Có những tình yêu...ngay cả thời gian cũng không thể xoá nhoà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Này cô…_Anh chạy nhanh đến thành cầu, hét lên với cô gái đứng đó.

Cô quay lại, có chút khó hiểu nhìn anh.

-May quá!_Anh lao đến kéo cô tránh xa thành cầu, thở phì phò trừng mắt lên_Tại sao cô lại có ý nghĩ ngu ngốc đó hả? Chết giải quyết được vấn đề sao? Cha mẹ cho cô cuộc sống, cô có quyền gì mà kết thúc nó chứ?

Nhưng đáp lại anh chỉ là ánh nhìn nhàn nhạt, không có tức giận phải kháng, cũng chẳng phải ướt át đầy nước mắt...mà nó lẳng lặng, tựa như mặt hồ không một gợn sóng cuối thu.

Cô bình thản gạt tay anh đang nắm lấy vai mình ra, cánh môi trắng nhợt khẽ nhếch lên.

-Có lẽ anh hiểu lầm rồi! Tôi chỉ đứng đây hóng gió thôi, không có ý nhảy xuống đâu!_Giọng nói của cô nhẹ nhàng như một làn gió, rất dễ nghe. Chỉ là có thế nào đi chăng nữa anh cũng cảm thấy nó không chứa bất kì cảm xúc nào!

-Tôi…tôi…_Anh xấu hổ đứng một chỗ gãi đầu. Thế mà hồi nãy anh cứ nghĩ cô muốn nhảy xuống cơ chứ. Tính anh có lẽ quá hấp tấp rồi!_Ngại quá! Làm cô sợ rồi! Xin lỗi.

-Không sao! Không phải lỗi của anh._Cô theo phép lịch sự nhẹ gật đầu, xoay người đi lại vị trí ban nãy, tựa lên thành cầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn được ánh sáng chiếu vào, lại ánh lên sự lạnh lẽo, cô đơn, chứ không phải là sức sống dồi dào như người ta vốn nghĩ. Hàng mi rung động nhẹ nhàng khép lại, từng cơn gió lạnh thổi đến cũng không làm cô nhíu mi. Bởi với cô, cảm giác lành lạnh ấy mới đủ để đóng băng một phần kí ức-phần kí ức cô muốn lãng quên bao lâu nay nhưng chưa bào giờ cô có thể làm được.

Anh đứng một bên, thu toàn bộ cảnh vật bao gồm cả hình ảnh cô gái nhỏ trước mặt vào tầm mắt của mình. Giống như cơn gió kia đã mang theo cái gì đó gieo rắc vào tâm anh…khiến nó nhộn nhạo không yên. Anh nhớ lại cảm giác lúc tay cô đưa lên gỡ tay mình ra…lạnh ngắt. Khuôn mặt cô, đôi tay cô…hoàn toàn không có độ ấm! Cô gái này…tại sao lại như thế?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô nhẹ mở mắt, cái thứ ánh sáng nhờ nhờ đầu đông này làm cho lòng người càng ảm đạm hơn. Cô cũng không nhớ, lần cuối cùng cô cười là khi nào nữa. Hình như…trước cái ngày ấy thì phải! Năm năm rồi…đã năm năm rồi đấy! Nhưng cô…vẫn không thể quên được. Cô hứa với người ấy sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc…chỉ là cô không đủ bản lĩnh như thế. Người ấy đi xa rồi…cô sao có thể vui vẻ, hạnh phúc được đây? Làm sao có thể cơ chứ!

Nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, cô xoay người bước đi. Tiếp tục tồn tại nào!

Bước vào quán ăn nhỏ bên đường, cô đi thẳng đến vị trí quen thuộc. Vị trí này là nơi sâu nhất trong quán, rất ít người chọn trừ khi quán hết chỗ. Nhưng cô thích nó, vì từ đây có thể nhìn ra không gian phía sau của quán ăn này…là một khu vườn nhỏ, cây cối khá rậm rạp, cũng chẳng biết chúng thuộc loài nào, giống gì. Với người khác chúng không đẹp đẽ, hay có sức hút, chỉ là chúng đem đến cho cô cảm giác bình yên…bình yên như thể cả thế giới này cùng cô vốn không có liên hệ nào cả!

Có vẻ cô là khách quen, vì thế bà chủ quán rất nhanh đã đem lên cho cô 1phần đồ ăn nóng hổi. Bà ta mỉm cười với cô rồi rời đi, cô cũng khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt lưu chuyển đến thức ăn đang bốc hương thơm ngào ngạt trước mặt.

 “Súp ngô non - bí đỏ”…Cô nhớ ngày đó người ấy rất thích món này, hai người thường xuyên cùng nhau vào bếp. Cô đeo tạp giề con heo màu hồng chạy tới chạy lui trong bếp, còn người ấy đứng một bên quan sát cô, thỉnh thoảng tiện tay tiện chân lấy giúp cô vài thứ đồ, lau mồ hôi cho cô, rót cho cô ly nước…hoặc ôm nhẹ cô từ đằng sau rồi trẻ con muốn nếm thử đồ ăn do cô nấu.

Chỉ khi nhớ lại những kỉ niệm trước kia, đáy mắt cô mới ánh lên một chút ánh sáng…nhưng rồi rất nhanh cũng biến mất.

~~~~~~~~~~~

Mấy ngày sau anh “tình cờ” đi qua nơi gặp cô lần trước. Vẫn không gian trống trải ấy, gió dường như lạnh hơn hôm qua một chút…cô không có ở đó.

 Từ lần gặp gỡ đó, anh mãi vẫn không thể quên được cô gái kia, nhất là ánh mắt…ánh mắt không tồn tại sự sống. Một cô gái còn trẻ như thế đã trải qua những đau thương như thế nào mới trở thành như vậy? Anh biết trên đời này không thiếu gì chuyện đau thương buồn khổ, là con người ai mà không phải gặp qua. Bản thân anh cũng đã trải không ít rồi…nhưng cái loại sự cố để mà dẫn đến mất hết sức sống như thế…rốt cuộc là cái gì?

“Tít..tít..” Âm báo có tin nhắn. Anh nhìn mấy chữ trên màn hình di động, khoé miệng cong lên một chút ý cười.

Ở đâu đó cuộc sống vẫn tồn tại cái gọi là tươi đẹp…

~~~~~~~~~~~

-Anh…bên này nè!_Cô gái trẻ mới vừa rồi còn lơ đãng ngó nghiêng xung quanh, thấy người mình chờ đã đến, liền dơ tay gọi một tiếng.

Trong quán ăn náo nhiệt, đông đúc, một người con trai với nụ cười nhẹ trên môi nhanh nhẹn đi đến chỗ cô gái.

-Chờ anh lâu không?

-Chẳng lâu! Gần 10phút rồi ấy ạ!_Cô bĩu môi hờn dỗi, nhưng rất nhanh sau đó đã vui vẻ lại, cười nói_Mà anh đi đường mệt không?

-Em không nhắc anh cũng quên luôn rồi…Ôi mệt quá đi…_Anh vừa nhăn mày, giả bộ, vừa hổn hển kêu.

-Cái anh này…giỡn hoài…_Cô đập mạnh vào vai anh, cả hai đều bật cười vui vẻ. Cuộc gặp của họ đều bắt đầu như thế.

………..

-Ngày mai anh bận gì không?_Cô gái cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi hỏi.

-Có chuyện gì sao?

-Mai là ngày giỗ anh ấy…_Giọng cô thoáng buồn.

-Anh rể em?_Anh trầm mặc vài giây mới lên tiếng. Đã có lần anh nghe cô nhắc đền chuyện này, nhưng cô chỉ nói một nửa, và lần nào cũng kết thúc bằng tiếng nấc nghẹn ngào.

-Đúng vậy…

-----------------

Buổi sáng ngày hôm sau, trong nghĩa trang thành phố vắng người, một cô gái ngồi bên cạnh ngôi mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoa khô được thay thế bằng những cánh hồng màu xanh dương – biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Khuôn mặt cô gái kề sát lên tấm bia mộ lạnh lẽo, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận vuốt ve bức ảnh trên đó. Khuôn mặt cô trắng nhợt, đầu ngón tay tím tái, mái tóc dài buông xoã bên vai, mỗi lần gió thổi đến đều khiến chúng bay loạn xạ. Nếu như không có những cử động nhỏ kia, rất có thể người ta đã cho là cô chết rồi.

-Cô ấy là ai?

-Chị gái em!

Thì ra…cô gái anh gặp trên cầu lại chính là chị gái của người anh yêu. Anh vẫn luôn muốn gặp lại cô, không phải vì anh rung động hay nhớ nhung gì với cô, mà chỉ đơn giản là trước mặt cô, anh cảm thấy tình cảm dành cho cô em gái quá cố của mình sống dậy, biến thành ý nghĩ muốn bảo vệ cô gái nhỏ ấy.

-Năm em chuẩn bị thi vào THPT, ba mẹ em gặp tai nạn ô tô qua đời. Lúc đó chị ấy đang học lớp 11, mọi thứ đều tự mình làm, tiền học phí, sinh hoạt cũng là tự mình kiếm. Tính chị ấy vốn lãnh đạm, sống có chút xa cách với người khác, bình thường luôn xảy ra chiến tranh lạnh với ba mẹ, nhưng lúc họ mất, chị ấy gần như đã chết một lần.

-Đừng ép bản thân nhớ lại những chuyện đau buồn…_Anh đưa tay ôm lấy đôi vai khẽ rung lên của bạn gái, nhẹ giọng an ủi.

Thế nhưng cô lại như không nghe thấy, đôi mắt nhoè đi vẫn nhìn về phía chị gái đang ngồi bên cạnh mộ của anh rể.

-Chị ấy muốn nghỉ học để em được học tiếp, nhưng chính anh rể đã ngăn lại, anh tình nguyện vì chị mà bỏ đi tương lại trước mắt. Anh ấy nói: “Học cũng là vì kiếm tiền, vậy anh đi làm sớm một chút, có thể kiếm nhiều tiền hơn người khác rồi!” Anh ấy vì chị em em đã làm rất nhiều chuyện. Cũng nhờ có anh ấy mà chị em mới có thể quên đi tất cả những nỗi đau mà sống vui vẻ. Mặc dù anh chị ấy chưa cưới, nhưng em đã xem anh ấy là người nhà từ đó. Nhưng mà…5năm trước, anh ấy lại ra đi bằng cái cách mà ba mẹ rời xa bọn em…Chị ấy tự nhốt mình trong phòng suốt 2 ngày liền không đi ra. Sau đó…chị ấy trở thành như bây giờ…không khóc, không cười, cả ngày cũng không nói quá 10câu. Mỗi năm đến ngày này, chị ấy lại ra đây, ngồi yên lặng bên cạnh anh rể như thế.  

~~~~~~~~~~~~~~

Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua tai không đủ sức tác động đến cô. Mọi vật dường như không tồn tại trong thế giới của cô…âm thanh, ánh sáng, màu sắc….tất cả…

Trong thế giới của cô, chỉ tồn tại duy nhất một thứ…là người ấy…người mà suốt cuộc đời này cô sẽ mãi yêu…kể cả khi “Chết đi rồi”

-Chị…_Bàn tay trắng nhỏ khẽ đặt lên vai cô, giọng cô gái có chút khàn khàn, lại như đang kìm nén.

Cô tạm rời ánh mắt khỏi nụ cười trên tấm bia mộ, nhìn em gái mình một chút. Người con trai đứng cạnh gật nhẹ đầu xem như chào hỏi với cô.  

-Hôm nay trời lạnh hơn nhiều rồi, chúng ta về sớm thôi chị!

Đứa em gái này…có lẽ cô không cần lo lắng nữa rồi! Bởi vì người đi bên cạnh nó...cô đã từng gặp. Nó đã tìm được một nửa của mình, cũng đã đủ trưởng thành để tự bước trên con đường của chính mình. Như vậy…cô đã không còn bất cứ vướng bận nào với cuộc đời này nữa rồi!

-Em về đi! Chị sẽ ở lại._Cô lại nhìn đến nụ cười tươi sáng kia – đó là một nửa của cô_Nhớ sống tốt!_Câu nói rất nhỏ, theo làn gió hoà vào không trung.

Biết rằng một khi chị mình đã nói ra thì không ai có thể thay đổi, cô gái cúi đầu lau đi giọt nước mắt vừa mới trào ra, nặng nề xoay người cùng bạn trai rời đi. Trước khi đi, anh lại gật đầu với cô lần nữa. Dường như vừa rồi anh nhìn thấy điểm khác lạ?!

Màu hoàng hôn lạnh lẽo phủ cuối chân trời, cô chậm rãi đem cuốn sách trong balô ra, lật từng trang từng trang. Tiếng đọc ngọt ngào, tràn đầy tình cảm phiêu đãng dưới màn đêm đang ngày một buông xuống mặt đất.

“Ngày đầu tiên em gặp anh, chúng ta là hai người xa lạ.

Một năm sau, chúng ta trở thành bạn.

Hai năm sau, chúng ta yêu nhau.

Năm năm sau, chúng ta rất yêu nhau…nhưng anh lại đi xa.

Mười năm sau, chúng ta vẫn rất yêu nhau. Vì thế em sẽ đi hỏi tội anh!”

Đã rất lâu rồi khoé môi ấy mới cong lên. Đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận được nhịp tim mình rộn ràng như ngày nào. Và đã rất lâu rồi bầu trời không đẹp như lúc này…

 ~~End~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro