Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngự thư phòng, vị hoàng đế mệt mỏi ngồi sau án trướng, ánh mắt đạm đạm nhìn hoàng đệ của mình. Sống trong hoàng cung, để tồn tại được, người ta đã sớm học được cách che dấu cảm xúc của mình. Hỉ, nộ, ái, ố, mấy người có thể công khai biểu hiện ra mặt? Thân làm bậc Đế vương, dường như sắc mặt lại càng vô định hơn.

Nhị vương gia chỉ cười, phảng phất như có như không.

Hoàng thượng đột nhiên thở dài, trầm giọng nói:

“Mưu phản không phải chuyện nhỏ, nhất định sẽ bị tru di tam tộc. Chuyện này, trẫm giao toàn bộ cho đệ xử lý. Nhất định phải tìm ra chứng cớ định tội.” Ánh mắt của ngài trở nên sắc bén. “Tuyệt đối không được bao che. Đệ hiểu chứ?”

Chàng trầm ngâm trong chốc lát, rồi chắp tay:

“Rõ, thưa Hoàng thượng.”

Ngừng lại một chút, giọng Hoàng thượng lại đều đều vang lên:

“Khoảng hai tháng nữa, đại tướng quân sẽ về đến kinh thành. Tiệc chúc mừng lần này, cũng giao cho đệ.”

Trong mắt Nhị vương gia ánh lên một chút khác thường, nhưng rồi chàng cúi đầu, che dấu biểu cảm của mình:

“Thần tuân lệnh. Nếu không còn việc gì, thần xin phép cáo lui!”

Trong khoảnh khắc chàng xoay người, trong đáy mắt của bậc Đế vương dường như hiện lên một chút bi thương. Nhưng rất nhanh đã biến mất, không chút dấu vết. Khuôn mặt ngài vẫn bình thản đến lạnh lùng. Nhưng giọng nói lại không thể che giấu buồn bã, thương tâm.

“Đệ vẫn hận ta, phải không?”

Chàng dừng bước chân, nhưng không hề quay lại. Giọng chàng nhàn nhạt:

“Hoàng thượng đa tâm. Cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi!”

Cánh cửa ngự thư phòng đóng chặt, để lại vị Đế vương cúi đầu bên án trướng.

Bên ngoài, cây cầu cong cong, mặt nước xao động, hoàng bào phất phơ, Nhị vương gia đứng lặng lẽ giữa thu phong.

Cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi!

Thu phong thổi, cuốn theo tán lá vàng. Chàng ngước nhìn trời, bích lạc cô vân, mênh mang cô tịch. Hồ nước lăn tăn sóng, cánh nhạn chao đảo giữa thiên không.

Thì ra cũng đã là mùa thu.

Đột nhiên mở miệng, ngâm nga đôi câu:

Táp táp thu phong mãn viện lương,

Phân phương ly cúc bán kinh sương.

“Khả liên bất ngộ phan hoa thủ

Lang tạ chi đầu đa thiểu hương [2]”

Một giọng nữ thanh thúy vang lên, ngâm tiếp hai câu thơ cuối. Chàng rời tầm mắt nhìn lại, thấy một nữ tử chậm rãi bước tới. Hồng y rực rỡ, kinh hồng liên dung[3], nổi bật giữa trời thu.

“Không biết cảnh sắc nơi này có gì đặc biệt mà lại khiến Nhị vương gia tức cảnh sinh tình như vậy?”

Chàng cười cười, hơi nghiêng người.

“Để Hoàng hậu nương nương chê cười!”

Hoàng hậu chỉ cười nhẹ, rồi rơi vào trầm ngâm. Không ai nói gì. Giữa không gian thinh lặng, chỉ còn tiếng gió vi vu và tiếng lá cây xào xạc.

“Không biết…. Vương phi thế nào?”

“Nàng rất tốt!”

“Vậy sao….”

Không ai nói thêm gì. Không gian tĩnh mịch. Nàng cúi người nhìn xuống bóng người phản chiếu dưới mặt hồ xanh, chỉ thấy bên môi chàng ẩn hiện một nụ cười thản nhiên. Chợt thấy trái tim quặn đau. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời. Chỉ một khoảng cách ngắn ngủi, tưởng chừng vươn tay có thể chạm vào, nhưng vừa chạm đến, lại vỡ tan như ảo mộng.
Chàng ngước nhìn trời. Thương hải tang điền[4], mấy người biết chấp nhận số mệnh?

“Cũng không còn sớm nữa, ta xin phép cáo lui!” – Ngừng một lát, lại thở dài nói thêm – “Trời thu trở lạnh, nương nương cũng nên sớm trở về!”

Chàng bước đi, không một lần quay đầu nhìn lại. Trên cây cầu cong cong uốn lượn, hồng y thướt tha, vẫn cúi đầu nhìn mặt hồ lay động. Cô ảnh nan song. Bầu trời, vẫn cao vời vợi.

“Nương nương, chúng ta về thôi!”

Giọng nữ tì vang lên nhè nhẹ.

Nương nương… Nương nương…

Về đi thôi….

***

Đêm khuya tĩnh mịch. Tiếng gió xào xạc. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Ánh trăng mơ hồ, xuyên qua khung cửa sổ, thê lương.

Nàng mở mắt, xoay người nhìn khuôn mặt chàng nghiêng nghiêng trong ánh trăng lạnh lẽo. Chàng ngồi cạnh cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra ngoài. Khuôn mặt thả lỏng, lại ánh lên nét bi thương. Trong thoáng chốc, nàng chợt cảm thấy, chàng như dần tan biến trong màu sắc ảm đạm ấy.

Rót một chén trà, rồi ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng ngẩng đầu. Mặt trăng vẫn như cũ, thiên niên bất biến.

Nàng nhấp một ngụm trà, mùi hương nồng đậm đọng lại trên đầu lưỡi. Bỗng nhiên cảm thấy, thì ra mặt trăng cũng không đến nỗi cô tịch như thế. Chợt nhớ đến một câu thơ:

Minh nguyệt sơ thường Bích Loa Xuân[5]

Chàng cười khẽ, lấy chén trà trong tay nàng, uống một ngụm. Nàng nghiêng nghiêng đầu, chỉ thấy nụ cười kia vẫn bình thản như cũ. Thở ra khe khẽ, cuộc đời bể dâu, có bao nhiêu người không có tâm sự? Nếu có thể như ánh trăng trên cao, vô tâm vô sự, thật tốt.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chén trà trên tay cũng đã nguội lạnh. Hai người vẫn im lặng, tựa vào nhau, mặc vạn sự biến đổi.

Đôi khi, thiên ngôn vạn ngữ không bằng một khắc im lặng.

Đêm hôm ấy, hai thân ảnh lẳng lặng bên nhau, nan miên[6], nhưng an bình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam