Phải lấy kẻ...em yêu -Tg: Hoàng Giang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải lấy kẻ...em yêu -Tg: Hoàng Giang.

"Bác chỉ muốn trước khi nhắm mắt được thấy thằng Sơn cưới vợ, còn không, cả đời bác sống không có nghĩa gì. Cháu hãy vì bác...". Chính vì câu nói đó của mẹ Sơn mà Xuyến nhắm mắt cưới anh, một người đàn ông mà không người phụ nữ nào muốn cưới làm chồng. Ai cũng nói Xuyến sướng, lấy được người mình yêu mà không ngờ một điều...

Xuyến ghét lũ con trai. Yêu cô thì ít mà chăm chăm chờ dịp ăn tươi nuốt sống cô thì nhiều. Miệng thì thơn thớt nói yêu Xuyến, muốn bảo vệ cô nhưng tay chân thì luôn muốn hại Xuyến. Anh người yêu đầu tiên của Xuyến, làm Bộ đội đóng quân ở đơn vị gần trường cô dạy học. Xuyến nhận lời yêu anh vì nghĩ Bộ đội kỷ luật, nghiêm túc.

Cuối tuần, trước khi về nhà, Xuyến vào đơn vị của anh chơi. Ngồi nói chuyện được một lúc với đồng đội của anh, thì anh rủ Xuyến ra bãi nhổ lạc non về luộc. Xuyến hồ hởi đi theo anh, cô không hiểu vì sao đám bạn anh nhìn theo hai người cười khúc khích.

Ra đến bãi lạc, anh chàng vồ ngay lấy Xuyến, đè cô ra giữa bãi. Xuyến hốt hoảng đạp chân tay loạn xạ, đẩy được anh chàng ra là ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không hề ngoái đầu nhìn lại. Đằng sau, chàng ta vẫn í ới: "Anh yêu em mà, Xuyến ơi!".

Xuyến không chịu gặp lại anh ta một lần nữa, dù anh ta có gửi lời xin lỗi cho Xuyến, qua mấy chị dạy cùng cô. Xuyến nói: "Dê thế, em sợ lắm!". Anh chàng người yêu thứ hai làm cán bộ Phòng văn hóa huyện. Tiếp xúc một thời gian, Xuyến tin tưởng vào văn hóa của anh nên mới nhận lời yêu. Anh ta chẳng dẫn Xuyến vào chỗ tối tăm, lúc nào cũng ngồi chỗ sáng sủa.

Một hôm, hai người ngồi tâm sự với nhau ở quán cà phê, miệng anh than: "Bọn trẻ bây giờ hư lắm, yêu đương là chẳng biết tôn trọng, giữ gìn!" nhưng cánh tay anh ta lại thò sâu trong áo Xuyến. Xuyến đứng dậy, hất cốc trà Lipton vào ngay giữa mặt anh ta, rồi chạy ra khỏi quán.

Về ký túc xá, Xuyến khóc: "Lũ con trai khốn nạn, em không yêu đương gì nữa hết!". Cô bạn cùng phòng với Xuyến oang oang: "Hóa ra làm con trai cũng chẳng sướng. Liều tý thì bị mang tiếng đểu cáng, mà... không làm gì thì bị chửi có vấn đề".

Sau hai lần yêu đương dang dở đó, phải một năm sau thì Xuyến gặp Sơn. Sơn là thầy dạy võ của một trung tâm mới mở tại thị trấn huyện. Chẳng như những lần trước, Xuyến không nhận lời ngay mà kéo dài thời gian tìm hiểu nhau.

Gần nửa năm trời quen nhau, mỗi tuần Sơn đến chơi mấy lần nhưng chẳng hôm nào Sơn rủ Xuyến ra khỏi ký túc. Anh chỉ quanh quẩn trò chuyện với mọi người trong phòng. Mấy chị bàn tán Sơn thế là không ổn, thế là có vấn đề, nhưng Xuyến thấy anh đúng là chín chắn. Để làm phép thử cuối cùng, Xuyến đã chủ động rủ anh đi uống cà phê, để hai người được trò chuyện riêng với nhau.

Dắt xe ra ngoài ngõ, Sơn nói: "Hay là chúng mình đến nhà bạn anh chơi đi, nhà nó ở ngay gần đây!". Xuyến gật đầu. Đến nhà người bạn của Sơn cũng phải hơn ba cây, đi qua cả một quãng đường vắng nhưng Sơn vẫn hai tay giữ chặt tay lái chứ không động chạm gì đến Xuyến.

Phải rất muộn, hai người mới từ nhà anh Hải bạn của Sơn về, Xuyến rất lo lắng, biết đâu Sơn lại "dở chứng" như hai anh trước. Đến khi xe dừng trước cổng ký túc xá, Xuyến mới thở phào. Sơn bối rối chào Xuyến rồi xin phép về luôn. Xuyến nhìn điệu bộ lúng túng, nhút nhát của anh thấy mà thương.

Yêu nhau, Xuyến yên tâm về anh tuyệt đối. Hơn hai năm yêu nhau, Xuyến chờ mình được nhận vào biên chế mới tính đến chuyện cưới hỏi. Nhưng mẹ Sơn đột ngột ngã bệnh. Đến viện, bác sĩ cho biết bà bị ung thư. Thế là chuyện cưới hỏi hai người được bàn đến.

Chẳng nói ra thì ai cũng biết, là cưới trong năm nay để chạy tang vì mẹ Sơn không sống được lâu. Xuyến cũng chẳng có tham vọng gì, đã yêu cũng muốn cưới cho yên ổn, chỉ Sơn là thở dài: "Lẽ ra chờ thêm vài năm nữa hai đứa mình ổn định".

Một buổi chiều, Xuyến đang dạy học thì anh Hải bạn Sơn, đứng ở cửa lớp gọi Xuyến. Anh Hải nói Xuyến phải đi ngay với anh có việc. Vừa lúc tiết học hết giờ, Xuyến lên ngay xe anh Hải. Xuyến tưởng mẹ Sơn có mệnh hệ gì nhưng anh Hải trả lời không phải, cô cứ đi theo anh rồi khắc biết.

Họ dừng xe ở trụ sở trung tâm văn hóa, nơi Sơn dạy võ. Hai người vừa bước vào cổng trụ sở thì đúng lúc anh bạn trai cũ của Xuyến, hồi trước làm ở phòng văn hóa từ trong đi ra. Nghe đâu, giờ anh ta chuyển sang huyện khác làm việc. Nhìn thấy Xuyến, anh ta dừng xe chạy theo, không hề để ý đến Hải, anh ta giữ tay Xuyến: "Xuyến, em dạo này thế nào? Em có khỏe không? Anh đang định vào trường tìm em, anh vẫn chờ ngày em quay lại với anh đây, Xuyến ơi!".

Xuyến giật khỏi tay anh ta, rồi nói: "Anh này vớ vẩn thật, tôi sắp cưới chồng rồi. Tôi đang có việc, chào anh!". Biết anh Hải đang vội, Xuyến chào rồi đi luôn để lại anh chàng kia ngơ ngác.

Hải dẫn Xuyến đến trước một căn phòng trọ ở dãy tập thể của trung tâm văn hóa. Xuyến nghĩ, anh Hải phải gõ cửa vì có người ở trong thì Hải đưa chân đạp mạnh, cánh cửa bung ra. Xuyến nhìn vào, một cảnh tượng hãi hùng. Hai gã trai đang trần như nhộng cuốn chặt lấy nhau trên giường, thấy cửa bị mở cùng bật dậy tìm quần áo để mặc.

Lẽ ra, Xuyến phải chạy đi nhưng hai chân cô như bị chôn cứng giữa cánh cửa phòng. Sơn của cô là một trong hai gã trai đó. Mặc xong quần áo, anh ta không dám nhìn Xuyến mà chằm chằm nhìn vào Hải. Sơn lao vào nắm cổ áo Hải nói như khóc: "Sao mày lại làm thế? Sao mày lại làm thế?".

Hải đẩy Sơn ra, mặt sát khí: "Mày cưới vợ thì không sao, nhưng mày đòi bỏ tao theo một gã trai khác, thì tao không chịu được. Tao phải cho Xuyến biết về con người thật của mày, không thì cô ấy sẽ khổ cả đời". Rồi anh Hải quay sang Xuyến giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Bây giờ em biết rồi đấy! Người em yêu là một kẻ đồng tính. Bọn anh yêu nhau mấy năm nay thế mà từ ngày dụ dỗ được thằng học trò này, hắn ta lại đòi bỏ anh".

Xuyến hiểu tất cả rồi, cô chạy một mạch về ký túc xá. Xuyến ốm liền mấy tuần, ai hỏi han gì cô cũng không nói. Sau khi bình tâm trở lại, Xuyến quyết tâm đứng dậy, cố quên đi tất cả.

Buổi sáng, Xuyến vừa báo tin hủy đám cưới thì ngay buổi chiều cô nhận được điện thoại của mẹ Sơn, gọi đến gặp bà. Xuyến từ mặt Sơn nhưng còn bố mẹ anh, cô không thể im lặng mà bỏ đi được. Mẹ Sơn đòi người đỡ dậy để quỳ xuống chân Xuyến cầu xin cô đừng hủy hôn. Bà nói từng từ chậm rãi: "Bác không biết cháu với Sơn có chuyện gì nhưng hãy tha thứ cho nó, xem như là vì bác. Bác không sống được mấy ngày nữa đâu!". Lúc đó, Xuyến chẳng biết phải nói gì với người phụ nữ sắp qua thế giới bên kia, cô giàn dụa nước mắt gật đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro