III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9. Like dolls.

Những ngày Chủ nhật sau đó, người ta lần lượt phát hiện ra từng thi thể của những bé gái đã mất tích vào tháng trước.

Tổng cộng có năm cái xác được người ta phát hiện, trùng với năm cô bé đã biến mất không dấu vết trước đó.

Tất cả được phát hiện cùng một nơi, đó là trên cái thùng gỗ chứa hàng trong một con hẻm nhỏ gần cảng lớn London.

Họ sợ rằng tên sát nhân đồ tể "Jack the Ripper" trở lại. Hắn đã từng giết 11 cô gái trẻ vào những năm trước. Liệu bây giờ, đằng sau những vụ việc này, có phải là hắn gây ra??

Tên sát nhân từng làm cả nước Anh chìm trong sự sợ hãi và giờ hắn đã trở lại? Không một ai biết được điều đó.

Năm thi thể đều giống nhau, đều bị mất hai con mắt và trái tim. Chân và tay bị chặt lìa ra và may lỏng lẻo lại với nhau trông như những con rối làm vội. Những chiếc đầm không xước chỉ, không vấy đỏ bởi máu, không nhơ nhuốc bởi bùn.

Như những con rối..

Như những con búp bê..

Đỏ..

10. Mirror is broken!

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mười. Chủ nhật, 1 tháng 10. Những cái cây trong vườn khẳng khiu, trơ trọi. Một vài chiếc lá cứng đầu không chịu rơi xuống hết. Gió đông chưa hẳn là đã về.

Đã hơn một tháng kể từ ngày cha cô lên London để giải quyết công việc. Đến giờ ông vẫn chưa về.

Hôm nay, hoặc là ông sẽ về hoặc là chưa thể sẽ về trễ hơn dự kiến.

Cuộc sống của mọi ngưòi trong gia đình nhà Watson vẫn cứ tiếp diễn dù thiếu đi một thành viên.

Hôm nay, Alex có việc phải đi lên London. Alisa gửi lời nhắn: "Nếu thấy cha thì hãy nói em nhớ cha nhiều lắm."

Lộc.. cộc.. lộc.. cộc..

Chiếc xe ngựa của Alexander đã lăn bánh. Cô đứng đó cho tới khi bóng xe khuất hẳn sau nhưng hạt bụi tung tóe.

Anh cô đã đi rồi..

Alisa vào nhà, lên phòng của mình. Cô cần trang điểm nhẹ trước khi giáo sư Roosevelt đến.

Xoảng..

Meow!!

Anne nhảy phóc lên người cô. Chiếc gương quý của cô đã vỡ. Đó là món quà đầu tiên cô được nhận từ cha. Cô rất yêu chiếc gương đó, yêu vô cùng, như cái cách cô yêu cha của mình.

Alisa ngồi xuống nhặt từng mảnh gương, ghép chúng lại. Không may, một mảnh gương sắc nhọn đã làm tay cô chảy máu.

- Hannah!

Cô gọi ngưòi hầu tới dọn đồ. Dù là đồ quý, nhưng nó cũng vỡ rồi. Nên bỏ đi thì tốt hơn.

Có những thứ đã mất đi, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.

- Hannah!

Alisa gọi thêm lần nữa, Hannah vẫn chưa tới. Cô cũng chẳng buồn tới ngón tay xinh đẹp của mình đang bị nhuốm bởi màu máu đỏ tươi. Chúng nhỏ tách tách xuống những mảnh gương, nhỏ xuống sàn, loang vào váy.

Alisa ngồi lên giường, dùng khăn lau sạch máu trên tay rồi băng lại.

- Hann..

Rầm...

- Dạ thưa, tiểu thư gọi tôi ạ?

Hannah do chạy quá nhanh mà hai chân vướng vào nhau, khiến cô ngã nhào. Cũng may là gương mặt xinh đẹp của cô ấy không đè lên những mảnh gương vỡ li ti văng tung tóe.

- Tiểu thư! Tiểu thư không sao ạ? Sao.. sao máu..

Hannah lắp bắp, cuống cuồng chạy tới chỗ Alisa.

- Không sao! Tôi đã băng lại rồi. Phiền chị dọn chúng.

- Tiểu thư, đây có phải là..

Hannah lại hỏi. Tính tò mò của cô ta chưa bao giờ là không phiền phức cả.

Alisa thở dài, rồi trả lời.

- Đúng vậy. Là chiếc gương đó. Chị hãy dọn chúng giùm tôi.

Alisa bước ra khỏi phòng. Hannah cặm cụi dùng tay không nhặt lấy những mảnh gương bé tí. Không khéo, lại bị thương như Alisa tiểu thư.
...

Kétt..

- Alisa tiểu thư, cô lại sai nữa rồi. Chỉ cần như thế này, thế này,...

Giáo sư Roosevelt lặp lại bài giảng thêm một lần nữa. Và lần nào Alisa cũng cố gắng tập trung lắng nghe. Vậy mà không hiểu tại sao cô vẫn sai mãi ở chỗ đó.

Đến khi Alisa ương bướng không chịu học thêm bản nhạc mới nữa. Cô chơi lại bản nhạc mà cô thường hay chơi, bản nhạc mà mẹ cô đã dạy lại cho cô. Bài nhạc cứ thế du dương. Alisa đã quá nằm lòng từng khúc của bản nhạc. Vì vậy cô không muốn chơi nó bằng lí thuyết như đã học. Cô muốn quên đi hết mớ lí thuyết phức tạp và rối rắm đó. Cô muốn chơi nó bằng cả trái tim mình. Như mẹ cô đã nói. Như cách mà hồi xưa bà hay làm. Và điều đó đôi lúc khiến giáo sư Roosevelt có hơi bực mình. Vì ông ta không muốn các tiết tấu của bản nhạc bị xáo trộn lên như thế. Cứ như đang muốn khiêu chiến với những nhà soạn nhạc vậy.

Bỗng nhiên tiếng đàn biến mất. Căn phòng trở nên im bặt ngoài những tiếng thở.

Bỗng dưng cô dừng lại..

Dây đàn đã đứt..

Chiếc đàn này, là chiếc đàn của mẹ cô để lại. Mẹ kể, trước khi sinh Alisa cô, bà thường chơi đàn cho chồng mình là Bá tước Charles và con trai mình nghe. Sau này, bà vẫn còn chơi nhưng dường như ít hơn hẳn. Rất hiếm khi mà Alisa nghe được bà chơi đàn.

Phu nhân Amanda chơi đàn rất hay, bà muốn con gái của mình cũng phải như bà. Vì vậy, bà đã lấy chiếc đàn bà yêu quý gìn giữ bao năm trời chất chứa cả những năm tháng thanh xuân của mình đem trao lại cho con gái cưng của mình. Alisa Watson.

Nhưng giờ cô không muốn chơi đàn nữa. Alisa tìm đến Phu nhân Amanda để bàn lại chuyện học hành này của của mình.

Alisa không thấy mẹ mình. Chỉ thấy mỗi cô quản gia trẻ Maria đang dọn dẹp phòng của mẹ. Alisa hỏi thì Maria báo rằng Phu nhân có việc bận vừa mới ra ngoài vài phút trước và đi khá lâu mới về. Dặn tiểu thư đừng lo lắng.
Giờ thì mình cô với căn nhà trống trải.

Cha đi công tác chưa về.

Anh trai và mẹ có việc bận.

Gương vỡ và dây đàn đứt.

Những việc này thì có liên quan gì đến nhau?

11. Fire.

Alisa lại vào thư phòng.

Cô lại kiếm số báo hôm nay.

Cô hy vọng sẽ kiếm được một tin nào đó tích cực hơn để an ủi được nỗi cô đơn của mình.

" Sau khi phát hiện năm thi thể của năm bé gái mất tích. Nhà của những nạn nhân tự nhiên bốc cháy dữ dội!"

Cái tiêu đề nằm ngay trang đầu của tờ báo. Không thể nào mà không đập vào mắt cô được.

Mọi chuyện xảy ra ngày càng kì lạ.

'.. Rạng sáng ngày 1 tháng 10, Chủ nhật. Một ngọn lửa bất ngờ bùng lên tại nhà của một gia đình. Sau một hồi dập lửa, người ta xác nhận căn nhà đó là của gia đình Winston. Cũng là gia đình của nạn nhân đầu tiên bị mất tích..'

'.. Hai giờ đồng hồ sau. Nhà của gia đình Walesa cũng đột nhiên bốc cháy dữ dội. Trùng hợp sao, đó cũng là gia đình của một trong những nạn nhân trong vụ những thiếu nữ mất tích bí ẩn..'

'.. Không đầy ba mươi phút sau. Lại thêm một gia đình nữa bị thiêu cháy trong căn nhà của họ..'

'.. Tất cả đều bị chết cháy. Kì lạ rằng, những gia đình bị chết cháy đều là người thân của những cô gái bị mất tích vào những tháng trước..'

Alisa khá bàng hoàng về những sự việc xảy ra gần đây mà cô đã đọc được trên báo. Đằng sau những sự việc này là gì? Người đã gây ra là ai chứ?

Cô hoang mang và lo lắng.

Cô cầu nguyện cho cha, mẹ, và anh trai của mình đều bình yên.

'.. Gần đây, người ta thấy một số phụ nữ lạ, không biết là người ở đâu. Tự nhiên vào nhà của người khác rồi đi ra như chưa có gì..'

'.. Kì lạ hơn, những ngôi nhà ấy đều là nhà của những cô mé mất tích và vài giờ sau, những ngôi nhà ấy bốc cháy. Nhiều người cho rằng, những ngưòi phụ nữ kì lạ ấy là thủ phạm..'

Đó là một mẩu tin ngắn kèm dưới những thông tin về những ngôi nhà bị cháy.

Alisa khâu lại những sự việc đã xảy ra trong đầu mình.

Đầu tiên, những chú mèo từ đâu xuất hiện vô số kể.

Rồi năm cô bé ngẫu nhiên nhận nuôi những chú mèo ấy tự nhiên mất tích.

Những chú mèo cũng mất tích theo.

Rồi xác của họ được phát hiện.

Những người phụ nữ lạ mặt xuất hiện.

Cuối cùng là nhà của họ bị cháy.

Đây có phải là một vụ thảm sát không? Một vụ thảm sát với những nạn nhân đã được chọn trước?

12. Anne.

- Maria! Maria! Có thấy Anne ở đâu không?

- Hannah! Có thấy Anne ở đâu không?

- Anne! Em ở đâu? Anne?

Tiếng của tiểu thư Watson vang lên trong tòa biệt thự. Cô đang kiếm 'cô công chúa' của mình. Anne chưa bao giờ tách xa cô trừ khi cô đi dự những buổi tiệc xa hoa.

Anne là cô mèo trắng với đôi mắt xanh thẳm của đại dương. Đôi mắt tuyệt diệu đó như đang xoáy vào tâm can của người đối diện. Anne là một cô mèo đỏng đảnh ra dáng tiểu thư. Anne đeo chiếc vòng bạc hay kêu leng keng mỗi khi nó lắc đầu.

Alisa trên đường đi mua đồ thì thấy có một cô mèo trắng bị bỏ trong một chiếc hộp xốp. Chỉ mới bế lên, Alisa đã bị đôi mắt của Anne quyến rũ khiến cô quyết đem về nuôi cho bằng được.

Từ sáng sớm đến giờ là đã bắt đầu chiều. Alisa không thấy bóng dáng của Anne trong nhà thì rất buồn vì chỉ còn mỗi cô là bạn.

Alisa ban đầu chỉ nghĩ Anne đi bắt chuột hay đi dạo trong vườn nên cô vào thư phòng đọc sách. Đọc bốn, năm cuốn sách mà vẫn không nghe tiếng kêu quen thuộc của Anne mỗi khi sắp tới giờ ăn trưa thì Alisa đâm ra lo lắng.

Và đến giờ Alisa vẫn chưa tìm thấy cô mèo đỏng đảnh của mình.

Có người gõ cửa, Alisa đi ra xem thì thấy ngưòi phụ nữ mặc đầm trắng lúc trước cô đã thấy lúc trên đường về dinh thự Anderson.

- Chào tiểu thư, tôi là Annie, người đưa thư mới. Vị tiểu thư đây là..?

Ngưòi phụ nữ ấy dịu dàng hỏi. Cô ấy có cái sự quyến rũ khá giống với Grace. Nhưng giọng nói thì không giống. Giọng Grace khá trầm và ấm, ngược lại, giọng của Annie lại mềm mỏng như cơn gió xuân. Vì vậy, đây không phải là Grace. Cô tin chắc thế. Nhưng nhìn họ sao hao hao nhau quá vậy?

Alisa khẽ cười.

- Ta là Alisa. Tiểu thư Alisa Watson. Rất vui được gặp cô.

- Đây là thư của tiểu thư.

Người đưa thư tên Annie đưa cô hai lá thư. Mùi hương thoang thoảng từ tay người phụ nữ ấy như muốn chuốc mê cô. Lá thư nằm trên là của nhà Anderson gửi tới. Cái còn lại thì không ghi người gửi. Alisa thắc mắc, định hỏi. Nhưng người phụ nữ ấy đã biến mất! Cô ảo tưởng? Hay là hoa mắt?

Không không! Mùi hương ấy vẫn còn trên hai lá thư mà.

Cô không bận tâm nữa. Chắc cô ta là người đưa thư mới và chắc có việc vội nên đã đi rất nhanh trong lúc cô không để ý. Alisa thầm nghĩ vậy.

Cô khóa cửa, đem thư vào phòng.

Cô bóc thư của nhà Anderson trước. Là nét chữ của Alice. Alice Anderson muốn mời cô sang chơi. Đơn giản chỉ vậy thôi.

Lá thư còn lại không ghi người gửi, chỉ ghi ngưòi nhận là Tiểu thư Alisa Watson. Lật sang mặt sau, trên lá thư còn ghi "Đừng mở nó trước khi thấy 'mèo trắng' về". Cô hiểu 'mèo trắng' ở đây chính là Anne.

Giờ chợt nhớ ra, màu mắt của Annie..

Rất giống với..

Anne..

Màu xanh của đại dương..

Như muốn xoáy vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim..

13. Alice's letter.

Alisa theo lời mời của tiểu thư Alice đến dinh thự Anderson chơi một vài hôm.

Cô đã dặn tất cả người hầu trông chừng dinh thự Watson.
Không biết Alice mời cô đến để làm gì nữa?

Nàng ta rất ít khi viết thư. Việc gì cũng chạy qua đây.

Thư của nàng ta chưa bao giờ kẹp thêm hoa. Vậy mà trong lá thư mời của Alice, đầy những cánh hoa hồng đỏ đã được xé ra thành nhiều mảnh nhỏ. Chúng còn thơm mùi của tinh dầu hoa hồng.

Lá thư này chắc không phải chỉ mời cô đến chơi đâu nhỉ?

__________

2274 từ.

Thứ ba, 25 tháng 7.

Thương yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro