Hợp đồng hôn nhân 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được sinh ra trong gia đình quyền quý, giàu sang, là một cô bé dễ thương, thông minh có cha mẹ cưng chiều hết mực.

Vậy mà biến cố xảy ra , từ một người có hết tất cả bỗng dưng mất sạch trong vòng một đêm.

Năm bé lên 7, cả gia đình đi du lịch bằng du thuyền nhân dịp sinh nhật của bé. Đáng ra ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất, vui nhất của cả gia đình. Nhưng một cơn bão ập tới khiến chiếc thuyền bị lật, cả gia đình rớt xuống nước, đầu bé va chạm vào mạng thuyền.

Trôi dạt, lênh đênh trên biển 2 ngày, tưởng rằng lần này coi như xong, không còn hi vọng nữa rồi. Ở lúc buông xuôi tất cả, buông đi tia hi vọng cuối cùng. Bé được một ngư dân cứu và mang bé về nhà.

Nhà người ngư dân ấy nghèo lắm, họ chỉ biết cứu bé bằng phương pháp mà họ có, đâu thể mang bé đến bệnh viện, mà có đưa đến bệnh viện, bác sĩ, y tá ở đó dù trình độ có hơn họ ít hay nhiều đi chăng nữa, cách họ cứu bé vẫn như ngư dân chài lưới cứu bé thôi.

Mê mang suốt 3 ngày, bé tỉnh lại. Nhìn cảnh vật xa lạ, những con người xa lạ bé sợ lắm, bé muốn mẹ, muốn cha. Nhưng giờ này họ ở đâu?

Kể từ ngày tỉnh lại cho tới giờ đã 3 tháng, kí ức trong đầu của bé hoàn toàn tan biến sạch, ai hỏi về gia đình, cuộc sống trước kia đáp lại chỉ là cái lắc đầu.

" Không nhớ, không biết thôi cũng kệ. Thêm một đứa nhỏ thôi mà, cả làng không lẽ không nuôi nổi sao?"

Cuộc sống mới, hoàn cảnh mới và cả gia đình mới bắt đầu trên cái vùng đất biển ấy.

"Một cô bé ngốc toàn làm việc ngốc...la la la..."

" Này tụi bay lại trêu chọc con người ta nữa hả... cười cái gì...cút hết về nhà"

Vì bé ngốc nên mấy đứa nhỏ trong làng khi nào cũng chạy theo trêu chọc. Duy nhất chỉ mình anh bênh vực bé. Hồi trước anh luôn được tụi nó ngưỡng mộ kêu đại ca. Rồi bé xuất hiện, anh chẳng gia nhập vào cuộc vui cùng tụi nó, tụi nó cạch mặt anh ra. Lúc bé một mình tụi nó ném đá mình bé, anh xuất hiện tụi nó ném cả hai xong bỏ chạy.

" Em có làm sao không? Bị đau ở đâu không?"

"Em...em cám ơn! Em không sao đâu!"

"Ừ không sao thì tốt, lần sau thấy bọn nó em cứ việc chạy vào hốc đá kia đợi anh, anh tới giúp em, mấy đứa đó nó không giám vào đâu"

"Sao không giám?"

"Anh lừa tụi nó!!!"

"ah...."

Một vòng tuần hoàn diễn ra liền ba năm, bọn trẻ rượt, bé chạy, anh tới cứu. Mỗi lần bọn trẻ đứng ngoài hốc đá đều hậm hực dậm chân. Cho đến một hôm, trốn trong hốc đá, bé đợi hoài, đợi hoài, đợi cả 1 ngày, còn anh đi đâu mất rồi? Sao chưa tới đón bé ra?

Ngồi khóc cả buổi rồi thiếp đi. Lúc tỉnh lại, bé thấy mình nằm trong nhà người ngư dân từng cứu mình. Ngây ngốc 3 ngày, bé mới biết gia đình anh chuyển lên thành phố sinh sống.

Mấy đứa nhỏ thấy bé buồn, nên chả thiết trêu bé mà quay sang chơi với bé.

Cứ vậy thời gian thấm thoát trôi qua đi. 10 năm kể từ lúc anh chuyển tới nơi ở mới. Ngôi làng chài năm xưa thay đổi rất nhiều thứ, có nhiều người chuyển đi nơi khác sinh sống, gia đình cô cũng vậy!

Một cô bé ngốc trở thành cô gái ngốc. Sống an nhàn 13 năm bên gia đình mới, đi làm kiếm tiền, ăn, ngủ. Một cuộc sống bình thường, êm ả nếu một lần nữa cô không gặp anh.

Vốn dĩ là chàng trai làng chài, anh chàng có đoạn tình nhỏ cùng cô bé ngốc, năm anh 15 tuổi gia đình chuyển tới nơi khác. Mặc dù 10 năm qua đi, gia đình trở nên giàu có, xếp vào giới thượng lưu, anh trở thành minh tinh màn bạc sáng giá,ngôi sao hạng A giới Showbiz, lúc nào các cô gái xinh đẹp đều vây quanh anh, nhưng anh đều từ chối. Bởi trong trái tim anh mãi chưa quên cô, cái tình cảm nhỏ theo từng năm mỗi ngày một lớn, sự nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm. Đến nỗi anh không thể chấp nhận bất cứ thứ tình cảm nào vào trái tim mình.

Hỏi thế gian, tình là gì?

Trách thế gian, sao lại có chữ duyên?

Hôm ấy mẹ anh gọi điện "Con trai à! Mẹ vừa tìm được cho con người giúp việc này dễ thương lắm, còn giỏi giang nữa!"

"Mẹ à! Con bảo mẹ đừng quan tâm đến việc nhà của con nữa mà, có mấy lần con ở nhà đâu!"

"Bậy nè! Sao không kiếm, mặc dù con không hay ở nhà cũng phải có người giúp chăm sóc căn hộ chứ. Chẳng lẽ để không?"

"Ừm, mẹ muốn sao cũng được"

Kể từ ấy, ngôi nhà chào đón thêm một người. Ngỡ rằng mẹ anh giống trước kia tuyển chân dài, não ngắn. Hóa ra lần này chân ngắn, não ngắn nốt, khác một chỗ là siêng làm hơn mấy cô trước. Nên anh mặc kệ cô thích làm gì thì làm.

Lần ấy gặp anh, cô đã nhận ra anh ngay cái nhìn đầu tiên. Cô mừng lắm, rồi niềm vui ấy dập tắt khi cô nghĩ tới mình, bây giờ cô hoàn toàn khác xưa, anh có nhận ra cô không? Câu trả lời là "Không, anh ấy không nhận ra cô". Mà thôi, kệ nó đi! Chỉ cần ở bên anh là đủ rồi.

Làm giúp việc cho anh cứ 3 tháng, 2 tháng anh đi xa, 1 tháng ở nhà nhưng đều bận rộn với công việc. Thành ra công việc cô nhàn lắm, chỉ cần trông nhà, nấu cơm tiền lương vẫn cao hơn bao người. Phiêu diêu tự tại tới 1 ngày anh kéo cô ngồi xuống đối diện trước mặt anh

"Cô làm việc cho tôi bao lâu rồi?"

"2 năm"

"Ừ... sống với tôi hiểu tính tôi, được, nhưng đây là một câu hỏi và câu trả lời của cô có quyết định cô làm việc tiếp ở đây không?"

"..." Đôi mắt ngờ nghệch nhìn anh, trái tim chùng xuống. Ý nghĩ thoáng qua làm cô sợ hãi "Anh ấy đuổi mình" nên cô trở nên kiên quyết nhìn thẳng vào mắt anh.

Thấy cô căng thẳng thay đổi tư thái, anh bật cười " Phì...làm gì căng thế. Tôi muốn nhờ cô một chuyện!"

"Chuyện gì?"

"Làm vợ tôi nhé!...Vợ hợp đồng. 4 năm sau hết hạn, tôi và cô li dị, lúc đó tôi sẽ đưa cô một số tiền để cô sống suốt đời"

"Được, tôi đồng ý"

Câu trả lời nhanh chóng, không do dự khiến anh rất bất ngờ. Rồi anh nghĩ đàn bà ai cũng như nhau nên anh lấy lại bình tĩnh và kí vào bản hợp đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro