Seoul có nắng [ 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nếu tớ bảo rằng tớ thích cậu thì có được không nhỉ?".
       " Có thể sao? " - có lẽ vì bất ngờ nên JungKook chợt khựng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi.
     Một khoảng lặng bao trùm lên không gian xung quanh chúng tôi. Gió thổi, lá xào xạc rơi, quẩn quanh giữa không trung rồi đáp xuống bờ vai cậu.
     Theo thói quen tôi nhặt lấy rồi bước đi.
      " Nếu tớ nói, tớ có thể thử thích cậu có được không? " - JungKook nói với theo.
     Tôi khựng lại bỗng nhiên bật cười.
    " Có thể sao? " - Tôi quay lại nhìn cậu, bỗng nhiên thấy mắt mình ướt nhòa. Dáng cậu được nắng bao bọc trở nên mơ hồ hẳn đi.
                              * * *
Chúng tôi quen nhau khi tôi vừa sang anh định cư và JungKook là người ở trong ngôi nhà bên cạnh. Nói là ở cạnh nhau thế thôi chứ chúng tôi cũng chẳng chạm mặt nhau nhiều lắm
    Lần đầu tiên, đó là khi tôi đang hì hục quét dọn khoảng sân trước nhà và cậu ấy thì đang chễm chệ trên chiếc xích đu bên kia hàng rào, cầm PSP hăng say với màn game đang dở. Tính tôi vốn nhút nhát, cậu ấy thì lạnh lùng, nên chẳng có ai có ý định bắt chuyện trước. Hoạ chăng có gặp thì cũng chỉ giương mắt nhìn nhau một cái rồi thôi. Ngay đến một điệu cười công thức cũng chẳng có.
    Thật lòng tôi cũng chẳng bận tâm về việc ấy. Nhu cầu kết bạn của tôi lúc này cũng không quá thôi thúc khiến tôi bận tâm đến việc nên bắt đầu sự quen biết như thế nào. Việc học, việc quen với môi trường mới, việc làm thêm... Tất cả đã ngốn của tôi quá nhiều thời gian rồi.
   Seoul chưa bao giờ là một nơi dễ sống. Bố mẹ li hôn. Đến cuối cùng thì tôi chọn đi cùng bố. Suy cho cùng, có thêm tôi, mẹ sẽ khó lòng có được cho mình một hạnh phúc khác. Mọi người lo rằng tôi sẽ san chấn tâm lí sau cú sốc ấy, thế nhưng bản thân tôi lại chấp nhận nó dễ dàng hơn mình nghĩ. Tôi yêu cả hai người, vì vậy, thật khó để bắt họ vì mình mà duy trì cuộc hôn nhân đã nguội lạnh từ lâu.
   Công việc của bố phải di chuyển khắp nơi. Tuổi thơ tôi, mặc dù luôn có bóng dáng ông nhưng thực sự không quá gần gũi. Sau khi li hôn, ông chuyển hẳn công tác sang đây, phần vì đã gắn bó quen thuộc, phần vì ông cũng muốn rời xa nơi đã chứng kiến những vụn vỡ hạnh phúc của mình.
   Những lần gặp JungKook, nhiều hơn tôi nghĩ. Xui khiến thế nào, chúng tôi lại cùng chung giản đường. Có những sự gặp gỡ định mệnh đầy tình cờ như thế. Tôi khi ấy phải vật vã với những bài giảng ngôn ngữ lạ lẫm trên kia, trong khi cậu ấy lại bình yên say ngủ bên cạnh. Bỗng nhiên, hình ảnh ấy bỗng khiến tôi chướng mắt kinh khủng.
   Tôi kéo cuốn sách dày cộm ra sát mép bàn, cang đúng chuẩn xác ngay bàn chân cậu rồi vờ hất xuống.
   JungKook giật mình ngay tức thì, ánh mắt vẫn mơ màng ngái ngủ.
   Tôi nói câu xin lỗi nhưng vẫn không giấu được nụ cười khoái chí nơi đáy mắt.
   JungKook cứ nhìn tôi mãi thế, như thể đang xác định đây có phải người vừa cắt ngang giấc ngủ của mình không. Đoạn, cậu lại quay đi... ngủ tiếp.
   Tôi bỗng nhiên thấy chán nản, có cảm giác như mình vừa làm một trò hề mà chỉ mình mình chứng kiến
   Chiều, tôi vội chuẩn bị bữa tối cho bố trước khi đi làm thêm. Trong lúc đang hí hoáy viết mấy dòng để nhắc bố vài điều thì chuông cửa vang lên. Tôi nghi hoặc, mới vừa chuyển đến mấy hôm, ai lại biết mà tìm đến như vậy?
   JungKook đứng trước nhà tôi cùng với hộp gì đó trên tay. Cậu tựa người lười biếng lên khung rào trắng xinh nhà tôi ,tay đút túi quần, mái tóc đen lòa xòa khi cậu cuối xuống. Khung cảnh ấy, thật sự rất đẹp, nó khiến tôi nhớ mãi về ngày hôm ấy, nó giống như một sự khởi đầu lặng lẽ của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro