Chuyen cua nuoc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của nước

Thái Hà

Vì phải giải quyết một số rắc rối về giấy tờ nên nó vào học muộn hơn các bạn ba ngày. Lớp nó là lớp điểm của trường. Trày da tróc vảy lắm nó mới được có tên trong danh sách của lớp này qua một kì thi căng thẳng. Buổi đầu tiên đến lớp, mọi người dường như đã làm quen với nhau hết rồi. Khi cô dẫn nó vào, mấy đứa ngồi gần nhau chụm vào, nhìn nó, xì xào và cười cười. Nhưng có vẻ gì đó lạ lắm?

Một học kì qua, nó cũng như bao đứa học sinh khác, cũng làm quen, cũng lao đầu vào học, cũng tán phét khi có thể. Thế mà cả lớp chẳng ai đối xử với nó như với một đứa bạn bình thường. Xăm xoi, ngấm nguýt, thậm chí có những cái bĩu môi khi nó đi ngang qua. Mãi rồi nó mới biết thì ra mọi người nghĩ nó là cái đứa phải xin xỏ, chạy chọt vào lớp này. Đơn giản là do nó đã vào lớp muộn ba ngày.

Chưa biết lí do thì nó trăn trở, khổ sở lắm. Nhưng biết rồi thì nó thấy hẫng. Và ức nữa. Thời gian đầu, nó cũng cố gắng để chứng tỏ khả năng của mình, để xóa hết mọi sự hiểu lầm. Nhưng về sau, nó như bị ?onhờn? thuốc. Với nó, những lời nói móc, chê bai, những lời xì xào, ngấm nguýt cũng chẳng có nghĩa lí gì. Càng giục nó làm nhanh, nó lại càng cố tình rềnh ràng. Càng cấm đoán nó, nó lại càng cố làm cho kì được. Mọi người bảo nó học chỉ vì điểm, đã thế nó lại càng lao đầu vào học, học ngày học đêm. Người ta nói có ?ovênh?, ừ thì ?ovênh?, khiêm tốn thì khó chứ ?ovênh? thì dễ ợt. Nó tập một tuần là làm được ngay. Càng ngày nó càng vênh tợn.

Bây giờ thì nó còn được gắn thêm tính ?otrơ?. Nó trơ thì cũng trơ thật, nhưng trơ không có nghĩa là nó không buồn. Giờ ra chơi, nó hay trèo tường vào khu vườn trường đã bỏ hoang từ lâu. Tường kín vây quanh, cây cối lại rậm rạp, chẳng sợ ai dòm ngó, nó thường chui vào một góc và ? khóc. Chẳng hiểu từ bao giờ nó học được cách khóc lạ thế. Không nghẹn ngào, không sụt sịt, nước mắt cứ thế chảy ra, lăn dài trên má. Hình như không phải nó đang khóc mà chỉ là nước mắt đầy quá mà tràn ra thôi. Được một lát là nó lại trèo tường ra, lại vào lớp, lại ?ovênh? như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cuối năm, cô giáo chủ nhiệm giao cho nó chức tổ trưởng, mặc sự phản đối của cả lớp. Thế là nó làm tổ trưởng, không một chút hồi hộp hay hào hứng. Công việc tổ trưởng cũng khá đơn giản. Hàng ngày nó chỉ phải kiểm tra bài tập, đánh dấu những ai vi phạm kỷ luật.

Nó là một tổ trưởng khá gương mẫu và nghiêm khắc. Vì thế, cô giáo luôn xếp những thằng con trai nghịch ngợm vào tổ nó. Trong đó có Hoàng. Hoàng luôn là người đầu têu ra mọi trò vui của lớp. Thiếu Hoàng một ngày, cả lớp xôn xao, còn nó thì khác. Nó có nghỉ học cả tuần chắc cũng chưa ai hỏi han đến nửa lời. Hoàng khá thông minh nhưng học hành lại quá lãng tử. Hôm ấy, cô giao bài tập tiếng Anh đặt câu với cặp quan hệ từ ?otuy?nhưng?. Theo lệ thường, nó kiểm tra bài của Hoàng. Lần này Hoàng làm đầy đủ, thật lạ. ?oTuy ông Hoàng đã già nhưng ông Hoàng vẫn đẹp trai?. Nó phá lên cười, chưa bao giờ nó thoải mái như thế. Đã lâu rồi, nó luôn cố giữ cái khuôn mặt thản nhiên, lạnh lùng và vô cảm. Hình như suýt nữa nó quên mất cách cười. Mọi người dồn ánh mắt về phía nó. Có thể lát nữa, bọn con gái lại có thêm đề tài để đưa chuyện nhưng nó mặc kệ.

Nôen, lần đầu tiên trong đời nó nhận được một món quà. Tan học, Hoàng chạy theo và đặt vào tay nó một hộp quà kèm lời chúc Giáng Sinh vui vẻ. Sững sờ, nó chẳng kịp nói lời cảm ơn. Nhưng nó vui lắm. Một ai khác có thể cũng vui nhưng chẳng vui như nó khi nhận một món quà. Tại sao à? Bạn đã bao giờ chịu cảm giác lạc lõng khi mọi người cùng nhau vui đùa còn mình thì lủi thủi một góc chưa? Bạn đã bao giờ có cảm giác tủi thân khi mình nói bất cứ điều gì, làm bất cứ việc gì đều bị phản đối chưa? Nó thì có đấy. Hoàng đã cho nó cảm giác được sẻ chia từ một người bạn khi một mình nó đang phải ngồi trên chiếc bập bênh mà bên kia là cả bốn mươi ba con người.

Cô chuyển chỗ cho Hoàng xuống ngồi cạnh nó. Nó vui vui nhưng vẫn tỏ ra thật bình thường. Hoàng dạo này chăm chỉ làm bài tập hơn, và cũng ít ra khỏi chỗ hơn. Hai đứa thỉnh thoảng trao đổi bài, nói chuyện vu vơ và chơi cờ carô. Nó rất thích được giảng bài cho Hoàng, không phải vì nó được lên lớp người khác mà bởi vì Hoàng lúc ấy trông rất hiền, ngô ngố khác hẳn với Hoàng của mọi ngày. Hoàng thường sửa giúp nó cái bút bị tắc mực, nhắc nó cái mũ để quên dưới ngăn bàn. Nó rất thích cái cách sửa bút của Hoàng, chỉ cần mài mài đầu bút lên tóc là mực chảy đều ngay. Lần nào gội đầu nó cũng thấy bong bóng dầu gội nhuộm màu xanh nhàn nhạt, hay hay, lâu lắm rồi nó không vào vườn trường nữa.

Ngày 8/3, nó bị sởi, phải nằm bẹp ở nhà. Lúc này ở lớp chắc bọn con trai đang lăng xăng thổi bóng, kê bàn ghế. Bọn con gái thì tha hồ nhận hoa, nghe ca nhạc cây nhà lá vườn và tận hưởng triệt để sự galăng đột xuất của bọn con trai. Giá mà nó được đến lớp bây giờ nhỉ? A, mà nó đến lớp lúc này để làm gì cơ chứ. Nó chẳng bao giờ nhận được một bông hoa nào, nếu có thì chỉ là hoa phát chẩn. Nó cũng không muốn thấy bộ mặt ỉu xìu, miễn cưỡng của đứa con trai nào xấu số vì phải tặng hoa nó. Ở nhà đâm ra lại hay.

Chợt nó nghe thấy tiếng chuông cửa. Mẹ nó chạy ra, hé cổng sắt. Tiếng bản lề gỉ ?okin kít? nghe thật ghê tai: ?oCháu chào bác ạ, bác ơi, cháu đến thăm bạn Giang. Bạn Giang đã đỡ chưa ạ??. Giọng Hoàng. Chắc chắn! ?oBạn Giang bị sởi, dễ lây lắm cháu ạ!? Ôi mẹ ơi! ?oBác an tâm, hồi bé cháu đã bị sởi rồi ạ?. Phù! Nó không còn nhớ mẹ nó và Hoàng đã nói những gì. Nó chỉ nhớ trước khi về, mẹ dẫn Hoàng vào phòng nó. Chẳng hiểu sao lúc đó, nó lại kéo vội chăn lên, nhắm tịt mắt lại và giữ cho hơi thật đều đặn như thể nó đang ngủ li bì. Cho dù trái tim nó đang đập thình thịch còn hai tay tuy đã nắm chặt nhưng vẫn run run. Lúc Hoàng về rồi, hai má nó vẫn ran ran còn người nó vẫn nóng bừng lên.

Mấy hôm sau, nó khỏi ốm. Những hạt đỏ li ti trên mặt và tay chân nó đã lặn hết. Nó cố đạp đến trường thật nhanh, chưa bao giờ nó lại có cảm giác hào hứng khi đến lớp như thế. Ấy vậy mà hôm đó Hoàng không đi học. Nó không hề biết rằng trước đó Hoàng chưa bao giờ bị sởi.

Ngày chia tay cuối cấp, nó chẳng nói một câu nào. Đợi đến khi mọi người trong lớp về hết nó lại lén trèo vào vườn trường. Đã lâu rồi nó không vào đấy. Nó lại ngồi vào một góc và khóc. Có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng nó dần dâng lên rồi trào ra, vỡ ra thành tiếng nấc. Hai mắt nó cai xè rồi mờ dần đi, nước mắt cứ thế nhòe dần, nhòe dần. Cho dù nó cố mím chặt môi và không chớp mắt thì cũng không ngăn được tiếng nấc. Người nó run lên, lâu lắm rồi nó mới khóc như thế, khóc như bình thường. Kiểu khóc mà nó đã từng quên.

Có lần nó đã nghe kể câu chuyện của nước. Nước vốn là nước, lỏng và chẳng hề có hình dạng. Nhưng khi người ta đặt cốc nước vào tủ lạnh. Nước sẽ đông lại và đóng thành đá, chai lì và cứng chắc. Nhưng rồi, khi ta đặt đá vào môi trường ấm áp, đá sẽ lại tan chảy ra, trở về làm nước như ban đầu. Nó thích câu chuyện của nước bởi hình như nó cũng giống nước, hình như nó cũng từng trở thành đá lạnh và hình như nó đã lại trở về là nước. Nó cũng không chắc nữa. Dù sao nước vẫn chỉ là nước mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro