynh của ta đã xảy ra chuyện gì? Ai là thật, con khỉ chết đuối dưới biển hay Tôn Ngộ Không sau này?"

"Không có thật giả, con khỉ quả thật đã chết trên biển, nhưng con khỉ đi theo cũng chính là Tôn Ngộ Không. Ta chỉ có thể nói, thật giả, sinh tử, đều là lẽ thường tình ở Tam Giới ."

"Ngươi có thể nói rõ ràng hơn."

"keke... Con khỉ sau khi chết, một tia tư tưởng của nó vẫn còn sống. Ta đã giúp luồng tư tưởng này quay trở lại thế gian, tự xưng là Tổ Bồ Đề, dạy hắn các kỹ năng."

Tôi thu thập suy nghĩ của mình: "Tại sao ngươi lại làm điều này?"

Hắn nói: "Con khỉ đó là quân cờ quan trọng của ta. Ta phải để nó theo con đường Tây Thiên lấy kinh theo sự sắp đặt của ta."

Tôi nghiến răng chỉ vào hắn: "Vậy ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu của ngươi à?"

"Hehe , Đúng vại ." Hắn nhanh chóng thừa nhận.

"Vậy mục đích của ngươi là gì..."

Chưa kịp nói xong, tôi đã thấy miệng mình như bị chặn lại, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Nó cười khẩy nói: "Câu hỏi của ngươi rất nhiều, muốn biết đáp án thì cứ đi tiếp. Ta chỉ mong ngươi đi đến cùng và không gục ngã."

Nói xong, quái vật mặt trắng trước mặt biến mất, miệng tôi trở lại bình thường, lúc này trong không trung vang lên một giọng nói:

"Đừng gọi ta là quái vật mặt trắng, ta có tên, ta tên là Cổ."

Chương 8

Cổ ? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này trong Tam giới.

Trường An rất sôi động, hai bên đường có quầy hàng, cửa hàng, tôi mặc đồ trắng đi giữa đám đông.

Hôm nay là ngày mười lăm, đa số người dân Trường An đều tin vào Phật giáo và thờ Phật, họ đi theo nhóm đến chùa thắp hương.

Ngôi chùa lớn nhất Trường An đã được hoàn thành cách đây 5 năm, mọi người xung quanh đều nói rằng đang chờ một vị cao tăng trở lại cứu thế.

"Thử vận ​​rủi của một chữ, trăm quẻ, trăm linh".

Một giọng nói từ bên đường khiến tôi phải dừng lại, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một ông thầy bói già, mặc áo vải xám, ngồi trước một chiếc bàn đổ nát.

"Thiếu gia, gần đây ngài có gặp rắc rối không?" Ông ta nhìn thấy tôi đi ngang qua liền ngăn lại.

Tôi tự nghĩ, điều đó không chỉ khó chịu, mà bây giờ tôi đang gặp rắc rối lớn, nó hiện rõ trên mặt của tôi

Chẳng qua là cách thu hút kinh doanh của thầy bói, nên tôi không muốn liên quan gì.

"Thiếu gia toàn thân có khí tức của nước, giống như người đàn ông của biển cả."

Câu này thu hút sự chú ý của tôi và nghe có vẻ quen thuộc . Tiến về phía trước, tôi mỉm cười nói: "Ngươi nhầm rồi, ta là người miền núi."

Ông lão vui vẻ trả lời: "Thiếu gia, không cần phải lừa dối chính mình."

Tôi ngồi đối diện, ngẫu nhiên ném mấy đồng bạc lên bàn, thấy mắt hắn sáng lên.

"Được rồi, ngươi có thể bói cho ta một quẻ bất kỳ."

Tôi không phải muốn bói toán, nhưng tôi càng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Ông lão bình tĩnh đút tiền vào túi, giả vờ tính toán hồi lâu rồi nói:

"Thiếu gia chắc chắn sắp thi cử và đang lo lắng về việc trượt kỳ thi làm quan. Hơn nữa, gần đây thiếu gia đang yêu một cô gái. Tôi nói đúng không?"

Tôi có chút không nói nên lời, hắn nói cái gì cũng không đúng, quả thực là một lang băm.

Cả hai người đều im lặng một lúc, sau đó tôi trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, đồng thời toát ra một tia sát khí

"Chuyện này... Lão phu đã làm ngài tức giận sao?" Hắn có chút bối rối.

Hít một hơi thật sâu, tôi nói với giọng đe dọa:

"Lời nói của ngươi đều không đúng! Tin hay không thì tùy, ta sẽ phái người tới phá quán của ngươi, đuổi ngươi ra khỏi thành."

"Ôi, thưa ngài, xin hãy tha mạng cho ta. Lão già này chỉ muốn kiếm ăn thôi. Nếu không... ta sẽ trả lại tiền cho ngài." Ông lão liên tục giơ tay lên cầu xin tôi thương xót.

"Hãy để ta hỏi ngươi một câu. Tại sao ngươi lại nói như vậy khi lần đầu gặp ta?"

Lão già vội vàng đáp: "Ta chỉ là tùy tiện học một quyển quẻ, ra ngoài xin ăn. Về phần vừa rồi thấy thiếu gia tức giận, ta cũng không biết nói như thế nào."

Hắn ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, đột nhiên nói:

"Thưa thiếu gia, chúng tôi, những thầy bói ở Trường An, đều coi mình là đệ tử của Phật . Những gì tôi nói vừa rồi từng học được từ một ông già, ông ấy đã nói rằng mình từng bói toán cho Long Vương. Điều này khiến toàn bộ Trường An kinh hãi phải . Có gì xin ngài thứ lỗi .

Tôi hóa gió bay đi, chẳng trách cảnh tượng vừa rồi trông quen quen, năm đó Tĩnh Hà Long Vương đến Trường An bói toán, năm đó ông ấy cũng mặc áo trắng.

Giữa mây mù và sương dày đặc, tôi đã đến sông Hắc Thủy trong vòng vài giờ. Dòng sông ở đây vẫn đen như mực, thậm chí còn đen hơn lúc chúng tôi tới .

Nghe đồn là do Rồng đến dòng sông này nên mới trở nên như vậy, nhưng nó đã bị đuổi đi, làm sao còn có thể...

Hai bên bờ sông không có một ngôi nhà nào chứ đừng nói đến ngư dân nên tôi cảm thấy cần phải hỏi thăm.

Tôi hóa thân thành một người qua đường bình thường, đến gõ cửa một ngôi nhà ở làng gần đó, khi xin nước, tôi cố tình hỏi thăm về sông Hắc Thủy để tìm hiểu

"Ồ, ngươi hỏi dòng sông Hắc Thủy năm năm trước sao? không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại, xóm chúng tôi cũng không ai dám tới đó, nghe nói ở đó có Yêu Quái

Tôi trả lại bát nước cho họ và nói lời cảm ơn, sau khi cả nhà vào đi nhà, sắc mặt tôi tối sầm.

Tôi lại vô hình đến thư viện và tìm biên niên sử của quận.

Lật lại ghi chép về sông Hắc Thủy có ghi rõ - Vào năm Chính Quan thứ mười lăm của nhà Đường, bên ngoài huyện Thanh Thủy, dòng sông hoàn toàn chuyển sang màu đen, chính quyền huyện ra lệnh cho người dân không được đến gần.

Vào năm Trinh Quán thứ mười lăm, con rồng đã đến đây, lẽ ra dòng sông lẽ ra đã chuyển sang màu đen từ lâu.

Tôi chợt nhớ năm đó - chúng tôi đã đến đây.

Chẳng lẽ nước đen có liên quan gì đến chúng tôi sao?

Trở lại bờ sông Hắc Thủy, tôi kích hoạt Pháp Nhãn Phật giáo nhìn vào bên trong, cảnh tượng này khiến bụng tôi cồn cào.

Có hàng tỷ con sâu đen dưới sông!

9

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự kỳ lạ trên sông không phải do yêu quái gây ra mà có liên quan đến việc chúng tôi đến.

Tôi không muốn nhìn xuống dòng sông nữa nên nhanh chóng rời đi

Con sông này làm tôi nhớ đến một manh mối liên quan đến con sông khác, nó còn bí ẩn hơn.

Ở Vương quốc Tây Lương của phụ nữ, sông Zimu uốn khúc và bao bọc cả đất nước, giống như một người mẹ ôm con, đất nước này rất kỳ lạ, họ đều là phụ nữ và không có đàn ông.

Bên bờ sông, một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ đậu ở đó chờ du khách, hồi đó tôi và sư phụ, 3 vị sư huynh đã đến Nữ Nhi Quốc trên chiếc thuyền nhỏ này.

Lúc đó người chèo thuyền không nói với chúng tôi rằng nước sông không uống được. Điều này dẫn đến việc họ uống nhầm nước sông và xảy ra chuyện mang bầu

Bây giờ nghĩ lại, người phụ nữ đó thật sự rất tệ, biết có vấn đề nhưng lại không nhắc nhở.

Tuy nhiên, tốt hay xấu không quan trọng, bởi vì cô ấy hoàn toàn không phải là con người.

Tôi bước lên thuyền chào :

"Cổ, chúng ta lại gặp nhau."

Hắn ta không thèm nhìn tôi, tựa mình vào chiếc thuyền gỗ với bộ quần áo rách rưới.

"Khá nhanh. Ngươi lại tìm thấy ta. nhanh quá."

Tôi cũng vén quần áo lên, ngồi lên ván thuyền: "Không biết lần này ngươi có thể trả lời thêm cho ta một số vấn đề được không?"

"Haha, được rồi, mau hỏi đi."

Lúc đầu tôi nghĩ Cổ là một con yêu quái đầy âm mưu, nhưng sau hai lần tiếp xúc, tôi thấy rằng có một số khía cạnh của hắn ta khá đơn giản.

"Sông Hắc Thủy, có liên quan đến sư phụ và huynh đệ chúng ta không ?"

Cổ trả lời tôi bằng giọng của một bà già: "Tất nhiên, chính sự xuất hiện của các ngươi đã gây ra sự biến đổi ở đây."

"Nhưng chúng ta đã không làm gì cả."

"Ngươi không cần làm gì cả, ngươi giống như một vũng thuốc độc, đi đến đâu cũng đầu độc."

"Không thể nào! Có phải do ngươi làm không?"

Cổ không trả lời tôi, hắn chậm rãi đứng dậy, giống như một bà già, khom người nhìn về phía sông Tử Mộc.

"Ngươi có biết ta vì sao lại xuất hiện ở Tử Mộc Hà không? Ngươi có hiểu được bí mật ở đây không?"

"Nếu ngươi sẵn lòng nói chuyện, ta rất muốn nghe."

"Trên thế giới này có sinh tử, có âm dương, nhưng ở đây chỉ có nữ, không có nam."

"Vì sao?"

"Cho nên, đây là ta nhắc nhở ngươi. Có thứ gì đó không tồn tại. Hay nói cách khác, nó cũng đang thiếu thứ gì đó."

"Thứ đó... là ngươi sao?"

"Đúng vậy." Nó vui vẻ thừa nhận: "Cho nên âm dương cân bằng đã bị phá hủy, thế giới này trở nên bệnh hoạn."

"Thực ra ngươi là ai?"

Cổ suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn tôi, tôi thực sự nhìn thấy nỗi buồn trong mắt hắn.

"Ngươi quên tên ta nhanh thế à?"

"Ta chưa bao giờ biết gì về ngươi."

"Không, trong tam giới mọi người đều biết cái tên này, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi"

Cổ và con thuyền biến mất, để lại tôi bồng bềnh trên mặt nước.

Tam giới mọi người đều biết, điều này sao có thể, chẳng lẽ nổi tiếng hơn Ngọc Hoàng và chư vị Phật Tổ

Tôi lập tức cảm thấy như mình đã bế tắc, bởi vì lúc này tôi nghĩ đến một cái tên mà mọi người trong ba thế giới đều biết——

Bàn Cổ!

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro