End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi bạn mất đi một nữa tâm hồn, một nữa trái tim, một nữa hơi thở, bạn không còn Khát vọng sống.



Qua đến ngày thứ 9 thì tôi mới chợt nhớ Anh không về, cầm điện thoại trong tay, ngày ngày tôi vẫn gởi đến Anh cái clip đồi trụy biến thái, nhưng tôi không dám gọi cho Anh, Anh không bao giờ cho phép tôi gọi cho Anh dù có chuyện gì cấp bách xảy ra, quản lý cũng không thể biết Anh đi đâu, làm gì, Anh luôn là con người bí ẩn của chúng tôi...


Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, lòng xốn xang như có chuyện chẳng lành, tôi hình dung ra đủ thứ tai nạn mà tôi từng đóng trong phim, những phân cảnh làm cho thước phim trở nên gay cấn để cuốn hút dân tình...




Tối... tôi ngồi trong phòng đến tận khuya, không thắp bất cứ ngọn đèn nào, trong bóng đêm tôi cảm thấy lạnh quá, nhưng tôi không thèm mặc đồ vào, tôi đã quen với việc trần truồng khi ở trong nhà mất rồi...



Anh đem lại thật nhiều cảm xúc cho tôi, cùng những cung bậc tình yêu ngọt ngào và cay đắng... Tự dưng vào khoảng thời gian này, tôi tự nói với lòng, chỉ cần Anh về, tôi sẽ nhào đến bên Anh, như cô vợ bé bỏng chờ ngày chồng về vì công tác xa nhà.



Tôi sẽ trao Anh một nụ hôn đầy thương nhớ. Giờ thì tôi hiểu tại sao những phân đoạn hôn hít trên phim kéo dài, có lẽ thước phim đó diễn viên diễn không đạt, hay là tại tôi không đạt được cảnh giới đó...



Tôi sẽ thì thầm bên tai Anh, là:



Em yêu Anh!... Em đã yêu Anh từ trước khi Anh nói yêu em mất rồi... sao lần đó em không đáp lại, chính vì em sợ... mọi thứ, nhất là việc Anh không chấp nhận em. Một lần tình yêu tan vỡ, sẽ không thể yêu lần hai bởi đau đớn vì vết thương trong tim...



Nhưng Anh không thể biết đâu, Anh chính là tâm hồn, là trái tim, là sự sống của em, để em muốn được mãi mãi bên Anh, dù chỉ được làm tình nhân của Anh, em sẽ giữ lại mọi thứ từ em dành cho Anh, bởi em thuộc về Anh từ ngày em nói ra ước mơ của mình rồi...



Những ý nghĩ ủy mị mà cha mẹ bắt em bỏ đi, em bỏ... Nhưng Anh lại muốn em thế, em không thế... Có những thứ em không muốn, như việc Anh biến em thành phụ nữ trước Anh. Không... Em là đàn ông, với cái sở thích kỳ quặc mà Anh đem đến, khơi dậy sức sống trái lệch của em... đôi lúc em tự bào chữa rằng, chẳng có gì sai trái, rồi em lại tự trách mắng mình, đó là điều sai trái...



Em không mạnh miệng nguyện sống với những sai lầm, nhưng em lại thích làm việc sai lầm trước Anh, để nhận lấy sự trừng phạt mà chỉ có Anh mới có thể đem lại cho em... những nỗi đau đớn đến tột cùng, và sung sướng cũng đến tột cùng...


Em sẽ nói với Anh những lời sến súa mà em đã từng thề không bao giờ nói ra, dù Anh có hành xử em với kiểu nào dã man nhất... bởi em thích để Anh phải nhức đầu vì nhớ đến em...



Tôi gục xuống, dừng lại mọi lời nói trong tâm trí mình, phút chốc lại giật nảy mình khi chuông điên thoại reo vang, tôi nhìn vào, số quản lý hiển thị khiến tôi thở ra, bắt máy...



*.........*



Tâm tư tôi xáo trộn, tôi buông điện thoại, vơ vội bộ quần áo lao nhanh ra ngoài... tin Anh về rồi khiến tôi lại đau đớn, khi Anh về trên chiếc xe tang...



--



Anh ra đi bất ngờ không có nguyên do... tôi cũng chẳng buồn thắc mắc.



Tôi nhốt mình đúng một ngày bên cái xác không hồn của Anh, trầm ngâm không có một thứ gì chứa trong đầu... Tôi đi loanh quanh bên Anh... chào tạm biệt Anh bằng nỗi đau từ đáy tim và những dòng nước mắt, cùng thanh âm của tiếng khóc tang thương...



Mọi việc xong xuôi thì cũng là lúc tôi không thể đứng dậy nỗi nữa, tôi từ chối đi bệnh viện, viện cớ mệt mỏi... nhưng dù sao thì hiện tại sức khỏe tôi không thể cho tôi phản đối lại quản lý...



Bác sĩ bảo tôi đến trễ quá, chỉ còn hai tháng sống... tôi gượng cười bỏ trốn về nhà... căn biệt thự trong một ngôi làng mang tên "Thiên Đường" chờ Anh đến đón tôi...



Hằng ngày tôi lại phải đối diện với sự đau đớn cùng sức khỏe suy yếu dần, nhưng tôi vẫn chăm chỉ làm động tác mở rồi gắn khóa mà Anh muốn, để lần cuối tôi làm trọn bổn phận mà Anh mong muốn từ tôi...



--



Hôm nay một ngày trời trong xanh, không khí có hương thơm ngào ngạt của cây cỏ cùng đất, như ngày còn ở trong làng thuở bé. Tôi đứng dậy, cố gắng bước đến tủ, mở rộng ra, lấy cái váy caro mặc vào người, xỏ chân vào đôi giày cao gót màu đỏ, tôi soi mình trong gương...


Chẳng có gì hấp dẫn, thế sao Anh lại thích...Tôi mỉm cười, sở thích của Anh thật kỳ quặc, nhưng sở thích của tôi còn kỳ quặc hơn...



Tôi bước chậm rãi, rời khỏi nhà, qua con đường phía sau, nơi tôi từng chạy trốn Anh, chẳng có gì là lạ với ở đây... Tôi nhìn thấy những chàng trai như tôi, trong những ngôi biệt thự biệt lập mà tôi đi ngang qua...


Chủ nhân ngồi ở ghế, còn chó thì dưới đất bên cạnh ngó nhìn... rồi có nhà thì chủ nhân đang cho chó ăn... còn bắt mắt hơn là chủ nhân đang cỡi chó ngay ngoài vườn... trên ghế đá...



Tôi lại bật cười bước tiếp, lên con dốc cao, rõ ràng tôi thích được đứng trên cao, nhìn xuống để thấy mọi thứ trong tầm mắt mình... Tôi bước đến mộ anh, ngôi mộ xanh cỏ, tôi ghét đá hoa cương, nó bóng đến độ soi rõ thân thể trần truồng của tôi, và làm tôi đau thốn khi Anh giở trò lôi tôi xuống đất mà hành sự...



Tôi bước đến, trước mặt Anh, từng bước điệu nghệ vững chắc trên đôi giày cao gót, gió trên cao lồng lộng thổi tốc cái váy ngắn của tôi... dưới ánh nắng vàng soi rọi, tôi nhẹ nhàng nhấc khẽ một chân lên, tạo thế đứng gợi cảm nhất...



Anh thấy rõ rồi đó... Em vẫn thuộc về Anh!



Tôi xoay người, thấy ánh sáng phản chiếu từ cái khóa vàng, cùng những viên đá lấp lánh trên khóa nơi hậu môn tôi soi rọi vào tấm hình của Anh trên bia mộ... Tôi mỉm cười nằm xuống, trên nấm mồ xanh cỏ, khép mắt lại...



Nếu như có ai cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước... như các bạn biết rồi đấy...



Tôi là một người đàn ông trước Anh, chứ không phải là một đứa trẻ trâu, chỉ biết làm theo lời người ta nói...



Vĩnh biệt... tình yêu của tôi, cuộc sống của một ngôi sao... Thật sự đấy, ngôi sao khi nhìn gần thì cũng chỉ là một khối thạch sần sùi...



Giờ đây... tôi không muốn làm ngôi sao, tôi chỉ muốn làm Pha lê, một thứ thủy tinh có chứa hàm lượng chì độc hại...



Goodbye my love...




Viết xong lúc 10:23AM12 - 4 - 2016.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro