Mãi thuộc về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô đã lấy nhau được ba năm. Hồi ấy, anh là một chàng trai trẻ, hai mươi mốt tuổi cháu đích tôn kiêm vị trí tổng giám đốc của một tập đoàn dầu khí đứng đầu trên thế giới. Anh rất đẹp trai, lịch lãm, ra dáng một ông chủ tương lai nhưng tính cách lại vô cùng lạnh lùng. Khỏi phải nói, anh có một hàng dài những cô gái hâm mộ, mong muốn được trở thành vợ, phu nhân của chủ tịch tập đoàn giàu mạnh này. Cô cũng nằm trong số đó. 

Từ nhỏ, cô vốn dĩ đã sống trong một gia đình không hạnh phúc. Bố cô đi ngoại tình, có một đứa con trai riêng. Cũng vì thế mà mẹ cô lâm bệnh chết. Mẹ cô mất từ năm cô mười một tuổi. Vì thế, cô và chị gái mình phải gắng mà sống. Cô do hoàn cảnh gia đình nên đã trở nên vô cùng rụt rè, nhút nhát và khép kín với thế giới bên ngoài. Trong một lần nọ, vào năm mười hai tuổi, cô bị chị mình "đả kích". Chị cô nói, chị thực sự rất lo lắng cho những đứa không chịu đón nhận, hòa mình vào thế giới và cuộc sống xung quanh mình. Cũng từ đó trở đi, cô muốn mình trở thành một người hoàn hảo. Cô muốn mình giỏi tất cả mọi thứ, sở hữu tất cả mọi thứ. Cô muốn mình thông minh và sắc sảo. Từng ngày từng ngày trôi đi, cô rèn luyện bản thân để đạt được mục tiêu mà mình mong muốn. Sau khoảng thời gian dài chuyên tâm và không ngừng cố gắng, cô đã trở thành một cô gái tự tin và xinh đẹp. Phải nói, cô là một người cực kỳ tham vọng. Nhưng có một thứ đã dung hòa, đã cân bằng được những suy nghĩ mãnh liệt, mang theo sự tiêu cực của cô. Đó chính là tình yêu.

Sáng sớm ngày hôm ấy, vào ba năm trước, một cô gái vô cùng xinh đẹp tiến bước vào trụ sở chính của tập đoàn dầu khí lớn nhất thế giới - Đàm thị. Không ai khác, đó chính là cô - Bối Thu Hòa. Hôm đó là ngày xin việc của cô. Cũng vào ngày hôm đó, định mệnh đã cho cô gặp anh. Lần đầu tiên bước vào trụ sở tập đoàn, cô không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đồ sộ và to lớn của nơi này. Mải ngắm bầu trời từ mái vòm kính, cô quên khuấy đi mất công việc chính. Liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, cô dường như bị hù dọa tới chết. Còn hai phút nữa là tới giờ phỏng vấn. Nếu là phỏng vấn luôn ở sảnh thì đâu có sao. Nhưng mà khổ nỗi, phòng phỏng vấn lại ở tận trên tầng 52 của tòa nhà. Ngay lúc đó, cô nhìn thấy cái thang máy sắp đóng cửa, cô hét lên:

- Đợi với! Chờ tôi với!

Bên trong thang máy, một người đàn ông chững chạc chuẩn bị ấn nút giữ cửa. Anh ta còn chưa kịp ấn thì Bối Thu Hòa đã chạy kịp vào thang máy, nhấn nút 52. Hòa nhìn anh ta, hơi sững sờ trước vẻ tuấn tú của người đàn ông này nhưng cũng kịp thu phục lại vẻ điềm tĩnh. Cô cất tiếng nói trong trẻo, vẻ mặt vô cùng hớn hở và nhiệt tình:

- Cảm ơn anh nhé!

Người đàn ông kia không nói gì. Chỉ im lặng. Cô thực sự rất tức giận trước thái độ này. Mặt cô cau lại nom rất khó coi, trông "chua vắt" như vừa ăn một trái chanh vậy. Thực ra, đó chính là anh - Đàm Tư Hàn, tổng giám đốc của toàn bộ hệ thống tập đoàn Đàm thị. Sở dĩ, anh không trả lời cô lúc đó là vì anh đã bị hớp hồn trước vẻ xinh đẹp của cô rồi. Tư Hàn thầm nghĩ: "Cô ấy mang một vẻ đẹp sắc sảo, thông minh nhưng cũng không kém phần đáng yêu, tinh nghịch và có một chút gì đó hồn nhiên. Thật là hiếm gặp!". "Ting" - tiếng thang máy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh (thang máy chuyên dụng cao cấp quả nhiên đi rất nhanh à nha). Tầng 52 đã tới, cô rảo bước ra ngoài thang máy. Tư Hàn ngẩn người một lúc rồi nói to: "Không có gì!". Thu Hòa quay lại khi nghe thấy tiếng anh - một giọng nói trầm thấp và ấm áp. Thấy cô quay lại, anh vẫy tay chào, vừa lúc cửa thang máy đóng lại. Thu Hòa bị thôi miên, đơ tầm vài chục giây. Nhận ra mình vừa "đóng băng", cô lại nhìn đồng hồ một lần nữa rồi chạy nhanh như bay tới phòng phỏng vấn. Cũng may, người tuyển dụng vừa gọi tên cô tầm nửa giây về trước. Thu Hòa bước nhanh về phía người tuyển dụng. Tầm khoảng mười lăm phút sau, cô bước ra với khuôn mặt cực kì tươi tỉnh. Nói chung, buổi tuyển dụng ngày hôm đó thành công mĩ mãn, cô đã được báo ngay rằng mình đã trở thành một nhân viên chính thức của công ty. Về phần chức vụ, sau mấy ngày thì mới được thông báo. Tới giờ ra về, cô cùng một số người khác đi tới thang máy dưới sự chỉ dẫn của người trong công ty. Lúc bước vào thang máy, Thu Hòa nhanh chóng nhận ra rằng, đây không phải là cái thang máy hồi sáng mình sử dụng. Chiếc thang này trông tồi tàn hơn nhiều, khác xa cái cô đã "xài". Thắc mắc một lúc, cô cũng từ bỏ vì chẳng rảnh để quan tâm tới mấy cái chuyện vớ vẩn này. Sau khi rời khỏi trụ sở, Thu Hòa quyết định đi tới nhà đứa bạn thân ngủ nhờ vì hiện tại, chị cô và "anh rể tương lai" đang ở nhà. Cô cũng chả hơi đâu làm kì đà cản mũi vào chuyện của họ. Lái chiếc xe máy coi như "bạch mã" "ngàn vàng", cô "hướng mặt" về phía khu Park Hill trong khu đô thị Times City. Leo lên tầng 12A, cô nhấn chuông nhà số 5. Từ bên trong, một người con gái đang mặc một chiếc áo ngủ Doraemon màu xanh đi ra mở cửa. Cô gái vừa mở cửa ra, Thu Hòa đã phá lên cười, cười sằng sặc, xém chút nữa chảy cả nước mắt. Hòa không cần đợi sự chấp thuận của chủ nhà, cô đã lao vào phòng, quẳng túi lên bàn, thả mình xuống giường "phịch" một cái. Vừa nằm "bẹp dí" và hưởng thụ được một tí, một giọng chanh chua đã vang lên:

- Này cái con kia, mày vừa vừa phai phải thôi chứ! Chủ nhà còn chưa cho mày vào mà mày đã lao vào là sao hả? - Đại Vy - nhỏ bạn thân của cô nổi tiếng với thói chanh chua.

- Bỏ bớt cái thói chanh chua của mày đi nhá! Bạn thân mày vừa xin được việc ở tập đoàn Đàm thị đó! Mày nếu muốn được tao khao cho ăn thì hãy cho tao vào nhà nghe rõ chưa hả? 

- Đàm thị ý hả? Mày vào đó làm nhân viên à? Sướng thế! - Vy dường như hét lên.

- Sao lại sướng? - Hòa hỏi như một đứa bị thiểu năng trí tuệ.

- Mày bị teo não vì nhiễm vi-rút Zika rồi hả? Bộ dạo này mày không đọc tin tức hay sao?

- Tao bận đi phỏng vấn nên đâu còn tâm trí mà đọc báo nữa chứ!

- Vậy thì mày không nghe nói tới tổng giám đốc Đàm thị - Đàm Tư Hàn vô cùng đẹp trai à? Nghe nói anh ấy vừa mới từ bên Mỹ về. Dù ở bên nước ngoài nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm tới tình hình của chi nhánh, trụ sở chính tại Việt Nam. Một mình anh ấy tiếp quản cả cái tập đoàn đó đấy! Siêu chưa?

- Kệ anh ta! Anh ta thì liên quan gì chứ?

- Cậu xinh như thế này thì có lẽ sẽ dễ dàng "câu" được anh ấy thôi! Vừa đẹp trai, tài giỏi lại còn nhà giàu nữa chứ! Thử hỏi xem còn anh chàng nào đáp ứng đủ điều kiện tốt đẹp như thế trên cái quả đất này không? Đồ ấm đầu! Sướng mà còn không biết hưởng!

Mọi thứ trôi đi rất êm đẹp kể từ ngày hôm ấy. Cô đã trở thành thư ký của anh và từ đó hai người vô cùng thân thiết. Thời gian qua đi, họ trở thành người yêu của nhau rồi trở thành vợ chồng. Gia đình nhà chồng tuy không ưng ý với gia thế của cô nhưng họ vẫn chấp thuận vì sự hoàn hảo của cô. Dường như, cuộc sống vẫn rất êm đẹp. Khoảng hai tháng sau khi cưới, cô mang thai. Cô thực sự rất hạnh phúc. Cô tự nhận mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. "Chín tháng mười ngày" sau, cô sinh con. Đó là một bé trai bụ bẫm và đáng yêu. Gia đình ba người họ vẫn cứ hạnh phúc như vậy cho tới một ngày nọ.

Ngày hôm ấy, Tư Hàn đi uống rượu cùng một người bạn lâu năm tại bar. Anh là một người có tửu lượng vô cùng tốt nhưng không hiểu sao, hôm đó, anh lại say và ngủ thiếp đi mất. Sáng sớm tỉnh dậy, anh nhìn thấy một cô gái không mặc gì đang nằm cạnh mình và anh cũng vậy. Anh dường như rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tư Hàn mau chóng mặc đồ và rời đi. Vừa về tới nhà, anh đã thấy cô đang nằm trên ghế sofa, ôm con trai trong lòng mà ngủ. Anh bỗng nhiên cảm thấy lòng mình chua xót. Anh vừa làm chuyện có lỗi với cô. Ba tuần sau, đồng loạt một tin nhắn được gửi đi cho nhiều người bao gồm anh, ba mẹ anh và cô. Đó là hình ảnh tình tứ giữa anh và cô gái nọ, kèm theo đó là bức ảnh đi khám thai, thai đã được ba tuần tuổi, đúng thời gian ba tuần trước đó. Thu Hòa nhìn thấy tin nhắn đó liền ngất lịm đi. Hai ngày sau, cô tỉnh. Cô khóc ròng một ngày trời và không chịu ăn uống bất kì thứ gì. Gia đình chồng ngay sau đó đã tới xin lỗi cô. Lòng cô rớm máu, chua xót dâng lên tới tận cổ. Anh ra sức giải thích với cô nhưng cô không chịu nghe. Cô thấy cuộc sống này thật vô nghĩa. Người mình yêu thương nhất đã không còn yêu mình nữa. Cô đau lắm, nhưng anh có biết không? Về phần anh, anh cũng đau như cô vậy. Anh tìm mọi cách làm rõ chân tướng sự việc. Rõ ràng, anh nhớ tối hôm đó, anh không hề động chạm gì tới cô gái đó dù anh vẫn say. Xem lại bức ảnh, anh thấy rõ ràng có kẻ đã cố tình dàn dựng ra cảnh trên. Anh nghĩ ngay tới người bạn ngày hôm đó. Anh tìm mọi cách để kẻ chủ mưu khai ra. Anh dọa thằng "bạn" đểu đó rằng, nếu hắn không chịu khai thì lập tức, cả công ty hắn sẽ sụp đổ ngay ngày hôm sau. Vậy là hắn ta khai ra rằng hắn ta là người dàn dựng lên mọi chuyện vì ghen tức với anh, và rằng hắn ta chính là bố của đứa bé trong bụng cô gái kia. Anh đã thu âm những lời nói đó lại. Anh lúc đó vui mừng khôn xiết. Giờ anh đã có bằng chứng để cô tin anh. Anh lao ngay tới bệnh viện. Nhưng vừa vào tới phòng bệnh, anh đã không thấy cô và con trai đâu. Như quán tính, anh chạy đi tìm cô. Lúc đó, cô đang đi trên con đường nọ - con đường mà anh và cô vẫn thường đi hồi còn yêu nhau. Một tay cô bế con trai, tay còn lại cô xách túi đồ. Đúng, cô quyết định rời xa anh. Nước mắt rơi lã chã, ướt hết cả áo con. Cô thấy vậy liền cố gắng ngăn cho nước mắt ngừng tuôn rơi. Bỗng nhiên...

- Bối Thu Hòa!

Cô quay lại thì thấy anh. Nhưng ngay sau chiếc xe của anh, một chiếc xe tải đang đi tới với tốc độ rất nhanh, có lẽ sẽ không kịp phanh. Cô nhanh chóng hét lên:

- Cẩn thận Hàn!

Nhưng không kịp nữa rồi, chiếc xe tải kia đã đâm vào đằng sau xe anh. Chiếc xe không kịp phản ứng liền lật ra đằng trước, lộn hai vòng rồi dừng lại. Máu từ bên trong xe chảy ra. Cô nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng. Cô thả túi đồ xuống, tay ôm con chạy tới chỗ anh. Tuy vậy, cô vẫn còn kịp phản ứng. Cô liền gọi ngay xe cứu thương tới. Tầm năm phút sau, một chiếc xe cứu thương cố gắng khiêng anh ra khỏi đống đổ nát. Người anh bê bết máu khiến cô như người bất động. Cô lại một lần nữa rơi nước mắt. Nghe tin con mình bị tai nạn giao thông, tỉ lệ thương tích trên người vô cùng lớn, bố mẹ anh liền chạy ngay tới bệnh viện. Thấy cô đứng ở đó, bố mẹ anh như không có gì trút giận, giáng cho cô một cái bạt tai. Mẹ anh hét lên:

- Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ cho con trai tôi gặp cô nữa! Đồ hồ ly tinh!

Cô không hiểu vì sao cô lại khổ sở như vậy. Là con trai họ có lỗi, sao họ lại đánh cô cơ chứ. Trong một khoảng thời gian ngắn, từ một cô gái hạnh phúc, sở hữu tất cả lại trở thành một kẻ tay không. Cũng may, cô vẫn còn con trai. Nhưng đâu phải vậy, mẹ anh còn giáng cho cô thêm một cú đòn chí mạng:

- Tôi sẽ nuôi con trai cô, nó là cháu đích tôn của tôi, là người thừa kế tập đoàn Đàm thị. Cô nhìn xem, với điều kiện và hoàn cảnh của cô bây giờ thì làm sao nuôi nổi thằng cháu quý tử của tôi chứ! Cô KHÔNG CÓ QUYỀN nuôi cháu tôi!

- KHÔNG ĐƯỢC. Con là mẹ nó. Mẹ nó không nuôi nó thì KHÔNG AI CÓ QUYỀN CẢ!

"Chát" - một cái bạt tai lại giáng vào mặt cô. Bà ta - mẹ anh giật con trai từ tay cô. Không còn sức lực, cô ngất lịm đi. Mấy ngày sau, cô như người mất hồn đi về nhà Đại Vy. Đại Vy nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô thì không khỏi sửng sốt.

- Sao...Sao cậu lại thành thế này? Có phải bên nhà họ ức hiếp cậu không?

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, kể mọi sự việc cho Vy nghe. Vy nghe xong thì lửa giận lại bùng lên. Vy lại lên cơn chửi rủa. Nhưng rủa được một lúc, Vy liền phải ngừng khi thấy Thu Hòa buồn nôn. Nhỏ bảo Hòa nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Dường như, nhỏ cũng đã đoán ra, Hòa mang thai cốt nhục thứ hai của nhà họ Đàm.

- Mai tao đưa mày tới bệnh viện. Có lẽ mày mang thai!

- Không thể nào! Tao mang thai thì tao phải biết chứ!

Vậy là sáng ngày hôm sau, Vy quyết định đưa Hòa tới bệnh viện. Đến bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho cô hết sức bất ngờ. Đúng, là cô mang thai. Cô vừa mừng vừa tủi. Mừng vì cô đã mang trong mình giọt máu thứ hai của nhà họ Đàm, là cốt nhục của anh. Nhưng nỗi tủi thân lại lớn hơn cả. Mang thai như vậy mà một mình một thân, lật đật đi kiếm việc làm. Từ ngày cưới anh, cô không phải động tới công việc là mấy. Giờ thì cô mới thấm thía câu nói của chị gái: "Phụ nữ không được phụ thuộc hoàn toàn vào chồng mà phải độc lập". Nhớ đến chị gái, cô chắc là chị đang rất lo. Chị vẫn chưa biết tình hình của cô mà. Dạo này cô không gọi nên chị có lẽ sẽ nghi ngờ. Nghĩ rồi, cô gọi cho chị mình, sử dụng điện thoại của Vy. Cô báo với chị mình là bản thân vẫn sống tốt, cô lại còn cố gắng cười ha hả cho chị mình nghe, chứng tỏ là cô không nói dối. 

Rồi những ngày tháng khó khăn cũng trôi qua, cô hiện tại vẫn đang sống cùng Đại Vy và đứa con trai thứ hai. Đại Vy hiện tại đã có người yêu nên tối nào, cô cùng con trai cũng phải ra ngoài để cho hai bọn họ tình tứ. Hôm ấy, xúi quẩy thế nào cô lại nhìn thấy anh. Anh đang đi cùng một người con gái rất xinh đẹp (đương nhiên là không bằng Hòa nhà ta rồi). Họ trông rất giống một cặp tình nhân. Lòng cô lại đau lên, quặn thắt lại. Nhìn thấy anh, con trai cô như bị kích động. Người ta thường nói: "Phụ từ liền tâm", quả không sai! Con trai cô liền lao tới chỗ anh, sà vào lòng anh.

- Xin lỗi! Tôi sơ ý, trông con không tốt! Xin lỗi đã làm phiền hai người.

Nhìn thấy cô, bỗng anh lại thấy vô cùng đau đầu, hàng loạt kí ức như ùa về. Cô toan kéo con trai vào lòng định rời đi thì bị một cánh tay kéo lại. 

- Em là ai? Sao em lại khiến tôi đau đầu thế này?

- Anh bị sao vậy? Anh đau đầu đâu liên quan gì tới tôi?

Thấy mình bị lãng quên, cô gái kia liền giả vẻ nũng nịu với anh:

- Anh! - giọng ngọt xớt.

Bỗng anh gằn giọng lên với cô ta:

- CÚT ĐI!

Cô ta như biết thân biết phận, như một con mèo nhỏ bị thương lui đi một cách kính cẩn. 

- Anh hỏi em một lần nữa! Em là ai?

- Tôi chả là ai cả. Tôi không quen anh!

Cô bây giờ đã không kìm nén được nữa, nước mắt lại tuôn rơi. Thấy những giọt nước trong vắt như pha lê rơi xuống, anh nhất thời không biết làm gì liền ôm cô vào lòng. Lúc này, ba người bọn họ không khác gì một gia đình. Thấy vậy, cô lại khóc to hơn nữa. Nhìn cô, lòng anh lại thấy đau. Dù biết giữa hai người không có quan hệ gì nhưng không hiểu sao, ở bên cạnh cô lúc này, anh lại thấy vô cùng ấm áp. Chưa một cô gái nào tạo cho anh cảm giác này. Bỗng nhiên, kí ức một lần nữa lại ùa về. Anh thấy hình ảnh cô trong đầu anh. Là cô! Cô chính là cô gái ấy! Là cô gái mà đã xuất hiện trong giấc mơ của anh bao lâu nay! Là người con gái mà anh đã tìm suốt một năm trời! Anh được khôi phục trí nhớ, nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, nhẹ giọng gọi:

- Bối Thu Hòa! Là em phải không?

Cô như không tin vào chính tai mình, giọng run run hỏi:

- Anh...anh..nhớ lại rồi sao?

- Phải! Gặp em, anh đã nhớ lại mọi chuyện!

Cô như được giải vây, ôm anh thật chặt như sợ anh sẽ tan biến mất, sẽ bỏ cô như hai năm vừa rồi. Hôm nay là ngày mười sáu tháng tư - là kỉ niệm ba năm ngày cưới của cô và anh. Họ cuối cùng, sau ba năm chia lìa vẫn quay lại bên nhau. Định mệnh là vậy! Dù có chia lìa thế nào, của nhau vẫn sẽ thuộc về nhau mà thôi.

Cô lại một lần nữa trở về vị trí con dâu của chủ tịch tập đoàn Đàm thị, là vợ của Đàm Tư Hàn và hơn cả, là mẹ của hai con trai anh. Gia đình bốn người họ, sống hạnh phúc mãi về sau.

Bật mí nhé! Thực ra tai nạn năm đó, cảnh sát đã giao cho cô đoạn băng ghi âm lại lời thú nhận của kẻ chủ mưu. Cô nghe và luôn tự trách mình tại sao lại không tin anh. Cô rất đau xót. Tiếp nữa, khi quay trở lại làm vợ anh, cô quyết định làm việc độc lập và kiếm tiền bằng chính sức lực của mình. Sốc quá hóa rồ rồi! Haiz...

* Bài học sương máu: Hãy thử lắng nghe một lần xem, có thể bạn sẽ hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro