truyện ngắn Khiết Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The next time I see you

“Lần kế tiếp gặp lại, sẽ là mùa thu nhé ”.

Đó là một ước định.

Người ta bỏ nhau đi, và bên cạnh nỗi buồn, người ta để lại cho nhau những ước định.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Chuyện kể về những người yêu nhau thường có hàng trăm mở đầu, nhưng chỉ một kết thúc. Chuyện của chúng tôi cũng thế.

Tôi đang trôi bồng bềnh qua một giấc mơ xanh nhạt, và đôi mắt nâu sóng sánh hương cà phê của em níu tôi lại.

Vậy là tôi yêu em.

Một ngày, chợt nhận ra chỉ một đôi mắt không nối liền được hai giấc mơ.

Vậy là em xa tôi.

_ Thiên Tư, một cà phê sữa cho anh nhé.

Em thích tự gọi thức uống cho 2 người, và lúc nào cũng là cà phê sữa cho tôi, sinh tố dưa hấu cho em. Thỉnh thoảng em hay gọi tên tôi bằng cả 2 tiếng như thế, nghe dịu dàng như hoàng hôn.

_ Tại sao lại là cà phê sữa cho anh?

_ Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

_ Tại sao?

_ Sữa yêu cà phê, em nghĩ thế. Yêu đến mức hòa tan màu trắng tinh khôi của mình vào màu đen huyền hoặc của cà phê. Yêu đến mức hoà tan vị ngọt êm đềm của mình vào vị đắng nồng nàn của cà phê. Người ta uống cà phê sữa thành từng ngụm nhỏ, hương vị đọng mãi ở đầu lưỡi, cũng giống như tình yêu, chỉ một cái nhấp môi, dù qua đi rồi, nỗi nhớ vẫn dài.

Em nói đúng. Chỉ một cái nhấp môi, nỗi nhớ vẫn dài. Và cỏ dại mọc tràn, qua những miền kí ức.

Tôi nhớ gương mặt xanh lọc. Nhớ cổ tay gầy guộc. Nhớ rèm mi dài như một dòng sông. Nhớ nét cười thấp thoáng. Nhớ từng vệt buồn đọng lơ đãng trên ánh mắt, như váng sữa trên mặt cà phê. Tôi muốn khuấy tan nỗi buồn đi. Tiếng thìa kim loại va lanh canh vào thành tách, lặng câm.

Trường chúng tôi chỉ cách biển 5 phút đi bộ. Thỉnh thoảng, hết giờ học, khi mặt trời đã lặn, em kéo tay tôi ra biển. Chúng tôi nằm trên bờ cát, nghe tiếng sóng rì rào như vọng từ một nơi nào xa lắm. Ngay tầm mắt tôi, cả một biển sao lấp lánh thì thầm hát. Giọng em thoảng nhẹ:

_ Em có cảm giác như mình là một hạt bụi trong vũ trụ. Một hạt bụi trong ngàn ngàn vạn vạn những hạt bụi tạo nên khoảng tinh vân mênh mông trên kia.

Hơi thở em nhẹ dần. Tôi không dám xoay mình sang nhìn em, sợ cử động của mình phá vỡ khúchát ngọt ngào của đêm.

Và như thế đó, em trở thành một hạt bụi làm cay mắt tôi. Một hạt bụi duy nhất trong ngàn vạn tinh vân.

Từ ngày em đi, tôi nhìn những chiếc máy bay phát sáng lập lòe trên bầu trời đêm lâu hơn. Chúng giống như những ngôi sao di động. Nếu có một chiếc máy bay nào trong số đó chở em, nó sẽ băng qua bầu trời của tôi, băng qua đại dương, băng qua những miền sáng tối. Đến một lúc nào đó, nó có chở giấc mơ của tôi quay về không?

Em chưa bao giờ bảo tôi chờ em cả. Em vuốt tóc tôi, trìu mến hỏi.

_ Anh có biết tên anh nghĩa là gì không, Thiên Tư?

_ Nghĩa là gì?

_ Là nỗi nhớ của trời. Nên em biết anh sẽ nhớ em lâu, vì tên em làLam, là một phần của bầu trời.

_ Thiên Tư, khi em đi, anh sẽ làm gì?

_ Anh sẽ làm như bầu trời vẫn làm, bao la mênh mông, đủ mọi màu sắc, mùi vị, có mưa có nắng, có gió có mây, có sao có trăng, nhưng vẫn thiếu một chút sắc xanh.

Câu hỏi cuối cùng của em trước khi đi là một câu hỏi kì lạ.

_ Anh có biết tại sao em luôn uống sinh tố dưa hấu không?

_ Anh không biết.

_ Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

_ Tại sao?

_ Dưa hấu bên ngoài luôn xanh tươi, chỉ nhìn vào vỏ, người ta không biết được bên trong quả dưa màu sắc đỏ trắng ra sao, mùi vị ngọt nhạt thế nào. Người ăn dưa tuy ngon đến đâu, cũng phải mất công lừa hạt, nên không bao giờ nuốt được trọn vẹn. Nhưng sinh tố dưa hấu cũng giống như em vậy, khi dành riêng cho anh, thì luôn không còn lớp vỏ bọc bên ngoài, được xay nhuyễn ra, lọc hết hạt, có thể uống vào bằng ống hút, tự nhiên như anh hít thở, không nghi ngại, không đề phòng, không lưỡng lự.

Hình như em quên không nói với tôi một điều, mà khi nhớ em, vào quán gọi cho mình một cà phê sữa và một sinh tố dưa hấu, tôi đã phát hiện ra. Từng hạt nước li ti đọng bên ngoài ly sinh tố dưa hấu trông như những hạt nước mắt.

Anh không thể kể cho em nghe về thời Phục Hưng

Và cả kỉ nguyên của ánh sáng

Về những nhà khoa học làm thay đổi cả thế giới

Lọn tóc xoăn của họ vàng rực như mặt trời

Những bức tranh thần thánh

Tỏa sáng nỗi niềm của trần gian

Anh không thể kể cho em nghe tiếng gió trong cối xay

Nơi những cô gái nhảy múa trên đống rơm

Bánh mì nướng và rượu vang

Những chiếc váy xòe xoay theo nhịp chân

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp anh đã đi qua

Tất cả mọi người đều tự do dưới bầu trời

Họ ca hát về những giọt nước mắt trên má

Nụ cười tươi dệt bằng ánh trăng

Anh không thể kể cho em nghe

Về một anh chàng chăn cừu

Yêu một cô gái như yêu những vì sao trên thảo nguyên

Về những điều ước nguyện

Khi một ngôi sao băng vụt qua

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp nhất anh sẵn sàng bỏ lại

Để cho em là ánh sáng của anh

Để cho em là bầu trời của anh

Để cho em là rơm vàng và thảo nguyên của anh

Để cho em thay thế tất cả những điều kì diệu nhất

Anh không thể kể cho em nghe

Vì em đã đi rồi….

Vì em đã đi rồi.

Với lời ước định như một quà tặng.

Ví dụ như chúng tôi gặp lại nhau trong một ngày mùa thu.

Tôi sẽ ngồi trên bậc thềm nhà, tay khuấy một tách cà phê sữa thơm nồng.

Em sẽ ngồi cạnh bên, xoay xoay cái ống hút cắm trên ly sinh tố dưa hấu mát lành.

Và lần gặp nhau kế tiếp, tôi vẫn yêu em.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Khói và nắng – KhiếtLam

Posted on22/08/2010byMetoo

Không hiểu sao Lam vẫn hay bị khói ám ảnh. Mỗi lần cầm cái gì nong nóng lên uống, Lam hay ngây người nhìn làn khói tỏa ra từ miệng tách. Thẫn thờ.

Những lúc như thế, Nghiên hay nhìn Lam chăm chú. Chăm chú đến mức Lam không thể thẫn thờ mãi được.

_ Nghiên nhìn gì?

_ Nhìn khói.

_ Nhìn khói sao không nhìn vào tách mà nhìn Lam?

_ Khói trong mắt Lam đẹp hơn.

Phản ứng quen thuộc của Lam trước những câu nói kiểu ấy của Nghiên là cười. Cười vì không biết nói gì hơn. Cười. Vì Lam vốn hay cười.

II

Có lần, Nghiên tự nhiên nói với Lam:

_ Nghiên thích nhìn Lam khóc với Nghiên hơn là cười.

Lam trợn mắt:

_ Nghiên bị bệnh thích ngược đãi người khác, nhưng Lam không bị bệnh tự ngược đãi đâu.

_ Ờ.

_ Ờ là sao?

_ Ờ là ờ. Chứ sao?

Giờ thì đến lượt Nghiên đang cười. Dù Nghiên ít hay cười.

III

Một kịch bản có thể được diễn đi diễn lại với nhiều nhân vật đổi chỗ lẫn nhau. Lam xuất hiện trong cả 2 lần diễn. Điều làm Lam không vui là, Lam biết, ở mỗi lần, Lam lại đóng một vai trái ngược nhau.

Kha đi theo ảo ảnh. Lam đi theo Kha, vì Kha cũng là một ảo ảnh khác… của Lam.

Nghiên đi theo Lam, vì Lam là ảo ảnh… của Nghiên.

Biết đâu lại có một người nào khác xem Nghiên là ảo ảnh của mình.

Những vai diễn cứ lặp đi lặp lại, chồng chéo lên nhau. Nhưng kịch bản thì chưa bao giờ thay đổi.

Chưa bao giờ cả.

IV

Rồi cũng đến lúc có ai đó mệt nhoài và dừng lại bên vệ đường. Đầu ngoảnh lại, dù chân vẫn giữ nguyên tư thế và hướng cũ, người đó an tâm chờ đợi người đi sau mình bước đến.

_ Hãy nghỉ mệt ở đây một chút. – Người đó nói.

Và bên đường, có 2 người được ở bên nhau.

Rồi lại đi…

V

Có một khoảng thời gian Kha say sưa liên tục. Lam hỏi, Lam khuyên giải, giận dỗi, thậm chí là lớn tiếng, rồi lại gần như van xin thế nào, Kha cũng vẫn uống đến say mềm, chập choạng sáng mới ngất ngưởng về nhà, người nồng nặc mùi rượu, mùi bia, mùi nước hoa.

Lam thức chờ Kha, mòn mỏi và nhẫn nại. Chỉ khi nào biết chắc Kha đã về đến nhà chứ không nằm gục một nơi nào đó giữa đường, Lam mới có thể nhắm mắt tự dỗ mình vào cơn mê nặng nhọc. Trừ một đêm…

Đêm ấy gọi mãi không thấy Kha bắt máy, Lam lo đến mụ mẫm cả người. Toàn thân lúc nào cũng nóng bừng bừng như lửa đốt, như có kiến bò. Khoác vội cái áo, Lam chạy đến nhà Kha.

Chưa bắt kịp hơi thở của mình, Lam đứng ở góc đường. Ánh trăng lạnh lẽo soi vào gương mặt xanh lọc của Lam, lấp loáng những vệt sáng như vệt nước. Bên kia đường, Kha đang hôn một ai đó.

Lam đứng sững người. Thẫn thờ. Nét thẫn thờ giống như mỗi lần Lam nhìn những làn khói thi nhau tỏa lên từ tách cà phê buổi sớm.

Lam cứ đứng như thế đến sáng, khi bóng người kia xa dần cùng với tiếng động cơ xe.

Lam đẩy cửa vào nhà. Kha đang ngủ trên giường. Quần áo vứt lung tung. Đồ đạc trong nhà bừa bộn, ngổn ngang. Mùi rượu lẫn khói thuốc cứ váng vất.

Lam ngồi xuống bên mép giường, nhìn Kha. Nét mặt Kha khi ngủ hồn nhiên như trẻ thơ. Một giọt nước mắt Lam rơi trên mắt Kha, lăn dài xuống má. Kha hơi trở mình.

Lam cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt Kha.

Khi Lam đã khép cửa và đi… như chưa từng đến, Kha tỉnh dậy. Sờ tay lên mắt, một khoảnh khắc ngạc nhiên khó hiểu thoáng qua. “Chắc mình khóc trong mơ mà không nhớ.” – Kha tự nói với mình.

VI

Cùng hôm ấy, khi Lam về đến nhà, Nghiên đã ở đó tự bao giờ.

Nghiên không hỏi Lam đã đi đâu, cũng như Lam không hỏi vì sao Nghiên đến.

_ Nghiên làm xong bữa sáng rồi. Còn nóng đó, Lam ăn đi. – Nghiên nói dịu dàng.

Lam ngồi xuống bàn, ăn chậm rãi, từ tốn. Gương mặt trắng xanh như một pho tượng tạc bằng ngọc bích. Nghiên đặt xuống trước Lam một tách trà sữa bốc khói.

Lam ngước lên, ánh mắt dừng lại một chút ở những vệt khói, rồi lướt qua, hờ hững.

Nghiên nhìn Lam, cười dịu dàng.

Mắt Lam hơi ướt. Khi thời tiết ấm áp, có một giọt mưa vừa ngưng đọng lại từ vô vàn những vệt khói.

_ Mưa trong mắt Lam đẹp hơn khói trong mắt Lam.

Đó là câu đầu tiên Nghiên nói khi họ dừng lại bên nhau.

_ Lam trông thấy nắng trong mắt Nghiên.

Đó là câu đầu tiên Lam nói khi họ dừng lại bên nhau.

VII

Hãy là cơn gió

Thoảng qua nỗi buồn

Khuất sau vạt cỏ

Một chiều mưa tuôn

Hãy là tia nắng

Rọi lên nụ cười

Vu vơ mây trắng

Bay về xa xôi

Hãy là ánh mắt

Nồng nàn hương thơm

Mùa thu trong vắt

Lấp đầy hoàng hôn

Hãy là duy nhất

Một mình em thôi

Giữa trời và đất

Lẽ nào đơn côi…

Four seasons of love – KhiếtLam

Posted on15/05/2010byMetoo

Như một cái tên chỉ thì thầm khe khẽ cũng đủ nghe ngọt dịu ở đầu môi, mùa thu đối với tôi là cả một niềm êm đềm tha thiết. Lặng yên nghe mùa về trên từng ngón tay, tôi mơ những giấc mộng rất dài và thường tỉnh dậy lúc giữa trưa, khi gió lùa qua rèm cửa thở dài bên tai tôi xao xác.

Nhiều bước chân đi qua, nhiều bàn tay vụt rời. Mùa thu chứng kiến tôi lần lượt tiễn đưa từng xôn xao trông ngóng vào miền câm lặng.

Những thất vọng mơ hồ không thể gọi thành tên. Tôi thành người ngủ quên trong giấc mơ của mình, một ngày tỉnh giấc ngỡ ngàng nhận ra chỉ còn lại mình và mùa thu.

Cùng những cành phong dương đã nhuộm đỏ trời chiều.

Mùa thu – mùa của gặp gỡ và ly biệt, đánh mất và tìm thấy, mùa của kết thúc mơ hồ và khởi đầu tình cờ.

Phải chăng là như vậy?

Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau là một ngày đầu thu.

Em mặc áo ngắn tay, vừa nghe điện thoại vừa chạy loanh quanh trong thư viện tìm tôi, rạng rỡ và tươi mới như làn gió mùa hè còn sót lại. Tôi đã không đứng lên đi về phía em vào lúc đó. Điềm nhiên và hờ hững, tôi chờ em bước đến.

Mọi thứ thật bình thường, những lần đầu tiên. Người ta bất chợt gặp nhau, và quá mải mê với con đường đang đi đến quên mất người đồng hành tình cờ bên cạnh. Tôi thậm chí đã không nhớ rõ gương mặt em. Sự lơ đãng vốn có tôi vẫn dành cho người lạ chỉ đủ để đánh dấu vài ấn tượng mờ nhạt, không dấu vết.

Có phải vì đã không trông chờ vào sự xuất hiện của em mà mùa thu bắt tôi phải nhớ đến em bằng một cách khác, dài lâu.

Chúng tôi chia tay nhau vào mùa thu.

Một lần nữa, chỉ còn tôi cùng những cành phong dương thi nhau nhuộm đỏ trời chiều.

Có một thời gian chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi quên bẵng mất em.

Quay về mùa đông với dư âm chuếnh choáng từ mùa hè ở một nơi khác, tôi lặng lẽ chịu đựng cái buốt giá dai dẳng của những ngày cuối đông. U ám và sũng nước như một mẩu bánh mì ẩm mốc, tôi đội mưa lang thang trong trường. Khát đến cháy lòng một cái ô chìa ra chia sẻ, và bật khóc bởi những lời ước định trong quá khứ.

Cứ thế, mùa đông trôi qua với những ngày dài ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp vị đắng của tách cà phê thiếu sữa và đếm từng bóng ô lướt qua vội vã.

Đúng vào thời điểm khó chịu đó, em gọi cho tôi.

Và những ngày cuối đông vụt trở thành chỉ những ngày cuối đông, không hơn.

Tập quên nỗi ám ảnh đến từ bên kia đại dương, chúng tôi bắt đầu viết nên câu chuyện cho chính mình, cùng nhau.

Ký ức trở thành món quà tươi đẹp nhất em dành tặng cho tôi . Ngày mưa ướt át có thêm quán cà phê với những khung cửa kính trầm ngâm. Cái áo khoác mang vội đến trường cho một bờ vai run rẩy. Món bánh quế nướng phủ dâu tây thơm ngậy và tách chocolate bạc hà nóng hổi. Cả lần đầu tiên thấy em đứng nói trước mọi người, chững chạc và thuyết phục. Tất cả vụt trở nên lạ lùng, tươi mới.

Hàng ngày, tan học, tôi đến tìm em ở căn phòng nghiên cứu nhỏ nép sau những tòa nhà cao khô khan, đơn điệu. Em ngồi lọt thỏm trong ghế bành, vùi đầu vào mớ tài liệu, gõ bàn phím liên tục, thỉnh thoảng quay sang nói với bạn vài câu. Tôi để lại một ngày bận rộn ngoài cửa phòng, tìm một chiếc ghế trống bên cạnh và ngủ say sưa. Thỉnh thoảng tỉnh dậy, thích thú nhấm nháp vài món thức ăn nhanh em vừa mua vội, nghịch máy em trong lúc tìm dùm vài đoạn tài liệu đặc nghẹt chữ và số.

Tôi gọi đó là những ngày cuối đông bình yên. Khung cửa kính trước phòng nghiên cứu người ta tận dụng trưng bày sản phẩm của sinh viên Mỹ thuật. Tôi đứng thơ thẩn soi mình vào mấy cái vòng hạt cườm lấp lánh, đôi con búp bê tư lự nằm buồn rầu cạnh bên mảnh vỏ sò xanh lục. Những vật dụng vô tri ấy như nhìn tôi nhắc khẽ: “Cô ấy kìa. Cô ấy đang ở bên trong căn phòng này.”. Và tôi mỉm cười, đẩy cửa, đi về phía tia nắng mùa đông bé nhỏ bên trong.

Một ngày, con đường nhà em thức dậy sau cơn mưa, mát rượi mùi lá non và hơi nước. Em chạy ra trước cửa nhà đón tôi, bộ pijama vàng rực, tóc rối, tay vẫy ríu rít và miệng mỉm cười.

Ngày cuối cùng của mùa đông vừa qua.

Xuân ở chỗ chúng tôi đến muộn. Thời tiết vẫn nóng lạnh thất thường, như tiếc nuối một mùa đông quá vãng. Dù vậy, cỏ bắt đầu xanh hơn, và hoa cúc dại nở vàng khắp triền đồi dọc theo đường đi học. Từng bước chân đặt xuống đường đều bị mùa níu lại, ngẩn ngơ.

Mơ hồ có một mầm xanh vừa cựa mình nhú dậy, đẹp đẽ và đau đớn.

Trung thu, trong ký ức tôi, là một ngày đáng nhớ (thành phố chúng tôi nằm ở Nam bán cầu). Tôi và em đi dạo quanh China Town lóng lánh đèn lồng và rực rỡ áo quần. Em đặc biệt biết bao, khi là người con gái cùng tôi chụp ảnh mặt trăng tròn xoe trên sân thượng, thắp nến và chia nhau chiếc bánh kem trà xanh thơm mát. Thế giới khép chặt của tôi, vào một đêm trăng, đã bắt đầu đón nhận ánh sáng từ bên ngoài, thứ ánh sáng mới mẻ như một đoá hoa mùa xuân không tên bên vệ đường.

Tháng mười đến. Tôi tặng em chiếc cốc thuỷ tinh thật to, để em thả vào đó từng mẩu giấy be bé, xanh lá cây cho ngày vui, và xanh dương cho ngày buồn. Em gọi đó là Emotion Cup, và đặt nó cạnh chiếc xe đạp đồ chơi yên sau chất đầy kẹo mút. Thỉnh thoảng, tôi len lén giở cốc lên xem, đếm xem đã có bao nhiêu ngày vui trôi qua.

Em không muốn tôi tặng hoa cho em vào một ngày đẹp trời. Em bảo để dành hoa cho những ngày mưa u ám. Tôi hứa là em sẽ luôn có quà, xương rồng vào ngày nắng, hoa tươi vào ngày mưa, kem xoài vào ngày lạnh, bóng bay vào ngày buồn, xe bus in dấu Pass vào ngày thi, và truyện ngắn, vào ngày đặc biệt.

Còn những ngày không gặp nhau thì sao? Ai sẽ tặng quà cho em?

Đôi lúc, tôi nghĩ về em như một ẩn số, tràn đầy bí mật và thử thách. Tình cảm giấu kín như một ngôi sao xếp nằm dưới đáy chai, muốn lấy ngôi sao ra nhưng lại sợ chai thuỷ tinh bị vỡ. Chúng tôi cố gắng hoài nghi bản thân và tìm ra rất nhiều lý do.

Những lý do

Chưa bao giờ là một lời giải đáp.

Bắt đầu bằng trò chơi trẻ con, các loại mật mã tôi và em tạo ra dần trở thành một lăng kính trong suốt để chúng tôi soi vào nhau, thấu hiểu. Trên đường về nhà, trên xe lửa, giữa phố đông, giữa đêm khuya…, bất chợt nhưng vẫn được trông đợi, từng dòng mật mã được gửi đi, chất chứa trong đó ước nguyện thầm kín về một ngôi sao nằm yên dưới đáy.

Và màu sắc trở thành một ngôn ngữ mới, diễn tả những gì không thể nói thành lời. Những vạch mưa màu đen có nghĩa hôm nay là một ngày thật tệ, cái ô màu xanh xuất hiện như một lời dỗ dành, củ khoai tây cười toe toét thay cho niềm vui trở lại, và quả bóng bay là lời tỏ tình đầu tiên.

Tất cả đều thầm kín, không lời.

Cho đến khi tôi hôn em dưới rèm cây, xao xuyến.

Chúng tôi xa nhau khi những ngày hè chưa kịp trôi qua hết, nhưng một phần của mùa hè ở lại, nồng ấm trên môi.

Đã đủ nắng để có thể nằm dài trên bãi cỏ, lười nhác nhìn nhóm người hào hứng chơi bóng đằng xa. Đã đủ dịu để cởi dép, đi chân trần trên mặt đường nham nhám. Đã đủ gió để mặc áo ngắn tay chạy tung tăng trên bãi cát, nghe nước biển lùa vào chân mát lạnh. Đã đủ tin yêu để hét thật to trước biển, vẽ nụ cười lên cát, mặc kệ sóng cuốn trôi.

Cả thành phố trở nên gần gũi và dễ mến. Quán cà phê mùa hè bình yên bên vệ đường. Con bồ câu béo ú đậu lên mặt bàn, như ngóng trông ai đó bên cốc cappuccino thơm phức. Và những tán cây xanh vẫn muôn đời rì rào, tưởng chỉ cần với tay là chạm ngay được vào gân lá.

Dưới đường, xe điện nuối đuôi nhau chạy qua dãy phố mua sắm náo nhiệt, tiếng chuông leng keng giục giã.

Cuộc sống kì diệu mỉm cười trước hai người đang yêu. Hạnh phúc ngỡ ngàng như mới tìm thấy lần đầu, chật căng lồng ngực.

Tháng mười một vẫy chào cơn mưa và những ngày lạnh bất chợt, chỉ còn nồng nàn mùi hương cây cỏ dưới nắng. Và Giáng Sinh gõ cửa.

Dàn đồng ca bắt đầu hát những bài ngợi ca mùa an lành trước cửa nhà thờ. Con phố đối diện tiệm trà xanh vụt hoá thành dòng sông sao, lung linh đèn thắp. Tôi gọi đó là những ngôi sao dẫn đường, vì mỗi lần đi lạc, tôi lại nhắm hướng con phố quen thuộc với hàng trăm ngọn đèn mà trở về. Ở đó, tôi sẽ lấy điện thoại ra, gọi cho em hỏi đường về, và em dõi theo từng bước chân tôi, ân cần.

Có đêm nhớ em da diết, tôi chạy ra ngoài, đón chuyến tàu lên trung tâm thành phố, mua hai ly chocolate nóng, rồi đón ngược chuyến tàu lên nhà em. Bối rối đưa ly chocolate đã nguội cho em trước cửa, tôi chìm sâu vào đôi mắt trong thật trong, ướt mềm sắc cỏ. Ôm em vào lòng, đêm lặng yên, run khẽ. Có một điều kì diệu vừa được sinh ra.

Chúng tôi khoác tay nhau ngược lên thành phố. Những khung cửa kính vẫn sáng đèn lúc nửa đêm, trưng bày nhiều mô hình khác nhau về vở kịch Giáng Sinh truyền thống. Em ngả đầu vào vai tôi, xem chú wombat béo ú lặc lừ di động trên sân khấu rộn rã tiếng nhạc.

Ôi mùa hè…

Dịu dàng như một giấc mơ.

Như một bài ca đợi chờ.

Đã bao lâu rồi ta không làm thơ?

Khiết Lam

Thư tác giả:

Những ngày tươi đẹp của chúng tôi đã đi qua như thế đó. Mỗi một khoảnh khắc, mỗi một mùa lành là một phần của ký ức, một phần của tình yêu. Khởi đầu đã tình cờ, thì kết thúc cũng mơ hồ. Ngày gặp lại em trở thành ẩn số lớn nhất của câu chuyện. Có điều gì hơn việc hai người yêu nhau có thể chạm vào nhau, thật sự chạm vào nhau?

Tôi vẫn hay ước ao như thế. Đôi lúc, chỉ một niềm khao khát cháy bỏng như được chạm tay mình vào một bờ vai gầy guộc thôi, cũng không thể thực hiện được khi bờ vai ấy cách bàn tay 5 giờ xe chạy và 2 giờ chim bay. Tôi biết rất nhiều cặp tình nhân mơ có cánh cửa thần kỳ của Đôrêmon, hay lãng mạn hơn, họ mơ thấy mình biết bay, để chỉ trong một hay vài chớp mắt, là một khoảng trống được lấp đầy.

Nhưng cũng có khi người ta mất nhau khi họ cách nhau một tầm tay với. Và những ước định tan vỡ, như bong bóng xà phòng vỡ tung dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cảm nhận được sự đau đớn của một bàn chân đặt nhẹ trên mặt đường với ý nghĩ một lúc nào đấy, một bàn chân yêu dấu khác cũng đặt lên đây. Chỉ có điều là không trùng nhau. Không thể trùng nhau.

Và có lẽ cho đến chừng nào bàn tay vẫn nhẹ bẫng một niềm trông ngóng, thì các nhân vật của tôi vẫn tiếp tục đêm đêm ngước lên bầu trời tìm kiếm chiếc máy bay mang bóng dáng của một ngôi sao vụt qua.

Dù thế nào đi nữa, tôi thật lòng muốn được cùng em viết tiếp câu chuyện của chúng ta.

Happy Valentine!

Chuyện của bong bóng – KhiếtLam

Posted on28/03/2010byMetoo

Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến lần Luân 7 tuổi, ba mua cho Luân một quả bóng bay màu xanh da trời. Quả bóng tuột tay bay khỏi Luân một lúc lâu rồi, mà Luân còn ngẩn người ra nhìn, quên mất cả việc lẽ ra nên tiếc nuối. Quả bóng của Luân như một giọt nước xanh bé nhỏ rơi thõm và hòa tan hoàn toàn vào đại dương xanh mênh mang là bầu trời trên kia.

Lúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. Định thần một lúc, Luân chậm rãi bước đến chỗ 2 người đang đứng, ánh mắt Luân nhìn Khuê thẳng và sáng, anh chỉ nói một câu duy nhất:

_ Thật à Khuê?

Khuê thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Luân. Nhìn sang người bên cạnh, cô hơi bối rối. Không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này, cô hơi gật đầu, nửa thừa nhận, nửa ngại ngùng.

Đó là lần cuối cùng Luân cười với Khuê. Một nụ cười rất buồn, nhưng cũng rất đẹp, đẹp nhất từ Luân mà Khuê từng bắt gặp. Khuê có cảm giác như tất cả tình yêu trong 3 năm trời Luân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc, rồi kiềm lại, thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt, còn nạn nhân là Luân thì lại cười. Nhìn nét mặt Luân khi cười điềm đạm và tĩnh lặng như mặt nước, Khuê biết, cô mất Luân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cách chi lấy lại được.

Luân quay lưng đi một lúc rồi mà Khuê còn đứng im nhìn theo, tiếc quay quắt cái dáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh.

Luân đứng tựa lưng vào cột đèn đường, mắt mơ màng nhìn lên trời. Luân cứ nhìn như thế, không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy sáng trên kia như bị thôi miên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài, Luân kéo cao cổ áo, khẽ lẩm bẩm:

_ Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết.

Mỉm cười yếu ớt với chính mình, anh đi bộ về nhà.

Bạn bè vừa thương, vừa bực tức, vừa không thể hiểu nổi phản ứng của Luân. Tường nói với giọng run rẩy vì giận:

_ Mày đưa tao số điện thoại của Khuê, để tao hẹn nó ra gặp mặt, nói cho ra lẽ. Sao lại có cái trò tiểu nhân như thế? Mà mày nữa, hèn vừa thôi chứ, là tao thì thằng kia đã nhận vài quả đấm ra trò rồi.

Luân đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng:

_ Thôi mày ạ. Tao không trách hay giận gì Khuê cả. Lúc ấy Khuê đã xác nhận với tao, thế là đủ rồi.

Tường nhìn bạn, không đồng tình và pha lẫn xót xa. Luân nhìn thẳng vào mắt Tường, ánh nhìn xanh trong như bầu trời mùa hạ không gợn một chút mây, khẽ lắc đầu. Tường thở hắt ra:

_ Ừ thôi thì tùy mày.

Luân thương bạn đến mức muốn ôm nó một cái, nhưng nghĩ việc 2 thằng con trai ôm nhau thì lại thấy buồn cười, thành ra anh chỉ nói đơn giản “Tao biết mày sẽ nói vậy mà”.

Thụy thì lại có kiểu an ủi nữ tính và đằm thắm hơn. Cô tặng Luân một cái khăn choàng cổ do chính tay mình đan, kèm theo một tấm thiệp với những lời nửa như an ủi, nửa như áy náy với sự việc xảy ra. Dù gì, Thụy cũng là bạn thân của Khuê.

Luân đón nhận tất cả sự động viên, an ủi, những lời rủ đi chơi bời, ăn uống từ bạn bè bằng một thái độ chân thành, thân thiết, nhưng phản ứng của anh đối với việc Khuê quen người khác mờ nhạt đến mức mọi người bỗng cảm thấy hành động của mình trở nên thừa thãi. Những người bạn tốt, họ tự nghĩ trong đầu: “Thằng Luân trước giờ vẫn đi mây về gió như người mộng du ấy, chắc việc lần này đầu óc nó cũng chẳng rơi xuống đất là mấy.” Rồi họ thở phào, kết luận: “Vậy còn may. Nó không phải buồn hay suy nghĩ nhiều.”

Chỉ riêng Khiết là biết Luân buồn. Nhưng Khiết lại không biết Luân là ai.

Nhà cô ở đầu phố, nhà Luân ở cuối. Tối nào, Luân cũng gửi xe ở khu giữ xe ngoài đường chính rồi đi bộ về nhà. Con phố nhỏ càng khuya càng sực nức mùi hoa nhài. Nhà Khiết gần ngay cột đèn, tối tối, Khiết ngồi trên ban công, nhìn bóng người con trai đứng đổ dài dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, khói thuốc lá tỏa thành từng vệt dài trắng nhạt trên nền không gian đen sẫm, thấy anh bé nhỏ và cô độc lạ lùng.

Luân thường đứng im lặng ở đó chừng nửa tiếng đồng hồ, ngước mắt lên nhìn trời, rồi dụi tắt thuốc, đi tiếp về nhà. Khiết tự hỏi chàng trai đứng đó làm gì mà đều đặn và kiên nhẫn như thế, dù tiết trời bây giờ là đầu đông. “Hay anh ta… định quan sát địa hình vùng này để ăn trộm?” Khiết phì cười trước giả thiết của mình, nhưng vẫn không thôi thắc mắc. Sâu trong lòng, cô thấy có một sự thương hại khó giải thích mỗi lần cô nghĩ đến người con trai lạ lùng kia. “Có lẽ do anh ta nhìn lẻ loi quá”. Chàng trai đứng xoay lưng lại, và chỉ xuất hiện vào buổi chớm khuya, nên Khiết chưa một lần nhìn rõ mặt anh. Sự việc lặp đi lặp lại gần 1 tháng, nỗi tò mò ngày càng dâng cao, Khiết chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch.

Tối hôm ấy, cũng như mọi ngày, Luân thong dong đi bộ về, huýt sáo khe khẽ. Hương hoa nhài nồng nàn và khí trời tinh khiết làm anh khoan khoái. Luân yêu những tối đi bộ về một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này, vả chăng, vào giờ này, mọi người đều quây quần trong nhà để tránh cái rét mướt đầu đông, càng làm khoảng không gian trở nên riêng tư một cách dễ chịu. Chợt anh dừng lại, ở phía cột đèn quen thuộc, có một vật thể lạ đang cử động, cụ thể là nó đang… bay phấp phới trong gió. Bước lại gần hơn, Luân ngạc nhiên phát hiện hóa ra “vật thể lạ” là một quả bóng bay màu xanh da trời được buộc vào cột đèn.

“Hôm nay có phải ngày lễ gì đâu mà treo bong bóng, mà ai lại treo ở lưng chừng như thế”, Luân nghĩ thầm. Dù gì, cái màu xanh nao lòng của quả bóng làm anh nhớ đến sự cố với Khuê và lòng se sẽ chùng xuống. Tò mò, anh bước ngay đến để quan sát cho kĩ hơn. Luân suýt ồ lên một tiếng khi thấy buộc kèm với quả bóng là một mảnh giấy nhỏ màu xanh gấp vuông vắn. Luân rút mảnh giấy ra, hứng nó dưới ánh đèn để đọc cho rõ. Nét chữ mềm mại chỉ viết một câu duy nhất: “Này anh, trên trời có gì hay lắm à?”

Luân khẽ bật cười. Anh nhìn khắp chung quanh, thấy nhà ai cũng đóng cửa, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ và tiếng Tivi vọng ra nho nhỏ từ mấy căn hộ phía xa. Không nghĩ ra là ai đã gửi mảnh giấy cho mình, Luân đoán chừng chắc người đó phải là một cô gái (vì nét chữ rất mềm mại) còn trẻ (vì gọi mình là anh). Thú vị trước sự bất ngờ xinh xắn này, Luân rút bút ra, hí hoáy viết trả lời vào mặt sau của tờ giấy cũng chỉ một câu vỏn vẹn: “Anh nhìn ánh sáng từ những ngôi sao đã chết, cô bé ạ”. Cẩn thận buộc chặt tờ giấy vào quả bong bóng, Luân nhìn lên trời. Những ngôi sao hôm nay cũng có vẻ lấp lánh và tươi vui hơn mọi ngày.

Tối hôm sau, Luân nhận được thư trả lời của Khiết cũng ở một quả bóng bay màu xanh khác thay cho quả cũ chắc đã hết hơi ga. Lần này, Khiết có tiến bộ hơn khi viết được… 2 câu: “Sao lại là những ngôi sao đã chết hả anh? Nhìn anh có vẻ buồn.”

Luân chạnh lòng. Câu đầu tiên gợi anh nhớ đến một kỉ niệm ngọt ngào với Khuê trong những tháng ngày cũ, trong khi câu thứ hai đã lâu lắm rồi chưa ai nói với anh như thế, các bạn mặc nhiên nghĩ rằng Luân đã quên Khuê như quên một quả bóng bị vụt tay bay vào bầu trời xa tít.

“Ánh sáng của một ngôi sao thuộc dải ngân hà rộng lớn trên kia phải mất hàng ngàn năm để đi từ nơi ấy đến địa cầu, và khi đến nơi rồi, thì ở xa xôi trên kia, sau khoảng thời gian dài như thế, ngôi sao ấy có lẽ đã không còn tồn tại nữa. Anh gọi đó là những ngôi sao đã chết. Và anh buồn vì điều đó, cô bé ạ.”

Khiết thở dài. Đây là một chàng trai nhiều tâm sự. Hẳn nhiên rồi, có lẽ anh ấy đang tiếc nhớ một điều tươi đẹp nào đó trong quá khứ…

“Em không đồng ý đâu. Có những ngôi sao có tuổi thọ rất cao, có những ngôi sao lại có khoảng cách rất gần. Không phải tất cả những ngôi sao anh nhìn thấy đều đã chết. Em chỉ ngắm sao vì em yêu ánh sáng chúng mang lại thôi. Ah mùa đông ngày càng lạnh, sao anh ăn mặc phong phanh vậy?”

Luân thấy mắt mình hơi nhòe khi đọc những dòng chữ này. 2 năm trước, khi đi cùng Khuê trên con phố nhỏ dẫn về nhà, chỉ có mặt trăng vằng vặc trên cao, yên ả đến mức nghe được tiếng thở nhẹ của Khuê thoảng qua, Luân kéo Khuê sát vào người, chỉ tay lên bầu trời sáng như dát bạc, thì thầm: “Anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng, như anh yêu em vậy.” Gương mặt Khuê gần, thật gần, và cũng lung linh như một vì sao. Một vì sao đẹp nhất.

“Ừ, em nói đúng. Đã lâu lắm rồi anh quên mất là anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng. Anh cứ mãi suy nghĩ về việc chúng còn hay đã chết. Này em, em có nghĩ những ngôi sao khi chết rồi cũng có linh hồn không?”

Họ trò chuyện với nhau mỗi tối, và chủ đề không chỉ còn xoay quanh những ngôi sao và bầu trời nữa, mà đã có hình dáng của những điều họ thấy khi sống rất trọn, những thứ tưởng như rất gần gũi, quen thuộc mà họ hay lơ đãng bỏ qua khi đi rất vội qua đời, và cả những dòng cảm nhận vu vơ về một điều gì đó chưa thành hình nữa.

Luân đã chú ý mặc áo ấm hơn, anh vẫn ngắm sao mỗi ngày, nhưng không hút thuốc nữa, vì Khiết bảo: “Khói thuốc của anh sẽ làm quả bóng bay của em ho sặc sụa”. Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi về sớm hơn, nấp vào 1 chỗ đâu đó để tìm ra cô bé thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ anh hàng đêm với gương mặt mờ ảo như khói. Bí mật làm cuộc sống thú vị hơn, và anh tôn trọng ý muốn của cô gái.

“Em này, một ngày anh chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi nên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi.”

“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống hẫng hụt khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một kí ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng…”

Đêm vắng và thanh như tiếng thở dài rất khẽ của gió, Khiết ngạc nhiên không thấy Luân viết gì trong giấy như thường lệ. Rõ ràng hôm nay anh ấy vẫn đứng đó mà. “Hay là anh ấy có chuyện buồn? Hay anh ấy đã chán nói chuyện với một cô gái xa lạ chưa từng gặp mặt bằng những dòng chữ vu vơ?”

Vai Khiết run khe khẽ vì lạnh, từ nhà bước mấy bước ra đường, cô chỉ khoác một cái áo khoác mỏng ngoài bộ pajama mặc ở nhà. Như mọi khi cô chỉ cần lấy giấy và bóng ra là đã vào nhà lại. Nhìn quanh quất, ánh mắt Khiết bắt gặp một hộp quà xinh xắn màu xanh da trời nằm nép dưới chân cột đèn. Lòng ngân lên một thanh âm rất dịu, cô run run mở lớp giấy gói. Đáy chiếc hộp lấp lánh sáng những ngôi sao dạ quang xanh biếc, ở giữa là một quả bóng bay xanh da trời bé xíu nằm gọn trong chai thủy tinh. Giọng một người con trai nửa như cười, nửa như tiếng gió thoảng rất nhẹ phía sau lưng:

“Em đang lạnh kìa, cô bé”.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Green Hope Tea – KhiếtLam

Posted on31/12/2009byMetoo

Khiết Lam

Vừa thoáng thấy bóng dáng gầy guộc của Lam kiên nhẫn đứng giữa hàng người xếp hàng, Phan chững người lại. Anh như hoá đá trước những cơn gió ẩm ướt một ngày cuối đông đang thi nhau quất vào mặt.

Không dám chạy lên phía trước để nhìn rõ mặt Lam hơn, Phan đăm đắm nhìn cô từ phía sau. Bờ vai thon khoác hờ chiếc khăn xanh da trời mềm mại anh tặng cô đêm Giáng Sinh, đôi bàn tay bé nhỏ Phan vẫn hay khẽ khàng ấp trong tay, mái đầu nghiêng nghiêng với vài cọng tóc đen loà xoà, loáng thoáng mùi hương nhẹ nhàng vương trên từng sợi tóc.Tất cả ký ức êm đềm từ lâu Phan vùi vào một ngõ ngách lẩn khuất nào đó, sâu đến mức tưởng như chúng thuộc về một thế giới khác, nay chỉ còn cách Phan 3 người khách xếp hàng, gần đến mức với tay ra là chạm vào được.

Phan bùi ngùi, vậy là Lam vẫn chưa từng thay đổi thói quen giữa 2 người trước đây, lúc anh và cô còn xếp hàng ở góc phố nhỏ này, háo hức chờ mua cho bằng được một chiếc bánh kem trà xanh. Đôi khi, gặp phải sự chen lấn từ một vài người vô ý, Phan sẽ quay lưng ra ngoài, 2 tay quàng qua vai Lam, dịu dàng và tin cậy.

Quá khứ như quay trở lại, khi một người đàn ông to cao tiến lên hơi vội, huých phải Lam làm cô suýt ngã. Phan nhoài người định chạy lên đỡ Lam lại, nhưng cô đã kịp lấy lại thăng bằng. Tự nhiên thấy xót như có một mảnh vỡ vừa cứa vào tay, Phan quay người đi, vội vã, lủi thủi như chạy trốn. Anh nghe rõ tiếng bước chân mình gõ xuống lòng đường run rẩy, xốn xang. Điện thoại réo liên hồi bản “What you’re waiting for?” giữa hằng hà những thứ linh tinh trong túi áo càng làm mọi thứ có vẻ thêm hỗn độn. Số Khuê nhấp nháy trên màn hình, Phan thở phào, nghe máy, thấy như có một làn gió mát thoảng qua trán làm đầu óc căng thẳng dịu lại.

_ Anh học xong chưa? Hôm nay có mệt không? – giọng Khuê từ tốn và ân cần

_ Ừ, anh vừa từ trường ra, đang đi lòng vòng. Anh không mệt.

_ Anh uống với em một tách chocolate nóng nhé. Ở Lost.

Phan hơi ngần ngừ, anh không muốn để cho Khuê tí gợn nào của sự hi vọng vào một tình cảm không thể có. Như hiểu được Phan đang nghĩ gì, Khuê mỉm cười bên kia điện thoại:

_ Yên tâm đi, em không suy tưởng gì đâu. Chỉ là cho một ngày đặc biệt với nhiều người và tĩnh lặng với chúng ta thôi.

Phan bước vào Lost, bỏ lại đằng sau tia nắng cuối cùng trong ngày. Chiều nhập nhoạng tối. Lost lúc nào cũng vậy, lãng đãng như vạt sương ai đánh rơi phía cuối đường. Khuê ngồi trên ghế cao, tóc đen mềm buông xoã, cúi mặt ôm đàn và phả từng chùm âm mượt mà vào đêm.

Một ngày ta chợt quên

Chiếc hôn mềm cho em

Một ngày ta gặp nhau

Bàn tay đâu thể giấu

Những dịu êm lần đầu…

Phan nhận ra mình vừa đánh rơi một điều gì không thể gọi tên. Ngay cả nỗi nhớ cũng lạ lùng.

Gương mặt Khuê nhìn nghiêng như một mảnh trăng xanh biếc, điềm tĩnh và lặng lẽ. Phan thở dài. Ánh trăng thường gợi anh nhớ đến sự đơn độc.

Nhấp môi vào làn hương nồng nàn của tách chocolate nóng Khuê vừa mang đến, Phan chợt nghĩ giá như anh có thể chạy ra giữa đường và hét tên Lam thật to. Nhưng anh chỉ mỉm cười, đầu hơi cúi xuống, mỏi mệt và hoài nghi.

Khuê đặt nhẹ tay lên vai Phan.

_ Nói cho em biết, nếu anh có thể tự do làm bất kì một điều gì, không để tâm đến người khác cũng như chính anh, anh sẽ làm gì?

Nhớ đến ý nghĩ thoáng qua lúc nãy của mình, Phan bật cười.

_ Anh sẽ choàng tay qua vai một cô gái, che cho cô ấy không bị người khác va phải, và ăn thoả thích một cái bánh kem trà xanh.

Khuê bình thản.

_ Em ghét ai mong ước những điều chính bản thân họ có thể làm được trong hiện tại.

Phan tránh ánh mắt của Khuê, nhưng không thể không nghe từng tiếng chậm rãi của cô buông vào tai mình, giọng vẫn êm như khi cô hát.

_ … nên em ghét cả em nữa. Nếu em có thể tự do làm bất kỳ một điều gì, không phải nghĩ cho ai hết, kể cả chính bản thân em, thì em sẽ nắm tay kéo anh chạy đến dưới tháp đồng hồ ở trạm xe lửa, nơi lần đầu tiên em gặp anh, và ôm anh thật chặt.

Khuê thở dài.

_ Nhưng em không thể làm được. Vì anh vẫn thuộc về một nơi khác không phải là hiện tại. Và vì em nữa… Vì em không thể bước vào thế giới của anh, hồn nhiên và tự do như cô gái với chiếc bánh kem trà xanh kia…

Mảnh trăng xanh biếc tan biến cùng sự yên tĩnh cô độc, và Khuê trước mặt Phan chỉ còn là một cô gái yếu đuối với sự nhạy cảm của chính mình.

Anh siết khẽ bàn tay đặt lẻ loi trên mặt bàn của cô, thì thầm.

_ Anh xin lỗi.

Mắt Khuê hơi ướt khi cô mỉm cười.

_ Em ghét ai xin lỗi về những điều mình vốn không thể làm khác.

Rồi cô bắt Phan xoè tay ra, và thả vào đó một viên sỏi nhỏ tròn xoe.

_ Quà của anh. Khi nào đi lạc, hãy nhìn nó để biết đường về. Em vẫn ở Lost…

Phan miên man nhìn viên sỏi, nó cứng rắn và bé nhỏ, như Khuê.

_ Còn bây giờ thì hãy đi tìm cô gái của anh đi.

Chưa để anh kịp từ chối, Khuê run rẩy:

_ Ngố ạ, đi đi trước khi em khóc.

Bối rối ôm chặt lấy Khuê để nước mắt cô chảy ướt đầm vai áo, Phan như trở về lần đầu tiên, khi cô bắt gặp anh ngồi ôm gối chết lặng ngoài trạm xe lửa – chuyến tàu của Lam vừa lăn bánh.

Phan bước ra Lost, để lại tiếng hát Khuê lơ đãng như làn khói thuốc ai phả ra một ngày mùa đông đầy gió..

Chiếc hôn lần cuối

Còn hồng trên môi

Ngày qua rất vội

Bao giờ có đôi…

Chấp nhận một điều gì đó mong manh như tình yêu còn khó hơn tìm cách từ chối nó.

Mùa đông, nền trời sáng và nhạt, hơi lạnh lùa vào tóc, nhẹ bẫng. Trạm xe vắng người, yên ắng. Phan tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt. Anh thấy mình trôi bồng bềnh, xuyên qua những con phố dài, qua những áng mây xanh mờ, và gương mặt Lam hiện ra, đôi mắt nâu biếc mở to, xao động.

_ Em phải đi rồi.

_ Anh biết.

_ Đừng nhớ đến em.

_ Anh biết.

Hơi lạnh thấm ướt vai Phan. Anh thấy mình hoàn toàn không được che chắn trong lớp không khí trong suốt. Đã 2 năm rồi, nhưng cảm giác ngồi trên chiếc ghế này vẫn chưa từng thay đổi. Anh tưởng như chỉ cần mở mắt ra, đã thấy Lam ngồi cạnh. Cô sẽ dịu dàng vuốt tóc anh, rồi hôn anh thật khẽ trước khi bước lên xe. Và anh sẽ ngồi yên, đếm từng mảnh băng đang tan vỡ.

Phan thì thầm trước khi bước đi.

_ Anh nhớ em, Lam.

Chiếc bánh kem trà xanh nằm lặng yên trên băng ghế, thơm mát, ngọt ngào, như-lần-đầu-tiên.

Có thể chỉ một khoảnh khắc sau đó, một cô gái với đôi mắt nâu xao động sẽ bước đến. Cô sẽ giật mình, vì thấy tên cô trên lớp kem xốp mịn màng, vắt qua một ngôi sao nhỏ. Và cô sẽ cúi xuống, đọc kĩ từng dòng trên mảnh giấy gập đôi đặt dưới chiếc bánh.

Anh biết mình chia tay nhau vì một lí do rất tốt.

Anh không phàn nàn gì cả. Mọi việc đều rất hợp lý.

Nhưng anh đang chờ đợi. Em biết không?

Nhưng cũng có thể, sẽ chẳng có cô gái nào bước đến. Và sương đêm sẽ thấm ướt tên của cô trên mặt bánh, như những giọt nước mắt.

Có gì quan trọng hơn, khi chiếc bánh vẫn thơm mát, ngọt ngào, như-lần-đầu-tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro