no title

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP -- Tiểu kịch trường  – Không có tiêu đề

Ánh mặt trời xuyên qua phòng bệnh, Trương Nhật Sơn từ từ mở mắt, anh hoàn toàn chỉ nhìn thấy được một mảnh tối đen…
Anh không nhìn thấy được mọi người xung quanh…. Cũng không tìm thấy được cô ấy ….
“ Hội trưởng … Ngài đã tỉnh …” Khảm Kiên nói , mắt cậu hơi đỏ..
“ Trời đang tối hay sao ..?” Anh nheo mắt khó khăn, giọng nói hơi khàn khàn, Khảm Kiên không biết nên làm sao, nhìn về phía Ngô Tà bọn họ …
“ Anh bị người Uông gia hạ độc, mắt bị tổn hại một chút . Có thể không nhìn thấy ánh sáng, chúng tôi sẽ tìm cách …” Ngô Tà giải thích, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều không đảm bảo là sẽ chữa lành được mắt của anh …
“ Còn người phụ nữ kia đâu …?” Anh từ từ mở miệng… Trước khi anh bị hôn mê, anh nhìn được có người cầm cây kim độc…. là cô ấy..
Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng…
“ Tôi đến đây …” ở cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, trong lòng Trương Nhật Sơn có chút không biết làm thế nào đối mặt với cô ấy …
Nhưng người vào không phải là cô ấy… Mà chính là Doãn Nam Phong ..
“ Bác sĩ Lương … Hội trưởng đã tỉnh ..” Khảm Kiên nhìn Doãn Nam Phong, dường như muốn ám chỉ điều gì đó .. Doãn Nam Phong gật gật đầu hiểu ý …
“ Trương Nhật Sơn… Ta có nấu một ít cháo ..” Doãn Nam Phong đi đến bên giường bệnh, múc một muỗng cháo , thế nhưng Trương Nhật Sơn lại im lặng không mở miệng, bất cứ ai cũng không có cách..
Sau khi xuất viện, chuyện của Hiệp hội Cửu Môn tạm thời do Ngô Tà cùng Vương mập  xử lý, kể từ sau khi Trương Nhật Sơn bị mù anh rất ít khi nói chuyện, có khi một ngày cũng không nói một câu nào..
“ Trương Nhật Sơn… Cơm đã xong ..” Doãn Nam Phong từ trong phòng bếp đi vào, đi đến bên cạnh anh.. Dùng giọng Lương Loan nói chuyện với anh ..
“ Nam Phong .. cô không thấy mệt sao ?”
Doãn Nam Phong ngây ngẩn tại chỗ, sau đó mỉm cười  nói ..
“ Vẫn là bị anh phát hiện ra ..”
“ Cô ấy không bao giờ dùng nước hoa vị hoa hồng .. Từ trước đến nay cũng không xa lánh ta như vậy.. Chưa bao giờ im lặng khi ở bên cạnh ta.. Cô thực sự đóng giả rất tệ .” Anh từng câu từng câu nói xong, nhưng trong lòng vẫn là rất đau..
“ Anh cũng đã phát hiện … Vậy thì ta cũng sẽ không nói gì thêm .. Chúng tôi đều hy vọng anh có thể phấn chấn lại .. Còn có… Bác sĩ Lương .. cô ấy thực sự yêu anh .. Không ai biết cô đã đi đâu… Trương Nhật Sơn … Nếu anh muốn tìm được cô ấy… Anh nhất định phải nhanh nhanh bình phục lại .”
Trong không gian rộng lớn, chỉ có một mình anh ngồi trên ghế  ở ban công, anh không nhìn được mọi thứ xung quanh .. Càng không nhìn thấy được nội tâm của chính mình.
“ Trương Nhật Sơn … Trương Nhật Sơn …” giọng nói quen thuộc gọi anh, Lương Loan nắm lấy tay anh , cô cười rất ngọt ngào…
“ Mấy tháng nay em đã đi đâu ?” Trương Nhật Sơn không hài lòng oán trách ..
“ Hứ, còn không phải tại anh… cũng không đi tìm em, em đã đợi anh rất lâu. Sau này không được buông tay em ra nữa có biết không ?” Lương Loan quở trách nói.
Trương Nhật Sơn nhìn cô, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thôi, anh sợ nghe được câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất.
“ Trương Nhật Sơn…. Anh phải nhớ … Em sẽ không bao giờ làm hại anh… mãi mãi sẽ không, hiểu không ?” Cô đột nhiên nghiêm túc đứng lên, cô bàn tay cô từ từ buông ra, cô mỉm cười, nhưng cô lại rơi lệ…
“ Em muốn đi đâu ?” Anh vươn tay định bắt lấy cô lại nhưng không được, anh sợ hãi chạy theo cô, nhưng có chạy theo thế nào cũng không theo kịp …
“ Trương Nhật Sơn … Em thực sự yêu anh .. thực sự, thực sự rất yêu … Nếu được thì đừng đi tìm em…” Bóng dáng cô biến mất trong bóng đêm, anh nhìn xung quanh , nhưng cũng không thể nào bắt được cô…
Anh đột nhiên mở mắt, ánh mặt trời xuyên đến bên giường, anh vô thức lấy tay che nắng, như thể anh vừa nghĩ đến chuyện gì đó, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm… Định chuẩn bị đứng dậy, anh cảm thấy có gì đó sờ sờ rất mềm mại , cúi đầu thì nhìn thấy, một cái đầu nhỏ đang ngọ nguậy trong lòng mình, anh mỉm cười , ôm chặt lấy cô…
“ Trương Nhật Sơn … em sắp ngộp thở chết rồi…” Lương Loan giật mình tỉnh dậy, đánh anh một cái. Trương Nhật Sơn nhanh chóng buông tay ra. Nghiêng đầu mơ màng nhìn cô..
“ Ta nằm mơ ..” Anh nói
Lương Loan theo thói quen dựa vào trong lòng anh.
“ Nằm mơ thấy gì ..?” Cô hỏi .
“ Doãn Nam Phong …” Vừa mới dứt lời, cảm giác ngực đau như bị kim đâm trúng… Lương Loan nhéo anh không thương xót..
“ Ở trên giường của em , lại đi mơ thấy người phụ nữ khác… Ngứa ngấy rồi sao ?”
Trương Nhật Sơn đột nhiên xoay người, đè cô xuống , giữ chặt tay cô trên đầu.
“ Chính xác , cần em chữa trị …”
“ Này … Này…” Đôi môi chạm nhau. Lương Loan từ từ nhắm mắt lại hôn lại anh.
Ta còn mơ thấy em không cần ta…. Vì vậy… ta cần phải đem em trói lại trên giường .. Không được rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro