Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và anh ấy kết hôn rồi.

Tôi thích thầm anh ấy hai năm, theo đuổi anh ấy hai tháng.

Thật may mắn cuối cùng anh ấy cũng đồng ý.

Hôn lễ của chúng tôi tổ chức không lớn, chỉ mời một vài người bạn và gia đình hai bên.

Ông bố luôn có gương mặt nghiêm nghị trong quá khứ lúc này lại nở nụ cười. Ông nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự ôn hòa.

Ông ôm vợ để bà tựa vào vai mình, khi bà rơi nước mắt thì nhỏ giọng nói gì đó khiến bà bật cười.

Bố mẹ tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi cực kỳ ngưỡng mộ họ.

Tôi quay sang nhìn anh, tôi cười nhưng mắt lại có chút chua xót.

Tôi khóc rồi, anh ấy nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trượt dài trên má tôi.

"Nào đừng khóc, xem em khóc thành bộ dạng gì rồi, kết hôn với anh khiến em uất ức thế sao?"

Tôi bật cười vì lời nói của anh.

Anh vẫn luôn như vậy, là người dịu dàng, tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.

"Hai người có đồng ý nắm tay một đời không đổi thay, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc khỏe mạnh, luôn yêu thương và tôn trọng đối phương không?"

Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi.

Ngày đó tôi nghe được giọng anh và tôi cùng vang lên.

"Tôi đồng ý."

Chiếc nhẫn tinh xảo được đeo lên ngón áp út, tựa như một sợi dây vô hình buộc tôi và anh lại.

Anh cúi người hôn khóe môi tôi.

Hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn, là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

......

Đã hai năm kể từ ngày chúng tôi kết hôn.

Anh ấy vẫn dịu dàng như vậy, sẽ không cho tôi làm việc nặng nhọc, sẽ trách cứ tôi nếu tôi làm bản thân bị thương, sẽ hôn lên trán tôi mỗi lúc thức dậy.

Tôi thật sự rất hạnh phúc.

Hôm nay theo lịch trình hằng ngày, sau khi tan làm tôi ghé vào siêu thị nhỏ dưới chung cư mua một ít đồ ăn.

Có lẽ nên ăn thanh đạm một chút, hai ngày trước anh vừa hết sốt phải điều dưỡng thân thể.

Tôm nõn xào cải..... Còn phải mua củ sen về làm canh sườn củ sen nữa.

Chọn thêm vài quả táo với dưa hấu mà anh ấy thích.

Sau khi tính tiền xong, tôi xách theo hai túi đồ chậm rãi đi về khu chung cư.

Đi qua hàng cây che khuất trước mặt là tới chung cư rồi.

Nhưng lúc này tai tôi lại nhạy bén nghe thấy có người lớn tiếng cãi nhau.

Cũng không thể gọi là cãi nhau vì chỉ có một bên lớn tiếng, một bên còn lại thì nhỏ giọng đáp lời.

Tôi biết lúc này nếu mình đi ra sẽ không thích hợp nên dự định đổi sang đường khác.

Lúc tôi có ý định đi vòng qua con đường lại vô tình trông thấy bóng dáng hai người đang cãi nhau.

Cũng rất trùng hợp, hai người kia tôi đều quen.

Một người là mối tình đầu của chồng tôi, người còn lại là chồng tôi.

Bản năng mách bảo tôi lúc này không nên đi tiếp vì vậy tôi lặng lẽ đứng khuất sau hàng cây.

"Lam Thần, em thật sự sai rồi, chúng ta có thể quay lại được không?" Mối tình đầu nắm lấy tay chồng tôi nhưng lại bị anh đẩy ra.

Điển hình của cảnh hối hận muốn nối lại tình xưa.

"Nghênh Phi Thanh, tôi nói lại một lần, tôi đã kết hôn rồi, mong cậu đừng đến tìm tôi nữa, để A Ngọc nhìn thấy sẽ không hay đâu."

"A Ngọc! A Ngọc! Cậu ta là ai gì chứ? Anh kết hôn với cậu ta không phải vì bị gia đình ép sao? Anh đồng ý không phải là vì em bỏ đi sao? Lam Thần, anh vẫn còn yêu em mà đúng không? Có đúng không?"

Mối tình đầu như kẻ điên cố gắng đến gần chồng tôi, một lúc cười lớn một lúc lại nói chồng tôi còn yêu cậu ta.

"Cậu điên rồi!" Chồng tôi liên tục né tránh, người đàn ông vẫn luôn ôn hòa, ấm áp thường ngày dường như đã bị chọc giận.

Tôi khẽ thở dài chậm rãi bước ra.

"A Thần làm sao vậy?"

Khi nhìn thấy tôi, anh có chút hoảng hốt, rồi lại vội vàng mỉm cười kéo tay tôi.

"Không sao, chỉ là gặp một người bạn cũ thôi."

"Tạ Lam Thần! Ai là bạn cũ của anh?"

Tôi nghe thấy mối tình đầu phủ nhận lời nói của anh xong cậu ta quay đầu trừng mắt với tôi.

"Cậu là Úc Doãn Ngọc? Mặt cũng không tệ. Tôi nói cho cậu biết tôi là người yêu...."

"Nghênh Phi Thanh, câm miệng lại!" Chồng tôi quát lớn cắt ngang lời nói của mối tình đầu.

Lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy.

Thật sự là có chút xa lạ.

Nhưng mối tình đầu lại không mấy để tâm mặc kệ anh quát.

"Tại sao em phải câm miệng? Em cứ muốn nói cho cậu ta nghe em và anh có quan hệ gì." Nói đến đây mối tình đầu lại chỉ vào tôi, lời nói mang theo sự khoe khoang, đắc ý, gương mặt cũng bày ra biểu tình khiêu khích.

"Tôi nói cho cậu biết năm đó gia đình anh ấy gặp khó khăn, cậu đột nhiên xuất hiện còn nói muốn kết hôn với anh ấy nên gia đình anh ấy mới đồng ý để giải quyết vấn đề công ty. Lúc đó trùng hợp chúng tôi cũng vừa chia tay vì quá đau khổ lại thêm sự ép buộc từ phía gia đình nên anh ấy mới kết hôn với cậu. Từ đầu đến cuối người anh ấy yêu chỉ có tôi mà thôi!"

"Cho cậu biết anh ấy có thể vì tôi làm rất nhiều chuyện, chỉ vì để tôi vui mà trong thời tiết lạnh lẽo đứng đợi mua món ăn mà tôi thích, chỉ vì để tôi cười mà làm những trò ngu ngốc nhất. Còn có lúc anh ấy đè tôi dưới thân nỉ non lời yêu...."

Tôi đưa tay cản anh đang muốn tiến lên, rồi lại thở ra một hơi nhẹ nhàng sau đó mỉm cười nhìn mối tình đầu đang không ngừng khoe khoang.

"Nghênh tiên sinh? Xin lỗi vì đã cắt ngang lời của cậu, tôi biết cậu là người anh ấy yêu thật lòng. Nhưng dù thế thì cậu lấy tư cách gì để đứng đây kể lể những lời này với tôi? Người anh ấy thật sự yêu?" Tôi nhìn mối tình đầu, giọng nói càng thêm dịu dàng.

"Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể nói cậu rất ngu. Chỉ nói đến việc tôi và anh ấy đã đăng ký kết hôn, là chồng chồng hợp pháp được pháp luật công nhận, được bố mẹ anh ấy chấp thuận thì cậu đã không có tư cách gì đứng trước mặt tôi mà khoe khoang rồi."

Tôi không hề dao động, bình tĩnh nhìn mối tình đầu không cách nào phản bác lời mình nói mà nghẹn đỏ mặt.

"Năm đó Nghênh tiên sinh muốn bước chân vào giới giải trí, anh ấy chẳng thể giúp cậu mà còn cản trở cậu bước lên vì thế cậu chia tay anh ấy đến với một lão già đáng tuổi làm cha cậu. Không đề cập đến gia thế và học thức chỉ riêng cách cậu vì đạt được thứ mình muốn mà bán đứng bản thân đồng thời hy sinh người thật lòng yêu thương cậu. Cậu càng không thể so sánh với tôi."

"Nghênh tiên sinh, tôi hy vọng cậu sẽ không làm phiền đến tôi và chồng tôi nữa. Anh ấy có thể mặc kệ cậu làm loạn nhưng Úc Doãn Ngọc tôi sẽ không như vậy."

Lúc này gương mặt mối tình đầu đã trắng bệch, trong mắt ánh lên sự sợ hãi và căm hận.

Tôi chỉ mỉm cười.

"Nếu không còn vấn đề gì khác tôi sẽ đi trước."

Tôi kéo tay anh đi vào chung cư.

........

Đóng cửa lại, tôi treo áo khoác lên giá rồi xách hai túi đồ vào bếp.

Chậm rãi xếp táo, dưa hấu vào tủ lạnh.

Sau đó xử lý những món đồ đã mua, rất nhanh trong bếp bay ra mùi thức ăn thơm lừng.

Tôi và anh cứ như vậy lựa chọn im lặng không nhắc đến vấn đề vừa xảy ra.

Đến khi tôi gọi anh vào ăn cơm, cả hai ngồi đối mặt trên bàn ăn, xung quanh chỉ có tiếng đũa của tôi va chạm vào bát.

Tôi ăn một bát cơm, lại ăn thêm một ít canh mới đặt bát xuống.

"Sao lại không ăn? Là do món hôm nay không hợp vị anh sao?" Tôi hỏi anh.

"A Ngọc...."

Anh ngập ngừng như đứa trẻ phạm sai lầm không biết cách giải thích thế nào với người lớn.

Tôi lặng lẽ thở dài, hôm nay có lẽ là ngày tôi thở dài nhiều nhất trong năm.

"Nếu thật sự không ngon thì cứ nói, em sẽ nấu món khác cho anh, anh muốn ăn món gì? Không nên ăn đồ có cay nóng, không tốt cho sức khỏe của anh."

Anh nhìn sâu vào mắt tôi muốn nói gì đó rồi lại chỉ khẽ cười nhẹ giọng đáp một câu.

"Không cần đâu, những món này lsf được rồi."

Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, nhưng tôi thấy được là sự bi thương xen lẫn bên trong.

Không dễ nhận ra, nếu không phải đã ở cạnh anh 2 năm tôi cũng sẽ không nhìn ra được.

Tôi nhìn anh rồi lại vô thức mỉm cười, chẳng sợ trong lòng đã cuồn cuộn thứ cảm xúc chua xót không tên.

Vẫn là không thể giận anh được, tôi căn bản không có cách nào trách anh.

"A Ngọc, em đừng như vậy..... Anh..... Anh xin lỗi....." Giọng anh bỗng có chút run rẫy, đôi mắt mở to nhìn tôi.

Tôi sững sờ lúc này mới mơ hồ cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, đưa tay lên chỉ thấy một mảng ẩm ướt.

Tôi khóc sao? Nước mắt cứ vô thức chảy ra như vậy, tôi chẳng hề cảm nhận được mà.....

Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, tôi chầm chậm điều chỉnh lại cảm xúc, khi mở mắt ra đã không còn thấy bóng dáng một giọt nước mắt nào.

Tôi từ tốn kể một đoạn chuyện xưa.

"Ba năm trung học, ba năm đại học, dùng sáu năm đơn phương một người cuối cùng cũng có dũng khí mở lời. Người đó chấp nhận, hai người quen nhau được một năm, người kia lại nói lời chia tay không có lí do cứ như vậy im lặng bỏ đi. Người kia là mối tình đầu, là giấc mơ thuở niên thiếu của anh. Làm sao có thể không đau khổ? Sao có thể quên được? Nhưng chia tay không lâu anh biết được nguyên nhân người kia rời đi trong tim lại có thêm một vết thương rỉ máu không cách nào có thể chữa lành."

"Trái tim đã tồn tại một cắt chưa được chữa lành thì sao có thể mở lòng đón nhận một người khác? Đồng ý kết hôn chẳng qua là vì gia nghiệp Tạ gia, vì sự ép buộc của người nhà, hơn hết là vì muốn xóa nhòa hình bóng người kia.... Tạ Lam Thần, anh thấy em kể có đúng không?"

Chỉ thấy trên gương mặt anh xẹt qua tia kinh ngạc sau đó là bi thương vô tận.

Anh cúi đầu không đáp lại tôi.

Mối hôn nhân này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém.

Tạ gia cần tài chính để cứu lấy công ty.

Tạ Lam Thần lại cần người vá lấp vết thương.

Vô tình Úc Doãn Ngọc lại cần Tạ lam Thần.

Vừa đúng lúc như thế không phải sao?

Thôi vậy, vốn nên kết thúc rồi.

"Tạ Lam Thần.... Chúng ta ly hôn đi."

Không thể tưởng tượng được tôi đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói ra lời này. Cũng không biết được sao anh có thể rời đi nhanh như vậy.

Người ngồi đối diện đã đi được một lúc rồi, vậy mà bên tai tôi vẫn còn văng vẳng lời xin lỗi của anh.

Canh cũng đã nguội, cũng chỉ còn một mình tôi ăn thôi.

Ngôi nhà hôm nay vì sao lại lạnh như vậy?

Còn có...... Tại sao tôi lại khóc rồi?

Rõ ràng là tôi mở lời trước, là tôi nói ly hôn trước mà?

Sao trái tim cứ đau lên từng hồi như thể bị ai đó cắt ra từng chút vậy?

-------

Năm tôi 16 tuổi, anh 20 tuổi.

Chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều ở công viên.

Hôm đó, chú chó nhỏ mà tôi nuôi đi lạc mất.

Chú chó nhỏ là món quà mà bố mẹ tặng cho tôi.

Bọn họ rất bận không có thời gian ở cùng tôi, chỉ có nó mới thật sự dành ra thời gian bên cạnh tôi.

Mỗi ngày khi tôi về nó sẽ ngồi trước cửa đón, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, từng ngày trôi qua tôi đã xem nó là một người bạn không thể thiếu.

Tôi mặc kệ lời khuyên của quản gia chạy đi tìm nó.

Tìm từ sáng đến khi mặt trời lặn xuống vẫn không tìm thấy.

Cảm giác lúc đó giống như mất đi một thứ quan trọng, rất buồn, thật sự rất buồn.

Tôi bật khóc, khóc đến khó có thể dừng lại.

Bỗng nhiên đầu tôi trĩu nặng, tôi cảm nhận được một loại ấm áp xa lạ, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, rất dễ nghe.

"Sao em lại khóc thế? Bị ba mẹ la à?"

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, không thể thấy rõ gương mặt người đó, tôi lấy tay lau nước mắt.

Người đó có một gương mặt rất đẹp, đường nét ôn hòa, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng hoàng hôn lấp lánh.

"Có thể nói cho anh biết vì sao em khóc không?" Giọng nói du dương, ấm áp, giống như con người anh luôn mang đến cho người khác cảm giác an tâm, thoái mái.

"Chó.... Chó của em đi lạc mất rồi." Tôi nức nở trả lời anh.

Anh nhìn tôi như có điều suy tư lại dịu dàng nói "Có phải là một chú chó màu trắng, lông xù nho nhỏ không?"

"Đúng..... Đúng rồi anh đã nhìn thấy nó sao?"

Nghe thấy lời anh tôi không thể che giấu sự vui mừng trong đôi mắt.

Dường như thấy phản ứng của tôi anh đã bật cười, nụ cười còn đẹp hơn cả ánh hoàng hôn ngày hôm ấy, đẹp đến bất tri bất giác khắc sâu trong lòng tôi.

"Anh vừa thấy ở bên kia, còn định đưa nó đi tìm chủ nhân nhưng nó không thích gần người lạ. Anh chỉ có thể dụ nó đến một nơi an toàn đợi anh đi tìm chủ nhân đến đón nó. Thật không ngờ vừa tìm không lâu đã gặp được chủ nhân của nó đang ôm mặt khóc đây này."

"Anh.... Anh đừng chọc em. Anh đưa em đi tìm nó có được không?"

"Được chứ cậu bạn nhỏ." Anh xoa đầu tôi.

Khoảnh khắc đó tôi mới biết thì ra bàn tay một người có thể ấm áp đến như vậy.

Ôm chú chó vào lòng, tôi nhỏ giọng trách cứ lại không nhịn được lưu luyến chôn mặt trong đám lông mềm mại của nó.

"Lục Lục, lần sau không được chạy lung tung, anh thật sự lo cho nhóc lắm đó."

Chó ngốc nghiêng đầu ngây ngô không hiểu lời chủ nhân của nó.

Một lúc sau hình như nó cảm nhận được cảm xúc của tôi, nó kêu vài tiếng dùng cái đầu lông xù dụi vào má tôi.

Đến khi chào tạm biệt tôi vẫn không biết được tên anh.

Chỉ biết rằng đó là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.

--------

Tôi gặp lại anh.

Sau hai năm anh vẫn không có gì khác với ký ức trong tôi, chỉ có điều bên cạnh anh xuất hiện một người.....

Tôi nghe nói đó là bạn trai của anh.

Vì tâm tư riêng của bản thân tôi đã điều tra họ, tôi biết như vậy là không đúng nhưng tôi thật sự quá thích anh.

Có lẽ..... Chỉ cần xác nhận mối quan hệ của họ tôi sẽ bỏ cuộc.

Sau đó tôi biết được tên của anh là Tạ Lam Thần, còn người kia tên Nghênh Phi Thanh, là người yêu của anh.

Giữa hai người là mối quan hệ yêu đương, người chủ động còn là anh.

Nói không thất vọng là giả, lần đầu tiên rung động với một người, nhớ nhung hai năm sau khi gặp lại đột nhiên phát hiện bên cạnh anh đã có một người khác.

Mối tình đầu của tôi cứ thế mà tan vỡ.

Nhưng vào lúc tôi muốn buông bỏ lại biết được anh và người đó đã chia tay.

Lý do là anh không thể trợ giúp người đó cho nên người đó vứt bỏ anh chọn một người có thể cung cấp tài nguyên, nâng địa vị của người đó lên.

Mà khi đó công ty Tạ gia lại trùng hợp gặp phải vấn đề về tài chính.

Người bạn trai yêu thương bao lâu nay lại chọn vứt bỏ anh, gia đình gặp vấn đề lớn không cách nào giải quyết, đến tìm bạn bè nhưng không một ai chịu đưa tay ra giúp đỡ.

Vô vàn áp lực cùng một lúc kéo đến.

Có lẽ vì quá mệt mỏi nên gương mặt anh đã không còn nụ cười nữa.

Tôi biết lúc này anh cần một người cứu lấy anh mà tôi tự nguyện làm điều đó.

Cho nên tôi đưa ra lời đề nghị kết hôn với anh, dùng hôn nhân dựng nên bằng lợi ích cứu lấy anh cũng như cứu lấy chính mình.

Lần đầu tiên tôi mở lời cầu xin bố mẹ mình, đêm đó bố mẹ tôi gấp rút bay trở về nước nói chuyện với tôi, sau đó họ đến gặp bố mẹ anh.

Trong ánh mắt anh tràn ngập đau thương vô hình nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, ôn hòa trò chuyện với tôi, cùng tôi ăn một bữa tối, cùng tôi hoàn thành cuộc hẹn đã sắp đặt từ trước.

"Úc thiếu gia...."

"Anh có thể gọi em là A Ngọc."

Anh nhìn tôi ngập ngừng một lúc mới nói, giọng nói vô thức xen lẫn những bi thương mà chính anh cũng không nhận ra.

"A Ngọc, cậu chỉ mới 18 tuổi đừng vì sự yêu thích nhất thời mà ràng buộc cả đời bên cạnh tôi, cậu còn rất trẻ sẽ có một ngày gặp được người cậu yêu thật lòng."

Dù biết gia đình mình đang rất cần sự trợ giúp, dù cho bản thân đã mệt mỏi, đau lòng vô vàn nhưng anh vẫn chân thành khuyên tôi, anh không muốn một người dù là xa lạ bước một bước sai lầm.

Gặp một người như anh, sao tôi có thể không rung động? Huống hồ tôi đã thích anh từ lâu.

"Lam Thần, không phải là em yêu thích nhất thời, càng không phải em muốn trêu đùa anh. Từ lần đầu tiên gặp nhau, em đã thích anh rồi."

Tôi nhìn vào mắt anh, tất cả ôn nhu vô tận đều chỉ dành cho người trước mặt.

Tôi muốn anh biết dù chỉ một lần gặp gỡ, tôi đã đắm chìm trong sự dịu dàng không thể dứt ra.

Từ nhỏ tôi đã được dạy phải luôn lý trí trong mọi hoàn cảnh. Biết mình muốn cái gì, nên làm điều gì để đạt được thứ mình muốn. Cũng biết thế nào để buông bỏ cho dù đó là thứ quan trọng nhất.

Giống như hiện tại tôi biết tôi muốn người này, muốn anh ở bên cạnh tôi.

Anh nhìn tôi dường như bị tình cảm nồng nhiệt và kiên định của tôi làm cho kinh hoảng.

Anh né tránh ánh mắt tôi lại im lặng rất lâu mới thỏa hiệp trước sự cố chấp của tôi.

Anh chấp nhận buông bỏ, nhưng lại chẳng hề thấy được đáy mắt mình đã mất đi ánh sáng.

"Tôi hiểu rồi."

Sau đó chúng tôi yêu nhau, làm những việc người yêu nhau thường hay làm, cùng đi ăn, cùng xem phim, cùng đi du lịch.....

Hai tháng sau đó tôi cầu hôn anh, chúng tôi tổ chức hôn lễ.

Rồi cứ như vậy cuộc đời của chúng tôi ràng buộc với nhau.

Mỗi buổi sáng nhìn anh thức dậy như bao lần dịu dàng hôn lên trán tôi, anh đi làm rồi trở về, cùng nhau ngồi ăn, đến tối lại ngủ cùng trên một chiếc giường.

Nhìn có vẻ là một cuộc sống đơn giản, ấm áp nhưng chỉ có tôi biết nó quá tĩnh lặng.

Tựa như..... Được lập trình sẵn, mỗi một hoạt động đều được tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Đôi lúc tôi muốn phá vỡ nó cho nên vô tình hỏi anh một vài chuyện, lại vô tình đòi hỏi một số việc vượt quá hoạt động đã lập tình sẵn. Mà anh sẽ dịu dàng đáp một hai câu hoặc nhẹ nhàng từ chối khuyên bảo tôi.

Chúng tôi bình đạm trải qua từng ngày giống nhau, anh vẫn ôn nhu như xưa lại tựa như đã thiếu mất điều gì.

Kết thúc vòng lặp hỏi han thường ngày, trên bàn sớm chỉ có tiếng va chạm bát đũa.

Không biết vì sao tôi lại cảm thấy không khí trong nhà ngày càng ngột ngạt, khó thở đến lạ.

Đôi mắt anh khi nhìn về tôi dĩ vãng chỉ như ánh mắt nhìn một người bạn bình thường.

Lại qua hai năm mối quan hệ của chúng tôi vẫn cứ như vậy, không có gì thay đổi.

Cho đến hôm nay người đó xuất hiện phá vỡ tình trạng này.

Vạch trần sự thật về cuộc hôn nhân giả dối mà tôi luôn che giấu.

Để tôi thấy được kết quả mà bản thân không muốn đối mặt nhất.

Thống khổ thừa nhận một sự thật. Thứ không thuộc về tôi mãi mãi không là của tôi, cho dù cố gắng giành lấy vẫn sẽ không có được.

Sao tôi lại không hiểu chuyện này chứ? Tôi hiểu, thế nhưng vẫn cố chấp như thế.

Tôi co người trên ghế cố gắng ôm chặt lấy bản thân như tìm kiếm tia ấm áp còn sót lại.

Thê thảm đến như vậy..... Đều là tự mình chuốt lấy.

--------

Cầm bút trong tay tôi hơi run rẩy ký vào đơn ly hôn.

Cuộc hôn nhân giả dối này thật sự chấm dứt rồi.

Anh nhìn tôi vẫn tràn ngập ôn nhu như thế nhưng tôi nhận thấy được trong mắt anh có gì đó khác biệt hơn thường ngày.

Trong cảm xúc áy náy vô cùng vô tận lại xen lẫn sự....... Cảm kích?

Anh đang cảm kích vì tôi đã giải thoát cho anh sao?

"Tạ Lam Thần, anh nhất định phải hạnh phúc đó." Tôi nghe thấy giọng mình như máy móc vang lên.

"A Ngọc, anh mong em cũng sẽ hạnh phúc."

Âm thanh ôn hòa vẫn vẹn nguyên như ngày đầu gặp gỡ.

Nụ cười kia dường như xóa nhòa lớp bụi đã phủ lên vết tích lâu ngày, trùng lên hình ảnh năm đó.

Hóa ra anh vẫn như vậy chỉ là chưa từng dành cho tôi.

"Tạ Lam Thần, hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."

Tôi rời đi không quay lại nhìn anh, mặc cho đôi chân khó khăn bước đi tựa như đeo chì, mặc cho trái tim rách ra không ngừng rỉ máu.

------

Sau ngày hôm đó tôi rời khỏi thành phố này đi đến một vùng đảo nhỏ xinh đẹp.

Cầm vé trên tay, tôi nhìn lại thành phố mà mình đã sống rất nhiều năm.

Nơi này đã viết nên rất nhiều ký ức của tôi.

Ngày tôi sinh ra, ngày tôi bước đi chập chững, ngày đầu tiên ôm Lục Lục vào lòng, ngày đầu tiên yêu một người, cũng là ngày đầu tiên cảm nhận cái gì gọi là trái tim vỡ nát.

Tôi lặng lẽ quay đầu.

Vùng đảo nhỏ yên bình tràn ngập hương hoa, vị biển.

Tôi đã ở đây rất nhiều năm, dùng hương hoa thanh mát và cảnh đẹp vô tận ở nơi đây làm nên một chiếc rương khóa chặt những hồi ức.

Tôi tin rằng như thế sẽ không nhớ lại nữa.

-----

Bình minh lặng yên mở lòng mình

Hoàng hôn dưới chân ánh tà dương

Trăng treo trên đầu soi ngỏ đường

Gió nhẹ man mát thoảng qua tay

Mong anh chỉ còn lại hạnh phúc

Mong sau em không còn có anh.

Hoàn văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy