Quẩy nóng - Đoàn Thạch Biền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quẩy nóng - Đoàn Thạch Biền

Trong một chuyến đi công tác ở Hà Nội, Hiệp - anh bạn đồng nghiệp là nhà báo - đã rủ tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt của Câu lạc bộ Văn học trẻ ở Hội Văn nghệ Hà Nội. Vì tò mò muốn biết các cây viết trẻ ở thủ đô sinh hoạt như thế nào, tôi đã đồng ý đi theo anh.

Buổi chiều đó, trong một căn phòng rộng lớn của Hội ở phố Hàng Buồm, hơn 50 bạn trẻ đã ngồi quây quần nghe Thạch Thảo giới thiệu tập thơ đầu tay vừa mới in xong của cô. Một số bạn đọc diễn cảm những bài thơ in trong tập, một số bạn khác đã sôi nổi bình thơ.

Buổi sinh hoạt đã diễn ra rất nghiêm túc. Tất cả các bạn tham dự đều chăm chú nghe đọc thơ. Chỉ có một cô gái ngồi ở phía tay trái tôi là luôn gãi đầu. Mái tóc em đã cắt ngắn và uốn tém hai bên, chẳng lẽ còn bị... chí hành hạ? Tôi nói với Hiệp:

- Cậu ngồi đây, tôi đi phỏng vấn mấy bạn để lấy tư liệu viết bài.

Hiệp mỉm cười, gật đầu.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô gái tóc tém. Em la lên:

- Ối chết!

Tôi giật mình đứng dậy, ngó xuống chiếc ghế trống không:

- Xin lỗi, chết... con kiến của em à?!

- Ghế này của con bạn em.

- Cô ấy đâu?

- Nó đang đứng giới thiệu tập thơ trên kia.

Tôi mạnh dạn ngồi xuống ghế, nói:

- Hôm nay là buổi ra mắt tập thơ của bạn em. Chắc cô ấy chẳng phiền nếu có thêm một người hâm mộ là tôi.

Côi gái quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước, mắt nheo nheo sau cặp kính cận tròn như kiểu kính của John Lennon. Tôi móc túi lấy ra cuốn sổ nhỏ và cây viết bi, chuẩn bị hành nghề.

- Xin lỗi, em có thể cho tôi biết tên?

- Quỳnh Như.

- Em đang học trường nào?

- Học viện quan hệ quốc tế.

- Năm thứ mấy?

Cô gái quay qua tôi, trợn mắt:

- Hỏi gì mà kỹ thế? Ông là công an à?

- Ồ không. Tôi là một nhà báo ở trong Nam mới ra. Tôi muốn phỏng vấn em về buổi sinh hoạt hôm nay.

Cô gái đưa tay gãi gãi đầu.

- Ối chết! Em không quen trả lời báo chí.

Tôi cười động viên:

- Có gì khó đâu. Em chỉ nói cảm tưởng của em khi nghe thơ của Thạch Thảo.

- Ối chết! - Cô gái gãi đầu lia lịa.

- Xin lỗi, đầu em có gàu hay có chí vậy? Để tôi giới thiệu cho em một loại Shampoo chuyên trị...

- Không phải vậy. Đầu em chỉ bị "dị ứng" ngứa, mỗi khi nó phải nghe những câu hỏi mà nó không thích.

Tôi vội cảnh giác:"Nhỏ này là "nai ba sừng" đây. Hãy cẩn thận."

- Vậy tôi ghi ý kiến của em là thơ của Thạch Thảo rất dở. Vì hồi nãy khi nghe bạn đọc thơ, tôi thấy em gãi đầu lia lịa.

Cô gái đẩy bàn tay tôi đang cầm cây viết.

- Ông đừng ghi như thế. Không phải em chê thơ của bạn em dở mà nói chung là em không thích thơ.

- Không thích thơ! Vậy em đến đây làm gì?

- Bạn em đã chở em đến đây. Nó muốn em ngồi cho có mặt người thân, để nó nhìn xuống thấy em mà mạnh dạn đọc thơ. Nó hứa sẽ trả công cho em một chầu quẩy nóng. Vì quẩy nóng mà em đến đây.

- Vậy tôi cũng giống em.

- Ông cũng không thích thơ?

- Tôi giống em ở chỗ thích quẩy nóng. Bây giờ tôi mời em đi ăn, được không?

Quỳnh Như suy nghĩ rồi hỏi lại tôi:

- Còn bạn em?

Vừa lúc đó Thạch Thảo đang thao thao thuyết trình: "Đối với tôi thơ không là gì cả, nhưng nó cũng là tất cả. Thơ giống không khí. Người ta sống nhờ nó nên cần phải bảo vệ nó, đừng để nó bị ô nhiễm..."

Tôi nói nhỏ với Quỳnh Như:

- Em nghe bạn em nói không? Em không thích thơ mà ngồi đây chỉ làm "ô nhiễm thơ". Vậy chúng ta nên đi ăn quẩy nóng, đồng ý?

Quỳnh Như đưa tay lên gãi đầu, nhưng hai bàn tay vừa đến ngang tai thì em buông xuống, thở dài:

- Vì quẩy nóng mà em tạm chia tay bạn em một buổi, chứ không phải vì ông đâu.

Cô gái nhẹ bước ra cửa trước. Tôi đi đến chỗ Hiệp ngồi, hỏi mượn chìa khóa xe Honda của anh và nói:

- Ông chịu khó đi xích lô về nhà. Khi nào ông vào Sài Gòn công tác, tôi sẽ cho ông mượn lại chiếc xe đạp của tôi.

o0o

Trời lất phất mưa phùn. Quỳnh Như cẩn thận đội lên đầu chiếc mũ len màu vàng nghệ. Trước khi nổ máy xe, tôi hỏi:

- Em biết quán quẩy nóng nào ngon nhất Hà Nội?

- Ông hãy lái xe đến phố Phan Bội Châu.

- Chạy ngả nào?

- Ông mới đi chơi phố Hà Nội lần đầu à?

- Phải, tôi mới đi chơi phố Hà Nội lần đầu với em.

- Đầu óc ông hơi bị... thông minh đấy. Hãy chạy xe đến ngã tư kia rồi rẽ phải.

Theo lời chỉ dẫn của em, tôi chạy xe đi dưới mưa phùn. Mưa không làm tôi rát mặt, nhưng làm cho đôi mắt ráo hoảnh hàng ngày của tôi trở nên ươn ướt, trông chắc cũng "tình cảm" lắm! Đến phố Phan Bội Châu, em vỗ vai tôi, nói ngừng xe lại sát một lề đường. Tôi nhìn quanh chẳng thấy một tấm bảng hiệu nào cả. Em nói:

- Ông dựng xe lên vỉa hè đi.

Rồi em bước đến kéo ghế ngồi ở một bàn gỗ nhỏ, đặt dưới một cây dù quảng cáo nước ngọt Coca. Khi tôi kéo ghế ngồi xuống, tôi thấy trước hiên nhà này chỉ có 5 cái bàn và hai người khách đang ngồi ăn.

Tôi nói:

- Quán lèo tèo quá!

Em nói:

- Trông vậy chứ quán "đỉnh" đấy.

- Quán này của bà Đỉnh làm chủ?

- Ôi, Mán quá đi mất! Đỉnh là nhất, là number one, ông hiểu chưa?

Một cậu trai đội nón cối, mặc áo veston, đặt lên bàn một đĩa quẩy, một chén nước mắm có những cọng đu đủ bào, một chén tương ớt. Nhìn những cái quẩy gày gò chỉ bằng hai ngón tay út, tôi bỗng thương hại chúng. Ở Sài Gòn, mỗi lần ăn một tô cháo huyết, tôi phải ăn kèm thêm 5 cái quẩy to bằng cổ tay mới lưng lửng bụng. Nên tôi nói với cậu bán hàng:

- Cho thêm mười dĩa quẩy nữa đi.

Quỳnh Như nói:

- Ông đừng nóng. Gọi từ từ cho quẩy...nóng.

Tôi cầm một cái quẩy chấm vào chén nước mắm rồi bỏ vào miệng, nhai trọn cái. Nuốt xong cái quẩy nóng, tôi nói:

- Chẳng thấy đỉnh Phanxipăng ở đâu. Chỉ thấy đồi!

Em vừa nhai một phần ba cái quẩy vừa nói:

- Ăn tốc hành như ông làm sao mà thấy đỉnh. Bí quyết của quán này là nước chấm. Nước chấm pha chua ngọt thế nào để người ăn có thể húp ngon lành mà không gắt cổ họng. Ông thử húp một chén nước chấm sẽ khắc biết.

Tôi bưng chén nước chấm lên, húp một hơi cạn chén rồi bật ho sặc sụa. Tôi vội cầm lấy lon Coca, tu luôn một hơi cạn lon để chữa cháy trong cổ họng.

Quỳnh Như cười đắc ý, nói:

- Ông thấy nước chấm ngon tuyệt cú mèo không?

_ Ngon "tuyệt... tự" thì có. Em bày tôi húp nước mắm kiểu đó, chắc tôi sẽ chẳng có con nối dõi ăn quẩy nóng.

Quán này đúng là quán đỉnh vào giờ đỉnh - giờ tan sở, tan trường. Quán đông nghẹt khách. Dưới cây dù chỗ chúng tôi ngồi, người ta đã kê thêm 3 bàn nữa. Một số khách thản nhiên đặt bàn ngồi ăn ngay dưới mưa phùn, làm như rắt thêm bụi mưa vào quẩy, sẽ ăn ngon hơn?

Chỉ tay những người đang đứng đợi có ghế trống để ngồi, em nói:

- Ông thấy quán đông chưa. Muốn đạt được "chuẩn" này cũng "vất" lắm!

- Phải vất đi những gì để thành công? Tiền quảng cáo à?

- Em nói "vất vả" lắm!

Tôi nhăn nhó:

- Sao em ưa nói vắn tắt, khó hiểu vậy?

- Đời có dài đâu mà nói dông dài. Thôi chúng ta đứng dậy đi quán khác. Nhường chỗ cho những người đã đứng đợi mỏi chân.

- Bi ghê!

Quỳnh Như gãi đầu, hỏi:

- Ông nói cái gì?

- Tôi nói em có lòng "từ bi" thương người ghê!

Em bật cười.

- Ông học nói tắt hơi bị... nhanh. Coi chừng vấp ngã đấy.

Và Quỳnh Như đã nói hơi bị... đúng. Trong khi vội vã dắt xe xuống lòng đường ướt nhẹp nước mưa, tôi đã trợt chân ngã khi đạp phải một cái quẩy ai đánh rơi trên đường, nhão nhoẹt.

o0o

Ngõ Cấm Chỉ về đêm làm tôi hoa mắt vì các quán ăn mọc san sát và để đèn sáng choang con ngõ. Với tôi, đây là con ngõ đẹp "đỉnh" ở Hà Nội. Quỳnh Như dẫn tôi vào một quán và em gọi: Gà tần. Người phục vụ bưng ra hai cái thố bằng sành đặt lên bàn. Trong khi đó bà chủ quán mập mạp ngồi ở quầy ghi hóa đơn tính tiên.

Tôi mở nắp thố, mùi thuốc bắc xông lên theo hơi nước. Giữa thố, một con gà đen nhỏ được tiềm thuốc Bắc đến mềm cả xương. Tôi bẻ ổ bánh mì để trên bàn, ăn với gà tần. Quỳnh Như gọi:

- Cho dĩa quẩy.

Bà chủ quán quay lại, nói:

- Cô nên ăn với bánh mì ngon hơn.

Quỳnh Như gãi gãi đầu rồi nói:

- Cháu thích ăn với quẩy hơn.

Bà chủ háy mắt, nói:

- Tùy cô, tôi chỉ góp ý vậy thôi.

Người phục vụ bưng ra một dĩa quẩy đã nguội để lên bàn. Quỳnh Như cầm một cái quẩy nhúng vào nước gà tần rồi bỏ vào miệng nhai. Tôi nói:

- Món gì em cũng đòi ăn kèm với quẩy. Đúng là "ngang như cua".

Em gãi gãi đầu rồi nói:

- Đương nhiên rồi. Em sinh ra ở phố Hàng Ngang mà. Nếu ông thích một cô gái dịu ngọt, ông có thể tìm đến phố Hàng Đường để làm quen.

Nhìn mặt em có vẻ "hình sự" nên tôi dịu giọng.

- Nói vậy chứ tôi rất thích ăn... cua lột chiên bơ.

- Chắc còn lâu em mới "lột" được lớp vỏ của mình. Thôi quên chuyện nhỏ đó đi. Bao giờ ông vào lại Sài Gòn?

- Trưa ngày mốt.

- Vậy tối mai, em đến mời ông đi dự sinh nhật của một con bạn thân. Có tổ chức nhảy Rap vui lắm. Đúng 19 giờ, ông đợi em ở nhà nhé.

Tôi ghi địa chỉ nhà Hiệp - nơi tôi đang ở trọ - và trao cho em.

o0o

Tối hôm sau, 19 giờ rồi 21 giờ cũng chẳng thấy Quỳnh Như đến. Tôi đâm bực mình vì đã chờ đợi mất thì giờ, bỏ lỡ cơ hội đi với Hiệp xem trình diễn ra mắt một vở kịch mới của Đoàn Kịch Hà Nội.

Vào buổi sáng tôi đang chuẩn bị hành lý, để đón xe ca lên phi trường Nội Bài thì Hiệp bước vào phòng ngủ, nói:

- Có cô bé mà ông "phỏng vấn" đến tìm.

Tôi hầm hầm bước ra phòng khách định "dũa" em một trận. Quỳnh Như đang ngồi ở ghế salon, đứng dậy tươi cười, nói ngay:

- Xin lỗi ông nhé. Hôm qua em bận tíu tít phụ con bạn tổ chức sinh nhật nên quên mất cái hẹn với ông. Thôi ông hãy quên đi chuyện nhỏ đó. Hãy sống "vô tư" cho lâu già. Bây giờ em mời ông đi ăn ở phố Hàng Than trước khi chúng ta chia tay.

Tôi càu nhàu:

- Em định đãi tôi món "than hầm" à?

- Ồ không. Món phở sốt vang.

Sốt vang thường được nấu với thịt thỏ, ở đây người ta nấu với thịt bò rồi đổ ngập lên trên bánh phở. Món ăn này hao hao giống hủ tíu bò khko ở miền Nam. Lần đầu được ăn phở sốt vang lạ miệng, tôi ăn rất ngon. Trong khi đó Quỳnh Như cứ mãi đôi co với người phục vụ để đổi cho được một dĩa quẩy nóng. Tôi nói:

- Em tên Quỳnh Như mà chẳng có một chút hiền dịu nào như hoa quỳnh. Em ngang và nóng như một cái quẩy nóng. Vậy tôi gọi têm em là Quẩy Nóng nghe.

Em đưa tay lên định gãi đầu nhưng nửa chừng em bỏ tay xuống.

- Được thôi. Tên đó rất hợp với sở thích của em. Còn ông ăn nói "chua chua ngọt ngọt". Vậy em gọi ông là Nước Chấm.

Tôi cười trêu chọc:

- Rồi em sẽ thấy, thiếu nước chấm quẩy nóng sẽ không còn là quẩy nóng nữa đâu!

Về đến Sài Gòn, công việc tất bật ở tòa soạn báo khiến tôi đã quên viết thư cho Quỳnh Như. Chỉ một tuần sau, tôi nhận được điện tín:

"Báo ông một tin vui. Em đã tập được thói quen ăn quẩy nóng mà quên đi nước chấm. Nhanh đỉnh đấy. Mong ông cũng sẽ vô tư quên em nhanh như vậy. Q.N"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro