(Truyện ngắn) Câu Chuyện Ngọt Ngào Dành Tặng Đêm Thất Tịch - Phù Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Trà Hương

Truyện được đăng trên trang Thành Thời Gian - https://thanhthoigian.wordpress.com

Chúc mọi người khi đọc xong truyện sẽ có những khoảnh khắc vui vẻ nhé ^^

(*) Truyện ngắn không có tên, tác giả viết dành tặng đêm Thất Tịch nên tiêu đề được đặt như trên ^^

Lời tác giả: Đêm thất tịch, vì sao một chú rùa độc thân như ta lại phải chuẩn bị quà cho các nàng, quả nhiên là vì ta tốt bụng!

Bởi thời gian có hạn, truyện viết còn nhiều lỗi, mong các nàng thông cảm.

Giới thiệu đứng đắn ư? Các nàng đang nói gì thế, giới thiệu truyện ngắn ta luôn thích làm theo ý mình, bao nhiêu người oán than rồi đấy, ok. Ta thật sự cảm thấy mình quá siêu ~ Ừm, nói năng linh tinh thế là đủ rồi nhỉ?!

[ Câu chuyện ấm áp, ngọt ngào]

Lâm Hương ngủ một mạch đến nửa đêm mới đột ngột tỉnh lại, cầm di động cạnh gối lên nhìn thoáng qua: Hai giờ hai mươi tư phút đêm. Đây không phải lần đầu tiên cô đột nhiên tỉnh giấc, bắt đầu từ hơn một tháng trước, khi Lâm Hương lẻ loi một mình tới nơi này công tác, cô thường xuyên tỉnh lại vào thời điểm này, mắt mở thao láo, nằm một lát mới đi vào giấc ngủ được.

Quạt điện chạy vù vù bên tai, phát ra tiếng ù ù. Không rõ bao lâu, Lâm Hương rốt cục buồn ngủ. Cô trở mình, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt tường đối diện xuất hiện một mặt nước gợn sóng lấp lánh, hệt như ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi mặt sông, rồi hắt lên tường. Lâm Hương lập tức kinh sợ, cơn buồn ngủ tan biến. Nơi cô đang sống là tầng năm, bên ngoài không ao hồ nào cả, sao có thể hắt ra hình ảnh mặt sông gợn sóng như vậy được.

Không kìm nổi lòng hiếu kỳ, Lâm Hương đi chân trần xuống giường, nhoài người về phía cửa sổ rồi ngó xuống dưới. Ngã tư đường vắng lặng, chỉ còn biển quảng cáo đèn led màu đỏ của một khách sạn cách đó không xa đang phát sáng lập lòe. Ánh trăng rất sáng, Lâm Hương có thể thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh – không có bất kỳ nơi nào chứa nước.

Hình ảnh sóng nước dập dềnh trên tường xuất hiện bằng cách nào? Chẳng lẽ cô gặp ảo giác? Lâm Hương đi về phía mặt tường bên kia, đưa tay sờ thử. Cô dường như chạm vào làn nước thực sự – thật lạnh lẽo .

Ngay sau đó, Lâm Hương cảm thấy đầu chóng váng, toàn thân bị hút vào trong mặt nước gợn sóng kia.

Cô không biết bơi, vừa tiếp xúc với nước lập tức giãy dụa theo bản năng, nhưng cô ngay lập tức phát hiện mình vẫn có thể hô hấp như bình thường. Sóng nước dịu dàng nâng cô lên, hướng về phía nguồn sáng chiếu xuống đáy nước.

Lúc trồi lên mặt nước, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Hương sững sờ ngẩn người.

Trên đỉnh đầu là trời cao trong sáng sạch sẽ, trăng tròn sáng ngời treo nơi chân trời, dưới chân là mặt hồ phẳng lặng, bầu trời đầy sao trên đầu như một mặt gương, xung quanh là những rặng cây cao thấp đan xen. Tất cả đều đắm chìm dưới ánh trăng, khoác một tầng lụa mỏng màu bạc mông lung.

Lâm Hương lẳng lặng đứng trên mặt hồ, ngửa đầu nhìn bầu trời, gần như quên hết thảy mà đắm chìm trong cảnh đẹp. Một làn gió thổi tới, mang theo mùi hương thơm ngát của cỏ cây và bùn đất, cuộn lên một góc váy ngủ cùng làn tóc dài của Lâm Hương.

Bỗng nhiên, có tiếng ca xa xưa từ đâu truyền đến, nhịp điệu kỳ lạ khiến người ta bất giác cảm thấy tâm can yên bình. Ban đầu cô chỉ nghe được âm thanh loáng thoáng, không chân thật, sau đó dần dần rõ ràng hơn.

Theo tiếng ca, Lâm Hương quay đầu tìm kiếm, liền thấy một người đang bước chậm rãi trên nhành cây hải đường.

Người nọ tựa như một vầng trăng sáng khác, quanh thân tỏa ra hào quang óng ánh trong suốt. Tiếng ca mênh mang truyền ra từ miệng hắn, dường như đến từ một thời khắc xa thẳm nào đó, lại tựa như một tiếng thở dài.

"Ngươi là ai?"

Lâm Hương sửng sốt, lúc hoàn hồn lại, người kia đã bước tới trước mặt cô.

Hắn không đứng trên mặt hồ phẳng lặng như gương kia, mà nhẹ nhàng bay trên không như không có trọng lượng. Mái tóc đen dài được búi tùy ý bằng một cây nhánh, những lọn tóc còn lại xõa tung sau lưng. Hắn mặc một bộ trang phục màu trắng khá phức tạp, thêu hoa văn cỏ dại, loáng thoáng ẩn hiện ánh sáng. Góc áo tung bay, quanh thân như quanh quẩn làn gió nhẹ, tựa như thần tiên sắp bay lên trời cao.

Lâm Hương nghĩ, nếu trên đời có thần tiên, không biết chừng họ cũng có dáng vẻ như vậy .

"Ngươi là ai? Vì sao dám tới đây?" Hắn hỏi, giọng nói trước sau vẫn thản nhiên không thay đổi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như vầng trăng lạnh giá.

Lâm Hương không khỏi sửng sốt, đỏ mặt dời ánh mắt rồi đáp lời:"Tôi là Lâm Hương, tôi, tôi không biết tại sao mình lại đột nhiên vào được nơi này." Nói xong, cô không kìm được lại ngước mắt nhìn trộm hắn.

Vẫn giọng nói dễ nghe ấy, hắn nói: "Người phàm ư? Tự tiện xông vào khu vực cấm, chém."

Sau đó, Lâm Hương đã chết .

[ Hết ]

Câu truyện trên kia là để biểu đạt một chút lòng oán thán của chú rùa độc thân như ta trong đêm thất tịch, dưới đây mới là truyện ngắn thật =.=

[ Câu chuyện ấm áp, ngọt ngào chân chính ]

Chàng cưỡi ngựa tre đến, quấn quít bên giường thanh mai.

Chung sống lâu dài, hai nhỏ vô tư.

An Khê và cậu nhóc nhà họ Hứa – Hứa Vân Thâm là thanh mai trúc mã.

Cô nhóc An Khê thành tích bình thường, diện mạo bình thường, thấp thấp nhỏ nhỏ, lại bởi thích ăn quà vặt nên hơi béo, trứng cá trên mặt cứ mọc theo đà "nốt này vừa đi nốt khác lại tới", khiến cô vô cùng phiền muộn. Cô là cô gái vui vẻ, yêu cười lại không tim không phổi. Con gái yêu cười hay gặp may mắn, An Khê luôn tin là vậy, cho dù gặp phải khó khăn ra sao, cô vẫn kiên cường lạc quan.

Trái ngược với cô là cậu trúc mã Hứa Vân Thâm, thành tích của cậu luôn đứng đầu lớp, mỗi học kỳ đều mang giấy khen về nhà, nhiều lần đoạt giải vàng trong các bài kiểm tra, thi đấu toán học. Gần như tất cả các thầy cô trong trường đều biết và yêu quý cậu. Bởi thành tích tốt, cộng thêm vẻ ngoài sáng sủa, phần lớn bạn nữ trong lớp đều thầm mến Hứa Vân Thâm. Có điều, cậu thường hay trưng vẻ mặt không vui, mặt mày nghiêm nghị, cũng không hay quan tâm đến người khác, ngoại trừ An Khê.

Mọi người đều nói: Đấy gọi là Cool, Hứa Vân Thâm là nam thần mà.

Hằng ngày, thiên tài – nam thần Hứa Vân Thâm đều tới rủ An Khê cùng đến trường, sau đó buổi chiều lại chờ An Khê về nhà, từ tiểu học cho đến trung học đều như vậy. Hai nhà ở hai phía đối diện, cha mẹ đôi bên là bạn tốt của nhau.

Mặc dù Hứa Vân Thâm luôn tỏ ra thờ ơ, không quan tâm, nhưng An Khê biết cậu luôn quan tâm tới mình. Những lúc ở trường, hễ cô bị bắt nạt, thì cho dù chỉ bị cướp thứ gì đó hay bị giật một nhúm tóc nhỏ, Hứa Vân Thâm đều đứng ra hỗ trợ, ánh mắt sắc bén như dao kia như đâm thẳng vào đối phương khiến họ run rẩy, cho đến khi không còn ai dám gây phiền phức cho An Khê nữa.

An Khê được Hứa Vân Thâm hộ tống đến hết trung học, hai người gần như ngày ngày đều ở bên nhau, người khác đều trêu ghẹo họ là cặp tình nhân nhỏ. Hứa Vân Thâm chưa từng thừa nhận điều này, nhưng cũng không hề phản đối, chỉ coi như không nghe thấy gì, khiến người khác không thể tìm ta chút đầu mối nào trên mặt gương mặt cậu.

Thầy cô giáo cũng từng nghi ngờ họ yêu sớm, hòa nhã mời Hứa Vân Thâm lên văn phòng nói chuyện, ý bảo cậu không nên quá gần gũi với con gái. Nhưng sau đó, Hứa Vân Thâm vẫn không có ý rời xa An Khê, chỉ làm theo ý mình, kiên trì lên lớp và tan học cùng cô.

Lúc gần thi đại học, thành tích của An Khê vẫn không tốt như cũ, sau đó biết không bắt đầu từ bao giờ, Hứa Vân Thâm thường xuyên xuất hiện ở nhà cô, đốc thúc cô đọc sách luyện tập. Cậu ngồi một bên, tựa như pho tượng phật, không cho phép An Khê ngọ nguậy dù chỉ một chút, nhìn cô học thuộc lòng tiếng Anh, dạy cô làm bài tập toán học, dường như tất cả các môn đều là sở trường của cậu, lời giảng thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả thầy giáo.

Mỗi khi An Khê cắn đầu bút nằm bò ra bàn, Hứa Vân Thâm lại yên lặng đi cắt dưa hấu, rửa táo cho cô ăn.

Cuộc thi đại học ập tới vội vàng, rồi kết thúc nhanh chóng trước khi các học sinh cấp ba còn chưa kịp cảm nhận mùi vị gì. Ngày mà bữa tiệc thanh xuân long trọng kia kết thúc, An Khê đi sau lưng Hứa Vân Thâm, cùng cậu về nhà. Sau cùng, cô quyết định thổ lộ tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm qua cho cậu nghe.

Chỉ là......

"Tôi luôn coi cậu là anh em, chẳng phải trước đây đã nói rồi sao?" Vẻ mặt Hứa Vân Thâm không thay đổi, thản nhiên nói, giọng điệu hệt như đang nói về định lý hàm số lượng giác.

An Khê suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, trước đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy Hứa Vân Thâm, cậu đang đánh nhau với người khác. Biết đó là một anh mới chuyển đến sống ở nhà đối diện, cô liền tiến lên hỗ trợ, sau đó, hình như cậu vỗ vai cô và nói muốn làm anh em cả đời. Nhưng mà... Đây chỉ là lời thuận miệng nói ra, không cần giữ lời đến mức ấy chứ!

"Vậy tại sao từ nhỏ cậu luôn không cho người khác bắt nạt tôi, nam sinh trong lớp đều bị cậu cảnh cáo?"

"Bởi sau khi bị bắt nạt, cậu lại về nhà khóc nhè, mẹ tôi liền đánh tôi, nói tôi ở cạnh mà không biết đường giúp bạn, vì không để bị mắng, tôi liền giúp cậu. Vả lại, anh em tốt bị người ta bắt nạt, tôi đương nhiên phải giúp một tay rồi, cho dù vị anh em này thật vô dụng." Hứa Vân Thâm bình tĩnh bổ thêm một nhát dao.

"Cậu còn nghiêm túc giúp tôi học bổ túc...."

"Ba mẹ cậu nói với ba mẹ tôi, nhờ tôi dạy cậu học bù, tránh để cậu không thi nổi đại học, các bác còn cho tôi thêm một tháng tiền phí dạy học bù. Còn nữa, tôi vẫn biết cậu ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến vậy, tôi suýt nữa đã bỏ cuộc rồi đấy."

"Con gái cứ thích suy nghĩ vẫn vơ, không có việc gì thì xem ít tiểu thuyết ngôn tình máu chó thôi. Nếu hỏi tôi sớm hơn, cậu đâu đến nỗi phải đứng như đứa ngốc ở đây. Không được khóc, mất thể diện trước mặt anh em thì cần gì phải khóc"

Cuối cùng, Hứa Vân Thâm nói: "Làm anh em tốt cả đời nhé."

An Khê: "Ha ha."

Ngày An Khê thổ lộ với mối tình đầu, đồng thời là thanh mai trúc của mình, cũng chính là ngày hai người chính thức xác định quan hệ anh em, thật sự đáng mừng.

[ Hết ]

Nếu các nàng cảm thấy ta đang muốn tìm đường chết trong đêm thất tịch này, vậy để ta nói cho mà nghe, các nàng sai rồi, chưa từng nghe qua màn biểu diễn đặc sắc nhất luôn nằm ở cuối cùng sao? Có thể kiên trì đọc đến đây~ chắc chắn sẽ được nhìn thấy quả trứng màu cuối cùng này nhá ~~\\[≧▽≦]/~ nhá nhá nhá!

[ Có thể kiên trì đến đây mới được đọc câu chuyện ấm áp ngọt ngào chân chính ]

Phó Tang Nhi không hề thích cái tên (nghe nói được ghép từ họ của cha mẹ hắn) một chút nào. Hắn, một thiên tài tuyệt thế, vừa ngoài hai mươi đã tu luyện tới bậc Nguyên Anh, trong trốn hỗn mang, mười người thì có chín phải gọi hắn một tiếng tiền bối. Dáng vẻ hắn như cây ngọc đón gió, lại dịu dàng hiền lành, khí phách nam nhi mười phần, có cái tên nữ tính như vậy, lúc giới thiệu tên với người khác, thật khó mà mở miệng.

Hắn nghi rằng bà mẹ 10 năm như một ngày, không già đi, khuôn mặt non tơ, cả ngày chỉ biết làm nũng cha hắn rất muốn sinh một đứa con gái, nên cho dù hắn là một thằng nhóc, bà cũng chẳng quan tâm, trực tiếp lấy tên chuẩn bị cho con gái đặt cho hắn.

Trước đây, vô số lần hắn muốn đổi tên, nhưng mỗi lần nói ra khỏi miệng, mẹ hắn lại lộ vẻ mặt cầu xin, nói: "Tang Nhi, không phải con không thích cái tên này, mà là không thích mẹ đúng không?"

Sau đó hắn sẽ bị cha mắng cho một trận. Phó Tang Nhi cảm thấy cha mình bệnh không nhẹ, trên đời làm gì có ông chồng nào luôn coi lời vợ mình là đúng như vậy, quả thực yêu chiều nàng tận trời. Sau đó, Phó Tang Nhi ra ngoài ngao du rèn luyện mới biết được, hoá ra dưới phàm giới, loại bệnh này của cha hắn gọi là bệnh "thê nô" , không thể cứu chữa. Thật là một câu chuyện bi thương.

Phó Tang Nhi từ nhỏ rất hiểu biết, có ý thức tự lực cánh sinh. Bởi trong mắt cha mẹ hắn chỉ có đối phương, thường bỏ quên sự tồn tại của hắn, hắn có thể va chỗ nọ, nhảy chỗ kia, trưởng thành như vậy mà không sa ngã, đều phải cảm tạ sức sống siêu phàm của hắn. Mỗi lần nhìn đôi vợ chồng này làm mấy hành động chán ngấy, mà hắn lại đang ăn cơm, không thể lờ đi, Phó Tang Nhi lại muốn bỏ nhà ra đi.

Một ngày nào đó, hắn bắt gặp bà mẹ từ khi hắn sinh ra vẫn giữ dáng vẻ như thiếu nữ mười sáu, đến giờ thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn hắn dùng một cây đại thụ, khắc thành một thứ giống bồn tắm (nhưng không rõ dùng để làm gì) cho cha, người luôn mang vẻ mặt vạn năm không thay đổi kia. Sau đó, hai người họ hào hứng tình tứ với nhau, Phó Tang Nhi cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi, hắn thét to một tiếng, yên lặng rời nhà trốn đi.

Hắn tuyệt đối sẽ không biến thành mẫu đàn ông khủng bố như cha mình, chẳng có chút khí phách đàn ông nào, trước mặt mẹ hắn lúc nào cũng: Được Được Được, có thể, nàng thích là được rồi. Hắn lớn nhường này cũng chưa thấy cha nặng lời với mẹ bao giờ. Cha hắn còn nhớ ông ấy là một tu sĩ bậc Đại Thừa không? Lão yêu quái bậc Đại Thừa này chỉ cần dậm chân một cái liền khiến cả đám tu sĩ sợ hãi, thế nhưng sau khi giấu mặt trong động phủ chốn tiên cảnh mấy trăm năm, cha hắn lại giống hệt người phàm, cùng mẹ hắn ăn cơm trồng hoa, còn đến chợ của người phàm ăn vặt khắp nơi. Hừ, tuy rằng mẹ hắn cũng là tu sĩ bậc Đại Thừa. Có điều, họ nhất định là hai vị tu sĩ bậc Đại Thừa kỳ lạ nhất trên đời.

Phó Tang Nhi sống một mình quá lâu, luôn thích âm thầm bình luận các hành vi của cha mẹ. Ừm, thế này thật ngốc, thế kia cũng thật ngốc, sao cha mẹ hắn lại ngốc như vậy! Mọi chuyện gần như đều do tâm lý chi phối!

Phó Tang Nhi vẫn cho rằng nữ tử trên thế gian đều giống mẹ mình, hệt như làm từ nước, yêu kiều dịu dàng lại yếu đuối, cho đến ngày nọ, khi hắn đang ngao du tại một thế giới nào đó, vô tình bắt gặp một... cô bé kỳ lạ.

Thoạt nhìn, cô bé tầm mười một, mười hai tuổi, gầy guộc nhỏ thó, chỉ còn da bọc xương, cổ và cổ tay như thể chỉ bẻ một cái liền gãy. Nhưng nàng có một đôi mắt vô cùng hung ác, tựa như ánh mắt những yêu thú khát máu mà Phó Tang Nhi từng gặp ở chốn hỗn mang.

Nàng đại khái mới tu đến tầng một tầng hai của giai đoạn Luyện Khí, người đàn ông đuổi theo nàng đã đạt tới giai đoạn cuối cùng của bậc Luyện Khí, vừa đuổi vừa hô "Còn không mau theo ta trở về, đợi trưởng lão trở lại, ngươi chỉ còn nước nếm mùi đau khổ, có được tuyển làm đỉnh khí cho đại trưởng lão phái Thương Sơn bọn ta là ngươi có phúc, ngươi còn không biết tốt xấu mà bỏ chạy ư?!"

Cô bé chẳng thèm để ý hắn, chỉ một lòng chạy trốn, cuối cùng trốn không thoát liền trực tiếp cầm một thanh kiếm rách nát đánh bừa, với khí thế bất chấp tất cả, cô bé kia nhanh chóng khiến toàn thân mình vấy máu, khuôn mặt dính máu thoạt nhìn qua hết sức tàn độc.

Phó Tang Nhi đứng một bên nhìn, không khỏi cảm thán: Hóa ra trên đời lại có cô gái hoàn toàn tương phản với mẹ hắn, thật quá vừa lòng! Sau đó hắn thuận theo suy nghĩ, cứu cô bé sắp chết kia.

Cô bé kia hễ thấy có người tới gần liền công kích, rõ ràng đứng còn không vững, song khi thấy Phó Tang Nhi giết người đàn ông vừa đuổi theo mình, nàng chẳng những không bình tĩnh hơn, trái lại nhìn Phó Tang Nhi càng thêm cảnh giác, lúc hắn tới gần, nàng còn cắn một phát lên cổ tay hắn. Phó Tang Nhi không hề nghi ngờ, nếu kiếm không gãy, cô bé này nhất định sẽ cầm kiếm chém tới.

Phó Tang Nhi cảm thấy thú vị, kẹp cổ cô bé tìm một nơi dàn xếp chỗ ở ổn thỏa.

Những tháng ngày sau đó luôn diễn ra trong tình cảnh gà bay chó sủa, lòng cảnh giác của cô bé kia rất cao, lúc mới sống chung, vừa thấy Phó Tang Nhi tới gần, nàng lập tức cầm tất cả những thứ có thể trở thành vũ khí bên người tới đối đầu với hắn, khí thế hung ác, bất chấp mạng sống kia khiến Phó Tang Nhi thật vui mừng.

Trong lúc vô tình, bởi nhìn quen cách chung sống của cha mẹ mình, mắt thẩm mỹ của hắn trở nên lệch lạc một cách kỳ quái, ví như hiện tại nhìn thấy cô bé hung ác này hắn liền thấy vô cùng thuận mắt, đáng yêu.

Ngày qua ngày lại, Phó Tang Nhi rốt cục thành công nhận cô bé này làm đồ đệ. Nhìn cô bé thản nhiên cầm thanh kiếm sắt nặng gần bằng mình, hung ác chém yêu thú trong rừng, Phó Tang Nhi cảm thấy hết sức hài lòng vì thu được vị đồ đệ này.

Chốn thâm sơn, không biết bao nhiêu năm tháng đã trôi quá, trong chớp mắt, cô gái bé nhỏ năm nào đã thay đổi từ một cô bé hung ác thành một cô gái hung tàn. Có lẽ trước đây bị thương tổn quá nhiều, toàn thân nàng như một thanh kiếm, thiết huyết lẫm liệt. Người duy nhất mà nàng nhìn bằng vẻ mặt hoà nhã chỉ có vị sư phụ Phó Tang Nhi này, điểm không tốt chính là, vị đồ đệ này thích gọi hắn là Tang Nhi _[:з "∠]_

Mỗi lần Phó Tang Nhi cảm thấy mất mặt, muốn sửa đúng đồ đệ, nàng đều không nói hai lời, cầm kiếm chém tới, ý là: Tuy rằng không đánh bại được ngươi, nhưng ta sẽ khiến ngươi ngậm miệng.

Sau đó, xưng hô này liền biến thành vấn đề lịch sử lưu truyền đến đời sau. Phó Tang Nhi thấy rằng, ngoại trừ điểm này, đồ đệ của hắn rất tốt, hắn luôn cho rằng phương thức sống chung giữa mình và đồ đệ hết sức bình thường, ít ra tốt hơn việc cha hắn nuôi đồ đệ làm vợ.

Có điều... Hắn tự xưng là chính nhân quân tử, lại không ngăn nổi tư duy "sáng tạo" của đồ đệ nhà mình.

"Sư phụ, chúng ta song tu đi, ngươi thấy sao?"

Nghe thấy vị đồ đệ ít nói, thích nhất đánh đánh giết giết nói vậy, Phó Tang Nhi trong nháy mắt nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề, một hơi nghẹn trong lồng ngực suýt chút nữa không thở ra được.

"Sư phụ có từng nghĩ rằng, vì sao mấy năm nay chúng ta đến nơi nào cũng có người đến đuổi giết, đó là bởi ta là người có thể chất thuần âm mà mọi người vẫn hay nói, thích hợp làm đỉnh khí nhất. Đặc biệt là sơ âm, cho nên những tên tu sĩ kia luôn đuổi theo chúng ta khắp nơi không tha. Đám người không bằng loài chó này khiến người ta buồn nôn, chỉ có sư phụ là khác biệt, ta tình nguyện cho sư phụ."

Đồ đệ nhà hắn đại khái từ nhỏ không thích nói chuyện với người khác, thiếu thường thức, nói chuyện luôn "thẳng thắn" như vậy. Phó Tang Nhi xấu hổ không dứt, thanh lọc cổ họng, ra vẻ đạo mạo nói: "Chúng ta là thầy trò." Lời này nói ra, chính Phó Tang Nhi cũng chột dạ, cha mẹ hắn chẳng phải quan hệ thầy trò hay sao.

"À, nói cách khác, sư phụ không đồng ý sao?" Nàng nói, rút kiếm chém tới. "Ta thích sư phụ, sư phụ có thích ta không?"

Phó Tang Nhi: "..." Vừa rút kiếm chém sư phụ, vừa thổ lộ chuyện này, ngươi đừng làm chuyện khủng bố như vậy được không?

Bắt đầu từ hôm ấy, mỗi ngày Phó Tang Nhi đều phải nhận "thử thách tình yêu" của đồ đệ mình. Hắn không rõ tại sao cô bé này lại cố chấp với việc lấy kiếm chém hắn như thế, sau này hắn hông kìm được được hỏi cho ra nhẽ, vị đồ đệ kia của hắn trả lời thản nhiên: "Nếu ngươi không muốn, vậy đợi đến khi ta có thể thắng được ngươi, tất nhiên có thể đè ngươi, đến lúc đó ngươi không muốn cũng phải bằng lòng."

Có vẻ đồ đệ hắn quyết tâm thắng áp đảo vị sư phụ là hắn đây, sau đó đặt hắn ở dưới thân. Mấy năm nay, bao nhiêu người muốn đè ép đồ đệ nhà hắn, nhưng cô bé này lại một lòng muốn đè ép hắn, Phó Tang Nhi thoáng thấy tự hào một cách kỳ quái. Nhưng hắn cảm thấy đồ đệ trẻ tuổi nhà mình không hiểu chuyện, bản tính nàng thẳng thắn khờ ngốc, lại ít khi tiếp xúc với đàn ông, ngày sau nếu gặp người nàng thích, có lẽ sẽ không cố chấp với một kẻ như hắn nữa. Vì thế, cho dù nàng cố gắng chém hắn như thế nào, hắn vẫn không mở miệng đồng ý.

Hắn thật sự là sư phụ tốt, "có mỹ nhân trong lòng mà không loạn", một trưởng bối hết lòng vì đồ đệ, không để nàng lầm đường lạc lối!

Phó Tang Nhi cho rằng bản thân sẽ luôn chung sống cùng vị đồ đệ thẳng thắn khờ ngốc nhà mình, cho đến một ngày, khi hắn đi qua chợ, lặng lẽ mua hoa gài tóc cho nàng, trở về liền thấy kết giới trong động phủ bị phá, đồ đạc bên trong bị hất văng đi, rối tung lộn xộn, mà đồ nhi nhà hắn không thấy đâu.

Đồ nhi ngốc của hắn bị bắt đi ư? Phó Tang Nhi lần đầu tiên thu lại ý cười, lạnh lùng rút kiếm khỏi vỏ, xông thẳng tới phái Thương Sơn. Hắn biết những kẻ luôn đuổi theo họ từ trước đến nay là người của phái Thương Sơn, song những kẻ đó đều chỉ là đám lâu la, hắn vốn không để trong lòng, không ngờ lần này lại tính sai.

Phó Tang Nhi cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ điều gì, hắn chỉ cảm thấy hoảng sợ mãnh liệt. Hắn sợ đồ đệ ngốc thích liều mạng nhà mình, thật sự liều cái mạng nhỏ bé của nàng trước khi hắn tới kịp.

"Cô gái các ngươi bắt đến hiện ở nơi nào?" Lần đầu tiên trong đời, Phó Tang Nhi xúc động đến vậy, không quan tâm không để ý, trực tiếp xông vào phái Thương Sơn, túm lấy một đệ tử ép hỏi, kết quả đáp án là...

"Nàng đã chết, vì... Vì nàng không biết thân biết phận, không muốn... Làm đỉnh khí... Cho đại trưởng lão." Đệ tử kia sợ gần chết, run cầm cập nói.

Phó Tang Nhi lập tức cảm thấy trong lòng trống rỗng, đầu óc ong ong, người nọ chạy thoát cũng không chú ý, sững sờ đúng tại đó như một pho tượng khắc gỗ.

Hai người sinh hoạt cùng nhau 10 năm, 10 năm đối với tu sĩ mà nói rất ngắn ngủi, ít nhất không đủ khiến Phó Tang Nhi hiểu được tiếng lòng của mình, mà giờ khắc này, nghe được tin dữ rằng đồ đệ bỏ mình, hắn như bị dội một gáo nước lạnh mà tỉnh ngộ trở lại, hóa ra hắn cũng thích cô bé kia.

Mãi đến khi hắn tỉnh táo lại, ý niệm đầu tiên xuất hiện là – nếu trước đó hắn làm theo ý nguyện của đồ đệ thì tốt biết bao, 10 năm qua, đứa bé ngốc kia chưa từng đề cập bất cứ yêu cầu nào với hắn, nguyện vọng duy nhất cũng bị hắn từ chối, vì sao hắn không thể thẳng thắn giống đồ đệ mình.

Thứ không đáng nhắc tới nhất trên thế gian là "Nếu như", bởi nó đại diện cho "bỏ lỡ".

Đây chỉ là 10 năm nho nhỏ trong chuỗi ngày tu luyện dài lâu của Phó Tang Nhi, cũng là 10 năm khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn, sau này, cho dù bao nhiêu tuổi, hắn trước sau không bao giờ quên.

Hết

Lời tác giả: Nhìn xuống dưới, có bất ngờ!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

[ Phần tiếp theo của câu chuyện đầu tiên ]

Lâm Hương đột nhiên mở to mắt, sau đó liền thấy được trần nhà quét vôi trong căn hộ cho thuê của mình, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu trước giường, mọi thứ đều rất bình thường.

Hóa ra là mơ, cô không lạc vào một nơi đẹp như tiên cảnh, cũng không bị một người đàn ông có dáng vẻ như thần tiên tùy tay giết chết.

Lâm Hương thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Thật là một giấc mơ khó hiểu... A." Lúc Lâm Hương ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt, liền bắt gặp người đàn ông trong mơ kia đang bay lơ lửng ở góc tường. Bởi phương thức lên sân khấu của hắn quá mức đáng sợ, tim Lâm Hương đập không ngừng – sợ hết hồn.

"Vì ngươi tự tiện xông vào khu vực cấm của tộc ta, chấp hành theo tộc quy định của tộc, ta xử tử ngươi. Nhưng sau đó, Tế Ti phát hiện lý do ngươi tới đó là vì hắn đích triệu hồi nhầm người. Xét cho cùng, tộc của ta sai trước, do đó để bồi thường, ta không chỉ cho ngươi hoàn dương, là tộc trưởng, ta sẽ bảo vệ ngươi tại thế giới này, cho đến khi ngươi chết tự nhiên."

Lâm Hương cảm thấy bản thân còn chưa tỉnh ngủ, đối diện với người đàn ông bất động như núi kia hồi lâu, cô cuối cùng bỏ cuộc, run run nói: "Tôi chỉ là một người phàm, không trêu chọc nổi người như ngài, Ừm... Đồng chí tộc trưởng? Tôi không cần ngài bồi thường, hi vọng ngài đi ngay được không?"

"Nếu ta sai lầm, vậy nên bồi thường."

"...."

Sau đó, người đàn ông nghe nói rất "trâu bò" kia tựa như linh hồn theo sau lưng, luôn bay phía sau Lâm Hương mọi lúc mọi nơi.

Lúc Lâm Hương ngủ, hắn đứng cuối giường nhìn cô.

Lúc Lâm Hương nấu cơm, hắn trôi lơ lửng bên cửa sổ nhìn cô.

Lúc Lâm Hương đi đường, hắn trôi lơ lửng phía trước nhìn cô.

Lúc Lâm Hương đi WC, tắm rửa, hắn trôi lơ lửng ngoài cửa nhìn cô.

...

Nhìn cô...

...

Sau này họ ở bên nhau.

Tàng Thanh: Ta thích nàng, ở bên ta đi!

Lâm Hương: Cầu xin ngài, hãy tha cho tôi!

Tàng Thanh: Dám không đồng ý hả, ta sẽ giết nàng!

Lâm Hương: ... Tôi đồng ý!

————Hết————

[ cái kết của câu chuyện số hai ]

Thật ra, khi chuyện giữa Hứa Vân Thâm và An Khê bị đồn đại xôn xao, chủ nhiệm lớp từng mời Hứa Vân Thâm tới văn phòng nói chuyện, Hứa Vân Thâm trực tiếp nói với chủ nhiệm lớp họ: "Từ nhỏ, người lớn hai nhà đã định ra hôn ước cho em và An Khê, sớm hay muộn nha đầu kia sẽ là vợ em, chơi thân với nhau là chuyện bình thường."

Thật ra lúc Hứa Vân Thâm mới chuyển đến sống đối diện nhà An Khê, đánh nhau với người khác rồi tình cờ được bé béo An Khê giúp một tay, ngay tại giây phút đó, cậu đã âm thầm quyết định, cô phải trở thành vợ mình.

Thật ra Hứa Vân Thâm giúp An Khê học bổ túc không phải do cha mẹ An Khê yêu cầu, mà là chính cậu yêu cầu: "An Khê phải thi cùng đại học với con, bằng không con không yên tâm. Con không trông chừng cô ấy, ngộ nhỡ có ai cướp mất thì sao, con đã canh cô ấy nhiều năm rồi." Cậu đã nói vậy với người lớn hai nhà.

Thiên tài kiêm nam thần Hứa Vân Thâm đời này không có hứng thú với những cô gái khác, sở thích lớn nhất là trêu đùa cô gái mình thích.

Rất nhiều năm sau khi hai người kết hôn, An Khê mới hiểu được, hóa ra không phải mình cưa được Hứa Vân Thâm, mà là Hứa Vân Thâm vẫn luôn thích cô, trêu chọc cô, chờ tới khi thấy cô có thể ăn, mới giả vờ như bị cô cảm động, thản nhiên kéo cô vào chòng.

Hứa Vân Thâm: Yêu em, nên muốn trêu chọc em.

An Khê: Ha ha.

————Hết————

[ cái kết của câu chuyện thứ ba ]

Lại nói tới Phó Tang Nhi, bởi vị đồ đệ yêu quý bị giết, dưới cơn phẫn nộ đau lòng, lẻ loi xông thẳng tới phái Thương Sơn, biến phái Thương Sơn thành tình cảnh gà bay chó sủa.

Khi hắn mang quyết tâm báo thù cho đồ đệ, chặt đầu của tên đại trưởng lão vẫn luôn nhăm nhe đồ đệ nhà mình, lại chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau.

"Tang Nhi, ngươi tới nơi này giết người, sao không gọi ta một tiếng?"

Đồ đệ ngoan nghe nói đã chết của hắn cầm kiếm đứng phía sau, dáng vẻ như vừa từ nơi nào chạy tới.

"Sao đánh nhau mà không gọi ta?"

Đồ đệ hung tàn nhà hắn vô cùng cố chấp với chuyện đánh nhau giết người.

"Con vừa đi đâu vậy?!" Phó Tang Nhi ném đầu người trong tay đi, ôm cổ đồ đệ.

"Ra sau núi chém yêu thú." Nàng bình tĩnh nói, không quên hỏi lại: "Ngươi đi đánh nhau chém người sao không gọi ta?"

Phó Tang Nhi hít sâu một hơi, nắm vai đồ đệ, nói một cách nghiêm túc: "Nghe đây, sư phụ đồng ý cho con đè ép."

"Được, vậy ta sẽ không truy vấn chuyện ngươi đánh nhau mà không gọi ta."

Cô nàng nói xong, đá một phát vào đùi sư phụ nhà mình, ngay khi hắn lảo đảo ngã xuống liền ôm lấy hắn, dùng một tay đỡ vai, một tay xuyên qua chân, mang hắn đáp phi kiếm, lập tức biến mất ở chân trời, rất giống nữ Đại vương cướp được mĩ nam về sinh em bé.

Vì thế, đám đệ tử phái Thương Sơn vừa rồi la hét đánh giết còn chưa kịp phản ứng, hai kẻ gây chuyện kia đã vội vàng chạy, lưu lại thi thể vị đại trưởng lão kém may mắn, thích tra tấn đỉnh khí lại làm nhiều việc ác ở một bên.

. . .

Trước kia, Phó Tang Nhi ghét nhất dáng vẻ nuông chiều vợ của cha mình, hồi nhỏ, hắn còn hùng hồn tuyên bố, về sau tuyệt không biến thành người đàn ông giống cha.

Sau này hắn mới biết, trên đời có một loại sức mạnh không thể kháng cự có tên "Sau khi lớn lên con sẽ thành người như cha".

Liên Ngọc: Đi đánh nhau!

Phó Tang Nhi: Đi, đi, đi!

Liên Ngọc: Ta muốn đè ép sư phụ!

Phó Tang Nhi: Được, được, được!

Liên Ngọc: Ta muốn ăn thịt!

Phó Tang Nhi: Mua , mua, mua!

————Hết————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro