Chương giữa 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi run run gõ lên bàn phím.

[Mưa]: Chúng ta học cùng khoa? Em tên là gì?

[Nắng]: Thật trùng hợp. Anh học cùng khoa với em. (kèm theo biểu tượng cười ẻo lả)

Tôi cố gắng bắt kịp hình tượng "tình cờ", đáy lòng thầm run rẩy. Sao giống như đang lừa gạt người khác?

[Mưa]: Em không muốn nói tên?

Tôi yếu ớt cười, sau đó ngưng cười. Tôi có cảm giác bị nhìn thấu. Thì ra người của Hội sinh viên lại thông minh như vậy. Sau này phải để ý nhiều hơn.

[Nắng]: Em cũng không muốn biết tên anh.

Ý tứ là, chúng ta không cần biết tên nhau. Tôi chỉ là cầu nối mà thôi.

[Mưa]: Vậy tốt.

"Tốt" là sao? Tôi rối rắm nhắn tin.

[Nắng]: Anh học năm mấy?

Tôi thắc mắc là, tại sao từ đầu đến cuối anh không hề hỏi lí do tôi bắt chuyện với anh. Trong khi cái tin nhắn đáng thương kia của tôi được gửi đi từ ba tháng trước.

[Mưa]: Năm tư, còn em?

[Nắng]: Em học năm hai. Chúng ta thật có duyên quá, tình cờ bắt chuyện cũng là người cùng khoa. (biểu tượng cười ha ha khoa trương)

[Mưa]: Anh không nghĩ vậy.

Rốt cuộc, tôi nhìn ra đằng sau, có cảm giác anh hiện hình đứng phía sau tôi. Sau đó, tôi tắt máy, hôm sau viện cớ cúp điện là được. Tôi bỗng hơi sợ, có khi nào cái kế hoạch này bị anh bắt thóp rồi không? Nếu không, một người, sao nghi ngờ nhiều vậy chứ?

- Chị... chị! - Tôi nhíu mày nhìn sang - Dạo này nhìn chị tiều tuỵ quá? Có nhiều chuyện cần suy nghĩ lắm sao?

- Ừ... - Tôi nằm dài lên bàn. Cái câu nói "Anh không nghĩ vậy" cứ ám ảnh tôi cả đêm. Quả nhiên làm việc xấu sẽ gặp ác mộng.

Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn, hoàn hảo là anh không có online. Tôi thở dài, bây giờ rút lui còn kịp không nhỉ? Khanh có xử chết tôi không? Đang suy nghĩ miên man, điện thoại thông báo tin nhắn.

[Mưa]: Hôm qua nhà em mất điện à?

Người này... luyện thành tinh rồi. Tôi khiếp sợ đến nỗi không nhấn phím nổi.

[Nắng]: Haha, bị anh đoán trúng rồi. Điện đóm dạo này điên thật.

[Mưa]: Ở chỗ anh không thường cúp điện đâu, bởi vì ở trường có máy phát điện. Em... đang ở nhà sao?

Chết tiệt! Tại sao Khanh nó không nói trường nó Vip đến thế chứ?!

[Nắng]: Em thường về nhà.

Một câu giải thích gọn gàng. Xong rồi lại nhanh chóng đổi đề tài.

[Nắng]: Anh đang làm gì thế?

[Mưa]: Anh đang học.

[Nắng]: Anh tự học ạ?

[Mưa]: Không, anh đang nghe giảng trên trường.

Không phải nói là học rất khá sao? Tại sao lên trường còn nhắn tin? Hừ, đúng là không thể tin lời đồn.

[Mưa]: Còn em?

"Em đang dạy kèm", tôi lách tách gõ, xong rồi lại xoá. Chưa chắc Khanh đã dạy kèm.

[Nắng]: Em đang tự học.

- Chị!... ồ, thì ra là bạn trai... - Thằng nhóc bên cạnh chẳng an phận, nhanh tay giật lấy điện thoại trên tay tôi. Nó nhìn vào màn hình điện thoại - Mẹ nói không được yêu sớm.

- Trả điện thoại đây, chị mày không yêu sớm, 18+ rồi. - Tôi nghiến răng ken két.

- Mặt như chị mà cũng có người yêu thì chắc em có cả một hoàng cung. - Thằng nhóc hỗn láo, tôi trực tiếp nhoài người lên giật lấy.

Thằng nhóc này khớp tay lanh lẹ, do chơi điện tử nhiều năm. Loáng cái, tôi thấy nó bấm linh tinh gì đó, sau đó nẩy điện thoại sang cho tôi. Tôi luống cuống bắt lấy. Ba chữ "Em thích anh" trên màn hình làm tóc gáy tôi dựng đứng. Hơn nữa, anh đã xem rồi.

Mang tâm trạng bàng hoàng, tôi ôm sách vở về nhà, tự nhủ rằng không bao giờ nhắn tin khi đang dạy kèm nữa. Nhưng mà, tôi đã kịp nhắn lại với anh. Mặc dù câu "Em họ em nghịch điện thoại" có hơi giả dối, tôi lại có cảm giác mình càng tô càng đen.

[Mưa]: Ừ. Anh biết.

Anh biết? Anh biết cái gì? Tự nhiên tôi lại hình dung nụ cười nhìn thấu người của anh. Cảm giác bị giày vò lại ập đến.

[Nắng]: Hôm nay Quốc khánh rồi, anh định làm gì?

[Mưa]: Chẳng làm gì cả. Anh cũng không muốn chen chúc với người ta để xem pháo hoa.

Thì ra anh cũng không thích đám đông cho lắm.

Tôi chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nghe tiếng pháo hoa nổ. Từ cửa sổ nhà tôi chắc chắn chẳng thể thấy nổi pháo hoa rồi. Nhìn con trỏ nhấp nháy trên màn hình, tôi bỗng thấy sứ mệnh của mình thật gian nan. Biết khi nào người ta mới ngỏ lời chứ, có thể là không bao giờ.

Khanh gọi điện video cho tôi, quay cảnh nó vui chơi cỡ nào. Pháo hoa trên đầu nổ bành bạch, mà bởi vì chất lượng video hơi kém nên tôi cũng chẳng thấy rõ.

Hôm nay, trời bắt đầu mưa. Dự báo nói đợt mưa này kéo dài. Tôi không thích mưa cho lắm, bởi vì nó khiến quần áo lâu khô. Nhưng nếu nằm cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng mưa rí rách thì rất thích.

Kỳ lạ là, một tuần nay anh không hề online. Tôi căng thẳng cũng không dám gửi bừa tin nhắn cho anh. Hoặc là, anh chơi chán rồi, nên bỏ. Nói thật, nếu không phải vì anh, tôi bỏ quách cái này từ lâu rồi.

Bất chấp trời mưa, tôi vẫn đến dạy kèm. Lần này thì tôi thật sự phát cáu, cũng bởi vì tâm trạng buồn bực mấy ngày hôm nay. Thằng nhóc tội nghiệp bị tôi quát tháo cũng không dám hó hé. Đến khi ra về, tôi nghe được thằng nhỏ thì thầm với mẹ "Mẹ ơi, chị Hạ hôm nay đến ngày". Tôi đang bật ô thì bị kẹp ngón tay.

Tôi quyết định dò hỏi tin tức từ Khanh một chút. Nó uể oải đáp: "Tao cũng mới biết từ đàn anh khác, anh ấy có chuyện rồi mày. Ba mẹ anh ấy đi xem pháo hoa, về bị tai nạn giao thông, hình như là không qua khỏi". Tôi lặng thinh nhìn màn hình, không biết phải nói gì hết.

Lần đó cũng là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau. Một tuần nay, chắc anh chuẩn bị tang lễ cho ba mẹ. Một mình anh, có chịu nổi không? Một mình anh, có thể làm hết được không? Tôi nghe nói Hội sinh viên đã hẹn ngày đến thăm tang rồi. Tôi lại ở tỉnh thành xa xôi, làm sao an ủi anh đây?

Lần đầu tiên, tôi có cảm giác mãnh liệt muốn gặp anh, muốn cho anh mượn vai tựa một chút. Mặc dù chúng tôi quen nhau chưa đầy một tháng và nói chuyện với nhau chỉ bằng những câu xã giao. Nhưng tôi kiềm chế ý niệm đó trong đầu, không cần biết anh mất bao nhiêu thời gian để vượt qua nó, tôi vẫn nhắn tin: "Em đợi Mưa trở lại."

Tôi không dám hỏi Khanh về tình hình của anh. Mà Khanh mấy ngày tâm trạng uể oải, tôi cũng không muốn làm phiền nó, chúng tôi ít nói chuyện lại hẳn. Hai tuần sau, Khanh nói với tôi, nó không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nó hỏi tôi có xoá được cái nick đó hay không.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, mở nick Nắng lên coi, chắc cái nick đó cũng móc meo đến nơi rồi. Khanh nói anh đã đi học lại bình thường, anh trông cũng như bình thường, nhưng bạn bè đều rất lo cho anh. Tôi mỉm cười, đi học lại là tốt rồi. Máy tính báo tin nhắn mới từ Mưa: "Em biết nhà anh có chuyện?"

Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi thuốc súng ở đây?

[Nắng]: Ai cũng biết mà.

[Mưa]: Anh chỉ nói cho Hội sinh viên biết, thì ra em cũng ở trong Hội sinh viên à...

Toi rồi, tự nhiên bị anh bắp thóp. Cũng may Hội sinh viên gì đó cũng gần năm chục người, nữ chắc cũng nhiều.

[Nắng]: Nói vậy, anh cũng nằm trong Hội sinh viên? (Biểu tượng ngạc nhiên)

Tôi run run nhắn lại, đầu óc đã trở nên mờ mịt.

[Mưa]: Đừng giả vờ nữa, em đã biết hết về anh rồi còn gì.

Một lát sau, tôi vẫn không tài nào nhấc tay lên nổi. Mới hoá ra, "À", tôi biết chuyện nhà anh, hẳn là cũng biết anh là ai rồi. Vậy phải làm sao? Nhỡ anh đòi tôi nói tên rồi thì...

[Mưa]: Dù sao cũng cảm ơn em.

[Nắng]: ?

[Mưa]: Đã cho anh động lực để trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro