truyen ngan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"

Cho đến khi trước mặt là một đống vỏ trứng cút lộn cao ngất, Hà mới ngẩng phắt lên, mặt mũi cực kỳ nghiêm trọng:

- Thôi chết rồi...

- Sao? - Nguyên hốt hoảng. - Mày đừng có bảo mày đau bụng đấy!

- Đau gì mà đau. Hừ, Nguyên kiết xu tự nhiên dẫn đi ăn. Lại không thèm nói gì từ đầu đến giờ!

- Ơ thì... được ăn là tốt rồi còn gì!

- Còn lâu! Mày có nhớ cái hôm khủng bố Thành cong một bữa bét nhè, mày nói là bởi mày đang giữ một bí mật của nó!

- Đấy là nó thích mày!

- Thế mà ăn xong mày mới nói, làm tao xấu hổ không để đâu cho hết! Nên sau đấy tao đã quyết định: trước khi ăn thì phải biết rõ là ai chủ chi và vì lý do gì! Mỗi tội lần này... hơi quên!

- Từ từ đã. - Nguyên đỏ mặt. - Tao sẽ nói mà!

- Tao nghi mày lắm. - Hà tiếp tục. - Suốt từ đầu năm đến giờ hôm nào mày cũng lải nhải bài Kachiusa từ đời các cụ, tao can không được. Đùng một cái sáng nay mày lại bảo từ giờ trở đi mày thích Mưa rơi cuối tuần của Hoàng Bách. Mà cái bài đấy thì cũng có từ đời tám hoánh nào rồi!

- Thì là...

***

Nguyên có một lúc - được tính bằng thời gian Hà xơi hết 10 nem chua rán - để "thì là" vì sao nó thích bài Kachiusa cùng một vẻ mặt "theo dòng lịch sử"!

- Ngày xửa ngày xưa, từ hồi tao còn học... lớp 3, tao cực kỳ thần tượng anh lớp trưởng lớp 5A. Hm, theo từ ngữ bây giờ thì anh í được gọi là hotboy đấy: trông rất hay, học giỏi, đá bóng tốt, làm liên đội phó nữa! Chính lần thi Học sinh thanh lịch, anh í đã hát bài Kachiusa.

- Thế là mày thích bài í từ hồi đó? - Hà suýt nghẹn.

- Ừ! Tiếc là khi anh í lên cấp hai thì coi như bặt vô âm tín...

- Này, mày đừng bảo tao đi tìm xem anh í ở cái xó xỉnh nào giữa gầm trời, nhá! - Hà nhìn nó đầy khiếp đảm.

- Không, tao chả rồ dại thế. Nhưng mày biết vì sao tao chuyển sang thích Mưa rơi cuối tuần không?

- Tao chưa đủ điên để hiểu một đứa như mày!

- Tại vì tao gặp một bạn giống hệt anh í!

- Ở đâu?

- Trường mình.

- Bao giờ?

- Từ... đầu năm.

- A... thế mày chết rồi, Nguyên ơi. Gần hết một năm học, dám giấu anh em à? Chị ơi, 10 bánh bao chiên. Cho chết, cái đồ... ăn mảnh! - Hà lườm nó. - Ơ, mà bạn í tên gì?

- Lớp trưởng - tạm gọi như thế!

***

10 bánh bao chiên - có thể coi là... cái giá để Hà ngồi nghe tiếp câu chuyện của Nguyên.

- Mày ạ, tao cũng không định nói ra đâu. Mà đúng ra là tao cũng sẽ... chẳng có gì đâu, nếu không phải dạo này tao thấy bạn í... hay nhìn tao.

Hà phải tu nhân trần ừng ực để nuốt trôi miếng bánh. Nó tròn mắt nhìn Nguyên khiến con bé vội phân trần:

- Tao không tưởng bở đâu mà! Hôm tao với mày đang tung tăng học đánh cầu lông ở sân thể dục thì bạn í đi qua, quay lại nhìn tao. Lần tao đi qua lớp bạn í thì bạn í chạy ra cửa trông theo. Và bạn í ngó vào khi qua lớp mình.

Hà ngừng ăn, băn khoăn:

- Nguyên ơi, thế giữa chuyện mày thích bài hát kia và chuyện bạn Lớp trưởng này thì có liên quan gì đến nhau?

- Là như này: lúc trước tao chỉ biết rằng bạn í là lớp trưởng lớp C...

- Hử? Cái thằng cao, gầy, trắng xanh, mắt thâm quầng như con ma á?

- Đẹp trai thế mà mày bảo trông như ma! Mày có biết là tao cực kỳ ấn tượng cái mắt thâm quầng ấy không? Đó là con mắt của... học hành chăm chỉ! Phải thường xuyên thức khuya học bài thì mắt mới như thế. - Nguyên nói đầy tự hào. - Mà mày để tao kể tiếp đã. Tao thì trong sáng, mày biết rồi đấy (Hà lại phải tu nước), nên tao chẳng có ý định tìm hiểu gì cả. Tình cờ lúc sáng nay có thông báo cán bộ Đoàn các lớp đi dự lễ kết nạp đoàn viên mẫu ở lớp C! Trong bản tóm tắt nội dung chương trình, tao thấy ghi tên MC là Hoàng Xuân Bách...

- Mày dừng lại để tao kể nốt cho. Đấy chính là bạn Lớp trưởng?

- Đúng, sao mày biết?

- Tóm lại là chỉ vì bài Mưa rơi cuối tuần là bài đinh của Hoàng Bách, mà Hoàng Bách thì trùng tên với bạn kia nên mày thích bài í?

- Chính thế!

- Nhưng không phải mày đãi tao một bữa tuý luý như này chỉ để nghe mày kể huyên thuyên thế chứ?

Mặt Nguyên xị ra (một cân mặt - không kém):

- Bây giờ tao đang muốn làm quen với bạn í mà chẳng biết làm sao!

- Ối mẹ ơi! - Hà rên rỉ. - Này, mày để tao tự trả xiền bữa này, nhá. Tao còn chả có mảnh tình vắt vai nào, làm sao mà quân sư cho mày được?

Đáp lại nó là một âm thanh như vừa khóc vừa hát:

- Ư ư... tao không biết đâu! Tao chỉ muốn làm bạn mà...

***

Tạm biệt chị Cút - Nem - Bao, hai đứa về trú ngụ ở tệ xá của Nguyên .

- Tao nghĩ cứ thẳng thắn là tốt nhất! - Hà đang cố gắng để đúng với vai trò của một cạ cứng (Horoscope phán về nó với Nguyên như vậy) cũng như xứng đáng với... những gì nó đã xơi.

- Ừm... rõ mười mươi là tao đâu có thể nói: tớ muốn làm quen với cậu vì... cậu giống cái anh tớ bồ kết thuở "ấu thơ trong tôi là"?

- Ờ, nghe như kiểu thế chỗ người iu cũ ấy! A, thế nào nó chả biết trò bóng banh! Mày giả vờ nhờ nó dạy dỗ cho vì "tớ phải đi thi đấu cho tuyển nữ lớp tớ".

Nguyên chưa kịp phản ứng thì Hà đã lắc đầu quầy quậy:

- Không được, quá thất sách! Mày đá hùng hục như con trâu, nó sợ chạy mất dép. Phải là một cái gì lãng mạn vào!

- Dưng mờ tao e là tao không hợp với kiểu ví dụ như đâm sầm vào bạn í, rơi tung toé sách vở rồi "xin lỗi" e thẹn - nói chung là mấy trò "made in Hàn cuốc" tương tự. Vừa sến vừa chuối!

Hà gật gù. Đã dốt không phân biệt được giữa "lãng mạn" với "sến+chuối" thì tốt nhất đừng dây vào!

***

2h đêm. Dễ ngày mai bão to, vì "sâu ngủ" Hà vẫn đang chong đèn lục lọi hết đống báo cũ tìm những bài về làm quen kết bạn. Phải có cách nào giúp Nguyên chứ! Không phải tầm thường và thực dụng là vì bữa "nhậu nhẹt" kia, đây là một lý do vô cùng cao cả. Tội nghiệp Nguyên, ai lại đi tâm sự cùng cái đứa đã được mệnh danh "gà như Hà" trong phạm trù tim phổi! Hix, niềm tin của Nguyên làm nó cảm động quá. Nó không thể phụ một tấm lòng trong thiên hạ!

Bỗng mobile của Hà rung bần bật.

- Nguyên, sao gọi giờ này?

- Ôi mày ơi, tao đang làm Toán...

- Mày đừng có vòng vo Tam quốc...

- Hihi, tao nghĩ ra kế này rất hay. Tao sẽ bảo mời lớp í giao lưu với lớp mình nhân một dịp gần nhất là... ngày 1 tháng 6! Thế là tha hồ cơ hội làm việc chung.

- Nghe cũng sáng suốt phết!

- Thế mày nghĩ xem mình sẽ làm những trò gì, ha!

- Xời, đúng nghề tao rồi!

***

Tiết 5 sáng hôm sau, Nguyên lò dò sang lớp C dự lễ kết nạp Đoàn viên mẫu. Nó buồn ngủ rũ rượi vì đêm qua 4h nó mới đi ngủ.

Trong lúc mọi người lục đục đứng lên làm lễ chào cờ, Nguyên khe khẽ dòm bạn lớp trưởng. Trông đĩnh đạc và tự tin quá!

- Nghiêm. Chào cờ, chào!

...

- Quốc ca.

Đoàn quân Việt Nam đi...

Bách mở đầu, để cả lớp hát theo. Lớp này phải hát chay vì không có băng đĩa thu sẵn. Cũng hay hay khi nghe đủ giọng cao thấp trầm bổng hoà vào nhau - rất hào hùng!

- Đoàn ca.

Vẫn là giọng trầm trầm của Bách cất lên và mọi người cùng hát:

- Cùng nhau ta đi lên theo bước đoàn thanh niên đi lên cố gắng xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ...

Ơ... đây là... Đội ca cơ mà! Mắt Nguyên đang díp lại chợt mở ra tròn xoe. Nó cười thành tiếng một cách không kìm chế, quên mất mình đang ở đâu!

Như một phản ứng dây chuyền, mọi người cùng hi ha cười theo.

- Xin lỗi mọi người, tớ nhớ những tháng ngày quàng khăn đỏ quá. Mình có thể làm lại chứ? - Bách chữa cháy. Bản lĩnh đấy, dù tai cậu ấy đang đỏ ửng!

***

Mọi thứ về sau diễn ra nghiêm trang và suôn sẻ như mọi buổi lễ khác. Có điều sau màn cười đó, Nguyên tỉnh như sáo.

Nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn tập trung theo dõi buổi kết nạp. Nó đang bứt rứt và tội lỗi vô cùng. Như thể nếu nó không phải là người bắt đầu thì mọi người đã chẳng cười dây chuyền vậy.

Tính Nguyên là thế: khi mắc lỗi với ai, nó chẳng thể làm gì cho đến khi người ta tha lỗi hay chí ít cũng hết giận mình.

Nguyên phải xin lỗi Bách! Nguyên muốn xin lỗi Bách!

Chờ mãi buổi lễ dài dằng dặc cũng kết thúc. Nguyên ra cửa, nấn ná đợi Bách. Đầu nó rối như mớ bòng bong. Khi mọi người đã về hết và Nguyên tưởng Bách cũng đã về mất từ lúc nào, thì nó thấy Bách đi ra từ cửa kia.

- Bách ơi... - Nguyên nghe giọng mình khang khác khi gọi một cái tên là lạ.

Bách quay lại. Thấy Nguyên, mắt cậu ấy mở tròn.

- Gì thế Nguyên?

- Tớ xin lỗi. Vừa nãy... tớ cười khi cậu hát nhầm.

- Không sao mà!

- Nhưng... hơi khổ thân MC.

- Hì, tớ không sao. Nó qua rồi mà, nhìn lại một cách lạc quan chắc là tốt hơn.

- Đấy, cậu cũng thú nhận là lúc đó có bối rối nhá!

- Thế giả như cậu không cười, cậu tưởng không ai nhận ra để mà cười à? - Bách nghiêm nghị.

- Cậu đã nói vậy, tớ chỉ áy náy vì tớ cười... chẳng ra cái kiểu loại gì! - Nguyên thở phào. - Ơ, mà cậu biết tên tớ từ hồi nào thế?

Bách chợt ngẩn ra, tai đỏ bừng. Cậu lúng túng cười trừ, không biết nói gì. Nguyên cười theo rồi cũng ớ người ra: nãy giờ nó với Bách nói chuyện như thể đã quen nhau từ lâu!

Thôi, thế là Nguyên quen Bách mất rồi!

Khổ, từ lúc gây ra tội lỗi, Nguyên đâu nghĩ cái gì khác ngoài việc phải sốt sắng tìm mọi cách xin lỗi? Giờ nó mới thấy má nóng bừng lên vì nhớ rằng Bách còn đang ở diện "đối tượng làm quen" của nó.

Vừa đi vừa nói, nó với Bách đã xuống đến sân trường. Cảm giác lần đầu tiên đi dưới những tán xà cừ xanh biếc với một người không phải Hà khiến Nguyên ngượng nghịu. Nó không biết nói gì để phá tan sự im lặng. Nhưng có lẽ đâu cần nói gì nữa?

Nó với Bách vậy là đã thành bạn bè - đơn giản hơn bất cứ một tình huống nào mà cái đầu giàu trí tưởng bở của nó có thể nghĩ ra. Chậc, có ai quy định rằng kết bạn thì phải thế nào đâu?

Nguyên phì cười khi nghĩ đến Hà. Chắc con bạn vẫn đang vật vã với kế hoạch giao lưu 1/6. Đúng là gà như Hà, chẳng biết đường mà khuyên Nguyên, rằng: một khi cùng là dân teen, kết bạn là điều dễ nhất Quả Đất. Thậm chí, Nguyên chưa hề nói: "Xin chào!" với Bách thì hai đứa đã làm quen nhau xong rồi!

-------------------------------------------------------------------------

Part 1

Tác giả: tocduoiga

Nguồn: matnauhoctro.com

Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.

- Lục Trà Chanh của em đây!

Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :

- Cám ơn chị!

Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.

Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.

Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....

Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.

- Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?

Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :

- Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.

Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...

- Chị tên gì?

Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :

- Chị tên Nguyệt Thiên!

Cô bé cười :

- Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!

- Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!

- Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự

Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể :

- Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......

Câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...

Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :

- Gì đó cô phục vụ?

Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :

- Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?

- Cô không là phục vụ cứ là gì?

- Là khách!

- Khách?

- Ừa, bộ hông được sao?

Anh chớp mắt nhìn nó :

- Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :

- Tại tui thích ngồi đây.

- Nhưng đây có người ngồi rồi.

- Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?

Anh mỉm cười :

- Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!

Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...

- Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!

Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà......

Part 2

Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :

- Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?

- Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.

Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :

- À phải, lúc đó thì em.....

Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé độ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa. Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.

Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiểu đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ không phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....

- Cho cháu như cũ nhé!

Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......

Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.

Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :

- Cô...ơ....sao lại là cô?

- Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!

Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :

- Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....

- Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.

- Anh phải nghe tôi đã chứ!

Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :

- Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?

- Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.

Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :

- Cô uống gì thì kêu luôn đi.

Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :

- Thế anh uống gì?

- Lục Trà Chanh!

Nó quay sang ông chủ :

- Cho cháu Lục Trà Chanh.

Anh ngây ngô nhìn nó :

- Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?

Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :

- Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....

Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......

Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó :

- Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua.

- Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.

- Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....

Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :

- Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!

Nó nhìn anh :

- Anh kêu thứ đó chi vậy?

- Thì cho cô uống.

- Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?

- Thì tôi đoán!

- Xạo! Anh không đoán.

- À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?

- Ai nói với anh là tôi chớ anh?

- Ông chủ!

Nó lúng túng :

- Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....

- Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.

Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :

- Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?

- Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.

- Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở?

Anh lại cười :

- Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.

Nó sững sờ :

- Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?

- Tên cô ấy, cô cũng biết đó.

- Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó

- Cô ấy tên...Trúc Tiên!

Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :

- Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!

- Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.

Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......

Tôi nhòm đồng hồ :

- Tới giờ em phải đi rồi đúng không?

- Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.

Thế là cô bé ra về. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right] Part 3

Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :

- Đó là lần đầu tiên.......

Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....

Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....

Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.

Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :

- Sao lại là cô?

- Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :

- Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.

- Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?

Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :

- Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :

- Cho cháu như cũ!

- Cháu cũng thế.

Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :

- Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....

Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó :

- À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....

- Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!

- Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.

Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.

- Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.

Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :

- Ơ...thì tôi....

Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :

- Lục Trà Chanh của cô cậu đây!

Anh ngạc nhiên nhìn nó :

- Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.

- Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.

Anh sửng sốt :

- Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?

- Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?

- Ông chủ.

Nó đỏ mặt :

- Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?

- Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?

- Thì rãnh nên tôi mới chờ.

- Không bận học à?

- Xong rồi....

Anh gật đầu :

- Thế thì tốt!

Đoạn đứng lên và bảo nó :

- Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.

- Ơ...hôm nay tôi....

- Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.

Nó nhìn đi chỗ khác :

- Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.

Anh há hốc mồm sửng sốt :

- Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?

- Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?

Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :

- A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.

- Anh xin lỗi con gái như thế sao?

- Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?

Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :

- Thôi được, ta đi đâu đây?

Tới phiên anh ngồi xuống :

- Đi đâu?

Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :

- Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.

- À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.

Nó tức tối :

- Anh......

Anh bật cười :

- Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.

- Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.

- Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?

- 16!

- 16? Còn bé chán. Đi thôi!

Tôi nhìn đồng hồ :

- Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.

Cô bé cười :

- Không sao, mai em lại ghé mà.

Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh..........

________________________________________

Part 4

Trúc Tiên ngồi vào ghế và bắt đầu kể tiếp câu chuyện :

- Hôm đó, em và anh ấy........

Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi Trúc Tiên được 10 tuổi, mẹ đã không còn đưa đến đây nữa. Vui thật! Thì ra mặc dù lớn rồi, con người ta vẫn cảm thấy rất vui khi chơi ở đây. Sau một hồi rong ruổi với mớ trò chơi, nó và anh dừng chân trong một quán kem trong khu vui chơi.

- Nè, anh không ăn sao? Kem ngon lắm mà.

Anh vừa quay mặt lại đã phải đối diện với muỗng kem to tướng nó chìa ra trước mũi anh. Anh trả lời :

- Thôi, cô ăn đi. Tôi không đói.

Nó nguýt một hơi dài :

- Xạo! Anh chơi nãy giờ mà không đói à?

- Chơi nãy giờ là cô chứ có phải tôi đâu. Với lại, tôi ăn lúc nãy rồi.

- Nhưng bây giờ phải đói chứ. Tôi thấy đói mà.

- À, cái đó là do......bao tử cô thuộc dạng không đáy mà.

Nó nổi giận cấu vào người anh bằng cả hai tay :

- A, anh dám nói tôi như thế hả????

Anh phản ứng lại với trò đùa của nó bằng cách nắm tay nó lại. Anh bật cười :

- Thôi.....tôi chịu thua rồi.......

Nó mỉm cười :

- Tốt lắm! Cuối cùng rồi anh cũng chịu cười. Từ nãy tới giờ, mặt anh đơ như đá vậy.

Anh nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến :

- Thì ra cô làm mọi cái chỉ để cho tôi cười thôi à?

Nó quay mặt đi chỗ khác để khỏi ngượng vì cái nhìn đó :

- Ờ.....thì tui ghét đi chung với mấy người mặt hình sự lắm. Mà anh đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng à nghen.

Anh không trả lời. Nó cũng không muốn hỏi gì thêm nữa.

- Vì sao vậy? Vì sao lại lo lắng cho tôi?

Nó bị anh bất ngờ lôi về chủ đề cũ :

- Ah.....cái này......

Trời ơi! Sao anh lại nhìn nó như thế? Ánh mắt mang ý nghĩa "Tôi chờ nghe cô nói đây" của anh làm nó trở nên lúng túng. Bất chợt, nó nhớ ra cái câu tiếng anh của ông nào đó mà nó quên mất tiêu cái tên, nó đọc bừa :

- I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!

Anh cúi mặt :

- Cám ơn nhiều lắm, Trúc Tiên......

Đây là lần thứ hai anh gọi tên nó trong một cuộc nói chuyện. Nó với anh đi chung với nhau, nó từng chờ anh, anh từng chờ nó . Nhưng chưa ai trong hai người gọi thẳng tên đối phương, chỉ trừ cái lần........

Nó nhìn lên, anh lại như lúc đầu. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Nó khao khát muốn đột nhập vào suy nghĩ của anh ghê. Nó được ông chủ quán trà cho biết là anh vẫn thường như thế khi ngồi ở quán trạ[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right] Part 5

Tôi chống tay lên bàn :

- Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta?

- Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta.....

Anh hối hả chạy vào quán :

- Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút.

Nó nguýt anh :

- "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta?

Anh xịu mặt :

- Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế?

Nó đứng lên :

- Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé!

Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quyền gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra.

- Hôm nay cô muốn đi đâu?

- Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng.

Khi cả hai đang dạo trong siêu thị

- Anh An!

Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần :

- Anh đi đâu vậy?

- Không liên quan tới cô.

Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai?

Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác :

- Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha!

Nó phát bực :

- Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta.

Anh mím môi cố gắng đừng bật cười :

- Tôi là con một.

- Thế cô ta là ai?

Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là......

- Đây là bạn gái tôi!

Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta.

- Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy?

"Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu.

- Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi.

- Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả.

- Anh.....hừ, cứ chờ xem.....

Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng :

- Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi.

Anh cười gượng gạo :

- Ồ, thật xin lỗi.

Nó quay mặt đi :

- Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật!

Anh tỉnh bơ :

- Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho.

Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh :

- Tôi tự thanh toán!

Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó :

- Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay.

Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì?

10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày :

- Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta?

Cô nhân viên của quầy che miệng cười :

- Anh làm cô bé nổi giận à?

- Cũng gần như thế. Nhưng sao nào?

- Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi.

Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại :

- Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi......

Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy.......

Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ :

- Tới giờ em phải đi rồi.

Tôi nhìn lên :

- Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé.

- Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm....

________________________________________

Part 6

Cũng vào đêm hôm đó, anh đã gọi nó ra.......

Nó có vẻ bực bội :

- Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi.

Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó?

Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh :

- Gì vậy?

Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng :

- Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được.

Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối.

Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi :

- Có......có chuyện gì vậy?

Anh chưa vội trả lời nó ngay :

- Xin lỗi......

Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa :

- Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha!

Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười :

- Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây.

- Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì. Mà thật ra thì giờ này làm gì có ai còn để ý tới nó và anh nữa. Người ta đang hối hả trở về nhà sau một ngày trời rong ruổi mệt mỏi.

Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói :

- Mai tôi sang Mỹ rồi.

Nó giật mình :

- Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi?

Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác.

- Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà.

Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi?

- Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ?

Nó nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó.

- Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy.....

Nó mím môi thật chặt :

- Sao anh không nói sớm chứ?

- Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.

Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào :

- Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi.

Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ai khác :

- Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em.

Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu :

- Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà!

Tôi khẽ nhích người lên ghế :

- Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao?

Cô bé nhìn ra ngoài cửa :

- Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em"

Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa.

Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta.

Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là.....

- Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ?

- Ồ, cô cứ ngồi.

Tôi ngồi đối diện với anh ta :

- Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không?

Anh có vẻ khẩn trương :

- Vâng. Cô ấy thế nào rồi?

Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói :

- Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không?

Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó.

- Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.

Anh nhìn lên :

- À.....bao nhiêu tiền vậy cô?

Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế :

- Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về.

Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó :

- Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à?

- Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh.

Anh phì cười :

- Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!?

Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới mùi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thức của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện"

THE END[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Signature

Nhất chi mai

Tài sản của TAKE_ONLYLOVE

Trả Lời Với Trích Dẫn

Cảm ơn:

kimkha (01-21-2010)

TAKE_ONLYLOVE

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới TAKE_ONLYLOVE

Tìm bài gởi bởi TAKE_ONLYLOVE

#4

Cũ 01-20-2010, 09:05 PM

TAKE_ONLYLOVE's Avatar

TAKE_ONLYLOVE TAKE_ONLYLOVE vẫn chưa có mặt trong diễn đàn

Trẻ Mẫu Giáo

Tham gia ngày: Nov 2009

Bài Gửi: 87

TeaCoin: 1,948

Cảm ơn: 54

Được cảm ơn 17

trà sưã 2.

Part 1

Tuy quán trà được mở gần một trường cấp III nhưng khách ra vào quán không nhất thiết phải toàn là học sinh cấp III, mà đôi khi, ở đây cũng xuất hiện một số học sinh thuộc lớp nhỏ nữa. Ví dụ như hôm nay, một cơn gió nhẹ còn vươn chút cái nóng của mùa hè đã mang đến đây bốn cậu bé mặc đồng phục cấp II....

Tôi dừng lại trước bàn có bốn cậu bé khá bảnh trai và hỏi :

- Mấy em dùng gì?

Một cậu trông trội nhất trong đám bảo :

- Cho em Trà Sữa Hoàng Gia! Ah, còn tụi bây uống gì thì kêu luôn để người ta làm.

Đợi tôi quay đi với tờ giấy ghi chép các thức uống, chúng mới bắt đầu trò chuyện. Một người lên tiếng :

- Sao? Ngày đầu nhập học dzui hông? Tụi mình được xếp vô lớp mấy?

- Năm nay tụi mình lại xôn tụ, cùng học lớp 9/7 hết. Mà Vĩnh Xuân này, mày làm gì mà hôm nay hông đi học vậy? Mới ngày đầu nhập học mà trốn là không hay đâu nha.

Người có cái tên Vĩnh Xuân trông rất hoà nhã, thật đúng như tên gọi. Nó nói :

- Ậy...thì tao cũng biết vậy. Nhưng tại hồi sáng này tao thức dậy trễ, tới 9h tao mới thức.

Cậu mà tôi cho là bảnh nhất cười nhạt :

- Làm gì mà mày thức trễ dữ vậy? Bộ tối qua đi ăn trộm?

Nó tặc lưỡi :

- Chậc! Đại Ca cứ hay nói quá. Tao đời nào đi ăn trộm mà....hông rủ tụi bây theo.

- Thôi khỏi! Dẫu có đi thì mày cũng đừng nhớ tới tao là tao cám ơn mày nhiều rồi. Gì chớ đi ăn trộm thì hông có tao trong đó.

Vĩnh Xuân cười :

- Thì tao sợ mày nghĩ tao xấu. Nhớ coi, "Bốn Mùa" tụi mình thành lập bao nhiêu năm rồi, có khi nào tao bị nạn mà tụi bây...thoát nạn đâu!

Người ngồi cạnh hắn nhìn đi chỗ khác :

- Phải rồi....mày tốt quá à! Chết cũng lôi anh em chết chung.

Nó tức tối :

- Hoàng Hạ! Mày nói vậy là sao hả? Mà tao có kêu tụi bây chết chung với tao đâu. Tụi bây tự nguyện mà.

Người ngồi cạnh cậu nhóc Đại Ca cũng tham gia chỉ trích Vĩnh Xuân :

- Vậy sao?! Chứ đứa nào cứ la :"Ôi, chết tao rồi. Giá mà có đứa nào chịu tội chung với tao, chứ tao chịu một mình thì nặng lắm"

- Trung Thu! Tụi bây....

Cậu nhóc Đại Ca buộc phải can thiệp :

- Tụi mày im hết coi! hễ xáp dzô là cự cãi. Tụi bây có còn coi tao ra gì hông? Ba cái chuyện cũ rích, xa lơ xa lắc mà tụi bây cứ lôi ra chì chiết nhau hoài.

- Thì xưa mới có nay.- Vĩnh Xuân lầm bầm

- Mày nói cái gì?

- Ơ...tao đùa thôi. Nhưng sao hôm nay thân nhiệt Đại Ca đột ngột dâng cao vậy? Đứa nào chọc giận Đại Ca Thái Lập Đông của mình à? Nói đi, tao đưa ra kế hoạch xử lí liền.

Thằng Trung Thu bụm miệng cười, lâm râm làm thơ :

"Dép bay ngay trúng bữa ăn

Đại Ca nổi quạo, hung hăng quá chừng"

Lập Đông liếc nó làm nó im re. Vĩnh Xuân quay sang Hoàng Hạ :

- Nói coi chuyện gì đã xãy ra lúc không có tao.

- Lớp 9/7 tụi mình có thêm một số học sinh mới. Hồi sáng này, khi mày hông có đi học thì....

Đầu giờ, trước khi có trống vào học, nhóm "Bốn Mùa", à không, phải gọi là "Ba Mùa" mới đúng, vì giớ thiếu Vĩnh Xuân mà. Nhóm "Ba Mùa" tụ tập ở bàn của Lập Đông, hắn đang ăn vội phần cơm hộp buổi sáng. Hoàng hạ nhìn đồng hồ mà sốt ruột :

- Thằng Vĩnh Xuân làm sao thế nhỉ? Nó chán sông hay sao mà nghỉ ngay ngày đầu năm?

Trung Thu trấn an nó :

- Mày yên tâm! Nó hông nghỉ đâu. Chắc là trễ. Nhưng lạ thật, mọi hôm nó luôn là đứa đúng giờ mà. Vậy mà hôm nay nó lại trễ.

Hoàng Hạ chuyển sang đề tài khác :

- Năm nay tao thấy chán quá! Sao sở lại đưa ra cái kì thi Tốt Nghiệp nhỉ?!

- Để lên lớp 10 chứ chi.

- Tao biết....nhưng tao ghét thi cử.

Thằng Trung Thu lại làm thơ

"Rõ là khổ lấy cái theo

Học hông lo học, cheo leo cả ngày"

Hoàng Hạ nhìn nó :

- Dẹp ba cái thơ con cóc của mày đi! Nhưng "cái theo" là cái gì?

- Cái thân đó! Chỉ tại vần.

- Thế còn "Cheo leo"?

- Trèo leo đó! Chậc! Cũng cái vụ vần.

Hông hiểu thì thôi, chớ chừng hiểu rồi thì Hoàng Hạ nóng máu. Tên nó là Hoàng Hạ nên tính tình khá nóng nảy, còn thằng bạn nó là Trung Thu nên khoái làm thơ. Nó gầm gừ :

- Ê, ý mày là tao giống khỉ?

- Ừa, cũng cỡ đó! - Trung Thu tỉnh bơ

- Mày......

Lại cũng là Lập Đông lên tiếng can cả hai :

- Tụi bây thôi được chưa? Tao ghét nhất là lúc tao đang ăn mà có kẻ ồn ào đó. Dù trời có sập xuống thì....

Nhưng nó chưa nói dứt cau thì nguyên một chiếc dép đế cao phang trúng đầu nó là nó ngã khỏi ghế, chỉ kịp trêu lên :

- Ối mẹ ơi! Sao Chổi hạ phàm!

Trung Thu lo lắng :

- Đại Ca hông sao chứ?

Hoàng Hạ trả lời thay :

- Mày thử nguyên chiếc dép kiểu đó rớt trúng đầu mày là mày biết có sao hay hông liền hà.

Hoàng Hạ nói đúng, Trăng sao đầy trời chứ ở đó mà hổng sao. Lập Đông lồm cồm bò dậy, tay cầm theo "tang vật". Mặt hắn đằng đằng sát khí :

- Đứa nào ném cái này?

Vẻ mặt nó lúc này nom dữ dễ sợ, thử hỏi ai mà dám nhận chứ. Hắn phát hiện ra nhỏ Trang đang nhìn hắn chăm chăm, hắn lạnh lùng hỏi :

- Của Trang hả?

Nhỏ Trang hốt hoảng :

- Í! Hông phải của Trang, mà là......

Lập Đông dõi theo cái nhìn của nhỏ và trông thấy một nhỏ lạ hoắc cột tóc đuôi gà, đang vờ ngó lơ như thể mọi sự trên đời đều hông liên qua đến nhỏ. Lập Đông hỏi :

- Là bạn ?!

Nhỏ biết không tbể giả lơ được khi mà nạn nhân đã giơ cao "hung khí" lên. Nó đành xuống nước :

- Xin lỗi nha! Tui hông cố ý.

Nó mặc kệ đối thủ là ai và xin lỗi thế nào, nó gắt :

- Trời đánh còn tránh bữa ăn. Đằng này trời hông đánh thì thôi, cớ sao bạn....mà con gái con đứa, ai lại ******** dép lung tung như thế?!

Hắn giận, nhỏ biết. Cho nên nhỏ nhịn hắn keo đầu. Nhưng qua câu sau thì hắn hơi quá đáng, hắn là một đứa con trai mà lại nói nhỏ như thế, nhỏ hông chịu :

- Errrrr, bạn là con trai mà sao nhỏ mọn quá vậy? Người ta đã xin lỡi rồi mà còn....Cái đồ con trai....

- Con trai thì thế nào?

- Thế nào thì người ta tự hiểu. Chẳng nhọc công tui nói thêm.

Nó tức đến nghẹn họng. Rõ ràng là nhỏ có lỗi trước mà.

- Bạn....

Nhưng hai đứa kia đã kịp kéo nó lại :

- Thôi mà Đại Ca! Đừng trách nhức với con gái. Vào học rồi kìa.

Ngày đầu năm bầu ban cán sự là chuyện thường. Nhưng năm nay, cô chủ nhiệm lại có ý cho học sinh mới giữ các chức vị đó. Sau khi các chức vụ được bầu xong, còn phần lớp trưởng, cô nói :

- Có 4 em tranh cử chức này, cho nên chúng ta sẽ bỏ phiếu để chọn. Các em hãy đánh dấu x vào người mà mình chọn.

Lập Đông chả có hứng thú với mấy chuyện đó. Với hắn thì ai cũng ngư ai. Hắn đánh đại váo cái tên Triệu Trường Bình. Hai đứa còn lại trong nhóm cũng làm theo hắn. Sau một hồi kiểm phiếu, cô nói :

- Các em đều có số phiếu bầu ngang nhau. Nhưng em Triệu Trường Bình đã giành thắng lợi với 3 phiếu hơn. Mời em đứng lên chào các bạn.

Chợt Hoàng Hạ và Trung Thu gọi hắn bằng giọng lo lắng :

- Chết rồi Đại Ca ơi! Mày dậy mà coi kìa.

Nó ngóc đầu dậy :

- Tụi mày làm gì mà hốt hoảng thế?

Và nó suýt ngã khỏi ghế khi biết nhỏ có cái tên Triệu Trường Bình chính là nhỏ gây hấn với hằn hồi đầu giờ. Hắn bóp trán than van :

- Đúng 3 phiếu dư của tụi mình. Trời ơi....tao tự đào mồ chôn mình rồi!

Vĩnh Xuân ôm bụng cười :

- Tại cái tính xớn xác của tụi bây! Nếu mà có tao ở đó thì tao sẽ suy xét kĩ chuyện bầu cán sự, thế là không có chuyện nhỏ đó đắc cử. Nhưng sau đó thì sao?

Trung Thu kể thay Hoàng Hạ :

- Thì chình vì thế cho nên giờ chơi, tụi tao mới....

________________________________________

Part 2

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng mà không cò mặt của quân sư Vĩnh Xuân, giờ ra chơi, ba đứa tụi nó kéo tới bàn nhỏ Trường Bình. Lập Đông vỗ bàn đánh "Rầm" một cái, với ý định sẽ làm nhỏ giật mình sợ sệt hay đại loại là thế.

- Lớp trưởng!

Thế nhưng, mọi cái nằm ngoài dự tính của nó, nhỏ vẫn tỉnh bơ :

- Có chuyện gì?

Chính vì nhỏ coi như hông có gì nên nó mới đâm ra lúng túng, nó bị nhỏ đè bẹp trở lại :

- Ơ...có chuyện....là.....

Cả hai đứa bạn còn lại nhìn nó chăm chăm. Hoàng Hạ nắm vạt áo nó kéo ra một bên :

- Tao để ý thấy mày ê a cả buổi rồi đó. Mày làm mất mặt quá, để tao.

Nó trịnh trọng bước ra trước :

- Bạn biết tụi này chứ?

- Hông! - Nhỏ lắc đầu ngoầy ngoậy. Suýt tí nữa lqà nó ngã ngửa. Tụi nó nổi tiếng như vầy mà nhỏ hông biết sao?! À, nhỏ mới vào trường này mà, hông biết danh tụi nó là chuyện thường. Nên nó tạm cho qua :

- Có câu "Nước sông không phạm nước giếng". Nghĩa là nếu nước giếng kia đừng có rớ tới nước sông là sẽ hông có chuyện gì hết. Bạn hiểu chứ?

Nhỏ lại lắc đầu. Nó phát bực :

- Đúng là con gái! Đầu óc bé tí.

Trung Thu khều vai nó :

- Tao cũng hông hiểu nữa đó. Mày nói cao siêu quá......

Nó quay sang trút giận lên thằng bạn :

- Tao hông ngờ đầu óc mày cũng đặc sệt như nhỏ.

Trung Thu cãi lại :

- Tại mày nói xa vời thì có. Gì nước sông với nước giếng chứ?!

Lập Đông nghĩ là nếu không mau kết thúc vấn đề thí không khéo cuộc "cảnh cáo" của tụi nó biến thành cuộc nôi chiến mất. Nên nó lên tiếng :

- Hai đứa bây thôi chưa? Đứng sang một bên!

Rồi nó đối mặt với nhỏ, từ tốn nói :

- Một chút hiểu lầm hồi đầu giờ làm cho hai bên chúng ta bất hoà với nhau. Bạn là lớp trưởng, mong là đừng bắt nạt tụi này, việc công tư phải phân minh đó. Biết chưa?

Duy nhất có lần này là nhỏ gật đầu. Nó cười, nụ cười chuyên nghiệp của một đại ca :

- Tụi này là " Bốn Mùa". Nếu muốn biết thêm về tụi này, bạn có thể hỏi các bạn trong lớp. Còn nữa, hồi nãy lấn cấn trước bạn là bởi tôi không quen có hành động này với một cô gái. Bạn là người đầu tiên đấy. Đi thôi!

Hoàng Hạ và Trung Thu theo lệnh nó rút lui.......

Tụi nó đi cả rồi, nhỏ Thanh Huyền - lớp phó học tập, Ngọc Hân - lớp phó văn thể mỹ và Phương Duyên - lớp phó kỉ luật cùng tới chỗ Trường Bình. Có vẻ như họ đã quen nhau từ trước. Thanh Huyền mỉm cười :

- Họ khiêu chiến với mình hở?

- Chiều theo ý họ thôi. - Phương Duyên nói

- Bọn đáng ghét đó làm tôi chướng mắt quá! - Ngọc Hân làm ra vẻ khó chịu

Trường Bình thở dài :

- Hơi sớm hơn dự tính. Không ngờ họ là "Bốn Mùa"

Còn trong lúc đó, ở căn tin trường......

Trung Thu hớn hở :

- Hồi nãy đại ca oai quá! Mày làm tao nể ơi là nể. Nhưng câu cuối cùng mày nói như vậy là có ý gì? Sao phải giải thích với nhỏ.

- Ưmmmmm, tao muốn cho nhỏ biết là tao không sợ nhỏ. Để nhỏ khỏi hiểu lầm ấy mà.....

Đó cũng là một lí do, nhưng cái chính là nó muốn đàn em của nó biết rằng nó vẫn là nó - đại ca của nhóm "Bốn Mùa", không hề bị xuống dốc tí nào.

- Đại ca......mày coi phải nhỏ Trường Bình kia hông?

Nó ngước lên nhìn. Ừa, đúng nhỏ rồi. Nhưng nhỏ không đi một mình mà với mấy đứa trong tổ cán sự. Nhỏ dừng lại trước bàn của tụi nó. Nhỏ Phương Duyên bảo :

- Tụi tôi khiêu chiến với "Bốn Mùa"

Mấy đứa con trai nhìn nhau :

- Khiêu chiến? - Trung Thu hỏi lại - Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy?

- Không! - Ngọc Hân trả lời.

Lập đông là bình tĩnh nhất. Bằng chứng là trong hoàn cảnh này, nó vẫn có thể điềm nhiên uống trà :

- Gì cũng phải từ từ chứ. Thình lình mấy cô trong ban cán sự tuyên chiến, tụi này có hơi bất ngờ đó.

Trường Bình hình như coi nó là lãnh đạo thật sự. Nhỏ nói :

- Tụi này là "Hoa Hồng có gai". Năm học chỉ mới bắt đầu, mình còn nhiều dịp để....nói chuyện với nhau mà. Chúng ta đi!

Vĩnh Xuân ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Khiêu chiến?!? Tụi bây hông đùa chứ? Khiêu chiến với nhóm "Bốn Mùa", mà lại là mấy nhỏ con gái nữa.

Thấy mấy bạn mình mặt mày đằng đằng sát khí, nó biết là mình cười không đúng lúc. Cho nên vội lấy lại vẻ ban đầu :

- Ồ, tao nghĩ là.....mai tao đi học, mình sẽ thương thuyết với mấy nhỏ đó. Chứ "khiêu chiến" với con gái thì con đâu danh "Bốn Mùa"

Trung Thu thở dài :

"Đầu năm gặp ách giữa đàng

Gây chi thù oán, lỡ làng đôi bên"

Lúc này thì không đứa nào còn hơi sức đâu mà chê thơ của nó. Tụi nhóc làm tôi thấy buồn cười quá! Con gái và con trai giáp chiến, liệu ai sẽ thắng đây? Để còn coi đã.....

[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Signature

Nhất chi mai

Tài sản của TAKE_ONLYLOVE

Trả Lời Với Trích Dẫn

Cảm ơn:

kimkha (01-21-2010)

TAKE_ONLYLOVE

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới TAKE_ONLYLOVE

Tìm bài gởi bởi TAKE_ONLYLOVE

#5

Cũ 01-20-2010, 09:06 PM

TAKE_ONLYLOVE's Avatar

TAKE_ONLYLOVE TAKE_ONLYLOVE vẫn chưa có mặt trong diễn đàn

Trẻ Mẫu Giáo

Tham gia ngày: Nov 2009

Bài Gửi: 87

TeaCoin: 1,948

Cảm ơn: 54

Được cảm ơn 17

Part 3

Thật mừng là hôm sau tụi nhóc lại ghé quán trà, để tôi có dịp nghe tiếp câu chuyện. Hoàng Hạ nhìn đồng hồ, nó tỏ ra bực bội :

- Sao lâu quá vậy? Vĩnh Xuân nè, mày chắc là đã đưa thư tận tay nhỏ chứ?

Vĩnh Xuân gật đầu :

- Ừa, hồi sáng tao đưa cho nhỏ Thanh Huyền, thấy nhỏ cười tít mắt.

Cả ba đứa còn lại không hẹn mà cùng nhìn nó chăm chăm, làm nó thấy hình như có chuyện không lành :

- Errrrr, sao tụi bây nhìn tao dữ vậy?

Trung Thu hỏi nó :

- Nhỏ chỉ mỉm cười?

- Ừa.......

- Thế nhỏ có nói là sẽ đến không? - Lập Đông chen vào

- Ah, cái này thì không.

Cả ba đứa lần nữa quay mặt đi. Hoàng Hạ bóp trán than trời :

- Chúa ơi.....sao con lại có thằng bạn ngây thơ đến mức đó.

- Mày nói gì? - Vĩnh Xuân phản ứng lại.

Trung Thu cười nhạt :

- Thì nói mày dễ bỉ xỏ mũi dắt đi quá chứ sao.

- Tụi bây...........

Nhưng Lập Đông đã kịp thời ngăn tụi nó cãi nhau :

- Thôi đi! Tụi "Hoa hồng có gai" tới kìa.

Quả thật, có bốn đứa con gái đang tiến vào quán. Đợi mấy nhỏ tới gần, Vĩnh Xuân cười

- Chào các bạn! Thật vui là các bạn đã trích ít thời gian quý báu tới gặp tụi này.

Vĩnh Xuân nổi tiếng lịch lãm và khéo léo ăn noi, công thêm cái mã ngoài bảnh bao nên có khá nhiều cô kết hắn. Nhưng hình như thứ "vũ khí" này lại vô dụng với mấy cô gái. Bằng chứng là một cô tóc xoã dài lên tiếng :

- Có gì nói lẹ lên cho đỡ mất thì giờ. Hừ, tại Thanh Huyền lỡ nhận thư, chứ không thì tụi này cho leo cây cả đám.

Hoàng Hạ rất muốn trả lời lại, nhưng nó cố kìm. Nó tin vào tài ngoại giao của thằng Vĩnh Xuân, chưa bao giờ thằng này thất bại cả. Nó bắt mình giả điếc ngồi trên ghết, ngoan ngoãn chờ kết quả từ cuộc thương thuyết đó. Vĩnh Xuân vẫn cười :

- À, tôi là Huỳnh Vĩnh Xuân, thành viên của nhóm "Bốn Mùa", hông qua chúng tôi đã vô ý gây cho các bạn chút hiểu lầm......

Lần nữa, nhỏ Phương Duyên cắt ngang lời nó :

- Hông phải vô ý, mà là cố ý sang đe doạ Trường Bình. Hông có hiểu lầm gì hết á.

Vĩnh Xuân còn cười :

- Tôi nghĩ là nếu cứ thế này, đôi bên sẽ cùng bất lợi. Chi bằng........

- Tụi này hông cảm thấy sao cả! Mấy người sợ thì nói đại ra đi.

Vĩnh Xuân đứng lên :

- Ái chà.....coi ra.....con gái đúng là con gái. Ngang ngược, thô lỗ, không hiểu chút lý lẽ nào hết. Vậy không cần bàn thêm gì với lũ con gái này nữa rồi.

Nhỏ Ngọc Hân nhíu mày :

- Có lẽ thế. Nhưng không phải con gái lúc nào cũng vô lí đâu. Để còn coi con trai có thái độ như thế nào đã.

- Lịch sự như thế chưa đủ à?

- Lịch sự? Hay gian manh?

- Cô.......

Không ổn rồi! Vĩnh Xuân còn nhịn hông nổi mấy nhỏ thì coi như "Bốn Mùa" phải nhập cuộc thôi. Hoàng Hạ biết thế nên nó đứng lên :

- Cuộc chiến giữa "Bốn Mùa" và "Hoa hồng có gai" tuyên bố bắt đầu.

Lập Đông và Trung Thu cũng rời khỏi ghế. Nó nhìn nhỏ Trường Bình bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay mặt đi :

- Tụi mình rút!

Hai phe đi về hai hướng khác nhau. Ồ, một cuộc chiến diễn ra trong quán trà á? Cái này thì mới lần đầu nha. Nhưng tại sao một nơi thơ mộng như thế lại xãy ra chuyện này nhỉ? Nếu các bạn không thích hình tượng quán trà bị sứt mẻ thì tôi có thể ngưng viết tiếp truyện này. Vậy các bạn nghĩ sao?

________________________________________

Part 4

Chẳng biết tự lúc nào mà quán trà lại trở thành cứ điểm quân sự của bọn nhóc "Bốn Mùa", chúng ghé đây sau giờ tan học, ngồi uống trà và bàn bạc về tình hình mấy nhỏ con gái trong lớp. Ví dụ hôm nay, tụi nó lại đến....

Hoàng Hạ đấm hai tay vào nhau :

- Hừ, tức thiệt! Mấy nhỏ đó lợi dụng chức quyền, ép tao trực vệ sinh.

Vĩnh Xuân nhìn đi chỗ khác :

- Ép đâu mà ép. Mày trốn trực cả tháng rồi, trực một bữa cũng là phải đạo.

- Ah, mày binh mấy nhỏ đó à?

Vĩnh Xuân lờ đi :

- Tao chỉ nói lên sự thật. Mà đại ca nè, mày nói gì đi chứ. Tao để ý là từ lúc khai chiến tới giờ, mày toàn im lặng không à nghen.

Lập Đông miễn cưỡng lên tiếng :

- Tao cũng chả biết phải đối phó mấy nhỏ đó thế nào nữa. Tụi nó là con gái, hông lẽ mình đi uýnh con gái? Mà đấu võ mồm với tụi nó, tao cũng ngán quá.

Vĩnh Xuân thở dài :

- Ừa, mày nói cũng đúng. Tao hông hiểu sao tụi nó ghét mình như vậy.

- Dễ hiểu thôi!

Cả đám nhìn Trung Thu, chờ đợi câu trả lời của nó. Lâu lâu mới được chú ý như vậy, Trung Thu lấy làm đắc ý lắm. Nó cười tít mắt.

- Theo mày thì sao? - Hoàng Hạ hỏi

Nó trả lời tỉnh bơ :

- Thì qua đó hỏi mấy nhỏ là biết liền à.

Cả đám cùng ngã khỏi ghế. Vĩnh Xuân phát cáu :

- Thế thì tụi tao cần gì hỏi mày, rồi lại nghe mày phát biểu kiểu huề vốn nữa. Thiệt tao hông ngờ đầu óc mày đơn giàn tới mức đó.

Hông phải chỉ mỗi thằng Vĩnh Xuân mà 2 đứa còn lại cũng có thái độ như thế, nên nó không dại gì mà ngoác miệng cãi lại. Nhưng nó không biết rằng, đại ca của nó, Thái Lập Đông đang suy nghĩ về lời đề nghị của nó. Ừa ha! Nếu có cơ hội, một ngày nào đó, Lập Đông sẽ hỏi trực tiếp mấy nhỏ đó.

Nhưng mà cái suy nghĩ "một ngày nào đó" không xa vời như nó hằng tưởng. Vì ngày hôm sau, tụi nhóc đã ghé quán, nhưng lần này thì...

Không khí có vẻ căng thẳng hơn mọi hôm. Ngay cả một người ngoài cuộc như tôi còn cảm nhận được điều đó. 10 phút trôi qua trong im lặng, cuối cùng thì cũng có một đứa chịu mở miệng cho tôi biết tại sao. Đó là Vĩnh Xuân :

- Vầy là sao hà đại ca? Mày với nhỏ đó.......trời ơi!

Nó tức đến nói không thành câu. Hoàng Hạ nói tiếp :

- Tụi tao cần biết chuyện gì đã xãy ra.

Trung Thu thì lúc nào cũng làm thơ được :

"Mấy đời bánh đúc có xương

Mấy đời mình lại thương địch thủ mình"

Lập Đông nhăn mặt :

- Nghe tao nói đã! Hiểu lầm thôi. Thật ra thì hồi sáng này, vào giờ ra chơi......

Chuông báo hiệu giờ chơi đã điểm được 15 phút rồi mà Lập Đông vẫn còn trụ lại trong lớp. Nguyên nhân chính là do nó chưa làm xong bài tập toán, mà tiết sau lại là tiết toán mới chết. Cho nên, nó đành bỏ mặc các chiến hữu dưới căn tin để làm cho xong bài toán. Mọi nỗ lực của nó cũng được bù đắp xứng đáng, cuối cùng thì nó cũng đã hoàn thành mọi cái. Nó nhìn đồng hồ, còn đủ giờ để nó xuống đó uống một ly nước với đám kia. Nó hối hả phóng ra khỏi lớp. Cửa thang máy sắp đóng, nó kêu lên :

- Chờ với...

Nó đuổi kịp, nhưng khựng lại vì người đứng trong đó chằng ai xa lạ, mà chính là nhỏ Trường Bình, đứng đầu nhóm "Hoa hồng có gai". Nó đành đứng lại. Nhưng còn chút xíu nữa là cửa đóng, nhỏ Trường Bình đưa quyển sách ta chắn ngang làm nó bật mở trở lại. Nó chưa hết ngạc nhiên thì nhỏ đã kéo nó vào trong, cửa thang máy đóng lại.

Nó nhìn nhỏ, như thể nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh chứ hông phải nhỏ bạn cùng lớp với nó. Phải nhỏ Trướng Bình hông ta? Sao nhỏ thô bạo quá vậy? Và nhỏ có ý đồ gì?

- Sao lại ngại đi chung thang máy? - Nhỏ hỏi

Nó nhìn quanh quất. Rõ ràng ở đây chỉ có hai người, nó và nhỏ.

- Bạn hỏi tôi à?

Nhỏ liếc nó :

-Thế trong đây có mấy người? Chẳng lẽ tôi tự hỏi tôi?

- Cũng có thể lắm chứ!

Nhỏ nhìn nó, nó vội lãng đi :

- Tôi đùa thôi! Thật ra thì cũng không có gì khó hiểu hết. Hai nhóm chúng ta đang đối chiến mà.

Im lặng. Nó bỗng nhớ ra cái ý niệm hôm qua.

- Mà sao...bên ấy thù "Bốn Mùa" quá vậy?

Nó đụng nhầm ổ kiến lửa? Gần như thế. Vì nhỏ nổi nóng :

- Vô tư nhỉ? Mấy ông làm ra vẻ ngây thơ, nhưng lại vô số tội đó. Chính mấy người đã.......Ơ....Ối!

Nhỏ cố gắng nhón chân lên cho cao hơn một chút để mắng hắn, nhưng chẳng ngờ nhỏ mất thăng bằng và ngã vào người hắn, làm hắn cũg ngã theo. Nhỏ nẳm trên người hắn, lúc đó thì cửa thang máy bật mở....

Có 6 người đang nhìn cả hai, tức là có tới 12 con mắt chiếu tướng.

- Đại ca làm gì vậy? - ba đứa con trai hỏi

- Trường Bình làm gì vậy? - ba đứa con gái cũng thế

Thật nhanh, nó và nhỏ nhảy ra theo hai phe.

- Hiểu lầm rồi! Tao....Ơ...nhỏ ngã nên tao đỡ.

Hoàng Hạ gắt nó :

- Nhỏ té thì cho té chỏng gọng luôn. Mắc chi mày phải đỡ?

- Mày có cần ác như vậy hông? - Trung Thu lườm nó.

Bên kia, mấy nhỏ con gái cũng đang xúm xít quanh Trường Bình

- Vậy là sao hở Trường Bình?

- Hiểu lầm mà, mình ngã......

Trường Bình à, bạn phải cẩn thận với mấy tên đó nhé! Họ là một lũ gian manh, cáo già, lợi dụng con gái, xấu xa, bần tiện.....

Nhưng mấy lời của nhỏ đã lọt tai Vĩnh Xuân :

- Trần Phương Duyên! Cô nói gì hả? Nêu không nhờ đại ca tui thì......

Vừa khi ấy thì chuông reo vào lớp. Ha bên kênh nhau đi về hai phía.

Vĩnh Xuân nhép miệng :

- Hiểu rồi! Tình ngay ý gian chứ gì?

- Hông có cái gì gian hết. Tụi bây không tin tao sao?

Hoàng hạ lắc đầu :

- Tụi tao tin mày. Mong là sau này đứng xãy ra những chuyện như thế nữa.

- Mấy nhỏ đang vào quán kìa! - Trung Thu bảo.

Quả là mấy nhỏ đang kéo vào quán. Vĩnh Xuân đứng lên :

- Về thôi. Tao hông muốn đối mặt với mấy nhỏ, mắc công tao lại phải tốn tiền uống nước sâm.

Lập Đông đặt ly trà xuống :

- Mày cứ ngồi đó. Quán Trà là nơi công cộng, không việc gì phải nhượng bộ mấy nhỏ đó.

Nhưng tôi lại cảm thấy giông bão sắp nổi lên rồi đây, và tâm điểm của cơn bão không đâu khác chính là quán trà...[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Part 5

Tôi chống tay lên bàn :

- Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta?

- Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta.....

Anh hối hả chạy vào quán :

- Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút.

Nó nguýt anh :

- "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta?

Anh xịu mặt :

- Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế?

Nó đứng lên :

- Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé!

Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quyền gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra.

- Hôm nay cô muốn đi đâu?

- Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng.

Khi cả hai đang dạo trong siêu thị

- Anh An!

Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần :

- Anh đi đâu vậy?

- Không liên quan tới cô.

Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai?

Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác :

- Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha!

Nó phát bực :

- Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta.

Anh mím môi cố gắng đừng bật cười :

- Tôi là con một.

- Thế cô ta là ai?

Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là......

- Đây là bạn gái tôi!

Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta.

- Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy?

"Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu.

- Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi.

- Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả.

- Anh.....hừ, cứ chờ xem.....

Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng :

- Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi.

Anh cười gượng gạo :

- Ồ, thật xin lỗi.

Nó quay mặt đi :

- Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật!

Anh tỉnh bơ :

- Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho.

Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh :

- Tôi tự thanh toán!

Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó :

- Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay.

Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì?

10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày :

- Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta?

Cô nhân viên của quầy che miệng cười :

- Anh làm cô bé nổi giận à?

- Cũng gần như thế. Nhưng sao nào?

- Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi.

Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại :

- Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi......

Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy.......

Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ :

- Tới giờ em phải đi rồi.

Tôi nhìn lên :

- Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé.

- Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm....

________________________________________

Part 6

Cũng vào đêm hôm đó, anh đã gọi nó ra.......

Nó có vẻ bực bội :

- Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi.

Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó?

Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh :

- Gì vậy?

Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng :

- Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được.

Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối.

Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi :

- Có......có chuyện gì vậy?

Anh chưa vội trả lời nó ngay :

- Xin lỗi......

Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa :

- Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha!

Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười :

- Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây.

- Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì. Mà thật ra thì giờ này làm gì có ai còn để ý tới nó và anh nữa. Người ta đang hối hả trở về nhà sau một ngày trời rong ruổi mệt mỏi.

Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói :

- Mai tôi sang Mỹ rồi.

Nó giật mình :

- Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi?

Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác.

- Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà.

Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi?

- Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ?

Nó nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó.

- Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy.....

Nó mím môi thật chặt :

- Sao anh không nói sớm chứ?

- Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.

Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào :

- Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi.

Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ai khác :

- Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em.

Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu :

- Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà!

Tôi khẽ nhích người lên ghế :

- Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao?

Cô bé nhìn ra ngoài cửa :

- Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em"

Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa.

Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta.

Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là.....

- Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ?

- Ồ, cô cứ ngồi.

Tôi ngồi đối diện với anh ta :

- Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không?

Anh có vẻ khẩn trương :

- Vâng. Cô ấy thế nào rồi?

Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói :

- Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không?

Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó.

- Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.

Anh nhìn lên :

- À.....bao nhiêu tiền vậy cô?

Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế :

- Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về.

Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó :

- Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à?

- Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh.

Anh phì cười :

- Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!?

Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới mùi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thức của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện"

THE END[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Signature

Nhất chi mai

Tài sản của TAKE_ONLYLOVE

Trả Lời Với Trích Dẫn

Cảm ơn:

kimkha (01-21-2010)

TAKE_ONLYLOVE

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới TAKE_ONLYLOVE

Tìm bài gởi bởi TAKE_ONLYLOVE

#4

Cũ 01-20-2010, 09:05 PM

TAKE_ONLYLOVE's Avatar

TAKE_ONLYLOVE TAKE_ONLYLOVE vẫn chưa có mặt trong diễn đàn

Trẻ Mẫu Giáo

Tham gia ngày: Nov 2009

Bài Gửi: 87

TeaCoin: 1,948

Cảm ơn: 54

Được cảm ơn 17

trà sưã 2.

Part 1

Tuy quán trà được mở gần một trường cấp III nhưng khách ra vào quán không nhất thiết phải toàn là học sinh cấp III, mà đôi khi, ở đây cũng xuất hiện một số học sinh thuộc lớp nhỏ nữa. Ví dụ như hôm nay, một cơn gió nhẹ còn vươn chút cái nóng của mùa hè đã mang đến đây bốn cậu bé mặc đồng phục cấp II....

Tôi dừng lại trước bàn có bốn cậu bé khá bảnh trai và hỏi :

- Mấy em dùng gì?

Một cậu trông trội nhất trong đám bảo :

- Cho em Trà Sữa Hoàng Gia! Ah, còn tụi bây uống gì thì kêu luôn để người ta làm.

Đợi tôi quay đi với tờ giấy ghi chép các thức uống, chúng mới bắt đầu trò chuyện. Một người lên tiếng :

- Sao? Ngày đầu nhập học dzui hông? Tụi mình được xếp vô lớp mấy?

- Năm nay tụi mình lại xôn tụ, cùng học lớp 9/7 hết. Mà Vĩnh Xuân này, mày làm gì mà hôm nay hông đi học vậy? Mới ngày đầu nhập học mà trốn là không hay đâu nha.

Người có cái tên Vĩnh Xuân trông rất hoà nhã, thật đúng như tên gọi. Nó nói :

- Ậy...thì tao cũng biết vậy. Nhưng tại hồi sáng này tao thức dậy trễ, tới 9h tao mới thức.

Cậu mà tôi cho là bảnh nhất cười nhạt :

- Làm gì mà mày thức trễ dữ vậy? Bộ tối qua đi ăn trộm?

Nó tặc lưỡi :

- Chậc! Đại Ca cứ hay nói quá. Tao đời nào đi ăn trộm mà....hông rủ tụi bây theo.

- Thôi khỏi! Dẫu có đi thì mày cũng đừng nhớ tới tao là tao cám ơn mày nhiều rồi. Gì chớ đi ăn trộm thì hông có tao trong đó.

Vĩnh Xuân cười :

- Thì tao sợ mày nghĩ tao xấu. Nhớ coi, "Bốn Mùa" tụi mình thành lập bao nhiêu năm rồi, có khi nào tao bị nạn mà tụi bây...thoát nạn đâu!

Người ngồi cạnh hắn nhìn đi chỗ khác :

- Phải rồi....mày tốt quá à! Chết cũng lôi anh em chết chung.

Nó tức tối :

- Hoàng Hạ! Mày nói vậy là sao hả? Mà tao có kêu tụi bây chết chung với tao đâu. Tụi bây tự nguyện mà.

Người ngồi cạnh cậu nhóc Đại Ca cũng tham gia chỉ trích Vĩnh Xuân :

- Vậy sao?! Chứ đứa nào cứ la :"Ôi, chết tao rồi. Giá mà có đứa nào chịu tội chung với tao, chứ tao chịu một mình thì nặng lắm"

- Trung Thu! Tụi bây....

Cậu nhóc Đại Ca buộc phải can thiệp :

- Tụi mày im hết coi! hễ xáp dzô là cự cãi. Tụi bây có còn coi tao ra gì hông? Ba cái chuyện cũ rích, xa lơ xa lắc mà tụi bây cứ lôi ra chì chiết nhau hoài.

- Thì xưa mới có nay.- Vĩnh Xuân lầm bầm

- Mày nói cái gì?

- Ơ...tao đùa thôi. Nhưng sao hôm nay thân nhiệt Đại Ca đột ngột dâng cao vậy? Đứa nào chọc giận Đại Ca Thái Lập Đông của mình à? Nói đi, tao đưa ra kế hoạch xử lí liền.

Thằng Trung Thu bụm miệng cười, lâm râm làm thơ :

"Dép bay ngay trúng bữa ăn

Đại Ca nổi quạo, hung hăng quá chừng"

Lập Đông liếc nó làm nó im re. Vĩnh Xuân quay sang Hoàng Hạ :

- Nói coi chuyện gì đã xãy ra lúc không có tao.

- Lớp 9/7 tụi mình có thêm một số học sinh mới. Hồi sáng này, khi mày hông có đi học thì....

Đầu giờ, trước khi có trống vào học, nhóm "Bốn Mùa", à không, phải gọi là "Ba Mùa" mới đúng, vì giớ thiếu Vĩnh Xuân mà. Nhóm "Ba Mùa" tụ tập ở bàn của Lập Đông, hắn đang ăn vội phần cơm hộp buổi sáng. Hoàng hạ nhìn đồng hồ mà sốt ruột :

- Thằng Vĩnh Xuân làm sao thế nhỉ? Nó chán sông hay sao mà nghỉ ngay ngày đầu năm?

Trung Thu trấn an nó :

- Mày yên tâm! Nó hông nghỉ đâu. Chắc là trễ. Nhưng lạ thật, mọi hôm nó luôn là đứa đúng giờ mà. Vậy mà hôm nay nó lại trễ.

Hoàng Hạ chuyển sang đề tài khác :

- Năm nay tao thấy chán quá! Sao sở lại đưa ra cái kì thi Tốt Nghiệp nhỉ?!

- Để lên lớp 10 chứ chi.

- Tao biết....nhưng tao ghét thi cử.

Thằng Trung Thu lại làm thơ

"Rõ là khổ lấy cái theo

Học hông lo học, cheo leo cả ngày"

Hoàng Hạ nhìn nó :

- Dẹp ba cái thơ con cóc của mày đi! Nhưng "cái theo" là cái gì?

- Cái thân đó! Chỉ tại vần.

- Thế còn "Cheo leo"?

- Trèo leo đó! Chậc! Cũng cái vụ vần.

Hông hiểu thì thôi, chớ chừng hiểu rồi thì Hoàng Hạ nóng máu. Tên nó là Hoàng Hạ nên tính tình khá nóng nảy, còn thằng bạn nó là Trung Thu nên khoái làm thơ. Nó gầm gừ :

- Ê, ý mày là tao giống khỉ?

- Ừa, cũng cỡ đó! - Trung Thu tỉnh bơ

- Mày......

Lại cũng là Lập Đông lên tiếng can cả hai :

- Tụi bây thôi được chưa? Tao ghét nhất là lúc tao đang ăn mà có kẻ ồn ào đó. Dù trời có sập xuống thì....

Nhưng nó chưa nói dứt cau thì nguyên một chiếc dép đế cao phang trúng đầu nó là nó ngã khỏi ghế, chỉ kịp trêu lên :

- Ối mẹ ơi! Sao Chổi hạ phàm!

Trung Thu lo lắng :

- Đại Ca hông sao chứ?

Hoàng Hạ trả lời thay :

- Mày thử nguyên chiếc dép kiểu đó rớt trúng đầu mày là mày biết có sao hay hông liền hà.

Hoàng Hạ nói đúng, Trăng sao đầy trời chứ ở đó mà hổng sao. Lập Đông lồm cồm bò dậy, tay cầm theo "tang vật". Mặt hắn đằng đằng sát khí :

- Đứa nào ném cái này?

Vẻ mặt nó lúc này nom dữ dễ sợ, thử hỏi ai mà dám nhận chứ. Hắn phát hiện ra nhỏ Trang đang nhìn hắn chăm chăm, hắn lạnh lùng hỏi :

- Của Trang hả?

Nhỏ Trang hốt hoảng :

- Í! Hông phải của Trang, mà là......

Lập Đông dõi theo cái nhìn của nhỏ và trông thấy một nhỏ lạ hoắc cột tóc đuôi gà, đang vờ ngó lơ như thể mọi sự trên đời đều hông liên qua đến nhỏ. Lập Đông hỏi :

- Là bạn ?!

Nhỏ biết không tbể giả lơ được khi mà nạn nhân đã giơ cao "hung khí" lên. Nó đành xuống nước :

- Xin lỗi nha! Tui hông cố ý.

Nó mặc kệ đối thủ là ai và xin lỗi thế nào, nó gắt :

- Trời đánh còn tránh bữa ăn. Đằng này trời hông đánh thì thôi, cớ sao bạn....mà con gái con đứa, ai lại ******** dép lung tung như thế?!

Hắn giận, nhỏ biết. Cho nên nhỏ nhịn hắn keo đầu. Nhưng qua câu sau thì hắn hơi quá đáng, hắn là một đứa con trai mà lại nói nhỏ như thế, nhỏ hông chịu :

- Errrrr, bạn là con trai mà sao nhỏ mọn quá vậy? Người ta đã xin lỡi rồi mà còn....Cái đồ con trai....

- Con trai thì thế nào?

- Thế nào thì người ta tự hiểu. Chẳng nhọc công tui nói thêm.

Nó tức đến nghẹn họng. Rõ ràng là nhỏ có lỗi trước mà.

- Bạn....

Nhưng hai đứa kia đã kịp kéo nó lại :

- Thôi mà Đại Ca! Đừng trách nhức với con gái. Vào học rồi kìa.

Ngày đầu năm bầu ban cán sự là chuyện thường. Nhưng năm nay, cô chủ nhiệm lại có ý cho học sinh mới giữ các chức vị đó. Sau khi các chức vụ được bầu xong, còn phần lớp trưởng, cô nói :

- Có 4 em tranh cử chức này, cho nên chúng ta sẽ bỏ phiếu để chọn. Các em hãy đánh dấu x vào người mà mình chọn.

Lập Đông chả có hứng thú với mấy chuyện đó. Với hắn thì ai cũng ngư ai. Hắn đánh đại váo cái tên Triệu Trường Bình. Hai đứa còn lại trong nhóm cũng làm theo hắn. Sau một hồi kiểm phiếu, cô nói :

- Các em đều có số phiếu bầu ngang nhau. Nhưng em Triệu Trường Bình đã giành thắng lợi với 3 phiếu hơn. Mời em đứng lên chào các bạn.

Chợt Hoàng Hạ và Trung Thu gọi hắn bằng giọng lo lắng :

- Chết rồi Đại Ca ơi! Mày dậy mà coi kìa.

Nó ngóc đầu dậy :

- Tụi mày làm gì mà hốt hoảng thế?

Và nó suýt ngã khỏi ghế khi biết nhỏ có cái tên Triệu Trường Bình chính là nhỏ gây hấn với hằn hồi đầu giờ. Hắn bóp trán than van :

- Đúng 3 phiếu dư của tụi mình. Trời ơi....tao tự đào mồ chôn mình rồi!

Vĩnh Xuân ôm bụng cười :

- Tại cái tính xớn xác của tụi bây! Nếu mà có tao ở đó thì tao sẽ suy xét kĩ chuyện bầu cán sự, thế là không có chuyện nhỏ đó đắc cử. Nhưng sau đó thì sao?

Trung Thu kể thay Hoàng Hạ :

- Thì chình vì thế cho nên giờ chơi, tụi tao mới....

________________________________________

Part 2

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng mà không cò mặt của quân sư Vĩnh Xuân, giờ ra chơi, ba đứa tụi nó kéo tới bàn nhỏ Trường Bình. Lập Đông vỗ bàn đánh "Rầm" một cái, với ý định sẽ làm nhỏ giật mình sợ sệt hay đại loại là thế.

- Lớp trưởng!

Thế nhưng, mọi cái nằm ngoài dự tính của nó, nhỏ vẫn tỉnh bơ :

- Có chuyện gì?

Chính vì nhỏ coi như hông có gì nên nó mới đâm ra lúng túng, nó bị nhỏ đè bẹp trở lại :

- Ơ...có chuyện....là.....

Cả hai đứa bạn còn lại nhìn nó chăm chăm. Hoàng Hạ nắm vạt áo nó kéo ra một bên :

- Tao để ý thấy mày ê a cả buổi rồi đó. Mày làm mất mặt quá, để tao.

Nó trịnh trọng bước ra trước :

- Bạn biết tụi này chứ?

- Hông! - Nhỏ lắc đầu ngoầy ngoậy. Suýt tí nữa lqà nó ngã ngửa. Tụi nó nổi tiếng như vầy mà nhỏ hông biết sao?! À, nhỏ mới vào trường này mà, hông biết danh tụi nó là chuyện thường. Nên nó tạm cho qua :

- Có câu "Nước sông không phạm nước giếng". Nghĩa là nếu nước giếng kia đừng có rớ tới nước sông là sẽ hông có chuyện gì hết. Bạn hiểu chứ?

Nhỏ lại lắc đầu. Nó phát bực :

- Đúng là con gái! Đầu óc bé tí.

Trung Thu khều vai nó :

- Tao cũng hông hiểu nữa đó. Mày nói cao siêu quá......

Nó quay sang trút giận lên thằng bạn :

- Tao hông ngờ đầu óc mày cũng đặc sệt như nhỏ.

Trung Thu cãi lại :

- Tại mày nói xa vời thì có. Gì nước sông với nước giếng chứ?!

Lập Đông nghĩ là nếu không mau kết thúc vấn đề thí không khéo cuộc "cảnh cáo" của tụi nó biến thành cuộc nôi chiến mất. Nên nó lên tiếng :

- Hai đứa bây thôi chưa? Đứng sang một bên!

Rồi nó đối mặt với nhỏ, từ tốn nói :

- Một chút hiểu lầm hồi đầu giờ làm cho hai bên chúng ta bất hoà với nhau. Bạn là lớp trưởng, mong là đừng bắt nạt tụi này, việc công tư phải phân minh đó. Biết chưa?

Duy nhất có lần này là nhỏ gật đầu. Nó cười, nụ cười chuyên nghiệp của một đại ca :

- Tụi này là " Bốn Mùa". Nếu muốn biết thêm về tụi này, bạn có thể hỏi các bạn trong lớp. Còn nữa, hồi nãy lấn cấn trước bạn là bởi tôi không quen có hành động này với một cô gái. Bạn là người đầu tiên đấy. Đi thôi!

Hoàng Hạ và Trung Thu theo lệnh nó rút lui.......

Tụi nó đi cả rồi, nhỏ Thanh Huyền - lớp phó học tập, Ngọc Hân - lớp phó văn thể mỹ và Phương Duyên - lớp phó kỉ luật cùng tới chỗ Trường Bình. Có vẻ như họ đã quen nhau từ trước. Thanh Huyền mỉm cười :

- Họ khiêu chiến với mình hở?

- Chiều theo ý họ thôi. - Phương Duyên nói

- Bọn đáng ghét đó làm tôi chướng mắt quá! - Ngọc Hân làm ra vẻ khó chịu

Trường Bình thở dài :

- Hơi sớm hơn dự tính. Không ngờ họ là "Bốn Mùa"

Còn trong lúc đó, ở căn tin trường......

Trung Thu hớn hở :

- Hồi nãy đại ca oai quá! Mày làm tao nể ơi là nể. Nhưng câu cuối cùng mày nói như vậy là có ý gì? Sao phải giải thích với nhỏ.

- Ưmmmmm, tao muốn cho nhỏ biết là tao không sợ nhỏ. Để nhỏ khỏi hiểu lầm ấy mà.....

Đó cũng là một lí do, nhưng cái chính là nó muốn đàn em của nó biết rằng nó vẫn là nó - đại ca của nhóm "Bốn Mùa", không hề bị xuống dốc tí nào.

- Đại ca......mày coi phải nhỏ Trường Bình kia hông?

Nó ngước lên nhìn. Ừa, đúng nhỏ rồi. Nhưng nhỏ không đi một mình mà với mấy đứa trong tổ cán sự. Nhỏ dừng lại trước bàn của tụi nó. Nhỏ Phương Duyên bảo :

- Tụi tôi khiêu chiến với "Bốn Mùa"

Mấy đứa con trai nhìn nhau :

- Khiêu chiến? - Trung Thu hỏi lại - Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy?

- Không! - Ngọc Hân trả lời.

Lập đông là bình tĩnh nhất. Bằng chứng là trong hoàn cảnh này, nó vẫn có thể điềm nhiên uống trà :

- Gì cũng phải từ từ chứ. Thình lình mấy cô trong ban cán sự tuyên chiến, tụi này có hơi bất ngờ đó.

Trường Bình hình như coi nó là lãnh đạo thật sự. Nhỏ nói :

- Tụi này là "Hoa Hồng có gai". Năm học chỉ mới bắt đầu, mình còn nhiều dịp để....nói chuyện với nhau mà. Chúng ta đi!

Vĩnh Xuân ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Khiêu chiến?!? Tụi bây hông đùa chứ? Khiêu chiến với nhóm "Bốn Mùa", mà lại là mấy nhỏ con gái nữa.

Thấy mấy bạn mình mặt mày đằng đằng sát khí, nó biết là mình cười không đúng lúc. Cho nên vội lấy lại vẻ ban đầu :

- Ồ, tao nghĩ là.....mai tao đi học, mình sẽ thương thuyết với mấy nhỏ đó. Chứ "khiêu chiến" với con gái thì con đâu danh "Bốn Mùa"

Trung Thu thở dài :

"Đầu năm gặp ách giữa đàng

Gây chi thù oán, lỡ làng đôi bên"

Lúc này thì không đứa nào còn hơi sức đâu mà chê thơ của nó. Tụi nhóc làm tôi thấy buồn cười quá! Con gái và con trai giáp chiến, liệu ai sẽ thắng đây? Để còn coi đã.....

[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Signature

Nhất chi mai

Tài sản của TAKE_ONLYLOVE

Trả Lời Với Trích Dẫn

Cảm ơn:

kimkha (01-21-2010)

TAKE_ONLYLOVE

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới TAKE_ONLYLOVE

Tìm bài gởi bởi TAKE_ONLYLOVE

#5

Cũ 01-20-2010, 09:06 PM

TAKE_ONLYLOVE's Avatar

TAKE_ONLYLOVE TAKE_ONLYLOVE vẫn chưa có mặt trong diễn đàn

Trẻ Mẫu Giáo

Tham gia ngày: Nov 2009

Bài Gửi: 87

TeaCoin: 1,948

Cảm ơn: 54

Được cảm ơn 17

Part 3

Thật mừng là hôm sau tụi nhóc lại ghé quán trà, để tôi có dịp nghe tiếp câu chuyện. Hoàng Hạ nhìn đồng hồ, nó tỏ ra bực bội :

- Sao lâu quá vậy? Vĩnh Xuân nè, mày chắc là đã đưa thư tận tay nhỏ chứ?

Vĩnh Xuân gật đầu :

- Ừa, hồi sáng tao đưa cho nhỏ Thanh Huyền, thấy nhỏ cười tít mắt.

Cả ba đứa còn lại không hẹn mà cùng nhìn nó chăm chăm, làm nó thấy hình như có chuyện không lành :

- Errrrr, sao tụi bây nhìn tao dữ vậy?

Trung Thu hỏi nó :

- Nhỏ chỉ mỉm cười?

- Ừa.......

- Thế nhỏ có nói là sẽ đến không? - Lập Đông chen vào

- Ah, cái này thì không.

Cả ba đứa lần nữa quay mặt đi. Hoàng Hạ bóp trán than trời :

- Chúa ơi.....sao con lại có thằng bạn ngây thơ đến mức đó.

- Mày nói gì? - Vĩnh Xuân phản ứng lại.

Trung Thu cười nhạt :

- Thì nói mày dễ bỉ xỏ mũi dắt đi quá chứ sao.

- Tụi bây...........

Nhưng Lập Đông đã kịp thời ngăn tụi nó cãi nhau :

- Thôi đi! Tụi "Hoa hồng có gai" tới kìa.

Quả thật, có bốn đứa con gái đang tiến vào quán. Đợi mấy nhỏ tới gần, Vĩnh Xuân cười

- Chào các bạn! Thật vui là các bạn đã trích ít thời gian quý báu tới gặp tụi này.

Vĩnh Xuân nổi tiếng lịch lãm và khéo léo ăn noi, công thêm cái mã ngoài bảnh bao nên có khá nhiều cô kết hắn. Nhưng hình như thứ "vũ khí" này lại vô dụng với mấy cô gái. Bằng chứng là một cô tóc xoã dài lên tiếng :

- Có gì nói lẹ lên cho đỡ mất thì giờ. Hừ, tại Thanh Huyền lỡ nhận thư, chứ không thì tụi này cho leo cây cả đám.

Hoàng Hạ rất muốn trả lời lại, nhưng nó cố kìm. Nó tin vào tài ngoại giao của thằng Vĩnh Xuân, chưa bao giờ thằng này thất bại cả. Nó bắt mình giả điếc ngồi trên ghết, ngoan ngoãn chờ kết quả từ cuộc thương thuyết đó. Vĩnh Xuân vẫn cười :

- À, tôi là Huỳnh Vĩnh Xuân, thành viên của nhóm "Bốn Mùa", hông qua chúng tôi đã vô ý gây cho các bạn chút hiểu lầm......

Lần nữa, nhỏ Phương Duyên cắt ngang lời nó :

- Hông phải vô ý, mà là cố ý sang đe doạ Trường Bình. Hông có hiểu lầm gì hết á.

Vĩnh Xuân còn cười :

- Tôi nghĩ là nếu cứ thế này, đôi bên sẽ cùng bất lợi. Chi bằng........

- Tụi này hông cảm thấy sao cả! Mấy người sợ thì nói đại ra đi.

Vĩnh Xuân đứng lên :

- Ái chà.....coi ra.....con gái đúng là con gái. Ngang ngược, thô lỗ, không hiểu chút lý lẽ nào hết. Vậy không cần bàn thêm gì với lũ con gái này nữa rồi.

Nhỏ Ngọc Hân nhíu mày :

- Có lẽ thế. Nhưng không phải con gái lúc nào cũng vô lí đâu. Để còn coi con trai có thái độ như thế nào đã.

- Lịch sự như thế chưa đủ à?

- Lịch sự? Hay gian manh?

- Cô.......

Không ổn rồi! Vĩnh Xuân còn nhịn hông nổi mấy nhỏ thì coi như "Bốn Mùa" phải nhập cuộc thôi. Hoàng Hạ biết thế nên nó đứng lên :

- Cuộc chiến giữa "Bốn Mùa" và "Hoa hồng có gai" tuyên bố bắt đầu.

Lập Đông và Trung Thu cũng rời khỏi ghế. Nó nhìn nhỏ Trường Bình bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay mặt đi :

- Tụi mình rút!

Hai phe đi về hai hướng khác nhau. Ồ, một cuộc chiến diễn ra trong quán trà á? Cái này thì mới lần đầu nha. Nhưng tại sao một nơi thơ mộng như thế lại xãy ra chuyện này nhỉ? Nếu các bạn không thích hình tượng quán trà bị sứt mẻ thì tôi có thể ngưng viết tiếp truyện này. Vậy các bạn nghĩ sao?

________________________________________

Part 4

Chẳng biết tự lúc nào mà quán trà lại trở thành cứ điểm quân sự của bọn nhóc "Bốn Mùa", chúng ghé đây sau giờ tan học, ngồi uống trà và bàn bạc về tình hình mấy nhỏ con gái trong lớp. Ví dụ hôm nay, tụi nó lại đến....

Hoàng Hạ đấm hai tay vào nhau :

- Hừ, tức thiệt! Mấy nhỏ đó lợi dụng chức quyền, ép tao trực vệ sinh.

Vĩnh Xuân nhìn đi chỗ khác :

- Ép đâu mà ép. Mày trốn trực cả tháng rồi, trực một bữa cũng là phải đạo.

- Ah, mày binh mấy nhỏ đó à?

Vĩnh Xuân lờ đi :

- Tao chỉ nói lên sự thật. Mà đại ca nè, mày nói gì đi chứ. Tao để ý là từ lúc khai chiến tới giờ, mày toàn im lặng không à nghen.

Lập Đông miễn cưỡng lên tiếng :

- Tao cũng chả biết phải đối phó mấy nhỏ đó thế nào nữa. Tụi nó là con gái, hông lẽ mình đi uýnh con gái? Mà đấu võ mồm với tụi nó, tao cũng ngán quá.

Vĩnh Xuân thở dài :

- Ừa, mày nói cũng đúng. Tao hông hiểu sao tụi nó ghét mình như vậy.

- Dễ hiểu thôi!

Cả đám nhìn Trung Thu, chờ đợi câu trả lời của nó. Lâu lâu mới được chú ý như vậy, Trung Thu lấy làm đắc ý lắm. Nó cười tít mắt.

- Theo mày thì sao? - Hoàng Hạ hỏi

Nó trả lời tỉnh bơ :

- Thì qua đó hỏi mấy nhỏ là biết liền à.

Cả đám cùng ngã khỏi ghế. Vĩnh Xuân phát cáu :

- Thế thì tụi tao cần gì hỏi mày, rồi lại nghe mày phát biểu kiểu huề vốn nữa. Thiệt tao hông ngờ đầu óc mày đơn giàn tới mức đó.

Hông phải chỉ mỗi thằng Vĩnh Xuân mà 2 đứa còn lại cũng có thái độ như thế, nên nó không dại gì mà ngoác miệng cãi lại. Nhưng nó không biết rằng, đại ca của nó, Thái Lập Đông đang suy nghĩ về lời đề nghị của nó. Ừa ha! Nếu có cơ hội, một ngày nào đó, Lập Đông sẽ hỏi trực tiếp mấy nhỏ đó.

Nhưng mà cái suy nghĩ "một ngày nào đó" không xa vời như nó hằng tưởng. Vì ngày hôm sau, tụi nhóc đã ghé quán, nhưng lần này thì...

Không khí có vẻ căng thẳng hơn mọi hôm. Ngay cả một người ngoài cuộc như tôi còn cảm nhận được điều đó. 10 phút trôi qua trong im lặng, cuối cùng thì cũng có một đứa chịu mở miệng cho tôi biết tại sao. Đó là Vĩnh Xuân :

- Vầy là sao hà đại ca? Mày với nhỏ đó.......trời ơi!

Nó tức đến nói không thành câu. Hoàng Hạ nói tiếp :

- Tụi tao cần biết chuyện gì đã xãy ra.

Trung Thu thì lúc nào cũng làm thơ được :

"Mấy đời bánh đúc có xương

Mấy đời mình lại thương địch thủ mình"

Lập Đông nhăn mặt :

- Nghe tao nói đã! Hiểu lầm thôi. Thật ra thì hồi sáng này, vào giờ ra chơi......

Chuông báo hiệu giờ chơi đã điểm được 15 phút rồi mà Lập Đông vẫn còn trụ lại trong lớp. Nguyên nhân chính là do nó chưa làm xong bài tập toán, mà tiết sau lại là tiết toán mới chết. Cho nên, nó đành bỏ mặc các chiến hữu dưới căn tin để làm cho xong bài toán. Mọi nỗ lực của nó cũng được bù đắp xứng đáng, cuối cùng thì nó cũng đã hoàn thành mọi cái. Nó nhìn đồng hồ, còn đủ giờ để nó xuống đó uống một ly nước với đám kia. Nó hối hả phóng ra khỏi lớp. Cửa thang máy sắp đóng, nó kêu lên :

- Chờ với...

Nó đuổi kịp, nhưng khựng lại vì người đứng trong đó chằng ai xa lạ, mà chính là nhỏ Trường Bình, đứng đầu nhóm "Hoa hồng có gai". Nó đành đứng lại. Nhưng còn chút xíu nữa là cửa đóng, nhỏ Trường Bình đưa quyển sách ta chắn ngang làm nó bật mở trở lại. Nó chưa hết ngạc nhiên thì nhỏ đã kéo nó vào trong, cửa thang máy đóng lại.

Nó nhìn nhỏ, như thể nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh chứ hông phải nhỏ bạn cùng lớp với nó. Phải nhỏ Trướng Bình hông ta? Sao nhỏ thô bạo quá vậy? Và nhỏ có ý đồ gì?

- Sao lại ngại đi chung thang máy? - Nhỏ hỏi

Nó nhìn quanh quất. Rõ ràng ở đây chỉ có hai người, nó và nhỏ.

- Bạn hỏi tôi à?

Nhỏ liếc nó :

-Thế trong đây có mấy người? Chẳng lẽ tôi tự hỏi tôi?

- Cũng có thể lắm chứ!

Nhỏ nhìn nó, nó vội lãng đi :

- Tôi đùa thôi! Thật ra thì cũng không có gì khó hiểu hết. Hai nhóm chúng ta đang đối chiến mà.

Im lặng. Nó bỗng nhớ ra cái ý niệm hôm qua.

- Mà sao...bên ấy thù "Bốn Mùa" quá vậy?

Nó đụng nhầm ổ kiến lửa? Gần như thế. Vì nhỏ nổi nóng :

- Vô tư nhỉ? Mấy ông làm ra vẻ ngây thơ, nhưng lại vô số tội đó. Chính mấy người đã.......Ơ....Ối!

Nhỏ cố gắng nhón chân lên cho cao hơn một chút để mắng hắn, nhưng chẳng ngờ nhỏ mất thăng bằng và ngã vào người hắn, làm hắn cũg ngã theo. Nhỏ nẳm trên người hắn, lúc đó thì cửa thang máy bật mở....

Có 6 người đang nhìn cả hai, tức là có tới 12 con mắt chiếu tướng.

- Đại ca làm gì vậy? - ba đứa con trai hỏi

- Trường Bình làm gì vậy? - ba đứa con gái cũng thế

Thật nhanh, nó và nhỏ nhảy ra theo hai phe.

- Hiểu lầm rồi! Tao....Ơ...nhỏ ngã nên tao đỡ.

Hoàng Hạ gắt nó :

- Nhỏ té thì cho té chỏng gọng luôn. Mắc chi mày phải đỡ?

- Mày có cần ác như vậy hông? - Trung Thu lườm nó.

Bên kia, mấy nhỏ con gái cũng đang xúm xít quanh Trường Bình

- Vậy là sao hở Trường Bình?

- Hiểu lầm mà, mình ngã......

Trường Bình à, bạn phải cẩn thận với mấy tên đó nhé! Họ là một lũ gian manh, cáo già, lợi dụng con gái, xấu xa, bần tiện.....

Nhưng mấy lời của nhỏ đã lọt tai Vĩnh Xuân :

- Trần Phương Duyên! Cô nói gì hả? Nêu không nhờ đại ca tui thì......

Vừa khi ấy thì chuông reo vào lớp. Ha bên kênh nhau đi về hai phía.

Vĩnh Xuân nhép miệng :

- Hiểu rồi! Tình ngay ý gian chứ gì?

- Hông có cái gì gian hết. Tụi bây không tin tao sao?

Hoàng hạ lắc đầu :

- Tụi tao tin mày. Mong là sau này đứng xãy ra những chuyện như thế nữa.

- Mấy nhỏ đang vào quán kìa! - Trung Thu bảo.

Quả là mấy nhỏ đang kéo vào quán. Vĩnh Xuân đứng lên :

- Về thôi. Tao hông muốn đối mặt với mấy nhỏ, mắc công tao lại phải tốn tiền uống nước sâm.

Lập Đông đặt ly trà xuống :

- Mày cứ ngồi đó. Quán Trà là nơi công cộng, không việc gì phải nhượng bộ mấy nhỏ đó.

Nhưng tôi lại cảm thấy giông bão sắp nổi lên rồi đây, và tâm điểm của cơn bão không đâu khác chính là quán trà...[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro