Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, là một ngày trời đông, tuyết rơi lả tả. Thời gian lúc chạng vạng, hiu quạnh vô cùng. Hơi lạnh phả vào người, buốt giá.

Vương triều biến động. Tể tướng mưu phản, tru di tam tộc.

Nàng đi chân trần, đứng lặng im trong tuyết, bạch y tung bay, chờ đợi người đến đưa nàng vào thiên lao. Cây hoa trắng trơ trọi lá, chỉ có tuyết rơi ướt đẫm mái tóc dài.

Chàng dùng áo choàng phủ lên người nàng, cười nhẹ:

“Vào nhà thôi!”

Nàng không bước đi, bàn chân lạnh buốt. Chàng cúi xuống, để nàng ngồi lên lưng.

“Chàng có buồn không?”

Chàng trầm ngâm, cõng nàng xuyên qua khoảng sân đình đầy tuyết. Những bước chân nặng nề in lên nền tuyết trắng tinh khiết.

“Vậy để ta đi cùng nàng, có được không?”

Nàng lắc đầu, cười. Ngẩng lên nhìn, trên cây chỉ còn lại những cành nâu xù xì xám ngắt. Sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa một lần được nhìn thời khắc cánh hoa hé nở. Một năm, lại một năm, cứ mãi bỏ lỡ. Cuối cùng, sẽ chẳng bao giờ nhìn được nữa.

“Chàng ở lại, ngắm hoa nở, sau này xuống Hoàng Tuyền, nhớ mang theo một nhành hoa trắng.”

“Vậy nàng tự mình nhìn đi.”

Nàng vòng tay ôm cổ chàng, nhắm mắt lại, để tận hưởng hơi ấm phả vào tận sâu đáy lòng.

Nhân gian rộng lớn, nơi đâu là nhà của nàng?

Chợt cười. Nhà của nàng, chẳng phải là ở bên cạnh chàng sao?

“Ừ. Thật muốn có thể ở lại ngắm hoa cùng chàng….”

Hoa khai bất đồng hưởng

Hoa lạc bất đồng bi[9]

Chàng cười cười, đặt nàng xuống giường, rồi dùng chăn phủ lên người nàng. Định nói gì đó, đột nhiên có tiếng bẩm báo ngoài cửa. Hai người nhìn nhau, bình thản. Chàng vuốt nhẹ lên mặt nàng, xoay người bước đi.

“Nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một chút!”

Ra ngoài một chút, rồi chàng đi, đi mãi chẳng về…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam