truyen ngan hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình muộn

Tôi gặp nàng trong một buổi cùng dự tiệc cưới. Nàng ngồi ở bàn đối diện và tình cờ với một vẻ dịu dàng nàng ngước mắt nhìn tôi. Một sự xốn xang bất chợt trong tôi và có lẽ một sự ngỡ ngàng trong nàng đã kéo hai chúng tôi nán lại chờ nhau hôm đó.

Và rồi nàng nhận lời trao đổi điện thoại với tôi sau khi cho tôi số điện thoại nhà riêng của nàng. Nàng sống gần như một mình với cậu con trai 6 tuổi,bởi chồng nàng là một nhà ngoại giao luôn đi công tác nước ngoài. Hôm tôi đến thăm nàng thì cậu con trai đã về chơi bên nội.

Nàng đón tôi với sự dè dặt của người phụ nữ ít quan hệ với bạn khác giới. Chúng tôi chỉ loanh quanh bàn luận về chuyện phim ảnh, tệ nạn xã hội... Nàng trong lúc tiếp tôi đã ý tứ mở toang cửa sổ, tránh những cái nhìn thẳng của tôi và luôn tìm cách lái câu chuyện sang các chủ đề vô thưởng vô phạt. Tôi đã bị nàng chinh phục bởi sự kiều diễm và sự tinh tế ấy. Tôi hẹn nàng sẽ thường xuyên đến thăm nếu nàng không phản đối. Nàng im lặng và ngước mắt nhìn tôi nói khẽ: "Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều... điều đó sẽ không có lợi cho em và anh...".

Tôi tôn trọng nàng bởi vì chúng tôi đều đã có gia đình và đều hiểu rằng nếu gần nhau nhiều chắc sẽ khó kìm giữ những tình cảm mới nảy sinh mà hai chúng tôi đều mường tựơng tới. Thời gian trôi nhanh, đã gần mấy tháng nay tôi không gặp lại nàng. Mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn hỏi thăm nàng qua điện thoại. Hôm nay tình cờ lại gặp nàng ở bãi biển Cửa Lò.

Nàng đi cùng chồng và cậu con trai. Chồng nàng là một người đàn ông khá đạo mạo và lịch thiệp. Tôi chào họ rồi vội vàng lao xuống biển tắm để lại đằng sau đôi mắt ngơ ngác của nàng... Tối hôm đó nàng đi dạo một mình trên bãi biển. Tôi nhìn thấy nàng có vẻ buồn và cô độc. Tuy vậy tôi vẫn không dám xuất hiện vì sợ làm nàng buồn thêm... Thời gian trôi mau. Chúng tôi ít gặp lại nhau và cũng ít gọi điện cho nhau.

Và như không tin vào mắt mình nữa khi tình cờ một hôm tôi thấy trên vô tuyến xuất hiện tin buồn ...Vào hồi ...giờ...ngày .... Bà.....đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo... lễ viếng vào hồi...ngày ...tháng năm.. Tôi vội gọi điện đến số máy của nàng để khẳng định đó không phải là nàng. Nhưng ở đầu dây kia chỉ có tiếng tút dài vô vọng...

Rồi tôi dự đám tang của nàng và hôm đó thật ngac nhiên ông chồng của nàng đã đưa cho tôi một bức thư. Tôi run rẩy mở ra xem và tim tôi như thót lại khi đọc dòng đầu nàng viết "anh yêu của em..." Trong thư nàng nói rất nhiều về cuộc sống nhưng có lẽ cái đọng lại trong tôi lại là quan điểm của nàng về tình yêu. Nàng nói người đàn bà khi biết yêu thực sự thì cũng là lúc chẳng còn cơ hội để đón nhận nó nữa. Bởi lễ giáo, bởi văn hoá, bởi quan hệ xã hội.... hay bởi chính chúng ta chưa hiểu gì về tình yêu...?

Ngày nay, người ta yêu vội vàng, chớp nhoáng nhưng có bao giờ tự hỏi đó có phải tình yêu hay không. Tôi chưa hề được cầm tay nàng nhưng đến bây giờ tôi vấn nghĩ nàng chính là tình yêu của tôi.

Lời hứa

Dù đã thấy nhau trên webcam nhiều lần, song Miên không thể không lúng túng khi lần đầu gặp Bent. Trong webcam anh trông trẻ hơn bên ngoài. Khi đối diện, nhìn những nếp nhăn nhỏ trên trán, Miên đoán chừng anh cũng phải lớn hơn mình đến chục tuổi.

"Sao anh đến mà không báo, làm em không kịp mua hoa?", "Anh muốn dành cho em một ngạc nhiên bất ngờ. Vậy mà em vẫn biết". Bent cười, ôm choàng lấy Miên... Miên lúng túng bởi thấy mọi người đang quay lại nhìn mình. Đây là sân bay một thành phố nhỏ, rất nhiều người quen... Mà mình có giữ ý thái quá chăng, đây đâu phải một người lạ. Con người này và mình đã hiểu nhau từng li từng tí hơn một năm nay rồi.

Tự nhủ mình thế nên khi taxi đi được ba phần tư con đường từ sân bay vào thành phố thì Miên đã xua được gần hết cảm giác ngại ngùng. Miên nhớ lại lời cô bạn tham mưu: "Tất cả những ai quen nhau trên mạng khi lần đầu gặp gỡ đều cảm thấy một chút thất vọng. Ai vượt qua được cảm giác ban đầu đó thì còn, mà không được, thì coi như tiêu luôn". Liếc nhìn Bent, Miên thấy sau phút nồng hậu ban đầu, giờ anh cũng đang ngồi im, đôi mắt xanh lơ bối rối. Biết đâu chừng anh ấy cũng đang thất vọng... Bỗng cảm giác thân quen từ hơn ba trăm bức email chợt tràn ngập trong Miên, cô rụt rè đưa tay cầm lấy tay Bent... Anh quay lại, mỉm cười thật hiền, thế là phút lóng ngóng ban đầu đã qua đi.

Xe dừng trước khách sạn, Bent nhìn Miên, ngạc nhiên. Như đã nói trong email, anh tính sẽ ở lại nhà Miên. Trong không gian mạng anh đã đánh thức Miên dậy mỗi buổi sáng, uống cà phê với cô, đưa cô đến sở làm. Buổi tối Miên nấu cơm đợi anh về, anh vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon... Ăn xong anh còn làm việc thêm ba tiếng đồng hồ trên máy tính, đêm nào Miên cũng phải nhắc anh đi ngủ sớm.

Vậy mà bây giờ Miên đưa anh đến một khách sạn! Miên lúng túng giải thích: Ở đây không giống trên mạng. Muốn được ở chung một nhà thì còn phải qua nhiều công đoạn lắm.

***

Khách sạn Hoa Tím nằm bên sông, nhỏ xinh và sạch sẽ, xây dựng đơn giản nhưng đẹp nhờ cảnh thiên nhiên bao quanh. Chọn khách sạn này, Miên đã hỏi thăm thông tin từ nhiều bạn bè trong ngành du lịch. Theo lời các bạn Miên, khách sạn này trông có vẻ giống một nơi ở ẩn, không có tiếng gõ cửa lúc đêm khuya. Trong lúc chờ Bent lên phòng cất hành lý và tắm, Miên đọc lại thực đơn để đặt bữa tối. "Theo em thì chị đừng gọi món vả chua. Sợ người nước ngoài chưa quen bụng với đồ ăn lên men của xứ mình". Cô gái ở khách sạn e dè đề nghị. Miên nghĩ cô ta có lý, nhưng món ăn này cô đã nhiều lần tả với Bent trong những bữa ăn chung trên mạng. Anh vẫn thường hỏi mỗi khi ngồi vào bàn ăn tưởng tượng giữa hai người. Vậy hôm nay cũng nên để anh nếm thử một chút, Miên tự nhủ, mình sẽ cẩn thận bảo anh ăn ít thôi.

Bữa ăn tối tuyệt vời. Một dĩa nhạc Schubert nhẹ nhàng tha thiết. Bàn ăn đặt bên cửa sổ. Xa xa là nhịp cầu lấp lánh đèn soi bóng trên sông. Bent ăn ngon miệng, anh đánh sạch cả dĩa vả chua. Đúng là bên ngoài trông anh hơi thô, bụng đã hơi mập, không lung linh như trong trí tưởng tượng của Miên. Nhưng cái quan trọng là mình phải biết mình muốn gì!

Ba mươi sáu tuổi, Miên không còn trẻ. Cuộc hôn nhân đầu đời đổ vỡ làm cô trở thành lầm lì khép kín hơn mười năm. Hơn mười năm sau khi chia tay Tuấn, Miên không quen thân được với một người đàn ông nào, chỉ vì luôn bị ám ảnh: họ lại sắp nói dối, sắp nói dối...

Sau này, khi công tác ở bộ phận đối ngoại có lần Miên nghe một khách nước ngoài than vãn: "Ở đây thật lạ, đôi khi chỉ một chuyện đơn giản, lý do đi trễ chẳng hạn người ta cũng không chịu nói thật". Ấn tượng về Tuấn bỗng quay lại, Miên bất giác lạnh người. Mười năm trước, điện thoại di động chưa phổ biến như bây giờ. Lần nào cô đi công tác, Tuấn cũng gọi điện cho cô mỗi đêm. "Anh đang ở đâu?". "Ở nhà, xem tivi, nhớ em lắm!". Miên xuýt xoa khuyên chồng đi ngủ sớm... Một hôm tình cờ nghe lọt vào trong điện thoại một âm thanh lạ, cô tò mò kiểm tra tổng đài, phát hiện ra số điện từ đó Tuấn gọi là số điện của một hộp đêm... Lúc đó, cô lạnh da gà, mỗi chân lông đều sởn ốc.

Từ đó Miên thận trọng, thận trọng thái quá đến nỗi chẳng tìm được cho mình một người đàn ông nào khác. "Muốn có tình yêu thì phải mở lòng ra chứ" - Bạn gái khuyên. Họ giới thiệu Bent. "Anh ấy là người tốt. Những người Việt qua bên đó công tác đều được Bent giúp đỡ. Thật thà như đếm và dễ tính vô cùng". Mấy dòng lý lịch trích ngang đó làm Miên tạm yên tâm. Khoảng cách xa làm Miên không bị ám ảnh bởi nỗi sợ đàn ông, rồi sự cô đơn làm cho trò chơi lứa đôi trên mạng dần dần trở nên một nửa cuộc sống.

Bây giờ Bent ngồi đây. Miên bắt đầu thôi không nhìn thấy cái bụng đã hơi mập, mái tóc bắt đầu thưa và những nếp nhăn nhỏ trên trán. Bây giờ cô thấy ánh mắt anh cởi mở, miệng cười thân thiện, những câu nói đùa hóm hỉnh thật dễ thương, đúng là hình ảnh đã thấy qua những bức thư. Những bức thư luôn kết thúc bằng dòng chữ ấm áp: "Lots of love from Bent" rồi "Lots of kisses from Bent "- rất nhiều tình yêu và cái hôn từ Bent.

"Anh muốn đến thăm nhà em, nơi anh đã đến nhiều lần lắm rồi". Bent bảo. Miên do dự. Bây giờ trời đã tối. Hàng xóm sẽ nghĩ sao khi thấy cô đột ngột xuất hiện với một ông Tây cao lêu đêu.

"Để mai đi anh", Miên hẹn. Miên đưa Bent đến một quán cà phê nhạc để anh có thể nghe Beethoven và uống một ly Brandy như anh vẫn thường miêu tả về những buổi tối một mình. Một nghệ sĩ vĩ cầm đang chơi nhạc cạnh cái lò sưởi cũ hắt lên một thứ ánh sáng ấm áp. Khi nghe hết bài Sonate moonlight, Bent đặt tay lên vai Miên, rồi cánh tay anh quàng quanh vai cô.

Họ chưa dám nói gì về tương lai, bởi cả hai đều cảm thấy trước hết phải làm sao cho những gì trong không gian mạng bước ra ngoài cuộc đời. Họ tiếp tục câu chuyện thường nói: những món ăn, thời tiết, những bộ phim rồi những dự tính cho tương lai, những kỷ niệm trong quãng đời quá khứ...

Miên bất giác bật ra một câu từ đâu đó sâu trong tâm tưởng: "Em chỉ mong lúc nào anh cũng nói thật với em về mọi chuyện". Bent mỉm cười: "Tất nhiên. Nói dối là một tội trọng, anh sẽ không bao giờ hạ mình làm chuyện đó".

***

Một tuần sau Bent đi. Miên hỏi cảm tưởng, Bent cười: "More than I can dream" - Còn hơn những gì anh có thể mơ. Anh ôm Miên thật chặt khi chia tay, lần này Miên không còn thấy ngượng ngùng nữa. "Anh sẽ quay lại chứ?". "Tất nhiên" Anh cúi xuống hôn từ biệt. Miên vòng hai tay quanh người anh siết chặt, cái bụng hơi cồm cộm của anh chạm vào dưới ngực, một cảm giác ngộ nghĩnh và thân thương. Bent chỉ vắng có hai hôm đi đường, sau đó lại trở về ngay với Miên... trên mạng. Những bức thư lại tiếp tục. Bây giờ hơi khác đi, những bức thư kết thúc bằng "Warmest hugs from Bent" - Bent ôm hôn thắm thiết. Sao thế, Miên cười thầm, bây giờ anh đã nhiễm ngôn ngữ chính trị rồi chắc?

Bốn tháng sau, đột nhiên Bent gửi mail hỏi Miên về giá đất, giá nhà. "Anh định sống ở đây sao?", "Tại sao không? Đi đi về về giữa hai châu lục, đó là cuộc sống mà ở đây nhiều người mơ ước". Một tháng trời, Miên đi hỏi rồi mail cho Bent cả một danh sách giá cả đủ loại đất từ mặt tiền đường phố đến đất rẻo ở ven sông.

Bent thì miệt mài làm việc. Bây giờ anh làm việc đến mười ba giờ một ngày, nhiều đêm ngủ gật bên máy tính. Kể với Miên, Miên xót cả ruột. Miên chẳng biết làm gì để giúp anh ngoài những lời chăm sóc. Nhớ ăn nhiều trái cây, ăn nhiều cá, nhớ cẩn thận khi lái xe trên đường. Thư của anh thưa hơn trước. Hai hôm một bức, rồi ba bốn hôm. Chỉ vì muốn có một chỗ ở đẹp mà anh phải hy sinh nhiều thế... Mỗi lần mở hộp thư không thấy Bent, Miên buồn hẫng cả người. "Bent, không cần phải vất vả thế, mình có thể ở trong căn nhà nhỏ của em mà!". Nhưng Bent bảo: "My dear do not be sad, we have to see what the future has in mind for us" - Đừng buồn em ạ, hãy chờ xem tương lai... Vậy là Miên lại thấy tin tưởng, lại vui...

***

Rồi tháng chín đến, mùa du lịch bắt đầu và bỗng nhiên đèn nickname của Bent tắt hẳn trên mạng. Trước đó Bent đã nói với Miên dự định tháng chín này về Huế. Hay là anh đã lên đường? Nhưng sao anh không nói gì với Miên? Anh muốn dành một ngạc nhiên bất ngờ?

Lòng Miên tưng bừng vui, cô lau dọn căn nhà nhỏ, mua thức ăn chất đầy tủ lạnh rồi dạo phố sắm cho mình vài bộ cánh mới. Lần này không phải quá e dè nữa, có thể để Bent về đây ăn cơm với mình, anh có vẻ thích hợp với cơm Á Đông, món vả chua anh còn xơi được cả dĩa nữa là.

Chuông điện thoại reo. Miên cầm máy, chắc chắn là Bent, ai có thể gọi vào giờ khuya khoắt như thế này.

"Cám ơn chị...", đó là tiếng bà chủ miếng đất - một trong những miếng đất mà Miên đã đi hỏi cách đây mấy tháng. "Tôi đã bán được miếng đất nặng vía cho ông Tây đó rồi, muốn gặp chị để gửi chút hoa hồng...".

Sao có thể như vậy được? Vậy là Bent đã về, nhưng đang ở đâu?

Miên gọi điện đến khách sạn Hoa Tím. Liên tục nghe trả lời: "Ông Bent Johnson có ở đây, nhưng ông ấy đi chưa về". Một cuốc taxi đến khách sạn, Miên được cô gái ở quầy tiếp tân mời ngồi chờ. Một tiếng, hai tiếng. Đây là lần đầu Miên ngồi đây vào buổi tối. Trông vẻ căng thẳng của Miên, cô gái làm ở khách sạn đến ngồi cạnh cô, bắt chuyện.

Miên nhìn kỹ cô gái: Đây chính là cô gái lần trước đã góp ý về món vả chua... Hôm ấy thu mình trong chiếc áo dày cộp trông cô có vẻ chất phác, nhưng giờ này với chiếc áo hai dây mềm mại trông cô thật sexy với khuôn mặt tuổi hai mươi và khóe môi đầy nhục cảm. Nghe Miên bảo là cùng làm việc với Bent, cô tâm sự:

"Chị làm việc được với Bent thật giỏi... Chưa thấy ai kỹ tính như anh ấy. Khiếp, mua có miếng đất nhỏ tẹo mà cũng hỏi lui hỏi tới giá cả, thuê phiên dịch đọc giấy tờ, lại còn bảo đã tham khảo nhiều nguồn tin... Em bực mình, dọa bỏ luôn, ảnh mới chịu dứt khoát ký giấy".

Mười ngày sau Bent làm đám cưới với cô dâu nhỏ hơn chú rể hơn ba mươi tuổi. Miên cũng nhận được thiếp mời. Dù vẫn còn khản giọng, sưng mắt, trán còn chưa hết mùi dầu gió, Miên cũng mặc chiếc áo đầm mới mua đi dự tiệc. Dù sao đi nữa, cũng đến để chúc mừng Bent quả thực đã được "nhiều hơn mơ ước", bởi dù sao, anh đã giữ lời, anh không hề nói dối khi bảo Miên: "Hãy chờ xem tương lai...".

Ngoại tình

Câu "Hôn nhân là những giây phút cuối cùng của tình yêu và những giây phút đầu tiên của trách nhiệm" của anh cứ vẩn vơ trong đầu tôi suốt cả tuần trăng mật. Chồng tôi và tôi đều thấy câu này hay hay khi mở món quà cưới của anh. Chồng tôi thu vào băng đĩa cho bà con bạn bè xem. Đọc thì hiểu như thế đấy nhưng tôi vẫn không đồng ý với anh lễ kết hôn là sự kết thúc của tình yêu. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy cái đắm đuối mê muội, cái nhớ nhung mong đợi, cái âu lo hụt hẫng và cái thiếu thốn vô cùng tận của khát khao vân vân và vân vân của tôi và chồng tôi sau đám cưới cho anh thấy.

Tôi đi làm việc trở lại và gặp anh. Từ lâu tôi biết anh suy nghĩ rất chính chắn và sâu sắc. Điều gì anh nói chưa biết có hợp lí hay không nhưng chỉ nghe lời lẽ chững chạc và văn hoa của anh là đã thấy hay rồi.

- Em rất thích câu đó của anh nhưng phải giải thích như thế nào chứ chỉ đơn giản như thế thì em không đồng ý.

- Em hiểu như thế nào thì nó sẽ là như thế ấy.

- Là sao?

Tôi phát tức vì cái lặng thinh của anh và thế là tôi phải suy nghĩ để xem ý của câu này có đúng như những gì mà anh thường nói với tôi không. Anh thường nói với tôi rằng: Hôn nhân là một khế ước của cái tôi. Khi tuyên bố hôn nhân là cái tôi khẳng định cái mà mình được sở hữu. Có nghĩa là khẳng định chồng tôi là của tôi và tôi là của chồng tôi. Sự khẳng định này như là một sự ràng buộc bất di bất dịch của cái tôi. Và loài người kì lạ lắm. Khi chưa được sở hữu thì tìm mọi cách để chiếm hữu. Nhưng khi được sở hữu rồi thì không còn biết quí trọng và giữ gìn nữa. Tôi nói những điều tôi nghĩ với anh. Anh nói:

- Em thông minh đấy!

- Anh cho rằng khi cứ ao ước muốn được chiếm hữu, cứ lo sợ không thuộc về mình thì chính lúc đó mới là tình yêu chứ gì?

Anh gật đầu. Tôi nói tiếp:

- Nhưng đó là quan điểm của anh. Còn em thì không như thế. Em thấy trong em càng ngày càng mê chồng em hơn!

- Thế thì tốt! Và ai cũng như em hết thì thế gian này không còn ai ngoại tình nữa!

Tôi cong môi tỏ vẻ bất đồng quan điểm với anh. Tôi biết tôi tranh luận không lại anh nhưng lúc nào cuối cùng anh cũng nhường nhịn để cho tôi thắng. Thế nên, lần này tôi muốn ngưng tranh luận ngay câu hạ nốc ao của anh. Bởi tôi bỗng dưng cảm thấy anh bị thiệt thòi một điều gì đó về tôi. Tôi chuyển ý:

- Em ghét nhất người phụ nữ ngoại tình! Phụ nữ mà ngoại tình là lẳng lơ vô trách nhiệm, phản bội và xúc phạm chồng mình.

- Em ghét đến thế cơ à?

- Em ghét từ nhỏ!

Tôi tiếp tục công kích nguyền rủa trong lúc anh chỉ lắng nghe chia sẻ nỗi bức xúc về chuyện phụ nữ ngoại tình của một người mới kết hôn đang đầy tràn hạnh phúc như tôi.

Một năm sau tôi sinh con gái đầu lòng và cũng là lúc chồng tôi được thăng chức trưởng phòng. Mọi người trong cơ quan chúc mừng tôi hạnh phúc nhưng chẳng hiểu vì sao lòng tôi bỗng tràn dâng một nỗi buồn. Nỗi buồn bắt nguồn từ khi tôi có bầu được vài tháng. Tôi bị hành hạ bởi thai nghén thế mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Quan tâm lớn nhất của chồng tôi lúc bấy giờ là cái chức trưởng phòng này.

Đến tối, khi chồng tôi vừa về tới nhà, tôi nói:

- Cơ quan em gởi lời chúc mừng anh được lên chức trưởng phòng!

Chồng tôi gật đầu tự mãn và lấy một cục tiền trong cặp mở két bỏ vào.

- Ủa! Anh nhớ là anh bỏ trong két ba cọc tiền bằng nhau mà sao cọc này ít hơn?

- Vậy chứ ai lấy?

Tôi bực bội. Chồng tôi lúc nào cũng giọng điệu ấy. Ổng đâu có biết có những buổi sáng tôi phải nhịn đói đi làm vì sợ cọc tiền bị vơi.

- Anh nói thế thôi chứ em muốn tiêu xài gì thì cứ lấy. Anh chỉ muốn dành dụm thật nhiều để lo cho hai mẹ con em chứ lo cho ai!

Tôi lặng thinh bởi tôi biết chồng tôi nói thì hay lắm nhưng bản chất lại khác. Ổng quý trọng tiền bạc hơn tình cảm. Có lần bị đụng xe, tôi nằm ngã sõng soài giữa đường ê ẩm cả bào thai. Nhiều người đi đường hoảng hốt đến đỡ tôi dậy. Tôi nhìn lại thì thấy chồng tôi đang xót xa bức rứt vì chiếc xe đời mới của ổng bị trầy xước. Thú thật những lúc như thế thì tôi chỉ biết lên cơ quan để tâm sự với anh. Bởi vì tôi biết anh quan tâm và chia sẻ với tôi.

Chồng tôi dẫn về nhà một số bạn bè và các cô gái trẻ biểu tôi đãi khách. Tôi thực sự đuối sức vì phải lo nấu nướng dọn dẹp. Thế mà đến khi lên mâm chiếu chồng tôi cũng chẳng mời tôi một tiếng. Xem như tôi là không xứng ngồi ngang hàng với các cô gái trẻ kia. Đã thế, chồng tôi còn tỏ ra tính gia trưởng quát tháo tôi trước mặt bạn bè. Tôi quá uất ức liền lẻn ra ngõ sau và chạy đến với anh. Tôi biết anh thuê nhà và ở một mình nên khi cửa vừa mở là tôi xà vào lòng anh và bật khóc. Bỗng nhiên lúc ấy trong tôi dâng lên một nỗi hằn học muốn trả thù chồng tôi xen lẫn cả nỗi hụt hẫng và khao khát muốn được che chở đùm bọc. Và..tôi ghì anh vào môi tôi. Tôi hôn anh một cách đắm đuối khiến anh cũng ngỡ ngàng. Thú thật, chẳng hiểu sao, nụ hôn làm cho tôi có cảm giác quá sức hưng phấn. Tôi đắm đuối da thịt, mê muội tơ tóc. Thân thể tôi run bần bật. Chẳng hiểu vì sao? Tôi đâu còn trong trắng gì! Nhưng có lẽ là cái cảm giác hoảng sợ của một kẻ vượt rào lễ giáo đạo đức, giẫm lên thuần phong mỹ tục, xúc phạm chồng mình và vi phạm lời thề nguyện kết hôn; một sự liều lĩnh vượt qua lòng tự trọng ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chẳng lẽ cái cảm giác ngoại tình lại mãnh liệt và thích thú như vậy sao? Hay là cái cảm giác cọ xát vào một thân thể khác lạ với thân thể của chồng mình? Tay chân tôi bủn rủn ngã quị vào người anh. Anh vội đỡ tôi dậy nhưng không còn kịp nữa nên cũng bị ngã theo xuống nền nhà. Và anh cũng không thể kềm chế được. Thế là tôi và anh đắm đuối mây mưa.

Tôi không hiểu nổi tôi bây giờ tại sao lại như thế. Trước đây có bao giờ tôi nghĩ tôi yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời đâu. Tôi chăn gối với hai người đàn ông nhưng với anh thì da thịt tôi bừng bừng khoái cảm còn với chồng tôi thì thật là khó chịu; Và tôi phải nghĩ đến anh, tưởng tượng chồng tôi là anh thì mới được. Hay là khi yêu người ta chỉ thấy cường độ tình yêu lúc ấy mà thôi? Tôi chẳng lý giải nổi nhưng bây giờ tôi thấy anh là tất cả và tôi có thể vượt qua tất cả để được bên anh.

Một hôm tôi thử lòng anh:

- Chồng em đêm qua nhậu nhẹt về "quậy" em dữ quá!

Tôi nghĩ anh sẽ sa sầm nét mặt. Nhưng không, anh chỉ lặng thinh và gật đầu.

- Bộ anh không ghen sao?

- Làm sao anh ghen được! Em đâu phải là của anh!

"Đúng vậy! Em đâu phải là của anh. Nhưng chính em lúc nào cũng muốn em là của anh nên em yêu anh." Tôi nghĩ vậy. Anh chẳng bao giờ ràng buộc tôi một điều gì; Chẳng bao giờ nói tôi phải thế này thế nọ như chồng tôi; Chẳng bao giờ trách móc hoặc gắn trách nhiệm gì cho tôi. Anh cũng chẳng bao giờ biểu tôi phải li dị chồng.

- Vậy mình sẽ tổ chức cưới. Em sẽ li dị chồng!

- Chuyện gì đến tất phải đến! Anh cũng mong mình nên sống sao cho đừng bất chấp tất cả như thế này.

- Để em! - Tôi quyết tâm - Em sẽ tìm cách cho ổng chán em mà li dị.

Suốt thời gian tôi yêu anh đến nay đã 6 tháng mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Tuy vậy, tôi luôn mặc cảm mình là người tội lỗi. Một nguời đàn bà mất tư cách đạo đức, lừa dối chồng con và vô trách nhiệm. Còn đói với anh, tôi cũng là người có lỗi. Anh đang thanh thản như thế mà tôi đã cuốn anh vào vòng xoáy tình cảm phức tạp bế tắc của tôi để đến bây giờ anh cũng yêu tôi say đắm mà trong lòng thì lúc nào cũng như đang lo lắng mọi việc sẽ vỡ tung toàn những điều không tốt đẹp trong một ngày.

Vừa về tới nhà nghe hàng xóm nói chồng tôi mới đưa con tôi đến bệnh viện. Tôi hoảng hốt chẳng hiểu con tôi bệnh gì mà khẩn cấp như vậy. Sau khi điện thoại cho chồng tôi xem con bị gì và đang ở bệnh viện nào, tôi liền phóng xe đi. Tôi không thể cầm được nước mắt khi biết con tôi ngất xỉu vì bị suy dinh dưỡng. Tôi nguyền rủa tôi vô trách nhiệm trong thời gian qua. Bỗng nhiên tôi đổ tội và căm tức cái tình yêu của tôi đang có.

Ngồi bên giường bệnh, con tôi hé mắt nhìn tôi mỉm cười một cách ngây thơ hiền lành rồi nói:

- Mẹ.. mẹ đừng bỏ con nghe mẹ!

Tim tôi như nhói đau. Lòng tôi quặn thắt. Chẳng hiểu sao con tôi lại nói như thế. Hay nó đã linh cảm ra điều gì? Cả người tôi toát mồ hôi hột. Tôi đúng là một người mẹ bất nhẫn đáng nguyền rủa. Mới mấy tháng tôi không để tâm đến nó mà đã như thế. Con tôi sẽ ra sao khi tôi và chồng tôi li dị. Tại sao phải để con gái tôi phải khổ lụy vì cái thứ tình nổi loạn của tôi. Chỉ nghĩ đến con gái tôi lớn lên trong thiếu thốn tình yêu thương, thiếu sự chăm sóc dạy dỗ, thiếu cả sự chở che của cha mẹ thì tôi bật khóc. Tôi khóc cho cái bản chất ích kỷ chỉ lo sống cho riêng mình của tôi. Tôi khóc cho chồng tôi đã quá vô tâm chẳng hay biết gì ngay cả chuyện tôi đã ngoại tình trong suốt một thời gian dài. Tôi mân mê bàn tay nhỏ xíu của con gái tôi và thủ thỉ vào tai nó: " Mẹ xin lỗi con! Mẹ đáng bị trừng phạt cả triệu lần..."

Chồng tôi vào thấy tôi khóc thì nói:

- Thôi em nên xin nghỉ việc để chăm sóc cho con. Lương em chẳng bao nhiêu mà thêm mệt. Lương lẹo của anh cũng dư sức cho mẹ con em thoải mái.

Tôi bỗng cảm nhận giữa tôi và chồng tôi có một mối lo chung. Một trách nhiệm gắn kết để lấp đầy tình yêu thương và dạy dỗ con gái của chúng tôi đến ngày khôn lớn.

Tôi đến cơ quan nộp hai lá đơn. Một đơn xin nghỉ phép hai tuần và một đơn sau khi hết phép thì xin nghỉ việc luôn. Ra khỏi cơ quan, tôi liền chạy xe đến nhà anh trong tâm trạng hụt hẫng xót xa. Tôi biết giờ này anh không khóa chốt cửa để chờ tôi.

Tôi lén lút và rón rén mở cửa như mọi lần để vào. Đó là tâm trạng của một kẻ ngọai tình nhưng chẳng hiểu sao nó làm cho tôi say đắm như một người ăn vụng thì ngon. Anh đang ngủ. Tôi ngắm nhìn nét mặt bình thản của anh mà thấy tội nghiệp. Anh cứ tưởng tôi đến là sẽ cuốn chặt vào anh và làm cuộc may mưa. Tôi để lá thư chia tay trên bàn rồi bỗng dưng hai hàng nước mắt tuôn trào. Tôi bụm miệng lại sợ tuôn ra tiếng thổn thức. Tôi gieo cho anh một trái tim nồng ấm rồi cũng chính tôi bóp nát trái tim anh. Anh đã quá sống thật với lòng mình để tôi cuốn hút vào một cuộc tình nghiệt ngã bế tắt. Thế mà anh vẫn thanh thản một cách can đảm chờ đợi ngày bị trừng phạt do chính tôi là kẻ đóng đinh. Tôi biết bây giờ anh yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng trước đây nên khi anh thức dậy đọc thư thì sẽ rất ngạc nhiên và đau đớn. Ước gì xưa kia trời đất cho tôi gặp anh trước chồng tôi. Và ước gì trước đây chồng tôi phát hiện ra tôi ngoại tình thì tốt quá. Mọi chuyện sẽ an bài. Có khi bây giờ tôi và anh đã sống chung với nhau rồi.

Tôi phóng xe về nhà và chạy ập vào phòng, buông mình úp mặt vào gối, khóc. Chồng tôi mở cửa phòng thấy mặt mày tôi như thế, hỏi:

- Sao thế?

- ...

- Sao thế?

- Bệnh!

- Đi mua thuốc mà uống!

Nói xong, chồng tôi dắt xe đi khiến cho mắt môi tôi nhòa nhợm cay đắng, tim gan tôi quặn thắt hơn. Tôi khóc nghẹn từng cơn, từng cơn...

Đèn vàng

Vũ quay sang tôi giễu cợt: "Em cũng chẳng bao giờ trở thành doanh nhân lớn được đâu cô bé của anh ạ. Bởi vì em không dám liều mình bước qua "đèn vàng". Ngồi với đối tượng vừa đẹp trai, vừa giàu có hơn anh gấp bội lần, lại yêu em trước và rất có thể còn yêu hơn anh yêu em ấy chứ, thế mà em vẫn không để mình đi quá giới hạn cho phép...".

Bao giờ cũng vậy, khi tín hiệu đèn giao thông đã chuyển sang màu vàng, Vũ vẫn rồ ga thật mạnh cố vượt qua đường cho dù không ít lần suýt gây ra tai nạn, bị cảnh sát thổi phạt hoặc những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt bất bình rồi buông lời chỉ trích thói phóng nhanh vượt ẩu.

Ngồi sau Vũ, tôi hốt hoảng đấm thùm thụp vào vai anh, căn vặn vì sao cứ chứng nào tật ấy, chẳng chịu sửa đổi, dừng lại một chút có sao đâu mà phải liều lĩnh với tính mạng của chính mình.

Vũ cười: "Làm cái nghề kinh doanh như bọn anh đôi khi chỉ nhanh hơn đối phương một vài giây là kiếm được tiền tỉ, song chỉ cần chậm chạp nửa phút là có thể thua một cách cay đắng. Vì thế luôn phải chạy đua với người khác, thậm chí phải chấp nhận hi sinh một thứ để nắm bắt cơ hội thì mới đạt được những điều mong muốn. Anh không bao giờ được dừng lại trước đèn vàng, thậm chí trong nhiều trường hợp, đèn đỏ cũng phải vượt".

Tôi chẳng hiểu gì về chuyện làm ăn của Vũ, song cũng mơ hồ cảm nhận được cái khát vọng làm giàu luôn thiêu đốt dữ dội của anh. Có lẽ vì thế mà anh luôn đặt công việc ở vị trí quan trọng hơn tất thảy mọi thứ khác.

Ngay cả tôi - người con gái mà Vũ thổ lộ là yêu hơn chính bản thân mình, cũng thường xuyên phải nếm trải cảm giác hồi hộp chờ đợi và rồi lặng lẽ nuốt nước mắt tủi hờn vào trong vì anh đã hẹn nhưng không tới, cũng chẳng gọi điện.

Dù là Valentine, mồng 8-3, sinh nhật hay đơn giản là buổi chiều cuối tuần đang nồng nàn, đắm đuối bên nhau, song chỉ cần một cuộc điện thoại từ văn phòng, hoặc dòng tin nhắn của đối tác là Vũ vội vã nói lời chia tay, mặc cho tôi nhìn theo anh bằng đôi mắt ngập nước.

Quá yêu Vũ nên những giận hờn, tức tưởi tưởng chừng rất nghiêm trọng trong tôi nhanh chóng tiêu tan khi anh thủ thỉ vào tai tôi những lời xin lỗi rồi bao biện rằng những việc anh làm không chỉ vì cá nhân mà xuất phát từ tình yêu dành cho tôi và cũng là vì tương lai sau này của hai đứa nên tôi phải tin, phải thấu hiểu, phải thông cảm cho anh một cách sâu sắc, chân thành.

Anh bảo những thanh niên trai tráng cứ thong dong, bình thản dừng lại trước đèn vàng, đợi đèn xanh mới từ từ cho xe chuyển bánh thì mãi mãi chỉ là anh "phó thường dân" mà thôi, chứ không bao giờ trở thành doanh nhân đi xe hơi, ở nhà lầu, sống trong nhung lụa...

Chiều nay, vừa đi làm về đến cổng nhà trọ, tôi đã thấy Vũ đứng đợi, dáng vẻ sốt sắng, vội vàng. Nắm chặt tay tôi, Vũ bộc bạch: "Vụ làm ăn này của anh mà thắng lợi như ý là chúng mình tổ chức đám cưới ngay, không phải để em đợi chờ nữa, chẳng gì em cũng bước sang tuổi 28 rồi. Anh đang gặp rắc rối, rất cần sự giúp đỡ từ phía em. Đối tác mà anh cần chinh phục lần này để kí được hợp đồng béo bở là một tay giám đốc trẻ, nhưng lại rất nghiêm khắc. Anh đã cho nhân viên điều tra kĩ càng rồi, tên này không thích tiệc tùng chiêu đãi, không ưa phỉnh nịnh, tâng bốc và đặc biệt rất ghét hối lộ phong bì, phong bao. Nhưng rất may, hắn lại là người Thái Bình và cùng huyện Đông Hưng với em, nên chúng ta phải khai thác triệt để "điểm yếu" này thì mới có hi vọng đạt được mục đích. Anh tính toán kĩ rồi, chúng ta phải dùng chiêu "mĩ nhân kế" một cách kín đáo, tế nhị để đánh gục hắn".

Rồi Vũ lấy ra từ túi xách một chiếc váy hồng khá thời trang, bảo tôi mặc vào và yêu cầu tôi trang điểm cẩn thận để đi cùng anh đến quán cà phê nơi anh hẹn đối tác.

Lần đầu tiên kể từ ngày yêu nhau, Vũ kéo tôi vào công việc làm ăn nên dù không muốn đóng vai trò "cầu nối", tôi vẫn chẳng nỡ từ chối ánh mắt khẩn khoản, van nài của anh...

Trước khi đến nơi hẹn, Vũ ghé sát tai tôi thì thầm: "Hôm nay trông em gợi cảm lắm. Em phải nhớ rằng chỉ một cái gật đầu của thằng cha này sẽ làm cho cánh cửa cuộc đời anh thênh thang rộng mở, nên tuyệt đối không để lộ chuyện chúng mình đang yêu nhau, mà phải giới thiệu là em họ của anh. Bằng mọi giá phải khiến hắn xiêu lòng để đặt bút kí vào hợp đồng của chúng ta. Khi mình đã nắm chắc phần thắng trong tay thì hắn có biết sự thật cũng chẳng giải quyết được gì".

Tôi theo Vũ vào và không khỏi ngạc nhiên khi người mà Vũ nhắc đến chính là Lâm - chàng trai học cùng trường phổ thông, hơn tôi một lớp. Từ ngày đó, Lâm đã để ý tới tôi và suốt 4 năm học đại học anh vẫn kiên trì theo đuổi, song không được tôi đáp lại.

Lâm tỏ ra khá bất ngờ, song cũng rất hồ hởi khi gặp lại tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nàn, tha thiết và những lời nói của anh vẫn thể hiện sự quan tâm, vỗ về.

Vũ nháy mắt khích lệ tôi rồi kiếm cớ rút lui để tôi có cơ hội hoàn thành "sứ mệnh cao cả" mà anh giao phó. Đối diện với sự đường hoàng, chững chạc và phong thái lịch lãm của Lâm, tôi không thể vờ vĩnh với anh nhằm giúp Vũ thỏa nguyện.

Vậy nhưng, bất ngờ Lâm bảo: "Đưa hợp đồng đây anh kí, coi như vì em mà anh chấp nhận thiệt thòi về phía mình, giúp Vũ lần này. Hãy nói với cậu ta rằng muốn thành công trong kinh doanh thì ngoài tài năng, cần phải có kinh nghiệm sống, có tâm hồn trong sáng và quan trọng nhất là phải có bản lĩnh thực sự. Với tư cách là đồng hương, anh chân thành khuyên em hãy nhìn nhận lại chuyện tình cảm của mình".

Bị Lâm nói trúng ý đồ, tôi lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng trong đầu tôi lại văng vẳng lời góp ý của cô bạn thân thiết từng bị tôi gán cho tội ghen ghét, đố kị: "Bạn sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc đích thực bên Vũ đâu bởi hai người quá đối lập về tính cách. Bạn ngây thơ, thật thà bao nhiêu thì Vũ ranh mãnh, thực dụng bấy nhiêu. Có thể bạn không tin, nhưng con người ấy chẳng ngần ngại chà đạp lên người khác, kể cả đó là người thân yêu để đạt được mục đích cá nhân".

Lâm vừa đi khỏi thì Vũ chạy tới bên tôi. Mắt anh sáng rực lên khi nhìn thấy bản hợp đồng đã được kí kết mà chẳng hề đoái hoài tới nỗi hoang mang, chống chếnh đang xô đẩy tôi.

Khi niềm vui sướng đã tạm lắng xuống, Vũ quay sang tôi giễu cợt: "Em cũng chẳng bao giờ trở thành doanh nhân lớn được đâu cô bé của anh ạ. Bởi vì em không dám liều mình bước qua "đèn vàng". Ngồi với đối tượng vừa đẹp trai, vừa giàu có hơn anh gấp bội lần, lại yêu em trước và rất có thể còn yêu hơn anh yêu em ấy chứ, thế mà em vẫn không để mình đi quá giới hạn cho phép...".

Tai tôi như ù đi. Tôi bỏ chạy trong sự ngỡ ngàng, sửng sốt của Vũ và sự khó hiểu của những người xung quanh. Ra đến vỉa hè, chân tôi khuỵu xuống vì đau đớn thì bất chợt có một bàn tay ấm nóng, rắn chắc đỡ tôi dậy.

Ngước lên, tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến, nồng nàn của Lâm. Trong lồng ngực, trái tim tôi bắt đầu trỗi dậy những rung động ấm áp lạ thường...

Em muốn làm đàn bà

3h 15 a.m.

Tôi quyết định tắt máy, nhổm dậy vươn vai ngang ngửa vài cái cho đỡ mệt mỏi. Đằng sau gáy tôi mỏi nhừ và nóng. Tôi lại ước vơ vẩn giá giờ này có một bàn tay êm mượt đặt vào chỗ thịt ấy của tôi, kể cũng khoái trá lắm... Tôi mở cửa phòng, trước mắt là một khoảng sân trần, trống trơn và cô lập. Gió dêm nhè nhẹ tràn vào mơn man cái bì da trên mặt tôi, những chiếc lông mi chạm vào nhau cho một chút cảm nhận thanh tịnh của màn đêm... Bầu trời lúc này có màu xanh lam lục, chút sáng và chút sao, tôi ngửa cổ nhìn ngắm nó, bị cắt ngang chéo bởi những sợi dây phơi đã lớn lên với đời tôi, mỉm cười! Tôi thở, hít căng lồng ngực một chút gió và đi xuống dưới nhà. Căn nhà thanh tịnh trống trải này lắm khi với tôi như một cái chuồng không cửa , làm tôi chỉ muốn đạp tung mọi thứ hoặc chí ít trổ thêm dăm ba cửa sổ để cảm thấy rằng tôi đang sống giữa đời ... của những đời. Tôi liếc mắt ra chỗ tivi, tặc lưỡi, rồi quay tròn chiếc khóa xe trong tay...

Con đường vắng thanh tịnh, thi thoảng có vài chiếc xe máy phành phạch chở hàng chạy qua. Chẳng thấy người, chỉ toàn hàng, những chồng rau cao ngất ngưởng. Có đôi khi trên xe là đôi vợ chồng, chen chúc với hành và bắp cải? Người vợ cười... Giữa lúc miên man ấy, tôi thấy 1 bóng dáng nhỏ ngồi ven hồ... Đi tập thể dục giờ này có sớm quá chăng, rồi chợt "à" lên một tiếng, tôi cười khẩy. Nhưng trên quãng đường vắng vẻ này cũng chẳng có nhiều thứ để ngắm nhìn, việc tôi bị thu hút vào cái vật hiếm hoi chuyển động ấy cũng là lẽ thường và tôi phát hoảng khi thấy cái thân hình ấy lao xuống nước. Chẳng kịp nghĩ gì tôi chỉ biết phanh đánh két, rồi nhảy tòm xuống nước theo cô ta.

Khi hoàn hồn thì tôi cảm thấy mùi tanh của nước hồ từ người mình tỏa ra, và giận điên lên khi nghe con nhóc đôi mươi này chế giễu tôi là kẻ lắm chuyện dở người.

-Sao anh lại nghĩ là tôi muốn tự tử nhỉ?

-Ai nhìn như tôi cũng nghĩ thế cả!

-Thế à? Chứng tỏ ở đời cũng lắm kẻ rỗi hơi và nông nổi. Sao một thằng con trai nhảy xuống hồ thì người ta cho là đi bơi, còn với người con gái thì là tự tử nhỉ?

-Hết chỗ để bơi rồi à?

Rồi cảm thấy mình cũng chẳng là mình nữa, tôi đứng dậy. Cô ta nhìn theo, định nói gì đấy.

-Nếu cô không sao thì đừng bơi ở đây. Tôi cũng chẳng rỗi hơi, chỉ có điều thấy việc thì làm theo quán tính của con người thôi!

Và tôi phi xe về nhà đi tắm. Trong làn nước lạnh đổ xuống đầu, tôi chợt nhận ra nạn nhân không thừa nhận mình vừa cứu có vẻ không giống một đứa con gái làm tiền chán đời. Chẳng lẽ mốt của bọn nó bây giờ là áo sơ mi trắng. Ôi trời ơi, Thạc ơi, mày cũng sắp ngu đến nơi rồi đấy, gái nó thiếu gì con cáo khoác bộ lông trắng của cừu.

Tôi quên chưa giới thiệu là tuần trước tôi chính thức trở thành giảng viên đại học. Tôi chọn cái công việc này chỉ bởi đơn giản là nó sẽ cho tôi thời gian để chuẩn bị cho việc nộp hồ sơ đi nước ngoài của mình. Chẳng yêu thích cũng chẳng mong chờ gì ở nó. Thế nhưng cái gì mình chả mong thì nó lại đến với mình nhiều hơn nhu cầu. Cái tréo ngoe của cuộc sống đôi khi cứ thò chân ra là thế. Nói cụ thể thì cái chân đấy là con nhóc mà tôi cứu sống cách đây mấy hôm đang ngồi trước mặt tôi nghe giảng. Ngạc nhiên và chút phì cười, tôi làm cái việc lạ lùng nhất trong công việc từ đầu tới giờ: gọi sinh viên trả bài. Nó trả lời rành rọt rồi nháy mắt ngồi xuống!

Sau mấy lần điểm danh, tôi cũng biết" nó" tên là Dung và kém tôi 7 tuổi. Có vẻ Dung muốn bình thường hóa mọi thứ, tức là không muốn tôi nhớ đến cái duyên kì ngộ giữa chúng tôi. Cũng tốt thôi, tôi cũng không phải là kẻ rỗi hơi. Chỉ có điều, đôi khi nhìn con bé cười khúc khích với lũ bạn trong lớp, hay đôi ba lần bắt gặp cô ta tập thể dục dưới sân trường, gò má ửng hồng, thì thấy là cũng khá ưa nhìn và yêu đời. Tuổi trẻ bây h thật bốc đồng, có đôi khi chúng nó coi rẻ mạng sống chỉ vì một chút bốc đồng, chán nản trong cuộc sống.

Cái lớp tôi dạy có sĩ số rất đẹp, 40 gái và 39 trai. Tôi cho thế là hoàn hảo hơn ngày tôi còn ngồi trên ghế giảng đường, nhìn xung quanh khi hết tiết để kiếm một thằng bạn rủ xuống quán nước cũng khó khăn. Nhưng bọn con gái, nhất là gái cái tuổi nhí nhảnh thì thật lắm trò và phức tạp, chúng nó không chịu thiếu một bông hồng vào cái ngày mà tôi còn phải làm tròn nghĩa vụ với mẹ, bà chị gái với đứa cháu đã lên 6_mà nó cho rằng đã đủ tuổi để nhận hoa của cậu nó, và cả mấy đồng nghiệp nữ trong khoa. Chúng nó mời tôi tham gia buổi liên hoan nhân ngày phụ nữ Việt Nam, và" Sự hiện diện của thầy sẽ là niềm vui sướng và long trọng cho K48 với nhữn bông hồng đỏ thắm điểm tô". Tôi phì cười và nghĩ đấy dù sao cũng là một sự ưu ái cho một giáo viên trẻ, và trên giấy mời thấy có ghi tiết mục văn nghệ do Khánh Dung trình bày..

Quả là tuổi trẻ nhiều sáng tạo, và tôi cũng thú thật là mình bị cuốn vào những tràng cười nghiêng ngả đấy. Dung hát cũng rất hay. Tiết mục cuối cùng là bên nam giới sẽ bốc một mẩu giấy bên trong có ghi những lời ước của những cô gái một cách diễm cảm nhất. Rất là phong phú đa dạng! Những lời ước từ tình thương cha mẹ :" Ước gì mẹ cho mình tiền tiêu vặt nhiều như tình yêu mình dành cho mẹ vậy!", " Ước gì mình đủ tiền mua cái váy hôm qua thấy trên Vincom, nhưng mà khéo có tiền mình lại đi ăn quà cho nó sướng hehe.." blah blah. và cho đến lượt tôi.

Quả thật là đến khi cả lớp nhao nhao lên tôi vẫn hít lấy một hơi thật sâu:

- Ước gì có ai đó làm cho mình trở thành đàn bà!

Một chút im lặng rồi có tiếng vỗ tay, sau đấy là huýt sáo và đập bàn đập ghế..

6h30

Tôi quay lại đáp lời chào mấy sinh viên ra về sau, chợt nhớ quên quyến sách trên mặt bàn. Tôi thở dài , mệt quá mà cái lớp học tận trên tấng 4. Tôi sải những bước dài lên lớp. Chưa kịp ngó nghiêng đã thấy từ đằng sau Dung đang ngồi quay lại. Tôi tiến lên, thì hỡi ôi ở tay cô học trò là một lưỡi dao lam. Và lại một lần nữa , tôi hành động theo quán tính con người của mình. Nhưng lần này là một cái tát! Cô ta ngước lên rồi nhìn tôi sững sờ, rồi khóc, nước mắt lăn từng hạt to tròn xuống đôi gò má bầu bĩnh. Tôi thì tôi nghĩ đến lần đầu gặp cô ta, và tôi quát:

- Đồ ngu!

Tôi tưởng đấy sẽ là liều thuốc mạnh cho sự giáo huấn. Vậy mà cô ta tự nhiên quay phắt lên cười, rồi gằn giọng chỉ vào tôi:

-Anh thì biết cái gì! Đồ giảng viên dở người!

Bị choáng váng, tôi hăng mũi đáp lại:

-Ít ra thì tôi cũng không động tý là tìm đến cái chết như một vài con điên nào đấy.Loại coi rẻ mạng sống như cô..

- Đằng nào thì tôi có sống cũng bằng thừa. Thầy cứ coi như không nhìn thấy đi.

Rồi rất nhanh cô ta lao ra ngoài cửa. Tầng 4!! Tôi chạy theo giữ cô ta lại, cô ta càng giãy giụa kinh hơn, dùng cả tay thúc vào bụng tôi đau điếng. Tai sao tôi lại giữ con điên này, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì nó không phải là 1 con điếm như tôi lầm tưởng lúc đầu, có lẽ vì tôi đã thấy nó cừơi và hát và.. Chợt tôi nhận ra cô ta không còn giãy giụa nữa. Lúc này đây , người tôi mồ hôi nhễ nhại và càng nóng tợn khi thân hình của cô áp vào người tôi nức nở hổn hển.

- Thầy ơi! Em sắp chết rồi!

- Vớ vẩn!- Bất giác tôi đưa tay lên xoa đầu cô ta như tôi vẫn làm với đứa cháu gái ở nhà vậy. Mùi hương từ mái tóc màu hạt dẻ tỏa ra ..

- Thầy ơi, em bị HIV!

Bàn tay tôi chợt lạnh toát và sống lưng thì đông cứng lại. Tôi ước gì mình để quên phắt quyển sách cho xong!

Mấy ngày sau Dung không đi học, tôi thở dài và cho lớp nghỉ sớm. Về nhà lướt web mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh người con gái đấy..

2am

Tôi lai dắt xe ra khỏi nhà, nhưng tôi tránh cái hồ đấy ra và phi xe lên cầu Long Biên. Ôi chúa oi, bây h thì tôi tin vào hai chữ duyên số rồi. Dung đang ngồi trên thành cầu và .. hát. Khi thấy tôi, cô toan phóng xe đi. Nhưng tôi đã giữ kịp!

- Em không hư hỏng gì thầy ạ! Em còn chưa ôm lấy một người đàn ông! Chỉ vì một lần đi tình nguyện tháng trước trong bệnh viện!

- Em đã đi xét nghiệm chưa?

- Thầy lại vui tính rồi. Tất nhiên là rồi!

- Mấy lần?

- Còn mấy lần, một lần là quá đủ!

- 3 lần mới đủ!

- Thôi, em xin thầy, để ê chề hơn ạ? Thầy làm sao hiểu được? Chẳng sớm thì muộn em sẽ chết, nhưng em không muốn nhìn thấy cái hình ảnh người mình lở loét, người ta xa lánh. Em không muốn thầy có hiểu không? Liệu có ai tin là em chưa một lần quan hệ mà dính vào cái bệnh này không hả trời? Em là một con HIV còn trinh!

Trong đời mình tôi chưa bao h nghe ai và cái gì chăm chú đến như thế. Dung khóc , và nhìn tôi.

-Em chỉ ước được một lần trong đời làm đàn bà trước khi đi khỏi cái chốn này thôi!

Em nhìn tôi và tôi hiểu. Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế đến tận 5h sáng!

Sáng hôm sau tôi dẫn Dung đi xét nghiệm. 1 tuần sau mới có kết quả. Tôi bảo đến lúc ấy nếu vẫn là dương tính tôi sẽ làm cho em cái ước muốn ấy. Và cười bảo rằng:" Dù sao thì anh cũng đọc nó lên mà"

Một tuần này tôi chỉ sợ Dung làm liều. Tôi đã hỏi em kĩ và em bảo ngay khi bị kim đâm vào tay em đã đi rửa và uống thuốc điều trị. Nhưng Dung cảm thấy người có vẻ khác???

Chúng tôi đi chơi với nhau suốt tuần ấy, và tôi phát hiện là cô nhóc HIV ấy rất xinh khi mặc váy. Cô ấy thích ăn kem, và có thể dỗ mọi thứ bằng kem. Cô nấu ăn ngon và ghét nấu ăn. Cô bảo sẽ chỉ nấu ăn cho thằng chồng nếu nó đứng đằng sau ôm cô. Tôi bảo thế thi hôi chết. Tự nhiên cô lại thần người vì cái từ cuối cùng ấy. Tôi trách mình dại miệng !

Tối ngày thứ 6..

- Thầy ơi, nếu ngày mai có kết quả rồi thầy còn giữ lời hứa với em không?

- Còn chứ- Nói đến đây tôi thấy miệng mình đắng ngắt. Tôi đúng là điên rồi, một thằng điên rỗi việc. Tôi đâu thiếu người để làm cái việc đấy chứ? Nhưng lương tâm mách bảo cái lưỡi của tôi, cái đầu của tôi gật và gật.

- Thế thì ngay tối nay đi!

- Không..

- Tại sao, đằng nào thầy cũng làm mà. Và nếu là âm tính thì thấy cũng có mất gì đâu? Hay thầy sợ?

- Dung, em chẳng hiểu gì cả..

- Em quá hiểu là khác..

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc tôi vào mua bao cao su.

Sáng hôm sau, tôi để Dung đi bộ vào một mình trên con đường nắng chói chang ấy. Em bảo :" Anh đứng ngoài này, tiết kiệm 2 nghìn gửi xe, tý khao em đi ăn chè chúc mừng em và anh đã được bên đấy nhận học luôn!". Tôi chỉ cười như sắp mếu, có cảm giác như mình là thằng hèn. Sau đêm qua, tôi đã giúp em thực hiện cái ước muốn " lớn nhất của đời người con gái", nhưng cũng từ đấy cảm giác nhục bám theo tôi đằng đẵng suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua. Nếu kết quả đúng như tôi linh cảm thì tôi nợ em. Nếu không đúng, tôi lại càng không đang tâm dứt lòng ra đi, để cho em ở nhà với bệnh tật. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận, nếu tôi dời chân khỏi mảnh đất này thì em, với cái mầm bệnh ấy cũng chẳng còn nuối tiếc gì để sống. Đêm qua, ôm em trong lòng, tôi bảo em hãy ráng sống cho dù kết quả ra sao. Em rúc mặt vào người tôi, tự nhiên bật cười rúc rích :" Nếu em không mang cái bệnh này thì em sẽ cắn cho anh một cái!" làm tôi hơi chột dạ, rồi lại buồn cười. Em khe khẽ thì thầm:" Em chẳng muốn trời sáng anh ạ!". Tôi yêu em ngay từ câu nói ấy!

10 phút sau..

Rồi em cũng đi ra. Tôi gần như đoán được kết quả của mẩu giấy nhỏ em cầm nơi tay qua dáng đi chầm chậm ấy. Bây giờ đây, tôi vừa muốn lao đến ôm em, vừa ước mình chưa bao h đặt chân vào đời người con gái này. Có lẽ tôi là một thằng hèn chẳng? Nhưng cả đời tôi, tôi sợ nhất là nước mắt đàn bà. Họ khóc vì sung sướng cũng làm ta bối rối, khóc vì đau khổ trước mắt ta thì còn tệ hơn. Nước mắt của họ làm ta có cảm giác bất lực, đần độn và khó xử nhất là khi ta chẳng thể tỏ chút cái khí phách sức mạnh của thằng đàn ông ra giải quyết.Và bây h tôi đang ở trong cảnh đấy. Em đến bên cạnh, không nói gì cả, chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, dựa đầu vào lưng tôi rồi khẽ khẽ nói:" Mình vẫn đi ăn chè nhé anh!". Hình như áo tôi ướt! Chắc là mồ hôi ..

Ringg..g..g

Em ra mở cửa trong bộ váy hồng. Đã hai tuần chúng tôi chưa gặp nhau, không phải vì em nghỉ học mà vì tôi đã nghỉ dạy ở trường. Em nhìn tôi cười:

- Em chào anh thầy!

- Mai anh đi phỏng vấn visa. Nếu em nói.. anh sẽ ở lại ..

Em nhìn tôi trân trối, như thể tôi vừa phun ra một thứ gì bẩn thỉu đáng khinh vậy.

- Anh muốn nhìn em lở loét, ốm đau rồi anh mới hài lòng à? Hay anh muốn làm một vị thánh sống của đời của một kẻ HIV. Xin lỗi anh, nhưng nếu anh nghĩ anh cần có trách nhiệm với em sau chuyện ấy thì có lẽ anh đã nhầm! Em tự nguyện và nó sẽ là một kỉ niệm đẹp theo em dưới ba tấc đất. Nếu anh nhìn thấy em trong giai đoạn cuối, liệu anh có không khỏi rùng mình khi nghĩ mình khi nghĩ đến đêm hôm đấy không? - Dừng lại một chút, em thở hắt ra rồi nhìn tôi cười- Đừng vì em mà hủy hoại tiền đồ của mình anh nhé. Thật ra em chọn anh một phần là vì anh sắp đi khỏi đây, anh có hiểu em không?

Nói rồi em chào tôi và đóng cửa lại..

3 tuần sau..

Tôi đã nhận lớp và đang bỡ ngỡ với cuộc sống mới của mình. Việc đầu tiên sau khi hoàn thành thủ tục nhập học là tôi đặt mua một cái lap qua mạng để chấm dứt sớm việc phải lên thư viện quá nhiều lần trong một ngày và quá nhiều tiếng trong một lần. Hôm nay tôi mới có thời gian vào check mail, rất nhiều thư mới. Tôi để ý có một email: dungkh. Là em!!

Tôi click đên 3 lần chuột và rủa thầm cái mạng sao mà chậm như rùa. Bức thư mở ra. Chẳng có gì cả. Tôi thoáng thất vọng và lo lắng nhưng rồi chợt nhận ra có 1 file đính kẻm. Một file ảnh thì phải!

Tôi mở ra. Bức ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm của em: Âm tính.

Bên dưới có dòng chữ: "Em yêu anh !"

Khi cơn mưa trút xuống

Chị luôn là người rời cơ quan sau cùng. Với chị từ lâu dường như đó là thói quen. Chị cố ý tạo ra sự dềnh dàng đó. Sự dềnh dàng trì hoãn hiện tại.

Giờ này Vũ đang vùi đầu bên bàn máy. Những đồ họa thiết kế đã ngốn hết thời gian của Vũ. Chẳng biết chị khó chịu với việc Vũ trói mình bên máy tính tự khi nào. Giai đoạn lãng mạn của cuộc sống gia đình thật ngắn ngủi. Nó ra đi chị cũng chẳng hề hay biết.

Mỗi khi chị đề nghị Vũ đưa đi đâu đó đều nhận được câu trả lời đại loại: Anh không có thời gian. Công việc bận bịu quá. Đôi khi Vũ đi với vẻ miễn cưỡng. Chị hoang mang.

Chẳng lẽ đích cuộc sống gia đình là như vậy. Nó khác xa lúc hai người yêu nhau. Ngày đó mỗi khi chị đề nghị đi đâu, Vũ đều vui sướng thực hiện. Có hôm Vũ còn chủ động gợi ý tìm về vùng ngoại thành thay đổi không khí.

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man giấc mơ. Với người phụ nữ cuộc đời chỉ thế thôi là đủ. Chị hạnh phúc nép vào ngực Vũ khi anh ngỏ lời cầu hôn.

Dãy phòng cơ quan còn một nơi sáng đèn. Chị hơi ngạc nhiên. Giờ này cũng còn có người giống chị chưa về. Đó là phòng của Phó giám đốc. Anh mới về nhận công tác tại cơ quan chị.

Chị mới chỉ nói chuyện với anh một lần trong cuộc họp ra mắt và vài ba lần chào hỏi lúc chạm mặt ở cầu thang. Giờ bảo chị hình dung gương mặt anh, chị cũng chỉ tưởng tượng được lờ mờ.

Chị không có thói quen bắt thân người mới gặp. Nhưng cảm nhận người phụ nữ mách bảo anh là người hấp dẫn. Sự xuất hiện của anh trở thành chủ đề những câu chuyện của phái đẹp trong cơ quan. Chị chỉ ngồi nghe và chưa một lần tham dự.

Những buổi tiếp khi rời cơ quan, ánh sáng từ căn phòng anh lại đập vào mắt chị. Chẳng hiểu sao dần dà ánh sáng đó gợi tò mò trong chị. Chị không sao thoát khỏi suy nghĩ những người muốn nấn ná lại cơ quan đều có chung một nguyên nhân từ phía gia đình. Có thể cuộc đời anh cũng có những bận tâm tương tự.

Giờ mỗi lần về qua cửa phòng anh chị đều dừng lại một lát. Đôi lúc chị giật mình bừng tỉnh thấy mình đứng ở đó khá lâu. Trên đường về, thế nào đầu óc chị cũng suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện. Rồi cuối cùng lại không sao thoát khỏi nghĩ về cuộc sống hiện tại, về Vũ.

Việc phải đối mặt với hình ảnh Vũ ngồi trầm ngâm bên chiếc máy tính luôn làm chị ngột ngạt. Biết đâu giờ này trong căn phòng chị đang đứng trước cửa đây, anh cũng đang cặm cụi với màn hình vi tính.

Điều đó sẽ làm chị thất vọng. Con người với phần lớn thời gian dành cho công việc là quá đủ rồi. Họ cần phải có thời gian nghỉ ngơi. Họ cần phải sống chứ?

Chị giật mình quay lại. Anh đứng sau chị tự bao giờ. Anh mời chị vào phòng. Anh pha trà mời chị uống, còn mình lặng lẽ hút thuốc. Chị liếc nhìn anh vài bận. Anh nói chuyện với chị một cách bình thản, song gần gũi.

Bất giác chị thấy ngại về việc mình có mặt trong phòng anh vào giờ này. Chẳng lẽ đứng dậy cáo từ. Chị có linh cảm anh biết chuyện chị dừng lại trước cửa phòng anh mỗi tối.

Hình như anh còn đọc thấu suy nghĩ của chị. Điều đó làm chị rối trí. Anh vẫn lặng lẽ hút thuốc. Trên bàn anh có một lọ hoa gốm men ngọc Bát Tràng, trong có năm bông sen trắng.

Người yêu hoa sen là người coi trọng sự thanh cao, chị nghĩ. "Lọ hoa đẹp quá". Chị thốt ra điều đó như từ vô thức. Hình như chị mượn câu nói này để che đậy sự bối rối của mình. Chị xin phép ra về.

Anh không tiễn, chỉ đưa chị ra đến cửa. Ra khỏi phòng anh, chị hít như người ngộp thở. Một sự êm ái mơn man. Chị thấy mình hôm nay bạo dạn chẳng giống với chị mọi hôm.

Vũ sẽ không bao giờ thôi ngồi bên máy vi tính. Đôi lúc chị cố mường tượng để tìm cái gì đó mới trong thế ngồi tọa thiền của Vũ nhưng bất lực. Đập thẳng vào suy nghĩ của chị chỉ là một Vũ câm lặng, khô khan.

Kể cả hôm nay, khi chị về nhà với bao xúc cảm Vũ cũng chẳng nhận ra. Chị định cáu, gào lên một câu gì đó với Vũ cho hả nhưng ngẫm chẳng ích gì lại thôi. Cũng may chị còn cảm nhận được sự rung rinh của cuộc sống. Còn Vũ thì...

Ăn tối xong Vũ lại giam mình trong phòng máy. Chị bỏ lên giường nằm ôm gối xem tivi. Những hình ảnh lơ đễnh nhảy nhót trong tâm trí chị.

Sớm sau, chị đến cơ quan và giật mình thấy trên bàn làm việc của mình lọ hoa chiều qua trong phòng anh. Những bông sen trắng hôm trước đã được thay mới bằng những bông tươi tắn hơn.

Cả buổi chị không sao làm việc được. Ánh mắt chị dán vào những bông hoa, còn suy nghĩ thì vẩn vơ đâu đâu. Anh mời chị đi ăn trưa. Trong bữa trưa chị rụt rè cảm ơn anh về lọ hoa.

Anh nói ít, nhưng lôi cuốn: "Miễn Trà thích là được". Chị lại tìm thấy ở anh vẻ ấm áp gần gũi. Chị ăn nhiều và cười nữa. Chị không còn nhớ tự bao giờ chị không cười nhiều như vậy.

"Chị nhà anh thế nào?", chị hỏi, "Bên anh chị ấy sẽ hạnh phúc lắm". Anh nhìn chị ánh nhìn kín đáo. Gương mặt anh không để lộ một chút xúc cảm nào. Anh thuộc tuýp người có duyên ngầm.

Nếu có thể nhập làm một với chiếc máy vi tính chắc Vũ sẽ làm. Chị cũng không hiểu tại sao trên đời này lại có người say mê công việc thế. Khi Vũ làm việc, ngay cả chị đến gần Vũ cũng không nhận ra.

"Tối nay vợ chồng mình ra ngoài ăn nhé!". Vũ không rời mắt khỏi màn hình: "Thôi. Bày đặt ra ngoài ăn uống làm gì cho mất thời gian. Công việc đang dồn ứ, anh không đi được đâu". Chị ỉu xìu.

Câu trả lời mà chị mong là khác kia. Chị gào lên: "Ừ! Vậy thì anh cứ ôm lấy cái máy tính của anh đấy". Rồi chị nhào vào phòng ngủ, đổ lên giường. Nước mắt ấm ức trào ướt gối. Vũ bỏ máy, luống cuống lại bên xin lỗi chị.

Lâu lắm chị mới tìm lại được cảm giác yêu thương khi được Vũ ôm vào lòng. "Chúng mình có con đi", chị nói. Vũ nằm im lặng. Tiếng ngáy đều đều trong đêm. Vũ đã ngủ từ lúc nào.

Ừ! Bao lâu rồi Vũ vốn là thế. Rời bàn phím là mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Đôi lúc chị thấy với Vũ, cuộc sống ân ái vợ chồng chỉ là nghĩa vụ. Chị lơ đễnh nhìn lên trần nhà, nơi có đôi thạch sùng đang quấn quýt bên chiếc đèn ngủ bắt mồi. Chị đã từng mơ mình được là đôi thạch sùng kia.

Những bông hoa trên bàn chị được thay đều đặn vài ngày một. Chị xúc động vì điều đó. Giá những bông hoa kia là của Vũ. Dạo này ngắm hoa chị hay vu vơ nghĩ đến anh.

Trái tim chị bồi hồi mỗi khi giáp mặt anh. Để trấn an chị tự mắng mình: Thật vớ vẩn. Giữa anh và chị làm gì có gì. Cả hai đều đã có gia đình.

Dạo này anh hay mời chị đi uống nước. Tự lúc nào chị thấy anh có vị trí quan trọng trong chị. Mỗi khi anh đi công tác hay có việc phải vắng mặt tại cơ quan chị thấy thiếu hụt.

"Cuộc sống của em có hạnh phúc không?". Câu hỏi của anh làm chị giật mình. Những giọt cacao bị ngoắng bắn ra bàn mà chị không biết. Ở anh chị tìm thấy những điều Vũ thiếu. Đôi lúc chị thầm nghĩ, có lẽ đời mình sẽ trọn vẹn hơn nếu gặp anh. Rồi chị lại tự nhủ, mình còn yêu Vũ nhiều lắm.

"Cơ quan em sắp đi nghỉ một tuần. Anh sắp xếp đi với em nhé". Nghe chị nói Vũ nhíu mày. "Đã lâu vợ chồng mình chưa có dịp đi cùng nhau". Vũ vẫn không đáp. Bàn tay loang loáng lướt trên bàn phím. Cơn ức trào lên ngực.

Ngày trước chị đã mê biết bao bàn tay như múa trên các phím chữ kia. Giờ chị thấy chúng thật đáng ghét. Chị bỏ vào phòng ngủ âm thầm ngồi khóc một mình. "Được. Vợ chồng mình sẽ có một tuần trọn vẹn bên nhau".

Nghe Vũ nói, chị sướng rơn, ôm ghì chồng. Làn môi Vũ lướt trên người chị êm ái như ru. Đã từ lâu chị chưa có một đêm thoải mái như vậy.

Mọi người trong cơ quan lục tục chuẩn bị cho chuyến đi. Chị cũng ra phố sắm cho mình áo tắm, mũ rộng vành, kem thoa chống nắng... Không phải dễ dàng gì Vũ chịu cởi mình ra khỏi máy tính một tuần.

Chị nhắm mắt mường tượng đến những ngày tuyệt vời. Đôi lúc nghĩ đến việc sẽ phải giới thiệu anh với Vũ chị thấy khó xử. Lại cả việc chị phải giáp mặt vợ anh. Nghĩ thế chị thấy mình rõ vớ vẩn.

Việc Vũ thông báo sẽ không thể cùng chị đi nghỉ mát do công việc đột xuất làm chị vô cùng thất vọng. Lỗi này không phải tại chị. Chị đã cố gắng thu xếp để hai vợ chồng có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi bên nhau.

Mọi người trong cơ quan sẽ nghĩ gì khi chị chỉ đi có một mình? Chắc chắn khi nhìn những gia đình khác quây quần bên nhau, nhìn vợ chồng anh quấn quýt, chị không khỏi chạnh lòng. Chị đón nhận chuyến đi với thái độ không hồ hởi.

Lên xe, chị tìm xuống hàng ghế cuối cùng. Chị không muốn nhiều người nhận ra mình. Xe chuyển bánh. Một linh cảm khác lạ buộc chị hé mắt nhìn. Anh đang ngồi bên chị. Trong chuyến đi này anh cũng chỉ có một mình. Đột nhiên chị thấy lòng ấm lại.

Sự trở về của chị sau một tuần cũng chẳng mảy may làm Vũ có cảm giác khác sự trở về của chị mỗi ngày từ cơ quan. Vẫn những ngón tay như múa trên bàn phím,Vũ hỏi chị mấy câu chiếu lệ: "Em đã về đấy à? Chuyến đi có vui không? Sao không điện sớm để anh ra đón?". Chị ức nghẹn.

Chẳng lẽ Vũ không biết hôm nay chị về sao mà còn phải chờ chị điện rồi mới ra đón. Chị không nói gì thêm, lẳng lặng lôi đồ ném vào phòng. Chuyến đi tạo cho chị cảm giác khoan khoái, nhưng khi về nhà chị lại thấy ngột ngạt.

Vũ vẫn vùi mình bên bàn máy. Đôi lúc chị không dám nhìn thẳng vào Vũ vì cảm giác có lỗi. Không! Cả chị và anh đều đã hứa sẽ không để chuyện ấy xảy ra một lần nữa. Chị nhắm mắt rùng mình mường tượng những gì đã xảy ra. Nó đến bất ngờ khiến bản thân chị cũng không tưởng tượng nổi.

Sự đơn độc của chị và anh đã vô tình đẩy hai người lại với nhau. Cái đêm cuối cùng của chuyến thăm quan, khi anh gõ cửa phòng chị, chị đã không cầm lòng được.

Trong phòng làm việc anh ôm ngang người chị. "Chúng ta không thể. Em không thể. Còn gia đình". Chị đẩy anh ra và nhào ra ngoài. Chị phóng xe trên phố như kẻ mộng du. Chị muốn về nhà.

Chị muốn sà vào lòng Vũ để Vũ kéo chị thoát khỏi cảm giác kinh khủng này. Nhưng Vũ vẫn bình thản ngồi bên bàn phím khi chị xuất hiện trên bậc cửa. Chị hụt hẫng. Rồi chị lặng lẽ đi chuẩn bị cơm chiều.

Suốt bữa Vũ ăn ào ạt như một nghĩa vụ. Vũ cố tình hay không hề nhận thấy nét hoảng loạn bất ổn trong mắt chị. "Em muốn đi đâu đó vài ngày. Anh đưa em đi được không?". "Có chuyện gì sao?", Vũ hỏi. Chị lắc đầu.

Và khi Vũ lại chúi đầu vào với những hình vẽ, đồ án thiết kế, chị bậm chặt môi ôm mặt khóc. Chị thấy sự mong muốn trở về của mình là vô ích. Thực sự Vũ đã không còn quan tâm đến chị. Nếu còn yêu chị Vũ sẽ không xử sự thế chứ.

Những bông sen trắng vẫn đều đặn được thay mới. Những bông hoa làm lòng chị muốn nổi loạn dịu đi. Nhưng có lúc chị thấy sợ chúng. Buổi tối chị về nhà muộn hơn. Vũ hỏi, chị lấy lý do cơ quan dạo này nhiều việc phải làm thêm giờ. Vũ cũng chỉ hỏi đến thế và chẳng xét nét gì hơn.

"Chúng mình không nên gặp nhau nữa", chị nói. Anh ngồi câm lặng. Thà anh cứ nói ra chị còn đỡ khó xử hơn khi anh yên lặng thế này. Chị đã quyết định dứt khoát với chính mình.

Vậy mà khi anh mời chị về nhà anh chị vẫn không đủ can đảm từ chối. Vợ anh đi công tác nước ngoài. Vài lần đến căn nhà anh chị thấy thân quen và coi như nhà mình.

Đôi lúc chị tự cho mình quyền xê dịch vị trí một số đồ đạc trong nhà. Nhưng một lần chị hoảng sợ khi thấy anh nổi giận, quát mắng chị, bắt chị trả lại vị trí chiếc bàn trang điểm khi chị đổi chỗ nó. Chị tuyệt vọng lao ra khỏi nhà anh. Hóa ra vị trí của chị trong anh thấp hơn chiếc bàn trang điểm.

Hôm nay, Vũ không còn vùi đầu vào bàn phím. Thấy chị về Vũ nói: "Trông em không được khỏe. Để ngày mai anh đưa em đi khám". Đột nhiên chị muốn gây sự. Chị muốn trút giận lên ai đó, muốn đập phá cái gì đó. Chị hét to: "Tôi chẳng làm sao cả. Người cần phải đến bệnh viện chính là anh đấy".

Mấy ngày nay anh vắng mặt ở cơ quan. Di động chị gọi anh luôn tắt máy. Giận Vũ, chị đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Đôi lúc chị cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa, tẻ nhạt. Mọi người suốt ngày chỉ mong hết giờ làm để vội vã trở về với bộn bề cuộc sống thường nhật.

Chị tự hỏi, tại sao con người cứ tự làm khổ mình vì những ràng buộc. Chị rẽ vào quán cà phê nơi anh đưa chị đến lần đầu, ngồi nhìn hướng ra lòng đường tấp nập người qua lại. Bỗng nhiên chị thấy cô đơn.

Chị lấy di động bấm số của anh. Hàng ngày giọng anh ấm áp gần gũi, giờ sao nghe xa lạ. Chị cúp máy. Hừ. Thì ra giờ này anh đang vui vầy bên vợ. Thật uổng công chị đã nghĩ đến anh, mong có anh trong lúc chị thấy cô đơn nhất.

Chị không gọi cà phê mà gọi một ly Brandy. Chị nốc từng ngụm lớn. Chị gọi một ly nữa. Rồi một ly nữa. Chị uống đến lúc người phục vụ đến giải thích rằng có thể chị đã say và nên về nhà.

Chị đi trên đường vô định. Một cơn mưa trút xuống khiến người chị lạnh toát. Chị dạt xe vào vỉa hè, nép mình dưới một mái hiên. Những gì cuộc đời chị đã trải qua đang nhảy nhót, vỡ bục như những chiếc bong bóng nước dưới mưa kia. Bỗng nhiên chị nghĩ nhiều đến Vũ.

Giờ này có lẽ Vũ đang vùi đầu bên bàn máy vi tính. Một ánh đèn xe quét qua mặt chị chói lóa. Lát sau chiếc xe máy đó vòng lại đỗ trước mặt chị. Chị ngước cặp mắt đỏ ngầu vì rượu nhìn lơ đễnh. Trong màn mưa, người đó ướt sũng tiến lại ôm chầm lấy chị. Là Vũ.

'Vũ đi tìm chị sao? Chị không tin rằng Vũ còn nhớ đến chị. Chị bật khóc, nép vào vai Vũ. Trong mưa, tiếng chị thốt ra đứt quãng: "Em là người vợ không tốt. Em có lỗi với anh".

Vũ vuốt mái tóc bết nước của chị thì thầm khe khẽ: "Với anh em quan trọng hơn tất thảy, ngốc ạ". Rồi anh gỡ áo mưa khoác vào cho chị: "Nào, ta về thôi".

Sáng nay đến cơ quan, chị lại thấy những bông hoa sen trắng trong lọ hoa trên bàn làm việc vừa mới được thay. Hoa đẹp nhưng vô hồn. Chưa bao giờ chị ngắm những bông hoa với vẻ thờ ơ như vậy.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG BỆNH VIỆN

Gần hai mươi năm qua, thỉnh thoảng Nhài vẫn lấy lý do để vào bệnh viện, thực tình chỉ để mong gặp lại người đàn ông ngày xưa. Giờ đây, Nhài đã già và cũ kỹ quá rồi, chắc người ấy cũng vậy.Trong thâm tâm mình, cô vẫn thấy áy náy và day dứt, không biết bao giờ mình được gặp người đàn ông ấy, dù sao cũng còn nợ nhau một câu cảm ơn và một lời xin lỗi.

Nhài cũng không hiểu sao cô còn sống đến giờ phút này, những bầm dập của cuộc sống đã hằn lên trên khuôn mặt cô bằng những vết nhăn và nám. Nhài lấy chồng sớm, chả biết thế nào là tình yêu đã phải về lo phụ dưỡng gia đình nhà chồng. Chồng Nhài hờ hững với mọi thứ, nhạt nhẽo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đặc biệt là chuyện vợ chồng. Ngày tháng dần trôi, nhiều người nhìn Nhài với con mắt trách móc pha chút thương hại, cô cứ như cái cây đực, càng ngày càng khô ngẳng.

Ý nghĩ phải có một đứa con cứ lớn dần trong cô. Mỗi đêm nghe tiếng trẻ nhỏ khóc vọng ra từ nhà hàng xóm cô lại thấy cô đơn, thấy lòng dạ xót xa như bóp muối. Bố mẹ chồng cũng buồn, ban đầu chỉ thở dài mỗi khi nhắc đến chuyện hiếm muộn của cô, sau này mẹ chồng cô nói bóng, nói gió, rồi tỏ thái độ ra mặt. Bố mẹ chồng cô ở được vài năm thì ông anh cả đón ông bà về quê trông cháu. Hai vợ chồng Nhài ở trong ngôi nhà khá rộng, chống chếnh và vắng vẻ vô cùng.

Đã gần chục năm trôi qua, sự mệt mỏi và căng thẳng đã làm cô thấy gần như kiệt sức. Nhài phải có con, như cái cây phải có hoa có trái, không thì vô nghĩa quá. Cô bàn với chồng về việc này, Hưng đồng ý và hai vợ chồng bàn nhau việc thụ tinh nhân tạo trong bệnh viện, việc này không được lộ cho bất kỳ ai. Cảm giác khi vào bệnh viện thật kỳ lạ. Nhài không biết họ sẽ làm gì mình, chắc sẽ kỳ cục lắm. Sự phấn chấn pha chút lo sợ chen lấn nhau, có lúc làm cô thấy nghẹt thở. Các bác sĩ cho cô nhập viện, Hưng lo lắng cho vợ, nhưng Nhài trấn an và bảo chồng cứ về nhà, mọi việc sẽ ổn cả thôi.

Cô được đưa vào một buồng nhỏ có ánh sáng màu hồng, có tiếng nhạc du dương, ga trải giường trắng muốt, cô giật mình... Nhài cứ nghĩ họ sẽ tiêm cho cô thuốc mê và làm phẫu thuật gì đó, ai ngờ lại bố trí một phòng ngủ đẹp đẽ, thơm tho như đêm tân hôn thế này, không có lấy một chút mùi kháng sinh của bệnh viện. Nhài ú ớ hỏi cô hộ lý: "Em ơi, thụ tinh nhân tạo sao lại thế này?". Cô hộ lý nói: "Chị có muốn có con không?". "Có, có". "Thế thì đừng hỏi gì nữa, tuyệt đối không được trao đổi, nói chuyện trong thời gian làm việc... Chị đã ký giấy cam kết và đồng ý với những thỏa thuận của khoa rồi cơ mà...". Cô hộ lý lạnh lùng đi ra, Nhài ngồi đó chưa kịp định thần thì ánh đèn phụt tắt, chỉ còn tiếng nhạc. Căn phòng tối như màn đêm. Một bàn tay to và ấm áp cầm lấy tay cô...

Thoáng giật mình, rồi cô hiểu ngay ra thế nào là thụ tinh "nhân tạo". Quả là "nhân tạo" thật. Nhài run lên cầm cập, thậm chí ú ớ không nói được thành câu. Nhài sợ đến sởn da gà, người lạnh toát... Người đàn ông cầm tay cô thật nhẹ, thật lâu, bàn tay anh ta rắn chắc và ấm áp. Người đàn ông ngồi nhích lại gần Nhài, cô vẫn còn run, người đàn ông không nói gì mà nhẹ nhàng vuốt má cô, những giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, xuống má, môi. Người đàn ông lấy tay lau nước mắt cho cô và đỡ cô nằm xuống, lật vai cô quay về phía anh, xoa vai cô, ngực cô... Cơn run rẩy, sợ hãi ban đầu dần biến mất, thay vào đó là một sự hưng phấn. Cô cảm thấy được người đàn ông này trân trọng cô thực sự. Chồng cô thì khác hoàn toàn, thường thì Hưng cư xử với cô như một cái bánh...

Người đàn ông ôm cô vào lòng vỗ về cô, khiến cô thấy mình như một con mèo nhỏ được chiều chuộng, cưng nựng... Thân hình anh ấm áp và săn chắc, những cử chỉ thật nhẹ, thật êm đã làm cho cô thấy mình như lần đầu tiên được làm đàn bà. Gần mười năm sống với Hưng, Nhài chưa bao giờ có cảm giác êm ái và dễ chịu đến vậy... Rồi cô ngủ thiếp đi, chắc là một giấc ngủ sâu và dài, không chút mộng mị. Khi tỉnh dậy, cô thấy người đàn ông đã biến mất như một giấc mơ...

Sau đó, cái cảm giác được gần gũi người đàn ông xa lạ ấy cứ đeo đuổi cô. Chín tháng sau, một cậu bé trai kháu khỉnh chào đời, nó đẹp như tranh vẽ, cả hai vợ chồng Nhài cưng chiều nó vô cùng, đặc biệt là Hưng, nó đòi cái gì anh cũng đáp ứng cái đó, nửa đêm nó đòi ăn bánh rán, hay uống nước dừa Hưng cũng tìm mua cho được... Nó thông minh và hiếu động nhưng cũng rất nhạy cảm và tinh tế... Khi được 15 tuổi, nó đã nói nhỏ với Nhài rằng bố Hưng là người nhạt nhẽo và thiếu thực tế... Rồi đến năm 18 tuổi, nó ra đi, bỏ lại người bố nuông chiều con và người mẹ đã gần 50 tuổi vô cùng buồn tẻ...

Mọi việc diễn ra chóng vánh như một đêm mơ, thế là Nhài lại trắng tay.

***

Không lâu sau, Nhài và Hưng chia tay nhau. Một lần nữa cô lại bị giáng một đòn quyết định, lại trắng tay, lại đau khổ, lại khóc và ân hận... Nói đúng ra, ở cái tuổi xấp xỉ năm mươi mà chia tay cũng kỳ quá, nhưng sống mà như hành hạ nhau còn khốn khổ hơn nhiều... Đã mấy lần Nhài muốn chết, muốn chết để khỏi phải đối diện với sự thật tàn nhẫn hàng ngày gặm nhấm tâm can... Song nghĩ đến người đàn ông trong bệnh viện đã hai mươi năm không gặp lại, Nhài lại nuôi một hy vọng, dù là mong manh thôi, nhưng đôi khi cô có cảm giác hy vọng đó đã là nguồn động viên và thực sự nó đã nuôi sống.

Bạn bè muốn làm mối, làm mai cho Nhài, cô cứ khất lần mãi. Một lần, Nhài đi dự sinh nhật người bạn cũ, cô gặp một người đàn ông đã góa vợ, đó là anh họ của bạn gái Nhài. Cô bạn có vẻ mong Nhài và anh họ mình tiến xa hơn nên chủ động giới thiệu để họ làm quen nhau. Nhài thấy anh ta có vẻ gì đó e dè, nên cô cũng không thấy mấy mặn mà. Anh ta tên là Khâm, làm ở một công ty môi trường. Thỉnh thoảng anh mời Nhài đi uống cà phê, đi ăn tối...

Anh ít nói, Nhài cũng vậy nên mỗi buổi gặp nhau cũng không lấy gì làm vui. Tuy nhiên vẻ chân thành và điềm đạm của Khâm làm cô thấy yên tâm và dễ chịu. Nhài chỉ nói về công việc mà không hề nhắc đến chuyện gia đình, chắc bạn cô đã nói với Khâm rồi. Còn Khâm chủ động kể cho cô nghe về người vợ của anh, cô ấy mất đã gần mười năm rồi, mà khi đấy họ còn chưa có con với nhau. Vợ anh là người đã cưu mang anh và gia đình anh khi anh gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, bố anh từng vướng vào vòng lao lý chỉ vì lấy cắp nửa bao bột mì của nhà máy, mẹ anh thì bệnh tật, anh đã phải làm nhiều nghề để kiếm tiềm sống.

Nhài thấy sự chân thành và thẳng thắn của Khâm hiện lên qua ánh mắt và vẻ mặt cương nghị, rắn rỏi. Nhài biết anh nói thật lòng, Nhài cũng tin anh là người tử tế. Cô bạn gái thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm tình hình hai người. Nhài nói rằng anh ấy chỉ cư xử như một người bạn, với lại Nhài còn một số việc riêng đang còn băn khoăn...

Thực tế từ khi có Khâm, Nhài thấy bớt cô đơn, vả lại thấy mình ít ra còn có ý nghĩa cho một người. Khâm hay gọi điện cho Nhài, thỉnh thoảng dịp nào đó lại tặng một món quà nhỏ nhưng ý nghĩa. Đối với Nhài, việc làm lại từ đầu là rất khủng khiếp, quá nửa đời người rồi, làm lại từ đầu thật quá khó khăn, không biết có còn tìm thấy ý nghĩa gì?

Thỉnh thoảng Nhài đến thăm mộ con. Khi nó mất, cô chưa dám nói sự thật với nó, tội nghiệp thằng bé.

Chồng Nhài đã lấy vợ, cô ấy chính là người đã có mối quan hệ với chồng cô. Trước khi cô ấy chia tay chồng trước, hai người đã có một đứa con trai, nên cũng là rổ rá cạp lại. Nhài mừng cho Hưng, cô ta mê vẻ bên ngoài hào hoa của Hưng. Còn Nhài thì ngược lại, vẻ bên ngoài ấy không thể lấn át sự đơn điệu từ tâm hồn của Hưng.

Hầu như đêm nào trước khi ngủ, Nhài cũng nhớ đến con, thỉnh thoảng cô lại mơ đến người đàn ông trong bệnh viện. Nhiều đêm tỉnh dậy trong căn hộ trống vắng, không một chút ánh sáng, Nhài lại buồn... Cô cứ nằm im, nghe đêm trôi đi thật chậm, thật chậm. Rồi cô nằm nghiêng, những giọt nước mắt âm ấm chảy từ khóe mắt qua sống mũi rồi chảy tràn qua khóe mắt bên kia lành lạnh... Đã nhiều đêm như vậy, cô quen rồi, nó như một thứ phản xạ tự nhiên, như thể màn đêm và sự trống trải cùng đồng tình với nỗi cô đơn tột cùng của Nhài.

Trên đôi vai nhẹ tênh, không một chút gánh nặng, không có chút tự tình nào, cô cảm giác chống chếnh như người mất cắp, như kẻ say mèm sau một trận nhậu ra trò.

***

Bây giờ là mùa thu, nền trời màu trắng đục, còn những đám mây thì màu ghi trôi thật nhẹ, thật êm, Nhài ước gì những đám mây mang hết những ưu phiền của cô đi thật xa, đi vĩnh viễn.

Nhài trở lại bệnh viện, gửi xe và chen lẫn vào đám đông, lố nhố kẻ đứng người ngồi. Người thì đi khám, người thì đưa người nhà tới sinh, họ mang theo cả đồ dùng cá nhân, chăn màn, chiếu cói... Khó khăn lắm Nhài mới tìm được một chỗ ngồi. Nhài còn nhớ cái ngày cô gặp người đàn ông ấy, những cây xà cừ vẫn còn nhỏ, chỉ cao hơn đầu người, nền sân bệnh viện lát bằng những viên gạch vỡ, bệnh viện vắng hơn. Giờ thì bệnh viện đã xây sáu tầng, những cây xà cừ đã thành những cây cổ thụ, các bà bầu to hơn, váy xớ rộn ràng, lòe loẹt... Người chờ thì đông, ngồi đứng ngổn ngang từ cổng viện cho tới phòng khám, bất cứ thứ gì họ cũng có thể biến thành ghế ngồi, như quạt giấy, dép, báo, túi vải... Họ ngồi lẫn vào nhau không kể người giàu, người nghèo, đã vào đến bệnh viện thì bác sĩ là "lớn" nhất.

Mỗi lần vào đây, cô thường để ý đến những khuôn mặt chờ đợi, đúng hơn là những khuôn mặt đàn ông, biết đâu cô lại gặp được anh ta. Khổ nỗi, chờ đợi một người không rõ mặt, chỉ bằng linh cảm thôi thì quả là hão huyền, vậy mà cô vẫn hy vọng, vẫn tin vào linh cảm của mình cho dù thời gian ngày càng lấy đi niềm hy vọng mong manh ấy. Đang mải nghĩ miên man, Nhài giật mình khi thấy Khâm đang lơ ngơ như thể tìm ai đó. Nhài chủ động hỏi Khâm lý do vào bệnh viện, Khâm cũng vậy, cả hai đều trả lời có vẻ lúng túng, thiếu tự nhiên...

Tối hôm đó họ cùng nhau đi uống cà phê, trên sân thượng ngôi nhà bảy tầng lộng gió. Một lần nữa họ lại lúng túng. Khâm đẩy ly nước về phía Nhài.

- Em uống nước đi.

- Vâng cảm ơn anh.

Thật là khó khăn, Khâm mới rụt rè hỏi:

- Thực ra... chiều nay em vào bệnh viện có việc gì?

Nhài thấy tim đập nhanh, linh cảm cho thấy người đàn ông ngồi trước mặt đã hiểu hết mọi chuyện của mình. Nhài trả lời, cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Cũng không có gì quan trọng lắm đâu, thỉnh thoảng em vẫn vào bệnh viện.

- Lạ thật, thỉnh thoảng anh cũng vào bệnh viện, sao mãi hôm nay anh mới gặp em nhỉ?

Nghe đến đó, toàn thân Nhài run lên, cô không thể kiềm chế lòng mình và bật khóc... Những giọt nước mắt mừng vui lăn trên gò má cô. Nhài biết rằng, trong cuộc đời đã là nước mắt thường đi kèm với nỗi buồn, có được những giọt nước mắt mừng vui hiếm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro