Chiều Cuối - Hoàng Anh Tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều Cuối

Chiều, cái nắng đã dịu đi một chút, không còn hung hãn như buổi trưa song nó vẫn có thể biến người ta trở nên gắt gỏng . Những ô nắng vớt vát trên mặt đường . Căn phòng trở nên bừa bộn đến ngạt thở . Mấy bức tranh trên tường như càng khiến bức tường trở nên nhàu nhĩ hơn . Chiếc bàn gỗ kê góc nhà, ngay bên cạnh cửa sổ, không thể che giấu nổi cái già nua của nó . Những cánh hồng vương vãi, rách nát nằm ngổn ngang trên sành nhà . Tôi uể oải dựa lưng vào cái ghế bố . Mệt mỏi, nhìn quanh căn phòng càng thấy mệt mỏi hơn . Lại cắt điện, phòng nóng hừng hực y như một cái lò . Tôi chẳng biết phải nói thế nào về sự khó chịu trong tôi, cơ hồ như một ngọn núi lửa sục sôi . "Phải thoát ra khỏi đây". Tôi vớ chiếc áo sơ mi khoác vội vào và bỏ ra ngoài . "Mình sẽ đi dạo một vòng rôi lên cà phê sinh viên ngồi trên đấy đến tối!". Tôi đề ra cho mình một kế hoạch bắt đầu đi dạo . Bây giờ là 4 giờ 30 phút .

o0o

Hồ Gươm lặng đi, không có lấy một ngọn gió . Họa chăng là những người chạy xe máy hắt vào một cái gió nhẹ, đủ để đuổi những con ruồi gan lì . Mấy đứa con gái trường Việt Đức đang chơi nhảy dây ở đoạn đầu phố Bà Triệu nhìn sang . Tôi biết một trong những đứa đứng dậy . Con bé tóc "đờ mi gạc xông" áo pull cánh sen tên là Hoa, tôi đã từng gặp con bé ấy khá nhiều lần trên cà phê sinh viên . Những tiếng cười trong trẻo của lũ chúng nó như đánh thức tôi dậy . Tôi nhún vai bước tiếp . Có tiếng nói chạy theo sau lưng tôi "Hoa kìa!". Rồi những tiếng cười . Tôi khẽ lắc đầu "Họ có trí tưởng tượng ... voi quá phong phú". "À phải rồi! Mình sẽ tới quầy báo ở Tràng Tiền đọc chùa - tiết kiệm đi bao nhiêu!".

Quầy báo giờ này khá đông, những lớp người trung niên, học sinh, cả những người già chọn lựa những tờ báo . Tôi giở tờ Tuổi Trăng số mới nhất ra và cũng không thoát khỏi cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng khi đọc lại truyện ngắn "Chiều cuối" của mình . Có cô cậu học trò đứng bên cạnh tíu tít cười đùa . Cô ấy phải nói là rất duyên . Bên gò má luôn ẩn hiện lúm đồng tiền, khiến những cànhg trai mới lớn si mê . Còn cậu bé thì cao và gầy như một bộ xương . Lạy chúa, tôi không nói ngoa nếu chứ ban đêm mà gặp cậu ta thì có lẽ các bạn sẽ run lên vì tưởng cậu ta là cò ma ấy chứ lại . Cô bé chỉ vào truyện ngắn của tôi rồi bảo "Tú xem này! Một truyện ngắn dở đến mức người ta bất mãn và cầm bút viết bài gởi báo liền!". Cậu bé khẽ cau mày đọc tên tác giả "Hoàng Thiếu Hoa! Có lẽ hắn khoái đọc "Tái sanh duyên" nên nhận mình là Hoàng Phủ Thiếu Hoa đây! Hay ho gì đâu . Tú đã gặp hắn hai lần ở dạ quán sinh viên sân ga . Hắn luôn kiêu hãnh và ngạo mạn Thu à!". Tôi phì cười bởi hai lý do . Thứ nhất là tôi chưa từng lên dạ quán sinh viên sân ga hay sân chùa gì . Thứ hai là tôi chưa một lần tỏ ra kiêu hãnh với những gì mình có . Với tôi thì chưa thể kiêu hãnh khi những câu chuyện của tôi mới chỉ lác đác trên các báo Tuổi Trăng - Mây Thu - Hoa Mộc Niên ... Và tôi chưa một lần gặp cậu bé kia, ngoài hôm nay . Tôi mỉm cười tinh quái "Cậu gì ơi! Cho mình hỏi Hoàng Thiếu Hoa hình dáng thế nào ?". Cậub é nhìn tôi thao thao bất tuyệt nói "Hắn đẹp trai lắm, học khá, nhà khá giàu ...". Tôi mỉm cười . Trí tưởng tượng của cậu bé rất phong phú .

o0o

Quán cà phê sinh viên cạnh Hồ Gươm lúc nãy khá đông . Tôi nhìn thấy em ngồi ngay sát ban công đang mơ màng điều gì đó . Tôi tiến lại "Mới đến hả ?". Em giật mình quay lại nhìn tôi và kéo chiếc ghế bên cạnh "Ừ!". Tôi ngồi xuống, em hất hàm "Thiếu Hoa đến một mình à!?". Tôi cười "Có bao giờ là hai người đâu ?". Em cười . Chúng tôi thường xuyên gặp nhau trên này . Em là một "tomboy" thứ thiệt . Tức là một đứa con gái bướng bỉnh mạnh mẽ như con trai . Tôi quen em cách đây chừng gần một năm cũng ở quán sinh viên này . Trong mắt tôi em là một con bé khá nhiều cá tính, đến độ bất bình thường . Nhưng thường trực trong em là tính hiếu chiến và rất cố chấp . Người ta nói những người như tôi khó hiểu, gặp khó hiểu đôi khi trở thành dễ hiểu . Điều đó không mấy khó khăn nếu tôi kể lại những cuộc nói chuyện của chúng tôi . Chúng tôi có thể cùng gân cổ lên cãi nhau về sự đẹp trai của R. Bagio với Tom Cruise . Nhưng chúng tôi cũng có thể cùng đồng ý với nhau về việc con bò khôn hơn con bê . Những cuộc tranh cãi của chúng tôi trẻ con đến độ người nghe lầm tưởng là hai đứa điên điên ngồi cạnh nhau . Em rất thích xé giấy, đó cũng là sở thích quái quỉ của em . Ngày em chia tay với mối tình đầu, em không ngần ngại xé hết chục cuốn vở của tôi .

- Nghĩ gì vậy Thiếu Hoa ?

Tôi quay trở lại thực tại, mỉm cười:

- À, không, nghĩ về em đấy thôi .

Em nhướn mày ngạc nhiên:

- Về em ? Nhưng mà về điều gì mới được cơ chứ ?

- Dĩ nhiên là nghĩ về một ngày nào đó nhỡ khi tôi thích em thì sao ?

Em cười không nói .

Quán cà phê sinh viên càng lúc càng đông, mấy gã trường Kiến Trúc thi nhau trình diễn thời trang . Tôi nhếch miệng cười chúng . Bên cạnh một thằng nhóc khoảng 16-17 đang thao thao nói về tình yêu . Tôi vỗ vai nó:

- Này chú em, anh nghĩ chú nên về nhà bú tí mẹ hơn là còng cọc theo đuổi một nàng đấy!

Thằng nhóc nhìn tôi lầm bầm:

- Đồ điên .

Tôi phá lên cười "Câu nói đó anh nghe nhiều rồi! Chú em có câu nào khác không ?".

Em kéo giật tay tôi lại, cau mày nói:

- Thiếu Hoa điên vừa thôi!

Tôi mỉm cười khuấy đều tách cà phê mà anh chủ quán vừa bưng ra .

- Thiếu Hoa này! Em nghe nói Đon Hồ - Trịnh Nam Sơn sắp sang Việt Nam rồi đó!

Tôi nhún vai kiểu cách "Ừ! Đon Hồ lần này về nhận vai chính trong vở cải lương Hoàng hậu không đầu . Trịnh Nam Sơn vai hoàng hậu .

Em vùng vằng: "Em không đùa đâu" . Tôi nheo mắt "em không biết tôi là nhân vật chính trong phim "Những kẻ không biết đùa" hay sao ?".

Em cười gượng "Em cảm thấy Thiếu Hoa dạo này làm sao ấy!". Tôi nhún vai "Cũng có thể là vậy, con người ta phải thay đổi chứ!". Em cong ngón tay út khuấy đều cốc cam sữa im lặng .

o0o

Đường phố Hà Nội giờ tan tầm, đường Hoàng Hoa Thám như tắc lại . Tôi và em sóng vai bên nhau mà không nói được một câu . Bụi bay mù lên . Tiếng gọi nhau í ới . Tiếng còi loạn đường . Tiếng rao vang khắp đường . Tiếng động cơ ô tô xe máy rú ầm ĩ . Tôi và em vẫn im lặng đạp xe . Chợt đường phố loạn lên khi một chiếc xe Vonga cũ kĩ màu ghi sáng đầu, mũi xe móp lại thảm hại đang chệch choạch lạng qua lạng lại . Lão lái xe mặt đỏ gay luốn cuống trong xe . Tôi chỉ còn kịp xô em sang bên hè đường và thấy mình bị nhấc bổng văng ra xa . Tôi không cảm thấy đau khi tất cả như muốn kéo tôi vào giấc ngủ . Tôi thấy bầu trời xanh trong vắt, thấy gương mặt em hốt hoảng . Tai tôi ù đi và mắt nhắm lại . Những ánh nắng cuối cùng vớt vát trên những tán lá sao đen . Một buổi chiều cuối ... tôi bước vào tuổi 17 ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro