[Truyện Ngắn] Café Đắng Bỏ Đường Sẽ Ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Truyện Ngắn] Café Đắng Bỏ Đường Sẽ Ngọt

Kenz Shinjiz

Một câu chuyện khá giản dị, tình yêu thầm lặng của chàng trai đối với cô gái trong truyện là đáng khen hay đáng thương?

_______

Với tôi, thưởng thức tách cà phê cũng như cảm giác yêu thầm vậy, lúc mới yêu cảm giác đắng ngắt như mới nếm thử nhấp đầu tiên của tách cà phê vậy, thật sự không muốn tiếp tục. Nhưng một khi cố chấp nhấp thêm một ngụm, từ từ cảm nhận hương vị nồng nàn sau đó cũng như cảm giác cố chấp biết rằng sẽ đau nhưng vẫn cắm đầu vào, và từ từ cảm nhận được cảm giác ngọt ngào của tình yêu thầm lặng, đau nhưng cũng rất kích thích.

....

Ngày thứ nhất, trời mưa dầm, ẩm ướt, em trở lại.

Em ngồi đó, im lặng ngắm mưa, thưởng thức tách cà phê không đường, lâu lâu lại nhìn điện thoại.

Ngày thứ hai, hôm nay trời vẫn âm u nhưng không mưa.

Vẫn chổ cũ, em im lặng nhấm nháp tách cà phê không đường. Hôm nay em cầm theo quyển sách, chăm chú đọc rất nhập tâm.

Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm trời vẫn âm u.

Em vẫn ghé quán, lặng lẽ thưởng thức tách cà phê đắng ngắt.

Ngày thứ sáu. Trời khá đẹp nhưng có mưa phùng.

Tôi đổi cho em tách cappuccino. Em cầm lên và nhăn mặt, yêu cầu đổi cà phê đen. Hình như em rất không thích.

Ngày thứ mười hai, trời đẹp, hôm nay em đến cùng bạn. Lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của em trở lại.

Dường như cô bạn em nói rất nhiều, cô ấy ép em uống trà sữa, em miễng cưỡng uống ly trà sữa hơi ngọt, nhưng cũng không đến nỗi nào. Bạn em nói gì đó, cả hai cùng cười, nụ cười của em thật toả sáng. Có lẽ với người khác em cũng chỉ là cô gái bình thường, nhưng trong mắt tôi em là bầu trời, nụ cười em cực kì chói sáng.

Ngày thứ hai mươi hai. Hôm nay trời mưa to, em không đến.

Hôm nay là ngày đầu tiên em không đến. Từ hai năm trước khi người yêu của em qua đời, em đã không đến đây cho tới gần đây, nhưng hôm nay em lại không đến. Vì ngày hôm nay của hai năm về trước, chính trước cửa tiệm này, vào một ngày trời cũng mưa tầm tã, chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ đã cướp đi người con trai em yêu, làm anh ta mãi mãi trễ hẹn với em.

Tôi rất muốn, rất muốn nói với em, người con trai đó, ngày hôm đó hẹn em ra chính là muốn chia tay em.

Trong chính quán nhỏ của tôi, hai người họ đã từng cãi vã rất nhiều lần, em không khóc nhưng tôi nhìn ra được sự bất lực của em, cũng như sự bất lực của chính bản thân mình. Tôi hiểu rõ cảm giác muốn bước lên níu kéo, nhưng tim người kia chưa bao giờ có hình bóng của mình.

Người con trai đó đã từng cùng một chỗ ngồi với em ôm ấp người con gái khác nóng bỏng hơn em, người đó đã không ngừng dùng những lời ngon ngọt với em mà nói với người con gái đó. Anh ta không hề yêu em, ngay từ đầu chỉ là trò chơi nhưng em lại yêu anh ta như thế. Tôi thật sự thấy chán ghét người con trai đó, anh ta không đáng là một người đàn ông.

Ngày hôm đó anh ta hẹn em ra đây, chính là muốn chia tay em để chính thức trở về bên cô gái nóng bỏng kia. Anh ta không bất cẩn vì anh ta rất yêu mạng sống của mình, chỉ là cô gái đi cùng anh ta bất cẩn đánh rơi điện thoại xuống lòng đường, cùng lúc cô ta muốn cuối người nhặt điện thoại thì có chiếc ô tô vượt đèn đỏ, anh ta không hề nghĩ ngợi đã kéo cô ta lại, chính vì thềm trơn mà trượt chân làm mình ngã ra đường, chiếc ô tô không kịp phanh đã cướp đi mạng sống của anh ta.

Chứng kiến cảnh em ùa ra đường trong cơn mưa, ôm chầm lấy anh ta mà gào thét, trong khi đó cô gái anh ta luôn bảo vệ chỉ ngẩng người trong giây lát rồi phủi váy bỏ đi. Thật sự tôi cảm thấy anh ta thật đáng thương, nhưng em lại càng đáng thương hơn. Người em yêu yêu một người không yêu anh ta, em lại yêu anh ta như vậy, thật sự không đáng chút nào cả.

Ngày thứ ba mươi hai em không tới, hôm nay trời lại mưa to, trong quán không bóng người.

Cửa quán bỗng được mở bởi một lực khá mạnh, một thân ảnh nhỏ nhắn ướt mẹp vụt vào rồi đóng cửa lại. Đó chính là hình bóng tôi luôn tìm kiếm những ngày qua, em lại xuất hiện, nhưng bằng một cách thê thảm nhất. Tôi quay người vào trong tìm cái khăn mới cho khách rồi đem ra cho em, nhìn em thật sự đáng thương.

"Cám ơn anh" em nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn, giọng không chút cảm xúc.

"Em vẫn uống cà phê đen?" Tôi hỏi em, cảm giác thật xa lạ, tôi tự thấy mình thật đáng thương. Vui mừng gì chứ? Thương tâm gì chứ? Đối với em tôi cũng chỉ là ông chủ quán tận tình với khách mà thôi. Không chừng em sẽ nghĩ tôi là người ưa sạch sẽ, đưa khăn cho em là sợ em làm dơ quán không chừng, cảm giác này thật sự chẵng thoải mái chút nào cả. Thật tồi tệ.

"Vâng" cô gật đầu rồi quay người về phía cái bàn quen thuộc, tôi không biết nói gì, chỉ còn biết im lặng quay lại pha cà phê cho em.

Ngày thứ năm em trở lại.

Gần một tuần nay em đã trở về với bình thường, mỗi ngày đều đến quán. Có hôm đơn giản là đọc sách hay nhắn tin với bạn, nhưng thời gian em ngồi lại cũng trở nên nhiều hơn, có khi cả vài tiếng đồng hồ.

Ngày thứ sáu, hôm nay trời lại mưa to, em vẫn đến.

Mấy tháng mùa mưa tôi thật sự muốn đóng cửa tiệm, vì dường như thu nhập một ngày không đủ để ăn bữa cơm cho ra hồn. May là đây là nhà tôi nên không cần phải trả tiền thuê quán nên cứ tự nhiên mà làm thôi.

Hôm nay em vẫn xuất hiện, tôi quyết định bắt chuyện với em vì dù sao cũng chỉ có hai người trong quán.

"Tôi có thể ngồi đây không?" Tôi đặt tách cà phê trước mặt em như thường ngày, do dự một lúc rồi quyết định lên tiếng hỏi em.

"Vâng" vẫn là câu trả lời cộc lốc, nếu như không biết em chỉ sợ người ta sẽ nghĩ em là người câm mất.

"Dường như anh đang có điều muốn hỏi em?" Sau một lúc lâu im lặng nhìn điện thoại, dường như cảm nhận được sự mất tự nhiên của tôi nên em liền ngẩng đầu lên hỏi.

"Tôi chỉ là thắc mắc, tại sao em lại chỉ uống cà phê đắng? Con gái các em thường chỉ thích mấy thứ ngọt ngọt hoặc những thứ bổ dưỡng như nước ép trái cây cho đẹp da, ít người lại thích ca phê đắng như em." Tôi thành thật nêu ra thắc mắc của mình, hình như trước đó em chỉ thích những thứ nước trái cây, nhưng từ lúc trở lại em chỉ thử mỗi thứ cà phê đắng nghét đó. Mặc dù nếu biết thưởng thức, vị cà phê sau vị đắng ngắt khi vừa uống vào thì vị thơm của chúng sẽ vấn vương trong miệng tạo cảm giác gây nghiện, nhưng thường thì vị đắng của nhấp cà phê đầu tiên đã làm người ta chán ngấy.

Với tôi, thưởng thức tách cà phê cũng như cảm giác yêu thầm vậy, lúc mới yêu cảm giác thật sự đắng ngắt như mới nếm thử nhấp đầu tiên của tách cà phê vậy, thật sự không muốn tiếp tục. Nhưng một khi cố chấp nhấp thêm một ngụm, từ từ cảm nhận hương vị nồng nàn sau đó cũng như cảm giác cố chấp biết rằng sẽ đau, nhưng vẫn cắm đầu vào và từ từ cảm nhận được cảm giác ngọt ngào của tình yêu thầm lặng, đau nhưng cũng rất kích thích.

"Cà phê đắng bỏ đường sẽ ngọt. Chỉ là chưa tìm được vị đường đúng với khẩu vị cho nên vẫn thích cảm giác đắng ngắt đấy, có thể nói em là người kén chọn. Đã từng cố chấp nghĩ rằng mình đã tìm được vị đường mà mình yêu thích, nhưng thật ra đó chỉ là cảm giác kích thích nhất thời, ngọt đến sâu răng. Chỉ là khi nhổ đi cái răng bị sâu rồi cũng sợ luôn vị ngọt, không muốn lại một lần cảm nhận cái đau của sâu răng và cảm giác tê dại của thuốc tê để nhổ đi cái răng đau thôi." Em suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, một ánh nhìn sâu xa khó đoán rồi trả lời. Lần đầu tiên tôi thấy em nói nhiều như vậy, và sau khi nói xong em lại cười, nụ cười chua chát.

Không lẽ em đang so sánh tách cà phê với chính tình yêu của em? Em đã biết sự thật?

"Vậy tại sao không đổi thành một loại thức uống khác mà lại là cà phê đen?" Tôi lại tò mò, cũng không mong em sẽ trả lời.

Em chỉ nhìn tôi cười, nụ cười lạ nhưng không trả lời. Tôi định nói là không cần em phải trả lời vì không muốn cục diện trở nên bế tắt, nhưng cuối cùng còn chưa kịp lên tiếng thì đã có khách bước vào, và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi dừng lại ở đó.

Những ngày tiếp theo đó em vẫn như thường lệ đến ngồi ở quán hàng giờ liền, nhưng lúc này trước mặt em là từng quyển sách kinh tế chằn chịt chữ và biểu đồ nên tôi cũng không muốn làm phiền em. Em không gọi cà phê đen nữa mà bắt đầu những ly trà sữa béo ngậy, tâm trạng của em dường như không còn xấu như trước nữa, và em cũng cười nhiều hơn. Lâu lâu em lại đi cùng bạn, dường như sau ngày chúng tôi nói chuyện, em đã thay đổi hoàn toàn.

Một tháng trôi qua, mọi chuyện đều diễn ra thật tốt đẹp. Mỗi ngày mở quán tôi chỉ chờ đợi được nhìn thấy em, nhìn thấy khuôn mặt giản dị không son phấn của em, ánh mắt như biết cười cũng đủ làm tôi cảm thấy cuộc đời này thật đẹp.

Có lẽ tình cảm của tôi đã đến giai đoạn vị cà phê đắng ngắt ấy toả ra hương vị, thật sự rất ngọt, ngọt ngào nhưng cũng đầy ngắn ngủi.

Hôm nay là sinh nhật tôi, vậy là tôi sắp bước vào tuổi 28, một cái tuổi đủ để tìm đối tượng để đám cưới sinh con rồi, dù sao thì cũng không còn nhỏ nữa. Tôi muốn thổ lộ tình cảm của mình với em, nhưng tôi không có dũng khí đó. Tôi không sợ bị em từ chối, chỉ sợ khi nhận ra tình cảm của tôi, em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Chỉ cần nghĩ đến em sẽ biến mất như lần trước, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Tôi là một thằng đàn ông tồi tệ, nhưng cũng chỉ vì quá yêu em, tôi sẽ giữ lại cho mình tình yêu tuổi trẻ tôi đã đặt hết vào em, mối tình đơn phương sẽ cùng tuổi 27 nằm trong kí ức. Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ chỉ xem em là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống này.

Hôm nay em lại đến, nhưng lần này không giống những lần trước. Em diện bộ váy liền màu trắng, tay áo dài voen rất đẹp, váy xoè càng làm tôn lên vẻ trẻ trung của cô gái tuổi đôi mươi. Lần đầu tiên tôi thấy em trang điểm, mái tóc đen óng uống cong thả xuống dịu dàng, thật sự không thể ngờ khi ăn diện lên, em hoàn toàn khác hẳn, đẹp đến say lòng người.

Từ lúc em bước vào quán, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía em, một đám học sinh cấp ba liền huýt sáo chọc ghẹo nhưng em không hề chú ý đến mà đi thẳng đến quầy nước.

"Cho em tách cà phê và vài viên đường" em gọi tôi rồi quay về nơi em thường ngồi. Tôi như người mộng du mà dõi theo em mãi, không biết bằng cách nào có thể đưa cà phê ra cho em rồi phục vụ khách, chỉ biết là em rời đi sớm hơn thường ngày rất nhiều.

Nhưng em cũng là người khách rời đi cuối cùng. Khi đi đến dọn bàn của em, tách cà phê của em đã uống cạn, chén đường bên cạnh chỉ mất đi có một viên, có lẽ em vẫn sợ ngọt như ly cà phê từng uống, ngọt đến đau răng đó. Cảm giác tại sao lại đắng đến như thế này? Rõ ràng là tôi không hề uống tí cà phê nào mà?

À phải, là tim đau, miệng mặn đắng chứ không phải vị đắng của cà phê, vì sau vị đắng của cà phê là cảm giác thơm lừng đầy kích thích. Còn bây giờ tôi cảm nhận được sau vị đắng chính là vị chua, chua chát như ăn phải một quả khế chua trong nguyên một đống khế ngọt vậy.

Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tôi cuối người cầm tách cà phê của em đặt vào khay, định quay người rời đi thì ở bên cạnh tách cà phê có mảnh giấy mà tôi không để ý. Chắc là của em để quên, tôi không biết có nên mở ra hay là để đây ngày mai đưa trả cho em, đấu tranh nữa ngày trời tôi quyết định mở ra xem, từng nét chữ ngay ngắn gọn gàng.

'Trong một tháng không đến quán cà phê của anh, em đã đi tìm những viên đường ở những quá cà phê khác, nhưng mùi vị không giống, không hề giống với vị cà phê anh pha cho em. Em nhận ra mình cố chấp như vậy không muốn chấp nhận tình cảm của anh, cũng như không thể chấp nhận sự lừa dối của anh ấy, nhưng cuối cùng em cũng không thể lừa gạt chính mình. Em đã bị anh chinh phục mất rồi. Vị đường của anh vẫn là vị đúng với tách cà phê đắng của em.

Cà phê đắng bỏ đường sẽ ngọt, em đã tìm được vị đường của tác cà phê mà em luôn tìm kiếm rồi.

Tối nay 7h hẹn anh ở quán Moonlight'

......

Au: tôi chọn kết truyện ở đây vì câu chuyện của họ sau này như thế nào, sẽ tuỳ vào bạn muốn nó như thế, riêng tôi lại không muốn đi thêm, vì một khi bước thêm bước nữa tôi sẽ không thể ép chính mình kết thúc.

Đối với tôi mà nói, câu truyện do chính mình viết nhưng cảm giác lại không thoả mãn. chính tôi cũng muốn biết cảm xúc thật của cô gái ấy nhưng lại không muốn đi tiếp, dừng lại đây và cảm nhận tình cảm của người con trai trong truyện là đủ rồi. Tình yêu, nếu bạn muốn phức tạp thì nó là phức tạp, nhưng nếu bạn muốn nó đơn giản thì nó cũng có thể đơn giản như vậy đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro