Gương Vỡ Khó Lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Đại khái Tống Sơ Ngôn còn ở trên máy bay, tin nhắn cuối cùng gửi cho tôi vẫn còn dừng lại ở "Chờ anh trở lại"

Tôi nhìn trong chốc lát, liền đem hắn kéo đen. Kỳ lạ là tôi không có cảm giác đau lòng, không khó chịu, ngược lại cảm thấy giải thoát.

3 năm làm tiểu tam không ai nhận ra, tại đây một khắc, tôi đã có thể ngủ ngon, không cần mỗi đêm trằn trọc khó ngủ.

Tôi tự do.

Tâm trạng vui vẻ tôi liền nâng bước chân chạy thật nhanh, bắt một chiếc taxi đi sân bay.

Tống Sơ Ngôn chưa bao giờ dẫn tôi đi ra ngoài chơi, hắn sợ bị truyền thông chụp đến, cho nên 3 năm này tôi tựa như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Nhưng trước đây, tôi không như thế. Tôi đã từng thích đi du lịch nhất, từng đứng trên đỉnh tuyết nhìn về chân trời phía xa, từng ở thảo nguyên cưỡi ngựa chạy như bay, từng đến Ý đi uống rượu, ở Philippine lặn biển...

Vì cái gì mà tôi biến thành bộ dáng hiện tại, giống như một cái xác không hồn.

Tôi không chút do dự, mà đặt vé đi Tam Á. Tôi phải lấy ánh nắng nhiệt đới cùng với bờ biển rộng xua đuổi đi không khí lạnh lẽo của phương bắc này đi.

Ở trên máy bay ngủ một giấc, chờ tôi tỉnh lại thì máy bay đã đáp xuống. Ánh mặt trời Hải Nam cực nóng, tôi cầm hành lý gọi xe tiến thẳng tới khách sạn đã được đặt trước.

Lần này tôi không có tiết kiệm tiền, liền đặt phòng tốt nhất tại khách sạn 5 sao, hơn 8000 một đêm. Tôi muốn chơi thật sảng khoái, sau đấy hoàn toàn tạm biệt.

Ngồi mấy tiếng trên máy bay, làm tôi mệt đến kiệt sức, hoàn thành xong thủ tục, tôi liền muốn đi ngủ một giấc.

Nhưng mà tôi trăm triệu không nghĩ tới, trên giường của tôi có người đàn ông đang nằm. Một người đàn ông tinh tráng, đang cởi trần mà nằm, chỉ mặc cái quần vận động màu xám, sắc mặt đỏ rực, gân xanh trên trán bạo khởi, thống khổ mà gãi yết hầu.

Trong nháy mắt trong đầu tôi hiện lên vô số hình ảnh, mẹ nó!

Có phải hay không bị hạ dược, đây là tình tiết tổng tài bá đạo bị hạ dược cầu tình gì đây.

Tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng chính mình vào lộn phòng, cuống quít xin lỗi liền chạy ra ngoài, người đàn ông liên tục ô ô, nôn nóng mà nhìn tôi, khóe mắt thậm chí tràn ra nước mắt!

Sắc mặt người đàn ông bắt đầu trở nên tím tái, điên cuồng mà chỉ vào yết hầu của mình, rồi lại chỉ qua túi quả hạch trên đầu giường, lúc này tôi mới phản ứng lại.

Mẹ nó, chết tiệt, cái này không phải bị hạ dược mà là hắn ăn quả hạch bị nghẹn cổ.

Tôi chạy nhanh tới, ôm hắn từ phía sau, bất chấp cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, dùng phương pháp Heimlich, 2 tay ôm bụng hắn dùng sức đánh sâu vào từ phía sau.

*Phương pháp Heimlich (đẩy bụng) là một quy trình sơ cứu nhanh chóng để điều trị nghẹt thở do tắc nghẽn đường hô hấp trên bởi dị vật, điển hình là thức ăn hoặc đồ chơi. Các động tác đẩy ngực và vỗ lưng cũng có thể được sử dụng nếu cần.

Một cái, hai cái, ba cái --Cơ bắp trên người đàn ông này quá cứng, vóc dáng lại quá cao, ước chừng cao hơn tôi 1 cái đầu, giống như cao tới 1m88, 1m90, tôi cảm giác mất hết sức lực khi ở cạnh hắn, chỉ có thể cố gắng hết sức lực.

Cũng may người đàn ông không còn giãy dụa nữa. Vào lúc tôi đánh tới cái thứ 7, hạt quả hạch ở trong cổ họng hắn phun ra, hắn lập tức quỳ xuống đất từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Tôi cũng cảm thấy quá mệt mỏi, liền ngồi bệch xuống đất, hỏi hắn: " Anh không có việc gì đi?"

Người đàn ông ho khan vài lần mới miễn cưỡng quay đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới kinh ngạc mà phát hiện, hắn cư nhiên đẹp trai. So với Tống Sơ Ngôn thanh lãnh cấm dục thì người đàn ông này liền rất dã.

Làn da bị rám nắng, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt đen kịt, thời điểm nhìn người khác mang vẻ kiêu căng.

Nhưng mà hành động của hắn lại không có kiêu căng, hắn vươn tay tới nắm lấy tay của tôi, ngữ khí chân thành còn mang theo mùi vị đại tra tử.

"Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, hôm nay nếu không có cô thì tới năm sau chính là đám giỗ của tôi rồi"

Bàn tay hắn nóng rực mà cầm tay tôi quơ quơ, làm tôi dở khóc dở cười, chỉ có thể để hắn nắm như thế, khác khí nói:

"Thuận tay, không cần khách sáo."

Người đàn ông đứng dậy, yết hầu của hắn tựa hồ còn không thoải mái, cầm lấy một chai nước uống một ngụm, dòng nước trong suốt chảy dọc theo khóe miệng hắn xuống cằm, sau đó nhiễu xuống cơ bắp màu đồng, lưu lại một vết nước.

Ánh mắt tôi gian nan mà từ sườn bụng, cơ bắp và đường nhân ngư rời đi, đột nhiên đầu óc ý thức được một vấn đề:

"Sao anh lại ở trong phòng của tôi" Tôi nghi hoặc mà hỏi.

Người đàn ông quay đầu, tùy ý lấy tay mà lau sạch khóe miệng, buồn bực nói:

"A?"

"Đây là phòng của tôi mà, bất quá cô muốn ở cũng được"

Này chuyện là cái gì a!

Tôi không còn lời gì để nói, chỉ có thể gọi cho quầy lễ tân, kiểm tra nửa ngày mới nói xin lỗi với tôi, hệ thống của họ xảy ra vấn đề, phòng này đã được đặt trước nhưng mà hệ thống không có hiển thị.

Tôi nhíu mày: "Vậy cô đổi cho tôi một phòng khác"

Lễ tân có chút khó xử: "Thật xin lỗi quý khách, nơi này chúng tôi không còn phòng trống, cô xem như thế này được không, chúng tôi sẽ bồi thường tiền phòng gấp đôi cho cô, cô tới khách sạn khác ở được không?"

Tôi nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối, có vẻ đã hơn 10 giờ đêm, mà đây là khách sạn 5 sao ở gần bờ biển nhất. Gần đây, cũng có khách sạn kém hơn một chút nhưng mà tôi đã xem trên APP, họ đã hết phòng không thể đặt phòng nữa, muốn thuê thì chỉ còn cách ngồi xe 2 tiếng đồng hồ để đi qua địa phương khác.

Nhưng mà tôi thật sự rất mệt, không muốn đi đâu nữa, cảm giác cái nệm hút chặt mông tôi, không cho tôi động đậy.

Người đàn ông giống như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, hắn đi tới cầm lấy áo thun đen trên lưng ghế mặc vào, chỉ chỉ một bên phòng.

"Chỗ này là phòng xép, bên kia còn có một phòng khác, không ngại thì cô cứ ở đây đỡ?"

"Buổi tối cô khóa cửa lại là được"

Tôi do dự mãi, chưa từ bỏ ý định đặt phòng khác nên luôn xem App. Khách sạn gần nhất cách nơi này khoảng 40km.

Tôi cắn răng gật đầu: "Vậy làm phiền anh"

Tôi bước vào phòng xép khóa lại cửa, đem quần áo móc ở khóa cửa, lúc này mới yên tâm mà thay đổi quần áo rồi nằm xuống. Nằm xuống giường, tôi mới cầm lấy di động.

Không có tin nhắn đến, Tống Sơ Ngôn không có liên hệ tôi. Cũng đúng thôi, hiện tại hắn đang bồi Phong Tình chơi trên đảo đi.

Có lẽ Tống Sơ Ngôn gạt tôi, hắn cùng Phong Tình ở bên nhau lâu như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Có lẽ hắn cũng thích cô ấy.

Bất quá, điều này liền không cùng tôi có quan hệ gì nữa, tôi mở ra lịch hẹn phòng khám giải phẫu sinh non vào tuần sau, khẽ run vuốt bụng nhỏ. Trong bụng có sinh mệnh nhỏ chưa thể thành hình, có lẽ còn không được gọi là "Em bé"

Nhưng tôi vẫn có cảm giác một trận đau buồn.

"Thực xin lỗi" tôi ở trong lòng mặc niệm.

Thực sự rất xin lỗi, nhưng mà mẹ không thể giữ lại con, không thể để con mang danh "con không cha" "con riêng" vào đời này được.

Tôi làm tiểu tam là chuyện bất đắc dĩ, nhưng con của tôi tuyệt đối không thể trở thành "con không ba, con riêng" được.

Tôi không thể cũng không muốn giữ lại đứa bé này.

Con của tôi và Tống Sơ Ngôn.

6.

Sáng sớm, tôi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa, phát hiện người đàn ông hôm qua tôi cứu đứng ngoài cửa nhe hàm răng trắng ra với tôi, tên là Thái Từ Khôn.

"Đi ăn sáng thôi, còn không đi là trễ giờ ăn rồi."

Tôi xoa xoa đôi mắt, lúc này mới phát hiện, tôi ngủ một giấc tới 9 giờ rưỡi.

"Nhanh lên nha, tôi chờ cô"

Ngữ khí của hắn quá mức tự nhiên, cư nhiên không cũng không phản bác, mơ hồ mà đi rửa mặt, thu thập cùng hắn đi xuống dưới.

"Cơm quán này giống nhau, nhưng mà buổi sáng có mì hải sản, cô nhất định phải ăn thử, đặc biệt ngon!"

Tôi bị hắn dẫn tới nhà ăn ngồi xuống, Thái Từ Khôn quen cửa quen nẻo mà bưng hai chén mì tới, rót nước sốt lên 2 chén mì, xong đưa cho tôi, hắn lấy đũa đưa tới tay tôi.

"Mau ăn thử".

Hắn chống cằm, khóe miệng mỉm cười.

Tôi không biết nên nói cái gì đành phải gắp một đũa mì dính đầy nước sốt bỏ vào miệng. Ngoài dự đoán, ăn cực ngon.

Tôi là người phương Bắc có khẩu vị mặn, Tống Sơ Ngôn lại là người phương Nam chú ý dưỡng sinh ăn thanh đạm. Trong nhà vì chiếu cố cho hắn nên khẩu vì ăn từ trước đến nay đều là thanh đạm.

Đến khi tôi có thai, hắn càng chú ý hơn, luôn dặn dò dì giúp việc cho ít gia vị không dầu không muối, mỗi ngày đều nấu canh cho tôi uống, thật sự rất thống khổ, cảm giác trong miệng chẳng có vị gì.

Nhưng Tống Sơ Ngôn không cho tôi gọi cơm hộp, tôi chỉ có thể ngẫu nhiên mà đi ra ngoài lén ăn, còn rất sợ bị hắn phát hiện.

Mì ở quán này tuy không có nhiều dầu lắm nhưng mà đúng khẩu vị mà tôi thích, ngày hôm qua cái gì tôi cũng chưa ăn, hiện tại gặp trúng món ngon, tôi liền 3 đũa mà ăn hết mì xuống bụng.

Thái Từ Khôn trước mặt còn không có động đũa, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn tôi, cầm chén mì của hắn đẩy đến trước mặt tôi:

"...lại thêm một chén?"

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thầm, hôm qua mới cứu hắn một mạng, hôm nay ăn hắn một chén mì cũng không có quá đáng, liền yên tâm thoải mái mà gật đầu, đem chén mì của hắn ăn xong rồi.

Buông chiếc đũa, tôi vừa muốn nói cảm ơn với Thái Từ Khôn thì hắn lại 2,3 ngụm ăn hết mì liền kéo tôi đứng dậy. Tôi nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Thái Từ Khôn liền nhìn tôi cười cười, đôi mắt đen bị ánh sáng mặt trời chiếu vào thành nâu, sóng mũi cao thẳng, giống mèo hoặc là báo đen.

"Cô là du khách đi? Vì cảm ơn cô cứu tôi một mạng, mấy ngày nay tôi sẽ mang cô đi chơi nha"

Tôi xua xua tay: "Cảm ơn anh không câng đâu, tôi muốn đi dạo một mình"

Tôi đang muốn đi, lại bị Thái Từ Khôn kéo lại. Hắn nhìn xuống tôi, trong mắt đều là ý cười: "đi thôi, đừng cùng anh khách sáo!"

Vừa nói xong hắn liền kéo tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa cùng tôi nói chuyện: "Tôi có chiếc thuyền môtô, chút nữa sẽ mang cô đi ra biển chơi, chính cô đi thì phải xếp hàng tốn 3 tiếng"

Tôi đem lời cự tuyệt nuốt vào.

Tôi không muốn xếp hàng tận 3 giờ.

Thái Từ Khôn một đường mang tôi ra tới bờ biển, theo như lời hắn nói, hắn thật sự có chiếc thuyền moto. Đem áo phao cứu sinh cho tôi mặc tốt sau hắn sải bước lên thuyền, chỉ chỉ sau lưng: "Đi lên"

Tôi thật cản thận mà dẫm lên bàn đạp ngồi vào phái sau hắn, có chút rối rắm là nắm lấy áo hắn hay cầm tay vịn.

Thái Từ Khôn lại không khách khí, nắm lấy tay tôi từ phía đặt trên eo hắn: "Ôm lại"

Vừa nói dứt câu, hắn liền đề máy thuyền, một tiếng nổ vang lên, tôi sợ tới mức bất chấp ngượng ngùng, đôi tay gắt gao ôm chặt eo hắn.

Bên hông eo của Thái Từ Khôn hình dáng cơ bụng rất rõ ràng, cảm giác như tôi đang chiếm tiện nghi của người ta, tay không biết nên để đâu, cũng may hắn không thèm để ý, chở tôi đi một vòng rồi một vòng ngoài biển.

Lòng tôi có điểm ngứa ngáy, ở bên tai hắn lớn tiếng nói: "Uy, cho tôi lái một chút được không?"

Tôi cho rằng Thái Từ Khôn sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới hắn gật đầu đồng ý, hơi nghiêng người tránh ra, đem ôm tôi từ sau lên trước.

"Đừng chạy quá xa nha".

Hắn nghiêm túc nói, "Lái đi, qua Việt Nam tôi không có cứu được đâu"

Tôi trừng hắn một cái, dùng sức giữ tay lái, xe máy vang lên, Thái Từ Khôn liền duỗi tay ôm lấy tôi.

Ngực hắn nóng bỏng, mang theo độ ấm của đàn ông cùng hương vị biển và mặt trời, làm tôi ngây người, tới khi quẹo qua một bên quên mất phải giảm tốc độ, bất ngờ cả 2 chúng tôi đều rớt xuống biển.

"Cô, mẹ nói uống rượu lái xe hả?"

Thái Từ Khôn từ dưới nước nhảy lên, trên mặt đều là nước, hất hất cái đầu cười mắng tôi.

Tôi nổi trên mặt biển, phun ra một ngụm nước.

"Xin lỗi xin lỗi!, lần đầu tiên lái không điều khiển được!"

Thái Từ Khôn bơi qua đem thuyền moto nâng lên, lại túm tôi lên, cả 2 chúng tôi đều ướt đẫm, hắn liếc nhìn tôi một cái lại quay đầu nhanh đi, lỗ tai hơi đỏ.

Tôi nhìn nhìn áo khoác trong suốt của chính mình, nhấp nhấp miệng, đem dây lưng áo cứu sinh thắt lại.

Thời điểm chúng tôi trở về, trời đã tối, chân trời nổi lên màu đỏ tía, tôi đi tắm rồi lại thay quần áo xong mới đi đến ban công. Phía sau có tiếng chân chậm chậm lại gần, một lon coca lạnh xuất hiện ở bên cạnh.

Theo cánh tay rắn chắc ngăm đen, tôi quay đầu nhìn thấy Thái Từ Khôn, trong miệng hắn còn ngậm điếu thuốc:

"Cầm"

Tôi đối với Coca không có hứng thú, lại nhìn điếu thuốc trong miệng hắn có chút thèm.

Sau khi trở thành tình nhân bí mật của Tống Sơ Ngôn, tôi lấy được tiền thuốc men cho ba mình. Bởi vì cuộc giải phẫu này mà ba tôi sống thêm được 2 năm, sau đấy vẫn là rời đi.

Có một đoạn thời gian, tôi có áp lực rất lớn, liền nghiện thuốc lá, chẳng qua sau khi Tống Sơ Ngôn biết, hắn liền rất tức giận, hắn cùng tôi cãi nhau một trận xong lại cấm tôi không được hút thuốc.

Khi đó tôi liền cai thuốc.

Chính là hiện tại, nhìn đến điếu thuốc trong miệng Thái Từ Khôn, tôi lại mạc danh nổi lên khát vọng, cổ họng lăn lộn một chút.

Thái Từ Khôn quét mắt nhìn tôi một cái, cười.

Hắn móc ra điếu thuốc khác: "Hút một cái ?"

Tôi nuốt nước miếng, cự tuyệt nói: "Tôi cai rồi"

"Khá tốt", hắn không có nhiều lời, chỉ là ghé vào bên cạnh tôi cùng ngắm hoàng hôn.

Tôi có chút tò mò: "Anh tới đây làm gì? Cũng đi du lịch hả?"

Thái Từ Khôn hút một liều, phun ra sương trắng. Sườn mặt hắn ở trong sương khói có chút lờ mờ: "Không phải, tôi là người ở nơi này, khách sạn là của tôi"

Tôi cho rằng hắn đang nói giỡn, cười một cái liền không nói chuyện.

"Vậy còn cô?"

Thái Từ Khôn đem đầu lọc thuốc ném vào thùng rác.

"Nghỉ đông hả?"

Tôi sửng sốt một chút, cuối đầu nói: "Xem là như thế đi, từ chức nghỉ dài hạn"

7.

Mấy ngày kế tiếp, tôi cùng Thái Từ Khôn đi chơi cùng nhau.

Ngay từ đầu tôi cũng không nguyện ý cùng một người đàn ông ngày nào cũng đi chơi cùng nhau, bất đắc dĩ hắn quá nhiệt tình, mỗi buổi sáng đều đi gõ cửa phòng tôi.

Thời gian dài, tôi cũng bị sự nhiệt tình của hắn làm lung lay, đi chơi cùng hắn từ phố lớn đến ngõ nhỏ.

Có đôi khi tôi thật sự cảm ơn vì có một người như thế tồn tại ở cạnh tôi, làm cho tôi có thể quên đi Tống Sơ Ngôn.

Chính là chuyện sớm hay muộn gì thì cũng sẽ tới, một buổi tối, tôi và Thái Từ Khôn cùng ăn cơm, di động đột nhiên vang lên.

Tôi một khắc này liền không nhớ đến chuyện của Tống Sơ Ngôn, còn nghĩ rằng đây là cuộc gọi quấy rối, tùy tiện mà đáp lại: "Alo"

Điện thoại bên kia im lặng một chút, sau đó thanh âm lạnh lùng vang lên:

"Bạch Lộc, em ở đâu?"

Tim tôi lập tức run một chút, ly nước trong tay lung lay một chút xíu nữa liền đổ nước ra ngoài.

Thái Từ Khôn đối diện ngẩng đầu nhìn tôi một cái, tôi có chút hoảng loạn mà đứng dậy đi qua một bên.

"Tôi ở đâu không còn cùng anh có quan hệ gì nữa, Tống Sơ Ngôn, tiền của anh, tôi đã đưa cả vốn lẫn lời để trả, mật mã tôi không có đổi chúng ta..."

Tôi nhắm mắt,

"Chúng ta đã chia tay"

Điện thoại bên kia ngừng một chút, sau đó ngữ khí tăng cao: "Chia tay? Anh đồng ý sao?"

Tôi siết chặt di động trong tay, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

"Không cần anh đồng ý, tôi cũng không có hỏi ý kiến của anh, tôi đây là thông báo cho anh biết"

Thanh âm Tống Sơ Ngôn dần dần biến lãnh: "Bạch Lộc, anh không có thời gian cùng em chơi trò lạt mềm buột chặt, em mau quay trở về, tuần sau anh liền về nhà"

Tôi hít sâu một hơi, kiềm nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng nói:

"Tôi không cùng anh đùa giỡn, tôi muốn cùng anh chia tay, anh không nghe hiểu tiếng người sao?"

"Em muốn anh làm thế nào?"

Tống Sơ Ngôn nổi giận: "Chia tay Phong Tình sau đó cưới em sao? Diệp Trăn, em còn đang có thai, em có thể hiểu chuyện một chút không? Không cần phải không hiểu chuyện như thế!"

Giờ khắc này, lòng tôi không còn cảm giác đau lòng nữa, chỉ cảm thấy tức giận, tôi đang muốn bùng nổ, thì điện thoại đột nhiên bị người khác cầm lấy đi.

Thái Từ Khôn đứng chắn trước mặt tôi, mày kiếm hơi chau, biểu tình có chút không kiên nhẫn: "Người anh em, cô ấy cùng anh chia tay, anh không hiểu tiếng người hả?"

"Đừng có tìm cô ấy, chúng tôi còn đang bận rộn"

Nói xong hắn liền dứt khoác tắt điện thoại. Di động ngừng một chút, sau đó điên cuồng mà vang lên, Thái Từ Khôn trực tiếp xóa bỏ số điện thoại, đem block hắn, liền tắt máy nhét lại trong tay tôi,

"Bạn trai cũ à?".

Hắn liếc tôi một cái.

Tôi gật gật đầu.

"Đây là chuyến đi chơi sau chia tay, cô đúng là kẻ lừa đảo".

Thái Từ Khôn không cao hứng, lưng dựa vào cây mà nhìn tôi.

Tôi không biết nên nói như thế nào.

Với tôi mà nói, làm tình nhân bên cạnh Tống Sơ Ngôn là một chuyện không thể để mọi người biết, làm cho tôi thấy đây thật sự là một việc tiện, hèn.

Nói là chuyến đi chơi sau chia tay cũng không sai.

Nhưng mà tôi cũng không biết nên giải thích với Thái Từ Khôn như thế nào, chỉ có thể đứng ở nơi đó, tâm loạn như ma.

Gió đêm mang theo tia mùa hè thổi tới, mấy cây dừa cách đó không xa bị gió thổi lung lay, Thái Từ Khôn đứng im trong chốc lát liền nói:

"Được rồi, đi uống rượu, đi hát, bồi cô một đêm say giải sầu."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro