Phần 4: Lời tỏ tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sang TP HCM cũng được 1 năm rồi, Kira vẫn chưa gặp Mon lần nào. Kira nói: Nhớ nó quá à, nhưng biết làm sao đây, giá như lúc mình tỏ tình với nó thì....haiz nói làm gì nữa cho đau đầu. Không biết lúc nào mình mới gặp lại cậu ta nhỉ??.
Một ngày đẹp trời, Kira đang đi dạo trên đường vừa đi vừa nghe nhạc, không để ý xung quanh. Thì bỗng:
Mon: Này nợn con! Ê! Con nợn kia! Ê.

Câu nói ấy, giọng nói này sao mà quen thế nhỉ. Cô quay lưng nhìn lại thì...tim cô lại rung động thêm một lần nữa. Vẫn khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cô vừa đi vừa nghe nhạc. Cảm ơn khoảnh khắc này đã cho cô gặp lại được mối tình đầu của mình. Mối tình đẹp thời hs

Mon: Này nợn con! Có nghe tôi nói không hả???
Kira đứng hình mất mấy giây. Cô nhìn Mon nói: Mon...Mon đúng không???
Mon: Tôi chứ còn ai vào đây nữa. Sao dạo này ít thấy bà thế? Hay là có người yêu rồi nên quên thằng bạn thân này rồi.
Kira: Làm sao mà tôi quên ông được. Mon: Hay tại con nợn nhà cậu chỉ lo ăn nên không biết thôi? Học chung trường vậy mà không biết tôi à.
Kira: Gì cơ? Cậu học chung trường với tôi á?
Mon: Còn gì nữa? Vào lúc tốt nghiệp tôi không nói tôi học ở đâu để sau này cho cậu bất ngờ. Nào đâu, cái con nợn nhà cậu chẳng thèm để ý gì cả? Chỉ cúi đầu vào mà học thôi.
Kira: Thì cậu cũng phải nói cho tôi một câu chứ. Chẳng thấy nói gì ai mag biết được.
Mon: Haiz...nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa chứ???
Kira: Mới có 1 năm không gặp mà giờ đẹp trai hẳn lên nhỉ?
Mon: Xời... Chuyện, bạn thân của cậu là ai chứ?
Kira: Là thằng ngốc chớ gì nữa. Haha
Mon: Này...bỏ ngay cái tên thằng ngốc đi nha.
Kira: Nhưng tôi thích gọi thế đấy, làm gì được nhau.
Mon: Một năm r không biết có  bạn trai chưa ta.
Kira: Con nợn như tôi thì làm gì có ai thèm để ý, nói gì là bạn trai yêu.
Mon: Có đấy.
Kira: Ai?? Lại trêu tôi đi.
Mon: Ờ...thì có, hôm khác tôi sẽ nói cho bà biết sau.
Mon: Dạo này thấy bà như mọt sách không biết có nặng hơn nữa không?? - Nói rồi Mon bỗng bế Kira lên: Ái chà, nhẹ đi rồi đấy, hôm nay tôi đưa bà đi ăn, để bà trở lại thành con lợn như xưa nha. Hihi.

Mon và Kira cùng nhau đi chơi, đi dạo quanh hết thành phố Sài Gòn. Một lần nữa, cô cảm giác như được trở lại là chính mình. Kira nói thầm: Mon à!!!Cảm ơn cậu đã đến bên tôi. Cuộc đời tôi hạnh phúc nhất là khi có cậu bên cạnh.- Rồi cô tự nhủ với lòng mình chiều chủ nhật hôm ấy sẽ tỏ tình với cậu ta.
Và ngày ấy cuối cùng cũng đã đến. Kira rủ cậu Mon đi chơi. Đến nơi Mon đã thốt lên: Con nào đây?
Kira: Này. Cậu bị sao thế!!! Tôi đây. Con nợn đây!
Mon: Sao bà lại mặc váy, xoã tóc và còn trang điểm nữa!!! Không thích.
Kira: Tôi mặc như thế này chỉ có đúng một mục đích là nói cho cậu nghe một điều thôi.

Mon: Từ từ để tôi nói trước. Từ năm học lớp 10, tôi đã thích cậu và tôi giấu kín đến tận năm lớp 12 mà vẫn chưa giám nói...Nhưng tôi sợ lại mất cậu một lần nữa nên tôi đã lấy hết can đảm để nói ra nhất điều này. Điều mà tôi giấu kín suốt 3năm quá.
Kira: Tôi....tôi....
Mon: Tôi thích cậu, Kira à!
Kira giật mình, ngạc nhiên: Cậu...cậu, cậu thích tôi thật sao???
Mon: Đúng vậy, tôi thích cậu từ cái lần cậu đi học muộn, cứ nấp nấp trốn thầy, và cũng chính lần đó tôi đã lỡ yêu cậu mất rồi. Cô gái ạ! Tôi quyết tâm học cùng trường với cậu, để theo đuổi tình yêu mà tôi dành cho cậu và cậu có biết tôi đã phải vất vả như thế nào không????

Kira: Tôi....tôi.... - Đột nhiên nước mắt tôi tuôn ra.
Mon: Ơ này. Nín mau!!! Ai nhìn lại vào người ta lại tưởng tôi ăn hiếp cậu!

Cậu ấy ôm tôi, vuốt nhẹ lên mái tóc và nhẹ nhàng thì thầm: Đồ ngốc, tôi yêu em!!!!
Kira: Tôi cũng thích cậu - Khi nói ra câu nói đó cảm giác của cô như nhẹ nhõm hơn và không còn phải lo sợ mất Mon nữa. Buổi chiều hôm đó trôi qua nhẹ nhàng....

                        Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kira#p336