[ Boy Love ] Có Lẽ Đã Quá Muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thích anh từ năm cấp 3, vì anh, cậu buông bỏ ước mơ của mình, chuyển sang ngành tâm lý học.

Trong suốt chặng đường hơn 7 năm, cậu luôn đứng phía sau anh, dõi theo anh, quan tâm anh. Nhưng cậu không nói ra tình cảm của mình. Cậu sợ anh sẽ không chấp nhận cậu, vì cậu là con trai.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu có cơ hội phát triển sang nước ngoài nhưng một lần nữa vì anh mà ở lại. Hôm đó, anh hẹn cậu ra và đưa cho cậu tấm thiệp mời, cùng câu nói: "Mình sắp kết hôn rồi, muốn mời cậu làm phù rể…"

Lúc đó, cổ họng cậu nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Muốn đưa tay nhận tấm thiệp nhưng lại không đủ dũng khí. Chỉ cần nhìn vào tấm thiệp đó, tim cậu nhói lên từng cơn, cố gắng kìm lại giọt nước mắt sắp trào ra.

Từ sau hôm nhìn anh bước vào lễ đường cùng cô gái ấy, cậu bắt đầu sống thu hẹp bản thân lại. Không còn tụ tập với bạn bè, không còn cười nói vui vẻ, cũng cắt đứt liên lạc với anh. Cậu cho rằng chỉ cần không gặp anh, không liên lạc với anh nữa, cậu có thể nhanh chóng để quên được anh và bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mọi thứ không dễ dàng như vậy. Có lẽ yêu anh đã trở thành một bản năng, một thứ khắc sâu trong tim cậu, dù làm cách nào cậu cũng không thể ngừng lại nó.

Dần dần, cậu có những dấu hiệu trầm cảm với những cơn mất ngủ kéo dài. Cậu thường ngồi ở một góc khuất trong ngôi nhà nhỏ hẹp và kế đó là ánh đèn của con đường nhộn nhịp ngoài kia. Chỉ cách xa nhau một bức tường, nhưng bằng cách nào cậu cũng không thể hoà vào nó, cậu và con đường nhộn nhịp kia như bị tách khỏi hai thế giới. Thế giới của cậu là cô đơn và sợ hãi, thế giới còn lại là hạnh phúc và ấm áp.

Không biết qua thời gian bao lâu, người ta phát hiện cậu đang ngất xỉu trên nền nhà vì uống thuốc ngủ quá liều. Họ đưa cậu đến bệnh viện, sau khi cứu được cậu, lại phát hiện cậu mắc vấn đề về tâm lý và người điều trị cho cậu cũng chính là anh.

Cậu ngồi đối diện anh trên sofa với tâm lý sợ hãi, dù nhìn thấy thứ gì cậu đều cảm giác như nó có thể làm tổn thương cậu. Mỗi khi ngước mắt lên nhìn anh, theo một trào cảm xúc nào đó, cậu lại rơi những giọt nước mắt trong vô thức.

Thấy cậu khóc, anh liền vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?"

Cậu ngây ngốc trả lời anh: "Tôi, tôi nhớ anh ấy rồi…"

"Ai?" Anh có chút bất ngờ, vì từ trước đến giờ, anh chưa từng nghe cậu nói là đã có người mình thích.

Giọng cậu run run, nước mắt cũng theo từng câu nói mà rơi xuống ngày càng nhiều: "Tôi thích anh ấy hơn 7 năm rồi, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy…nhưng mà, anh ấy kết hôn rồi, anh ấy…đi rồi…"

Nhìn cậu, hai mắt anh dần đỏ lên, anh bước đến gần cậu, cậu theo sự sợ hãi trong lòng mà nhích ra xa.

Anh ngồi xuống bên cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên che mắt cậu lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, từng câu từng chữ như xé lòng mà ra, "Anh cũng thích em, thích em hơn 7 năm rồi, ngay từ đầu là anh thích em trước. Nhưng mà, giống như em nói vậy…anh có "gia đình riêng" của mình rồi…xin lỗi…vì đã để em như thế này…Đáng lẽ anh nên nhận ra chúng ta đều thích nhau, đáng lẽ anh nên sớm nói ra tình cảm của mình, anh nên sớm cho em một tình yêu trọn vẹn, tất cả đều là lỗi của anh…" Anh ôm cậu vào lòng, như kết thúc cho một tình yêu chưa từng có bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove