Truyện ngắn Gào phần 2- Gào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I. Anh là người duy nhất em yêu

Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc, thích ngủ đứng....

Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ... Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.....

Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy .... dựa vào cửa toilet để ngủ....

Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!"....

Nhìn đáng yêu tợn.... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy...

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy... cô ấy đã hỏi tôi rằng : "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có... dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?".... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó.... Vì tôi là một nguời ... có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi....luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.....

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống... cho câu trả lời của mình... liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất... cho tất cả những thắc mắc của mình.... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....

1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.... tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện.... cho đến một ngày....cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ....Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi ko hề hay biết....

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng....

"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to.... ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây.... yên ả lại trở về trên khoé môi gầy.... Cô ấy lại mỉm cười....

" Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghxi rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... ko gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM.... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương.... nhưng nó ko bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm....

Ác mộng vẫn luôn rình rập...

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi.... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ????

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau.... tôi bấm số gọi cho cô ấy...

Đầu dây bên kia nhấc máy.... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại...

Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn....

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy ko nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ.... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan.... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là " em khâu bằng tay đấy!".... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi...

Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình...đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, ko leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên.... Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn toàn....1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình....1 năm thầy tu để mơ về một người con gái.... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối.....những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ.... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v.... những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa...

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... ko thể nào giải thích nổi....

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn....Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười....Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ.... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.... Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó... cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn... Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: " Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!"...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hiìn dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng ko phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này....Chúng tôi quyết định ko liên lạc với nhau nữa...

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: " Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện... căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... ko quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói...." anh đừng nói nữa..."

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi...

-Uh, anh hứa...

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút.... Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

-Uh, em kể đi!

- Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

-Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

-Được rồi, hehe, anh xin lỗi!

-Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... ko hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần... tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... ko ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó...và tất cả... đều ghét em anh ạ...

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa.... em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút...

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ... và....ngủ với em.... em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực

- Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng.... "ko ngờ em đã mất trinh rồi! Anh ko muốn yêu một người ko đoan chính!".... và.... anh ta bỏ em...

Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...

- Em im lặng.... và thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em ko dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi... những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... ko giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người... và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời...ằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy....

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... anh yêu em... anh thề là anh yêu em... và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi... rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhmmm... em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...

-Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

-Uh!

Chông chênh!

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "nhiễm trùng huyết" rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy.... Cô ấy ko có đám tang... ko bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì... cô ấy ra đi như vậy đấy... sống đau đớn và chết chua xót...

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người.... cách đây 2 ngày.... chúng tôi làm phẫu thuật....

Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa... đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi....ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa....... em muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!"

II. Hội nhàu nhĩ!

Hội "nhầu nhĩ" có 6 đứa con gái, thực ra lúc đầu chỉ có 4, rồi thành 5, thành 6 lúc nào ko hay.... Thời gian gàn đây " hội" có vẻ có xu hướng đông hơn nữa... Phải điều, những người trong hội là những đứa con gái đã chơi thân với nhau từ lâu, nên dù có chung chí hướng thì cũng rất khó được "dung nạp" vào hội. Thiên hạ nhìn họi "nhàu nhỉ" có đôi phần e dè, một mặt vì cái sự hoành tráng trong bước đi của những đứa con gái ấy... phần vì cái vẻ gai góc xù xì lộ ra trên từng nên mặt tưởng như ko mấy trải đời....

Cái tên hội "nhàu nhĩ" là được mấy đứa trong hội gọi tạm như vậy, chứ còn cái việc đặt một cái tên chính thức quả thật quá khó khăn.... Mấy đứa đã vắt óc đi tìm ra 1 cái tên thật ngắn, xúc tích và đầy đủ ý nghĩa nhưng dường như cả 6 đều bất lực với cái thứ văn chương ngắn ngủi này....Ban đầu, là "hội những đứa con gái sống không đàn ông", nhưng cái tên có vẻ phô trương và dài dằng dặc.... Vào một ngày tháng 12 tắt nắng, cả hội ngồi nhâm nhi ly cafe đắng, toạ đàm về cái thế giới đàn ông bần hàn xung quanh mình.... Và bỗng chốc cả lũ cười: "Chúng ta đã nhàu nhĩ!".... Thế là cái từ nhàu nhĩ gắn với tên hội từ khi đó....

Đám con gái ở hội "nhàu nhĩ" nhìn rất phiêu, rất giỏi... giỏi ở cái tuổi và cái giới tính của họ... Giỏi về học hành và công việc... họ có những thứ khiến người ta nhìn vào thèm khát và ước ao. Có thể nói 6 đứa đều xếp vào dạng xinh xắn đáng yêu... Hay bằng con mắt thẩm mỹ khách quan mà nói, 6 người này đều ko xinh hoàn hảo, nhưng có cách làm cho mình nổi bật ở những nơi họ đi qua.... Nếu đem nhìn kỹ thì có lẽ đó chỉ là những đường nét nhạt nhoà.... nhưng xét trong tổng thể, nó hài hoà và toát lên cá tính.... 6 người, ko ai giống ai, có người thì nhìn hiền lành trong sáng, có người thì lại mang đậm chất punk.... Nhưng dù hiền lành hay punk choe choét... tóm lại vẫn là họ luôn toả sáng ở những nơi họ đặt chân.... Toả sáng ko có nghĩa là đem một vùng chói loá về trên phố phường... toả sáng nghĩa là họ khiến thiên hạ ngước nhìn họ khi họ bước trên đường....Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, trong hình hài con số 6.... Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, với tư cách "HỘI NHÀU NHĨ"!

Hội nhàu nhĩ có cách sống và hướng đi riêng của mình... Đó ko hẳn là phương châm, hay quy định hoặc một sự gò ép nào cả... Chỉ đơn giản là những đứa con gái ở đây, nhận thấy mình cần phải như thế... Và chúng gặp nhau trên cùng một đường ray quan điểm và lý luận đó... để hoàn toàn hài lòng khi có nhau làm bạn.... Hội ko ai có bạn trai.... hay nói chính xác hơn, ko ai còn có người yêu... Trong 12 con mắt vô thường của những đứa con gái này... con trai là một cái gì đó mà... ngày xưa nó là xa xỉ, còn giờ đây là một thứ rẻ mạt rách nát....Họ nhìn đàn ông, họ cưa cẩm đàn ông, họ lật đổ trái tim đàn ông... và họ ko yêu đàn ông.... Nếu ném vali quần áo của họ xuống sông, xuống biển, và bên cạnh đó là một gã trai họ vừa la liếm bị chết đuối đang bơi ngắc ngoải... chắc chắn họ sẽ cứu cái vali quần áo của mình.....Là như thế đó...

Tất cả đều có cho riêng mình những cuộc phiêu lưu ái tình mong manh, để rồi về kể với chị em, và đem ra mổ xẻ cái nỗi đau của bọn đàn ông trong tiếng cười khoái trá mỗi lần tụ họp... Uh, với họ thì, đàn ông bây giờ... chỉ thế.... chỉ có giá trị như một trò giải trí.... Thế thôi...

Quá khứ!

Rồi bọn con trai vẫn nhìn hội nhàu nhĩ với ánh mắt e dè.... Hội nhìn lại chúng với ánh mắt ngây thơ tròn vo của đứa trẻ.... Thảng thốt và vỡ nát... Cũng có thể là ánh mắt mạnh mẽ để rút chút hồn lạc lõng nào đó.... Và thế là... cứ sợ... nhưng con trai vẫn cứ tiến đến với họ mặc cho những tai tiếng của họ in ngày một đậm và trải ngày một dài trên từng con phố lung lay... những hàng cây ở Hà nội mùa này giống họ... trần truồng và lạnh cóng... nhưng vẫn ko tủi nhục mà đứng rất kiên cường....

À quên, 6 người trong hội đều có những cái tên.... nhưng ta nên gọi họ bằng những cái tên đi ra từ đời họ... những cái tên đắng... Ở con số tuổi rất nhỏ... 20 và chưa đến 20... có người chỉ mới gọi là... mười mấy.... Nhưng cái nỗi đau sưng tấy trong tâm hồn của họ... thì cũng để quá đủ nhào nặn nên những cái tên rồi....Và ai đó sẽ có ngày lật lại trang sách cũ của cuộc đời họ... để nhìn thấy lênh láng biết bao nhiêu là mùi vị chua cay... trên những nét gạch xoá chấm phẩy... của một tờ giấy... ko còn là màu trắng....MÀ thôi... kể hết làm gì cho lòng người đau buốt... Hãy nói về con số chung đi... Những điểm chung à? Uh, nhiều lắm! Bị phụ tình, bị bạc tình, chẳng ai có trinh... và đã bị người mình yêu đâm lén lút....

Một buổi chiều nhạt nhoà trên con phố "ẢM ĐẠM", Ninny yếu đuối, người thứ 6 của hội, bước đi và nhớ lại.... Có những ám ảnh một chiều, khiến cô bước vào quán cafe "Những kẻ yếu".... mở laptop ra, cô bắt đâugõ những dòng chữ lạch cạch, cố gắng xả trôi nỗi đơn côi..... Đã rất nhiều lần như thế này, Ninny viết, Ninny viết để quên... viết hết ra cái suy nghĩ bầy nhầy yếu đuối của mình... để ngày hôm sau, cô lại đến với hội nhàu nhĩ, lại ko cảm thấy đau... bởi.. đàn ông, chẳng là gì cả...

" Em vừa đi qua đường "Ảm đạm", nơi bước chân đầu tiên anh bước theo em, nơi con phố dưới bóng cây "Dối trá" anh nói yêu em lần đầu.... Em ngước nhìn sang khách sạn "Tình dục", nơi anh đã lấy đi của em một thứ quan trọng nhất đời.... Ngồi uống tách cafe "đĩ điếm", em thấy nhớ anh nhiều hơn cái vẻ sắt đã mà người ta đang mang lại cho em... Em đã yêu anh rất nhiều như thế... những gì em lấy lại là gì? Chỉ là tuổi 18 và một tương lai nhàu nhĩ... Chỉ là một đứa con gái sẽ vô sinh, yêu một thằng con trai đã có vợ.... "

Viết đến đây, Ninny dừng lại, mở một page khác ra... nhìn màn hình trắng... Ninny lấy tay sờ lên mặt... cười.... nước mắt đã ko còn chảy ra nữa rồi.... tuyến lệ của cô đã ngừng hoạt động:

" Tôi có ngu ngốc ko khi đến giờ phút này tôi vẫn còn yêu anh? một thứ tình yêu dấu kín và chôn chặt.... Anh đến với tôi khi tôi mới 15 và anh cũng thế... Mọi mối tình ngây ngô đều kết thúc trên một chiếc giường già dặn. Tình dục khiến người ta lớn nhanh quá... Đòi hỏi thể xác chẳng bao giờ là đủ... Có lần tôi nói với anh như một sự cầu xin, anh hãy vì tôi, vì tương lai 2 đứa, mà dùng condom đi.... Anh nói, anh ko thích cảm giác gò bò trong cái túi ca0 su co giãn ấy..... Và thế là... những viên thuốc tránh thai cấp tốc đã cướp đời tôi... Nhiều tháng liền tôi uống nhiều viên liền...có tuần... gần như ngày nào cũng uống... Rồi một ngày đau đớn đến... khi tôi ko còn kiểm soát được chu ký của mình... mãu cứ trào ra... và người mệt lả.... Tac dụng phụ... và tác dụng hại... Bệnh viện nói là... tôi sẽ vô sinh... TRong một ngày bình minh 2 lần tắt... Nó lại tắt khi anh nói đã làm một người khác có thai.... Anh bước đi vội vã trên những chuyến xe hoa qua lại... Còn tôi à? Tôi là ai????"

Ninny yếu đuổi, đóng laptop lại... cười... đặt tiền lên bàn rồi lại bước ra trời... ngoài trời lất phất mưa rơi và hơi lạnh.... Cô cười.... một nụ cười đóng băng....

Ở hội nhàu nhĩ, chẳng phải riêng gì Ninny khốn khổ, tất cả mọi người đều vậy cả mà.... Nếu số phận Ninny là một hậu quả trải thảm... thì cuộc đời của Zo ngốc ngếch cũng chẳng tươi sáng gì hơn... Yêu một người gần 4 năm trời, chờ đợi và nhớ nhung mòn mỏi... yêu nhau tưởng chết... cảm giác như anh ta có thể tự sát nếu sống thiếu Zo, nhưng rồi một buổi sáng đậm màu nắng vàng.... Anh ta sóng sánh bên người khác.... Zo cười nhạt: " Kỷ niệm ư? Gắn bó ư? Yêu nhau ư? Tưởng là vàng nhưng lại mang sắc **********!".... Hãy thử nghĩ xem có ai ko đau khi kẻ ngồi sau người mình yêu lại là một con điếm nào đó.... chứ chẳng còn là mình như 4 năm xưa.... Yêu nhau, bên nhau lúc đau, cùng nhau lúc cười... Vậy mà chỉ vì một người xa lạ đã phá vỡ đi tất cả tình yêu....Những con đường ấy... anh ta sẽ đi bên người khác, những nẻo phố qua, anh ta sẽ hát cho người tình, những lời ngỡ tưởng chỉ nói với riêng mình, anh ta đi phân phát như rác rưởi.... Thế đấy... rẻ mạt thay, đau đớn một kiếp người lang chạ.....Zo cười: "Mình cũng chỉ là một đứa con gái đã từng "nhàu nhĩ" với anh ta...."

Uh, chỉ là một kẻ đã từng nhàu nhĩ với anh ta, Cin cũng vậy... Cin yêu hắn, Cin ngỡ hắn yêu CIn, hắn thay đổi vì Cin, hắn yêu CIn và cần Cin.... Cin chạy đến bên hắn, lúc hắn suy sụp, lo lắng cho hắn lúc hắn bỏ rơi cuộc đời mình... Rồi hắn ném Cin đi, khi ko cần Cin nữa.... Cin lấy dao rạch tay... màu chảy và Cin tưởng mình đã chết... Cin lê lết trong bệnh viện 1 tháng trời, hắn ko một lời thăm hỏi, ko 1 lần đến thăm.... Trong lúc đó.... hắn lại đanng... nhầu nhĩ với bạn của Cin....

Tất cả đều được quy ra một từ rất đắt "nhàu nhĩ".... 6 người con gái này, còn yêu người con trai làm họ đau và thay đổi ko? Có, còn chứ, rất nhiều.... nhưng nhiều thì cũng được bao nhiêu... đong đầy nước mắt, giờ ko sao khóc được nữa... Nỗi đau bật ra và gào thét lên được... thì thực sự mới chỉ là vết thương, vết nhức... nhưng nỗi đau ngắm dần.... trong lòng khóc, còn mặt tươi cười... nỗi đau ấy mới là vết chém sâu...đau... đau mãi... đau ko biết giải thoát cùng ai....

Hiện tại!

Hội nhàu nhĩ bước đi trên hai dòng ký ức, một quá khứ đớn đau đã được nèn chặt lắm rồi.... Khi người ta trải qua một vài đau đớn và bị cướp mắt vui tương, người ta phải học cách biết sống, để lại cân bằng lại... Rồi... cứ thế đi... một ngày sẽ chẳng biết đau là gì nữa, vì đã quá đau rồi.... Thế thôi....

Và cũng có những người đến sau thật lòng yêu họ.... Khóc vì họ và đau vì họ, quỳ lậy họ và van xin họ.... Nhưng họ cười....

Rồi cũng có những tháng ngày lung lay, khi bản chất yêu mềm vùng vẫy trong những trái tim mang nhiều vết xước.... Đàn ông đến theo đúng nghĩa của đàn ông, và cái chồi khát khao cháy bỏng trong tâm hồn người con gái lại muốn được yêu thương lần nữa.....

Linh rất thích người con trai này, tử thế, Linh tin là anh tử tế.... Bởi đã quá trải với những bọn đàn ông đủ loại, Linh tin vào khả năng đánh giá của mình.... Nhưng có gì đó ngăn nó lại, chẳng thể có một bước tiến xa hơn với anh, mặc dù nó rất muốn.... Và rồi nó bật khóc....Lại phải làm anh đau thôi.... 5 người còn lại nhìn nó.... Họ xót xa.... Họ nhớ lại... Họ cắn môi.... Ai đã khiến nó ngày hôm nay vẫn bị dày vò... Ai đã khiến Linh thành một người giống như bọn họ... nhàu nhĩ và tai tiếng.... Co quắp và bỏ qua vì ko thể... Nỗi đau trở về, vo tròn và quằn quoại... nước mắt rơi... chảy hai hàng dài.... dài... thật dài....

Đời người rồi sẽ đi đến đâu? Hôm nay anh yêu tôi? Ngày mai anh quên tôi? Và những ngày sau, với anh, tôi đã chết...Vậy thì tại sao.... Không phải là... Hôm nay, tôi chơi đùa với anh! Ngày mai tôi quên anh, và những ngày sau, với tôi, anh đã chết....

Những thằng con trai lê lết liếm đất... Liếm cái đám sình lầy nhầy nhụa mà đồng bọn của chúng nó đã tạo ra....Hết yêu là hết yêu... Chẳng có nhiều điều để nói!

III. Mess

"Có bao giờ bạn nghĩ, tin nhắn kéo ta lại gần nhau???

Bởi vì vì ai đó TIN bạn... nên bạn HÃY TUYỆT ĐỐI TIN người đó......"

Tít tít: "Huy không ngủ được. Chán quá! Mới 1h30, không biết phải làm gì cho hết đêm nữa.G chắc vẫn chưa ngủ. Huy nhắn tin để bảo G đi ngủ sớm."

Giang thoáng giật mình, vì chuông tin nhắn hay là vì Giang đang chờ nó? Chờ tin nhắn đó như bản năng của Giang khi đêm về....Ừ, đối với nhiều người, 1h 30 sáng thì đã là quá muộn rồi nhưng với Giang và Huy... thì dường như vẫn còn sớm lắm. Từ rất lâu rồi, cả hai chẳng bao giờ có khái niệm ngủ sớm hơn 3h sáng... thậm chí... 4, 5h....Giang còn nhiều việc lắm, cái đống bài vở chồng chất này, cả núi công việc và giấy tờ chưa xong... chẳng dám ngủ... một lần không dám ngủ kéo theo nhiều lần chẳng cần ngủ đã trở thành thói quen ngủ muộn và thức đêm của Giang... Còn Huy, Huy chỉ đơn giản là không thể ngủ... Thế thôi.... Dù mục đích thức của hai người khác nhau. Cũng như cách sống khác xa nhau và thế giới đối lập đã kéo họ rời xa nhau nhanh như thế... nhưng vẫn những đêm trắng qua đi... họ giống nhau.

Giang nhìn lịch, hôm nay ngày 22, tự nhiên mắt Giang chảy ra hai dòng nóng rát.... 22 rồi à? Thế là đã một tháng kể từ ngày Giang xa Huy. Xa trong gần....Xa trong tim mà gần trong mắt. Lục lọi đống SMS cũ, từ ngày hai đứa mới quen nhau,lâu lắm rồi nhưng Giang vẫn giữ, chẳng xoá cái nào, Giang nhắn tin cho Huy: " Huy ơi, G đang đọc lại mấy tin nhắn hồi chúng mình mới quen nhau, buồn cười lắm! Bọn mình nhiều kỷ niệm nhỉ?"...Nhiều, nhiều lắm.... Giang thoáng nghĩ, ấn phím điện thoại như vô thức: "Bọn mình đến với nhau kỳ quoặc và xa nhau cũng kì lạ, hehe"... Nói mà nhói lòng!

Ừ, Giang và Huy đến với nhau tự nhiên, tình cờ còn hơn.... sét đánh! Gặp nhau lần đầu tiên ở một quán cafe vắng... Có đôi tình nhân nào quen nhau buổi chiều, yêu nhau buổi tối như Giang và Huy không? Nghĩ vậy, Giang bật cười, có lẽ lúc Giang nhận lời yêu Huy, chưa phải là yêu, mới chỉ là hiếu kỳ và thinh thích, trong lúc cô đơn cả hai cùng thiếu một người yêu mình.... và thế là... đơn giản bằng một nụ hôn! Nhưng càng ở bên Huy, Giang càng yêu Huy, những ngày thiếu Huy là những ngày trống trải kéo mãi thật dài...

Hai mảng đối lập như Huy và Giang sẽ yêu nhau như thế nào? Giang không biết, nhưng tình cảm cứ kéo lết Giang đi, Giang yêu Huy. Có lẽ vậy, và trong lúc ấy, Giang cũng nghĩ rằng Huy yêu Giang... Yêu thật lòng như thứ tình cảm mà Huy đã cố thể hiện với Giang bằng mọi lời nói chứ không phải hành động... Yêu bằng cảm giác mùa đông Giang thấy ấm khi có Huy bên cạnh... Dù gió có luồn qua tóc, hay mưa có rải ướt đẫm con đường trươn tuột xe hai người đi qua, Giang vẫn chẳng hề sợ hãi vì bên Huy, Giang cảm thấy an toàn.Bởi vì Giang tin... Bởi vì G tin Huy...

Tít tít: "Giang vẫn tin Huy? Tin Huy cho dù Huy có lừa dối G à? Tin Huy cho dù Huy đã phản bội lại tình yêu của G à?Tin Huy cho dù biết lòng tin ấy sẽ chỉ làm G buồn thôi à?Đúng là ngốc hết chỗ nói!"

Mọi thứ tình cảm đều làm cho người ta ngốc nghếch mà Huy, Giang thoáng nghĩ, tin Huy thì có làm sao đâu nào? Chẳng phải bởi tin mà tình cảm của Giang đến giờ vẫn đứng yên đó, hướng về phía Huy đó sao? Giang nhớ những con đường hai người đi qua, nhớ mùi sữa đậu nành với hai sở thích trái ngược đến kỳ lạ...Thoáng buồn cười. Huy thích uống sữa đậu nành nóng, phải thôi, mùa đông, phải uống sữa nóng mới ấm người... Còn Giang, thích sữa lạnh cơ, cái gì cũng lạnh chứ không riêng gì sữa.... Nhiều lúc Huy nhăn mũi khi đi cùng Giang: "Sao lúc nào cũng uống lạnh khi trời đã lạnh lắm rồi!"... Giang hâm thật đấy! Giang thích đối chọi với những gì đang có, cảm giác đẫm lạnh khi trời lạnh làm Giang tê cứng lưỡi nhưng thích thú. Người ta nói, Giang yêu Huy cũng chỉ vì cái thói ngang tàn, thích những điều khác lạ và chinh phục những thứ trái ngược với mình. Giang cười họ ngu ngốc, nhưng đôi lúc ... ngày trước thôi, Giang nghĩ họ cũng đúng. Những lúc nghĩ như vậy, Giang sợ lắm, cứ như là Giang đang chơi đùa với Huy và với chính mình vậy...Và chính Huy cũng đã từng nói với Giang nhiều lần, rằng thế giới của cả hai đứa quá khác nhau cơ mà...Nhưng rồi, Giang nhận ra có thật là nhiều những điều kỳ diệu, cũng như cuộc sống trải dài bất ngờ đến vô tận... Điều đó có nghĩa là, một đứa con gái như Giang, có thể yêu một người như Huy, trái ngược mình, không vì gì cả, không vì chinh phục, không vì háo thắng, không vì khát khao, chỉ vì yêu.... đơn giản vậy! Đơn giản như Giang thích sữa đậu nành lạnh, và Huy thích hít hà hơi sữa nóng mùa đông... Đơn giản... chẳng vì gì cả....

Đơn giản như việc Giang và Huy xa nhau.... Huy phóng xe đi và Huy biến mất! Nhanh như ngày hai người quen nhau vậy.... Những tin nhắn lọt thỏm trong không gian chết nắng của mùa đông lạnh cóng... Giang buồn.... Huy có buồn không? Đó, Giang tin Huy thì Huy vẫn cứ đi nhanh vậy....Nhưng, Giang chẳng bao giờ có định nghĩa hay viết khái niệm cho từ "kết thúc" cả, tất cả chỉ là dừng lại để có thời gian bắt đầu một cái mới mà thôi....Ngày Huy trở về, trở về bằng một tin nhắn: "G còn nhiều việc phải lo, đừng phí thời gian vì một thằng như Huy." ... Giang cười, không níu kéo, không nhắn lại.

Tháng hai có ngày đại hàn, lạnh cực độ! Giang chợt nhớ Huy hay mặc phong phanh, chẳng bao giờ chịu giữ cho mình đủ ấm, lại nhắn tin: "Hôm nay đại hàn lạnh lắm, Huy nhớ mặc áo ấm, quàng khăn đấy nhé! Đừng mặc hai áo như mọi lần nữa đấy!"....Muốn ôm Huy quá: " Không biết đến bao giờ G mới lại được ôm Huy như ngày xưa nhỉ?"... Xưa gì chứ, mới đây thôi mà!

Lại bắt đầu những tin nhắn đi về, sự gặp lại nhau chứ không phải là gặp mặt. Xa thì xa nhưng với Giang,Huy ở rất gần...

Lại trở về cảm giác của đêm nay, đêm đại hàn lạnh lẽo và tin nhắn của Huy: "Huy cũng không biết nữa...", Huy cũng ko biết đến bao giờ, Giang và Huy lại ôm nhau thật ấm ư? Giang cảm thấy mơ hồ và mong chờ một điều gì đó, một điều khó có thể nói ra thành lời... Chỉ biết hình dung nó như là một thứ hy vọng dù rất nhỏ nhoi: " Huy có nhớ hôm nay là ngày gì không?"... Nhắn vậy thôi chứ Giang vẫn biết là Huy chẳng nhớ những ngày " vớ vẩn" như thế bao giờ. "Không, Huy nhớ mà, Huy chẳng bao giờ quên cả!"....Giang cảm thấy hơi ấm len lỏi trong tim mình, một giọt mồ hôi rơi ra từ mắt vì hạnh phúc....Chỉ cần còn nhớ thôi, chỉ cần cả hai còn nhớ là cả hai sẽ còn có.... một cái gì đó... rất chung.... Phải rồi, Huy chưa bao giờ quên cả....

Mọi thứ lại có thể bắt đầu như là thời gian chưa từng kết thúc hay đóng khép bất cứ một điều gì.....Tình cảm chậm rãi qua đi rồi sẽ bất ngờ quay trở lại, để người ta có thời gian học cách trân trọng, giữ gìn...Rồi Huy và Giang sẽ như thế nào nhỉ? Giang chẳng biết nữa - cười tủm tỉm.... Còn Huy, Huy có biết không?

Huy không biết đâu, chẳng ai biết được cả....

Chỉ biết rằng sáng mai, Giang lại gặp Huy để cùng Huy đi dung hoà hiện tại...tin nhắn nói vậy... Rồi những ngày sau nữa, Giang sẽ gặp Huy, bên nhau, trong một chiều đầy nắng ấm....Gặp nhau... như hai người bạn cũ... để bắt đầu mọi việc một cách từ từ.... như những tin nhắn vẫn từ từ như vậy.... Chẳng cái gì cần thiết phải đến quá nhanh... Chậm rãi từ từ viết từng chữ.... một tin nhắn hoàn chỉnh...

Tít tít: "G ngủ sớm đi nhé, Lạnh lắm, đắp chăn ấm vào đấy!"

A.Người yêu tôi là diễn viên

Người ta cứ nói với tôi rằng tôi thật sướng. Sao sướng? À, sưóng bởi vì tôi yêu một diễn viên... Một diễn viên nữ xinh đẹp chứ ko phải dạng mấy cô ả đóng vai phụ làng nhàng.... Và dù nền điện ảnh ở Việt Nam giờ này chưa phát triển, nhưng người yêu tôi cũng là một hiện tượng... ko phải bởi diễn xuất của cô ấy có thần và rất giỏi, mà còn bởi cô ấy là một trong số rất ít người đa năng và lắm tài.... Gần đây, tôi thấy bạn gái mình mặt trải dài trên các trang bìa tạp chí, báo nào cũng nói tới cô ấy như một hiện tượng mới đáng được tán dương và nhiều người chú ý....

Tự hào và mang bao trách nhiệm, tôi nhiều khi mệt mỏi với chính cô ấy và chính bản thân mình. Ngày mới yêu nhau, tôi đã biết mình đặt chân vào một vũng lầy, bởi người đàn bà này khó long thuộc về toi hoàn toàn được, trái tim cô ấy ôm ấp biết bao mộng tưởng và quá nhiều tham vọng...Cô ấy muốn có và cô ấy phải có... Giờ đây thì cô ấy đã có nó rồi.... Có lẽ là.... ừm.... chỉ có một thứ duy nhất, cô ấy sắp mất.... đó là tôi.....

..................

I/ Đứa con gái có khiếm khuyết nụ cười:

Là tôi! Ai cũng nói rằng tôi cười trông duyên lắm, có người nói đó là một nụ cười hoàn hảo, đôi khi có kkẻ khen là tôi cười nhìn giống thiên thần ( really????). Người ta nói, nếu tôi cười trông tôi khác hẳn, cảm giác như giá trị của con người tôi được gia tăng lên gấp nhiều lần.... Nhưng chỉ mình tôi biết..... tôi có một nụ cười đầy khiếm khuyết! Tôi có cười đâu? Chỉ là động tác thể dục của miệng làm cho môi dãn ra.... Và người ta gọi đó là... cười mỉm.... Người ta nghĩ thế... và tự cho thế là đúng.... Chứ thực ra thì.... Tôi... chưa bao giờ cười cả....đã có ai nhìn thấy tôi cười tươi đâu? Chỉ là... cười mỉm thôi, đúng ko? Ừ... tất nhiên là cái sự nhầm tưởng môi dãn ra là cười mỉm đủ để người ta ko bao giờ nghĩ rằng..... Tôi.... Ko hề biết cười...Ko hề!

Người ta cũng nói mắt tôi buồn, và mang nhiều u uất, cái này thì tôi ko phủ nhận, tôi thể hiện được phần hồn của mình qua đôi mắt của tôi....

Nhưng tất cả những điều ấy, lại chuyện của quá khứ rồi... Giờ đây, tôi là tôi... trớ tráo lắm.... Cái gì mình có, thì phải khai thác thôi, yêu đuối và lặng lẽ ko cười mãi sao được chứ?

Tôi yêu nghề, thực sự tôi là một người yêu nghề và muốn sống chết để cống hiến cho nghề nghiệp mà mình đang theo đuổi.... Nhưng cuộc sống này, bạn tưởng rằng, muốn yêu là dễ lắm sao... yêu cũng phải đánh đổi biết bao nhiêu là thứ....

Ngày nhỏ khi tôi thường xuyên quanh quẩn bên những chiếc máy quay của ba, với niềm đam mê đứng trước ống kính để thể hiện mình, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải mất đi nhiều thứ như vậy... để sống với niềm đam mê nhỏ bé ấy!

Trong thế giới của nghệ thuật thứ 7, dù cho ở nơi đây, nó có lẹt đẹt, thì để có một chỗ đứng trong đó, cũng phải rất khó để bon chen, nhất là khi ba tôi chỉ là một anh quay film quèn... quèn cả đời... bởi ko phải là người thực sự giỏi.....

Vai diễn đầu tiên của tôi là khi tôi học năm thứ nhất của trường SKĐA, một bộ phim truyền hình, dài 5 tập.... Vai của tôi rất nhỏ và mờ nhạt vô cùng.... Một vài cảnh đối thoại ngắn của một ả điểm với mụ chủ chứa.... Tôi ko hiểu tại sao ông đạo diễn lại ác như thế, ông ta nghĩ gì mà giao cho tôi cái vai khác hẳn với khuôn mặt non choẹt như cục bột của tôi.....Tôi cố gắng làm tốt nó, cố gắng làm sao cho người xem phải nhớ tới mình, dù chỉ xuất hiện có một vài phút ngắn ngủi thôi. Hồi ở trường cấp 3, tôi hay diễn kịch lắm, lúc vào Đh rồi, khả năng của tôi cũng ko tồi, dù rằng tôi thể hiện ko mấy nổi trội so với các bạn học cùng....Đọc nhiều sách để hiểu về cái nghành nghề đặc biệt mà mình vào vai, đừng trước gương tập lời thoại và đọc đi đọc lại kịch bản cho dù mình chỉ vào vai có một đoạn... Tôi cố gắng lắm ấy! Vậy mà đến khi diễn, ông đạo diễn cứ khua tay, cắt phành phạch, bắt diễn lại ko biết bao nhiều lần.... Mọi người nhìn tôi ngao ngán, mọi con mắt mệt mỏi đều hướng về tôi, như muốn nói: "Lỗi là do mày đấy!"... Tôi chỉ chực khóc.... Rồi mọi việc cũng xong xuôi khi tôi buông xuôi, diễn một cách ko có thần và mệt mỏi... Ông đạo diễn ok liền, cười rồi cho mọi người nghỉ, ông ta buông thong 1 câu khiên tôi tê người: "Có thế chứ!"

Cái gì cơ? diễn chẳng ra diễn thì đựoc qua, còn đàu tư thật nhiều thì mọi người thi nhau trách móc kêu ca, cái quái gì thế này?

Đêm đó tôi nằm khóc, khóc vì nghĩ lại những chuyện xảy ra ở trường quay.... Tôi chẳng hiểu gì cả....Ba tôi hỏi, tôi kể cho ông nghe, ông chỉ nói một câu mà đến tận giờ tôi vẫ còn nhớ rõ: " Vai phụ thì ko được nổi hơn vai chính!".... Thì ra là thế đấy, nếu tất cả mọi người nhạt nhòa.... Thì bạn cũng phải nhạt nhòa theo thôi...

II/

Năm tháng nối đuôi nhau chạy qua trong những giờ lên lớp ở trường, và những vai phụ cũng rót vào tay tôi như mật đắng... Tôi ko được phép là một ngưòi có tài khi đất diễn hạn hẹp và khả năng bị bọc vây trong kén... Khát khao nguội lạnh và đam mê chết dần, sau này ra trường, chắc cũng chỉ vậy....

Rồi tôi yêu một "đồng nghiệp", ko phải yêu đâu, mà là rất yêu ấy. Hơn tôi vài tuổi, và ra trường trước tôi, anh ấy cũng đã nhận được một vài vai chính, nhưng những bộ film ấy chẳng mấy thành công.... Nói đến thành công của nền film Việt tôi phát ói, dạo này có film nào thành công đâu.... Anh ấy cũng chỉ là con ốc nhỏ trong một cỗ máy già nua thảm hại mà thôi....

Anh ấy có ngoại hình thật bảnh... Cái từ "bảnh" tôi ko thik lắm, nhưng có lẽ dung nó là hợp nhất với anh. Vì cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ ấy, nên anh còn làm cả model cho một hang khá nổi tiếng. Anh và tôi yêu nhau như bao nhiêu người khác quen nhau tình cờ phải lòng rồi từ quý mến sang đến yêu nhanh chóng.... Được gần nửa năm, thì anh có bồ... Bồ bịch một cách công khai làm tôi khoảng sợ. Mấy tuần đầu tiên tôi khóc cạn nước mắt, cũng tự thuyết phục mình rằng, con trai phải vậy, mà nhất lại là khi anh ấy là nghệ sĩ. Nhưng đến khi, anh ta đến và huỵch toẹt vào mặt tôi rằng, chúng tôi cần hạn chế gặp nhau công khai, và chỉ gặp nhau khi nào anh ta gọi, thì tôi thực sự shock... BẢn tính tôi, khi bất ngờ và ngỡ ngàng thường kìm nén cảm xúc và hạn chế phản ứng.... Tôi sợ.... sợ sẽ thái quá dẫn đến sai lầm.... Vì thế, tôi hoàn toàn im lặng, ko chấp nhận nhưng cũng chẳng phản đối.. Hai tuần tiếp sau đó, anh ta công khai giới thiệu cô bạn gái mới với cả đoàn làm film mà chúng tôi đang cùng tham gia... cứ như thể tôi ko tồn tại hoặc đã chết rồi. Anh ta nói với cô ấy rằng tôi là bạn thân nhất của anh ta trong ekip này. Tôi mím môi đến bật máu lúc nào chẳng hay.... Tay nắm chặt và mắt trợn tròn!

Tối hôm đó, tôi lặng lẽ về nhà một mình. Nằm khóc, lại khóc, tôi chỉ biết khóc thôi sao? 11h đêm, anh ta gọi cho tôi, nói có chuyện muốn gặp, và kêu tôi xuống nhà.... Tôi ngó xuống cửa sổ, thấy anh ta đứng đó.... Bước từng bước nặng nề, khó nhọc,tôi mở cửa.... ANh ta bỗng nhiên nắm tay tôi, kéo vào long ôm thật chặt.... và bắt đầu khóc... "Anh xin lỗi, anh xin lỗi".... Anh ta lặp đi lặp lại câu ấy hàng chục lần, trong khi tôi dường như đổ vào lòng anh ta và im như một khúc gỗ khô khan...

III/

.....Đêm hôm đó tôi nghe anh xin lỗi, cứ nghe vậy thôi mà lòng tôi trống rỗng... Trong nghề nghiệp của mình, tôi đã trải qua biết bao nhiêu là cú shock, ko ít chuyện bất ngờ... Bị người ta tranh vai, cướp xuất diễn thường xuyên như cơm bữa... Tiếp xúc với ko ít các thể loại người trơ tráo khác nhau, đọc biết bao nhiêu là kịch bản film đau thương và bi lụy... Nhưng trong giây phút đó, tôi thực sự ko hiểu tình huống tôi đang trải qua là gì....

- Anh đừng xin lỗi nữa, anh xin lỗi gì chứ....Chúng ta là bạn tốt cơ mà...

Tôi gạt tay anh ra, cười sằng sặc và mặc cho nước mắt rơi...Ngứơc mắt lên nhìn trời.... buông thõng tay, tôi như một đám mây đang trôi vô hồn.... Còn anh, lại kéo tôi vào, lai ôm... lại ôm và lại khóc....

-Anh xin em mà, em yêu anh, đúng ko?

- Điều đấy có ý nghĩa gì ko? Khi anh chỉ coi em là bạn.

Tôi nói với giọng đầy mỉa mai châm chọc

-Anh xin em, hãy hiểu cho anh. nếu em yêu anh, em hãy chấp nhận những việc anh làm....

- Hahahaha, nếu anh là em, anh sẽ chấp nhận chứng kiến người yêu mình đi yêu kẻ khác sao? ( Khốn nạn! ANh ta nói tôi chấp nhận ư? nếu là anh ta, anh ta sẽ chấp nhận cho tôi làm như thế chứ???? )

- Hãy xem đó, là một vai diễn, được ko em?

Tôi choáng váng nhìn anh ta, người con trai mà tôi yêu, trong đêm lạnh lẽo đến tìm tôi để nói lời xin lỗi....Hóa ra chỉ là những toan tính bỉ ổi.... Những tưởng anh ta đã hối hận và quay trở về bên tôi một cách trọn vẹn, và thuộc về tôi một cách hoàn hảo. Nhưng ko, anh ta đến để nói với tôi rằng, chúng tôi là diễn viên, hahahaha, và tôi hãy cùng anh ta đóng kịch.... Tôi thoáng giật mình... đẩy anh ta ra, bước lùi lại phía sau vài bước, như một con mồi bị thương... đang cố gắng kiếm một khoảng cách an toàn....Tôi nhếch mép.... Tôi ước gì tôi có thể khóc thật to lúc đó .... Cho mắt có chút nước, và trái tim tôi ướt máu... chứ không cảm xác khô xót như thế này....Tôi nhếch mép, điệu cười mỉa mai, hiện lên trên kkhuôn mặt non nót.... Ko có chút bóng dáng thiên thần nào như người ta vẫn bảo:

- Kịch bản là gì vậy anh? Có thể cho em tâp dượt trước được ko? Nhận vai lẹ vậy, em diễn sao đạt đây? Em ko có năng khiếu như anh mà... ( cười)

Anh ta im lặng, cái lý do nào đó khiến anh ta muốn tôi diễn chung vở kịch này? Chúng tôi đã sóng sánh bên nhau ăn ý trước máy quay, bây giờ, bước ra đời thực, tôi cũng ko được sống thật... Kiếp diễn viên quấn lấy chân tôi níu kéo cả bước đường đời...

- Anh ko thể mất em! Anh ko thể chịu được cảm giác mất em, nhưng anh ko thể mãi mãi chỉ bên một mình em được. Nhất là bây giờ, em hiểu ko? Em yêu?

- Em phải diễn thế nào? Thưa ngài đạo diễn đẹp trai?

- Anh xin lỗi vì anh ích kỷ, anh xin lỗi vì anh chỉ vì anh.... Nhưng nếu em yêu anh, hãy giúp anh.... Hãy yêu anh như em đã từng yêu anh, được ko?

- À, ra vậy! Anh muốn em yêu anh! Ok thôi, diễn viên mà! Anh là một diễn viên, và em cũng vậy!

Lồng ngực tôi như chực vỡ òa ra nức nở.... Chưa bao giờ tôi cảm thấy kinh tởm nghề nghiệp của mình như lúc này! Thậm chí nó ko bằng làm điếm! Cái nghiệp diễn.... trời ơi, có khi nào ... nếu tôi ko là diễn viên, anh ta sẽ ko có lý do nào bắt tôi vào một vai bi kịch thế này ko? Thế đấy, nếu bạn yêu một diễn viên, bạn sẽ phải là một bạn diễn ăn ý với anh ta. Tức là, tất cả những gì anh ta làm... là nhập vai thật tốt, và bạn cũng vậy! Ngay cả khi thằng đàn ông mà bạn yêu, có mơn trớn và lả lơi bên con đàn bà khác... thì với tinh thần "đồng nghiệp hiểu ý nhau"... bạn cũng cứ phải xem như là.... Anh ta đang tập vai với một nữ diễn viên khác mà thôi.... Hahaha, chúng tôi ... anh ta và tôi.... Là những diên viên... yêu nghề mà!

-Em đừng gò ép mình như thế... anh xin em...

Tôi im lặng...

- Tối nay, anh ở lại nhà em được chứ? Anh xin em, mình cần nói chuyện, em cũng nghĩ thế, phải ko?

Và thế là, tôi im lặng... im lặng mãi và mặc kệ cho anh ta đi vào tôi xa lạ ...Thân xác anh lúc này hiện hữu, nhưng cảm giác từ cơ thể tôi đến với anh chỉ còn là hoài niệm.... tôi nằm trên sàn nhà và mắt hướng về trần nhà..... mở trợn tròn như bóng ma trong đêm... Bất giác tôi nghĩ tới việc anh ta yêu tôi vì cái gì? Muốn có tôi trong khi vẫn cặp kè với hàng ngàn đứa con gái khác? Tại sao? Do ích kỷ hay tôi mang lại lợi nhuận gì cho anh ta? Nếu trong cơn say tình này, anh ta thốt ra với tôi rằng: " Anh ko thể bỏ em vì trong tất cả đám đàn bà của anh, anh chỉ thích làm tình với em!"...

IV/

Anh ta ve vuốt đôi vai trần của tôi, miệng ngậm mấy cọng tóc của tôi... lướt nhẹ môi trên da tôi.... Trong khi tôi vẫn còn mải nghĩ về những thắc mắc của mình.... Rồi tôi quay người, mặt đối mặt với anh ta, khẽ hỏi:

- Em muốn biết vì sao?

- Có những điều ko nên biết thì hơn em ạ, em phải tin anh chứ?

- Em sẽ phải tin ngay cả khi anh ở bên người khác, và em chỉ được đóng mác người tình?

- Nhưng anh sẽ ko bao giờ xa em cả... Người tình chỉ là trên danh nghĩa... thực chất là, anh chỉ có một mình em.....

- Vì sao? Vì sao phải đóng kịch trước mặt thiên hạ là chúng ta ko yêu nhau, khi thực sự là như vậy? Anh cần gì ở Linh? Cô gái đó có gì hơn em? Sao lại được làm người yêu của anh chứ?

- Em khờ quá, tất cả mọi người đều là khán giả. Trước mặt họ, Linh là người yêu anh, cũng giống như, anh đang diễn chung với cô ta thôi! Em nên nhớ, em mới là hiện thực.

- Nhưng tại sao người diễn chung vai đó trước mặt bọn họ, ko phải là em mà là lại là cô ta?

- ừm, chẳng lẽ em chỉ muốn diễn thôi sao? Hãy để cô ta diễn thay em vai đó, còn thực tại, em có anh... Thế là đủ!

Có lẽ vì quá yêu anh ấy, nên sau đêm hôm đó, tôi đã chấp nhận tất cả, mặc dù trong lòng còn biết bao nghi hoặc, còn la liệt uẩn khúc... Nhưng tôi đã chấp nhận mỉm cười nhìn anh yêu người ta... Là một diễn viên thì ko được ghen tuông khi người yêu mình đóng chung cùng người khác... Diễn viên là người có lòng vị tha lớn hơn những người khác gấp hàng trăm hàng nghìn lần.....

Vậy là dưới các mác bạn thân... Một tuần anh ngủ lại nhà tôi cả 7 tối.... nhưng chỉ xuất hiện bên tôi sau 11h giờ đêm... Vì thời gian còn lại, anh phải dành cho cô bạn gái thánh thiện kia.....

Nhiều lần nằm cạnh anh, tôi muốn hỏi lắm... nhưng chợt nhớ ra rằng, mình đã chấp nhận, thì còn gì đáng để thắc mắc nữa đâu?????

Rồi khoảng 2 tháng sau khi tôi bước vào vai diễn là bạn thân của anh, tôi nghĩ Linh đã phát hiện ra giữa chúng tôi có điều gì đó mờ ám... Cô ta liên tục quẩn quanh ở trường quay, xem chúng tôi làm việc.. với nụ cười mùa thu tỏa nắng, nhưng ánh mắt căm giận đến vô cùng.... Cô ta tiếp cận tôi với giọng nói ngọt ngào đúng kiểu con nhà gia giáo.... Nhưng tôi biết lòng cô ta đang nổi bão điên cuồng....

Một hôm, cô ta mời tôi đi uống trà... Tôi thấy là lạ, nhưng vẫn cứ đi. Thâm tâm tôi vốn dĩ từ trước đến nay coi thường và khinh miệt Linh. một phần vì thấy cô ta như con rối trong trò chơi 3 người, mà tôi là đồng minh tin cậy của anh... Một phần vì kiểu cách ngu xuẩn như búp bê trong tủ kính của cô ta...

Ngồi với với cô ta trong môt quán trà kiểu nhật, tôi thiết nghĩ người con gái đối diện tôi như hiện thân của sự ngu xuẩn cổ lỗ... cách chọn địa điểm cũng sặc mùi gia giáo từ xưa... Cái không khí trang nghiêm đến nghẹt thở.... Làm tôi phát khiếp.... Nối tiếp là mùi trà hắc hương....vấn vương quanh mũi...

Bỗng nhiên Linh nắm tay tôi, trời ơi... cô ả làm gì thế này???? Tôi giật mình thon thót, trong đầu bao nhiêu ý nghĩ bay nhảy... Chẳng lẽ cô ta biết mối quan hệ của tôi và anh? Có nghĩa là cô ta đã thông minh ra rồi á? Và bây giờ cô ta đang cầu xin tôi bỏ anh? Buông tha anh? Hay là cô ta muốn gì ở tôi hả? Một vụ trao đổi gì đó à? Trời! Tôi ko biết nữa...Tự nhiên tôi thấy sợ khi đứng trước cô ta... một đứa con gái mà... xưa nay, tôi chỉ xem là... búp bê giấy ....

Rồi nước mắt cô ta rơi... rất vội... môi cô ta mím như muốn cắn máu ra... Nhìn cô ta, tôi nhớ lại cái ngày tôi nghe anh thốt ra câu... tôi chỉ là bạn... Nhìn cô ta, tôi nhớ lại phút giây mà tôi chấp nhận vai diễn này_ bồ bịch lén lút của anh... một anh chàng rất bảnh.... Đóng một vai chính trong bóng tối, với một nỗi bi kịch mới, khác đời....

Chẳng lẽ.... Hay là... giờ cô ta cũng đang chung số phận với tôi?????? Anh.... lại muốn cô ta.... Đóng một vai bi kịch.... Và.... Anh lại có người khác nữa.... phải ko? Có phải như thế ko????

Trời ạ!

Hai con đàn bà... trong một quán trà.... Rách nát!

V/

Em sẽ sống như em vẫn sống chứ?

Em sẽ yêu như em vẫn yêu chứ?

Ngày mới yêu cô ấy, tôi đã từng hỏi cô ấy như vậy đấy! Và câu trả lời của cô ấy dành cho tôi là một nỗi cô đơn trong ánh mắt ướt mèm.... Mùa đông lạnh và cô ấy co ro trong cái góc quá khứ ấy....

- Em sẽ ko sống như em từng sống vì em đau, em sẽ ko yêu như em từng yêu vì em ko còn yêu được nữa....

Tôi muốn vớt cô ấy ra khỏi đám nước lạnh đang bao bọc thân xác yếu mềm của cô ấy.... Nhưng dường như là việc đó quá khó khăn....Tôi chỉ như một người xa lạ, bám vào đời cô ấy mà chẳng thấy nổi một điều gì.... Trong sự xa hoa và nổi tiếng của nghề nghiệp kia... có khi nào có chỗ dành cho tôi, khi trái tim cô ấy đã đóng khép rồi???

Ừ, tôi biết cô ấy đau... Đau khi người cô ấy yêu lấy một người con gái khác... Tôi biết cô ấy hận.. . vì phải bán thân xác để có được ngày hôm nay... Tôi biết cả những chuỗi ngày, mà nhớ lại cô ấy đau quặn thắt.... Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng... ánh sáng phía cuối con đường đen đúa ấy, trong cuộc đời cô ấy... chính là tôi....

Tôi nhớ lại ngày chúng tôi quen nhau...

Là cái ngày lạnh hơn những ngày mùa đông năm nay... Tháng 12 đầy sương sáng.... Cô ấy ngồi co ro khóc trong 1 góc khuất của khu nhà lẫn trong phố cổ... Rúm ró và đáng thương.... Tôiđã chụp cô ấy, ở những tư thế ấy.... Nhưng tôi chợt thấy mình lạnh lùng quá đỗi, cảm giác như tôi đang lợi dụng người con gái này để làm nên những tác phẩm của mình...... Tôi đến bên cô ấy.... hỏi han , những câu àm người qua đường vẫn hỏi khi nhìn được cảnh tượng đáng thương này.... Cô ấy ko nói gì... im lặng.... Chúng tôi im lặng như thế trong một khoảngt hời gian dài... Rồi bất chợt cô ấy đứng lên.... cười rồi nói với tôi một câu ngớ ngẩn: "Đi ăn mỳ vằn thắn".... Vậy là chúng tôi quen nhau... dần dần thân nhau lúc nào ko biết.... Và rồi tôi nhìn cô ấy làm việc.... và rồi tôi xót xa... cmr giác muốn níu kéo bước chân một người đàn bà... đã làm tôi yêu cô ấy....

VI/

- "Em có thai rồi" Linh nói giọng dường như nghẹn cứng lại.... Ly trà trên tay tôi rơi xuống.... nước lênh láng và nóng rẫy.... "2 tháng rồi chị ơi... Em phải làm sao bây giờ?" ..." Của anh ấy.... Em ko dám nói... chị là bạn thân... em chỉ biết nói với... chị thôi..." Cái ánh mắt đau đớn này, cho tôi biết đây là một niềm đau thật sự và rõ ràng là Linh ko nói dối tôi, nhưng cái từ "bạn thân" như dao đâm vào tôi hàng trăm nhát... Sao mà đau... đau quá thế này?... " Em đã cố gắng để phòng tránh.... nhưng em ko hiểu sao"....

Trong vô thức tôi sững sờ, một người đàn ông 7 tối bên tôi đã cài mầm phôi lên người con gái khác..... Chẳng lẽ anh ta lại đói khát làm tình đến thế sao???? Tôi chẳng biết làm gì lúc ấy, phải nói gì đây? Hay là im lặng mãi... " Em... em có chắc ko?"...... Linh gật đầu...."Em muốn giữ nó à?" - Tôi vô thức.... Linh cay đắng nuốt nươc mắt vào trong ... cúi gằm mặt, ko nói gì.....Làm sao tôi có thể khuyên một người mẹ giết đi con mình????? LÀm sao tôi có thể vì ích kỷ bản thân mà làm tội tình đứa trẻ nhỏ? Dù sao.. nó cũng là con của anh, con của người đàn ông mà tôi đã yêu và dâng hiến...

Tôi lặng lẽ đứng dậy, đưa Linh về, lòng nổi sóng như khuyên cô ấy hãy yên tâm.... Tôi gọi cho anh... giữa ngày mùa đông buốt giá, nói với anh rằng, bạn gái anh đã có thai, và rằng cô ấy ko muốn phá nó, và tất nhiên đó là con của anh...v.v và v.v.... tôi cố gắng nói bằng giọng trầm đều và bình tĩnh ....giả tạo.... Anh gào lên trong điên thoại, làm tôi tưởng mình nghe lầm: "Tuyệt quá!"..... Điện thoại rơi.... và tôi bỏ chạy....

Co quắp trong một góc phố cổ trầm tư, hoang mang và suy nghĩ..... Khóc và ri rỉ gào rống trong lòng... " Tuyệt quá!".... Tôi phân tích câu nói này trong đầu, mổ xẻ nó,,,, Và tôi nhận ra rằng... anh sẽ lấy cô ấy... đó là mục đích cuối cùng cho tương lai và sự nghiệp anh... bám trụ vào 1 con đàn bà danh giá, chứ ko phải là 1 con điếm mang nghiệp diễn như tôi... Và rằng vai diễn của tôi với anh dù có đạt giải Oscar đi chăng nữa.... tôi vẫn chỉ là 1 con đĩ 7 đêm/ 1 tuần mà thôi....

Tôi đứng dậy cười.... Tôi thấy một người lạ đứng bên tôi, buông một câu: "Đi ăn Mỳ vằn thắn đi"... và thế là chúng tôi quen nhau... Anh ấy là nhiếp ảnh gia thì phải... Rất tốt... Uh, rất tốt....

Tôi ko trốn tránh, chỉ là ko muốn đối mặt với quá khứ thôi, anh ta cưới Linh và cũngc hẳng hề liên lạc với tôi từ ngày hôm đó... Tất cả thật là chó má... Tôi lao vào công việc... ko cần thiết phải kiểm soát đời mình....

Em hận anh, em đem tình bỏ chợ

Em hận anh, em hoá kẻ thờ ơ

Người ta nói rằng mọi đau đớn đều sẽ qua đi, nhưng với tôi đau đớn luôn hiện hữu, tôi đau từng ngày từng giờ, tôi sống với tư tưởng tôi là một con đĩ từng phút giây lẳng lơ..... Tôi tiến thân bằng thân xác.... Đó dường như là con đường ngắn nhất để tôi đi lên trong cái sự nghiệp tồi tàn này.... và cũng là con đường gần nhất cho tôi xuống dốc ở cái gọi là đạo đức bản thân....

Không ai ngăn cản tôi cả..... Dãy dụa làm gì khi biết rằng mình chẳng thể thoát ra... nếu để bị hãm hiếp thì thà tự mình dâng hiến....

Và thế là tôi đã đi lên, nổi tiếng trong tai tiếng, thành công trong nỗi đau và nhão nhoét trong thể xác.... Người tôi yêu giờ này ở đâu, là ai, con anh thế nào... tôi chẳng thiết quan tâm.... Một lần đau để cả đời nhục trong tôi đã là quá đủ rồi....

Dù tôi biết.... có một nguời yêu tôi... nhiều lắm...

Yêu ko chỉ bằng ánh mắt.... yêu bằng cả trái tim nhưng lặng im và âm thầm...

Nhưng giờ tôi là bẩn... Anh là sạch, tôi ko muốn vấy bẩn lên anh sạch....Dù tôi nhận lời yêu anh... Nhưng đời tôi và đời anh là trăm ngàn khoảng cách.....

VII/

Tôi chỉ muốn kéo cô ấy theo tôi, nhưng dường như cô ấy chỉ đứng nhìn, mặc tôi đi mà ko cần níu lại.... Ánh mắt cô ấy hoang dại và tim thì hoá đá tự khi nào...

Người yêu tôi là một diễn viên... Diễn viên thì ko là của riêng ai cả....

Và thế là... lại thêm một người như cô ấy đớn đau....

Là tôi...

MỘt người đàn ông chỉ biết đứng trông bất lực...

MỘt nhiếp ảnh gia bặt gặp khoảng khắc của tiếng nữ chát đắng và ghi lại nó thôi......Và tôi muốn giữ lại trong tim tôi một khoảng khắc trọn vẹn nhất về người con gái tôi yêu... Dáng đau đớn co quắp trên phố cổ ngày đông, nước mắt yếu mềm... Cuộc đời đã ko cho phép tôi gặp cô ấy sớm hơn, để tôi hối hận vì chưa một lần được nhìn cô ấy cười tươi thực sự... Một bức thư cuối cùng và tôi ra đi.... Ra đi cho dù tôi biết một mình cô ây sẽ lạnh lẽo lắm.... Nhưng ở lại tôi còn ... lạnh lẽo nhiều hơn....Tôi đã yếu đuối và tôi đã yêu... Chính vì tôi yếu và tôi yêu nhiều.... nên....

VIII/

Thanh thản như là em

Thanh thản như là anh...

Nằm lại trong hoang lạnh...

Tê tái mộng ko thành....

Sao mắt anh lại nhắm?

Sao thân xác anh nằm...

Cô đơn em trăm năm...

Tại sao anh lại bỏ rơi em? Em muốn yêu anh nhưng em đã ko yêu anh được... Tại sao anh lại ra đi quá nhanh... để em theo anh... hay em chờ gió cuốn.....Chờ em với... em đi theo anh....

........................

Tôi viết câu chuyện này lâu lắm rồi thì phải... Hôm nay, viết nốt đoạn kết cho nó thôi, một câu chuyện dang dở quá lâu thì thực là ko tốt lắm.... Tôi thực sự cảm thấy mọi thứ rối bung lên và câu chuyện của tôi băằn lời nên ngắn ngủi.... Người ta vẫn cứ chết vì tình.... Và hôm nay, trong đông lạnh này.... lại có 2 kẻ ngu ngốc làm điều ấy.... hey ya.... lạnh ko chịu được....

"Hôm nay gió lớn... cuốn tình trôi xa..."

B. Sinh ra vào mùa hè

Một mùa hè lại đến, sinh nhật lại đến và tháng năm lại qua đi, tôi nhìn những gì còn vương sót lại của một đứa trẻ hay khóc nhè trên khuôn mặt đổi thay vì năm tháng... vuốt ve gương dài thườn thượt những ánh hào quang bằng bàn tay với những ngón nhỏ yếu mềm.... Tồi cười... ngón tay trỏ di theo viền môi của nụ cười trong gương tươi rói....

Ôi tháng năm... em sẽ sống và sẽ chết? Có thể em sẽ kết thúc hết vào... ngày mai...

Có người đã độc ác nói với mẹ tôi rằng... tôi sẽ chết khi tôi tròn 20 tuổi...

Gã thầy bói nham hiểm với nu cười triết lý của cõi u mê... làm mẹ tôi lo lắng đến bần thần... Lúc đó, tôi mới có lên 2...

18 năm trôi qua, tôi đã sắp 20 tuổi rồi.... Nụ cười của tôi vẫn vậy thôi.... ngơ ngác như ngày lên 2 ấy... Còn mẹ... mẹ đã ở nơi xa xôi rồi... Mẹ mệt mỏi bởi cuộc sống... và mẹ đã đi tới miền đắng đầy nắng hè.... để tôi lại.... tôi biết mẹ bồn chồn lắm... Nhưng như gã thầy bói ấy nói... tôi sẽ đi cùng mẹ... Khi tôi 20....

"Con hãy yêu thật nhiều, yêu thật nhiều để khi con ra đi, sẽ chẳng phải hối hận về điều gì, vì tình yêu làm nên thế giới này, dù con sống hay con chết, con cũng ko thể, để mình hết yêu!"

Tôi là hoang sơ... là đứa con gái của vùng thảo nguyên dịu dàng.... nhưng ba đã mang tôi đi xa nơi ấy....

Ba và tôi ở đây, Hà Nội, ko có mộ mẹ tôi...

Một sự chia cắt hình hài quái thai đến lạ....

.................................................. .....

Gió, nắng và cánh đồng.... người ta thường nói như vậy... như một bộ 3... hoàn hảo...

Gió, nắng và bụi đường..... Cuộc sống thành phố ồn ào là vậy.... Người ta ko nhận thấy... người ta đang lao đi....

Một ngôi nhà chông chênh ở mép Hà Nội phồn hoa, Hà Nội già nua trong mắt dài phố cổ, đẫm mi và ứa lệ buồn... Hà Nội trong tôi chẳng bao giờ vui được, chỉ có một tình yêu mở, chớm nở theo mùa phố.... Tôi chực trào nước mắt khi ngắm nhìn bụi phố bay qua mắt tôi cay xè.... Dù Hà Nội đẹp đẽ đến nhường nào, cao xa và sinh động, đông đúc đến ra sao.... Tôi cũng chớm yêu Hà Nội theo cái chiều quy luật: Người ta ở đâu, nguời ta yêu người ở đó, người ta yêu đất ở đó.... Nhưng... tôi vẫn yêu nơi tôi sinh ra hơn cả.... Một nơi xa nơi này... rất xa... thành phố là bản trường ca tráng lệ của những cánh đồng và của gió thảo nguyên.... và nắng cháy.... Rất xa rất xa gió Hồ tây, nắng Hồ gươm và bụi đường phố cổ....

Tất cả chỉ là hoài niệm và nằm im nỗi nhớ.... bởi bây giờ.. tôi chẳng còn cớ gì để trở về nơi đó....

............................................

- Con phải làm gì hả ba?

- Hãy để cuộc sống tự trôi đi như nó vốn có...

Cha tôi, thầm lặng và lầm lũi, ông ko có cái nhiệt thành sống của mẹ để thế mà... cả 2 vẫn là sự kết hợp hài hoà của tạo hoá trêu ngươi... Yêu nhau và cưới nhau trên vùng đồng cỏ có tôi ra đời... Tôi tự hào về tình yêu ấy, mẹ đã yêu đủ nhiều để mang theo cả tình yêu của ba đi xa dương thế...

Tôi thì sao, tôi ko yêu được nhiều như mẹ, tôi chẳng có mọt chàng trai nào, vì tôi nghĩ, họ ko dũng cảm để yêu nhiều một người sắp chết... và tôi cũng ko can đảm để vừa yêu vừa đếm ngày chết của mình...

Tất cả mọi người đã cố gắng, cố gắng 18 năm nay để đến mọt ngày chấm dứt đời tôi....

Khi tôi 10 tuổi, máu bắt đầu chảy từ mũi... Bệnh này, là bệnh gì... Người ta nói ko biết nữa.... Rời xa nơi tôi sinh ra, tôi đã đi nhiều nơii cùng mje... Họ cho tôi những thứ... kéo dài sự sống, nhưng ko ai chắc chắn, tôi sẽ sống thật lâu....

Năm 12 tuổi, mẹ đưa tôi đến ông thầy bói hồi 2 tuổi... lần thứ 2 trong đời, ông ta chắc nịch tôi sẽ chết khi tôi 20.... Ông ta cười nói... hãy chấp nhận... vì quyền năng tâm linh nói vậy.... Khi tất cả những thầy tu áo trắng, những tín đồ áo nâu... bác sĩ và thầy lang đều nói... sẽ cố gắng... họ ko biết khi nào tôi chết, thì gã thầy bói ấy, chắc nịch một luậ trời... 20 tuổi... tôi sẽ rời thế giới...

Mẹ tôi khóc... rồi cái sức sống mạnh mẽ lại vực bà dậy... dù là một người đàn bà theo tín ngưỡng phật giáo và luôn tin ở ngoại cảm, cũng như hoàn toàn tin tưởng vào bói toán... nhưng bà vẫn cố hết sức để vực bản thân mình dậy và lo lắng cho tôi... Ba tôi thì ko dược vậy, ông đau khổ hiện ra từng nếp nhăn... vì tôi biết, ông yêu thương tôi nhất...

Những thời kỳ đổ máu kéo dài suốt 5 năm... tôi phải thường xuyên dùngthuốc tây... hại người neê tôi gầy lắm... thỉnh thoảng mẹ dắt tôi về những vuùn khác, tìm một vài ông lang mà người ta nói sẽ giúp tôi khoẻ hơn nhờ thuốc bổ...

Năm tôi 17, mẹ bị đau nhức ngực.... Ba đưa mẹ lên Hà Nội, kéo theo tôi... một đứa con gái 17 yếu đuối chưa từng tự lo được cho mình....Mẹ vẫn cười trong cơn đau thắt ngực.... Nói rằng, tôi hãy cố gắng lên vì mẹ đang đau, để san sẻ nỗi đau mà tôi đang có đó...

Người ta khám, chuẩn đoán và người ta đưa mẹ vào phòng mổ... Một tháng sau khi mổ, mẹ tôi qua đời....

Cả gia đình tôi, chỉ còn 2 người, là ba và tôi, chúng tôi, 2 chúng tôi ko khóc....

Mẹ đã chiến đấu với nỗi đau dày xéo mẹ mà ko hề rên khóc, nên chúng tôi dù có đau lòng vẫn phải mỉm cười tiễn mẹ ra đi... Mẹ nói vậy... và tôi đã làm vậy....

Đưa mẹ về với miền thảo nguyên nắng gió, để mẹ nằm trong mùi thơm của cỏ và ngủ giấc dịu dàng...

Một năm sau.... ba đưa tôi lên Hà Nội sống.... Ba trở về nghề là một kỹ sư, cái nghề ba đã từ bỏ khi có mẹ, để yên bình nơi miền gió.... Ba nói... hãy ở đây... sẽ có người ... chăm sóc cho con....

Toi hiểu ba, nhưng tôi ko muốn xa mẹ... cuối cùng thì mẹ cũng hiện về trong đôi mắt nhỏ bé của tôi... mẹ cười và nói... hãy đi đi... hãy cố gắng cho đến khi con ko thể...

Tôi ở Hà Nội, cũng chẳng học hành...

Ngày xưa, mẹ dậy tôi học, từ ngày mẹ mất đi... chẳng còn ai làm điều đó... tôi khó có thể đến trường....

Năm 19 tuổi, ở Hà Nội, cũng chẳng mấy vui... Chiều hô gươm, bố đẩy xe cho tôi đi dạo.... Phải rất cố gắng để mở mắt mỗi ngày.... tôi ngắm hồ gươm quay theo vòng xe đẩy...Sau này, chị y tá riêng của tôi, vẫn đẩy xe cho tôi đi quanh hồ gươm ấy, nhưng có y tá ko nghĩa là ba quên "nhiệm vụ" ấy... dù bận rộn, ông vẫn đưa tôi đi... mỗi tuần 1 lần vào thứ bẩy.

Tôi đã nói chưa, tôi sinh vào mùa hè... Mùa hè thảo nguyên thì gay gắt và gió lắm... Đến khi ra Hà nội, tôi khám phá ra mùa đông.... Mùa đông là một bản trường ca bất tử đáng yêu... nó làm tôi co ro trong lớp vỏ xế chiều đầy sương lạnh...

Tôi thích thú với mùa đông... KHi máu chảy ở mũi ko xối xả ra nổi vì hơi lạnh... nó chảy chầm chậm và nó có màu đục đen.... khác mùa hè... nó xối ra như nước dãi trẻ con.... Những ngón tay măng non, nghịch ngợm chạm nhẹ vào máu.... thích thú ... thích thú...

Gần 2 năm sống ở Hà Nội, trải qua 2 mùa đông... đón chờ mùa đông với sự hồ hởi đầy sức sống... tôi yêu nó biết nhường nào....

Thế mà... mùa hè lại đến, gọi tuổi tôi về, tôi sắp 20, và du có cố gắng thì tình trạng sức khoẻ vẫn ngày một tồi tệ... tôi có thể.... sống đến mùa đông?

Tóc tôi dài và thưa lắm... Nó ko rụng giống người ung thư... nhưng nó yếu đuối như lá cuối mùa chờ rụng...

Đang suy nghĩ thì ba về, người chăm sóc tôi cũng đến... Là một người đàn ông, điều đó thật khong phải phép....Chị y tá hay chăm sóc tôi hôm nay ko đến,còn ông chú này thì quả thật đã già như bố... làm sao giúp tôi những việc của phụ nữ được đây?

Ba nói, ông ta là bác sĩ điều trị, sẽ ở đây chăm sóc tôi trong tháng này....

Quả là ba bị ám ảnh bởi tuổi 20, hẳn ba lo lắm vì chỉ 1 tháng nữa thôi rất có thể tôi sẽ lìa đời... nên ba phải mời bác sĩ đến tận nhà... hẳn là chi phí rất cao... Chị y tá, vẫn sẽ đến mỗi ngày như ba nói.... nhưng hôm nay, chị ấy xin nghỉ...

Bác sĩ, tôi hồ nghi ông ta là mọt bác sĩ tâm lý... hoặc một kẻ lõi đời.... ông ta ko chữa trị gì cho tôi, hàng ngày chỉ ngồi và nói chuyện....

Chị y tá thì ngày một là j lùng, chị thường mua hoa về cắm khắp nhà và cười khi tôi hỏi chị...

Mọi thứ xung quanh quá ân cần, làm tôi cảm giác ngày tôi chết gần thật gần..

Một tuần nữa thôi, đến sinh nhật tôi rồi... người vẫn yếu là điều mà tôi cảm thấy... Cái lần cuối cùng tôi được chị y tá đẩy xe quanh Hồ Gươm, là một sự sắp đặt đầy ngẫu hứng... như nhạc jazz vậy... Chị đẩy xe đi.... và im lặng....tôi ngắm đường và cũng lặng im... Có một ai đó từ phía sau... đặt lên tay tôi một bó hoa hồng trắng.... tôi ngoái lại nhìn.... chẳng phải chị y tá của tôi... là một ngưòi con trai xa lạ tức cười...

Tôi im lặng... ko nói gì... 20 bông hồng trắng ám ảnh sự chia cắt thế giới.... Toi biết, điều này ko tình cờ... Nó là một sự sắp đặt cho tôi... Hẳn rất kỳ công, dù 19 năm qua tôi chưa từng đi học, chỉ đọc sách và ngắm thế giới băằn con mắt hờ hững như muốn đóng khép này... nhưng tôi hiểu... điều tình cờ ko có nhiều như vậy... Ba muốn tôi có tình yêu và đây là 1 chàng trai đến theo điều phối trong những ngày cuối của đời tôi.... Mẹ cũng muốn tôi yêu nhiều, thiết tha sống như thế thôi.... vậy là... tôi quay lại mỉm cười, sau khi im lặng hồi lâu:

- Cám ơn anh, hoa đẹp lắm...

Anh ta gật đầu ko nói gì...

Bác sĩ cười, nói với tôi, anh ta là một người câm.... Y tá xin lỗi, nói anh ta là em trai chị, vì đã nghe chị kể quá nhiều về tôi, trong gần 2 năm qua, nên anh ấy muốn có một món quà... cho tôi... khi sinh nhật sắp diễn ra tuần tới...

Tôi ngạc nhiên, bất giác mỉm cười... sự tình cờ của người đàn ông đầu tiên xuất hiện trong đời tôi lại buồn cười như vậy sao?

Tôi ko kể cho ba nghe chuyện này, ba đang đi công trình xa, và ba sẽ về trước sinh nhật tôi một ngày... ba hứa vậy. Tôi ko than phiền, vì tôi biết ba làm việc như điên, vất vả để kiếm thật nhiều tiền... mong mỏi lo đủ tốt cho tôi...

Tôi nói với chị y tá, tôi muốn gặp em trai chị nhiều hơn....

Còn 5 ngày nữa tôi 20

Vậy là mỗi ngày anh ấy đến,vào buổi chiều, mang theo mỗi lần là một màu hoa khác nhau....là người đảy xe đưa tôi đi quanh hồ...

Tôi nói anh ấy hiểu, nhưng anh ấy nói... hay đúng hơn là diễn đạt bằng tay, tôi ko hiểu gì...

Đến ngày thứ 3 quen anh ấy... toi thấy ko thích thú với việc múa máy của tay chút nào... tôi phải dồn hết sức để nhìn vào abàn tay ấy... nên tôi quyết định... chúng tôi sẽ ở nhà và... "trò chuyện" băằn giấy... Tôi muốn hiểu và nhìn thấy người lạ mặt này...

Tôi yếu đến mức ko thể cầm bút viết....vậy là tôi nói, còn anh ấy viết và dơ lên...

Anh ấy nói, đáng ra phải đọc truyện, cho tôi nằm nghe, giống như khi, người ta vẫn chăm người ốm vậy... nhưng nếu viết thì chẳng thể rồi...

- Anh đẹp trai đấy chứ...Anh rất dễ mến nữa!

Anh ấy cười... đưa tay bắt chéo hai ngón, rồi làm 1 vài động tác... tôi hiẻu... anh ấy nói gì...

- Dậy em nói bằng tay đi..

Anh ấy ghi ra giấy: "Có những cách nói hay hơn cả bằng tay. Em hãy nói bằng mắt!"

Tôi kể cho anh ấy nghe, về khát khao được nhìn thấy những mùa đông, anh ấy nói, nhìn thấy điều ấy trong mắt tôi mỗi ngày....

- Liệu em có sống được đến mùa đông không?

Anh ấy cười, chỉ vào mắt anh ấy....Trong đấy, tôi thấy một câu trả lời: "chắc chắn rồi!"

- Liệu anh có phải người đàn ông cuối cùng của em ko nhỉ?

Anh ấy dơ 2 ngón tay trỏ, ghép vào nhau... và cười... rồi lắc đầu.

- Anh ko biết hả?

Lại chỉ vào mắt, mắt anh ấy nói với tôi rằng: "Anh biết chứ!"

Tôi cười và ngủ lúc nào ko hay biết....

Chị y tá, và bác sĩ, ít khi tham gia những câu chuyện của chúng tôi, họ có những vấn đề chuyên môn để điều trị cho tôi, và luôn xuất hiện với một nụ cười, kiêm tiêm và thuốc....

Ba trở về khi ngày hôm sau tôi 20.... Khát khao mùa đông năm sau bỗng chốc trở nên xa vời...

Tôi chợt nhận ra rằng, cả tuần nay dù đau đớn tôi cũng ko hề nghĩ đến cái chết nữa... tôi vẫn sống như là tôi sẽ sống và sẽ khỏi bệnh vậy... Cái việc miệt mài học cách nói bằng mắt....đã khiến tôi quên bệnh tật của mình...

Tôi sinh vào mùa hè... tôi sẽ tìm đến mùa đông... và sống trong cái giá buốt cùng cực ấy.... để được hạnh phúc... có phải ko? Những cô gái mùa hè, khát khao mùa đông về... Những cô gái mùa hè... mang nắng vào đông nhé....

12h đêm.... đêm tôi 20 tuổi... Mọi người ngồi xung quanh xe đẩy của tôi... Có bác sĩ.... có chị y tá... có ba rất hiền hoà.... và có anh rất đẹp.... nhưng... mẹ... người đàn bà đến muộn... Mẹ cười và... ôm tôi rất chặt...

Có tiếng nói nào đó: "Đừng nhắm mắt, hãy mở mắt để nói chuyện đi nào. Ngôn nữ tuyệt với nhất, là ngôn ngữ của tâm hồn, và mắt là nơi... tâm hồn nói! Đừng nhắm mắt.... Hãy mở mắt ra... nói rằng.... em sẽ sống đến tận mùa đông...."

C.Lẽ ra anh nên trả cho em.... nhiều hơn!

Tặng những ai có sở thích "đi đá phò"

Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

Nhưng...

lý do...của nó lại là...

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...

5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là nhữngkhách haàn khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...

Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....

Nó sẽ.... từ bỏ!

Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....

Nhưng...

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????

Ai????

Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....

Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....

Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!

Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....

Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....

Một năm trôi qua...

Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....

Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....

Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....

- Chúc em sinh nhật vui vẻ...

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...

Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....

Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....

Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...

- Sao anh lại thích em?

- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... h3he... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....

- Tại sao vậy?

- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ....

Nó cười.... hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...

Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?

Nhưng mặc kệ!

Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?

Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????

Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....

Nó nhoè mắt, cay lòng:

- Anh tốt với em quá!

Anh cười:

- Anh ko tốt đâu...

- ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...

...................

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....

Tấm ga giường....

Một người đàn ông...

Chiếc chăn mong manh....

Ánh đèn đỏ..

Mùi mồ hôi nồng nàn...

Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp....

Đã từ bao giờ xa vời với nó...

Nay lại trở về....

Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....

Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...

Nó cười:

- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

Anh lạnh lùng ko nói gì....

Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...

Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?

- Anh... anh...

- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....

- Anh.... anh...

- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....

- Anh...

- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!

Nó cười lớn....

Nó cười sằng sặc....

Nước mắt nó ào át tuôn trào...

Đôi môi ướt đẫm...

Nó cắn môi....

giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...

Nhặt...

Nhặt...

Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....

Anh ta quay đi... ko nhìn...

- Bố anh là ai?

- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!

- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!

Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....

- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?

- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

- Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?

ANh quay đi......

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....

Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"

... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....

- Cám ơn anh!

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....

Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......

Kiệt sức và đau đớn!

.................

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....

Một cái chết đau đớn và oan uổng!

.............

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....

...................

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....

Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....

....................

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...

Một cái tên như bao cái tên...

...................

Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....

..........................................

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"

Anh bàng hoàng....

Gọi điện thoại lại cho bạn!

- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!

Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...

Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...

" Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....

Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....

Nhưng có một điều anh sai....

Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....

Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "

...........................

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!

Một con đĩ!

Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

" Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."

Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm!

Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm....

D. Hạnh phúc ngắn

Hạnh phúc ngắn

Nỗi đau dài

Yêu mê mải

Ai vì ai...

Nước mắt lăn...

Dòng máu chặn...

Đời chát đắng..

Tôi là con gái. Nhưng....

Tôi ghét đàn bà, và ghét những ả con gái...

Sinh ra đã cái bản tính yêu mềm!

Bản chất sướt mướt và trài tim ẩm ướt!

Hừm...

Thật là vô dụng!

Rắt một lũ vô dụng!

Chúng nó chỉ biết khóc, khóc và khóc mà thôi....

Tôi tuyệt nhiên ghét bọn con gái!

Như vậy đấy...

Và tôi ghét cái cách chúng nó hẹn hò nhau ở shopping, xúng xính son phấn và túm tụm chuyện trò vô bổ....

Từ bé, tôi đã chỉ chơi vớI con trai thôi.... Chỉ con trai thôi.... Đơn giản vì vớI tôi, bọn con trai đơn giản và bạo lực!

Tôi yêu bạo lực!

Tôi thích đánh nhau!

Tôi ưa đổ máu!

......................

Bà mẹ nhìn đứa con gái của mình mà long ứa nước mắt, đôi hàng mi cong vút ướt đẫm nước và long trắng trở nên đỏ hoe lúc nào ko hay.... Bà xót xa biết mấy.... 15 tuổi rồi, sao con gái bà vẫn vậy... Liệu đây có phảI là một vòng tuần hoàn và sự lặp lạI của trò đời ngang trái.... Cái giá bắt buộc bà phảI trả vì sinh ra và nuôi lớn con mình mà để nó là đứa trẻ ko cha? Liệu có phảI vì thế mà.... Cái phần thiếu thốn trong con ngườI nó... đã bộc phát ra thành.... Nam tính???? Một ngườI phụ nữ già... tóc bạc trắng và dáng đi khó khăn mệt nhọc bởI lưng đã còng.... bước đến bên ngườI đàn bà đang khóc: "Đừng khóc nữa con!"

Hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng...

Không gian ấy, với 3 ngườI phụ nữ này...

Đằng sau những nếp nhăn dày của tuổi tác, đằng sau vẻ nhớn nhác ngông cuồng, đằng sau những dòng nước mắt tang thương...Là cả một nỗI đau vấn vương ám ảnh....

......................

- Mẹ ơi, ba con đâu?

- Ba đang ở xa con ạ!

- Bà ơi, ba con ở xa phảI ko?

- Uh

- Thế sao ba đi mãi chẳng về....

Đắng lắm!

Cứ mỗI lần đứa con gái bé bỏng 4 tuổh của tôi hỏI tôi và bà ngoạI nó câu đó, chúng tôi chỉ biết ngước nhìn nhau và trả lời một câu như nhau như thế... Tôi cảm giác tội lỗi vô cùng khi phải lừa dối một đứa trẻ.... Nhưng tôi ko còn câu trả lời nào khác cho đứa con của tôi....

Có những sự thật phải đựơc gói ghém muôn đời....

Nhưng cuộc đời nghiệt ngã và ngang trái lắm, mọi nỗI đau ko thể chỉ gói ghém bằng vỏ bọc yên bình, con gái tôi cũng lớn lên, nó ko chấp nhận những câu trả lờI của tôi và bà ngoạI nó nữa.... Nó ghét sự xúc xiểng của người đời dành cho một đứa trẻ ko cha, nó căm thù ánh nhìn của những kẻ hỏi về cha nó.... Bản năng thúc giục bản năng... Nó muốn tìm thấy câu trả lờI cho mình....

Cái sự va đập tàn nhẫn của tạo hoá, đã khiến cho cả 3 chúng tôi vấp ngã mà chẳng thể nào tìm ra cách đứng lên...

Tôi ko thể nói cho con tôi biết về cha nó... Như một sự nhục nhã muôn đời phải được gói ghém và chôn vùi....Tất cả chỉ là im lặng trả lời cho những câu hỏi của đứa trẻ 15 tuổI tội nghiệp....

Và thế là....

Con gái tôi...

Đa "rời xa" chúng tôi... rờI xa bà và mẹ nó.... rờI xa ko phải trong khoảng cách ở đời... mà rời xa vòng tay và rời xa ý nghĩ...

Nó thay đổi...

Ngông cuồng và ngão nghễ.... Chống đối và coi khinh....Tàn nhẫn và thô bạo... Giết chết hết cái phần nữ tính ngọt ngào mà mẹ và tôi đã trao cho nó....

Nó xé hết những chiếc váy xinh xắn... Thay vào đó là những chiếc quần bò rách nát.... Nó cắn xé mái tóc dài mượt mà, băngf những nhát kéo xót xa....

Nó... con gái tôi... đã ra đi như vậy đấy...

Tôi ôm mẹ mình và khóc.... Nhưng lạI thấy... nước mắt mẹ ướt áo tôi... 2 đôi vai gầy của 2 ngườI phụ nữ... dựa vào nhau... đau... hay là trái tim chảy máu???

...................

Bà à, con xin lỗi.... Con xin lỗI bà.... Con rất yêu bà, và con rất yêu mẹ... Nhưng giờ đây, con quỳ lạy thì đã quá muộn rồi... Nước mắt con dường như tắc nghẹn vì những sai lầm và tộI lỗi.... Con xin lỗi... bà ơi.... Bà có nghe thấy con nói gì ko bà..... Bà ơi, con xin bà... bà tỉnh dậy đi mà.... Bà ơi...

............

Những sự chịu đựng luôn đạt đến đỉnh điểm và có những giới hạn tận cùng....Lúc đó... mọi thứ... sẽ ... nổ tung!

Vào sinh nhật 18 tuổi của con gái tôi, mẹ tôi và tôi cố gắng những nỗ lực cuối cùng kéo nó về với gia đình, tránh xa bọn con trai và cái ý nghĩ khinh miệt đàn bà con gái của nó, tránh xa những lần đánh nhau mà sau đó là những hậu quả kéo dài...

Mẹ tôi dậy từ rất sớm, chuẩn bị sinh nhật cho cháu mình, một bữa cơm gia đình ấm cúng chỉ cò 3 người... Chúng tôi chờ đợI 1 tiếng cườI nơi con bé...

Nó ngủ dậy, ánh mắt nó đầy lửa, rồI nó bật cười... lấy tay gạt hết những gì mà mẹ tôi chuar bị xuống đất:

- Bà và mẹ muốn gì đây? Sinh nhật ư? Sinh nhật 18 của cái gì vậy? Một cái mốc đánh dấu rằng mày đã 18 năm ko cha à?

Mẹ tôi bỗng nhiên gục ngã... có lẽ tuổI già đã đánh gục bà bằng tiếng nói của đứa cháu mà bà yêu thương nhất....

Mẹ tôi ngất đi...

Và.. bất tỉnh...

Con gái tôi bỗng nhiên sững lại... nó chết đứng... ko di chuyển... nhìn tôi cố gắng gào khóc và lay bà dậy....

Bệnh viện với những tiếng kêu cứu.... Dòng lệ nhoà đi khi tôi hoảng loạn... giờ đây.. tôi chỉ còn một mình... tôi hoang mang với nỗi sợ hãi mất đi mẹ mình... người phụ nữ đã bên tôi cả cuộc đời và đau thay tôi một nỗI đau lầm lỡ....

Con gái tôi chạy theo xe đẩy đưa bà nó vào phòng cấp cứu... lần đầu tiên trong đời... tôi thấy nước mắt nó rơi... lần đầu tiên trong đời... tôi thấy con tôi gào khóc....

Còn nước mắt tôi... âm thầm chảy vào trong...

............................

Vậy là con đã giết chết bà con như thế đấy.... Bà đã ra đi vì đột quỵ hay vì những lờI nói cay độc của con... Giờ đây con chỉ biết ở bên mộ bà mà khóc... Con nhớ bà... Bà ơi... con xin lỗi.... Con rất yêu bà và con chưa bao giờ có cơ hộI được nói điều đó ra... thì bà đã rờI xa con mãi mãi....

18 tuổi và bước ngoặt cuộc đời, tôi nhận ra thong điệp mà bà gửi cho tôi, tôi phải làm người và nâng đỡ mẹ tôi, bởi mẹ tôi yếu đuối.... Bà ra đi ko để lại cho tôi một câu trả lời về cha... mà chỉ để lạI cho tôi một người mẹ và nhắc nhở tôi rằng đừng bao giờ nên để mất....

Từ sau khi bà mất... mẹ tôi trở nên lặng lẽ và im lặng... Bà u uất đến đáng thương... Bà thường nép mình trong 4 bức tường mỗi khi đi làm về và chẳng nói gì với tôi cả...

U ám phủ rêu trong căn nhà chỉ có 2 mẹ con...

Tôi trở nên bất lực vớI chính mình....

Nhưng...

Có một ngườI luôn bên tôi.. thúc đẩy tôi cố gắng và nhắc nhở tôi vượt qua...

Anh như là một thiên thần... mạnh mẽ và dang đôi cánh trắng bao bọc tôi khi tôi trở về vớI bản chất thật của chính mình... một đứa con gái yếu mềm ko nanh vuốt....

Những chiều tan học về anh đều đợI tôi ở cổng trường.... Trường đạI học vớI những môn học nhàm chán, tiếng ngáp dài xen lẫn bài giảng vô vị... là những nỗI đợI chờ mong mỏI đến lúc về.... để được gặp anh... Mong manh sau những buổI chiều của 2 chúng tôi là mẹ và 4 bức tường dầy...

Cuộc sống sẽ thế nào nếu ko có anh? PhảI chăng chỉ còn bong đêm u tốI và địa ngịc - cánh cửa mở...

Anh dậy cho tôi cách làm một ngườI con gái... rằng một đứa con gái phảI biết nấu ăn và thu vén gia đình... phảI dịu dàng và mang tình thương yêu chia đều cho mọI thứ...

Tôi thích thú khi nhìn anh dậy tôi nấu ăn.... Tôi vụng về và ko hề khéo léo được như anh...

Tôi tự hỏI sao mà anh giỏI thế...

Con trai hiếm hoi có một ngườI đảm đang như vậy...

MỗI khi đứng trước câu hỏI đó cuar tôi, anh thường lung túng, có vẻ hơi ngượng, mặt đỏ bừng nhìn rát dễ thương...

Nhưng tạo hoá luôn tạo ra cho chúng ta những con đường ko bằng phẳng... và cái mà ta tưởng là như thế này... hoá ra lạI là như thế kia...

Năm tôi 19 tuổI, 1 năm sau khi bà tôi mất, tôi nói anh, tôi muốn anh đi gặp bà... Nhưng anh từ chối... RồI vì sự năngf nặc năn nỉ của tôi.... Anh cũng nhận lời....Đường ra mộ bằng phẳng như nõi long tôi lắng dịu.... Cái sự thắc mắc về cha trở nên trắng xoá bởI tôi đã tim thấy ngườI đàn ông của đờI mình... Quá khứ à? Hãy quên nó đi... Sau này, tôi sẽ lấy anh và chắc chắn sẽ sinh ra những đứa con "Có cha" ... những đứa con của tôi và anh sau này... chắc hẳn sẽ ko như mẹ của nó.... BởI chúng sẽ có một ngườI mẹ đảm đang như anh đã dậy tôi đảm đang, một ngườI cha quan tâm và dịu dàng như khi anh quan tâm tôi vậy...

Bà à, bà thấy ko... Con ... đang hạnh phúc!

Sau ngày ra mộ bà... anh trở nên im lặng và trầm hơn... những câu chuyện cảu chúng tôi nhạt dần và anh dường như ko hề nói... Một buổI chiều, anh hẹn tôi, có vẻ ngập ngừng anh nói: "Anh vớI em chỉ là bạn thôi, anh mong em đừng hiểu lầm!"

Tôi thực sự ko hiểu cách quan tâm của những người bạn, tại sao anh chỉ chơi

...............................

Tôi lặng lẽ từ sau khi mẹ mất.... sợ tiếng nói và mọi thứ âm thanh... có thể gợi cho tôi nhớ về mẹ... Giờ đây tôi cũng cô đơn hơn trước... chỉ làm bạn vớI bốn bức tường và phố phường nơi công sở ..... Không khí gia đình nặng nề ấy kéo dài đã một năm nay... Tôi chỉ biết theo dõi con gái mình âm thầm thôi.... Tôi nhận thấy sự thay đổi của nó từng ngày.... Và long cũng vui trở lại... Nụ cười của con gái tôi đẹp biết bao.... Trong như mây vậy.... Nó kéo tôi đến vớI những bữa cơm gia đình do tự tay nó nấu.... đan khăn và tặng tôi vào mùa đông.... để tôi dần dần thấy mình có sức sống.... Bỗng nhiên 1 tuan nay, nó thu mình trong phòng.... Khóc nhiều và chẳng chịu ăn uống gì.... Nó nói tôi mặc nó... mặc dù tôi biết nó hẳn đang rất đau khổ....

Một tuần trôi qua vẫn ko thấy con gái tôi bước ra ngoài, vui vẻ và sôi nổi với thế giới mà tôi vẫn mường tượng là tràn ngập niềm vui của nó.... Tôi lặng lẽ bên cạnh con mình... và nói vớI nó rằng, tôi sẽ lắng nghe trong im lặng... hãy kể để thấy nhẹ nhàng hơn...

Lần đầu tiên trong đời con gái tôi dựa vào vai tôi khóc... Nó làm tôi nhớ về mẹ tôi... Khi tôi dựa vào vai mẹ khóc cũng như con tôi khóc lúc này....

Câu chuyện con tôi kể ra trong xót xa và sống muĩ cay, long tôi vỡ nát khóc oà.... MọI thứ như tan ra trước chân dung tàn tạ của 2 ngườI đàn bà.... Số phận lạI 1 lần nữa mang nỗI đau phủ dầy lên chúng tôi.... Cay đắng....

Con à, mẹ chỉ biết.... ôm con mà... khóc cùng con!

.......................

Anh ơi, con chúng ta đã lớn và đã biết yêu rồI, ở nơi xa xôi... anh có nhìn thấy con giờ đây lớn lên và ngày thay đổi....Mặc cho tuổI tác và nỗI đau ngày một dày trong em, dường như là em vẫn yêu anh, anh ạ.... Như là mặc định cho một quá trình.... thờI gian ko làm những thứ tình cảm sẵn có xê dịch!

Nhìn con trong nỗI đau hôm nay, em nhớ mẹ em! Em nhớ rằng em cũng lớn lên không cha.... Em nhớ rằng cha đã ra đi vì ông chẳng yêu mẹ,. dù bà yêu ông và hy sinh nhiều lắm.... ông ra đi khi em còn bé tý.... chỉ để lạI một câu nói đau long rằng ông ko yêu mẹ... Cha đi theo một ngườI đàn bà khác và làm tan nát cả một gia đình...

Còn anh, khi yêu anh, em ko nghĩ mình sẽ tàn nhẫn biến con em thành một đứa trẻ ko cha... Ngày anh ra đi, mưa nhiều lắm... làm tiếng khóc của em cũng nghẹn đắng vào long mưa... còn nước mưa đổ bộ vào tim em ướt sũng...

Giá như...

Đừng yêu thương và nhớ nhung!

...........................

Lắng nghe câu chuyện trong tiếng khóc của con gái mình, và thấy vị mặn của nước mắt chính tôi thấm vào đôi môi khô nẻ.... Tôi chợt nhớ tớI chồng tôi... một ký ức chôn dấu mà có lẽ cũng vì chính ký ức buồn đau ấy mà mẹ tôi đã ra đi sớm như vậy.... Tôi và anh yêu nhau từ những năm tôi học cấp 3....cướI nhau như là điều bình thường của một tình yêu đi vào quy luật.... nhưng nếu mọI việc chỉ đơn giản vậy... thì sẽ chẳng có mất mát và cũng chẳng hề tồn tạI những nỗI đau này...

Vào đúng ngày tôi sinh con.... Anh bỏ đi chỉ để lạI một lá thư dài....

Như những người phụ nữ sung sướng khi nhìn thấy đứa con đi ra từ mẹ... tôi mong chờ chồng tôi đến....

Nhưng chỉ là mẹ tôi... với nụ cười của bà: "Chồng con có việc đi công tác xa!"

Tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ h0e...Bà trốn tránh ánh nhìn thăm dò của tôi.... Nhưng rồI chồng tôi ko thể "đi công tác xa mãi!".... Một tuần sau khi sinh, tôi hỏi mẹ... và bắt mẹ phảI nói thật cho tôi.... Và cái tôi nhận được từ mẹ... là một bức thư dài....

Nếu chỉ đơn giản như bố tôi bỏ mẹ tôi ra đi vì ngườI đàn bà khác.... Hẳn tôi cũng như mẹ tôi, chẳng dấu con gái tôi làm gì....

Nhưng đau đớn thay... nỗI đau muôn đời tang cung bậc và nâng nhịp xót xa .... Trong bức thư chồng tôi để lại... là những dòng chữ ai oán nhất đờI mà tôi đọc được.... Chồng tôi đã lừa dối... Anh đã lừa dốI tôi suốt thờI trung học... và lừa dốI tôi ngay cả khi anh đã là bố rồi... MọI thứ trôi đi...

Anh đã yêu một người... ko phảI là tôi...

Và bây giờ.... ngườI ấy lập gia đình... thì anh bỏ đi.... Vì anh đau khổ....và vì anh ko thể sống trong lừa dốI mãi được nữa....

Nhưng...

Tại sao....

Anh ko nói cho tôi sớm hơn...

Tại sao...

Lại tạo ra vết thương và bỏ chạy....

TạI sao .... Ko nói vớI tôi rằng... anh yêu anh họ tôi cơ chứ....

Vì cái gì... ko cho tôi biết... sự thật về anh....

Thế đấy.... và giờ đây thì nỗi đau gặp lại nỗi đau.... Nỗi đau của 2 mẹ con tôi giống nhau...

Nhưng làm sao tôi nói với con tôi rằng... mẹ hiểu con à, vì mẹ đã từng trảI qua và vì bố con cũng là ngườI như thế....

Cái bí mật mà vì nó mẹ tôi và tôi đã phải rời xa thành phố mà chúng tôi đang sống, để rũ bỏ và quên đi mọi ký ức về anh.... để che dấu cả một nỗI đau... ko thể nào nói cho con tôi biết được... mẹ tôi đã chết vì đau đớn.... còn hơn để con gái tôi biết sự thật về cuộc bỏ trốn của cha mình.... Làm sao bà có thể ngờ rằng.... Cháu bà lạI một lần nữa.... vấp vào nỗI đau của mẹ nó từng qua....

Thực sự tôi chưa bao giờ tin... tin rằng chồng tôi như những gì anh nói trong thư... Ko tin nhưng ko thể nào ko hận..... Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ anh...Có ngườI nói rằng anh đã tự tử.... một thong tin mập mờ và chẳng mấy rõ ràng... 20 năm đã trôi qua và chỉ là ký ức chồng chéo lên nỗI đau.... Tôi đã sai ư? Con tôi đã sai ư? Chồng tôi đã sai ư? Hay là ai?

Xã hội này đã ko cho sự thật công khai, để che dấu bắt buộc phải làm người ta đau đớn... chỉ vì một sự thật trong bóng tối, mà nỗi đau này dẫm đạp lên niềm vui kia... để chẳng ai có thể còn vui được nữa...

Hạnh phúc đắt giá thế sao? Đời dậy tôi rằng.... hạnh phúc ngắn lắm.... Mẹ tôi... ngắn bên cha tôi, tôi ngắn bên chồng tôi.... Con tôi... ngắn ngủi hạnh phúc bên người đó...

Ai sẽ là người lau giọt nứớc mắt cuộc đời chúng tôi....

..................................

Mẹ đã khóc cùng tôi như vậy đấy...

Sự thật về cha đến khi nào tôi mớI được biết đây?

NỗI đau của tôi bao giờ mớI trôi vào quên lãng!

Uhmmm....

Tôi là con gái!

Tôi đã đổ máu trong tim và tôi đã rất đau trong óc!

Tôi chẳng ghét ai!

Tôi chỉ hận...

Tạo hoá trớ trêu...

Tạo nên những cuộc đờI ngang trái!

Ai sẽ là ngườI xoá dấu vết nỗI đau cuộc đời tôi....Tất cả đều thật ngắn quá đỗi

Mộ bà tôi những ngày tháng 4 về.... Gió lay... mẹ và tôi ngồI đây.... Nhìn theo chiều gió xoáy.... Nhớ bà.... Và chúng tôi.... 3 người... cùng nhau kể chuyện... về.... nỗi đau xa vời...Hạnh phúc ngắn ngủi...Ngắn với cuộc đời tất cả chúng tôi!.... Bởi... chỉ là 1 thoáng thôi....yên ả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro