5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Chạp nguội nắng, đất trời ám một sắc ảm đạm. Những con thuyền chiến lớn neo ở cửa biển chầm chậm rời xa đất liền, xuôi về phương Nam. Ngày qua ngày lênh đênh trên bể rộng, trước mắt Bích Châu, dải cờ cắm trên thuyền theo từng đợt gió thổi phơ phất rồi lại buông rủ, rệu rã như chính lòng người. Thảng hoặc xen giữa tiếng sóng hay tiếng phu thuyền hò đưa mái chèo, phong thanh có cả lời oán trách thiên tử. Người ta than trách ngài vì lắm nỗi, nhưng chẳng ai hay đến giấc mộng thịnh thế của ngài. Mỗi buổi sáng chải tóc, vấn khăn cho thiên tử, Bích Châu lại thấy có thêm nhiều sợi bạc trắng. Nàng biết, đêm với ngài rặt toàn những âu lo chất chồng, chẳng mấy khi ngài được yên giấc.

"Hay là nàng sai người sắc hà thủ ô cho cô uống." Thoáng nhìn bóng dáng ngẩn ngơ cầm lược của nàng in trong gương đồng, nét mặt mỏi mệt của ngài dãn ra, rồi ngài xoa nhẹ mu bàn tay nàng.

"Thuốc đấy đắng lắm. Quan gia không bị bệnh thì tội gì phải uống thuốc." Nàng buột miệng.

"Uống cho xanh tóc." Ngài bật cười. Đoạn lấy khăn tự vấn lên, phủ kín cả mái tóc đã lấm tấm điểm sương.

Nàng vỡ ra ý ngài, lòng lại thêm buồn. Nước mắt chực chờ ứa ra, nhưng sợ làm ngài không vui, nàng đưa tay lén dụi mắt. Rồi nàng lấy ra cái lược khác, gỡ một sợi tóc bạc trắng dài đến năm gang tay đưa cho ngài xem. Tóc ấy là của nàng, cung nữ nhổ xuống lúc giúp nàng cài hoa.

"Thiếp cũng có tóc bạc rồi." Nàng ngập ngừng, đôi lúm đồng tiền ẩn hiện, dù mắt vẫn đong đầy sầu muộn.

Thiên tử bật cười lớn hơn. Dữ tử giai lão, cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo [1]. Ngài cầm sợi tóc dài thượt đã ngả màu sương ngắm nghía, đoạn nửa đùa nửa thật thốt lên. Khổ não mấy ngày nay đeo đẳng giày vò ngài trong thoáng chốc ngắn ngủi như bị ngọn gió lớn nơi cửa bể Kỳ Hoa cuốn đi. Buổi nghị sự với quần thần sáng hôm ấy chùng chình hơn nửa canh giờ, cũng chỉ vì ngài lưu luyến không nỡ xa nàng. Lúc rời khỏi khoang thuyền, thiên tử ngoảnh lại nhìn Bích Châu thêm lần nữa, một sát na vụt qua lúc nàng nở nụ cười, ngài đã nghĩ giá mà cả ngài và nàng đều là hạng dân đen tầm thường thì hay biết mấy. Ngài sẽ chẳng màng gì đến thế sự nữa, cứ yên phận vui thú với nàng. Nhưng rồi mắt ngài lại dõi lên lá cờ thêu đang bay giữa bể rộng, ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm đã bị hùng tâm tráng khí của đế vương vùi lấp đi. Chẳng phải ngài làm vua vẫn có nàng kề cận hay sao? Xa lắm thì cũng chỉ cách ngài vài bước chân, hơn nữa thì mấy bức tường... hễ ngài thích là đều gặp được nàng. Nhưng sao mà... ánh nhìn của ngài cứ vấn vương bóng hình nàng ngồi trong khoang thuyền kia, cơ hồ giống lúc người ta bịn rịn khi thời giã biệt đã cận kề.

Dữ tử giai lão

Cầm sắt tại ngự

Mạc bất tĩnh hảo.

Dữ tử giai lão. Dữ tử giai lão. Câu ấy cứ quẩn quanh trong đầu thiên tử.

Trời bể trải rộng dài, bóng hình nom hệt như hòa vào nhau làm một. Lúc nắng tắt đêm buông, những con thuyền chiến ban ngày đầy uy nghi giờ thả neo lại hóa thành nốt đuốc đìu hiu mấp mé giữa bờ cát với sóng đêm. Bích Châu cuốn rèm gấm, nàng tựa mạn thuyền ngồi một mình, rót rượu ngon, châm thêm hương thơm. Cuối đông, hơi lạnh thấm đẫm trong từng hạt sương đêm. Nàng nhấp một ngụm rượu, nhìn lên trăng đương sáng mờ trên trời, bên tai nghe tiếng gió vờn cỏ lau xào xạc. Mặt biển rộng mênh mông trải dài ánh bạc, rung rinh theo từng nhịp cá bơi lượn. Cả một vùng bể rộng trời trăng thu trọn vào con mắt.

Dực ngôn gia chỉ,

Dữ tử nga chi.

Nghi ngôn ẩm tửu,

Dữ tử giai lỗng.

Cầm sắt tại ngự

Mạc bất tĩnh hẩu.

Nàng nhìn chén rượu đang cầm trên tay, nghe tiếng chim kêu đêm trên cành đại thụ, lại nhớ đến bài thơ cổ. Vẫn là kê minh, có điều chẳng phải khuyên can nữa, mà chỉ còn ước nguyện nhỏ nhoi của một người vợ. Phải cùng uống rượu, hẹn cùng chàng sống đến bạc đầu. Nhưng chồng nàng nào phải anh thợ săn? Chồng nàng là thiên tử. Nàng nhìn những cờ xí rợp trời, những thuyền chiến án ngữ cả một bãi Bình Tân rộng lớn, nỗi buồn rầu trong lòng hóa thành tiếng thở dài. Trời chỉ ban cho nàng đôi con mắt nhỏ, nhưng lại để chúng thấy được rặt toàn điều lớn lao, đến mức những thứ nhỏ nhặt tầm thường cũng trở thành giấc mộng đẹp.

Hơi men cay nồng dần thấm vào tâm trí lẫn hơi thở của Bích Châu, tai nàng nghe được tiếng cầm sắt tấu lên êm dịu, nhưng con sóng vỗ vào thuyền rồi ào ạt bỏ chạy về biển sâu lại lôi nàng khỏi giấc mộng kê minh. Tiếng cầm sắt hòa nhã kia hóa thành tiếng trống điểm canh. Bích Châu nhìn lên bầu trời đêm, nàng thấy một vệt mây đen trôi đến từ phía đông, lấn át đi cả sao Bắc Đẩu. Gió buốt thấu xương thổi đến cơn ớn lạnh, khiến nàng giật mình. Nỗi bất an trước tinh tượng lạ thường trên trời làm nàng sợ hãi đến mức vội đóng cửa sổ đi nằm.

Thần miếu ở phía trước rất linh, tàu thuyền đi lại, đến đó lễ bái thì sẽ được thuận buồm xuôi gió. Nếu không thì một mái chèo, một mảnh buồm cũng bị xuống đáy bể.

Lời phụ lão bên sông tâu lên thiên tử lúc chiều chẳng hiểu sao lại văng vẳng bên tai nàng. Đến giờ Sửu, vì ruột gan nóng cồn cào, Bích Châu lại xuống giường, nàng bói một quẻ.

Đại hung.

Chân tay nàng bủn rủn, ngồi thất thần cả đêm trên giường, nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi. Thiên tử sẽ đại bại. Tiếng thổn thức của nàng bị tiếng mưa lộp độp bên ngoài nhấn chìm.

Trời nổi bão. Những con thuyền neo ở bãi đều bị sóng lớn đánh nghiêng ngả. Thấp thoáng qua màn mây đen, Bích Châu như bắt gặp khuôn mặt người. Kẻ ấy đang nhìn nàng. Mà cũng chẳng phải thế, kẻ ấy đã luôn dõi theo nàng kể từ lúc nàng còn là đứa bé con. Kẻ ấy không xưng danh, nhưng cứ mỗi bận hóa hiện thành hình, kẻ ấy đều làm nàng hãi hùng. Lẫn giữa tiếng mưa tuôn trút xuống cửa bể, nàng nghe như có giọng đàn ông rít qua kẽ răng đến rủ rỉ bên tai, giục giã nàng đi theo. Đi à? Nàng nhẹ nhàng rời gót, bước ra ngoài khoang thuyền hệt kẻ mộng du. Cung nữ hầu cận toan đem áo tơi ra, nhưng lại bị nàng đuổi đi. Phía đằng Nam sấm chớp dồn dập như muốn xé toạc bầu trời. Bão ngày một dữ dội, biến những sợi mưa vạt gió thành ngọn roi quất vào da thịt Bích Châu. Nàng đứng ngẩn ngơ dưới cơn mưa, mắt không rời khỏi đám mây đen vần vũ phía trên cao, mặc cho con thuyền chao đảo theo từng nhịp sóng lớn dập dềnh. Nước mưa tạt vào mặt vào mắt làm nàng phát đau, nhưng chẳng đủ để lấn át đi nỗi sợ trong lòng. Đi đâu đây? Bích Châu tự hỏi. Nàng không đi. Nàng phải ở bên thiên tử, ở bên ngài cho đến lúc đầu bạc răng long. Hiềm nỗi... lẩn khuất giữa tiếng gió hú thê lương như tiếng khóc, tiếng sóng ào ạt hệt tiếng gào thét, nàng còn nghe được cả tiếng binh khí chạm vào nhau lanh lảnh, tiếng người ta ai oán phạm đến thiên tử. Xuất quân gặp phải bão bùng, ấy là điểm xấu. Thiên tử vô đức vô năng mới làm trời cao nổi giận, giáng một trận mưa to gió lớn nhường này.

Quan gia của nàng không phải kẻ vô đức vô năng. Bích Châu quả quyết trong lòng, đôi mắt hạc ngước lên nhìn trời. Ngài có giấc mộng lớn, có hùng tâm tráng khí và có cả nỗi bi ai. Khuôn mặt hung ác dường như thấu được nỗi lòng của nàng, khóe môi hơi nhếch lên. Thiên tử lúc cạn phúc thì cũng chẳng hơn gì thằng ăn mày, mà có khi còn chẳng thảnh thơi bằng. Tiếng cười khẩy hiện lên rõ mồn một theo đợt gió rít. Người như thế ngồi sao vững được ngôi cửu thiên, có khi còn vùi thây nơi đất khách nữa cơ. Bích Châu lắc đầu cố giũ sạch cái giọng the thé châm chọc đi, nàng đưa tay bịt tai lại, miệng không ngừng quát đuổi kẻ ấy đi. Hai chân nàng mềm nhũn, ngã khuỵu xuống ván thuyền. Nàng khóc, nhưng nước mắt còn chưa tràn qua mi đã bị mưa rửa trôi. Nàng gào lên, nhưng tiếng của nàng chẳng thể át nổi tiếng sấm rền. Rồi tựa hồ nhớ ra điều gì đấy, nàng lại lật đật đứng dậy, nàng chạy vào khoang thuyền, tìm đến chỗ quan gia. Gian buồng ngủ ban thường ngày vẫn ấm cúng, thơm hương ngan ngát, giờ lạnh đến gai người. Quan gia vừa tỉnh giấc, ngài ngồi trên giường thất thần. Thoáng thấy nàng, ánh mắt ngài hiện lên nỗi bàng hoàng.

"Hay là quan gia cho thuyền quay về đi, thiếp xin quan gia đừng xuôi Nam nữa..." Nàng lao đến quỳ xuống trước mặt ngài, giọng nàng run rẩy. "Đêm qua gió nổi, thiếp xem hướng gió, biết là gió tà ác..."

"Sao lại là nàng?" Ngài bước xuống giường, ôm lấy nàng vào lòng. Ngài khóc. "Sao lúc mở mắt cô lại nhìn thấy nàng?"

"Thiếp..." Cơn hoảng loạn làm Bích Châu nghẹn lời. Nàng chẳng rõ vì cớ gì thiên tử lại đau xót đến thế.

Không đợt nàng nói hết câu, thiên tử vung tay đẩy nàng ra xa. Ngài nhìn khuôn mặt tái nhợt vì dầm mưa của nàng,

"To gan! Cô yêu thương ngươi mới cho theo hầu tả hữu, nay ngươi không giữ đức, dám can dự vào việc quân. Ngươi là hạng đàn bà ngỗ nghịch." Đột nhiên, ngài nổi giận. Khuôn mặt ngài đỏ bừng, nét hung bạo làm cho nàng phát khiếp. Đương lúc nàng còn ngơ ngác, ngài thét gọi kẻ dưới lôi nàng đi cho khuất mắt

----

Chú giải:

 [1] Theo "Kinh Thi trọn bộ", tập 1, bản dịch Tạ Quang Phát, NXB Đà Nẵng:

Chàng bắn trúng chim phù chim nhạn,

Món thích nghi em rán nấu ngay.

Bữa ăn uống rượu cho say,

Hẹn nhau chung sống đến ngày tóc sương.

Hầu buổi tiệc du dương cầm sắt.

Thì an vui tương đắc hợp hoà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro